• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoắc tổng truy thê (16 Viewers)

  • Chương 651-653

Chương 651: An Nhiên, đi nhà anh được không?

Nghe Lâm Hi hỏi, cơ thể Hoắc Doãn Tư cứng đờ, cả buổi vẫn không trả lời.

Tiểu Lâm Hi dường như đã nhận ra gì đó, dùng đôi tay bụ bẫm ôm chặt bố mình, sốt ruột nói: “Bố đừng sợ.”

Hoắc Doãn Tư nở nụ cười, cười khiến lồng ngực rung rung, Lâm Hi sợ nhột, vặn vẹo cả người, dù vậy cũng không nỡ buông tay ra.

Trẻ con chưa hiểu chuyện. Nhưng mà cậu bé biết là bố thích cậu bé.

Lâm Hi cũng thích bố!

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư nói với giọng khàn khàn: “Nhãi ranh, làm bố sợ muốn chết!”

Lâm Hi ôm chặt bố hơn nữa, ghé hết cả người nhỏ nhắn lên vai bố. Rõ ràng cậu bé mới là người sống sót sau tai nạn, nhưng lúc này cậu bé lại đi an ủi người lớn: “Bố đừng sợ, Lâm Hi sẽ bảo vệ bố.”

Dứt lời, cậu bé cầm súng bắn nước chỉ về phía Tư Văn Hùng.

Cách vài bước, An Nhiên nhìn hai bố con trong bóng đêm, đôi mắt ngấn nước.

Tư Văn Hùng giống như gà trống thua trận, đi đến bên cạnh An Nhiên, trầm giọng nói: “Con thật sự không muốn quay về nhà họ Tư hả? Chỉ cần con trở về, nhà họ Tư đều là của con hết!”

An Nhiên đạt được tự do.

Cô đứng trong gió đêm, nhìn chằm chằm người đàn ông đã già nua trước mắt, lạnh giọng nói: “Có lẽ trước đây mẹ tôi cũng nghe những lời nói dễ nghe của ông, cuối cùng kết cục là sao? Tư Văn Hùng, tôi và ông vĩnh viễn không thể nào yên ổn qua lại với nhau được. Tôi không hề muốn, cũng muốn không nổi những thứ mà ông có.”

Tư Văn Hùng nhìn chằm chằm cô một cái.

Cuối cùng, ông ta bảo Tư Văn Lễ thu dọn cục diện rối rắm, còn mình thì lên xe đi trước…

Lúc ngồi trên xe, ông ta nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của An Nhiên và thái độ căm ghét của Lâm Hi đối với ông ta, ông ta không hiểu tại sao lại như vậy. Tư Văn Hùng ông ta có quyền có thế, lại nói An Nhiên đáng lẽ ra phải ngây thơ khờ dại giống như mẹ cô, mà mẹ cô lại rất yêu ông ta, còn cô lại không muốn thấy mặt ông ta.

Tư Văn Hùng cực kì thất vọng.



Tư Văn Lễ bị bỏ lại thu dọn qua loa rồi quay đầu nhìn.

Tiểu Lâm Hi đang ở trong lồng ngực An Nhiên khóc huhu… Còn An Nhiên thì chạm vào khuôn mặt cậu bé, liên tục vuốt lưng cậu bé.

Rốt cuộc thì Tư Văn Lễ cũng có cảm tình không bình thường với nhà họ Hoắc.

Anh ta than nhẹ một tiếng, nói với Hoắc Doãn Tư: “Tôi xin lỗi về chuyện hôm nay. Anh cả tôi cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.”

Hoắc Doãn Tư không hề thông cảm, nói với giọng điệu lạnh băng: “Nhà họ Tư sắp tuyệt hậu là có thể đoạt con người khác hả?”

Tư Văn Lễ sờ sờ cái mũi.

Hiện giờ Hoắc Doãn Tư không muốn để ý đến anh ta. An Nhiên và Lâm Hi đều bị sợ hãi. Hiện giờ anh chỉ muốn dẫn bọn họ đi.

Anh đi đến bên cạnh An Nhiên.

An Nhiên còn ôm Tiểu Lâm Hi. Tiểu Lâm Hi ghé lên người mẹ, nước mắt lưng tròng nhìn sang bố.

