• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoắc tổng truy thê (10 Viewers)

  • Chương 646-650

Chương 646: Chỉ là chuyện một lần hai lần thôi

Nếu là trước đây thì anh chắc chắn sẽ kiêu căng bỏ đi.

An Nhiên cảm thấy mềm lòng, ừ một tiếng rồi ngồi ra ghế sau.

Sau đó, Hoắc Doãn Tư cũng lên xe.

Thư ký Nghiêm nhịn cười ngồi bên cạnh lão Triệu.

Đôi nam nữ ngồi ghế sau vẫn còn đang tức giận, không chịu nói chuyện với nhau.

Thư ký Nghiêm thấy vậy bèn thảo luận về thời tiết với lão Triệu.

Lão Triệu vừa lái xe vừa cười nói: “Sắp vào mùa mưa rồi, thời tiết cứ như người trở mặt vậy, buổi sáng còn nắng gắt, đến chiều lại đổ mưa to.”

Thư ký Nghiêm mỉm cười phụ họa: “Đúng vậy!”

Lão Triệu lại bắt đầu lải nhải: “Vậy nên trước khi ra ngoài phải xem dự báo thời tiết. Nếu không thì sẽ bị mắc mưa. Con người một khi bị mắc mưa thì sẽ bị bệnh, bị bệnh thì sẽ bực bội, giống như bà vợ kinh nguyệt không đều, sắp tới thời kì mãn kinh của tôi.”

Thư ký Nghiêm: …

Tổng giám đốc Hoắc cao quý lạnh nhạt nói: “Bộ phận vận chuyển của công ty rất cần nhân tài như chú Triệu.”

Lão Triệu lập tức câm miệng.

Khoảng mười phút sau, xe đến tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Doãn Tư không xuống xe, cũng không đi mở cửa xe cho An Nhiên.

An Nhiên đã sớm biết cái tính tình của anh.

Nhiều năm trôi qua rồi, anh đã làm bố rồi, tính tình của không giảm chút nào.

Cô cúi đầu nói: “Tôi xuống xe, cảm ơn tổng giám đốc Hoắc!”

Hoắc Doãn Tư không nhìn cô, trắng trợn nói: “Cảm ơn tôi tối qua giúp tổng giám đốc An giải quyết nhu cầu sinh lý?”

An Nhiên vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

May mà lão Triệu và thư ký Nghiêm đều là người của anh, có nghe cũng giả vờ không nghe.

Cửa xe đóng lại, thư ký Nghiêm than nhẹ: “Tổng giám đốc Hoắc, anh làm vậy…”

Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ cổ tay áo: “Tôi đang tức giận!”

Nghe vậy, thư ký Nghiêm nở nụ cười. Tổng giám đốc Hoắc nói tức giận, sao cô lại nghe ra vẻ ngọt ngào trong đó chứ?



Hoắc Doãn Tư thật sự tức giận.

Tối hôm qua có bao nhiêu ngọt ngào thì sáng hôm nay có bấy nhiêu thất vọng.

Trong cuộc họp buổi sáng, không khí trong toàn bộ tập đoàn Hoắc Thị đều rất đè nén, các cổ đông thở cũng không dám thở mạnh.

Buổi chiều.

Hoắc Doãn Tư nhận được điện thoại từ bố ruột.

Hoắc Minh cười nhạo con trai vài câu rồi hỏi: “Doãn Tư, con và An Nhiên sao rồi?”

Hoắc Doãn Tư đáp lạnh nhạt: “Thì cũng vậy thôi.”

Hoắc Minh đã xem báo, đoán là hai người ngủ với nhau, ngủ xong thì An Nhiên mặc kệ Hoắc Doãn Tư.

Ông bố già vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy mất mặt.

Hoắc Doãn Tư đúng là vô dụng!

Hoắc Doãn Tư không rảnh nghe Hoắc Minh lải nhải nên tắt máy.

Lúc này, thư ký Nghiêm đi vào nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cô Tôn đến đây, dường như… mang theo bánh ngọt cho anh.”

Tôn Điềm?

Hoắc Doãn Tư nhíu mày, nói: “Nói với cô ta là tôi không thích ăn đồ ngọt.”

Thư ký Nghiêm đang định đi trả lời thì Hoắc Doãn Tư gọi cô lại: “Thôi bỏ đi, gọi cô ta vào đây!”

Thư ký Nghiêm rất bất ngờ.

Cô do dự mãi rồi vẫn mạnh dạn nói: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi biết là anh đang có chút suy sụp, nhưng mà…”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu xem văn kiện: “Nghĩ bậy gì hả! Gọi cô ta vào đi!”

Thư ký Nghiêm liền đi gọi người.

Một lát sau, Tôn Điềm đi vào. Cô ta mặc một chiếc váy rất nữ tính rất đoan trang, trên tay cầm theo thức ăn… không phải món gì đắt tiền, mà là KFC bán chạy.

“Hoắc Doãn Tư, em biết anh thích ăn cái này.”

Giọng của Tôn Điềm cũng ngọt. Cô ta ngồi trên ghế sô pha, bày đồ ăn ra, dáng vẻ như là muốn ăn bữa cơm cắm trại ngay đây với anh.

Tin tức trên báo khiến nhà họ Tôn cảm thấy không ổn.

Tuy rằng không chụp được mặt của người qua đêm với Hoắc Doãn Tư, nhưng mà dùng chân đi đoán cũng có thể đoán được cô gái kia là An Nhiên.

Tôn Điềm rất khó chịu. Cô ta rất muốn làm vợ của Hoắc Doãn Tư.

Cô ta lau khô nước mắt rồi đi đến đây, còn giả vờ như là đang rất vui vẻ.

Hoắc Doãn Tư buông văn kiện xuống, đi lại sô pha ngồi. Anh đoán là Tôn Điềm điều tra anh, cho rằng anh thích ăn mấy thứ này, thực tế thì mấy thứ này là anh ăn cùng An Nhiên.

Không phải là vì thích ăn, chỉ là vì để trêu ghẹo An Nhiên thôi.

Những năm anh và An Nhiên ở bên nhau, bọn họ không ăn KFC, ngược lại thích cái loại vận động mất hồn giống như hôm qua hơn… Hiển nhiên là Tôn Điềm không biết chuyện này.

Hoắc Doãn Tư gảy gảy thức ăn, nói: “Tôi thích An Nhiên.”

Tôn Điềm không giả vờ nổi nữa, đôi mắt đỏ lên: “Không phải anh đã chia tay với cô ấy sao? Anh còn bảo em đi nhà anh vài lần nữa!”

“Là bố mẹ cô nhờ tôi làm vậy.”

Tôn Điềm mấp máy môi: “Anh dám nói anh không có ý định lợi dụng em để chọc giận An Nhiên không?”

Hoắc Doãn Tư bình tĩnh nhìn cô ta.

Một lát sau, anh cười khẽ: “Cô cũng biết là tôi lợi dụng cô để chọc giận cô ấy, sao còn không nghĩ thoáng ra được vậy? Thật ra thì tôi không thích mấy thứ này, mấy năm trước An Nhiên thích ăn mấy thứ này. Tôn Điềm, đi thích người khác đi.”

Anh suy nghĩ mãi mới nói ra một câu mà anh chưa từng nói với An Nhiên.

Anh nói: “Cả đời này tôi đều thua tronng tay cô ấy.”

Tôn Điềm khóc, khóc rất lớn tiếng…

Hoắc Doãn Tư rất có kiên nhẫn với cô ta, cứ để cô ta khóc, đợi cô ta khóc đủ rồi mới nói: “Trở về đi, sau này đừng tới đây nữa, vậy thì sẽ tốt cho cô, cũng sẽ tốt cho tôi… Bởi vì An Nhiên rất không thích tôi chọc giận cô ấy kiểu như vậy.”

Anh tức giận cô, nhưng lại sẵn lòng thay đổi vì cô.

Nói đến cùng là do anh thích cô!

Tôn Điềm cắn môi, rốt cuộc mất phong độ, phất hết đồ ăn trên bàn xuống, khóc lóc chỉ trích anh, giống như một đứa trẻ không giành được món đồ chơi yêu thích.

Hoắc Doãn Tư không nổi giận.

Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình quá dễ tính với Tôn Điềm. Chỉ là sau này nghĩ lại, anh mới phát hiện ra là vì anh không để ý cô ta, nên mới không ngại cảm xúc lên xuống của cô ta.

Chờ cô ta làm ầm ĩ đủ rồi, bị thư ký Nghiêm dỗ dành đi về.

Sau đó, Hoắc Doãn Tư đứng bên cửa sổ sát đất, nói: “Thay tấm thảm khác đi!”

Thư ký Nghiêm cười nói: “Con gái ấy mà, tùy hứng một chút cũng bình thường.”

Hoắc Doãn Tư chợt nhớ tới An Nhiên. Lúc đau buồn, lúc tức giận, An Nhiên chưa từng khóc lóc ầm ĩ như vậy… Cô vẫn luôn sống rất áp lực, áp lực mọi suy nghĩ.

Lúc nhân viên đổi thảm, Hoắc Doãn Tư vẫn còn đang suy nghĩ.

Nhưng anh không có gọi điện thoại cho An Nhiên.

Anh chợt nghĩ, nếu anh cũng giống như Cố Vân Phàm, cho cô thời gian để trưởng thành, sẵn lòng cho cô tự do lựa chọn, thì liệu cô có thay đổi ý định, yêu anh một lần nữa hay không?

Chứ không phải là chuyện một lần hai lần như hiện giờ nữa.

Hoắc Doãn Tư giấu rất sâu tâm tư mình, suốt cả ngày cũng không liên lạc với An Nhiên.

Có điều, sau khi An Nhiên tan làm về nhà, lại thấy người đàn ông ngủ suốt đêm qua với mình, đang cùng thím Lâm ngắt đậu.

Cô sững sờ đứng ngay cửa, quên luôn cả đổi giày.

Thím Lâm thấy cô thì cười nói: “Ngài Hoắc đến đây lâu rồi, ngài ấy vậy mà lại đi giúp thím nấu cơm nữa. Con đi rửa tay đi, rồi đi thăm Lâm Hi đang ngủ, lát nữa ra ăn cơm.”

Hoắc Doãn Tư mỉm cười, nói rất hòa nhã: “Thím Lâm gọi con là Doãn Tư đi.”

Thím Lâm không dám gọi.

Ngài Hoắc có thân phận tôn quý, không thích hợp gọi thân thiết như vậy.

Hoắc Doãn Tư cũng không kiên trì.

Anh nhìn An Nhiên, mặt mày tự nhiên nói: “Lâm Hi chơi mệt rồi. Chờ thằng bé thức dậy, anh sẽ giúp thằng bé tắm rửa, được không?”
Chương 647: Hoắc Doãn Tư, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?

Yêu cầu của Hoắc Doãn Tư rất hợp tình hợp lý. An Nhiên không tìm thấy lý do để từ chối.

Chỉ là, tối hôm qua bọn họ mới xảy ra quan hệ.

Tóm lại là không được tự nhiên.

An Nhiên đổi giày, đi về phía phòng ngủ: “Tôi đi thăm Lâm Hi.”

Lúc đi ngang bàn ăn, cô cúi thấp đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Hoắc Doãn Tư. Đi vào trong phòng ngủ, cô mới phát hiện trái tim mình đang đập thình thịch lên.

Lâm Hi đang ngủ say sưa.

An Nhiên ngồi xuống, ngắm khuôn mặt ngủ say của con trai, mới bình tĩnh hơn một chút.

Phòng ngủ mở cửa, Hoắc Doãn Tư đi vào trong.

An Nhiên muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn không nói ra. Thím Lâm còn đang ở trong nhà, cô sợ làm cả hai đều khó coi.

Hoắc Doãn Tư đi đến bên cạnh cô.

Anh hơi cúi người, gần như là kề sát cô. Có điều, anh không làm gì quá mức, chỉ vỗ nhẹ lên khuôn mặt Lâm Hi giống cô, cảm giác ấm áp…

Ngón tay thon dài của anh thỉnh thoảng chạm vào cô.

An Nhiên muốt rút tay lại.

Hoắc Doãn Tư cũng không ngăn cản. Anh cười khẽ bên tai cô: “Tối hôm qua ngủ một đêm với anh, sao nào, sao bây giờ lại có gánh nặng tâm lý? Tối hôm qua cô An phóng đãng lắm mà!”

An Nhiên nóng cả mặt.

Nhưng cô không muốn mình ở thế yếu, phản bác: “Chỉ là chuyện thân thể thôi, tổng giám đốc Hoắc vẫn còn nhớ đấy hả!”

Hoắc Doãn Tư thế mà lại gật đầu: “Ừ, anh rất nhớ.”

Hơi thở nóng rực của anh phả bên tai cô, không biết xấu hổ mà nói: “Chúng ta từng tuổi này rồi, ai cũng có nhu cầu, đúng không?”

An Nhiên không ngờ anh lại ăn nói trắng trợn như vậy!

Đương nhiên là cô không muốn, vậy nên hừ nhẹ nói: “Anh cứ chờ xem!”

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận.

Nào ngờ anh không hề tức giận chút nào, chỉ là đứng dậy nói: “Vậy anh chờ cô An gọi tới bất cứ lúc nào. Haizz… cô An dạo này không giống như trước đây nữa, nhu cầu nhiều hơn lắm.”

An Nhiên tức giận cầm gối ném lên người anh.

Hoắc Doãn Tư chụp gối bằng một tay, sau đó nhìn chằm chằm cô, trong mắt có vẻ trong trẻo không thể bỏ qua.

An Nhiên mặc kệ anh, quay mặt đi.

Hoắc Doãn Tư không tiếp tục trêu ghẹo cô, vừa lúc thím Lâm gọi ăn cơm…

An Nhiên còn muốn trông Lâm Hi. Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ lên lưng cô, nói rất dịu dàng: “Ăn cơm trước đi, Lâm Hi đã mấy tuổi rồi, không yếu ớt thế đâu.”

Lúc đi ra ngoài, An Nhiên vẫn còn không hiểu ra sao.

Theo lý mà nói, sáng nay cãi nhau không vui, Hoắc Doãn Tư nên tức giận mới đúng. Sao lúc này anh lại ở trong nhà cô, ăn cơm cùng hai mẹ con cô?

Hoắc Doãn Tư hiếm khi ở lại ăn cơm, thím Lâm rất vui vẻ.

Lúc thì múc canh, lúc thì múc cơm, lúc thì gấp sườn dê nướng.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên, rồi mỉm cười nói với thím Lâm: “Dạo này tôi không khỏe, đang định bồi bổ đây.”

Thím Lâm rất vui vẻ: “Đúng vậy, người ta nói mua đông thích hợp ăn thịt dê để bồi bổ, nhưng mà mùa xuân ăn cũng bổ vậy. Ngài Hoắc, ngài thích ăn thì nhiều thêm đi.”

Hoắc Doãn Tư gật đầu: “Cảm ơn thím Lâm.”

Thím Lâm cười không khép miệng lại được. Bà là người từng trải, nhìn một cái là biết ngài Hoắc có ý với An Nhiên. Bà vốn tưởng rằng bọn họ kết thúc rồi, nào ngờ vòng đi vòng lại cũng về bên nhau.

So với bọn họ, thái độ của An Nhiên rất lạnh nhạt.

Ăn cơm xong, Lâm Hi còn chưa thức dậy, chờ đến gần chín giờ vẫn chưa thức dậy.

An Nhiên ngồi trên ghế sô pha làm việc. Làm xong, cô nhìn Hoắc Doãn Tư đang ngồi xem TV, trên TV đang chiếu mèo và chuột, hừ, anh đúng là ngây thơ.

An Nhiên nói nhỏ: “Đã muộn rồi, anh về trước đi.”

Hoắc Doãn Tư cũng không ăn vạ không đi. Anh đứng dậy đi xem Lâm Hi, rồi cầm áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài. An Nhiên đuổi theo: “Để em đưa anh đi.”

Cô thay giày, Hoắc Doãn Tư xuống lầu trước.

Tới lúc An Nhiên xuống lầu, Hoắc Doãn Tư đang dựa bên cạnh xe hút thuốc.

Anh cao ráo, dáng người cũng đẹp, áo khoác đã ném vào trong xe, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi màu xám đậm và quần tây bình thường, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Anh đứng trong bóng tối, hỏi An Nhiên: “Có chuyện gì?”

An Nhiên kéo kéo cổ áo áo khoác, nghĩ nghĩ rồi nói: “Sau này anh có thể đổi ngày đến thăm Lâm Hi thành thứ bảy hoặc là chủ nhật không? Em sẽ gửi thằng bé cho anh.”

Hoắc Doãn Tư cười: “Ngày thường không thể đến thăm thằng bé? Sợ ảnh hưởng đến em hả?”

An Nhiên không muốn cãi nhau với anh: “Vậy thôi đi, anh muốn tới lúc nào thì tới.”

Hoắc Doãn Tư dập thuốc lá, mở cửa xe, định lên xe.

Lúc này, An Nhiên không nhịn được hỏi: “Hoắc Doãn Tư, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”

Hoắc Doãn Tư chống một tay lên cửa xe, dường như là đang suy nghĩ, cuối cùng hỏi lại cô: “Anh muốn làm gì hả, em không biết sao? An Nhiên, anh cảm thấy tối qua khá tốt.”

Dứt lời, anh lên xe, lái xe đi.

An Nhiên đứng một lát rồi lên nhà. Lúc này Lâm Hi còn chưa thức dậy.

Thím Lâm bưng hạt dưa tới, nói nhỏ với cô: “Thím thấy ngài Hoắc có ý định kia. Có điều, dù ngài ấy có ý định gì thì chúng ta cũng phải làm cho rõ ràng, ngài ấy cắt đứt với cô gái họ Tôn kia chưa?”

An Nhiên lắc đầu: “Con không biết.”

Cô nói tiếp: “Con chưa từng nghĩ tới tương lai. Con và anh ấy…”

Cô định nói là không thích hợp, nhưng mà thím Lâm biết chuyện tối qua, khiến cô ngại nói như vậy.

Sao thím Lâm không hiểu được chứ?

Bà vỗ vỗ tay An Nhiên, cười nói: “Vậy phải xem ý của con rồi. À phải rồi, sự nghiệp dạo này của Lâm Bân có tiến triển, ông chủ nó rất coi trọng nó, sáng nay giao cho nó một vụ mua bán lời cao, nó nói sau vụ này có thể kiếm ít nhất bảy con số… Thím thấy tuy rằng nó nói hơi quá, nhưng cũng không quá lắm.”

An Nhiên hỏi thăm kỹ hơn, cũng cảm thấy rất đáng tin cậy. Cô vui mừng thay cho Lâm Bân.



An Nhiên nhìn ra tâm tư của Hoắc Doãn Tư. Cô cho rằng anh sẽ dây dưa cô, không ngờ vài ngày liên tiếp anh đều không xuất hiện. Cô dần dần yên lòng, tập trung làm việc.

Vấn đề huy động vốn đang rất gấp, An Nhiên yên lặng hai ngày, đang định liên hệ với tổng giám đốc Hứa thì anh Hứa lại đột nhiên đến thăm trước.

An Nhiên ngồi trong văn phòng, thư ký mở cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc An, có một anh họ Hứa đến đây, nói là muốn hẹn cô ăn cơm.”

Anh Hứa?

An Nhiên xoay bút, đoán ra thân phận của đối phương, khép văn kiện lại, nói: “Cô bảo anh ta chờ ở phòng khách một lát.”

Thư ký gật đầu, đi ra ngoài.

An Nhiên tìm thử tư liệu của cậu Hứa, làm vài chuẩn bị đơn giản rồi đi gặp người.

Cô mở cửa phòng khách ra, quả nhiên là con trai của tổng giám đốc Hứa. Hôm nay anh ta ăn mặc không chính thức như lần trước, trông có vẻ trẻ tuổi hơn một chút.

An Nhiên nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Hứa đến đây, sao không gọi điện thoại trước để tôi chuẩn bị tiếp đãi?”

Anh Hứa đứng dậy, cười khẽ: “Tôi sợ nếu tôi hẹn trước thì em sẽ không đồng ý gặp tôi.”

Anh ta không gọi cô là “tổng giám đốc An”, cũng không gọi cô là “cô An”, mà gọi là “em”, có vẻ hơi thân mật.

An Nhiên hơi giật mình, có điều vẫn cười đáp: “Sao có thể chứ? Anh là con trai của tổng giám đốc Hứa, là khách quý của tập đoàn Cố Thị chúng tôi, sao có thể không tiếp đón chứ?”

Cô đã nói loanh quanh thế rồi, mà anh Hứa vẫn kéo đề tài lại.

“An Nhiên, tôi đến đây không phải vì chuyện công việc, tôi cũng không phải nhân viên của bố tôi. Tôi đến đây chỉ vì muốn hẹn em ăn cơm. Vậy nên, em có thể đừng nhắc đến những chuyện công việc kia không?”

An Nhiên thầm nghĩ: anh không phải nhân viên của tổng giám đốc Hứa, anh chỉ là con trai của tổng giám đốc Hứa thôi!

Dù trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt cô lại đồng ý rất dứt khoát: “Được thôi, vậy đi ăn ở nhà hàng món Hồ Nam ở đối diện công ty, được không?”

Anh Hứa vui vẻ đồng ý.

Nửa tiếng sau, An Nhiên đi vào nhà hàng, anh Hứa đã gọi món xong.

Anh ta nhìn trang phục của An Nhiên, rất đẹp, nhưng hơi chính thức.

Một lát sau, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món.

Anh Hứa gọi tám món một canh, đều là món ăn Hồ Nam chính gốc. An Nhiên không hề ngại ngùng, ăn rất thoải mái.

Anh Hứa rót trà cho cô: “Không ngờ cô ăn cay giỏi vậy.”
Chương 648: Hoắc Doãn Tư, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?

An Nhiên cười nói: “Quê tôi ở Hồ Nam.”

Anh Hứa thử hỏi: “Vậy còn nhà họ Tư…”

Anh ta rất thích, cũng rất vừa lòng An Nhiên. Nhưng đàn ông lúc nào cũng thích có thêm điều kiện đi kèm, ví dụ như là nếu An Nhiên có thể tiếp nhận nhà họ Tư thì cuộc hôn nhân sẽ lý tưởng hơn nữa.

An Nhiên cảm thấy rất phản cảm.

Nhưng cô chỉ mỉm cười nói: “Thật ra thì tôi và nhà họ Tư không có quan hệ gì cả.”

Anh Hứa khó mà nói thêm gì.

An Nhiên nhân cơ hội nói rõ ràng với anh ta: “Cảm ơn anh Hứa coi trọng, nhưng mà tôi tạm thời không có ý định yêu đương kết hôn… Vậy nên tôi chỉ có thể cùng tổng giám đốc Hứa nói chuyện công việc, về phần chuyện khác thì thật sự không thích hợp.”

Mặt mày anh Hứa cứng đờ.

Anh ta bưng trà lên, từ từ uống, cả buổi mới nói: “Em không sợ ảnh hưởng đến huy động vốn khi từ chối tôi hả?”

An Nhiên lạnh nhạt đáp: “Tôi bán mạng cho Cố Thị, chứ không phải bán thân cho Cố Thị.”

Anh Hứa nghe hiểu.

Nói đến cùng thì anh ta vẫn không cam lòng, hỏi lại: “Vậy Hoắc Doãn Tư thì sao? Có phải là em còn thích anh ta không?”

An Nhiên không giải thích với anh ta, chỉ nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến công việc.”

Cô vẫn cứ mang thái độ ung dung bình tĩnh.

Anh Hứa biết là không có tương lai. Tuy rằng anh ta cảm thấy mất mát, nhưng anh ta lại có thêm vài phần ấn tượng tốt về An Nhiên.

Cuối cùng, anh ta than nhẹ: “Xem như là chúng ta không có duyên phận.”

An Nhiên cười khẽ.

Anh Hứa bị từ chối, không còn tâm trạng ăn cơm, bỏ đi trước.

An Nhiên lại cảm thấy món ăn Hồ Nam ở đây không tệ, định ăn thêm một ít.

Lúc cô đang gọi phục vụ thêm món ăn cô thích, thì bên cạnh có thêm một người ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư không đi một mình, mà đi cùng bốn năm vị quản lý cấp cao, nhưng chỉ có một mình anh ngồi xuống.

Anh nhìn An Nhiên: “Hẹn hò với anh Hứa hả?”

An Nhiên nhìn xung quanh, một lúc lâu mới từ từ trả lời: “Hoắc Doãn Tư, anh phái người theo dõi em hả?”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ: “Anh không biến thái như vậy, chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi… Tổng giám đốc Hứa rất thích khoe chuyện, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho bố mẹ anh, nói là em có hẹn đi ăn cơm với con trai ông ta, anh có muốn không biết cũng khó.”

An Nhiên muốn nổi giận cũng không nổi giận được.

Cô định bỏ đi, nhưng lại bị người ta giữ cánh tay lại.

Hoắc Doãn Tư trông khá vui vẻ, bảo đám người đứng sau đều ngồi xuống, rồi nói: “Ăn cơm ở đây đi, tổng giám đốc An mời khách.”

Người có ánh mắt đã bắt đầu phụ họa.

“Nghe người ta nói món ăn Hồ Nam ở đây rất chính gốc, đã muốn ăn lâu rồi.”

“Đúng vậy, nhờ phúc của tổng giám đốc An.”



Hoắc Doãn Tư rất kén ăn. Anh gọi phục vụ dọn hết món ăn thừa, rồi gọi thêm món ăn mới.

An Nhiên cảm thấy anh rất không biết xấu hổ.

Cô rút hai nghìn tệ từ trong ví ra: “Đây là tiền thanh toán! Tôi đi trước, không tiếp anh được!”

Thấy cô muốn đi, Hoắc Doãn Tư cũng không ngăn cản.

Anh chỉ là rất dịu dàng mà nói: “Tối nay anh đi thăm Lâm Hi. Bữa trưa ăn món cay, em bảo thím Lâm bữa tối nấu thanh đạm chút.”

An Nhiên càng cảm thấy anh không biết xấu hổ. Anh coi nhà cô như nhà mình đây mà!

Nghe anh nói vậy, cô cố ý kéo dài công việc đến hơn tám giờ tối mới về. Cô vốn tưởng rằng Hoắc Doãn Tư còn ở nhà cô, nhưng khi mở cửa đi vào, trong nhà chỉ có thím Lâm, Lâm Hi và Nữu Nữu.

An Nhiên đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Thím Lâm hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Ăn cơm chưa? Thím có để cơm lại cho con.”

An Nhiên lắc đầu: “Con ăn ở công ty rồi. Thím Lâm… Hoắc Doãn Tư có đến đây không?”

Thím Lâm ngạc nhiên nói: “Không có, sáng nay ngài Hoắc còn gọi điện thoại đến nói là chiều nay phải bay đi công tác một tuần… Sao vậy, ngay cả Lâm Hi cũng biết chuyện này mà con không biết hả? Cái đám đàn ông kia không coi ra gì, không biết báo cho người ta một tiếng gì cả.”

Thím Lâm lải nhải cả buổi.

An Nhiên khó mà nói mình bị người ta chơi. Cô vào nhà thay đồ, chơi một lát với hai đứa nhỏ.

Cho đến đêm khuya vắng lặng, cô thật sự vẫn còn rất tức giận, gửi tin nhắn Zalo cho Hoắc Doãn Tư: Chơi vui không?

Khoảng năm phút sau, cô trừng điện thoại sắp thủng luôn, Hoắc Doãn Tư mới trả lời tin nhắn: Chơi trên giường vui hơn!

An Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận. Mấy năm trôi qua, Hoắc Doãn Tư trở nên mặt dày mày dạn thật đấy.

Cô ném điện thoại sang một bên để đi tắm. Lúc cô đi ra, anh đã gửi thêm một tin nhắn, chỉ có vài chữ đơn giản: Nhớ anh rồi phải không?

Nhàm chán!

An Nhiên mặc kệ anh ta!

Hôm sau, cô đi công ty, thư ký báo cáo công việc xong thì hỏi: “Tổng giám đốc An Nhiên, có cần hẹn trước với tổng giám đốc Hứa hay không?”

An Nhiên dựa người sát vào ghế da, xoay nhẹ qua lại vài cái, nói: “Tạm thời không cần. Hiện giờ ông ta đang nổi nóng, sẽ không đầu tư vào công ty chúng ta đâu. Thế này đi, cô đi điều tra các dự án đang trao đổi với Liên Sang trong thời gian qua, xem chúng ta có đối thủ cạnh tranh mạnh nào không.”

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu có thì chúng ta phải đi tìm nhà đầu tư khác rồi.”

Thư ký gật đầu đi ra ngoài.

Chờ thư ký đi rồi, An Nhiên cầm tư liệu lên xem vài lần.

Cô chợt nhớ đến lời nói của Hoắc Doãn Tư. Anh nói anh có thể đầu tư. Anh nói không có kẻ thù vĩnh viễn. Cô thừa nhận đề nghị của anh rất hấp dẫn. Cô chỉ cần gật đầu là được rồi.

Nhưng cô nghĩ lại, vẫn cảm thấy không được.

Hiện giờ cô đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc, kí được với tổng giám đốc Hứa mới là bản lĩnh của cô, mới có thể khiến người khác thật lòng khâm phục. Bảo cô đi dựa vào Hoắc Doãn Tư, thì có là cái gì chứ?

Tổng giám đốc Hứa làm lơ An Nhiên.

An Nhiên cũng làm lơ tổng giám đốc Hứa.

Cuối cùng có một ngày, bọn họ gặp nhau tại sân golf trong một câu lạc bộ tư nhân… là ngẫu nhiên gặp mặt, trùng hợp là có Tư Văn Hùng ở đây.

An Nhiên coi như không thấy anh ta. Cô đi lên chào hỏi tổng giám đốc Hứa.

Tổng giám đốc Hứa cười ha ha, nụ cười mang ý sắc bén: “Tổng giám đốc An Nhiên, đã lâu không gặp.”

An Nhiên cũng mỉm cười: “Cố tình mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp được. Tổng giám đốc Hứa, đã lâu không gặp.”

Tổng giám đốc Hứa đánh ra một gậy vào quả cầu trắng: “Cô bé này nói khách sáo hay thật đấy… Con trai tôi bị cô từ chối, về nhà không muốn ăn uống mấy ngày liền. Tổng giám đốc An, cô nói phải làm sao đây?”

An Nhiên cười khẽ: “Thì tôi đến đây xin lỗi tổng giám đốc Hứa đây mà.”

Cô gật nhẹ đầu một cái, thư ký liền đưa hợp đồng dự án lại. Một loạt lời nói việc làm khiến tổng giám đốc Hứa mở rộng tầm mắt.

Ông ta cười lạnh nói: “Hình như tôi còn chưa đồng ý đầu tư mà?”

An Nhiên rũ mắt, rồi ngước mắt lên, nói nhỏ: “Đầu tư hay không là tự do của tổng giám đốc Hứa… Nhưng mà hôm nay tôi rất chân thành đến đây, nói đúng hơn là đến đây với tâm trạng bi thảm. Tổng giám đốc Hứa cũng biết ân oán của tôi và nhà họ Hoắc mà, nếu tổng giám đốc Hứa không đầu tư thì tôi đại khái là cùng đường rồi, hoặc là xin lỗi tổng giám đốc Cố chúng tôi, hoặc là bỏ qua mặt mũi đi hợp tác với Hoắc Thị.”

Tổng giám đốc Hứa nheo mắt lại.

An Nhiên tiếp tục nói: “Tôi nghĩ nếu tôi chịu thua Hoắc Thị, thì tôi sẽ có được nhiều hơn một vụ huy động vốn lần này, và có thêm một vài dự án khác nữa, ví dụ như là nguồn năng lượng mới rất nổi tiếng mấy năm nay, một dự án mà Hoắc Thị luôn hợp tác với tổng giám đốc Hứa. Tổng giám đốc Hứa, tổng giám đốc Cố vẫn luôn dạy tôi rằng làm ăn trên thương trường phải để lại một lối thoát, ông cảm thấy đúng không?”

Tổng giám đốc Hứa rất tức giận, muốn gọi điện thoại cho Ôn Noãn hỏi cho ra lẽ.

Ông ta cầm điện thoại lên…

Thư ký của An Nhiên rất căng thẳng, sợ ông ta thật sự gọi điện thoại đi, vậy thì trò hay của tổng giám đốc An Nhiên sẽ diễn không xong, còn bị người ta cười nhạo nữa.

Còn An Nhiên lại rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Hứa cứ gọi đi.”

Cô đang đánh cược, cược rằng tổng giám đốc Hứa là một người coi trọng mặt mũi.
Chương 649: Tôi muốn để Lâm Hi làm người thừa kế

An Nhiên bình tĩnh tự nhiên.

Tổng giám đốc Hứa cầm điện thoại, vốn dĩ khí thế cực kì, nhưng khi khóe mắt thấy dáng vẻ không chút dao động của An Nhiên, cũng không nhịn được có chút sốt ruột.

Chẳng lẽ An Nhiên đã thỏa thuận với nhà họ Hoắc rồi?

Không, không thể nào… Nếu cô ta thật sự thỏa thuận rồi, thì cô ta cần gì phải đến đây tìm mình, chắc chắn chỉ là hư chiêu thôi.

Ha ha, suýt nữa rơi vào bẫy cô nhóc kia rồi!

Tổng giám đốc Hứa cười nói: “Cô giỏi lắm!”

An Nhiên mỉm cười, cầm gậy golf đánh ra một cái.

Cô từ từ nói: “Tổng giám đốc Hứa gọi đi, chắc là sau này tôi ngay cả canh cũng không có húp. Có phải là dạo này tổng giám đốc Hứa rất muốn đầu tư quỹ tiền kia ra ngoài, nhưng mãi mà không đầu tư được? Tổng giám đốc Hứa không cảm thấy lạ hả?”

Tổng giám đốc Hứa nheo mắt, vẻ mặt thay đổi.

An Nhiên vẫn cứ bình tĩnh như thường: “Tôi muốn hợp tác với tổng giám đốc Hứa, đơn giản là vì đại cục cả thôi. Tôi thân với nhà họ Hoắc, nhưng mà tổng giám đốc Cố cũng đối xử không tệ với tôi. Nếu bây giờ tôi hợp tác với nhà họ Hoắc thì có khác gì vả mặt tổng giám đốc Cố chứ? Vậy nên, cách tốt nhất hiện giờ là hợp tác với tổng giám đốc Hứa. Đương nhiên, nếu tổng giám đốc Hứa không thông cảm cho tôi, thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”

Tổng giám đốc Hứa nghiến răng.

Hừ, là ông ta xem thường cô nhóc kia!

Cô ta nói thật thật giả giả, ông ta không tin toàn bộ, nhưng cũng cảm thấy có lý.

Cho dù là giả đi, nhưng mà buộc chó sốt ruột chó cũng nhảy tường, huống chi là con người?

An Nhiên không còn đường đi, chắc chắn sẽ dựa vào nhà họ Hoắc.

Khi ấy, Hứa Hằng Đại ông ta tính thứ gì, mặt trong mặt ngoài đều không phải người đây mà!

Tổng giám đốc Hứa hoàn toàn tỉnh táo.

Ông ta là người co được dãn được, lập tức cầm gậy golf đi qua, thân thiết nói: “Hầy, chú chỉ đang đùa với con thôi, con đừng cho là thật, không phải thật đâu nhé!”

Thư ký đưa khăn và nước cho ông ta.

Ông ta tự mình mở nắp chai nước đưa cho An Nhiên: “Chuyện góp vốn vẫn còn đường sống mà, đây là cảnh tượng mà chúng ta cùng muốn thấy, tất cả đều có thể bàn lại được.”

An Nhiên thấy vậy thì cũng không lấn tới nữa: “Vậy được rồi, tôi đây sẵn sàng chờ đợi tổng giám đốc Hứa đến thăm.”

Cô giao gậy golf cho thư ký rồi chào tạm biệt tổng giám đốc Hứa. Thư ký đi sát cô, hỏi nhỏ: “Làm vậy sẽ không đắc tội tổng giám đốc Hứa sao?”

An Nhiên cười mỉm: “Phải làm lơ ông ta thì ông ta mới chịu tin.”

Thư ký khen ngợi: “Tổng giám đốc An đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn.”

An Nhiên thầm thở dài: đến cùng vẫn phải lợi dụng quyền thế của nhà họ Hoắc.

Bên kia, tổng giám đốc Hứa tức giận đến mức muốn chửi thề. Ông ta cũng biết là mình bị An Nhiên hù dọa… Có điều, chuyện này cũng không trách được ông ta. Bởi vì giữa An Nhiên và Hoắc Doãn Tư, chỉ cần An Nhiên đồng ý thì bọn họ sẽ quay lại. Khi ấy, dù ông ta có muốn khóc cũng không khóc kịp.

Tổng giám đốc Hứa nhìn Tư Văn Hùng vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Anh Văn Hùng, anh nói xem trước đây tôi làm sao mà bị anh lừa nhảy vào vũng nước này vậy hả?”

Tư Văn Hùng thấy ông ta trách mình thì cũng nổi giận, thở phì phò nói: “Tôi còn cảm thấy là tôi bị anh lừa nữa đấy! Trước đây tôi cho rằng thằng con nhà anh rất có lực cạnh tranh, không ngờ mới qua lại là bị loại trừ rồi!”

Tổng giám đốc Hứa tức phát điên lên.



An Nhiên thay đồ xong thì lái xe đi.

Giữa sườn núi, một chiếc siêu xe Rolls-Royce màu đen chặn giữa đường.

Nhìn sang người xuống xe, rõ ràng là Tư Văn Hùng.

Ông ta đi đến bên cạnh xe An Nhiên.

An Nhiên mở cửa sổ xe, lạnh nhạt nói: “Ông Tư, ông chặn đường tôi rồi.”

Tư Văn Hùng cực kì không vui. Ông ta vừa sinh ra là có thân phận cao quý, chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Nhưng vì ông ta muốn mượn sức An Nhiên, nên phải chịu đựng cho xong.

Ông ta nói với giọng điệu hòa nhã: “Bố muốn đi thăm Lâm Hi, được không? Nghe chú hai con nói Lâm Hi là một đứa bé cực kì đáng yêu.”

An Nhiên nghe hiểu, nhận cô là giả, muốn Lâm Hi mới là thật.

Chắc là nhà họ Tư không có đứa trẻ nào coi được.

Tay cô hơi run run. Cô cố gắng đè nén cảm xúc, nói nhỏ: “Vậy hả, đáng yêu hay không đáng yêu đều không có liên quan gì đến nhà họ Tư cả. Muốn nói cho ra lẽ, thì thằng bé không mang họ An cũng sẽ là họ Hoắc, tuyệt đối sẽ không mang họ Tư.”

Tư Văn Hùng cũng nghe hiểu ý của cô.

Nếu ông ta muốn đoạt con của cô, thì cô sẽ đưa con đến nhà họ Hoắc. Làm vậy thì nhà họ Tư sẽ không thể đoạt được nữa.

Tư Văn Hùng gằn giọng cười.

Ông ta đã trà trộn thương giới mấy chục năm, lòng dạ sâu đậm, rất có khí thế.

An Nhiên còn rất non nớt khi muốn so với ông ta.

Nhưng mà An Nhiên không sợ. Ông ta là người mà cô không nên sợ, cũng không thể sợ… Cô ngửa đầu nhìn ông ta, không lùi bước một chút nào.

Cuối cùng, Tư Văn Hùng lùi ra sau hai bước.

Sau đó, ông ta lên xe, lái xe ra nhường đường.

An Nhiên đạp ga, lúc này thư kí bên cạnh mới thở phào ra một hơi: “Vừa rồi tôi sợ muốn chết! Ông họ Tư kia hung dữ quá đi! Tổng giám đốc Hứa dễ nói chuyện hơn ông ta nhiều!”

Thư ký hơi do dự: “Tổng giám đốc An, ông Tư kia và cô…”

An Nhiên lạnh nhạt đáp: “Ông ta cung cấp tinh trùng cho mẹ tôi.”

Thư ký: …

Im lặng một lát, thư ký gượng gạo đổi đề tài và cảm xúc, rất vui sướng mà nói: “Có điều, tên tuổi nhà họ Hoắc dùng khá tốt, có thể dọa được rất nhiều người!”

An Nhiên mỉm cười: “Đúng là dùng khá tốt.”

Thư ký lại do dự một lúc lâu, mới nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tổng giám đốc Hoắc có dùng tốt hay không? Sau hôm hai người qua đêm, cả công ty đều đồn ầm lên, đồn đoán năng lực của tổng giám đốc Hoắc đấy!”

An Nhiên chợt phanh xe lại.

Thư ký lè lưỡi: “Tôi nói bậy đấy, cô đừng để ý…”



An Nhiên trở về công ty.

Bên phía tổng giám đốc Hứa chưa có tin tức gì, nhưng mà An Nhiên cũng không sốt ruột. Với tính tình của tổng giám đốc Hứa, nếu từ chối thì ông ta đã gọi điện thoại nói rồi.

Bây giờ không có tin tức, chính là tin tức tốt.

Tổng giám đốc Hứa có ý định hợp tác.

Cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, cầm điện thoại lên xem, thấy tin nhắn Zalo của Hoắc Doãn Tư: Nghe nói chúng ta đã làm hòa rồi?

An Nhiên nhìn vài giây rồi xóa bỏ tin nhắn.

Lần này xem như cô làm đồ vô ơn đi!
Chương 650: Tôi muốn để Lâm Hi làm người thừa kế

Sáu giờ tối, hiếm khi cô được về nhà sớm, mới vừa lên xe thì cửa sổ xe đã bị gõ.

Nhìn ra thì phát hiện là Lâm Bân.

An Nhiên cười nói: “Anh hai, là anh hả, sao anh lại đến đây?”

Cô vừa nói vừa cúi người mở cửa xe bên kia ra để anh ta lên xe: “Em đi đường vòng đón chị Thục Phân và Nữu Nữu cùng nhau đến nhà em ăn cơm!”

Lâm Bân ngồi lên xe, thoải mái mà nhích người.

Anh ta vỗ vỗ túi tiền phồng to trên eo, nói một cách thần thần bí bí: “Làm gì phải về nhà ăn? Anh phát tài rồi, chị dâu đang dẫn con ở nhà hàng chờ chúng ta. Bây giờ chúng ta đi đón mẹ anh và Tiểu Lâm Hi đến chỗ hai mẹ con bọn họ. Hôm nay anh mời mọi người một bữa no nê!”

An Nhiên cũng vui vẻ thay anh, đạp ga chạy: “Ok, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài!”

Lâm Bân khoác lác suốt cả một đường đi, nói là ông chủ coi trọng anh ta, nói hiện giờ anh ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền, không ra ba năm là có thể mua biệt thự được…

An Nhiên nghe rồi nhắc nhở: “Tiền đến quá nhanh, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Lâm Bân cười cười: “Em yên tâm, anh biết mà.”

Bữa cơm ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, thím Lâm đi theo con trai, An Nhiên dẫn Lâm Hi về nhà.

Tiểu Lâm Hi cực kì vui vẻ: “Chị Nữu Nữu nói là cậu phát tài lớn lắm lắm!”

An Nhiên mỉm cười: “Con biết cái gì là phát tài không?”

Lâm Hi chu môi: “Là có rất nhiều rất nhiều tiền, có thể mua rất nhiều rất nhiều món đồ chơi.”

An Nhiên gật đầu: “Nói như vậy cũng không sai.”

Tiểu Lâm Hi rất vui vẻ.

Cậu bé rất đẹp trai, trắng trắng mềm mềm, mặc một chiếc yếm đi loạng choạng, vô cùng đáng yêu.

Nhưng mà cậu bé mới chỉ đi vài bước, đã bị người ta xách cánh tay lên, ôm đến trước một chiếc xe màu đen.

Người kia cung kính nói: “Ông Tư, chính là đứa bé này!”

An Nhiên ngây người.

Cô lao lên phía trước, nhưng lại bị hai gã đồ đen chụp cánh tay lại, không dám đánh cô, chỉ là giữ chặt cô, đồng thời nhỏ giọng nói: “Cô Hai, đắc tội rồi.”

An Nhiên đoán ra được là ai.

Cô hét về phía trong xe: “Tư Văn Hùng, ông có tư cách gì đi đoạt Lâm Hi? Ông tuyệt hậu thì có liên quan gì tôi? Tôi nói cho ông biết, ông nằm mơ đi!”

Cửa sau xe mở ra, Tư Văn Hùng xuống xe, theo sau là Tư Văn Lễ.

Tư Văn Hùng liếc An Nhiên một cái.

An Nhiên cũng trừng lại ông ta một cái.

Tư Văn Lễ mặt mày bất đắc dĩ mà khuyên nhủ: “Anh Hai, anh cho An Nhiên thêm một ít thời gian đi, anh làm vậy là không ổn đâu.”

Tư Văn Hùng bế Tiểu Lâm Hi bằng một tay.

Ông ta có ngoại hình cao to, khí thế uy nghiêm, Tiểu Lâm Hi thấy ông ta như là thấy Hắc Diêm vương, đôi môi run run, rồi khóc òa lên.

Bé trai trắng nõn rơi nước mắt trông có vẻ rất non nớt.

Tư Văn Hùng không thích kiểu yếu đuối như vậy.

Ông ta trầm giọng nói: “Thích khóc vậy thì sao có thể làm thành chuyện lớn được? Con trai phải đội trời đạp đất, từ ngày mai con phải đi theo ông học.”

Lâm Hi không chịu.

Nhìn khuôn mặt Bao Công kia, cậu bé huơ tay đá chân: “Con không muốn! Con không muốn! Con không quen biết đồ xấu xa ông! Con chỉ biết ông là quái thú ăn trẻ con mà bà nội Lâm nói!”

Tư Văn Hùng rất không vui, hỏi An Nhiên: “Bà nội Lâm là ai? Sao lại dạy trẻ con như vậy?”

An Nhiên đổ mồ hôi đầy người.

Cô nhìn chằm chằm ông ta, gằn từng chữ: “Ông ngay cả bà ấy là ai cũng không biết, thì ông làm gì có mặt mũi đi đoạt thằng bé? Ông Tư, loại người như ông không hề có tình cảm, những cái ông tự cho là đúng, chỉ có một mình ông cảm thấy như vậy thôi. Người xung quanh ông, không một ai chịu được ông. Ông không tin thì hỏi em trai ruột của ông xem, rồi hỏi vợ của ông xem, xem có ai thích ông không?”

Tư Văn Hùng cười lạnh: “Tao cần bọn họ thích chắc?”

Ông ta ôm Lâm Hi đi về phía An Nhiên. Dưới ánh trăng, ông ta nhìn chằm chằm hai mẹ con có khuôn mặt giống với người kia.

Thật ra thì ông ta không vừa lòng, bởi vì mặt mày bọn họ không hề giống ông ta.

Có điều, không quan trọng.

Ông ta muốn một đứa trẻ có thể thừa kế nhà họ Tư. Ông ta muốn tự mình dạy dỗ Lâm Hi.

Lâm Hi ngây người cả buổi rồi chợt khóc lớn lên: “Đồ xấu xa! Đại quái thú! Bố con là Ultraman, chuyên môn thu thập đại quái thú, bố con sẽ cho nổ tan tành ông!”



Tư Văn Hùng không tức giận, ngược lại còn cười nói với An Nhiên: “Xem đi, thằng bé rất hung dữ, trong xương cốt vẫn chảy dòng máu nhà họ Tư chúng ta.”

“Không có!”

An Nhiên khẳng định: “Thằng bé không hề giống ông! Nếu ông muốn bắt thằng bé thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”

Tư Văn Hùng nặng nề nở nụ cười.

Lúc này, trên đầu bọn họ có tiếng máy bay trực thăng, cánh quạt quay cuốn làn gió phát ra tiếng rầm rú. Tư Văn Hùng ôm Lâm Hi lùi ra sau, nói với An Nhiên: “Bố sẽ đưa nó ra nước ngoài. An Nhiên, bố cũng không muốn hai mẹ con con chia lìa, con có thể đi theo bố.”

An Nhiên mấp máy môi, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Sắc mặt cô trắng bệch, không còn chút máu.

Tư Văn Lễ không nhìn được nữa, khuyên: “Anh Hai, từ từ thôi.”

Tư Văn Hùng cười lạnh: “Vậy mày biến một đứa nhỏ ra cho tao?”

Tư Văn Lễ nhẹ nhàng lắc đầu.

An Nhiên run rẩy cả người, liều mạng muốn giãy ra, lại bị người ta giữ chặt.

Lâm Hi gào thét gọi bố.

“Bố ơi, cứu Lâm Hi đi! Lâm Hi không muốn xa mẹ… Hu hu, Lâm Hi cũng không muốn xa bố, Lâm Hi thích bố nhiều nhiều lắm! Bố mau tới đánh quái thú đi! Hu hu hu…”

Tư Văn Hùng có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Ông không phải quái thú. Ông là ông ngoại của con, sau này con phải gọi ông là ông ngoại!”

Lâm Hi khóc kêu: “Con không gọi! Ông là mặt Bao Công, là quái thú xấu nhất trong các loại quái thú!”

Lúc tình cảm thảm thiết nhất, lúc Tư Văn Hùng định ôm Lâm Hi đi, lúc máy bay trực thăng đã mở cửa…

Một giọng nói vang lên trong bóng đêm: “Chú Tư muốn dẫn con trai tôi đi, có hỏi ý của người bố trên mặt sinh vật học là tôi chưa? Nếu chú chưa hỏi thì phải coi lại rồi.”

Tư Văn Hùng giật mình.

Tư Văn Lễ cũng giật mình.

An Nhiên khó tin mà nhìn ra sau, thấy Hoắc Doãn Tư đi một mình ra khỏi bóng đêm, trong tay cầm theo cây búa nhỏ vốn có trong xe.

Tư Văn Hùng cười lạnh: “Chỉ dựa vào nó mà muốn đoạt lại người hả?”

Lâm Hi vừa khóc vừa gào: “Bố mau biến thân nổ chết ông ta đi!”

Hoắc Doãn Tư cười trấn an Tiểu Lâm Hi, rồi quay sang nhìn An Nhiên. Cô nước mắt đầy mắt nhìn chằm chằm anh, giống như là sợ anh biến mất.

Hoắc Doãn Tư bước nhanh lên, trước khi mọi người kịp phản ứng, túm đầu tóc của phi công, gõ một cái sau ót gã, rồi kéo gã ra ngoài, ném xuống đất.

Tư Văn Hùng tức điên: “Hoắc Doãn Tư!”

Hoắc Doãn Tư ném cây búa xuống, phủi phủi bàn tay, cười lạnh: “Tôi chưa động đến một sợi lông của chú Tư nữa, sao chú Tư lại tru lên vậy? Xem ra năm xưa Lục Thước chưa đánh sợ nhà họ Tư, vậy nên chú mới cho rằng chú có thể khiêu khích nhà họ Hoắc!”

Tư Văn Hùng cười lạnh: “An Lâm Hi đang ở trong tay tôi!”

“Là Hoắc Lâm Hi!”

Hoắc Doãn Tư đứng thẳng người, nhìn Tư Văn Hùng: “Chú Tư muốn bí quá hóa liều hả? Chú đi được không? Không chỉ là không có người lái máy bay trực thăng, mà chú vừa đi thôi, ngay sau đó tôi có thể tống cổ Tư Văn Lễ vào tù. Với hệ thống luật sư nhà họ Hoắc, Tư Văn Lễ không ngồi tù đủ hai mươi năm là không ra được. Tiếp theo, tôi sẽ thâu tóm toàn bộ sản nghiệp nhà họ Tư. Khi ấy, dù chú Tư có bồi dưỡng được Lâm Hi, thì chú phải cho thằng bé kế thừa cái gì? Trong tay chú chẳng còn gì cả!”

Tư Văn Hùng nghẹn họng.

Tư Văn Lễ nhân cơ hội khuyên: “Anh Hai, nên thu tay lại!”

Tư Văn Hùng vẫn cứ không cam lòng. Thật ra thì ông ta vẫn còn muốn đánh cuộc.

Tư Văn Lễ nói: “Anh Hai thật sự muốn nhìn em ngồi tù sao?”

Tư Văn Hùng do dự vài phút rồi thở dài, buông Lâm Hi xuống.

Lâm Hi chạy về phía Hoắc Doãn Tư, nhào vào trong lòng ngực anh: “Bố ơi!”

Hoắc Doãn Tư lấy cây súng bắn nước từ trong túi áo khoác ra: “Cầm đi!”

Lâm Hi khóc sướt mướt. Nhưng mà cậu bé vẫn muốn làm một người đàn ông, cầm súng nước bắn liên tục Tư Văn Hùng: “Đồ xấu xa! Con muốn thay mặt ánh trăng tiêu diệt ông!”

Hoắc Doãn Tư ngồi xổm xuống, ôm cậu bé từ phía sau.

Tiểu Lâm Hi ấm áp, thơm mùi sữa…

Lâm Hi quay người, thấy vệt sáng trên mặt bố, sửng sốt hỏi: “Bố ơi, bố khóc hả?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom