Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32-35
Chương 32: Nửa đêm gọi y tế
Hoắc Mạc Sâm nhìn Sở Vân ngã xuống đất, hắn kéo Sở Vân lên một phen: "Mấy người đều có thể hầu hạ được, ở trước mặt tôi lại liền giả bộ yếu đuối?"
Lời nói của hắn không có một chút thương xót nào, thậm chí còn mang theo lạnh lùng giễu cợt.
Trạng thái phổ biến nhất của Sở Vân chính là nước mắt chảy đầy mặt, hoặc là gào khóc thảm thiết, nhưng hiện tại cũng không có.
Hai mắt cô nhắm nghiền lại, sắc mặt tái nhợt cùng với mặt mũi sưng phù lên sau khi bị ngược đãi tạo thành một vết hằn rõ rệt.
Nhìn Sở Vân như vậy như một người vô hồn đang bất tỉnh!
Hoắc Mạc Sâm mím chặt môi lại, bàn tay lại chạm đến trái tim cô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Đừng có hòng mà ở chỗ này giả chết, mau đứng lên cho tôi!" Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng nói một tiếng nhưng vô dụng, Sở Vân vẫn nhắm chặt hai mắt lại.
Thậm chí, hắn vì để cho Sở Vân tỉnh lại mà mở vòi hoa sen ra, nước lạnh thấu xương trực tiếp tưới lên người Sở Vân đang nằm trong bồn tắm, một chút tức giận cũng không có.
Trạng thái này của cô lại khiến cho Hoắc Mạc Sâm không còn hứng thú nữa, hắn cũng không có hứng thú đặc biệt với việc ngủ với một thi thể!
Hoắc Mạc Sâm cho người đặt một phòng ở tầng cao nhất, lúc này mới dùng quần áo quấn lấy cơ thể Sở Vân, ôm cô ra khỏi toilet, trực tiếp đi lên căn phòng ở tầng cao nhất.
Rồi ném cô lên trên giường lớn, Sở Vân vẫn không có tỉnh lại, ngược lại cơ thể lại trở nên nóng hổi.
Hoắc Mạc Sâm không một chút do dự, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Thính Lan.
Thẩm Nghe Lan nhận điện thoại, rồi trách móc thật lâu: "Sếp, cậu cũng không nhìn bây giờ là mấy giờ, cậu phải làm việc….."
Anh có thể chia nhỏ thời gian ra được không?
Thẩm Thính Lan còn chưa oán giận xong, Hoắc Mạc Sâm đã lạnh lùng ngắt lời anh: "Lập tức tìm một nữ bác sĩ đến Túy Kim Triệu, tầng ba, phòng 608!".
"Tôi lập tức đi liền! Lão đại, cậu chạy đến nơi đó để hành hạ ai?"
Thẩm Thính Lan vừa nghe Túy Kim Triệu, nhất thời đã bị làm đến sợ hãi.
Lúc trước có nói đến vấn đề ở phương diện kia Hoắc Mạc Sâm quả nhiên là để ý đến, tuy nhiên lại chạy tới loại địa phương này để chứng minh bản thân.
Ai sẽ là một con sâu đáng thương bị tra tấn?
"Đều phải tìm đến bác sĩ rồi, cảnh tượng kia kịch liệt... Chậc chậc, sướng!"
"Bớt nói nhảm lại, ngươi mau đi!" Hoắc Mạc Sâm không kiên nhẫn thúc giục.
"Ok, tôi lập tức đi liên lạc." Thẩm Thính Lan cũng không muốn bị Hoắc Mạc Sâm giết tới cửa, lần này anh hiếm khi được tan ca sớm, bây giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thính Lan lập tức liên lạc với một người.
Người này sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Thính Lan, vô cùng bất ngờ: "Bác sĩ Thẩm?".
"Bác sĩ Phương, bây giờ bác sĩ đi tới Túy Kim Triệu tầng 3, phòng 608, cô mang theo hòm thuốc chính là điều bình thường. Khụ khụ! Thuốc cho việc quan hệ tình dục quá mức."
"..... Bác sĩ Thẩm, anh nên tìm người khác thì hơn."
"...?.. Bác sĩ Phương, bác sĩ Phương, cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải tôi, là bạn tôi, bây giờ cô mau đi!" Bị cự tuyệt, Thẩm Thính Lan cũng rất sốc.
Nhưng mà hắn nhanh chóng giải thích. Bác sĩ Phương có chút buồn bực, hơn nửa đêm, không phải anh ta còn có thể là ai? Nhưng điện thoại đã bị cúp máy.
Tuy rằng Bác sĩ Phương không tin vào lời của thẩm Thính Lan giải thích, nhưng trước mắt đã được sắp xếp như vậy, là một bác sĩ đạo đức nghề nghiệp là cơ bản nhất, lần này cô chỉ có thể đi.
Gõ cửa phòng 608, bác sĩ Phương chuẩn bị nhạo báng một phen, nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới người tới mở cửa lại là tài phiệt số một Hải Thành, tổng giám đốc Hoắc thị, Hoắc Mạc Sâm!
"Cô mau vào xem một chút." Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy hòm thuốc trong tay bác sĩ Phương, liền cho cô vào trong khám.
Bác sĩ Phương "Ừ" một tiếng, đi theo Hoắc Mạc Sâm. Người phụ nữ trên giường làm cho cô ấy bất ngờ, chính là Sở Vân.
Ba năm trước, giữa Sở Vân và Hoắc Mạc Sâm xuất hiện khá nhiều ồn ào, tin tức tiêu đề đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ: [Tình nhân là mối tình đầu trở mặt thành thù, ai nói đàn ông bạc tình bạc nghĩa? Đàn bà mới chính là yêu cơ nhất, chê nghèo yêu giàu, ghen tị nhau như kẻ thù, quả báo thích đáng!]
Chương 33: Giả bộ đã đủ chưa?
"Có vấn đề sao?" Thấy vị nữ bác sĩ này chậm chạp còn chưa ra tay khám bệnh Hoắc Mạc Sâm nhíu mày hỏi, sắc mặt cực kỳ bất ngờ.
"Không có." Bác sĩ Phương vội vàng trả lời, cũng là cắt đứt dòng suy nghĩ của chính mình.
Giữa nam và nữ có tình cảm với nhau rồi ngủ với nhau. Cô chỉ là được Thẩm Thính Lan gọi đến để khám bệnh, cho tới bây giờ chưa từng cùng Hoắc Mạc Sâm và Sở Vân gặp nhau, có chuyện gì không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không nhiều lời.
Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ Phương vừa tháo găng tay phẫu thuật và tháo ống nghe ra.
Cô còn chưa mở miệng nói, lại bị Hoắc Mạc Sâm đã lên tiếng trước: "Tình hình của cô ấy thế nào rồi?"
"Không tốt lắm, sốt do có vết thương bị viêm, cần phải điều trị kháng viêm, nếu không sẽ dẫn đến nhiễm trùng. Cô ấy như vậy, ít nhất một tháng không thể ở cùng một phòng".
Bác sĩ Phương thành thật trả lời Hoắc Mạc Sâm. Cô mở hòm thuốc ra, đã chuẩn bị lấy thuốc cho Sở Vân. Khi thuốc lấy ra, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Mạc Sâm lại từ từ vang lên, hắn đặt ra một câu hỏi: "Bác sĩ, cô ấy có bị bệnh gì không?"
"Không phải tất cả bênh tình tôi đều đã bói với anh rồi sao ... Chắc là không. Nếu có, nó sẽ không được như vậy". Bác sĩ Phương buồn bực với câu hỏi của Hoắc Mạc Sâm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Những lời vừa nói ra, trong nháy mắt cô đã hiểu được ý tứ của Hoắc Mạc Sâm. Hoắc Mạc Sâm chỉ là đang nói đến căn bệnh bẩn.
"Những loại thuốc này dùng để uống, còn đây dùng để bôi. Nhất định phải dặn dò với người bệnh kiên trì dùng thuốc, nếu bị nhiễm trùng, tình hình sẽ rất xấu có thể gây ra rất nhiều biến chứng về sau." Bác sĩ Phương dặn dò hắn.
Hoắc Mạc Sâm không nói gì, tầm mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Vân. Hắn mới dùng có chút lực, cô liền bị thương thành ra như vậy?
Đây rõ ràng chính là cùng mấy người đàn ông ở lúc trước kia chơi bời quá mức. Đồng thời hầu hạ nhiều người đến như vậy, làm sao có thể không có bệnh đây?
Hoắc Mạc Sâm không tin những lời này. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, định nói gì đó, nhưng suy nghĩ một hồi lại không nói nữa.
Bây giờ bác sĩ không chẩn đoán ra cũng là chuyện rất bình thường, dù sao chỉ dựa vào mắt thường, không có dụng cụ cụ thể. Mà hắn cũng chỉ không muốn Sở Vân chết trong tay mình thôi, không cần trị tận gốc gì cả.
"Liều lượng và cách dùng thuốc tôi đã viết ra cho anh rồi, thuốc dùng bôi ngoài thì dùng một ngày ba lần là được. Nếu vẫn còn khó chịu thì nhanh chóng đến bệnh viện đi."
Bác sĩ Phương viết xong cách dùng thuốc ra giấy thì đưa cho Hoắc Mạc Sâm.
Nhưng rõ ràng Hoắc Mạc Sâm không hề chú ý nghe lời dặn của bác sĩ.
Bác sĩ Phương đặt thuốc lên tủ đầu giường: "Thuốc để ở đây, tôi đi trước.”
Hoắc Mạc Sâm chỉ thản nhiên lạnh lùng "Ừ" một tiếng. Bác sĩ Phương cũng không nán ở lại lâu.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Hoắc Mạc Sâm và Sở Vân, Sở Vân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, lông mày của cô khi nhíu lại, vẻ mặt đau đớn không thôi.
‘Giả vờ đáng thương.’ Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng giễu cợt.
Hắn lại bê một chậu nước lạnh hắt lên người Sở Vân, thậm chí còn kéo mạnh Sở Vân lên, sau đó liên tiếp tra tấn làm cho Sở Vân phải tỉnh dậy lập tức. Dù cho trên người trên người vẫn còn đau đớn kéo dài không dứt, có thể nói là sống không bằng chết!
Thấy Sở Vân tỉnh lại, Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười nhạo: "Giả vờ đủ chưa?”
Đáy mắt Sở Vân mờ mịt. Cô giả vờ gì?
Nhưng một giây sau, Hoắc Mạc Sâm liền lấy thuốc trên tủ đầu giường ném thẳng vào mặt Sở Vân, lại chỉ vào cô mắng: "Còn giả vờ sao? Không phải cô đã nói là không sao sao? Vậy thì tại sao vết thương của cô có thể nghiêm trọng như vậy? Nếu cô không giả vờ thì tại sao vừa rồi tôi có làm sao cô cũng không tỉnh lại?”
Cổ họng Sở Vân căng thẳng. Đối mặt với sự chỉ trích của Hoắc Mạc Sâm, cô không nói nên lời.
Chương 34: Đừng chết ở nhà tôi!
Thực sự cô đã lĩnh ngộ được câu "Người câm ăn Hoàng Liên, có khổ cũng khó nói”*. (thành ngữ á, kiểu như ngậm bồ hòn làm ngọt…)
Căn bản là cô không hề nghĩ tới việc giả vờ, nhưng Hoắc Mạc Sâm không tin cô. Đau đớn lan tràn khắp toàn thân, nhưng tất cả cơn đau này so ra còn kém cơn đau trong lòng rất nhiều, cô rất khó chịu, rất rất khó chịu, thật sự rất muốn hô to lên là cô bị oan, bị Bạch Tuyết Nhi vu oan. Cô không làm như vậy.
Giờ phút này ánh mắt sâu độc lại chán ghét của Hoắc Mạc Sâm giống như đao nhọn, hung hăng cắt vào trong lòng cô.
Cổ họng như bị kẹt dị vật, nhả ra không được mà nuốt cũng không xong. Nước mắt lập tức tuôn dài.
“Đi nhặt thuốc lên, muốn chết cũng đừng chết ở chỗ ta!” Hoắc Mạc Sâm nhấc chân đạp cô ngã xuống đất, trên mặt không chút lo lắng, chỉ có hận ý hiện lên rõ ràng trong ánh mắt.
Một giây sau, Hoắc Mạc Sâm xoay người lại, đưa lưng về phía Sở Vân. Nhưng mà, bàn tay lại gắt gao siết chặt, lông mày nhíu càng chặt.
Hắn không muốn thấy mặt cô, càng không muốn cô chết trong tay mình!
Sở Vân nhìn theo bóng lưng của Hoắc Mạc Sâm, cô biết giờ đây hắn chán ghét cô rất nhiều.
Cô rất khó chịu nhưng đến nước này cô vẫn thật không có cách nào minh oan cho mình. Cho nên, bây giờ cô cũng không thể chết đi được. Bởi vì cô chết, những tội danh này sẽ vĩnh viễn đóng chặt trên người cô, hơn nữa làm sao cô có thể cam lòng để người xấu nhởn nhơ như thế được?
Sở Vân nén đau đớn trong lòng đi nhặt những loại thuốc Hoắc Mạc Sâm vừa mới ném về phía cô. Chân cô quỳ gối trong bãi thủy tinh quá lâu, lại bị Hoắc Mạc Sâm đối đãi thô lỗ như vậy, hiện tại không có cách nào đứng lên.
Giờ cô chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, bò từ từ đi nhặt những loại thuốc kia, mỗi một bước đều là đau đớn trí mạng nhất. Điều này làm cho cô nhớ lại khoảng thời gian đen tối trong tù, những người đánh đập cô, mắng cô, cởi hết quần áo, tra tấn cô ấy.
"A——"
Sở Vân không thể khống chế được cảm xúc của mình, ngã mạnh trên mặt đất, cô cuộn mình, nước mắt mãnh liệt tuôn trào đã sớm loang lổ trên mặt cô.
Hoắc Mạc Sâm nghe được tiếng kêu gào của Sở Vân, lại càng không kiên nhẫn, hắn quay đầu lại đá thêm một cước: "Bảo cô nhặt thuốc lên thuốc, cô còn gào thét gì nữa? Cô có muốn chết không? Muốn chết thì tự lếch ra ngoài chết!”
Cú đá này của Hoắc Mạc Sâm đá thẳng vào bụng cô, Sở Vân nhất thời đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất. Nhìn thấy bộ dạng này của Sở Vân, Hoắc Mạc Sâm kéo cô dậy.
"Giả vờ gì nữa, mau vào phòng tắm bôi thuốc, đừng giở trò với tôi!” Hoắc Mạc Sâm kéo cô vào phòng tắm, cuối cùng vẫn là Hoắc Mạc Sâm nhặt thuốc lên. Nhưng hắn không tốt bụng gì với cô, giơ tay ném mạnh đống thuốc lên người cô, giận dữ quát: "Uống thuốc ngay cho tôi, đừng có chết ở chỗ tôi!”
Sở Vân ngồi trên mặt đất phòng tắm, hai tay chống trên đất. Nhìn thấy Hoắc Mạc Sâm hung ác như vậy, Sở Vân khóc càng thảm hơn, nhưng Hoắc Mạc Sâm lại lạnh lùng xoay người rời đi, không nhìn cô một cái nào.
Cô cũng sợ Hoắc Mạc Sâm sẽ nhục mạ hay tra tấn cô lần nữa...
Cô đã đủ đau đớn rồi!
Thuốc Hoắc Mạc Sâm vừa ném cho cô có cả loại uống và loại dùng ngoài.
Thuốc uống thì cô trực tiếp nuốt vào, viên thuốc vào tới miệng đã tan ra, vị đắng lan khắp khoang miệng. Còn có thuốc dùng ngoài da, vừa bôi lên đã làm miệng vết thương đau rát không thôi, làm cô đau đớn đến mức không thể ngồi vững, cả người cuộn lại nằm trên sàn nhà!
Từng câu nhục mạ mà Hoắc Mạc Sâm đã nói như sấm bên tai.
Nước mắt đã sớm mất không chế tuôn rơi liên tục, nhớ tới những lời Hoắc Mạc Sâm vừa nói, cô thử đứng dậy, nhưng thân thể lung lay sắp đổ, lại một lần nữa ngã vào phòng tắm.
"Bộp" một tiếng, phần đầu tiếp đất đầu tiên, đau đớn lập tức ập tới, tầm nhìn dần nhòe đi. Nhưng thanh âm ngoài cửa vang lên, lại làm cho cô giật mình, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 35: Tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn cô
Là giọng nói của Hoắc Mạc Sâm!
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lạ thường: "Anh đang tiếp khách bên ngoài.”
Giọng nói vang lên ngoài cửa, bởi vì đang sợ hắn cho nên Sở Vân đặc biệt lắng nghe từng tiếng động hắn phát ra. Nhưng mà, Hoắc Mạc Sâm nói xong câu đó đã đi tới cửa sổ sát đất.
Vừa định nói cái gì đó, bên tai lại vang lên thanh âm ủy khuất của Bạch Tuyết Nhi: "A Sâm, khi nào anh mới tiếp khách xong?”
Tuy rằng thanh âm ủy khuất, nhưng lúc này Bạch Tuyết Nhi không ủy khuất chút nào. Cô ta nằm trên ghế sofa làm bằng da thật, trên bàn trà thủy tinh bên cạnh bày đủ loại điểm tâm, hoa quả, còn có đồ uống!
"Có lẽ sẽ rất muộn anh mới về." Hoắc Mạc Sâm đáp.
Rõ ràng hắn không hề yêu thích Sở Vân, nhưng dục vọng chân thật nhất của thân thể lại dễ dàng bị cô khơi gợi lên như vậy, còn Bạch Tuyết Nhi...
Hắn vẫn chưa quên cảnh hắn đã gặp ngày hôm đó. Thẩm Thính Lan nói hắn có chướng ngại* (ý là bị bất lực á), nhưng bây giờ xem ra là không.
Hắn và Sở Vân đã mất khống chế mà làm một số truyện không nên, hiện tại hắn không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đi gặp Bạch Tuyết Nhi.
E là cô ta là sẽ suy nghĩ lung tung!
"Ồ. Vậy ngày mai chúng ta đi ăn tối cùng nhau được không? Em có một số việc phải làm, anh có thể đi cùng em không?”
Bạch Tuyết nghe được hai chữ "rất muộn", thì sắc mặt lập tức khẩn trương hơn. Cô ta không tin đã trễ vậy mà Hoắc Mạc Sâm không trở về là do phải ra ngoài tiếp khách xã giao!
Cô ta biết, từ khi Sở Vân ra tù thì Hoắc Mạc Sâm cũng càng ngày càng xa cách với cô ta, tuy rằng hắn vẫn luôn miệng nói mình hận Sở Vân, nhưng trên thực tế hắn không cách nào ngừng để mắt tới Sở Vân.
Hiện giờ chỉ có một cách giải quyết duy nhất, đó chính là để cho Sở Vân đi chết đi!
Hơn nữa trước khi Sở Vân chết, cô ta còn phải làm cho Sở Vân thân bại danh liệt, làm cho Hoắc Mạc Sâm chán ghét Sở Vân đến cực điểm!
"Được." Hoắc Mạc Sâm nghĩ mình vừa lừa gạt Bạch Tuyết Nhi nên không thể từ chối lời mời ngày mai nữa.
"Vậy anh là việc tiếp đi." Bạch Tuyết Nhi dùng giọng điệu quan tâm nói.
Nhưng sau khi vừa cúp điện thoại, Bạch Tuyết Nhi lập tức trở mặt, cô ta quay số tiếp tục gọi đi, trong mắt càng lộ rõ ý tàn nhẫn!
"Bây giờ anh lập tức đi tìm Sở Vân, nhất định phải lột sạch quần áo của cô ta, gọi thêm vài người nữa đi, xong chuyện thì chụp ảnh tại hiện trường lại!"
Trực tiếp hành động luôn để tránh đêm dài lắm mộng!
Cô không tin, Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy Sở Vân bị mấy người đàn ông làm như vậy mà còn có thể nhớ mãi không quên Sở Vân được!
"Dáng người Sở Vân kia gầy gò như cây tre, hơn nữa còn là một người câm, nằm im giống như cá chết vậy, có ai nguyện ý làm cô ta chứ?" Trần Đông Thụy nghe nói tới tên Sở Vân thì cũng mất đi hứng thú.
Ngay lúc Bạch Tuyết muốn nói cái gì đó, thì Trần Đông Thụy đột nhiên nói tiếp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiêu khích: "Thiên hạ này cũng đâu có bữa cơm nào miễn phí đâu đúng không? Cô đã mở miệng nói như vậy thì tôi cũng không từ chối được. Nhưng mà cô phải cho tôi một chút gì chứ!”
“Tôi cũng không cần cái gì nhiều, sau khi thành công thì cô cũng tới tìm tôi đi, nhớ chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo cùng dụng cụ được không?”
Lúc Trần Đông Thụy nói ra những lời này, trong lập lòe hiện lên mấy suy nghĩ dơ bẩn.
Đương nhiên, Bạch Tuyết Nhi không thấy ánh mắt tà dâm này. Nhưng cô ta lại vui vẻ đồng ý: "Được thôi, nhưng mà trước hết anh phải làm xong việc đã. Mà nói đi cũng phải nói lại, anh có tinh lực như vậy sao?”
“Làm cả ngày còn được! Tôi có được hay không, không phải cô biết rõ rồi sao? Cô yên tâm, tôi không giống Hoắc Mạc Sâm kia, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cô!” Trần Đông Thụy nói xong thì cả người đã bắt đầu nóng lên. Anh ta chỉ hận không thể trực tiếp kéo Bạch Tuyết tới làm ngay lập tức!
Bạch Tuyết Nhi nằm đã rồi thì bắt đầu ngồi dậy.
Lúc mở miệng chuẩn bị trả lời Trần Đông Thụy, thì ánh mắt cô ta quét thấy người đứng cách đó không xa, mồ hôi lạnh trên lưng cô ta bắt đầu tuôn ra như mưa——
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hoắc Mạc Sâm nhìn Sở Vân ngã xuống đất, hắn kéo Sở Vân lên một phen: "Mấy người đều có thể hầu hạ được, ở trước mặt tôi lại liền giả bộ yếu đuối?"
Lời nói của hắn không có một chút thương xót nào, thậm chí còn mang theo lạnh lùng giễu cợt.
Trạng thái phổ biến nhất của Sở Vân chính là nước mắt chảy đầy mặt, hoặc là gào khóc thảm thiết, nhưng hiện tại cũng không có.
Hai mắt cô nhắm nghiền lại, sắc mặt tái nhợt cùng với mặt mũi sưng phù lên sau khi bị ngược đãi tạo thành một vết hằn rõ rệt.
Nhìn Sở Vân như vậy như một người vô hồn đang bất tỉnh!
Hoắc Mạc Sâm mím chặt môi lại, bàn tay lại chạm đến trái tim cô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Đừng có hòng mà ở chỗ này giả chết, mau đứng lên cho tôi!" Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng nói một tiếng nhưng vô dụng, Sở Vân vẫn nhắm chặt hai mắt lại.
Thậm chí, hắn vì để cho Sở Vân tỉnh lại mà mở vòi hoa sen ra, nước lạnh thấu xương trực tiếp tưới lên người Sở Vân đang nằm trong bồn tắm, một chút tức giận cũng không có.
Trạng thái này của cô lại khiến cho Hoắc Mạc Sâm không còn hứng thú nữa, hắn cũng không có hứng thú đặc biệt với việc ngủ với một thi thể!
Hoắc Mạc Sâm cho người đặt một phòng ở tầng cao nhất, lúc này mới dùng quần áo quấn lấy cơ thể Sở Vân, ôm cô ra khỏi toilet, trực tiếp đi lên căn phòng ở tầng cao nhất.
Rồi ném cô lên trên giường lớn, Sở Vân vẫn không có tỉnh lại, ngược lại cơ thể lại trở nên nóng hổi.
Hoắc Mạc Sâm không một chút do dự, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Thính Lan.
Thẩm Nghe Lan nhận điện thoại, rồi trách móc thật lâu: "Sếp, cậu cũng không nhìn bây giờ là mấy giờ, cậu phải làm việc….."
Anh có thể chia nhỏ thời gian ra được không?
Thẩm Thính Lan còn chưa oán giận xong, Hoắc Mạc Sâm đã lạnh lùng ngắt lời anh: "Lập tức tìm một nữ bác sĩ đến Túy Kim Triệu, tầng ba, phòng 608!".
"Tôi lập tức đi liền! Lão đại, cậu chạy đến nơi đó để hành hạ ai?"
Thẩm Thính Lan vừa nghe Túy Kim Triệu, nhất thời đã bị làm đến sợ hãi.
Lúc trước có nói đến vấn đề ở phương diện kia Hoắc Mạc Sâm quả nhiên là để ý đến, tuy nhiên lại chạy tới loại địa phương này để chứng minh bản thân.
Ai sẽ là một con sâu đáng thương bị tra tấn?
"Đều phải tìm đến bác sĩ rồi, cảnh tượng kia kịch liệt... Chậc chậc, sướng!"
"Bớt nói nhảm lại, ngươi mau đi!" Hoắc Mạc Sâm không kiên nhẫn thúc giục.
"Ok, tôi lập tức đi liên lạc." Thẩm Thính Lan cũng không muốn bị Hoắc Mạc Sâm giết tới cửa, lần này anh hiếm khi được tan ca sớm, bây giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thính Lan lập tức liên lạc với một người.
Người này sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Thính Lan, vô cùng bất ngờ: "Bác sĩ Thẩm?".
"Bác sĩ Phương, bây giờ bác sĩ đi tới Túy Kim Triệu tầng 3, phòng 608, cô mang theo hòm thuốc chính là điều bình thường. Khụ khụ! Thuốc cho việc quan hệ tình dục quá mức."
"..... Bác sĩ Thẩm, anh nên tìm người khác thì hơn."
"...?.. Bác sĩ Phương, bác sĩ Phương, cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải tôi, là bạn tôi, bây giờ cô mau đi!" Bị cự tuyệt, Thẩm Thính Lan cũng rất sốc.
Nhưng mà hắn nhanh chóng giải thích. Bác sĩ Phương có chút buồn bực, hơn nửa đêm, không phải anh ta còn có thể là ai? Nhưng điện thoại đã bị cúp máy.
Tuy rằng Bác sĩ Phương không tin vào lời của thẩm Thính Lan giải thích, nhưng trước mắt đã được sắp xếp như vậy, là một bác sĩ đạo đức nghề nghiệp là cơ bản nhất, lần này cô chỉ có thể đi.
Gõ cửa phòng 608, bác sĩ Phương chuẩn bị nhạo báng một phen, nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới người tới mở cửa lại là tài phiệt số một Hải Thành, tổng giám đốc Hoắc thị, Hoắc Mạc Sâm!
"Cô mau vào xem một chút." Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy hòm thuốc trong tay bác sĩ Phương, liền cho cô vào trong khám.
Bác sĩ Phương "Ừ" một tiếng, đi theo Hoắc Mạc Sâm. Người phụ nữ trên giường làm cho cô ấy bất ngờ, chính là Sở Vân.
Ba năm trước, giữa Sở Vân và Hoắc Mạc Sâm xuất hiện khá nhiều ồn ào, tin tức tiêu đề đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ: [Tình nhân là mối tình đầu trở mặt thành thù, ai nói đàn ông bạc tình bạc nghĩa? Đàn bà mới chính là yêu cơ nhất, chê nghèo yêu giàu, ghen tị nhau như kẻ thù, quả báo thích đáng!]