Hoắc Doãn Tư xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Về nhà thôi!”

An Nhiên mím nhẹ môi.

Lâm Hi bỗng nhiên ôm chặt cổ cô. Cậu bé đang cực kì yếu ớt, thút tha thút thít nức nở: “Con sợ có người xấu nữa!”

Trên lầu tối đen, rất là đáng sợ.

An Nhiên dỗ dành cả buổi cũng không dỗ dành được.

Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư ôm cậu bé, nhìn về phía An Nhiên với ánh mắt sâu thẳm: “Đi nhà anh?”

An Nhiên định hỏi ở chỗ nào, rồi lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi.

Cô nhìn Lâm Hi, cậu bé ỷ lại mà dựa vào trong lòng ngực bố, giống như một chú mèo con dịu ngoan. Cô lập tức cảm thấy mềm lòng, học theo Hoắc Doãn Tư xoa đầu cậu bé.

Hoắc Doãn Tư đưa chìa khóa xe cho cô: “Em còn lái xe được không?”

An Nhiên gật đầu: “Được!”

Dứt lời, cô lơ đãng ngước mắt, thấy được đôi mắt của anh.

Lúc nhìn anh trong đêm tối, cô cảm thấy mình như bị anh chạm đến linh hồn, cái loại cảm giác run rẩy này còn hơn cả mọi sự tiếp xúc thân thể, và nó mãnh liệt nhất kể từ khi cô quen biết anh.

Chỉ một ánh nhìn mà như đã trải qua vạn năm.

Cô hơi thất thần. Cuối cùng vẫn do Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ cô, nói bằng giọng hơi khàn khàn: “Đi thôi!”

Một nhà ba người sánh vai cùng đi, bóng dáng kéo dài rất dài.

Phía sau, Tư Văn Lễ lẳng lặng đứng nhìn một đôi trai tài gái sắc và đứa trẻ đáng yêu kia, trong lòng có loại cảm giác khó tả, còn có cả hâm mộ và khao khát…
Chương 652: An Nhiên, đi nhà anh được không?

Anh ta thấy Doãn Tư bảo vệ An Nhiên. Anh ta cũng đã từng thích một người như vậy. Có điều, anh ta không có gan đi tranh đoạt. Khi ấy, anh ta cảm thấy là mình yêu không nhiều. Chỉ là vài chục năm qua đi, anh ta mới cảm thấy… không phải là thành toàn, mà là bỏ lỡ.

Tư Văn Lễ móc thuốc lá trong túi áo, không móc ra được gì, mới chợt nhớ là mình đã hứa với vợ là cai thuốc. Anh ta cười khổ, đi chậm về phía xe.

Bên kia, Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, ôm Lâm Hi ngồi ghế sau.

Vẫn là chiếc Bentley kia.

An Nhiên lên xe, còn không yên tâm mà quay lại nhìn, thấy Tiểu Lâm Hi đang ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực bố, hô hấp ổn định, mặt mày cô vô thức trở nên dịu dàng.

Hoắc Doãn Tư cũng đang nhìn cô.

Anh nói: “Đi chung cư gần công ty đi!”

An Nhiên không suy nghĩ gì nhiều, ừ một tiếng rồi đạp ga.

Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng dưới tòa nhà Đại Hạ. An Nhiên xuống xe đi theo Hoắc Doãn Tư…

Lâm Hi đang dựa trong lòng ngực bố chơi súng bắn nước, nhưng vẫn có thể thấy là cậu bé đã rất mệt mỏi rồi.

An Nhiên vuốt ve mặt cậu bé.

Lâm Hi mở to mắt, nhẹ giọng gọi mẹ. An Nhiên cởi áo khoác khoác lên người cậu bé, nói: “Mau ngủ đi!”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, trai đơn gái chiếc và một đứa con chung của bọn họ.

An Nhiên có chút mất tự nhiên.

Hoắc Doãn Tư cười dịu dàng. Anh chợt đặt tay sau cổ An Nhiên, vuốt ve cô như là vuốt ve mèo con.

Thân thể An Nhiên run lên.

Cô muốn né tránh, nhưng sát sau lưng là vách thang máy, không thể nào né tránh được. Bàn tay ấm áp chạm vào làn da, khiến cô cảm thấy lỗ chân lông mình như muốn nổ tung… giống như là dùng dao cùn giết người vậy.

Cuối cùng, cô không kiềm nén được mà rên nhẹ một tiếng.

Mềm mềm mại mại…

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cực kì sâu thẳm.

Ting một tiếng, thang máy đến tầng cao nhất, An Nhiên quay mặt đi, trên mặt nóng muốn mạng, thật sự như là nước sắp đun sôi.

Hoắc Doãn Tư khó khăn mà rút tay lại, ôm Lâm Hi đi ra ngoài.

Mở cửa, mở đèn, trong phòng ấm áp sáng ngời.

Lâm Hi đang ngủ mê man chợt mở mắt, ôm chặt cổ Hoắc Doãn Tư: “Ở đây lớn quá đi!”

Hoắc Doãn Tư cười cười.

Anh nhìn về phía An Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Em cảm thấy sao? Lớn hay không lớn?”

An Nhiên quay mặt đi.

Hoắc Doãn Tư vỗ vỗ cô: “Đi đun nước nóng đi. Anh ôm Lâm Hi đi ngủ.”

An Nhiên không kịp nghĩ nhiều, gật đầu đi phòng bếp.

Hoắc Doãn Tư ôm con trai đi vào phòng ngủ chính. Trên chiếc giường cực kì lớn trong phòng… Lâm Hi nằm giống như là một con thú nhỏ yếu.

Hoắc Doãn Tư rất ít chăm sóc trẻ con, nhưng lại rất thành thạo.

Anh cởi giày cởi áo khoác cho cậu bé, rồi ôm cậu bé dỗ dành rất lâu. Lâm Hi dựa vào trong lòng ngực anh ngủ thiếp đi… khuôn mặt trắng nõn dần dần hồng hào, trông khỏe mạnh lại đáng yêu.

Hoắc Doãn Tư nhìn một lát rồi cẩn thận đặt cậu bé vào trong chăn, cuối cùng vẫn không nhịn được hôn thêm vài cái.

An Nhiên đun nước, rót một cốc nước ấm, bưng vào trong phòng ngủ.

“Ngủ rồi hả?” Cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm Hi, nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng.

Anh kéo An Nhiên ôm vào trong lòng ngực. Cô ngồi trọn trong lòng ngực anh, ngửi mùi hương cơ thể anh… Chắc là anh có xã giao, trên người có mùi rượu vang nhàn nhạt, hòa trộn với mùi thơm của riêng anh, rất là dễ ngửi.

An Nhiên muốn giãy ra, nhưng chỉ giãy nhẹ rồi thôi.

Hoắc Doãn Tư ôm vòng eo thon của cô bằng bàn tay to của mình.

Anh nói với giọng trầm thấp: “Không sao rồi!”

An Nhiên chợt run rẩy cả người. Cô không phải không sợ hãi. Cô chỉ là đang đè nén sợ hãi… Nếu không phải Hoắc Doãn Tư trở về trước thì chắc là cô và Lâm Hi đã bị Tư Văn Hùng đưa ra nước ngoài và bị nhốt cả đời rồi.

“Hoắc Doãn Tư…” Cô ngẩng đầu lên, không biết nên nói cái gì.

Hoắc Doãn Tư cũng im lặng.

Anh nhìn cô, nhìn một lúc lâu rồi bóp chặt eo cô, ôm cô lên trên người, ôm đi vào phòng tắm… Bọn họ đã từng làm trong phòng tắm. Chỉ là lần này rất khác biệt, bọn họ sốt ruột mà muốn có được đối phương, một sự sốt ruột chưa từng có.

Khoảnh khắc tiếp xúc lẫn nhau, bọn họ đều không nhịn được mà rên thành tiếng.

Nhìn nhau, hôn môi nhau…

An Nhiên ôm chặt cổ anh, ngửa đầu hôn lên chiếc cằm đẹp của anh, mê muội mà nhìn anh say mê vì mình. Giờ phút này, cô nghĩ rằng mình vĩnh viễn sẽ không hối hận.

Tình đến nhanh, đi cũng nhanh.

Hoắc Doãn Tư chỉ làm hai lần liền tha cho cô. Có điều, anh không hề buông cô ra, mà cứ ôm chặt lấy cô.

Anh và cô cùng nằm trên giường, tay nắm chặt tay, nhìn đứa con của bọn họ.

Thằng bé khi ngủ vẫn còn cầm súng bắn nước.

Có khi vô tình bấm một cái, nước liền phún ra…
Chương 653: Dọn đến nhà anh ở, được không?

Khuôn mặt An Nhiên bị bắn nước. Cô vô thức lùi ra sau, vừa lúc ngã vào trong lòng ngực Hoắc Doãn Tư.

Cô hoảng hốt tránh ra, nhưng vòng eo lại bị người ôm chặt.

Hoắc Doãn Tư ghé vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Lại muốn nữa hả?”

An Nhiên đỏ mặt nói không ra lời.

Hoắc Doãn Tư không phải muốn làm, thân thể là muốn làm, nhưng trong lòng lại chỉ muốn ôm cô, dù vậy vẫn cứ trêu ghẹo cô: “Lần trước đã nói rồi, em của bây giờ thật sự khiến người ta khó nhịn được.”

“Đừng nói nữa!” An Nhiên nỉ non. Cô quay người dựa lên vai anh, lẩm bẩm: “Hoắc Doãn Tư, anh đừng nói nữa.”

Dưới tấm chăn mỏng là hai thân thể ôm chặt nhau, một sự thân mật khó tả thành lời.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu, chiếc mũi cao dụi dụi mặt cô, dụi đến mức cô không chịu nổi mà vùi đầu vào trong ngực anh.

Một lát sau, anh nhỏ giọng hỏi cô: “Lần này vẫn chỉ là chuyện một lần hai lần thôi sao?”

An Nhiên có chút xấu hổ.

Không ngờ Hoắc Doãn Tư cũng không buộc cô trả lời. Anh chỉ nhẹ nhàng xoa eo cô, cúi đầu ngậm môi cô, hôn cô rất lâu rất lâu.

Một lát sau, anh khàn giọng nói: “Dọn đến đây đi!”

An Nhiên dựa vào trong lòng ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, rõ ràng là rất mệt nhưng lại không ngủ được.

Cô đang suy nghĩ về tương lai của Lâm Hi. Một khi nhà họ Tư chưa từ bỏ ý định là Lâm Hi sẽ chưa được an toàn.

Nếu Lâm Hi mang họ Hoắc thì…

Khóe mắt An Nhiên hơi ướt. Cô có chút khổ sở và không nỡ. Cô nhẹ nhàng ôm Lâm Hi, ôm thân thể bé nhỏ ấm áp kia vào trong lòng.

Mấy năm qua, thay vì nói là cô chăm sóc Lâm Hi, không bằng nói Lâm Hi là điểm tựa của cô.

Cô vẫn luôn muốn cho Lâm Hi những gì tốt nhất.

Sau đêm nay, cô cho rằng Hoắc Doãn Tư là một người bố tốt.



Sáng sớm, An Nhiên thức dậy lúc tám giờ rưỡi.

Cô lập tức ngồi dậy, vỗ đầu.

Cô rất ít khi dậy muốn thế này, hai bố con kia đã không còn nằm trên giường.

Bên ngoài truyền đến mùi hương bánh mì nướng, tiếng trẻ con nói chuyện, thỉnh thoảng có tiếng nói trầm thấp của Hoắc Doãn Tư.

An Nhiên nằm xuống che mặt lại.

Cô không hối hận về chuyện tối qua. Cô chỉ là không biết nên đối mặt như thế nào.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa. Anh đã ăn mặc ngay ngắn gọn gàng, nhìn An Nhiên như rùa đen rút đầu trên giường, cười khẽ nói: “Dậy rồi hả? Đi ăn sáng đi!”

An Nhiên ngồi dậy, ôm chăn, nói: “Sao không gọi em dậy sớm một chút?”

Hoắc Doãn Tư trả lời từ tốn: “Sợ em mệt.”

An Nhiên cạn lời.

Hoắc Doãn Tư dịu dàng nói: “Anh gọi điện thoại cho thư kí của em, giúp em xin nghỉ nửa ngày rồi.”

An Nhiên nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng nằm lại trên giường, nhìn trần nhà mãi mà không chịu ngồi dậy…

Lúc này, cô thật sự là eo đau lưng đau.

Hoắc Doãn Tư ngồi xuống bên cạnh cô, kéo chăn trên mặt cô ra, nhẹ giọng nói: “Không đi làm cũng phải ăn cơm. Chờ lát nữa anh theo em đi chung cư bên kia dọn đồ qua đây. Nơi đây rộng rãi hơn, Lâm Hi cũng sẽ thoải mái hơn.”

Nếu là bình thường thì An Nhiên chắc chắn là sẽ không đồng ý.

Nhưng lần này, cô không hề phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Hoắc Doãn Tư vuốt nhẹ mặt cô, nói rất dịu dàng: “Đi rửa mặt đi, phòng đồ có đồ của em.”

An Nhiên muốn ngồi dậy, nhưng trên người chỉ mặc áo sơ mi của anh.

Cô không nhịn được mà ngại ngùng.

Hoắc Doãn Tư vuốt nhẹ ngón tay lên khuôn mặt cô, cười khẽ: “Đâu phải là chưa từng xem.”

“Không giống nhau!”

An Nhiên vừa dứt lời, trong phòng khách truyền đến tiếng gọi như là tiếng chó con sủa, Hoắc Doãn Tư vỗ vỗ cô: “Anh đi xem Lâm Hi.”

An Nhiên không yên tâm, cũng đi theo xem.

Trong phòng khách, Lâm Hi ngồi trên giường, trên giường bày ra vài thứ rơi ra từ trong một chiếc hộp nhỏ.

Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Một tờ hóa đơn cũ phát vàng.

Tiểu Lâm Hi nhặt tờ hóa đơn lên. Cậu bé không biết chữ, chỉ lật xem xem, rồi định gấp thành máy bay giấy.

Hoắc Doãn Tư đến gần.

Hóa đơn là hóa đơn thuốc tránh thai mà An Nhiên từng mua. Anh vẫn luôn cất giữ.

Lâm Hi ngồi xoạt đôi chân nhỏ, vừa gấp máy bay giấy mà mình thích, vừa hỏi: “Bố ơi, đây là gì vậy ạ?”

An Nhiên cũng thấy hóa đơn. Cô nhìn sang Hoắc Doãn Tư, không khí lập tức trở nên là lạ.

Hoắc Doãn Tư than nhẹ một tiếng.

Anh làm sao có thể nói với con trai rằng nếu cái thứ mua trên hóa đơn có tác dụng thì con trai con đã không tồn tại rồi.

Có điều, Lâm Hi lấy ra nó cũng tốt, không cần phải tiếp tục cất giữ nó nữa.

Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu nhìn An Nhiên, nói nhỏ: “Em đi rửa mặt đi. Anh trông con cho.”

An Nhiên nhìn tờ hóa đơn kia lần nữa, cảm thấy cạn lời…

Hoắc Doãn Tư là đồ biến thái đấy hả!

Lúc ăn sáng, thím Lâm gọi điện thoại đến, An Nhiên trả lời qua loa vài câu.

Cô vừa tắt máy, Hoắc Doãn Tư liền nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Sao hả? Không muốn để thím Lâm biết mối quan hệ hiện giờ của chúng ta?”

“Không phải! Em chỉ là sợ thím ấy lo lắng!”

Hoắc Doãn Tư rót cốc sữa cho cô, không nói thêm gì nữa.

An Nhiên từ từ uống sữa, ngước mắt lên nói: “Buổi sáng có vài chuyện quan trọng. Buổi tối mới dọn đồ.”

Thấy cô đồng ý, Hoắc Doãn Tư rất vui vẻ.

Anh cười khẽ: “Được rồi, chuyện nhỏ nghe em.”

An Nhiên lại cúi đầu ăn sáng, rồi giúp Lâm Hi bày khay đồ ăn, kiên nhẫn dạy cậu bé dùng nĩa… Lâm Hi vừa ngoan vừa thông minh, An Nhiên cực kì không nỡ mà nhìn chằm chằm cậu bé.

Cô vẫn không nỡ…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom