Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-608
Chương 608
"Nữ hoàng? Ý gì chứ?" Lâu Thất liếc mắt nhìn ông.
"Ở hiện đại chẳng phải con là Nữ hoàng sao? Có điều cái đó con không làm cũng được, ngày nào cũng đánh đánh giết giết, còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tiền, chúng ta trở lại đây làm một Nữ hoàng chân chính thì sao hả?" Hiên Viên Lại chớp chớp mắt với nàng, một bộ ông chú quái gở, "Ví dụ, ngồi trên long ỷ, làm chuyện lựa Hoàng phu tuyển tú, nạp chừng trăm người, tới lúc đó mỗi ngày con lật một thẻ bài, một người bóp vai cho con, một ngươi bóp chân cho con, một người bóp ep cho con, một người lột nho cho con..."
Còn chưa dứt lời, Trầm Sát đã đưa tay qua, ôm Lâu Thất vào lòng, u ám lườm Hiên Viên Lại, "Có bổn Đế Quân rồi, nàng ấy còn có thể vừa mắt nam nhân nào được chứ?"
Hiên Viên Lại trợn trắng mắt nói, "Này tiểu tử nhà ngươi đừng có tự luyến như vậy chứ! Có hàng trăm hàng vạn loại nam nhân trên đời này, dạng như ngươi cùng lắm được coi là lãnh khốc hung tàn, còn những dạng khác thì sao?" Nói xong, ông lại đảo mắt nhìn quanh, bắt đầu chỉ điểm, "Người nào kia kìa, tuấn mỹ thuần lương, kìa, lạnh lùng kiên cường, kia nữa, tiểu soái ca như ánh mặt trời chói lọi, ôi, vừa nhìn như vậy, những người bên cạnh Thất Thất con cũng đều rất ổn mà, hay là cứ suy nghĩ xem có nạp họ trước không đi!"
Đám Trần Thập, Hỏa, Lâu Tín mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liền co cẳng chạy mất.
Quả thực là nên cách xa xa một chút, bằng không sẽ rất nguy hiểm đó!
Ánh mắt như đao của Tràm Sát phóng về phía lưng họ.
Đám người chết tiệt này!
Lâu Thất bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay hắn, trợn mắt lườn Hiên Viên Lại, "Lão đạo sĩ thối, ông đừng có mà kích thích hắn nữa, lại nói, con cũng chẳng có hứng làm Nữ hoàng đâu."
"Trong lòng của bổn Đế Quân, nàng chính là Nữ hoàng." Trầm Sát nắm tay nàng, "Nếu như nàng muốn giang sơn, bổn Đế Quân sẽ lấy về cho nàng."
Ánh mắt Hiên Viên Lại khẽ lóe, "Tiểu tử, ngươi nói thì đơn giản lắm, đợi đến lúc ngươi thực sự nắm được cả thiên hạ rồi, khắp mỹ nữ trong thiên hạ đều tùy ngươi chọn, tới lúc đó ngươi và Thất Thất đã qua cái thời tình cảm mặn nồng rồi, ngươi còn có thể kiên trì mà chỉ cần mình nó, sẽ không chịu dụ hoặc của đám mỹ sắc khác không? Nếu như ngươi không làm được, chẳng bằng ta để Thất Thất nhà chúng ta làm Nữ hoàng. Có điều, nếu như ngươi nguyện ý, cho ngươi làm Hoàng phu cũng được."
Trầm Sát tức giận, "Sao ông biết bổn Đế Quân không làm được? Tốt nhất ông nên cố gắng sống lâu hơn một chút, đừng để mình không nhìn được ngày bổn Đế Quân sủng Lâu Thất tới già."
"Ngươi rủa ta chết sớm sao?"
"Không biết là lo lắng sớm già sao?"
"Lẽ nào ta không nên lo lắng?"
"Đây là thê tử của bổn Đế Quân, tất cả mọi thứ của nàng đều do bổn Đế Quân phụ trách, không cần ông phải lo."
Lâu Thất cạn lời đỡ trán, trời ơi, lại cãi nhau rồi, hai người này lẽ nào định cãi nhau cả một đời sao?
Doanh địa tạm thời của đại quân Hiên Viên.
Một thanh niên tướng mạo đường đường mặc y phục màu thủy lam đang bước nhanh tới lều chủ soái.
Tất nhiên, giờ chủ soái đã bị bắt, ở đây chỉ có Phó tướng quân.
Ngoài doanh trướng có hai binh sĩ đang canh gác, thấy hắn bước qua liền hành lễ, "Tiểu vương gia."
"Ừm, Điếu phó tướng quân ở trong sao?"
"Vâng."
Thanh niên lộ vẻ không vui, hừ một tiếng, "Địch lão tướng quân và phụ vương ta không rõ nguyên do mà mất tích, trong quân chắc chắn có nội gián, hắn vậy mà lại chẳng có chút chủ ý nào, lẽ nào không muốn cứu phụ vương ta và Địch lão tướng quân sao?"
Nói rồi hắn liền vén rèm trướng bước vào, trong, thế nhưng vừa mới vào, hắn liền sững sờ, nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế chủ vị, nhăn mày hỏi, "Ngươi là ai?"
Nam nhân đó nhìn qua, nhướm mày nói, "Đây chính là nhi tử bảo bối nâng trong tay sợ vỡ của Hiên Viên Tùng, Hiên Viên Hạo đó sao?"
Phó tướng lại ngồi cạnh nam tử đó, thái độ đối đãi với hắn cũng rất cung kính, "Đúng vậy."
"Điêu phó tướng, hắn là ai? Các ngươi như vậy là có ý gì?"
Người lạ dửng dưng ngồi trên ghế chủ soái trong doanh trướng, như vậy hợp lý sao?"
Điêu phó tướng mỉm cười nói, "Tiểu vương giam đây là Thái tử điện hạ của vương triều Hiên Viên chúng ta đó."
Hiên Viên Hạo trừng lớn mắt, làm bộ dáng chịu kinh hãi quá độ, chỉ về phía nam nhân kia, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, "Ngươi nói hắn là Thái tử?"
Đùa cái quái gì vậy!
Người này sao có thể là Thái tử chứ! Thái tử của vương triều Hiên Viên của họ sớm đã mất tích lâu rồi, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng mất tích, sao đột nhiên lại nhảy ra một kẻ nói mình là Thái tử chứ?
"Không sai, bổn cung và mẫu hậu khó khăn lắm mới về lại được vương triều, khi về các ngươi đã xuất thành rồi, vậy nên mới không kịp gặp, giờ mẫu hậu hồi cung lo chuyện triều chính, quả thực không thể thiếu trách nhiệm với đại quân, vì vậy bổn cung mới ngày đêm chạy gấp tới đây, tự mình đưa lệnh tới."
Hiên Viên Hạo chỉ cảm thấy dường như mình vừa nghe thấy thiên phương dạ đàm, Hoàng hậu lo chuyện triều chính sao? "Ý của ngươi không phải là, các ngươi đã chiếm đoạt vương triều đó chứ? Hoàng hậu ở đâu ra! Thái tử ở nơi nào chứ! Ngươi tên gì?"
"Bổn cung Hiên Viên Thiếu Nghi, phụ thân tất nhiên là Hiên Viên Chiến, mẫu hậu của bổn cung quý danh Vân U, sao có thể không phải là Hoàng hậu được chứ?"
"Hiên Viên Thiếu Nghi?"
"Mong tiểu vương gia gọi bổn cung là Thái tử điện hạ. Lần này bổn cung tới mang theo lệnh của Hoàng hậu, một là thăng Điêu phó tướng lên làm tướng quân, làm chủ soái của đại quân, hai là lệnh cho đại quân hồi triều ngay lập tức, vương triều Hiên Viên của chúng ta không can dự vào trận chiến của Ma Quốc bà vương triều Trầm thị."
Hiên Viên Hạo tức giận nói, "Ta không tin! Nếu như ngươi thực sự là Thái tử của vương triều Hiên Viên, mẫu hậu của ngươi thực sự là Hoàng tẩu, dựa vào giao tình của bà và Hoàng hậu Trầm thị, sao có thể ra lệnh như vậy chứ? Hiện giờ nếu như chúng ta không tới cứu viện vương triều Trần thị, họ sẽ không thể chống đỡ nổi!"
"Thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?"
"Ngươi..."
Hiên Viên Thiếu Nghi tựa hồ như đã hết kiên nhẫn, phất phất tay nói với Điêu phó tướng, "Vốn còn cho rằng đây là một người thông minh có thể điều chuyển, ai mà ngờ rằng là một kẻ không biết thức thời chứ, trói lại đi."
Điêu phó tướng liền đáp lại, động tác nhanh nhẹn phóng về phía Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Hạo kinh sợ nhanh chóng thối lui, thế nhưng lại không nhanh bằng đối phương, bị điểm huyệt, trờ mắt nhìn gã tìm một sợi dây thừng thô dày tới trói mình lại.
"Ô!"
Họ Điêu kia, ngươi vậy mà lại dám cấu kết với địch mà phản chủ! Ngươi vậy mà lại dám hạ thủ với tiểu vương!
Điêu phó tướng nhìn lửa giận trong đôi mắt trợn trừng của Hiên Viên Hạo, hi hi cười, đưa tay sỉ nhục vuốt ve mặt của hắn, nói: "Gương mặt này của tiểu vương gia quả thực không tồi, có điều, thực không biết tại sao ngươi không ở lại hoàng thành, cứ khăng khăng tới cùng Hiên Viên Tùng và Địch lão đầu. Chi viện Trầm thị sao? Các ngươi không coi chúng ta là người sao? Đất nước khác bị tấn công, thì liên quan gì đến chúng ta? Tại sao chúng ta phải hi sinh chứ? Ôi chao, vẫn là Cố công tử nói đúng, chúng ta sẽ hồi triều ngay thôi."
Nam tử tự xưng là Hiên Viên Thiếu Nghi, thực ra chính là Cố Thiếu Nghi ở biên thành đó, nghe thấy lời này của Điêu phó tướng, khí tức liền lạnh xuống, "Tốt nhất là Điêu phó tướng hãy gọi bổn cung là Thái tử điện hạ, bằng không ngày nào đó lỡ miệng, bổn cung tuyệt không tha cho ngươi đâu."
"Vâng, vâng, Thái tử điện hạ. Vậy giờ phải làm sao?" Gã chỉ chỉ Hiên Viên Hạo.
Cố Thiếu Nghi quét mắt nhìn hắn, thờ ơ nói, "Ngươi thích thì cứ giữ lấy mà chơi trước đi, chơi chết thì tự tìm một cái hố mà chôn, đừng để cho người khác phát hiện."
"Vâng!"
"Hóa ra cũng gần như là người quen hà." Ngoài trướng đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh, khi họ còn chưa kịp phản ứng, một cơn gió mạnh đột nhiên ập tới, vậy mà lại làm bay cả doanh trướng lên.
Cố Thiếu Nghi vừa nghe thấy giọng nói này liền biến sắc muốn chạy, thế nhưng doanh trướng vừa bị làm bay lên lại vừa khéo phủ lên người hắn, trước mắt hắn chợt tối, ầm một tiếng, ngực đã bị đạp mạnh một cái.
"Muốn cháy ao? Không phải ngươi là Thái tử điện hạ của Hiên Viên sao?"
Lâu Thất một chân giẫm lên lưng hắn, tư thế như giẫm lên một con rùa vậy.
Thứ lỗi cho nàng, nàng biết Cố Thiếu Nghi võ công cũng không tệ, vì vậy nàng...
"Đê tiện, ngươi dùng độc!" Cố Thiếu Nghi không ngọ nguậy nổi, cả người đều đau nhức tê tê.
Lâu Thất nhùn vai nói, "Có độc không dùng lẽ nào phải đánh cho gần chết sao? Rất mệt đó."
Phía bên kia, Điêu phó tướng đã bị Lâu Tín tóm lại, hắn bắt chước theo, cũng đạp úp gã xuống, một chân giẫm lên lưng gã.
Trầm Sát phất tay với Trần Thập, Trần Thập liền hiểu ý bước về phía Lâu Thất, "Đế Hậu, để thuộc hạ giẫm cho nhé?"
Đế Quân rõ ràng là không thích Đế Hậu đặt chân lên lưng của nam nhân khác. Làm thị vệ cũng chẳng dễ gì mà, còn phải phỏng đoán quân tâm, đặc biệt là Đế Quân rất dễ nổi cơn ghen nữa.
"Đây quả thực là chiếm được mà không mất chút sức nào mà, chúng ta đang muốn biết xem Hoàng hậu Thái tử nào tới ở bên đó, ngươi vậy mà lại dám đưa xác tới cửa rồi. ta nên nói ngươi ngu xuẩn hay ngươi to gan đây?" Lâu Thất cười lạnh, "Hiên Viên Chiến là phụ hoàng của ngươi? Ngươi cũng xứng sao!"
Nàng vừa dứt lời, Trầm Sát đột nhiên rút kiếm ra, vậy mà lại chặt đầu Cố Thiếu Nghi xuống.
"Để lại cũng chướng mắt."
Cố Thiếu Nghi này trước đây từng lừa gạt bọn họ ở biên thành, chỉ sai đường cho họ, lòng dạ hẹp hòi của Đế Quân sao có thể tha cho hắn chứ?
"Ngươi, các ngươi là ai?" Hiên Viên Hạo bị Hỏa vỗ cho hai phát giải huyệt sắp ngất đến nơi rồi. Lại liếc nhìn bốn phía, các binh sĩ rõ ràng đã bị động tĩnh lớn khi họ ngang ngược thổi bay doanh trướng làm chú ý, tay cầm trường kiếm đã vây trong ba vòng, ngoài ba vòng. Hắn cũng an tâm hơn một chút, lại cảm thấy mấy người này đúng là gan to bằng trời, bị bao vây mà thần sắc vẫn thản nhiên như vậy sao?
Lâu Thất nhướn màu, đột nhiên giương giọng nói, "Ta là công chúa của hoàng thất Hiên Viên, Hiên Viên Thất, giờ muốn tới nhận đại quân, có ai không phục không?"
"Người nào không phục thì sẽ có kết cục như tên này." Trầm Sát lạnh lfung nói, nắm ngón tay gập lại, Điêu phó tướng kia bị hắn nắm trong tay, bóp chặt yết hầu, khẽ dùng lực, cổ của gã đã bị bẻ gãy.
Tất cả mọi người đều kinh hãi mà khiếp sợ không nói nên lời.
Lâu Thất cũng có chút cạn lời, lấy tay che miệng, nói nhỏ với hắn, "Thực ta ta vốn định đi theo con đường thuyết phục nhẹ nhàng tình cảm."
Cũng chẳng biết Hiên Viên Lại kéo ở đâu ra cái ghế ngồi xem kịch vỗ tay cười ha ha, "Thẳng thắn như vậy là được rồi. Có điều, Trầm tiểu tử, ngươi không cảm thấy ngươi đã quá hung tàn rồi sao? Giờ người mà ngươi uy hiếp là đại quân của hoàng đệ đó."
Trầm Sát lạnh lùng quét mắt qua, "Nếu như ông không phục thì cứ tiết lộ thân phận ra, có người tin ông thì bổn Đế Quân sẽ đối xử ân cần."
Ân cần?
Đế Quân đại thần ân cần sao?
Quần chúng não bổ màn đó, liền thi nhau rớt đầy da gà da vịt, gào lớn trong lòng, Đế Quân, người cứ tiếp tục lạnh lùng đi!
Hiên Viên Hạo nhìn chằm chằm Hiên Viên Lại, đột nhiên thốt lên, "Người là, tam ca?" Phụ thân Hiên Viên Tùng của hắn và Hiên Viên Chế là đường huynh đệ, tất nhiên hắn là huynh đệ với Hiên Viên Lại rồi.
"Tiểu tử ngươi bao lớn chứ? Gọi ta là ca sao?" Hiên Viên Lại trừng mắt nhìn hắn...
"Nữ hoàng? Ý gì chứ?" Lâu Thất liếc mắt nhìn ông.
"Ở hiện đại chẳng phải con là Nữ hoàng sao? Có điều cái đó con không làm cũng được, ngày nào cũng đánh đánh giết giết, còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tiền, chúng ta trở lại đây làm một Nữ hoàng chân chính thì sao hả?" Hiên Viên Lại chớp chớp mắt với nàng, một bộ ông chú quái gở, "Ví dụ, ngồi trên long ỷ, làm chuyện lựa Hoàng phu tuyển tú, nạp chừng trăm người, tới lúc đó mỗi ngày con lật một thẻ bài, một người bóp vai cho con, một ngươi bóp chân cho con, một người bóp ep cho con, một người lột nho cho con..."
Còn chưa dứt lời, Trầm Sát đã đưa tay qua, ôm Lâu Thất vào lòng, u ám lườm Hiên Viên Lại, "Có bổn Đế Quân rồi, nàng ấy còn có thể vừa mắt nam nhân nào được chứ?"
Hiên Viên Lại trợn trắng mắt nói, "Này tiểu tử nhà ngươi đừng có tự luyến như vậy chứ! Có hàng trăm hàng vạn loại nam nhân trên đời này, dạng như ngươi cùng lắm được coi là lãnh khốc hung tàn, còn những dạng khác thì sao?" Nói xong, ông lại đảo mắt nhìn quanh, bắt đầu chỉ điểm, "Người nào kia kìa, tuấn mỹ thuần lương, kìa, lạnh lùng kiên cường, kia nữa, tiểu soái ca như ánh mặt trời chói lọi, ôi, vừa nhìn như vậy, những người bên cạnh Thất Thất con cũng đều rất ổn mà, hay là cứ suy nghĩ xem có nạp họ trước không đi!"
Đám Trần Thập, Hỏa, Lâu Tín mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liền co cẳng chạy mất.
Quả thực là nên cách xa xa một chút, bằng không sẽ rất nguy hiểm đó!
Ánh mắt như đao của Tràm Sát phóng về phía lưng họ.
Đám người chết tiệt này!
Lâu Thất bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay hắn, trợn mắt lườn Hiên Viên Lại, "Lão đạo sĩ thối, ông đừng có mà kích thích hắn nữa, lại nói, con cũng chẳng có hứng làm Nữ hoàng đâu."
"Trong lòng của bổn Đế Quân, nàng chính là Nữ hoàng." Trầm Sát nắm tay nàng, "Nếu như nàng muốn giang sơn, bổn Đế Quân sẽ lấy về cho nàng."
Ánh mắt Hiên Viên Lại khẽ lóe, "Tiểu tử, ngươi nói thì đơn giản lắm, đợi đến lúc ngươi thực sự nắm được cả thiên hạ rồi, khắp mỹ nữ trong thiên hạ đều tùy ngươi chọn, tới lúc đó ngươi và Thất Thất đã qua cái thời tình cảm mặn nồng rồi, ngươi còn có thể kiên trì mà chỉ cần mình nó, sẽ không chịu dụ hoặc của đám mỹ sắc khác không? Nếu như ngươi không làm được, chẳng bằng ta để Thất Thất nhà chúng ta làm Nữ hoàng. Có điều, nếu như ngươi nguyện ý, cho ngươi làm Hoàng phu cũng được."
Trầm Sát tức giận, "Sao ông biết bổn Đế Quân không làm được? Tốt nhất ông nên cố gắng sống lâu hơn một chút, đừng để mình không nhìn được ngày bổn Đế Quân sủng Lâu Thất tới già."
"Ngươi rủa ta chết sớm sao?"
"Không biết là lo lắng sớm già sao?"
"Lẽ nào ta không nên lo lắng?"
"Đây là thê tử của bổn Đế Quân, tất cả mọi thứ của nàng đều do bổn Đế Quân phụ trách, không cần ông phải lo."
Lâu Thất cạn lời đỡ trán, trời ơi, lại cãi nhau rồi, hai người này lẽ nào định cãi nhau cả một đời sao?
Doanh địa tạm thời của đại quân Hiên Viên.
Một thanh niên tướng mạo đường đường mặc y phục màu thủy lam đang bước nhanh tới lều chủ soái.
Tất nhiên, giờ chủ soái đã bị bắt, ở đây chỉ có Phó tướng quân.
Ngoài doanh trướng có hai binh sĩ đang canh gác, thấy hắn bước qua liền hành lễ, "Tiểu vương gia."
"Ừm, Điếu phó tướng quân ở trong sao?"
"Vâng."
Thanh niên lộ vẻ không vui, hừ một tiếng, "Địch lão tướng quân và phụ vương ta không rõ nguyên do mà mất tích, trong quân chắc chắn có nội gián, hắn vậy mà lại chẳng có chút chủ ý nào, lẽ nào không muốn cứu phụ vương ta và Địch lão tướng quân sao?"
Nói rồi hắn liền vén rèm trướng bước vào, trong, thế nhưng vừa mới vào, hắn liền sững sờ, nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế chủ vị, nhăn mày hỏi, "Ngươi là ai?"
Nam nhân đó nhìn qua, nhướm mày nói, "Đây chính là nhi tử bảo bối nâng trong tay sợ vỡ của Hiên Viên Tùng, Hiên Viên Hạo đó sao?"
Phó tướng lại ngồi cạnh nam tử đó, thái độ đối đãi với hắn cũng rất cung kính, "Đúng vậy."
"Điêu phó tướng, hắn là ai? Các ngươi như vậy là có ý gì?"
Người lạ dửng dưng ngồi trên ghế chủ soái trong doanh trướng, như vậy hợp lý sao?"
Điêu phó tướng mỉm cười nói, "Tiểu vương giam đây là Thái tử điện hạ của vương triều Hiên Viên chúng ta đó."
Hiên Viên Hạo trừng lớn mắt, làm bộ dáng chịu kinh hãi quá độ, chỉ về phía nam nhân kia, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, "Ngươi nói hắn là Thái tử?"
Đùa cái quái gì vậy!
Người này sao có thể là Thái tử chứ! Thái tử của vương triều Hiên Viên của họ sớm đã mất tích lâu rồi, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng mất tích, sao đột nhiên lại nhảy ra một kẻ nói mình là Thái tử chứ?
"Không sai, bổn cung và mẫu hậu khó khăn lắm mới về lại được vương triều, khi về các ngươi đã xuất thành rồi, vậy nên mới không kịp gặp, giờ mẫu hậu hồi cung lo chuyện triều chính, quả thực không thể thiếu trách nhiệm với đại quân, vì vậy bổn cung mới ngày đêm chạy gấp tới đây, tự mình đưa lệnh tới."
Hiên Viên Hạo chỉ cảm thấy dường như mình vừa nghe thấy thiên phương dạ đàm, Hoàng hậu lo chuyện triều chính sao? "Ý của ngươi không phải là, các ngươi đã chiếm đoạt vương triều đó chứ? Hoàng hậu ở đâu ra! Thái tử ở nơi nào chứ! Ngươi tên gì?"
"Bổn cung Hiên Viên Thiếu Nghi, phụ thân tất nhiên là Hiên Viên Chiến, mẫu hậu của bổn cung quý danh Vân U, sao có thể không phải là Hoàng hậu được chứ?"
"Hiên Viên Thiếu Nghi?"
"Mong tiểu vương gia gọi bổn cung là Thái tử điện hạ. Lần này bổn cung tới mang theo lệnh của Hoàng hậu, một là thăng Điêu phó tướng lên làm tướng quân, làm chủ soái của đại quân, hai là lệnh cho đại quân hồi triều ngay lập tức, vương triều Hiên Viên của chúng ta không can dự vào trận chiến của Ma Quốc bà vương triều Trầm thị."
Hiên Viên Hạo tức giận nói, "Ta không tin! Nếu như ngươi thực sự là Thái tử của vương triều Hiên Viên, mẫu hậu của ngươi thực sự là Hoàng tẩu, dựa vào giao tình của bà và Hoàng hậu Trầm thị, sao có thể ra lệnh như vậy chứ? Hiện giờ nếu như chúng ta không tới cứu viện vương triều Trần thị, họ sẽ không thể chống đỡ nổi!"
"Thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?"
"Ngươi..."
Hiên Viên Thiếu Nghi tựa hồ như đã hết kiên nhẫn, phất phất tay nói với Điêu phó tướng, "Vốn còn cho rằng đây là một người thông minh có thể điều chuyển, ai mà ngờ rằng là một kẻ không biết thức thời chứ, trói lại đi."
Điêu phó tướng liền đáp lại, động tác nhanh nhẹn phóng về phía Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Hạo kinh sợ nhanh chóng thối lui, thế nhưng lại không nhanh bằng đối phương, bị điểm huyệt, trờ mắt nhìn gã tìm một sợi dây thừng thô dày tới trói mình lại.
"Ô!"
Họ Điêu kia, ngươi vậy mà lại dám cấu kết với địch mà phản chủ! Ngươi vậy mà lại dám hạ thủ với tiểu vương!
Điêu phó tướng nhìn lửa giận trong đôi mắt trợn trừng của Hiên Viên Hạo, hi hi cười, đưa tay sỉ nhục vuốt ve mặt của hắn, nói: "Gương mặt này của tiểu vương gia quả thực không tồi, có điều, thực không biết tại sao ngươi không ở lại hoàng thành, cứ khăng khăng tới cùng Hiên Viên Tùng và Địch lão đầu. Chi viện Trầm thị sao? Các ngươi không coi chúng ta là người sao? Đất nước khác bị tấn công, thì liên quan gì đến chúng ta? Tại sao chúng ta phải hi sinh chứ? Ôi chao, vẫn là Cố công tử nói đúng, chúng ta sẽ hồi triều ngay thôi."
Nam tử tự xưng là Hiên Viên Thiếu Nghi, thực ra chính là Cố Thiếu Nghi ở biên thành đó, nghe thấy lời này của Điêu phó tướng, khí tức liền lạnh xuống, "Tốt nhất là Điêu phó tướng hãy gọi bổn cung là Thái tử điện hạ, bằng không ngày nào đó lỡ miệng, bổn cung tuyệt không tha cho ngươi đâu."
"Vâng, vâng, Thái tử điện hạ. Vậy giờ phải làm sao?" Gã chỉ chỉ Hiên Viên Hạo.
Cố Thiếu Nghi quét mắt nhìn hắn, thờ ơ nói, "Ngươi thích thì cứ giữ lấy mà chơi trước đi, chơi chết thì tự tìm một cái hố mà chôn, đừng để cho người khác phát hiện."
"Vâng!"
"Hóa ra cũng gần như là người quen hà." Ngoài trướng đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh, khi họ còn chưa kịp phản ứng, một cơn gió mạnh đột nhiên ập tới, vậy mà lại làm bay cả doanh trướng lên.
Cố Thiếu Nghi vừa nghe thấy giọng nói này liền biến sắc muốn chạy, thế nhưng doanh trướng vừa bị làm bay lên lại vừa khéo phủ lên người hắn, trước mắt hắn chợt tối, ầm một tiếng, ngực đã bị đạp mạnh một cái.
"Muốn cháy ao? Không phải ngươi là Thái tử điện hạ của Hiên Viên sao?"
Lâu Thất một chân giẫm lên lưng hắn, tư thế như giẫm lên một con rùa vậy.
Thứ lỗi cho nàng, nàng biết Cố Thiếu Nghi võ công cũng không tệ, vì vậy nàng...
"Đê tiện, ngươi dùng độc!" Cố Thiếu Nghi không ngọ nguậy nổi, cả người đều đau nhức tê tê.
Lâu Thất nhùn vai nói, "Có độc không dùng lẽ nào phải đánh cho gần chết sao? Rất mệt đó."
Phía bên kia, Điêu phó tướng đã bị Lâu Tín tóm lại, hắn bắt chước theo, cũng đạp úp gã xuống, một chân giẫm lên lưng gã.
Trầm Sát phất tay với Trần Thập, Trần Thập liền hiểu ý bước về phía Lâu Thất, "Đế Hậu, để thuộc hạ giẫm cho nhé?"
Đế Quân rõ ràng là không thích Đế Hậu đặt chân lên lưng của nam nhân khác. Làm thị vệ cũng chẳng dễ gì mà, còn phải phỏng đoán quân tâm, đặc biệt là Đế Quân rất dễ nổi cơn ghen nữa.
"Đây quả thực là chiếm được mà không mất chút sức nào mà, chúng ta đang muốn biết xem Hoàng hậu Thái tử nào tới ở bên đó, ngươi vậy mà lại dám đưa xác tới cửa rồi. ta nên nói ngươi ngu xuẩn hay ngươi to gan đây?" Lâu Thất cười lạnh, "Hiên Viên Chiến là phụ hoàng của ngươi? Ngươi cũng xứng sao!"
Nàng vừa dứt lời, Trầm Sát đột nhiên rút kiếm ra, vậy mà lại chặt đầu Cố Thiếu Nghi xuống.
"Để lại cũng chướng mắt."
Cố Thiếu Nghi này trước đây từng lừa gạt bọn họ ở biên thành, chỉ sai đường cho họ, lòng dạ hẹp hòi của Đế Quân sao có thể tha cho hắn chứ?
"Ngươi, các ngươi là ai?" Hiên Viên Hạo bị Hỏa vỗ cho hai phát giải huyệt sắp ngất đến nơi rồi. Lại liếc nhìn bốn phía, các binh sĩ rõ ràng đã bị động tĩnh lớn khi họ ngang ngược thổi bay doanh trướng làm chú ý, tay cầm trường kiếm đã vây trong ba vòng, ngoài ba vòng. Hắn cũng an tâm hơn một chút, lại cảm thấy mấy người này đúng là gan to bằng trời, bị bao vây mà thần sắc vẫn thản nhiên như vậy sao?
Lâu Thất nhướn màu, đột nhiên giương giọng nói, "Ta là công chúa của hoàng thất Hiên Viên, Hiên Viên Thất, giờ muốn tới nhận đại quân, có ai không phục không?"
"Người nào không phục thì sẽ có kết cục như tên này." Trầm Sát lạnh lfung nói, nắm ngón tay gập lại, Điêu phó tướng kia bị hắn nắm trong tay, bóp chặt yết hầu, khẽ dùng lực, cổ của gã đã bị bẻ gãy.
Tất cả mọi người đều kinh hãi mà khiếp sợ không nói nên lời.
Lâu Thất cũng có chút cạn lời, lấy tay che miệng, nói nhỏ với hắn, "Thực ta ta vốn định đi theo con đường thuyết phục nhẹ nhàng tình cảm."
Cũng chẳng biết Hiên Viên Lại kéo ở đâu ra cái ghế ngồi xem kịch vỗ tay cười ha ha, "Thẳng thắn như vậy là được rồi. Có điều, Trầm tiểu tử, ngươi không cảm thấy ngươi đã quá hung tàn rồi sao? Giờ người mà ngươi uy hiếp là đại quân của hoàng đệ đó."
Trầm Sát lạnh lùng quét mắt qua, "Nếu như ông không phục thì cứ tiết lộ thân phận ra, có người tin ông thì bổn Đế Quân sẽ đối xử ân cần."
Ân cần?
Đế Quân đại thần ân cần sao?
Quần chúng não bổ màn đó, liền thi nhau rớt đầy da gà da vịt, gào lớn trong lòng, Đế Quân, người cứ tiếp tục lạnh lùng đi!
Hiên Viên Hạo nhìn chằm chằm Hiên Viên Lại, đột nhiên thốt lên, "Người là, tam ca?" Phụ thân Hiên Viên Tùng của hắn và Hiên Viên Chế là đường huynh đệ, tất nhiên hắn là huynh đệ với Hiên Viên Lại rồi.
"Tiểu tử ngươi bao lớn chứ? Gọi ta là ca sao?" Hiên Viên Lại trừng mắt nhìn hắn...
Bình luận facebook