• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hoắc thiếu, buông tha cho tôi đi! (4 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46: Những lời lăng mạ của mẹ ruột

Trần Đông Thụy không ngừng nhục mạ cô.

Khoảng thời gian Sở Vân tuyệt vọng nhất là khi ở trong ngục giam, từng nghĩ đến cái chết. Nhưng cô vẫn không muốn chết, bởi vì cô muốn được xác minh bản thân trong sạch, muốn rửa sạch nỗi oan khuất của mình.

Tuy rằng giờ phút này lời nói của Trần Đông Thụy lạnh lùng như dao cắt vào tim cô, nhưng cô càng hiểu rõ mình không thể uất ức, không thể chết. Không thể để cho Trần Đông Thụy và Bạch Tuyết Nhi tiêu dao tự tại tiếp nữa!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Sở Vân gắt gao cắn chặt răng, nhịn xuống nỗi đau tột cùng trong lòng mình.

Vốn dĩ Trần Đông Thụy muốn cởi quần áo của Sở Vân xuống để chụp hình, nhưng đột nhiên điện thoại di động của gã vang lên, nhận điện thoại, ngay lập tức sắc mặt Trần Đông Thụy liền thay đổi, chạy đi khập khiễng vội vàng rời đi.

Về phần Sở Vân. Sau khi Trần Đông Thụy rời đi, cô cố gắng đứng dậy từ dưới mặt đất.

Ngay lúc này cô hy vọng có ai đó ở bên cạnh cô, hy vọng sẽ được động viên.

Vì vậy, sau đó cô bắt taxi về nhà. Cửa nhà đóng chặt.

Cô gõ cửa.

"Ai vậy! Cứ gõ cửa để làm gì?"

Nghe được giọng nói chói tai của Lưu Vân từ trong phòng truyền ra, Sở Vân có chút khẩn trương mà nắm chặt nắm đấm của mình lại.

Cô cũng không biết bản thân nên đối mặt với Lưu Vân như thế nào nữa, dù sao giờ phút này cô đang trong bộ dạng khổ sở.

Lưu Vân bị quấy rầy giấc ngủ, nên tính tình không được tốt. Kết quả, mở cửa liền nhìn thấy Sở Vân chật vật đến cực điểm, cả người sưng đỏ.

Khi nhìn thấy cô, Lưu Vân càng không có sắc mặt tốt đẹp gì.

Thậm chí cô ta còn dùng một loại ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm vào Sở Vân ——

"Lại đi đâu đấy đồ quỷ cái, rồi lại biến thành cái bộ dạng như bây giờ! Tại sao mày lại đến đây để làm tôi muốn nôn đây này!" Giọng điệu nói chuyện của Lưu Vân vô cùng khó nghe.

Sở Vân cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào.

"Trả lời đi chứ…, rốt cuộc mày trở về đây để làm gì!" Lưu Vân ầm ĩ mắng to.

Ba năm trong tù, Sở Vân sao lại không chết ở bên trong đó?

Sở Vân vội vàng vươn tay múa chân vài cái. Cô giải thích những gì đã xảy ra.

Lưu Vân trợn trắng mắt một cái, biểu cảm trở nên xảo quyệt nó: "Tại sao tao lại không đánh chết mày chứ!"

Sở Vân có chút không thể tin được mà nhìn Lưu Vân.

"Mày nhìn tao làm cái gì, mau cút đi cho tao!"

Lưu Vân tức giận nói: "Tao cũng không tin mày không có đi gây phiền phức cho người khác, bọn họ sẽ đến đánh chết mày! Còn có chính là mày ở bên ngoài đi gây chuyện, mày có thể hay không đừng về nhà nữa, đừng gây thêm phiền toái cho tao nữa!" Lưu Vân lải nhải không ngớt, mắng chửi Sở Vân.

Sở Vân cầu xin Lưu Vân, cầu xin Lưu Vân có thể đồng ý cho cô vào trong phòng đi tắm rửa.

"Bẩn thỉu như mày cũng xứng đáng đi vào nhà!" Lưu Vân lạnh lùng quát lớn.

Vừa dứt lời, liền muốn đóng cửa lại.

Sở Vân thấy bà ta muốn đóng cửa lại, vội vàng đưa tay ra muốn ngăn cản lại.

Nhưng Lưu Vân mới không để ý tới cô. Một tiếng "Phanh" liền vang lên, Lưu Vân đóng cửa lại.

"A——" Tay Sở Vân bị cửa kẹp vào trúng, cô phát ra âm thanh thống khổ.

Cổ họng cô bị tổn thương, giờ phút này một tiếng thét chói tai vang lên giống như tiếng quỷ kêu!

Nghe được âm thanh khó nghe như thế, Lưu Vân tức giận đẩy ngã Sở Vân một phen, rồi mắng: "Sở Vân mày muốn chết thì mày nên ở bên ngoài mà chết, đừng chết ở trước cửa nhà tao, xui xẻo!"

Lưu Vân thật sự là một chút cũng không muốn gặp Sở Vân.

Bà ta là người hy vọng Sở Vân chết nhất, bởi vì chỉ có Sở Vân chết, con gái ruột của bà ta là Bạch Tuyết Nhi mới có thể ở bên Bạch gia hưởng thụ cuộc sống như thiên kim tiểu thư đại phú đại quý suốt đời.

Mặc dù bị phát hiện, Sở Vân cũng đã chết, mà nhiều năm làm mẹ và nuôi dưỡng như vậy, Trình Tương khẳng định không nỡ đưa Tuyết Nhi về sống bên cạnh bà ta!
Chương 47: Có ý đồ bán cô đi

Sở Vân kiềm chế nước mắt, chua xót lại ủy khuất. Cô không nghĩ tới, mẹ ruột của mình lại ghét bỏ cô như vậy!

Thậm chí vào một giây sau, người mẹ ruột này lại đóng cửa.

Trong lúc đó, cánh cửa như đã ngăn cách ra hai thế giới.

Sở Vân nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt chảy như mưa. Nhưng cô không có ý định rời đi.

Cô đã vất vả để trở về và cô cũng không có sức mạnh để rời khỏi đây một lần nữa.

Nhìn thấy Sở Vân, Lưu Vân cảm thấy xui xẻo.

Bây giờ trong lòng tràn đầy phẫn nộ và giờ bà ta đã không ngủ lại được, bà ta còn hùng hùng hổ hổ nói: "Chạy về đây làm gì! Nhà tao đâu phải nơi làm từ thiện? Một người câm như mày sao không chết sớm ở bên ngoài đi!"

Tiếng TV bị Lưu Vân điều chỉnh đến mức lớn nhất, cũng là không muốn nghe được tiếng gõ cửa của Sở Vân.

Kết quả là, điện thoại di động của bà ta xuất hiện biểu tượng WeChat. Đó là người bạn đánh bài của bà ta Vương Hồng.

Vương Hồng hỏi bà ta: "Con gái bà đã ra tù chưa?"

Lưu Vân theo bản năng mà muốn trở về, nữ nhi của nàng đang làm Thiên Kim đại tiểu thư ở Bạch gia.

Nhưng đột nhiên nhớ tới, bà ta không thể trở về. Rồi tự nhiên bà ta nhớ tới Sở Vân cái đồ sao chổi kia, nhất thời cũng không có tâm tình tốt.

Cũng lười đánh máy nữa, trực tiếp phát cho Vương Hồng một giọng nói: "Ừm! Tôi có thể làm phiền bà, con gái nhà người khác không biết bao nhiêu là quà hồi môn, nó hiện tại ngồi tù không nói đi, giờ còn biến thành người câm nữa!"

"Đúng rồi, Lưu Vân tôi có biết một quản đốc, hắn đang tìm vợ cho con trai hắn, bằng không..." Vương Hồng thăm dò hỏi.

Bà nói sao? Vương Hồng trễ như vậy sao lại phát cho cô một giọng nói.

Thì ra là chủ ý của Sở Vân.

Một giây sau, Vương Hồng lại phát ra giọng nói: "Gần đây ông chủ Cao kiếm cũng khá nhiều tiền, nói nguyện ý ra một triệu tiền quà cưới".

'Nhưng người ta muốn cái tên chết tiệt Sở Vân kia sao?"

Còn từng ngồi tù, bán cũng không dễ bán!

Vương Hồng cười nói: "Muốn nha, con trai ông chủ Cao khi còn bé bị bệnh nặng giờ biến thành kẻ ngốc..."

Nghe nói như vậy, nhất thời Lưu Vân tính toán.

Rất nhanh, bà ta cùng Vương Hồng thương lượng một phen. Sau khi nói xong, Lưu Vân mới cúp điện thoại.

Một triệu ah, có tiền trong tay bà ta có thể mua một ngôi nhà cho con trai mình. Hơn nữa, còn có thể là quý bà, đến lúc đó lại được con gái cung phụng cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp!

Được, cứ quyết định như vậy! Lưu Vân chỉnh sửa quần áo của mình lại, liền đi tới cửa.

Sau khi mở cửa, Lưu Vân liền nhìn thấy Sở Vân bất lực ngồi bên cửa.

Mà Sở Vân nghe được tiếng mở cửa lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cô nhìn Lưu Vân tràn đầy sự mừng rỡ.

Cô biết rằng mẹ cô đã nói những lời đó trong khi đang tức giận.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Sở Vân, vào trong nhà tôi có chuyện muốn nói với cô một chút." Lưu Vân mím môi, trực tiếp mở miệng nói với Sở Vân.

Sở Vân cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mà đi theo phía sau Lưu Vân đi vào nhà.

"Sở Vân, tôi có một chuyện muốn thương lượng với cô một chút." Lưu Vân đi vào, rót cho Sở Vân một ly nước.

Sở Vân nào dám đưa tay đón lấy? Cô không có một chút địa vị gì ở trong ngôi nhà này cả, và mẹ cô không bao giờ chủ động rót nước cho cô hết.

Động tác này của mẹ cô, ngược lại làm cho Sở Vân có chút bất an.

"Đừng sợ." Lưu Vân làm bộ dạng trấn an.

Nhưng Sở Vân vẫn có chút hoảng hốt. Cô nhìn mẹ mình trong sự trông mong, và cô biết rằng mẹ cô có một cái gì đó quan trọng muốn nói.

Quả không, Lưu Vân một giây sau liền mở miệng nói: "Sở Vân, tôi muốn tìm cho cô một người chồng để gả đi, cô suy nghĩ một chút có được không?"

Lưu Vân ngược lại không có một chút kiêng dè gì mà nói hết suy nghĩ trong lòng mình.

Nghe nói như vậy, Sở Vân không thể tin mà mở to hai mắt mình.

Cô không nghĩ tới, mẹ cô gọi cô vào lại ra chủ ý như vậy.

Sở Vân nhanh chóng lắc đầu. Cô chỉ yêu Hoắc Mạc Sâm, cô sẽ không gả cho người khác!
Chương 48: ngươi liền theo hắn đi!

"Tạm thời con đừng vội từ chối, con xem năm nay tuổi con cũng có thể nói chuyện cưới gả rồi còn gì." Thấy Sở Hân không chịu, Lưu Vân rất không vui, nhưng bà vẫn kiếm chế tâm tình của mình mà chậm rãi thuyết phục Sở Hân.

Một trăm vạn đó!

Nóng vội ăn không được đậu hủ nóng.

Sở Hân xua tay giải thích, lại đi kéo Lưu Vân, muốn thể hiện Lưu Vân cho thấy bây giờ cô còn chưa có ý định muốn lập gia đình.

Lưu Vân rất ghét bỏ, nhưng nỗ lực ổn định tâm tình của mình để khuyên Sở Hân, "Đó là con trai của nhà thầu, chịu đưa một sính lễ trăm vạn tiền. Mặc dù lúc nhỏ cậu ta sinh bệnh, đầu óc không quá bình thường, nhưng con qua đó thì chắc chắn áo cơm không lo."

Là một tên ngốc?

Sở Hân đang nghe lời này thì lập tức kinh hãi, cô không thể tin được những câu này lại được nói ra từ miệng của mẹ mình.

Mẹ ruột của cô lại vì một trăm vạn mà muốn bán cô cho một tên ngốc?

Không, cô không muốn!

"Sở Hân, mẹ cũng nói thật với con, mẹ đã hứa với người ta, hiện tại mẹ chỉ đến thông báo cho con biết thôi, cho dù con muốn từ chối cũng không được." Lưu Vân lạnh lùng nói với Sở Hân.

Sở Hân ý thức được mẹ đã hạ quyết tâm, nhưng cô đương nhiên không muốn.

Phản ứng đầu tiên của cô là muốn đi ra ngoài, nhưng Lưu Vân cũng phản ứng rất nhanh, lập tức kéo cánh tay nhỏ gầy của Sở Hân rồi vung về phía sau, Sở Hân trực tiếp bị hất ngã lên sa lon.

"Sở Hân, nếu không nhìn mày xinh đẹp thì mày nghĩ tao sẽ sắp xếp chuyện này cho mày à? Mày đừng không biết tốt xấu, chẳng lẽ mày không biết tao chỉ muốn tốt cho mày sao?" Lưu Vân lạnh lùng nói.

Trên mặt bà ta mang theo ý cười châm chọc làm người ta có cảm giác không rét mà run.

Biên độ lắc đầu của Sở Hân càng lúc càng lớn, ý kháng cự cũng càng rõ ràng, Lưu Vân đã không khắc chế nổi tâm tình kích động của mình.

"Sở Hân, tao nuôi lớn mày đến ngần này, bây giờ cả chút chuyện này mà mày cũng không muốn làm cho ta sao? Mày thật là đứa vong ơn bội nghĩa!"

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).



Lưu Vân nói xong thì trực tiếp đập ly trà xuống đất, tiếng cái ly vỡ nát làm Sở Hân hoảng sợ.

"Chỉ cần mày qua đó thì tao không cần mày trả số tiền tao bỏ ra nuôi lớn mày, mày còn có thể được tiếng thơm bên ngoài, không phải là một công đôi việc, hai bên cùng có lợi sao? Vì sao mày không chịu suy nghĩ hả!"

Lưu Vân nói những lời này nghe thật đúng lý hợp tình, dường như Sở Hân làm việc này là lẽ đương nhiên.

Sở Hân giãy giụa, liều mạng muốn thoát khỏi tay Lưu Vân, muốn dùng hết sức để rời khỏi nơi này.

"Sở Hân, chuyện này không phải do mày quyết định, mày phải gả qua đó cho tao! Chuyện này phải nghe tao!" Giọng điệu của Lưu Vân có vẻ rất kiên quyết.

"Sở Hân, chỉ cần mày dỗ dành thằng ngốc đó vui vẻ thì còn sợ nó không tốt với mày sao? Đến lúc đó mày có thể làm bà chủ quản gia cho đã!"

Lưu Vân chống eo mà vênh váo tự đắc nói. Lưu Vân tuyệt đối không kiêng dè, rõ ràng là coi Sở Hân trở thành công cụ kiếm tiền của mình.

Sở Hân nghe thấy mấy lời này thì dùng sức lắc đầu. Cô phát ra tiếng "Ư ư ư", muốn phản bác, cô không muốn, cô không muốn gả cho một tên ngốc!

Thậm chí cô còn muốn thể hiện cho Lưu Vân thấy, nếu muốn tiền thì cô có thể đi kiếm. Chán ghét cô thì cô cũng có thể không trở lại, nhưng tuyệt đối đừng giao cô cho một tên ngốc!

Nhưng Lưu Vân mặc kệ Sở Hân muốn thể hiện cái gì!

Bà dùng tay mình cô ghì chặt tay Sở Hân lại, lập tức rút ra một sợi dây thừng từ bên cạnh rồi trói hai tay Sở Hân lại.

"Hôm nay cho dù mày không muốn đi thì tao cũng buộc mày phải đi!" Lưu Vân vừa nói, vừa lấy ra điện thoại của mình, muốn thông báo cho đồng lõa của mình là Vương Hồng.

"Sở Hân, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, một đứa câm như con thì có thể gả cho hạng người gì? Hiện tại có một tên ngốc chịu lấy con thì con đi theo nó đi!"
Chương 49: Tên ngốc Cao thiếu gia

Rất nhanh Vương Hồng đã chạy tới hỗ trợ.

Nửa giờ sau, Sở Hân bị Lưu Vân và Vương Hồng gọi người mang ra khỏi nhà.

Mắt cô bị vải đen che lại, miệng bị nhét khăn, cô lại bị câm, lúc này thật sự không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm gì thì làm!

"Tốt lắm, chính là nơi này." Tiếng nói chói tai của Lưu Vân vang lên lần nữa.

Mà Sở Hân lại ngửi thấy một mùi hôi thối.

Lưu Vân dùng sức giật miếng vải đen trên đầu Sở Hân xuống, cũng tháo dây thừng trên người cô ra!

"Sở Hân, con xem đi, đây là tìm người mà mẹ tìm cho con, chắc con rất hài lòng đúng không." Trên mặt Lưu Vân lộ ra một nụ cười xấu xa.

Sở Hân chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói mắt chiếu vào cô, Sở Hân bị lóa đến mức không mở mắt ra được, nhưng giây kế tiếp, Sở Hân lại nghe thấy tiếng nói ngây ngơ của một người đàn ông.

Gã cười khì khì, nghe rất khủng bố.

Nhìn lại nơi phát ra âm thanh, cô lập tức nhìn thấy một người đàn ông vẻ mặt dơ bẩn. Sở Hân sợ hãi mà lảo đảo vài bước về phía sau.

"Sở Hân, con đừng sợ!"

Lưu Vân lập tức đi tới phía sau Sở Hân, mặt ngoài thì đang dùng tay đỡ hông của cô, nhưng bà ta đâu có ý tốt này!

Lưu Vân dùng sức nhéo lên lưng Sở Hân một cái, Sở Hân nhịn không được đau đớn kêu lên một tiếng.

"Đến đây, Cao thiếu gia, cậu tới nhìn xem cô vợ mà tôi giới thiệu cho cậu thế nào?" Dì Vương mở miệng nói trước, nụ cười ác độc trên mặt bà ta làm đáy lòng Sở Hân phát lạnh.

Cô muốn chạy, nhưng lại chạy không thoát.

"Tốt, tốt!" Cao thiếu gia vẫn cười khúc khích.

Sở Hân sợ đến mức không ngừng run rẩy, hai tay siết chặt lại với nhau, trong lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi.

"Nhưng Cao thiếu gia, tôi có một chuyện phải nói rõ với cậu trước." Lưu Vân làm bộ ra dáng ngại ngùng mà nói.

"Cô gái này là người câm, cậu đừng ghét bỏ." Lưu Vân nói.

"Không, không có việc gì!"

Tên ngốc này ngốc muốn chết, sao lại để ý cô vợ mà mình vất vả lắm mới tìm được là người câm chứ?



"Vậy Cao thiếu gia, chúng ta tính sổ sách đi, đây là cô gái mà tôi vất vả lắm mới tìm tới." Hai ngón tay của Lưu Vân nhẹ nhàng xoay chuyển một chút, cứ như đang ám chỉ Cao thiếu gia.

"Cho, cho tiền các bà!" Cao thiếu gia vừa nói, vừa lấy ra một xấp tiền mặt từ tủ sắt, sau đó đưa cho Lưu Vân chi phiếu một trăm vạn.

Đương nhiên, toàn bộ hành trình đều được nhà thầu Cao Cường nhìn thấy hết. Tuy rằng hiện tại Sở Hân rất chật vật, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của Sở Hân, Cao Cường rất hài lòng với Sở Hân.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Lưu Vân cũng rất hài lòng với tiền!

Khi Lưu Vân nhìn thấy số tiền kia thì trong mắt đã không ức chế được vui sướng.

Sở Hân trực tiếp tủi nhục đến chảy nước mắt, cô vốn nghĩ về nhà là được mẹ yêu thương an ủi, không ngờ hiện giờ lại bị mẹ mình bán cho một tên ngốc.

Cô đã trở thành công cụ giao dịch của mẹ, Sở Hân lập tức cảm thấy cuộc đời mình như rơi vào bóng tối, giờ khắc này, lòng cô đau như dao cắt!

"Vậy Cao thiếu gia cứ hưởng thụ cho đã đi, chúng ta sẽ không quấy rầy thú vui của cậu."

Lưu Vân cầm tiền xong thì sắc mặt trở nên càng ghê tởm xấu xa.

Sau khi Lưu Vân cùng dì Vương rời khỏi, Cao thiếu gia kích động mà chà xát tay của mình rồi nhào về hướng Sở Hân, đương nhiên Sở Hân không chịu đứng yên chờ chết. Cô né tránh tên ngốc, nhưng hành động của cô làm gã cứ nghĩ đang chơi đuổi bắt với mình.

Tên ngốc vô cùng kích động và vui vẻ.

"Đến, đến đây, vợ của anh." Tên ngốc trực tiếp nhào lên người Sở Hân, ôm ghì lấy Sở Hân.



Cao Cường thấy tình cảnh này thì dẫn người rời khỏi phòng, để lại không gian cho tên ngốc và Sở Hân.

Bị tên ngốc ôm vào trong ngực, Sở Hân có thể ngửi rõ được mùi tanh tưởi phà ra từ trên người gã ta!

Sở Hân nhịn không được mà nôn khan một tiếng.

Tên ngốc chu miệng ra, muốn hôn Sở Hân, Sở Hân lại chống cự né tránh gã.

"Cô! Cô dám! Bây giờ cô là vợ anh, cô nhất định phải nghe anh!" Cao thiếu gia nhìn thấy Sở Hân như vậy thì lập tức phẫn nộ.
Chương 50: Trình Tử Khiêm

"Chát ——"

Tên ngốc thấy mình bận rộn lâu như vậy cũng không thực hiện được, lập tức tức giận tát cho Sở Vân một bạt tay.

Sở Vân bị giáng một tát vào mặt, bên má lập tức vô cùng đau rát.

Nhưng tên ngốc lại nâng cằm của cô lên rồi vui vẻ mà vỗ tay: "Đẹp… Thật đẹp."

Tên ngốc nói chuyện không mau lẹ, có thể nhìn ra tâm thần thật sự không bình thường. Sở Vân cũng không cam tâm làm cá nằm trên thớt.

Cô muốn chạy trốn!

Mà may mắn là cô chỉ đối mặt với một tên ngốc, chứ không phải một người đàn ông bình thường.



Sở Vân biết, nếu muốn chạy trốn khỏi tay tên ngốc thì cô nhất định phải lựa ý hùa theo gã.

Vì thế, Sở Vân lộ ra một nụ cười với gã, chủ động ôm lấy tên ngốc rồi khoa chân múa tay với gã. Tên ngốc thấy cô vung vẫy tay thì không nói lời nào, lập tức nổi lên hứng chơi.

"Bà xã."

Lời nói chảy nhớt khiến Sở Vân có chút buồn nôn, nhưng nghĩ cho đại cục nên Sở Vân chỉ có thể nhịn.

Tên ngốc xoay người muốn đi cởi quần áo, Sở Vân thấy thế thì trực tiếp cắn lên lỗ tai tên ngốc.

"A! Cô là bà điên hả!" Lỗ tai gã chảy máu, gã ôm lấy tai của mình mà lăn lộn trên giường.

Sở Vân lạnh lùng nhìn tên ngốc đau đớn không chịu nổi và lượng máu thấm xuống đất kia, nhân cơ hội này, cô trèo ra ngoài từ cửa sổ, may mà đây là lầu hai!

Cô ngã vào bùn đất!

Nhưng chân của cô vẫn bị trẹo, có điều Sở Vân cũng không kịp nghĩ nhiều, một lòng chỉ muốn nhanh chóng thoát đi.

Cô nghiêng ngả lảo đảo, cứ chạy ba bước lại quay đầu nhìn, chỉ sợ người nhà của tên ngốc kia đuổi theo.

Cũng không biết chạy được bao xa, Sở Vân cứ vùi đầu lao về phía trước, cuối cùng do chạy hết nổi nên cô ngã nhào xuống đất.

Nhìn thấy đường cái, Sở Vân thật hận mình là một người câm. Nếu cô không câm thì ít nhất lúc này còn có thể cầu cứu!

Cô không muốn bị bắt trở về!

Cô dùng sức phát ra âm thanh, cho dù chỉ có tiếng "Ư ư ư" khó nghe, nhưng chỉ cần bị người ta chú ý tới là được.

Rốt cục cũng có một chiếc xe màu bạc trắng đậu lại trước mặt cô.

Rất nhanh, trên xe bước xuống một người đàn ông mặc tây trang màu đen. Anh ta đi đến trước mặt Sở Vân, khi nhìn rõ khuôn mặt cô thì cũng giật mình: "Sở Vân?"

Sở Vân bối rối.

Người đàn ông này có thể gọi chính xác tên của cô ra.

Nhưng Sở Vân cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này, bằng không người nhà của tên ngốc kia sẽ đuổi tới!

Cô quơ hai tay, hy vọng người đàn ông kia cứu cô...

"Không phải cô xảy ra chuyện gì đó chứ?" Trình Tử Khiêm nhìn thấy Sở Vân múa may hai tay cầu cứu bèn hỏi một câu, nhưng cũng nhìn thấy sự xa lạ trong mắt Sở Vân.



Anh ta tự giới thiệu mình với Sở Vân: "Sở Vân, là tôi đây, tôi là Trình Tử Khiêm, nhóc béo được cô cứu lên từ dưới nước này!"

Người đàn ông vừa nói như vậy thì Sở Vân lập tức nhận ra.

Hồi lớp sáu, khi cô tan học về nhà thì nhìn thấy bên hồ có người rơi xuống nước kêu cứu, cô giỏi bơi lội nên không nói hai lời đã xông lên cứu người. Sau đó cô và nhóc béo trở thành bạn tốt một thời gian.



Nhưng về sau nhóc béo lại chuyển trường.

Sở Vân thật không ngờ nhóc béo ngày xưa đã biến thành một anh chàng đẹp trai.



Nhưng nhìn thấy Trình Tử Khiêm, trong lòng Sở Vân cũng xuất hiện cảm giác kiên định. Cô cầm lấy tay Trình Tử Khiêm, dùng sức thở hồng hộc một hơi, nếu là người quen thì anh ta sẽ không mặc kệ cô.

"Tôi dẫn cô đến tiệm cà phê gần đây nói chuyện."

Trình Tử Khiêm đề nghị, Sở Vân gật đầu, hai người lập tức đi đến một tiệm cà phê.

"Sao vừa rồi cô lại vội vàng hoảng sợ như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho tôi nghe xem." Trình Tử Khiêm nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi.

Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Sở Vân, Trình Tử Khiêm còn có chút đau lòng. Rốt cục xảy ra chuyện gì mà lại làm một cô gái sợ hãi bối rối thành thế này.

Sở Vân giơ tay ra dấu, nhờ nhân viên phục vụ đưa giấy và bút tới, cô lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra với mình cho Trình Tử Khiêm biết.

"Cái gì! Có hạng người như vậy vậy!"

Trình Tử Khiêm thật sự tức giận, anh không ngờ đám người kia lại ra tay ác độc với một cô gái đến vậy.

Sở Vân càng cảm thấy tủi thân, nước mắt giống như dòng nước lũ chảy ra ào ào.

Cô cũng muốn hỏi, tại sao lại có hạng người như vậy?

Rõ ràng cô chưa từng làm chuyện ác nào cả.

"Cứu tôi, bây giờ người có thể giúp tôi chỉ có anh." Sở Vân viết xuống một hàng chữ chỉnh tề trên giấy.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

"Ừ, tôi sẽ giúp cô hết sức mình, cô yên tâm." Trình Tử Khiêm an ủi Sở Vân, nói một cách chắc nịch.

Sở Vân Từng cứu anh một mạng, hiện giờ anh nhất định sẽ giúp Sở Vân hết sức.

"Bây giờ cô có tính toán gì không, cô có thể nói với tôi." Trình Tử Khiêm mím môi mà nói.

Sở Vân trầm tư một chút, sau đó viết lên trên giấy "Tôi sẽ đi thu gom bằng chứng bọn họ hãm hại tôi."

Trình Tử Khiêm gật đầu, "Vậy tôi sẽ chuẩn bị cho cô một cái điện thoại di động, như vậy tiện cho cô đi thu gom chứng cớ."

"Cám ơn."

Sở Vân lộ ra vẻ mặt biết ơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom