Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-609
Chương 609
"Tam ca, ta là Tiểu Hạo, phụ thân là Hiên Viên Tùng, ông ấy nói ngày nhỏ ông còn từng ôm huynh rồi."
Hiên Viên Lại phụt một tiếng, "Cái này thì có gì hay mà nói chứ? Có bản lĩnh thì giờ hắn thử tới ôm ta thử coi, thời còn trẻ bốc phét mình lợi hại thế này thế kia, kết quả giờ bị người ta bắt sống rồi? Ta đến phải thấy xấu hổ thay cho hắn."
Lâu Thất liếc mắt nhìn ông, "Lúc đầu chẳng phải người cũng bị ép phải ôm con chạy đó sao?"
Trước đây nàng lại từng nghe qua chuyện giữa Hiên Viên Tùng và lão đạo sĩ thối, quả thực Hiên Viên Tùng đã từng lên Thánh Tiên Cung thăm ông hai lần, ngày đó ông chỉ mới luyện công vài bước đầu, còn yếu hơn sư huynh sư tỷ rất nhiều, kết quả là Hiên Viên Tùng nhìn thấy liền nói ông làm mất hết mặt mũi của Hiên Viên thị, còn cười nhạo ông một phen.
Kết quả là lão đạo sĩ thối vẫn luôn ghi nhớ, sau này cũng cố gắng luyện công hơn tất cả mọi người, đây cũng coi như là một phần công lao của Hiên Viên Tùng. Tuy rằng sau này đã hiểu được rằng Hiên Viên Tùng cố ý kích thích mình, thế nhưng Hiên Viên Lại vẫn không kìm nổi mà đâm chọc vài câu, ai bảo tính ông nhỏ nhen trời sinh chứ?
Có điều, bị Lâu Thất ném lại một câu như vậy, ngay lập tức ông như quả khí cầu bị đâm thủng, trừng lại nàng, "Đúng là đồ xấu xa, đó chẳng phải là vì để chăm sóc ngươi đó sao?"
Hiên Viên Hạo nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, sững sờ nhìn Lâu Thất, "Ngươi, ngươi thật sự là tiểu công chúa của hoàng thất Hiên Viên chúng ta sao? Là cháu gái của ta sao?"
Lần này lại tới phiên Lâu Thất buồn bực, "Ngươi bao lớn chứ? Còn gọi ta là cháu gái?"
Hiên Viên Hạo chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi mấy, thế nhưng nhìn gần thì hắn còn khá non, dường như cũng chưa quá hai mươi tuổi, cũng coi như là đồng lứa với Lâu Thất, lẽ nào nàng phải gọi một tiểu tử như vậy là thúc thúc sao?
"Ta là thúc thúc của ngươi đó! Thật sự là Tiểu Thất sao?" Trong hoàng thất chưa bao giờ ngừng bàn luận về chuyện liên quan tới Tiểu Thất, tuy rằng chưa từng gặp, thế nhưng già trẻ gái trai đều biết về tiểu công chúa Tiểu Thất.
Tất nhiên, chỉ là có người căn hận, cho rằng tất cả mọi tai họa đều là do nàng mag tới, cũng coi nàng là yêu nghiệt như Hiên Viên Chế, cũng có người cho rằng, một đứa trẻ thì có tội gì chứ? Có lẽ khi đó nàng đã trúng phải tà thuật gì, nên mới bị người khống chế.
Cả nhà Hiên Viên Tùng đều nghĩ như vậy, trước mặt nhi nữ ông vẫn luôn cảm thấy hoàng thất thẹn với Tiểu Thất, không bảo vệ được tiểu công chúa thì thôi, dựa vào cái gì mà đẩy hết mọi trách nhiệm lên người một đứa bé chứ?
Có lẽ từ nhỏ đã được nghe nhiều ngôn luận kiểu này của Hiên Viên Tùng, HIên Viên Hạo cũng rất đau lòng cho tiểu công chúa chưa từng gặp mặt, không rõ sống chết này, vì vậy vừa gặp nàng liền khó tránh khỏi có chút kích động.
Thúc thúc...
Lâu Thất chọn phương án xoay người rời đi, không quan tâm nữa. "Lão đạo thối, giao cho ông đấy, giải quyết hắn đi."
Nếu như đã có sự thừa nhận của Hiên Viên Hạo, việc tiếp nhận nhánh quân này cũng dễ dàng hơn rồi, chỉ là về việc ai làm chủ tướng, vẫn có vài tướng lĩnh ồn ào tranh cãi.
Hiên Viên Hạo không tòng quân chính thức, lần này hắn tới cũng chỉ coi là đi rèn luyện cùng Hiên Viên Tùng mà thôi, cho một chức tham tướng nho nhỏ, chẳng có sức nặng gì. Mà Điêu phó tướng kia đã bi giết, chỉ còn lại vài tướng lĩnh tất nhiên là muốn thừa cơ mà xông lên, lại nói, những người này là vương gia, công chúa, phò mã, đều chưa gặp ba giờ, chỉ là tiểu vương gia thừa nhận, bọn họ từ tận đáy lòng đều không phục chút nào.
"Mấy người chúng ta đều tán thành với việc đi chi viện vương triều Trầm thị, thế nhưng, đi như thế nào, làm sao để cứu tướng quân và lão vương gia, đánh ra sao, những chuyện này đều phải do những tướng lĩnh có kinh nghiệm, có năng lực tốt dẫn dắt, tiểu vương gia, tuy rằng thân phận người tôn quý, thế nhưng lại không hề có kinh nghiệm tác chiến và dẫn binh mà. Còn mấy vị này, càng khỏi cần bàn đúng không?"
"Không sai, thân phận của mấy vị này cũng cần lão tướng quân và Tùng vương gia trở lại xác nhận, cứ coi như là thân phận đúng đi, cũng không thể dễ dàng mà nhận lấy binh quyền như vậy được."
Hiên Viên Lại nghe có chút mất kiên nhẫn, đập bàn bốp một cái, "Các ngươi nếu như không phục, thì cứ lấy nắm đấm ra để nói chuyện! Ai đánh thắng được ta và hắn!" Ông chỉ về hướng Trầm Sát, lớn giọng nói, "Thì người đó làm tướng quân!"
Trầm Sát khẽ quét mắt qua.
Chúng tướng lĩnh chỉ cảm thấy nhất thời có một luồng uy áp bổ tới.
Nam nhân này đâu giống phò mã chứ? Rõ ràng là giống Đế vương mà!
Lâu Thất lại có chút không vui, mấy tướng lĩnh như này làm gì có tư cách đánh với nam nhân của nàng chứ? Đến ngay cả nàng cũng nhìn ra được, bọn hắn chẳng có ai là người có thể làm đối thủ của Trầm Sát cả. Nàng hừ một tiếng, chỉ vào Hỏa, "Các ngươi đánh với hắn, nếu như đánh không lại thì để hắn làm tướng quân!"
Hỏa liền tiến lên một bước.
Hỏa ngưu cao mã đại đứng ở đó, mặt chẳng có chút biểu tình nào cũng đủ để khiến người sợ mất mật.
"Đánh thì đánh, ai sợ chứ? Năm đó Hoàng thượng cũng từng vào nhánh quân của chúng ta, Hoàng thượng đã nói rồi, sợ đau sợ thua sợ đầu rơi máu chảy thì không phải là hảo hán! Nào, ta lão Lý đánh với ngươi!"
Một tướng lĩnh cao to vạm vỡ khác cũng đứng ra, nom tuổi cũng tầm tứ tuần.
Lâu Thất đột nhiên nhếch miệng nói, "Ông ấy còn nói gì?"
"Hoàng thượng còn nói, có thời gian thì chắc chắn ông ấy sẽ tìm được trống Chiến Hồn, biến nhánh quân của chúng ta thành thiết binh, dũng mãnh như những thiết binh của Thần Quỷ quân của vương triều Trầm thị vậy."
Hiên Viên Chiến, nam nhân đó là phụ thân của nàng trên danh nghĩa.
Ánh mắt Lâu Thất có chút mê mang, lẩm bẩm nói, "Trống Chiến Hồn sao?"
Vừa nói tới đây, đột nhiên từ trời cao có một tiếng ưng lanh lảnh.
Họ liền ngẩng đầu lên, tiếng ưng này quả thực rất quen thuộc! Là ai, là ai tới?
"Đại Bạch!"
Lâu Thất ồ một tiếng đứng lên, liền vọt bắn ra ngoài.
Một bóng đen che khuất một mảng lớn của bầu trơi, một con ưng khổng lồ đang bay lượn trên đầu đại quân.
"Con ưng lớn quá!"
"Ở đâu ra vậy?"
"Màu trắng đó! Bạch Ưng Vương? Đây có phải là Bạch Ưng Vương trong truyền thuyết không?"
"Nếu như là thật, vậy thì bị nó tập kích sẽ rất đáng sợ! Mau, nằm xuống, núp đi!" Có một tiếng rống lớn vang lên, trong quân nhất thờ rốii loạn.
Tướng quân vừa xưng lão Lý bước nhanh, lớn giọng quát, "Chuẩn bị cung tiễn!"
Tuy các tiễn thủ đã chuẩn bị rất nhanh, thế nhưng con ưng lớn hung bạo tới vậy lại khiến bọn họ cảm thấy có chút run tay.
Lúc này, một thân ảnh bay vọt tới, một tiếng ưng kêu hòa vào bay vút lên không trung, Bạch Ưng Vương đó dường như đã nghe thấy, cũng kêu một âm dài, liền đáp xuống. Chúng binh dường như nghe thấy phía trên có người đang kinh hô.
"Không được bắn." Trầm Sát phẩy tay về phía đội cung tiễn, ngay lập tức làm mười mấy người ngã nhoài. Chiêu này của hắn khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Vừa rồi còn nói phải đánh với hắn, ai mà đánh cho nổi chứ?
"Tiểu Thất, mau trở lại, nguy hiểm đó!" Hiên Viên Hạo thấy con ưng khổng lồ đó đang đáp về phía Lâu Thất, thần hồn nát thần tính, sợ tới mức biến sắc. Thế nhưng chỉ ngay giây sau hắn lại sững người ngay tại chỗ.
Con ưng khổng lồ đó bổ xuống, vừa nghiêng người, Lâu Thất đã thuận thế nhảy lên trên, sau đó rất nhanh nó đã thu cánh lại, hạ đất, còn chạy thêm một đoạn.
"Đó là ưng mà Tiểu Thất nuôi sao?" Hiên Viên Hạo cảm thấy trái tim của mình lên không được xuống chẳng xong, nghẹn cả lại.
Trầm Sát giang rộng hai tay, người như đại bàng, bay vút qua, cũng đứng trên lưng của Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương. Thấy Lâu Thất đang khoanh tay nhìn ba người ở phía trên, khó kìm được sự kinh ngạc.
"Khụ khụ, Đế Quân, Đế Hậu, đã lâu không gặp..."
"Đông Thời Ngọc? Tại sao ngươi lại ở đâu?" Khó khăn lắm Lâu Thất mới tìm lại được giọng nói của mình, lại nhìn về phía đứa trẻ đang được một nam nhân khác dắt tay. Một bộ y phục màu thiên thanh, dây cột tóc bạch ngọc, nổi bật lên gương mặt đầy bụi đất đã như một thiếu niên tuấn mỹ. Mà nam nhân cao lớn mặt mang vết sẹo đang dắt tay thiếu niên, chính là người cầm đầu của đám thổ phỉ mà Lâu Thất thu nhận, Đồ Bôn. Mà thiếu niên này lại là đứa trẻ mà họ gặp ở thôn núi nhỏ thuộc Tiên Nộ Sơn, Tiểu Ngưu. Trên vai của nó còn có một con thú nhỏ đang bám lấy.
Đại Bạch, Đông Thanh Thái tử Đông Thời Ngọc, Tiểu Ngưu, thú nhỏ.
Tổ hợp như vậy khiến họ cảm thấy kì lạ vô cùng.
"Đế Quân, Đế Hậu!" Đồ Bôn kéo Tiểu Ngưu quỳ xuống hành lễ.
Đông Thời Ngọc mìm cười, "Nghe nói Long Ngâm đại loạn, chúng ta nghĩ, Đế Quân Đế Hậu người ít sức mỏng, e là sẽ bị ức hiếp, vì vậy Đông Thanh đã cùng với Bắc Thương, Đại Thịnh liên thủ, mỗi nước phái đại quân ba mươi vạn, chạy tới Long Ngâm chi viện cho Đế Quân Đế Hậu. Giờ đại quân chín mươi vạn binh đã ở biên cảnh vương triều Hiên Viên, chỉ đợi hai vị nghĩ cách để qua thôi."
Đại quân chín mươi vạn binh, đại quân chín mươi vạn binh tới từ đại lục Tứ Phương!
"Tam ca, ta là Tiểu Hạo, phụ thân là Hiên Viên Tùng, ông ấy nói ngày nhỏ ông còn từng ôm huynh rồi."
Hiên Viên Lại phụt một tiếng, "Cái này thì có gì hay mà nói chứ? Có bản lĩnh thì giờ hắn thử tới ôm ta thử coi, thời còn trẻ bốc phét mình lợi hại thế này thế kia, kết quả giờ bị người ta bắt sống rồi? Ta đến phải thấy xấu hổ thay cho hắn."
Lâu Thất liếc mắt nhìn ông, "Lúc đầu chẳng phải người cũng bị ép phải ôm con chạy đó sao?"
Trước đây nàng lại từng nghe qua chuyện giữa Hiên Viên Tùng và lão đạo sĩ thối, quả thực Hiên Viên Tùng đã từng lên Thánh Tiên Cung thăm ông hai lần, ngày đó ông chỉ mới luyện công vài bước đầu, còn yếu hơn sư huynh sư tỷ rất nhiều, kết quả là Hiên Viên Tùng nhìn thấy liền nói ông làm mất hết mặt mũi của Hiên Viên thị, còn cười nhạo ông một phen.
Kết quả là lão đạo sĩ thối vẫn luôn ghi nhớ, sau này cũng cố gắng luyện công hơn tất cả mọi người, đây cũng coi như là một phần công lao của Hiên Viên Tùng. Tuy rằng sau này đã hiểu được rằng Hiên Viên Tùng cố ý kích thích mình, thế nhưng Hiên Viên Lại vẫn không kìm nổi mà đâm chọc vài câu, ai bảo tính ông nhỏ nhen trời sinh chứ?
Có điều, bị Lâu Thất ném lại một câu như vậy, ngay lập tức ông như quả khí cầu bị đâm thủng, trừng lại nàng, "Đúng là đồ xấu xa, đó chẳng phải là vì để chăm sóc ngươi đó sao?"
Hiên Viên Hạo nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, sững sờ nhìn Lâu Thất, "Ngươi, ngươi thật sự là tiểu công chúa của hoàng thất Hiên Viên chúng ta sao? Là cháu gái của ta sao?"
Lần này lại tới phiên Lâu Thất buồn bực, "Ngươi bao lớn chứ? Còn gọi ta là cháu gái?"
Hiên Viên Hạo chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi mấy, thế nhưng nhìn gần thì hắn còn khá non, dường như cũng chưa quá hai mươi tuổi, cũng coi như là đồng lứa với Lâu Thất, lẽ nào nàng phải gọi một tiểu tử như vậy là thúc thúc sao?
"Ta là thúc thúc của ngươi đó! Thật sự là Tiểu Thất sao?" Trong hoàng thất chưa bao giờ ngừng bàn luận về chuyện liên quan tới Tiểu Thất, tuy rằng chưa từng gặp, thế nhưng già trẻ gái trai đều biết về tiểu công chúa Tiểu Thất.
Tất nhiên, chỉ là có người căn hận, cho rằng tất cả mọi tai họa đều là do nàng mag tới, cũng coi nàng là yêu nghiệt như Hiên Viên Chế, cũng có người cho rằng, một đứa trẻ thì có tội gì chứ? Có lẽ khi đó nàng đã trúng phải tà thuật gì, nên mới bị người khống chế.
Cả nhà Hiên Viên Tùng đều nghĩ như vậy, trước mặt nhi nữ ông vẫn luôn cảm thấy hoàng thất thẹn với Tiểu Thất, không bảo vệ được tiểu công chúa thì thôi, dựa vào cái gì mà đẩy hết mọi trách nhiệm lên người một đứa bé chứ?
Có lẽ từ nhỏ đã được nghe nhiều ngôn luận kiểu này của Hiên Viên Tùng, HIên Viên Hạo cũng rất đau lòng cho tiểu công chúa chưa từng gặp mặt, không rõ sống chết này, vì vậy vừa gặp nàng liền khó tránh khỏi có chút kích động.
Thúc thúc...
Lâu Thất chọn phương án xoay người rời đi, không quan tâm nữa. "Lão đạo thối, giao cho ông đấy, giải quyết hắn đi."
Nếu như đã có sự thừa nhận của Hiên Viên Hạo, việc tiếp nhận nhánh quân này cũng dễ dàng hơn rồi, chỉ là về việc ai làm chủ tướng, vẫn có vài tướng lĩnh ồn ào tranh cãi.
Hiên Viên Hạo không tòng quân chính thức, lần này hắn tới cũng chỉ coi là đi rèn luyện cùng Hiên Viên Tùng mà thôi, cho một chức tham tướng nho nhỏ, chẳng có sức nặng gì. Mà Điêu phó tướng kia đã bi giết, chỉ còn lại vài tướng lĩnh tất nhiên là muốn thừa cơ mà xông lên, lại nói, những người này là vương gia, công chúa, phò mã, đều chưa gặp ba giờ, chỉ là tiểu vương gia thừa nhận, bọn họ từ tận đáy lòng đều không phục chút nào.
"Mấy người chúng ta đều tán thành với việc đi chi viện vương triều Trầm thị, thế nhưng, đi như thế nào, làm sao để cứu tướng quân và lão vương gia, đánh ra sao, những chuyện này đều phải do những tướng lĩnh có kinh nghiệm, có năng lực tốt dẫn dắt, tiểu vương gia, tuy rằng thân phận người tôn quý, thế nhưng lại không hề có kinh nghiệm tác chiến và dẫn binh mà. Còn mấy vị này, càng khỏi cần bàn đúng không?"
"Không sai, thân phận của mấy vị này cũng cần lão tướng quân và Tùng vương gia trở lại xác nhận, cứ coi như là thân phận đúng đi, cũng không thể dễ dàng mà nhận lấy binh quyền như vậy được."
Hiên Viên Lại nghe có chút mất kiên nhẫn, đập bàn bốp một cái, "Các ngươi nếu như không phục, thì cứ lấy nắm đấm ra để nói chuyện! Ai đánh thắng được ta và hắn!" Ông chỉ về hướng Trầm Sát, lớn giọng nói, "Thì người đó làm tướng quân!"
Trầm Sát khẽ quét mắt qua.
Chúng tướng lĩnh chỉ cảm thấy nhất thời có một luồng uy áp bổ tới.
Nam nhân này đâu giống phò mã chứ? Rõ ràng là giống Đế vương mà!
Lâu Thất lại có chút không vui, mấy tướng lĩnh như này làm gì có tư cách đánh với nam nhân của nàng chứ? Đến ngay cả nàng cũng nhìn ra được, bọn hắn chẳng có ai là người có thể làm đối thủ của Trầm Sát cả. Nàng hừ một tiếng, chỉ vào Hỏa, "Các ngươi đánh với hắn, nếu như đánh không lại thì để hắn làm tướng quân!"
Hỏa liền tiến lên một bước.
Hỏa ngưu cao mã đại đứng ở đó, mặt chẳng có chút biểu tình nào cũng đủ để khiến người sợ mất mật.
"Đánh thì đánh, ai sợ chứ? Năm đó Hoàng thượng cũng từng vào nhánh quân của chúng ta, Hoàng thượng đã nói rồi, sợ đau sợ thua sợ đầu rơi máu chảy thì không phải là hảo hán! Nào, ta lão Lý đánh với ngươi!"
Một tướng lĩnh cao to vạm vỡ khác cũng đứng ra, nom tuổi cũng tầm tứ tuần.
Lâu Thất đột nhiên nhếch miệng nói, "Ông ấy còn nói gì?"
"Hoàng thượng còn nói, có thời gian thì chắc chắn ông ấy sẽ tìm được trống Chiến Hồn, biến nhánh quân của chúng ta thành thiết binh, dũng mãnh như những thiết binh của Thần Quỷ quân của vương triều Trầm thị vậy."
Hiên Viên Chiến, nam nhân đó là phụ thân của nàng trên danh nghĩa.
Ánh mắt Lâu Thất có chút mê mang, lẩm bẩm nói, "Trống Chiến Hồn sao?"
Vừa nói tới đây, đột nhiên từ trời cao có một tiếng ưng lanh lảnh.
Họ liền ngẩng đầu lên, tiếng ưng này quả thực rất quen thuộc! Là ai, là ai tới?
"Đại Bạch!"
Lâu Thất ồ một tiếng đứng lên, liền vọt bắn ra ngoài.
Một bóng đen che khuất một mảng lớn của bầu trơi, một con ưng khổng lồ đang bay lượn trên đầu đại quân.
"Con ưng lớn quá!"
"Ở đâu ra vậy?"
"Màu trắng đó! Bạch Ưng Vương? Đây có phải là Bạch Ưng Vương trong truyền thuyết không?"
"Nếu như là thật, vậy thì bị nó tập kích sẽ rất đáng sợ! Mau, nằm xuống, núp đi!" Có một tiếng rống lớn vang lên, trong quân nhất thờ rốii loạn.
Tướng quân vừa xưng lão Lý bước nhanh, lớn giọng quát, "Chuẩn bị cung tiễn!"
Tuy các tiễn thủ đã chuẩn bị rất nhanh, thế nhưng con ưng lớn hung bạo tới vậy lại khiến bọn họ cảm thấy có chút run tay.
Lúc này, một thân ảnh bay vọt tới, một tiếng ưng kêu hòa vào bay vút lên không trung, Bạch Ưng Vương đó dường như đã nghe thấy, cũng kêu một âm dài, liền đáp xuống. Chúng binh dường như nghe thấy phía trên có người đang kinh hô.
"Không được bắn." Trầm Sát phẩy tay về phía đội cung tiễn, ngay lập tức làm mười mấy người ngã nhoài. Chiêu này của hắn khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Vừa rồi còn nói phải đánh với hắn, ai mà đánh cho nổi chứ?
"Tiểu Thất, mau trở lại, nguy hiểm đó!" Hiên Viên Hạo thấy con ưng khổng lồ đó đang đáp về phía Lâu Thất, thần hồn nát thần tính, sợ tới mức biến sắc. Thế nhưng chỉ ngay giây sau hắn lại sững người ngay tại chỗ.
Con ưng khổng lồ đó bổ xuống, vừa nghiêng người, Lâu Thất đã thuận thế nhảy lên trên, sau đó rất nhanh nó đã thu cánh lại, hạ đất, còn chạy thêm một đoạn.
"Đó là ưng mà Tiểu Thất nuôi sao?" Hiên Viên Hạo cảm thấy trái tim của mình lên không được xuống chẳng xong, nghẹn cả lại.
Trầm Sát giang rộng hai tay, người như đại bàng, bay vút qua, cũng đứng trên lưng của Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương. Thấy Lâu Thất đang khoanh tay nhìn ba người ở phía trên, khó kìm được sự kinh ngạc.
"Khụ khụ, Đế Quân, Đế Hậu, đã lâu không gặp..."
"Đông Thời Ngọc? Tại sao ngươi lại ở đâu?" Khó khăn lắm Lâu Thất mới tìm lại được giọng nói của mình, lại nhìn về phía đứa trẻ đang được một nam nhân khác dắt tay. Một bộ y phục màu thiên thanh, dây cột tóc bạch ngọc, nổi bật lên gương mặt đầy bụi đất đã như một thiếu niên tuấn mỹ. Mà nam nhân cao lớn mặt mang vết sẹo đang dắt tay thiếu niên, chính là người cầm đầu của đám thổ phỉ mà Lâu Thất thu nhận, Đồ Bôn. Mà thiếu niên này lại là đứa trẻ mà họ gặp ở thôn núi nhỏ thuộc Tiên Nộ Sơn, Tiểu Ngưu. Trên vai của nó còn có một con thú nhỏ đang bám lấy.
Đại Bạch, Đông Thanh Thái tử Đông Thời Ngọc, Tiểu Ngưu, thú nhỏ.
Tổ hợp như vậy khiến họ cảm thấy kì lạ vô cùng.
"Đế Quân, Đế Hậu!" Đồ Bôn kéo Tiểu Ngưu quỳ xuống hành lễ.
Đông Thời Ngọc mìm cười, "Nghe nói Long Ngâm đại loạn, chúng ta nghĩ, Đế Quân Đế Hậu người ít sức mỏng, e là sẽ bị ức hiếp, vì vậy Đông Thanh đã cùng với Bắc Thương, Đại Thịnh liên thủ, mỗi nước phái đại quân ba mươi vạn, chạy tới Long Ngâm chi viện cho Đế Quân Đế Hậu. Giờ đại quân chín mươi vạn binh đã ở biên cảnh vương triều Hiên Viên, chỉ đợi hai vị nghĩ cách để qua thôi."
Đại quân chín mươi vạn binh, đại quân chín mươi vạn binh tới từ đại lục Tứ Phương!
Bình luận facebook