Chương 33: Giả bộ đã đủ chưa?
"Có vấn đề sao?" Thấy vị nữ bác sĩ này chậm chạp còn chưa ra tay khám bệnh Hoắc Mạc Sâm nhíu mày hỏi, sắc mặt cực kỳ bất ngờ.
"Không có." Bác sĩ Phương vội vàng trả lời, cũng là cắt đứt dòng suy nghĩ của chính mình.
Giữa nam và nữ có tình cảm với nhau rồi ngủ với nhau. Cô chỉ là được Thẩm Thính Lan gọi đến để khám bệnh, cho tới bây giờ chưa từng cùng Hoắc Mạc Sâm và Sở Vân gặp nhau, có chuyện gì không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không nhiều lời.
Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ Phương vừa tháo găng tay phẫu thuật và tháo ống nghe ra.
Cô còn chưa mở miệng nói, lại bị Hoắc Mạc Sâm đã lên tiếng trước: "Tình hình của cô ấy thế nào rồi?"
"Không tốt lắm, sốt do có vết thương bị viêm, cần phải điều trị kháng viêm, nếu không sẽ dẫn đến nhiễm trùng. Cô ấy như vậy, ít nhất một tháng không thể ở cùng một phòng".
Bác sĩ Phương thành thật trả lời Hoắc Mạc Sâm. Cô mở hòm thuốc ra, đã chuẩn bị lấy thuốc cho Sở Vân. Khi thuốc lấy ra, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Mạc Sâm lại từ từ vang lên, hắn đặt ra một câu hỏi: "Bác sĩ, cô ấy có bị bệnh gì không?"
"Không phải tất cả bênh tình tôi đều đã bói với anh rồi sao ... Chắc là không. Nếu có, nó sẽ không được như vậy". Bác sĩ Phương buồn bực với câu hỏi của Hoắc Mạc Sâm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Những lời vừa nói ra, trong nháy mắt cô đã hiểu được ý tứ của Hoắc Mạc Sâm. Hoắc Mạc Sâm chỉ là đang nói đến căn bệnh bẩn.
"Những loại thuốc này dùng để uống, còn đây dùng để bôi. Nhất định phải dặn dò với người bệnh kiên trì dùng thuốc, nếu bị nhiễm trùng, tình hình sẽ rất xấu có thể gây ra rất nhiều biến chứng về sau." Bác sĩ Phương dặn dò hắn.
Hoắc Mạc Sâm không nói gì, tầm mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Vân. Hắn mới dùng có chút lực, cô liền bị thương thành ra như vậy?
Đây rõ ràng chính là cùng mấy người đàn ông ở lúc trước kia chơi bời quá mức. Đồng thời hầu hạ nhiều người đến như vậy, làm sao có thể không có bệnh đây?
Hoắc Mạc Sâm không tin những lời này. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, định nói gì đó, nhưng suy nghĩ một hồi lại không nói nữa.
Bây giờ bác sĩ không chẩn đoán ra cũng là chuyện rất bình thường, dù sao chỉ dựa vào mắt thường, không có dụng cụ cụ thể. Mà hắn cũng chỉ không muốn Sở Vân chết trong tay mình thôi, không cần trị tận gốc gì cả.
"Liều lượng và cách dùng thuốc tôi đã viết ra cho anh rồi, thuốc dùng bôi ngoài thì dùng một ngày ba lần là được. Nếu vẫn còn khó chịu thì nhanh chóng đến bệnh viện đi."
Bác sĩ Phương viết xong cách dùng thuốc ra giấy thì đưa cho Hoắc Mạc Sâm.
Nhưng rõ ràng Hoắc Mạc Sâm không hề chú ý nghe lời dặn của bác sĩ.
Bác sĩ Phương đặt thuốc lên tủ đầu giường: "Thuốc để ở đây, tôi đi trước.”
Hoắc Mạc Sâm chỉ thản nhiên lạnh lùng "Ừ" một tiếng. Bác sĩ Phương cũng không nán ở lại lâu.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Hoắc Mạc Sâm và Sở Vân, Sở Vân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, lông mày của cô khi nhíu lại, vẻ mặt đau đớn không thôi.
‘Giả vờ đáng thương.’ Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng giễu cợt.
Hắn lại bê một chậu nước lạnh hắt lên người Sở Vân, thậm chí còn kéo mạnh Sở Vân lên, sau đó liên tiếp tra tấn làm cho Sở Vân phải tỉnh dậy lập tức. Dù cho trên người trên người vẫn còn đau đớn kéo dài không dứt, có thể nói là sống không bằng chết!
Thấy Sở Vân tỉnh lại, Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười nhạo: "Giả vờ đủ chưa?”
Đáy mắt Sở Vân mờ mịt. Cô giả vờ gì?
Nhưng một giây sau, Hoắc Mạc Sâm liền lấy thuốc trên tủ đầu giường ném thẳng vào mặt Sở Vân, lại chỉ vào cô mắng: "Còn giả vờ sao? Không phải cô đã nói là không sao sao? Vậy thì tại sao vết thương của cô có thể nghiêm trọng như vậy? Nếu cô không giả vờ thì tại sao vừa rồi tôi có làm sao cô cũng không tỉnh lại?”
Cổ họng Sở Vân căng thẳng. Đối mặt với sự chỉ trích của Hoắc Mạc Sâm, cô không nói nên lời.
Chương 34: Đừng chết ở nhà tôi!
Thực sự cô đã lĩnh ngộ được câu "Người câm ăn Hoàng Liên, có khổ cũng khó nói”*. (thành ngữ á, kiểu như ngậm bồ hòn làm ngọt…)
Căn bản là cô không hề nghĩ tới việc giả vờ, nhưng Hoắc Mạc Sâm không tin cô. Đau đớn lan tràn khắp toàn thân, nhưng tất cả cơn đau này so ra còn kém cơn đau trong lòng rất nhiều, cô rất khó chịu, rất rất khó chịu, thật sự rất muốn hô to lên là cô bị oan, bị Bạch Tuyết Nhi vu oan. Cô không làm như vậy.
Giờ phút này ánh mắt sâu độc lại chán ghét của Hoắc Mạc Sâm giống như đao nhọn, hung hăng cắt vào trong lòng cô.
Cổ họng như bị kẹt dị vật, nhả ra không được mà nuốt cũng không xong. Nước mắt lập tức tuôn dài.
“Đi nhặt thuốc lên, muốn chết cũng đừng chết ở chỗ ta!” Hoắc Mạc Sâm nhấc chân đạp cô ngã xuống đất, trên mặt không chút lo lắng, chỉ có hận ý hiện lên rõ ràng trong ánh mắt.
Một giây sau, Hoắc Mạc Sâm xoay người lại, đưa lưng về phía Sở Vân. Nhưng mà, bàn tay lại gắt gao siết chặt, lông mày nhíu càng chặt.
Hắn không muốn thấy mặt cô, càng không muốn cô chết trong tay mình!
Sở Vân nhìn theo bóng lưng của Hoắc Mạc Sâm, cô biết giờ đây hắn chán ghét cô rất nhiều.
Cô rất khó chịu nhưng đến nước này cô vẫn thật không có cách nào minh oan cho mình. Cho nên, bây giờ cô cũng không thể chết đi được. Bởi vì cô chết, những tội danh này sẽ vĩnh viễn đóng chặt trên người cô, hơn nữa làm sao cô có thể cam lòng để người xấu nhởn nhơ như thế được?
Sở Vân nén đau đớn trong lòng đi nhặt những loại thuốc Hoắc Mạc Sâm vừa mới ném về phía cô. Chân cô quỳ gối trong bãi thủy tinh quá lâu, lại bị Hoắc Mạc Sâm đối đãi thô lỗ như vậy, hiện tại không có cách nào đứng lên.
Giờ cô chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, bò từ từ đi nhặt những loại thuốc kia, mỗi một bước đều là đau đớn trí mạng nhất. Điều này làm cho cô nhớ lại khoảng thời gian đen tối trong tù, những người đánh đập cô, mắng cô, cởi hết quần áo, tra tấn cô ấy.
"A——"
Sở Vân không thể khống chế được cảm xúc của mình, ngã mạnh trên mặt đất, cô cuộn mình, nước mắt mãnh liệt tuôn trào đã sớm loang lổ trên mặt cô.
Hoắc Mạc Sâm nghe được tiếng kêu gào của Sở Vân, lại càng không kiên nhẫn, hắn quay đầu lại đá thêm một cước: "Bảo cô nhặt thuốc lên thuốc, cô còn gào thét gì nữa? Cô có muốn chết không? Muốn chết thì tự lếch ra ngoài chết!”
Cú đá này của Hoắc Mạc Sâm đá thẳng vào bụng cô, Sở Vân nhất thời đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất. Nhìn thấy bộ dạng này của Sở Vân, Hoắc Mạc Sâm kéo cô dậy.
"Giả vờ gì nữa, mau vào phòng tắm bôi thuốc, đừng giở trò với tôi!” Hoắc Mạc Sâm kéo cô vào phòng tắm, cuối cùng vẫn là Hoắc Mạc Sâm nhặt thuốc lên. Nhưng hắn không tốt bụng gì với cô, giơ tay ném mạnh đống thuốc lên người cô, giận dữ quát: "Uống thuốc ngay cho tôi, đừng có chết ở chỗ tôi!”
Sở Vân ngồi trên mặt đất phòng tắm, hai tay chống trên đất. Nhìn thấy Hoắc Mạc Sâm hung ác như vậy, Sở Vân khóc càng thảm hơn, nhưng Hoắc Mạc Sâm lại lạnh lùng xoay người rời đi, không nhìn cô một cái nào.
Cô cũng sợ Hoắc Mạc Sâm sẽ nhục mạ hay tra tấn cô lần nữa...
Cô đã đủ đau đớn rồi!
Thuốc Hoắc Mạc Sâm vừa ném cho cô có cả loại uống và loại dùng ngoài.
Thuốc uống thì cô trực tiếp nuốt vào, viên thuốc vào tới miệng đã tan ra, vị đắng lan khắp khoang miệng. Còn có thuốc dùng ngoài da, vừa bôi lên đã làm miệng vết thương đau rát không thôi, làm cô đau đớn đến mức không thể ngồi vững, cả người cuộn lại nằm trên sàn nhà!
Từng câu nhục mạ mà Hoắc Mạc Sâm đã nói như sấm bên tai.
Nước mắt đã sớm mất không chế tuôn rơi liên tục, nhớ tới những lời Hoắc Mạc Sâm vừa nói, cô thử đứng dậy, nhưng thân thể lung lay sắp đổ, lại một lần nữa ngã vào phòng tắm.
"Bộp" một tiếng, phần đầu tiếp đất đầu tiên, đau đớn lập tức ập tới, tầm nhìn dần nhòe đi. Nhưng thanh âm ngoài cửa vang lên, lại làm cho cô giật mình, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 35: Tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn cô
Là giọng nói của Hoắc Mạc Sâm!
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lạ thường: "Anh đang tiếp khách bên ngoài.”
Giọng nói vang lên ngoài cửa, bởi vì đang sợ hắn cho nên Sở Vân đặc biệt lắng nghe từng tiếng động hắn phát ra. Nhưng mà, Hoắc Mạc Sâm nói xong câu đó đã đi tới cửa sổ sát đất.
Vừa định nói cái gì đó, bên tai lại vang lên thanh âm ủy khuất của Bạch Tuyết Nhi: "A Sâm, khi nào anh mới tiếp khách xong?”
Tuy rằng thanh âm ủy khuất, nhưng lúc này Bạch Tuyết Nhi không ủy khuất chút nào. Cô ta nằm trên ghế sofa làm bằng da thật, trên bàn trà thủy tinh bên cạnh bày đủ loại điểm tâm, hoa quả, còn có đồ uống!
"Có lẽ sẽ rất muộn anh mới về." Hoắc Mạc Sâm đáp.
Rõ ràng hắn không hề yêu thích Sở Vân, nhưng dục vọng chân thật nhất của thân thể lại dễ dàng bị cô khơi gợi lên như vậy, còn Bạch Tuyết Nhi...
Hắn vẫn chưa quên cảnh hắn đã gặp ngày hôm đó. Thẩm Thính Lan nói hắn có chướng ngại* (ý là bị bất lực á), nhưng bây giờ xem ra là không.
Hắn và Sở Vân đã mất khống chế mà làm một số truyện không nên, hiện tại hắn không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đi gặp Bạch Tuyết Nhi.
E là cô ta là sẽ suy nghĩ lung tung!
"Ồ. Vậy ngày mai chúng ta đi ăn tối cùng nhau được không? Em có một số việc phải làm, anh có thể đi cùng em không?”
Bạch Tuyết nghe được hai chữ "rất muộn", thì sắc mặt lập tức khẩn trương hơn. Cô ta không tin đã trễ vậy mà Hoắc Mạc Sâm không trở về là do phải ra ngoài tiếp khách xã giao!
Cô ta biết, từ khi Sở Vân ra tù thì Hoắc Mạc Sâm cũng càng ngày càng xa cách với cô ta, tuy rằng hắn vẫn luôn miệng nói mình hận Sở Vân, nhưng trên thực tế hắn không cách nào ngừng để mắt tới Sở Vân.
Hiện giờ chỉ có một cách giải quyết duy nhất, đó chính là để cho Sở Vân đi chết đi!
Hơn nữa trước khi Sở Vân chết, cô ta còn phải làm cho Sở Vân thân bại danh liệt, làm cho Hoắc Mạc Sâm chán ghét Sở Vân đến cực điểm!
"Được." Hoắc Mạc Sâm nghĩ mình vừa lừa gạt Bạch Tuyết Nhi nên không thể từ chối lời mời ngày mai nữa.
"Vậy anh là việc tiếp đi." Bạch Tuyết Nhi dùng giọng điệu quan tâm nói.
Nhưng sau khi vừa cúp điện thoại, Bạch Tuyết Nhi lập tức trở mặt, cô ta quay số tiếp tục gọi đi, trong mắt càng lộ rõ ý tàn nhẫn!
"Bây giờ anh lập tức đi tìm Sở Vân, nhất định phải lột sạch quần áo của cô ta, gọi thêm vài người nữa đi, xong chuyện thì chụp ảnh tại hiện trường lại!"
Trực tiếp hành động luôn để tránh đêm dài lắm mộng!
Cô không tin, Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy Sở Vân bị mấy người đàn ông làm như vậy mà còn có thể nhớ mãi không quên Sở Vân được!
"Dáng người Sở Vân kia gầy gò như cây tre, hơn nữa còn là một người câm, nằm im giống như cá chết vậy, có ai nguyện ý làm cô ta chứ?" Trần Đông Thụy nghe nói tới tên Sở Vân thì cũng mất đi hứng thú.
Ngay lúc Bạch Tuyết muốn nói cái gì đó, thì Trần Đông Thụy đột nhiên nói tiếp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiêu khích: "Thiên hạ này cũng đâu có bữa cơm nào miễn phí đâu đúng không? Cô đã mở miệng nói như vậy thì tôi cũng không từ chối được. Nhưng mà cô phải cho tôi một chút gì chứ!”
“Tôi cũng không cần cái gì nhiều, sau khi thành công thì cô cũng tới tìm tôi đi, nhớ chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo cùng dụng cụ được không?”
Lúc Trần Đông Thụy nói ra những lời này, trong lập lòe hiện lên mấy suy nghĩ dơ bẩn.
Đương nhiên, Bạch Tuyết Nhi không thấy ánh mắt tà dâm này. Nhưng cô ta lại vui vẻ đồng ý: "Được thôi, nhưng mà trước hết anh phải làm xong việc đã. Mà nói đi cũng phải nói lại, anh có tinh lực như vậy sao?”
“Làm cả ngày còn được! Tôi có được hay không, không phải cô biết rõ rồi sao? Cô yên tâm, tôi không giống Hoắc Mạc Sâm kia, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cô!” Trần Đông Thụy nói xong thì cả người đã bắt đầu nóng lên. Anh ta chỉ hận không thể trực tiếp kéo Bạch Tuyết tới làm ngay lập tức!
Bạch Tuyết Nhi nằm đã rồi thì bắt đầu ngồi dậy.
Lúc mở miệng chuẩn bị trả lời Trần Đông Thụy, thì ánh mắt cô ta quét thấy người đứng cách đó không xa, mồ hôi lạnh trên lưng cô ta bắt đầu tuôn ra như mưa——
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bình luận facebook