• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoàng đế Sủng Ái (6 Viewers)

  • chap-566

Chương 566




"Lùi lại, tất cả lùi lại"



Hiên Viên Trọng Châu kêu lên. Bây giờ không phải Trầm Sát đang có chuyện, mà người có chuyện chính là họ!



Tất cả mọi người đều tản ra, rút ra ngoài. Còn Khôi Lỗi lúc này thì tiến gần tới Trầm Sát.



Thế nhưng sau đó là một trận tàn sát



Tất cả những Khôi Lỗi hung hãn kia đều chết chỉ sau 1 chưởng của Trầm Sát.



Mỗi chiêu của Trầm Sát đều là chiêu chí mạng, chặt đầu, chém bụng hoặc đâm xuyên ngực, thậm chí có đầu của Khôi Lỗi bị tách làm đôi. Máu nhuộm đó khắp nơi, mùi máu tanh nồng.



Gió rít lên từng hồi. Trầm Sát đại khai sát giới, không gì ngăn cản được. Tất cả đều kinh hãi. Khi nãy Đế Quân của họ còn ra tay với cả Hiên Viên Trọng Châu. Điều đó có nghĩa là sau khi giết hết đám Khôi Lỗi kia là sẽ đến lượt họ. Nếu cứ thế này, hắn ta quả giống như một cỗ máy giết người



"Đế Hậu, bây giờ phải làm sao?"



Lúc này số lượng Khôi Lỗi càng ngày càng ít, không kẻ nào có thể chống là hắn. Hỏa cùng Tần Thúc Bảo đều sợ hãi.



Thần quỷ quân đang ở trước mặt họ.



Thế nhưng họ không sợ chết, lại không muốn chết trong tay của Đế Quân. Hơn nữa, cứ thế hắn ra trở thành Khôi Lỗi Vương giết người,



Đột nhiên tiếng ngựa thét lên, người và ngựa ầm ầm lao tới. Tần Thúc Bảo vui mừng, "Đại quân tới rồi."



Hàng vạn thần quỷ quân đã tới



Hiên Viên Ý thì sầm mặt lại, "Lúc này đại quân tới cũng không phải chuyện gì đáng vui mừng."



Chúng có dám ra tay với Trầm Sát hay không? Nếu không dám ra tay thì sẽ bị hắn tiêu diệt. Xem tình hình hiện nay, hẳn là hắn ta chẳng biết mệt mỏi, có thể giết hàng vạn quân.



Tất cả mọi người đều sững sờ, quả đúng là như thấy



"Tinh! Tinh! Tinh"



Tiếng chuông gió trên đài cầu phúc vang lên, âm thanh càng gấp gáp.



Lúc đó một tiếng ầm vang lên. Khôi Lỗi bị Trầm Sát chém đứt làm đôi. Hắn đạp lên những cái xác đó tiến về phía họ.



Một bó đuốc như con rồng lừa lao tới. Ở phía trước của đoàn đại quân kia, hai con tuấn mã to lớn lao tới, hai người trên ngựa nhảy xuống lao về phía họ



"Nguyệt vệ đại nhân, Ưng vệ đại nhân!" Nhị Linh kêu lên đầy ngạc nhiên. Lúc đầu xuất phát đều không cho Nguyệt và Ưng đi cùng



Thế nhưng họ lại tới trong khi lẽ ra phải đang bảo vệ Đại Thịnh. Nhìn bộ dạng của họ, rõ ràng họ đã tới đây mà không nghỉ ngơi chút nào.



Hai người đứng bên ngoài, do đó không nhìn thấy bên trong chỉ còn một mình Trầm Sát bên cạnh đống xác Khôi Lỗi. Chúng nhìn thấy đầu tiên đó là một bóng người trong số đó



"Đế Hậu!"



Khi nãy Lâu Thất sắc mặt trầm tư không nói gì, nghe thấy tiếng hai người thì lên tiếng, "Sao các ngươi tới đây?"



"Đám thuộc hạ đã sắp xếp xong mọi việc". Sau khi Trầm Sát rời khỏi kinh thành, Nguyệt và Ưng vẫn không cảm thấy yên tâm. Chuyến đi này nguy hiểm rình rập, lẽ ra họ phải ở bên để bảo vệ cho Đế Quân. Vì thế sau năm ngày chúng sắp xếp xong mọi việc rồi ngày đêm đuổi theo. Giữa đường họ gặp đại quân, nên lúc đó mới yên tâm



Lâu Thất gật đầu không nói gì, rồi quay đầu nhìn vào bên trong sân.



Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía đó



Lúc đó ánh trăng không biết ló ra từ khi nà. Ánh trắng le lói chiếu nghiêng xuống. Rồi sau đó là cả một vầng trăng sáng rực



Trên mặt đất ngổn ngang xác chết. Khắp nơi dậy mùi tanh của máu.



Từ trong những đám xác chết đó, một người đnag lử lừ bước tới. Mắt hắn đỏ ngầu như một ngọn lửa đang cháy. Rõ ràng lửa đại diện cho cái nóng và cuồng bạo. Thế nhưng ánh nhìn của hắn lại khiến người ta lạnh run người, khiến tất cả đều sợ hãi.



Tay hắn cầm kiếm, không, chính xác là đang lôi thanh kiếm. Mũi kiếm lê trên mặt đất, tạo ra âm thanh rợn người



"Đế quân?"



Nguyệt và Ưng không biết những chuyện xảy ra khi nãy nên vô cùng ngạc nhiên.



Nhìn bộ dạng chúng biết là có chuyện xảy ra.



Hai người thấy lo lắng, đúng lúc đó Trầm Sát lao tới. "Đế Quân, người làm sao vậy?"



"Quay lại" Hiên Viên Trọng Châu vẫn chậm một bước, họ đã bước tới trước mặt Trầm Sát, đưa tay ra dìu hắn



Ánh mắt nhìn sắc lẹm, hắn vung Ẩm Huyết Kiếm lên, đâm vào ngực của hai tên đó



Phập



Tiếng thanh kiếm đâm vào da thịt nghe thật ghê rợn.



Máu phụt ra ngoài. Một nhát chém trúng ngay cả hai ngượi họ, không chỉ là nhát chém bình thường mà giống như chém thủng người họ.



Chuyện này không ai ngờ tới, nghĩ rằng Trầm Sát nhìn thấy hai người họ có thể sẽ ngập ngừng trong giây lát. Mặc dù Trầm Sát từng tấn công họ, thế nhưng dù sao họ cũng là những người tới sau nên Trầm Sát không có nhiều tình cảm với họ. Nhưng Nguyệt và Ưng là thị vệ thân cận, lúc Trầm Sát bị cổ độc phát tác chúng luôn ở bên hắn, nên về mặt thân tình hai người chúng phải hơn họ nhiều mới đúng.



Hoàn toàn không thể ngờ Trầm Sát lại ra tay một cách không do dự, mà đã ra tay đều là đón chí mạng.



Bình thường hai người bọn chúng hoàn toàn có thể tránh nhưng chúng vốn hoàn toàn không phòng bị gì đối với hắn.



Hai người chúng khi đá đang định dìu hắn, đâu ngờ hắn ra tay ngay lúc đó.



Lúc này hai người họ gần như không thể trụ vững được nữa thì họ vẫn không tin. Điều này không thể là sự thực



"Đế, Đế Quân!"



Ưng lấy tay ôm chặt vết thương, cảm thấy ruột gan như bị moi ra, đôi mắt đầy vẻ kinh hãi.



Hắn lại tiếp tục nâng thanh Ẩm Huyết Kiếm lên.



Lúc này Ưng và Nguyệt mới tin, Trầm Sát quả thực muốn giết hắn. Chúng đứng nguyên tại chỗ không di chuyển



"Đế Quân, tôi là Nguyệt" Nguyệt hét lên



"Tôi là Ưng" Ưng cũng kêu lên ngay sau đó



Hét to như thế khiến vết thương bị chấn động máu lại trào ra.



Thế nhưng họ hoàn toàn không quan tâm, đôi mắt hơi đỏ nhìn Trầm Sát. Họ không tin, không dám tin chủ nhân của họ lại trở lên như thế này.



Thế nhưng ngay lúc đó có một sức mạnh kéo hai người họ về phía sau. Đúng lúc đó tay phải của Trầm Sát cầm thanh kiếm nhưng tay trái đang cố giữ chặt cổ tay phải. Thanh kiếm của Trầm Sát chém tới vào vị trí họ vừa đứng.



Nếu nhát kiếm vừa rồi chém trúng thì với sức mạnh của Trầm Sát, chắc chắn cả hai người họ đều sẽ bị chém bay đầu.



"Gọi thần y" Lâu Thất lấy ra ba lọ thuốc, trong đó có một lọ là Thần Thủy Niêm. Thế nhưng vết thương của chúng quá nghiêm trọng, Thần Y phải tới khâu vết thương cho họ.



Hai người dìu họ là Hiên Viên Trọng Châu và Hỏa vệ. Họ lo lắng và sợ hãi, thế nhưng Lâu Thất thì lại rất bình tĩnh, "Tiểu Thất, cẩn thận đó."



Một Lâu Thất như thế này họ chưa từng gặp qua.



Cô ta quả thật rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức họ hơi sợ hãi.



Thế nhưng khi nãy chẳng phải Trầm Sát đã cố gắng khống chế bản thân hắn hay sao.



Mọi người đều nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt họ lộ ra một tia hy vọng.



Lâu Hoan Thiên lúc đó quay sang nói với Trầm Sát, "Em rể, ta tin người có thế chiến thắng cái cổ gì đó Tuyệt đối không để cho nó khống chế."



Tiếng gió lại rít lên từng hồi.



Trần Thập và Lâu Tín cũng định tiến lên, Lâu Thất không quay đầu lại nói: "Cho dù xảy ra chuyện gì, nếu không có lệnh của ta thì đừng ai bước tới.."



Lời cô ta lạnh lùng như băng đá.



Tất cả mọi người không ai dám có động tĩnh gì.



Lâu Thất bước chậm rãi từng bước tới trước mặt Trầm Sát



Từ trước tới nay cô luôn nghĩ nếu cổ độc phát tác thì hắn sẽ chết. có thế nói là tất cả mội người đều nghĩ vậy. Chẳng ai ngờ kết quả lại như thế này.



Đầu tiên, chất kịch độc không phải chỉ được tạo ra để để giết hắn. Chỉ khiến hắn chịu bao đau đớn sau đó để hắn có thể giải độc một cách thuận lợi. Giải độc là một bước quan tọng để có thể khiến cổ độc phát tác. Chẳng trách trong đám người của họ có gian tế, thế nhưng lại chưa bao giờ ngăn cản họ lấy được dược dẫn.



Cô chưa bao giờ nghĩ sau khi cổ phát tác, hắn lại biến thành người như thế này, khiến hắn trở thành Khôi Lỗi Vương, không nhận ra người thân.



Không, không, không! Cô tuyệt đối không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này. Hắn là người đàn ông của cô, cùng nhau chính chiến, giành lấy thiên hạ này. Sao cô có thể để hắn trời thành Khôi Lỗi Vương?



Đó là một sự xỉ nhục lớn nhất, khó chịu hơn cả cái chết.



"Đi đi, Thất Thất. Ta không thể chống chịu được. Ta sẽ giết nàng mất" Tay trái của Trầm Sát đang nắm chặt tay phải của hắn, cả hai tay đều rung lên, đôi mắt sâu. Thế nhưng đồng tử trong mắt hắn đang co lại, màu đỏ ngầu.



Hắn đang cố nhìn Lâu Thất, muốn ghi sâu hình cảnh của cô vào trong đầu hắn. Thế nhưng hắn có cảm giác tuyệt vọng. Hắn không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ quên mất hình ảnh của cô ấy, sợ rằng hắn có thể sẽ giết cô ấy.



Khi nãy cô tiến tới gần còn có tiếng kêu của Nguyệt và Ưng khiến ý chí của hắn không chế được cổ độc. Thế nhưng lúc này hắn biết cơ thể không còn chống chịu được nữa.



Lâu Thất nhìn hắn, sắc mặt lo lắng, rồi đột nhiên thốt ra hai chứ "Vớ vẩn"



"Hãy giết ta đi, Thất Thất" Hắn thà chết trong tay cô.



Lúc này đôi mắt hắn lại trở lên đỏ hơn, bàn tay đang bị khống chế rung dữ đội.



"Trầm Sát, ngươi nghe bà mày nói đây, phải chống đỡ. Nếu người từ bỏ, bà mày sẽ ngủ với tất cả đám đàn ông ở đây, cho nhà ngươi mọc thêm cái sừng dài đến chân trời."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom