Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
"Cẩn thận! đừng làm ngã"
"Ông chủ! còn cái giường này đặt ở đâu?"
"Tạm thời cứ đặt ở chỗ đó"
Sự bận rộn của người mới chuyển đến đã làm thay đổi bầu không khí yên tĩnh buổi sáng trên Đảo nhỏ, và xáo trộn tâm tư của một người. Và kẻ đó là người mà Dục Uyển không bao giờ mong đợi trở thành hàng xóm mới của mình. Vì hắn là một kẻ phiền phức.
"Chào buổi sáng!"
Người mà cô đang nói đến chính là hắn. Kẻ có nụ cười ngọt lịm và vẻ ngoài như thiên sứ, hắn đang tiến đến gần.
Đã nhiều năm trôi qua, Hoắc Phi vẫn rất hiểu cô. Hắn biết cách xuất hiện thế nào, làm gì, và ở đâu sẽ khiến cô mất hết bình tĩnh, toàn tâm bộc phát hết lửa giận trong người. Giống như cách hắn xuất hiện trước mặt cô như bây giờ.
Tối qua, cô đã nói rất rõ với Hoắc Phi, là không hề muốn dính líu gì đến hắn cũng như những thành viên khác của họ Hoắc. Cuộc sống mười bảy năm qua của cô trôi qua rất bình lặng, và cô không muốn phải đảo lộn vì bất kì ai.
Cứ như những năm qua là hoàn mĩ, đôi bên đều có cuộc sống riêng. Hắn không biết còn có sự tồn tại của cô trên đời và cuộc sống của cô cũng không hề có sự xuất hiện cuả hắn.
Có người sau khi nghe xong đã mạnh miệng nói "Anh tôn trọng của quyết định của em"
Và cái mà hắn gọi là hiểu và tôn trọng quyết định của cô, chính là dùng sức mạnh vạn năng của những tờ giấy bạc, khiến cho người hàng xóm sát vách phải gấp rút dọn nhà đi ngay trong đêm, để sáng nay hắn có thể thuận lợi chuyển tới và quấy rối cuộc sống của cô.
"Hoắc Phi! tôi sẽ không theo anh về thành phố..cho dù anh có làm gì cũng không thể thay đổi."
"Nếu vậy thì tại sao em lại khẩn trương? hay em đang sợ..." Hoắc Phi tiến tới, kéo cô lại gần hắn.
"Thật nực cười...tôi cái gì phải sợ anh?" Dục Uyển vừa ngẩn đầu lên thì chóp mũi của hai người như cọ sát vào nhau, con tim bấy lâu đã quen với việc ngủ yên bắt đầu rối nhịp đập, thình thịch...mỗi nhịp càng dồn dập nhanh hơn.
Hoắc Phi cúi người xuống, đôi môi kề sát lên vành tai đang dần ửng đỏ của Dục Uyển, một cảm giác tê dại chạy dài theo sóng lưng men xuống hai chân, khiến cô bất động, cũng không nghĩ đến việc nên đẩy hắn ra, để thân thể cả hai cận kề tiếp xúc.
"Sợ anh sẽ làm em thay đổi, sợ bản thân sẽ không thể kìm chế... hay sợ em sẽ lại yêu anh một lần nữa.." Lời lẽ ngọt ngọt ngào mang theo hơi thở ấm nóng phà vào tai, cảm giác tê dại đó lại đến. Dục Uyển căng thẳng đẩy Hoắc Phi ra.
"Chuyện đó sẽ không thể xảy ra..."
"RẦM..MM!!!"
Cô xoay người người đi, và đóng sập cửa lại ngay trước mặt Hoắc Phi.
"Không thể sao...vậy thì chờ xem"
--------------------
Nửa tiếng sau...
"Rầm..m...!!"
Dục Uyển đang ở dưới bếp mắng chửi Hoắc Phi không ngừng miệng, thì có tiếng động lớn phát ra, nghe như tiếng thuốc nổ, tiếng cát đổ xuống, hay tiếng gạch vỡ nát, đại loại có rất nhiều âm thanh hỗn tạp. Nhưng cô lại không thể đoán ra chuyện gì đang xảy ra, nên mới vội vã chạy lên phòng khách.
OMG
Cô chỉ muốn hét lên thật to. Trước mặt cô bụi bay loạn xạ, vật dụng ở phòng khách thì phủ đầy bụi cát. Bức tường kiên cố suốt mười năm không hề có một vết rạn nứt, nhưng Hoắc Phi vừa mới chuyển nhà đến có nửa tiếng thì nó đã trở thành một đống đất cát.
"Hoắc Phi! chuyện này là sao?"
Dục Uyển đau xót nhìn xuống đóng gạch đang vỡ vụn dưới chân, và trừng to mắt nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình.
Hắn như một đứa trẻ vô tội, cầm khung hình nhìn Dục Uyển
"Anh không cố ý...anh chỉ muốn treo bức tranh này lên, không nghĩ cái tường này lại yếu như vậy...mới gõ có vài cái đã bể nát"
Mới gõ có vài cái mà có thể làm đổ sập cả một bức tường, cô rất muốn biết hắn dùng cái gì để mà gõ . Không thể chỉ bằng một cái búa và vài cây đinh có thể tạo ra điều phi thường này, có tin được không hay là không. Đây rõ ràng là hành động có chủ đích.
"Hoắc Phi! anh nghĩ tôi là con ngốc đúng không?"
"Không bao giờ anh có những suy nghĩ hạ thấp mình như vậy...dù sao em cũng là phụ nữ của anh, nói em ngốc không phải là đang tự vả vào mặt mình là thằng không có mắt nhìn người...No..No...No.."
Trước thái độ bỡn cợt của Hoắc Phi, Dục Uyển càng tỏ ra mất bình tĩnh.
"Anh nghĩ tôi đang giỡn với anh sao?"
Hắn mỉm cười nhìn cô, và bộ mặt thật giờ cũng lộ ra.
"Được rồi! Em đừng giận... "
Hoắc Phi bước qua khỏi ranh giới giữa hai nhà, dấn thân vào vùng lãnh thổ được đứng tên của Dục Uyển.
"Phải, là anh cố tình làm...em không thấy có một bức tường ở giữa hai nhà rất bất tiện?"
"Tôi thấy không có bức tường mới chính là bất tiện...anh lập tức cho người xây lại..nếu không..."
"Nếu không thì sao..."
"Nếu không...tôi mặc kệ, anh phải cho người xây lại bức tường"
Bất lực xen lẫn tức giận, Dục Uyển xoay người đi. Cô biết mình không phải là đối thủ, cũng không có cách xử lý cái tên ngang ngược cứng đầu này, cô chỉ biết ngẩng mặt than vãn với thiên công, khi nào thì phiền toái này mới chịu buông tha cô đây.
***********************
'' Anh còn muốn ở đây tới khi nào?"
Thật sự hắn rất không muốn mắng người phụ nữ của mình ngu ngốc chút nào, vì như vậy chính là tự hạ thấp con mắt nhìn người của hắn. Phá đi rào cản bức tường chỉ là bước khởi đầu, điều hắn thật sự muốn còn chưa đạt được, làm sao có thể đi.
Haizzaa..
"Anh muốn đi tham quan nhà em...tối qua vẫn không có cơ hội nhìn kĩ ..chắc em sẽ không keo kiệt như vậy?"
"Được! tôi dẫn anh đi...nhưng sau khi xem xong, thì lập tức cút về nhà anh"
Dục Uyển chấp nhận yêu cầu của Hoắc Phi, vì căn nhà này diện tích chỉ có ba mươi mét vuông, nếu cô dẫn hắn đi thì chưa tới năm phút đã xem xong, còn mà để hắn tự mình đi có thể kéo dài nửa ngày.
Căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm, nên diện tích của mỗi phòng còn lại rất nhỏ. Chỉ cần mở cửa ra, đứng ở bên ngoài đã thấy toàn cảnh bên trong, nên không cần phải bước chân vào.
"Căn phòng này..là của tiểu công chúa của chúng ta?" Hoắc Phi mỉm cười, tối qua hắn còn chút ấn tượng.
"..."Dục Uyển tỏ ra rất lười biếng, cũng không thèm trả lời.
Cô dẫn Hoắc Phi đi tiếp và đẩy cửa căn phòng thứ hai ra. Lần này Hoắc Phi cũng lại tự mình đoán ra, vì điểm khác biệt là có chiếc giường hai tầng.
"Căn phòng này là của hai thằng nhóc đó?"
Cả ba căn phòng ngủ đều nằm sát nhau, nên Hoắc Phi có thể tự mình đoán ra căn phòng tiếp theo là của ai.
"Vậy căn phòng còn lại chính là của em.."
Hoắc Phi tỏ ra rất háo hức như đây mới chính là điều hắn đang tìm kiếm, trước khi Dục Uyển nhích bước, thì hắn lại là người xông xáo đầu tiên và tự tay đẩy cánh cửa căn phòng ra.
"Không được vào"
Nhưng đến khi Dục Uyển nhích chân thì hắn không chỉ đã bước vào phòng, mà còn ngồi lên giường nhúng nhảy, như thử trước sức đàn hồi của chiếc giường tiện khi dùng đến.
"Wo...o..!!! thật là mệt...cả người nhức mỏi"
Hắn vung vai ưỡn người, sau cùng là lăn đùng xuống giường là điều mà Dục Uyển không thể ngờ đến.
"Anh đang làm cái trò gì...ai cho phép anh sử dụng giường của người khác như của mình, mau ngồi dậy"
Dục Uyển bước tới, nắm tay kéo hắn ngồi dậy, nhưng với khối thịt rắn chắc trước mặt, sức lực của cô dường như không thể phát huy.
"Ngồi dậy mau...anh đừng có giả vờ ngủ, rồi nằm lì ở đây...mau ngồi dậy... Hoắc Phi, anh có nghe thấy không?"
Hoắc Phi bất ngờ choàng tay qua người của Dục Uyển, và ôm cô lăn lộn xuống giường. Dục Uyển chưa kịp có hành dộng phản kháng, hắn đã lật người đè cô nằm dưới thân, hai tay ghì chặt xuống giường, giam lõng cô đến không thể cử động.
"Dù sao cũng đã lên giường...hay chúng ta làm chút chuyện nghiêm túc."
Khi nghe hai chữ "nghiêm túc" từ miệng người khác thì cô sẽ tin, nhưng nếu nó xuất phát từ Hoắc Phi, thì cô phải cẩn thận mà suy nghĩ lại.
Nhưng Hoắc Phi không để cô có cơ hội để suy nghĩ, hắn đã dùng hành động để chứng minh mọi nghi ngờ của cô là đúng.
"Anh bị điên sao..mau mặc áo vào, Tam Bảo sắp về tới" Dục Uyển hoảng hốt đẩy Hoắc Phi ra, không nghĩ đến hắn lại muốn làm chuyện đó với cô ngay lúc này.
Nhưng Hoắc lại như gọng kiềm kẹp chặt lấy cô, mỗi cố gắng của cô đều dư thừa, lại càng tạo ra ma sát giữa hai cơ thế, khơi dậy hứng thú của bản năng người đàn ông.
"Em yên tâm...trước khi anh xử lý xong em...tụi nhóc sẽ không về đến"
--------------
Không Bán Thiếu.
Cách đó tại một quán nhỏ ven đường, có kẻ vì cha mình mà âm thầm tính kế lên hai ông anh trai.
"Hai anh ăn gì cứ gọi thỏa thích, hôm nay em khao hết...không no không về"
"Thật không! đừng có sau khi ăn xong...lại bắt anh và Lôi bán nghệ như những lần trước..." Hoắc Kiêu cằm thực đơn lên.
Vừa nghe Hoắc Kiêu nói xong, Hoắc Lôi đang cầm đũa liền đặt ngược xuống bàn, hắn ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Phù.
"Hai anh yên tâm! lần này em có mang tiền theo...sẽ không để anh phải chịu lỗ nửa phân thịt nào...cứ yên tâm mà ăn."
Hoắc Phù đem lời căn dặn của Hoắc Phi "trước khi mặt trăng lên thì không được về nhà" quán triệt trở thành sứ mệnh thiêng liêng. Nên vừa tan học, cô đã kéo hai ông anh trai của mình la cà khắp nơi, đi hết chỗ này đến chỗ khác, chỉ trừ nhà là không về.
Cha à...cha muốn làm gì thì phải nhanh lên....
----------------------
Lại nói tiếp về diễn biến tiếp theo ở trên giường sau khi Hoắc Phi cởi chiếc áo phông ra khỏi người.
Thân thể hai người tiếp xúc thân mật, mặt đối mặt, hắn trắng trợn nhìn cô lộ rõ đầy sự ham muốn.
"Em tin không...nếu anh nói mười bảy năm qua , anh chưa từng quan hệ với người phụ nữ ...em là người đầu tiên và cũng là người duy nhất anh muốn làm tình sau ngần ấy năm?"
Hơi thở nam tính phà vào mặt Dục Uyển, đôi mắt nóng rực của hắn khiến cô ngượng ngùng xoay mặt đi.
"Không quan tâm...anh mau ngồi dậy."
Hắn làm như chỉ có mình hắn, nếu ngần ấy năm hắn không ngủ với phụ nữ thì cũng bằng ấy năm cô không biết qua mùi vị của đàn ông. Nhưng thành thật thì sau khi nghe hắn nói những lời đó, dù không chắc thật giả bao nhiêu, nhưng chắc chắn một điều, cô đã bị hắn làm cho dao động.
Hắn xoay khuôn mặt của Dục Uyển lại.
"Là thật...trong tim anh trước sau chỉ có một mình em, tình cảm anh giành cho em là thật lòng...mười bảy năm...không có giây phút nào anh ngừng nghĩ về em...Uyển...anh yêu em.."
Lời nói của Hoắc Phi dịu ngọt như mật, êm tai như tiếng sáo, và khiến cho cô phải ngất ngây sai như vừa uống rượu bồ bào.
Hắn cúi người xuống, đặt nụ hôn lên môi cô. Nhẹ nhàng và tinh tế, cô không biết từ lúc nào mình cũng đã chuyển động môi theo hắn, khi hắn đưa lưỡi vào cô lại nhiệt tình quấn lấy. Hai tay phòng vệ trước ngực, từ từ chuyển sang sau gáy, ôm lấy cổ của Hoắc Phi.
Bàn tay của hắn men theo phần thịt mềm mại ở dưới bụng, từ từ di chuyển lên trên, chạm vào bộ ngực đầy đặn của Dục Uyển.
Triền miền với nụ hôn của Hoắc Phi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng từ những ngón tay hắn đang truyền đến, cơn ngứa ngáy bên dưới áo lót khiến cô khó chịu, ưỡn người, bất giác tự nâng người lên, bàn tay của Hoắc Phi thuận lợi luồn ra sau, cởi bỏ móc khóa dưới áo lót, và dể dàng tiến sâu vào trong.
Mềm mại co giãn, hắn nắm lấy một bên vú của Dục Uyển nhào nặn mạnh tay. Như trẻ con vừa tìm lại được món đồ chơi lâu ngày bị đánh mất, gấp gáp thể hiện tình cảm của mình, tuyên bố chủ quyền, món đồ chơi này là của hắn.
Nụ hôn của Hoắc Phi càng lúc càng mãnh liệt, hắn như muốn nghiền nát đôi môi của cô, vừa cắn lại vừa mút, khiến cô phải hỗn hển thở gấp. Bàn tay đang ẩn mình bên dưới lớp áo của cô, cũng không ngừng giày vò. Đôi tay thô ráp bóp mạnh lấy vú của cô nhồi nặn, xoay tròn, nhũ hoa bị hắn ma sát đến sưng đau.
Trước khi lâm trận hắn còn lo ngại cho mình, nhiều năm không gần phụ nữ có hay không hắn đã quên mất cách phải làm tình thế nào, có khả năng khiến cô sung sướng rên rĩ và người anh em tốt của hắn liệu có ngốc đầu lên khi xung trận hay không.
Đáp án là...
Nó đã cương cứng ngay sau khi hắn cởi chiếc áo của Dục Uyển ra. Ánh mắt của Hoắc Phi đậm mùi tình dục. Hắn si ngốc nhìn cặp vú căng mọng, cảm giác như chỉ cần hắn cắn vào sẽ chảy ra nước. Hai bầu vú cao ngất như hai quả đồi nổi cộm trên vùng đất bằng phẳng, trắng nõn, nhũ hoa màu hồng cứng rắn.
Như cá gặp được nước, Hoắc Phi mừng vì bản năng đàn ông vẫn còn sử dụng được chưa có hết hạn, hắn cúi người xuống ngậm lấy nhũ hoa đang trêu ngươi, như chọc thủng vào con mắt hắn.
"Á..A..!!!"
Như đứa trẻ sơ sinh nhai ngấu nghiến bình sữa mẹ.
Cảm giác những chiếc răng đang cắn vào ngực mình, nhưng thật kì lạ cô không hề có chút đau đớn, mà còn tê tái từ chân tóc đến ngón chân, một dòng điện đầy kích thích chạy thẳng xuống bụng dưới, và nơi giữa hai chất dần có dấu hiệu ẩm ướt. Dục Uyển dũi những ngón chân ra và bấu dưới giường, cô biết thứ mình đang ham muốn lúc này là gì.
"Ưm...m.."
Cách một lớp vải, dục vọng của Hoắc Phi đang đặt ở nơi giữa hai chân cô, cố tình cọ sát, hắn nhích người chậm rãi đẩy lên xuống, mà không có ý định tiến vào. Đây chính là điều xấu xa nhất, hắn đang cố tình trêu đùa cô.
"Thoải mái không? có muốn anh làm cho em thấy thoải mái hơn?" Hơi thở tà ác phà vào cổ, đầu lưỡi liếm lấy vành tai cô, đưa lưỡi lên xuống và hạ thân cũng nhích người theo động tác.
Tên khốn này, nếu hắn không muốn vào thì đừng có cử động...
Dục Uyển cắn răng, ngậm chặt môi. Thỉnh thoảng vì không kìm chế được vẫn sẽ bật ra tiếng rên rĩ nhẹ. Nhưng tuyệt đối cô không muốn mở miệng.
"Em thật là kiên định...mặc dù bên dưới đã ướt ra thành thế này, cũng không muốn anh đi vào bên trong em sao?"
Hoắc Phi xấu xa đưa tay vào trong váy của Dục Uyển, chạm vào bên dưới đáy của quần lót, dù hắn không trực tiếp đưa ngón tay vào kiểm tra bên trong quần lót, cũng biết nó ướt át dữ dội thế nào.
"Ưm.."
Dục Uyển kiềm nén bao nhiêu, thì Hoắc Phi cũng đang kiềm chế rất đau khổ. Xem ra, nếu muốn cô mở miệng cầu xin, chắc có lẽ hắn phải đợi chờ rất lâu. Nhưng cả người hắn, từng sợi dây thần kinh, từng tế bào đều đang kêu gào đau đớn, muốn hắn muốn trực tiếp tiến vào.
Hoắc Phi ngồi dậy, gấp gáp tháo thắt lưng ra. Vì hắn không thể đợi lâu hơn nữa.
"Lần này xem như anh thua...lần sau anh nhất định sẽ bắt em phải mở miệng cầu xin"
Và vào cái khoảnh khắc Hoắc Phi kéo thắt lưng khỏi người, mở cúc quần ra thì tâm trí của Dục Uyển lại đột nhiên trở nên rất tỉnh táo.
Một suy nghĩ đáng sợ bắt đầu xẹt qua, nó vượt xa nhu cầu ham muốn từ nãy giờ. Cuộc sống nhiều năm nay của cô tuy không có gì đặc sắc, một điểm nhấn cũng không hề có. Nhưng cô hài lòng với cuộc sống bình yên mỗi ngày mà mình trãi qua, và một điều chắc chắn nếu cô có một chút day dưa với Hoắc Phi thì không thể nào vô can với hai gã họ Hoắc còn lại.
"Anh sẽ cho vào...rất nhanh em sẽ cảm thấy thoải mái"
Hoắc Phi hào hứng cúi người xuống, đem hai chân của Dục Uyển tách ra, nhưng cô bất ngờ bật người dậy, và đẩy hắn ra.
"Không thể vào"
Hoắc Phi không tin vào tai mình. Ở trong tình huống cả hai đều đã sẵn sàng, hắn như cung đã giương cao, còn cô như thủy triều dư giả nước. Vậy mà, tên lại không được bắn ra, hang nhỏ lại không thể chui vào. Có lý nào...
"Uyển! em đang chơi anh...ngay lúc này em bảo anh không thể vào."
"Không thể vào"
Cùng lúc này thì hình ảnh của Hoắc Luật và Hoắc Khiêm lại xuất hiện trong tâm trí cô. Nếu cô day dưa với Hoắc Phi thì mối quan hệ rối rắm này phải xử lý thế nào, nó vượt ngoài khả năng của cô, biết rõ phía trước đã là ngỏ cụt thì không nên tự đâm đầu vào.
"Nhưng anh phải vào..em nhìn anh xem"
Hoắc Phi như đạn đã bắn ra thì khó mà thu lại, hắn lại ấn Dục Uyển xuống giường.
"Uyển! chỉ một lát thôi, anh hứa...chỉ đưa vào một chút thôi"
"Tôi nói không thể vào"
Dục Uyển lần này vùng dậy, dùng sức thật mạnh và đẩy mạnh Hoắc Phi ra.
"Rầm..m..!!!"
Bảng tin cáo phó.
Chúng tôi đau lòng thương tiếc báo tin cho các vật dụng gần xa, từ phòng ngủ ra đến phòng khách. Sau giây phút kiên trì chống đỡ quyết liệt với trọng lượng của đôi nam nữ trên giường, kẻ đẩy, người nhấn. Chiếc giường bằng gỗ sồi đã phải nói lời tạm biệt với chúng ta , hưởng thọ mười năm.
Ba giây tưởng niệm cho sự cống hiến của chiếc giường suốt những năm qua, bắt đầu...
Trong hoàn cảnh này dù có đam mê cuồng nhiệt thế nào cũng tan thành mây khói. Nhìn bụi gổ đang tòa tàn vào không trung, cả chiếc giường đổ sập xuống sàn, do một chân bất ngờ bị gãy.
"Hoắc Phi..."
Dục Uyển rống giận hét thất thanh, vì chiếc giường của cô. Thế là liên tiếp có những màn ném gói, bay liên tiếp vào mặt Hoắc Phi.
"Hoắc Phi! anh mới dọn đến có nửa ngày...không chỉ làm bể bức tường, còn khiến giường của tôi bị sập...anh...." Cô nhanh chóng mặc áo vào, rồi lao vào đánh tới tấp Hoắc Phi.
"Chuyện bức tường thì đúng...nhưng chuyện cái giường đâu phải lỗi của mình anh...nếu em ngoan ngoãn để anh đi vào thì đâu có chuyện gì" Hắn chụp lấy hai tay đang làm loạn của cô.
"Vô lại! anh còn dám nhắc lại.. hôm nay, anh chết chắc với tôi"
Dục Uyển loay hoay tìm kiếm, và nhìn thấy cây chổi kề bên. Cô liền cầm lên đánh túi bụi vào người Hoắc Phi. Hắn đương nhiên là không đứng yên, nhắm cánh cửa lao tới.
"Anh đứng lại đó"
"Đợi em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp"
Vừa chạy đến cửa, Hoắc Phi lập tức mở ra và bay ra ngoài.
"Vèo!"
Dục Uyển cầm cây chổi ném thẳng về phía trước, "rầm" một tiếng vang lên. Cánh cửa kịp lúc đóng lại, cây chổi va mạnh vào mặt cửa, Hoắc Phi thoát khỏi kiếp nạn.
Nhưng dù đã thoát nạn, hắn vẫn không thể thở phào được, vì sự xuất hiện của người trước mặt. Một chút bất ngờ, xen lẫn với hốt hoảng trên mặt Hoắc Phi, theo bản năng hắn liền giữ chặt tay nắm cửa.
"Phi..."
Hoắc Luật kinh ngạc vì không nghĩ sẽ gặp em trai mình ngay tại đây.
Đoàn làm phim của hắn cũng vừa đến đảo này ngày hôm qua, hắn theo địa chỉ mà Hoắc Phù để lại trên tấm chi phiếu mà tìm đến. Mặc dù hắn không có tình ý gì với mẹ con bé, nhưng hắn lại rất muốn gặp lại cô gái nhỏ đó một lần nữa. Với con bé hắn có thứ cảm tình khó nói.
"Sao em lại ở đây?"
Đó cũng là câu hỏi mà Hoắc Phi hắn rất muốn hỏi anh trai mình, nhưng hắn cần phải tìm ra một lý do cho sự có mặt của mình trước đã.
"Em....à..em đến khám bệnh cho bệnh nhân"
Hoắc Phi cố tỏ ra thật bình thường, nhưng tay vẫn không quên dùng sức giữ chặt tay nắm cửa, nếu hắn lõng tay một chút thì người phụ nữ bên trong không biết sẽ lao ra bất cứ lúc nào. Đó là điều hắn không muốn xảy ra, để Uyển và Luật gặp nhau trong lúc này.
"Khám bệnh với bộ dạng này sao? là bệnh nhân nào mà đặc biệt như vậy...."
Điều Hoắc Luật thắc mắc là hoàn toàn hợp lý, trên đời sẽ không thể tìm thấy vị bác sĩ nào trong bộ dạng để ngực trần, không mặc áo, và nếu nhìn kĩ hơn xuống dưới sẽ nhận ra, cúc quần vẫn chưa đóng lại.
"Là..."
Hoắc Phi còn chưa kịp nói xong thì từ bên trong cửa đã vang ra giọng nói của Dục Uyển.
"Hoắc Phi! tên khốn kiếp...anh mau mở cửa ra...hôm nay tôi phải đập chết anh...đồ khốn, mở cửa ra"
Tiếng hét dữ dội của Dục Uyển khiến cho cả hai người đàn ông ở bên ngoài đều phải hãi hùng, Hoắc Luật chau mày, Hoắc Phi thì gượng cười.
"Anh cũng nghe thấy... bệnh nhân của em có chút vấn đề ở chỗ này...cho nên.." Hoắc Phi vừa nói vừa chỉ tay lên đầu, ý nói bệnh nhân của hắn có vấn đề thần kinh.
Nếu hắn nhớ không lầm thì chuyên khoa của Hoắc Phi là phẫu thuật tim và lòng ngực. Từ lúc nào đã chuyển sang khoa thần kinh. Hắn có chút ngờ vực, nhưng mà sự quá kích của người phụ nữ bên trong hình như là thật.
"Mở cửa ra! sao anh dám nhốt tôi...mở cửa ra"
"Ầm....ầm..!!!"
Bởi vì Hoắc Phi giữ chặt tay nắm cửa, Dục Uyển lại không thể nào ra. Cô kích động, tông, đập, đá, không ngừng tạo ra những động tác mạnh với cách cửa, Hoắc Phi có thể sẽ không thể chống cự được lâu.
"Luật! bệnh nhân của em tình trạng rất nguy hiểm...anh mau đi đi..nếu mở cửa ra nhìn thấy người lạ, sẽ lên cơn cắn người"
Dù lời nói của Hoắc Phi nghe có phần nghiêm trọng, nhưng Hoắc Luật lại có cảm giác em trai hắn sẽ xử lý rất tốt chuyện này. Nên hắn cũng không cần phải ở lại làm vướng bận.
"Vậy Anh đi trước...à...anh đang ở Khách sạn gần đây, có gì tối anh em mình liên lạc"
"Tối em sẽ gọi cho anh"
Sau khi nhìn thấy Hoắc Luật rời khỏi thì Hoắc Phi mới thở thào, đôi tay đặt trên tay nắm cửa đã có thể nới lõng, thế cho nên "người điên" trong nhà mới bổ nhào ra.
"Hoắc Phi! anh...chết chắc"
Dục Uyển vừa ló đầu ra đã bị Hoắc Phi túm gọn và ôm trọn cả người vào trong ngực, hắn lôi cô ngược vào trong nhà. Vì hắn không muốn cô nhìn thấy Hoắc Luật.
"Mau vào nhà...vào trong rồi, anh cho em giết"
"Sao đột nhiên lại dể dãi như vậy"
"Trước giờ anh chỉ dể dãi với một mình em thôi"
------------ hết chương 20--------------
Chủ nhật, 16 tháng 12,2018
"Ông chủ! còn cái giường này đặt ở đâu?"
"Tạm thời cứ đặt ở chỗ đó"
Sự bận rộn của người mới chuyển đến đã làm thay đổi bầu không khí yên tĩnh buổi sáng trên Đảo nhỏ, và xáo trộn tâm tư của một người. Và kẻ đó là người mà Dục Uyển không bao giờ mong đợi trở thành hàng xóm mới của mình. Vì hắn là một kẻ phiền phức.
"Chào buổi sáng!"
Người mà cô đang nói đến chính là hắn. Kẻ có nụ cười ngọt lịm và vẻ ngoài như thiên sứ, hắn đang tiến đến gần.
Đã nhiều năm trôi qua, Hoắc Phi vẫn rất hiểu cô. Hắn biết cách xuất hiện thế nào, làm gì, và ở đâu sẽ khiến cô mất hết bình tĩnh, toàn tâm bộc phát hết lửa giận trong người. Giống như cách hắn xuất hiện trước mặt cô như bây giờ.
Tối qua, cô đã nói rất rõ với Hoắc Phi, là không hề muốn dính líu gì đến hắn cũng như những thành viên khác của họ Hoắc. Cuộc sống mười bảy năm qua của cô trôi qua rất bình lặng, và cô không muốn phải đảo lộn vì bất kì ai.
Cứ như những năm qua là hoàn mĩ, đôi bên đều có cuộc sống riêng. Hắn không biết còn có sự tồn tại của cô trên đời và cuộc sống của cô cũng không hề có sự xuất hiện cuả hắn.
Có người sau khi nghe xong đã mạnh miệng nói "Anh tôn trọng của quyết định của em"
Và cái mà hắn gọi là hiểu và tôn trọng quyết định của cô, chính là dùng sức mạnh vạn năng của những tờ giấy bạc, khiến cho người hàng xóm sát vách phải gấp rút dọn nhà đi ngay trong đêm, để sáng nay hắn có thể thuận lợi chuyển tới và quấy rối cuộc sống của cô.
"Hoắc Phi! tôi sẽ không theo anh về thành phố..cho dù anh có làm gì cũng không thể thay đổi."
"Nếu vậy thì tại sao em lại khẩn trương? hay em đang sợ..." Hoắc Phi tiến tới, kéo cô lại gần hắn.
"Thật nực cười...tôi cái gì phải sợ anh?" Dục Uyển vừa ngẩn đầu lên thì chóp mũi của hai người như cọ sát vào nhau, con tim bấy lâu đã quen với việc ngủ yên bắt đầu rối nhịp đập, thình thịch...mỗi nhịp càng dồn dập nhanh hơn.
Hoắc Phi cúi người xuống, đôi môi kề sát lên vành tai đang dần ửng đỏ của Dục Uyển, một cảm giác tê dại chạy dài theo sóng lưng men xuống hai chân, khiến cô bất động, cũng không nghĩ đến việc nên đẩy hắn ra, để thân thể cả hai cận kề tiếp xúc.
"Sợ anh sẽ làm em thay đổi, sợ bản thân sẽ không thể kìm chế... hay sợ em sẽ lại yêu anh một lần nữa.." Lời lẽ ngọt ngọt ngào mang theo hơi thở ấm nóng phà vào tai, cảm giác tê dại đó lại đến. Dục Uyển căng thẳng đẩy Hoắc Phi ra.
"Chuyện đó sẽ không thể xảy ra..."
"RẦM..MM!!!"
Cô xoay người người đi, và đóng sập cửa lại ngay trước mặt Hoắc Phi.
"Không thể sao...vậy thì chờ xem"
--------------------
Nửa tiếng sau...
"Rầm..m...!!"
Dục Uyển đang ở dưới bếp mắng chửi Hoắc Phi không ngừng miệng, thì có tiếng động lớn phát ra, nghe như tiếng thuốc nổ, tiếng cát đổ xuống, hay tiếng gạch vỡ nát, đại loại có rất nhiều âm thanh hỗn tạp. Nhưng cô lại không thể đoán ra chuyện gì đang xảy ra, nên mới vội vã chạy lên phòng khách.
OMG
Cô chỉ muốn hét lên thật to. Trước mặt cô bụi bay loạn xạ, vật dụng ở phòng khách thì phủ đầy bụi cát. Bức tường kiên cố suốt mười năm không hề có một vết rạn nứt, nhưng Hoắc Phi vừa mới chuyển nhà đến có nửa tiếng thì nó đã trở thành một đống đất cát.
"Hoắc Phi! chuyện này là sao?"
Dục Uyển đau xót nhìn xuống đóng gạch đang vỡ vụn dưới chân, và trừng to mắt nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình.
Hắn như một đứa trẻ vô tội, cầm khung hình nhìn Dục Uyển
"Anh không cố ý...anh chỉ muốn treo bức tranh này lên, không nghĩ cái tường này lại yếu như vậy...mới gõ có vài cái đã bể nát"
Mới gõ có vài cái mà có thể làm đổ sập cả một bức tường, cô rất muốn biết hắn dùng cái gì để mà gõ . Không thể chỉ bằng một cái búa và vài cây đinh có thể tạo ra điều phi thường này, có tin được không hay là không. Đây rõ ràng là hành động có chủ đích.
"Hoắc Phi! anh nghĩ tôi là con ngốc đúng không?"
"Không bao giờ anh có những suy nghĩ hạ thấp mình như vậy...dù sao em cũng là phụ nữ của anh, nói em ngốc không phải là đang tự vả vào mặt mình là thằng không có mắt nhìn người...No..No...No.."
Trước thái độ bỡn cợt của Hoắc Phi, Dục Uyển càng tỏ ra mất bình tĩnh.
"Anh nghĩ tôi đang giỡn với anh sao?"
Hắn mỉm cười nhìn cô, và bộ mặt thật giờ cũng lộ ra.
"Được rồi! Em đừng giận... "
Hoắc Phi bước qua khỏi ranh giới giữa hai nhà, dấn thân vào vùng lãnh thổ được đứng tên của Dục Uyển.
"Phải, là anh cố tình làm...em không thấy có một bức tường ở giữa hai nhà rất bất tiện?"
"Tôi thấy không có bức tường mới chính là bất tiện...anh lập tức cho người xây lại..nếu không..."
"Nếu không thì sao..."
"Nếu không...tôi mặc kệ, anh phải cho người xây lại bức tường"
Bất lực xen lẫn tức giận, Dục Uyển xoay người đi. Cô biết mình không phải là đối thủ, cũng không có cách xử lý cái tên ngang ngược cứng đầu này, cô chỉ biết ngẩng mặt than vãn với thiên công, khi nào thì phiền toái này mới chịu buông tha cô đây.
***********************
'' Anh còn muốn ở đây tới khi nào?"
Thật sự hắn rất không muốn mắng người phụ nữ của mình ngu ngốc chút nào, vì như vậy chính là tự hạ thấp con mắt nhìn người của hắn. Phá đi rào cản bức tường chỉ là bước khởi đầu, điều hắn thật sự muốn còn chưa đạt được, làm sao có thể đi.
Haizzaa..
"Anh muốn đi tham quan nhà em...tối qua vẫn không có cơ hội nhìn kĩ ..chắc em sẽ không keo kiệt như vậy?"
"Được! tôi dẫn anh đi...nhưng sau khi xem xong, thì lập tức cút về nhà anh"
Dục Uyển chấp nhận yêu cầu của Hoắc Phi, vì căn nhà này diện tích chỉ có ba mươi mét vuông, nếu cô dẫn hắn đi thì chưa tới năm phút đã xem xong, còn mà để hắn tự mình đi có thể kéo dài nửa ngày.
Căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm, nên diện tích của mỗi phòng còn lại rất nhỏ. Chỉ cần mở cửa ra, đứng ở bên ngoài đã thấy toàn cảnh bên trong, nên không cần phải bước chân vào.
"Căn phòng này..là của tiểu công chúa của chúng ta?" Hoắc Phi mỉm cười, tối qua hắn còn chút ấn tượng.
"..."Dục Uyển tỏ ra rất lười biếng, cũng không thèm trả lời.
Cô dẫn Hoắc Phi đi tiếp và đẩy cửa căn phòng thứ hai ra. Lần này Hoắc Phi cũng lại tự mình đoán ra, vì điểm khác biệt là có chiếc giường hai tầng.
"Căn phòng này là của hai thằng nhóc đó?"
Cả ba căn phòng ngủ đều nằm sát nhau, nên Hoắc Phi có thể tự mình đoán ra căn phòng tiếp theo là của ai.
"Vậy căn phòng còn lại chính là của em.."
Hoắc Phi tỏ ra rất háo hức như đây mới chính là điều hắn đang tìm kiếm, trước khi Dục Uyển nhích bước, thì hắn lại là người xông xáo đầu tiên và tự tay đẩy cánh cửa căn phòng ra.
"Không được vào"
Nhưng đến khi Dục Uyển nhích chân thì hắn không chỉ đã bước vào phòng, mà còn ngồi lên giường nhúng nhảy, như thử trước sức đàn hồi của chiếc giường tiện khi dùng đến.
"Wo...o..!!! thật là mệt...cả người nhức mỏi"
Hắn vung vai ưỡn người, sau cùng là lăn đùng xuống giường là điều mà Dục Uyển không thể ngờ đến.
"Anh đang làm cái trò gì...ai cho phép anh sử dụng giường của người khác như của mình, mau ngồi dậy"
Dục Uyển bước tới, nắm tay kéo hắn ngồi dậy, nhưng với khối thịt rắn chắc trước mặt, sức lực của cô dường như không thể phát huy.
"Ngồi dậy mau...anh đừng có giả vờ ngủ, rồi nằm lì ở đây...mau ngồi dậy... Hoắc Phi, anh có nghe thấy không?"
Hoắc Phi bất ngờ choàng tay qua người của Dục Uyển, và ôm cô lăn lộn xuống giường. Dục Uyển chưa kịp có hành dộng phản kháng, hắn đã lật người đè cô nằm dưới thân, hai tay ghì chặt xuống giường, giam lõng cô đến không thể cử động.
"Dù sao cũng đã lên giường...hay chúng ta làm chút chuyện nghiêm túc."
Khi nghe hai chữ "nghiêm túc" từ miệng người khác thì cô sẽ tin, nhưng nếu nó xuất phát từ Hoắc Phi, thì cô phải cẩn thận mà suy nghĩ lại.
Nhưng Hoắc Phi không để cô có cơ hội để suy nghĩ, hắn đã dùng hành động để chứng minh mọi nghi ngờ của cô là đúng.
"Anh bị điên sao..mau mặc áo vào, Tam Bảo sắp về tới" Dục Uyển hoảng hốt đẩy Hoắc Phi ra, không nghĩ đến hắn lại muốn làm chuyện đó với cô ngay lúc này.
Nhưng Hoắc lại như gọng kiềm kẹp chặt lấy cô, mỗi cố gắng của cô đều dư thừa, lại càng tạo ra ma sát giữa hai cơ thế, khơi dậy hứng thú của bản năng người đàn ông.
"Em yên tâm...trước khi anh xử lý xong em...tụi nhóc sẽ không về đến"
--------------
Không Bán Thiếu.
Cách đó tại một quán nhỏ ven đường, có kẻ vì cha mình mà âm thầm tính kế lên hai ông anh trai.
"Hai anh ăn gì cứ gọi thỏa thích, hôm nay em khao hết...không no không về"
"Thật không! đừng có sau khi ăn xong...lại bắt anh và Lôi bán nghệ như những lần trước..." Hoắc Kiêu cằm thực đơn lên.
Vừa nghe Hoắc Kiêu nói xong, Hoắc Lôi đang cầm đũa liền đặt ngược xuống bàn, hắn ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Phù.
"Hai anh yên tâm! lần này em có mang tiền theo...sẽ không để anh phải chịu lỗ nửa phân thịt nào...cứ yên tâm mà ăn."
Hoắc Phù đem lời căn dặn của Hoắc Phi "trước khi mặt trăng lên thì không được về nhà" quán triệt trở thành sứ mệnh thiêng liêng. Nên vừa tan học, cô đã kéo hai ông anh trai của mình la cà khắp nơi, đi hết chỗ này đến chỗ khác, chỉ trừ nhà là không về.
Cha à...cha muốn làm gì thì phải nhanh lên....
----------------------
Lại nói tiếp về diễn biến tiếp theo ở trên giường sau khi Hoắc Phi cởi chiếc áo phông ra khỏi người.
Thân thể hai người tiếp xúc thân mật, mặt đối mặt, hắn trắng trợn nhìn cô lộ rõ đầy sự ham muốn.
"Em tin không...nếu anh nói mười bảy năm qua , anh chưa từng quan hệ với người phụ nữ ...em là người đầu tiên và cũng là người duy nhất anh muốn làm tình sau ngần ấy năm?"
Hơi thở nam tính phà vào mặt Dục Uyển, đôi mắt nóng rực của hắn khiến cô ngượng ngùng xoay mặt đi.
"Không quan tâm...anh mau ngồi dậy."
Hắn làm như chỉ có mình hắn, nếu ngần ấy năm hắn không ngủ với phụ nữ thì cũng bằng ấy năm cô không biết qua mùi vị của đàn ông. Nhưng thành thật thì sau khi nghe hắn nói những lời đó, dù không chắc thật giả bao nhiêu, nhưng chắc chắn một điều, cô đã bị hắn làm cho dao động.
Hắn xoay khuôn mặt của Dục Uyển lại.
"Là thật...trong tim anh trước sau chỉ có một mình em, tình cảm anh giành cho em là thật lòng...mười bảy năm...không có giây phút nào anh ngừng nghĩ về em...Uyển...anh yêu em.."
Lời nói của Hoắc Phi dịu ngọt như mật, êm tai như tiếng sáo, và khiến cho cô phải ngất ngây sai như vừa uống rượu bồ bào.
Hắn cúi người xuống, đặt nụ hôn lên môi cô. Nhẹ nhàng và tinh tế, cô không biết từ lúc nào mình cũng đã chuyển động môi theo hắn, khi hắn đưa lưỡi vào cô lại nhiệt tình quấn lấy. Hai tay phòng vệ trước ngực, từ từ chuyển sang sau gáy, ôm lấy cổ của Hoắc Phi.
Bàn tay của hắn men theo phần thịt mềm mại ở dưới bụng, từ từ di chuyển lên trên, chạm vào bộ ngực đầy đặn của Dục Uyển.
Triền miền với nụ hôn của Hoắc Phi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng từ những ngón tay hắn đang truyền đến, cơn ngứa ngáy bên dưới áo lót khiến cô khó chịu, ưỡn người, bất giác tự nâng người lên, bàn tay của Hoắc Phi thuận lợi luồn ra sau, cởi bỏ móc khóa dưới áo lót, và dể dàng tiến sâu vào trong.
Mềm mại co giãn, hắn nắm lấy một bên vú của Dục Uyển nhào nặn mạnh tay. Như trẻ con vừa tìm lại được món đồ chơi lâu ngày bị đánh mất, gấp gáp thể hiện tình cảm của mình, tuyên bố chủ quyền, món đồ chơi này là của hắn.
Nụ hôn của Hoắc Phi càng lúc càng mãnh liệt, hắn như muốn nghiền nát đôi môi của cô, vừa cắn lại vừa mút, khiến cô phải hỗn hển thở gấp. Bàn tay đang ẩn mình bên dưới lớp áo của cô, cũng không ngừng giày vò. Đôi tay thô ráp bóp mạnh lấy vú của cô nhồi nặn, xoay tròn, nhũ hoa bị hắn ma sát đến sưng đau.
Trước khi lâm trận hắn còn lo ngại cho mình, nhiều năm không gần phụ nữ có hay không hắn đã quên mất cách phải làm tình thế nào, có khả năng khiến cô sung sướng rên rĩ và người anh em tốt của hắn liệu có ngốc đầu lên khi xung trận hay không.
Đáp án là...
Nó đã cương cứng ngay sau khi hắn cởi chiếc áo của Dục Uyển ra. Ánh mắt của Hoắc Phi đậm mùi tình dục. Hắn si ngốc nhìn cặp vú căng mọng, cảm giác như chỉ cần hắn cắn vào sẽ chảy ra nước. Hai bầu vú cao ngất như hai quả đồi nổi cộm trên vùng đất bằng phẳng, trắng nõn, nhũ hoa màu hồng cứng rắn.
Như cá gặp được nước, Hoắc Phi mừng vì bản năng đàn ông vẫn còn sử dụng được chưa có hết hạn, hắn cúi người xuống ngậm lấy nhũ hoa đang trêu ngươi, như chọc thủng vào con mắt hắn.
"Á..A..!!!"
Như đứa trẻ sơ sinh nhai ngấu nghiến bình sữa mẹ.
Cảm giác những chiếc răng đang cắn vào ngực mình, nhưng thật kì lạ cô không hề có chút đau đớn, mà còn tê tái từ chân tóc đến ngón chân, một dòng điện đầy kích thích chạy thẳng xuống bụng dưới, và nơi giữa hai chất dần có dấu hiệu ẩm ướt. Dục Uyển dũi những ngón chân ra và bấu dưới giường, cô biết thứ mình đang ham muốn lúc này là gì.
"Ưm...m.."
Cách một lớp vải, dục vọng của Hoắc Phi đang đặt ở nơi giữa hai chân cô, cố tình cọ sát, hắn nhích người chậm rãi đẩy lên xuống, mà không có ý định tiến vào. Đây chính là điều xấu xa nhất, hắn đang cố tình trêu đùa cô.
"Thoải mái không? có muốn anh làm cho em thấy thoải mái hơn?" Hơi thở tà ác phà vào cổ, đầu lưỡi liếm lấy vành tai cô, đưa lưỡi lên xuống và hạ thân cũng nhích người theo động tác.
Tên khốn này, nếu hắn không muốn vào thì đừng có cử động...
Dục Uyển cắn răng, ngậm chặt môi. Thỉnh thoảng vì không kìm chế được vẫn sẽ bật ra tiếng rên rĩ nhẹ. Nhưng tuyệt đối cô không muốn mở miệng.
"Em thật là kiên định...mặc dù bên dưới đã ướt ra thành thế này, cũng không muốn anh đi vào bên trong em sao?"
Hoắc Phi xấu xa đưa tay vào trong váy của Dục Uyển, chạm vào bên dưới đáy của quần lót, dù hắn không trực tiếp đưa ngón tay vào kiểm tra bên trong quần lót, cũng biết nó ướt át dữ dội thế nào.
"Ưm.."
Dục Uyển kiềm nén bao nhiêu, thì Hoắc Phi cũng đang kiềm chế rất đau khổ. Xem ra, nếu muốn cô mở miệng cầu xin, chắc có lẽ hắn phải đợi chờ rất lâu. Nhưng cả người hắn, từng sợi dây thần kinh, từng tế bào đều đang kêu gào đau đớn, muốn hắn muốn trực tiếp tiến vào.
Hoắc Phi ngồi dậy, gấp gáp tháo thắt lưng ra. Vì hắn không thể đợi lâu hơn nữa.
"Lần này xem như anh thua...lần sau anh nhất định sẽ bắt em phải mở miệng cầu xin"
Và vào cái khoảnh khắc Hoắc Phi kéo thắt lưng khỏi người, mở cúc quần ra thì tâm trí của Dục Uyển lại đột nhiên trở nên rất tỉnh táo.
Một suy nghĩ đáng sợ bắt đầu xẹt qua, nó vượt xa nhu cầu ham muốn từ nãy giờ. Cuộc sống nhiều năm nay của cô tuy không có gì đặc sắc, một điểm nhấn cũng không hề có. Nhưng cô hài lòng với cuộc sống bình yên mỗi ngày mà mình trãi qua, và một điều chắc chắn nếu cô có một chút day dưa với Hoắc Phi thì không thể nào vô can với hai gã họ Hoắc còn lại.
"Anh sẽ cho vào...rất nhanh em sẽ cảm thấy thoải mái"
Hoắc Phi hào hứng cúi người xuống, đem hai chân của Dục Uyển tách ra, nhưng cô bất ngờ bật người dậy, và đẩy hắn ra.
"Không thể vào"
Hoắc Phi không tin vào tai mình. Ở trong tình huống cả hai đều đã sẵn sàng, hắn như cung đã giương cao, còn cô như thủy triều dư giả nước. Vậy mà, tên lại không được bắn ra, hang nhỏ lại không thể chui vào. Có lý nào...
"Uyển! em đang chơi anh...ngay lúc này em bảo anh không thể vào."
"Không thể vào"
Cùng lúc này thì hình ảnh của Hoắc Luật và Hoắc Khiêm lại xuất hiện trong tâm trí cô. Nếu cô day dưa với Hoắc Phi thì mối quan hệ rối rắm này phải xử lý thế nào, nó vượt ngoài khả năng của cô, biết rõ phía trước đã là ngỏ cụt thì không nên tự đâm đầu vào.
"Nhưng anh phải vào..em nhìn anh xem"
Hoắc Phi như đạn đã bắn ra thì khó mà thu lại, hắn lại ấn Dục Uyển xuống giường.
"Uyển! chỉ một lát thôi, anh hứa...chỉ đưa vào một chút thôi"
"Tôi nói không thể vào"
Dục Uyển lần này vùng dậy, dùng sức thật mạnh và đẩy mạnh Hoắc Phi ra.
"Rầm..m..!!!"
Bảng tin cáo phó.
Chúng tôi đau lòng thương tiếc báo tin cho các vật dụng gần xa, từ phòng ngủ ra đến phòng khách. Sau giây phút kiên trì chống đỡ quyết liệt với trọng lượng của đôi nam nữ trên giường, kẻ đẩy, người nhấn. Chiếc giường bằng gỗ sồi đã phải nói lời tạm biệt với chúng ta , hưởng thọ mười năm.
Ba giây tưởng niệm cho sự cống hiến của chiếc giường suốt những năm qua, bắt đầu...
Trong hoàn cảnh này dù có đam mê cuồng nhiệt thế nào cũng tan thành mây khói. Nhìn bụi gổ đang tòa tàn vào không trung, cả chiếc giường đổ sập xuống sàn, do một chân bất ngờ bị gãy.
"Hoắc Phi..."
Dục Uyển rống giận hét thất thanh, vì chiếc giường của cô. Thế là liên tiếp có những màn ném gói, bay liên tiếp vào mặt Hoắc Phi.
"Hoắc Phi! anh mới dọn đến có nửa ngày...không chỉ làm bể bức tường, còn khiến giường của tôi bị sập...anh...." Cô nhanh chóng mặc áo vào, rồi lao vào đánh tới tấp Hoắc Phi.
"Chuyện bức tường thì đúng...nhưng chuyện cái giường đâu phải lỗi của mình anh...nếu em ngoan ngoãn để anh đi vào thì đâu có chuyện gì" Hắn chụp lấy hai tay đang làm loạn của cô.
"Vô lại! anh còn dám nhắc lại.. hôm nay, anh chết chắc với tôi"
Dục Uyển loay hoay tìm kiếm, và nhìn thấy cây chổi kề bên. Cô liền cầm lên đánh túi bụi vào người Hoắc Phi. Hắn đương nhiên là không đứng yên, nhắm cánh cửa lao tới.
"Anh đứng lại đó"
"Đợi em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp"
Vừa chạy đến cửa, Hoắc Phi lập tức mở ra và bay ra ngoài.
"Vèo!"
Dục Uyển cầm cây chổi ném thẳng về phía trước, "rầm" một tiếng vang lên. Cánh cửa kịp lúc đóng lại, cây chổi va mạnh vào mặt cửa, Hoắc Phi thoát khỏi kiếp nạn.
Nhưng dù đã thoát nạn, hắn vẫn không thể thở phào được, vì sự xuất hiện của người trước mặt. Một chút bất ngờ, xen lẫn với hốt hoảng trên mặt Hoắc Phi, theo bản năng hắn liền giữ chặt tay nắm cửa.
"Phi..."
Hoắc Luật kinh ngạc vì không nghĩ sẽ gặp em trai mình ngay tại đây.
Đoàn làm phim của hắn cũng vừa đến đảo này ngày hôm qua, hắn theo địa chỉ mà Hoắc Phù để lại trên tấm chi phiếu mà tìm đến. Mặc dù hắn không có tình ý gì với mẹ con bé, nhưng hắn lại rất muốn gặp lại cô gái nhỏ đó một lần nữa. Với con bé hắn có thứ cảm tình khó nói.
"Sao em lại ở đây?"
Đó cũng là câu hỏi mà Hoắc Phi hắn rất muốn hỏi anh trai mình, nhưng hắn cần phải tìm ra một lý do cho sự có mặt của mình trước đã.
"Em....à..em đến khám bệnh cho bệnh nhân"
Hoắc Phi cố tỏ ra thật bình thường, nhưng tay vẫn không quên dùng sức giữ chặt tay nắm cửa, nếu hắn lõng tay một chút thì người phụ nữ bên trong không biết sẽ lao ra bất cứ lúc nào. Đó là điều hắn không muốn xảy ra, để Uyển và Luật gặp nhau trong lúc này.
"Khám bệnh với bộ dạng này sao? là bệnh nhân nào mà đặc biệt như vậy...."
Điều Hoắc Luật thắc mắc là hoàn toàn hợp lý, trên đời sẽ không thể tìm thấy vị bác sĩ nào trong bộ dạng để ngực trần, không mặc áo, và nếu nhìn kĩ hơn xuống dưới sẽ nhận ra, cúc quần vẫn chưa đóng lại.
"Là..."
Hoắc Phi còn chưa kịp nói xong thì từ bên trong cửa đã vang ra giọng nói của Dục Uyển.
"Hoắc Phi! tên khốn kiếp...anh mau mở cửa ra...hôm nay tôi phải đập chết anh...đồ khốn, mở cửa ra"
Tiếng hét dữ dội của Dục Uyển khiến cho cả hai người đàn ông ở bên ngoài đều phải hãi hùng, Hoắc Luật chau mày, Hoắc Phi thì gượng cười.
"Anh cũng nghe thấy... bệnh nhân của em có chút vấn đề ở chỗ này...cho nên.." Hoắc Phi vừa nói vừa chỉ tay lên đầu, ý nói bệnh nhân của hắn có vấn đề thần kinh.
Nếu hắn nhớ không lầm thì chuyên khoa của Hoắc Phi là phẫu thuật tim và lòng ngực. Từ lúc nào đã chuyển sang khoa thần kinh. Hắn có chút ngờ vực, nhưng mà sự quá kích của người phụ nữ bên trong hình như là thật.
"Mở cửa ra! sao anh dám nhốt tôi...mở cửa ra"
"Ầm....ầm..!!!"
Bởi vì Hoắc Phi giữ chặt tay nắm cửa, Dục Uyển lại không thể nào ra. Cô kích động, tông, đập, đá, không ngừng tạo ra những động tác mạnh với cách cửa, Hoắc Phi có thể sẽ không thể chống cự được lâu.
"Luật! bệnh nhân của em tình trạng rất nguy hiểm...anh mau đi đi..nếu mở cửa ra nhìn thấy người lạ, sẽ lên cơn cắn người"
Dù lời nói của Hoắc Phi nghe có phần nghiêm trọng, nhưng Hoắc Luật lại có cảm giác em trai hắn sẽ xử lý rất tốt chuyện này. Nên hắn cũng không cần phải ở lại làm vướng bận.
"Vậy Anh đi trước...à...anh đang ở Khách sạn gần đây, có gì tối anh em mình liên lạc"
"Tối em sẽ gọi cho anh"
Sau khi nhìn thấy Hoắc Luật rời khỏi thì Hoắc Phi mới thở thào, đôi tay đặt trên tay nắm cửa đã có thể nới lõng, thế cho nên "người điên" trong nhà mới bổ nhào ra.
"Hoắc Phi! anh...chết chắc"
Dục Uyển vừa ló đầu ra đã bị Hoắc Phi túm gọn và ôm trọn cả người vào trong ngực, hắn lôi cô ngược vào trong nhà. Vì hắn không muốn cô nhìn thấy Hoắc Luật.
"Mau vào nhà...vào trong rồi, anh cho em giết"
"Sao đột nhiên lại dể dãi như vậy"
"Trước giờ anh chỉ dể dãi với một mình em thôi"
------------ hết chương 20--------------
Chủ nhật, 16 tháng 12,2018
Bình luận facebook