Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21 - Chương 21KHÓ MÀ TIN NỔI
Tống Bách Nghĩa vừa nói những xác chết này không phải dùng để làm âm binh bảo vệ sông thì sắc mặt của Bàng Độc lập tức thay đổi.
Môn quy của Hà Phù Tử nghiêm ngặt là điều ai cũng biết, tuy Thất môn đã điêu tàn nhưng đã làm người của Thất môn thì Bàng Độc vẫn muốn tuân thủ những quy củ xưa cũ này.
“Anh, chuyện thế này.” Tống Bách Nghĩa không nhận ra sự thay đổi nhỏ của Bàng Độc, anh ta hơi đắc ý, nhỏ giọng nói với chúng tôi: “Mấy ngày nay, trong sông xuất hiện một thứ khó lường, em đuổi theo nó từ nhà em cho tới tận đây, nhưng em nghĩ, một mình em thân cô thế cô không xử lý được nó nên mới mượn sức những xác chết này. Ít nhất nếu có chuyện chúng có thể giúp đỡ em đôi chút.”
“Ý của cậu là cậu dùng Huyết Tuyến Trùng của Thất môn để giải quyết việc tư của cậu?”
“Cái này...” Lần này Tống Bách Nghĩa đã nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của Bàng Độc.
“Anh, thôi mà, thôi mà.” Tôi vội vàng hòa giải. “Xác đã dẫn tới rồi cũng đâu thể chôn lại được đúng không? Chỉ cần lần sau không tái phạm nữa là được rồi.”
Vốn dĩ tôi có lòng tốt muốn khuyên nhủ nhưng ai ngờ Tống Bách Nghĩa lại không cảm kích, thậm chí còn liếc mắt trừng tôi. Nói trắng ra là, anh ta phục Bàng Độc vì thân phận của anh ấy và anh ấy có thể khống chế được anh ta, còn tôi thì lại không chút công phu gì. Mà Tống Bách Nghĩa lại là người trẻ tuổi, tính tình ngông ngênh không kiềm chế, cho nên anh ta có chút coi thường tôi.
“Bách Nghĩa, thứ khó lường trong sông mà cậu vừa nói rốt cuộc là thứ gì?”
“Anh Bàng, nó thật sự không phải thứ bình thường đâu, em cũng không biết rõ nữa, để em nói cho anh những gì em biết.”
Nhà của Tống Bách Nghĩa nằm ở thôn Bão Liễu, trong Thất môn thì nhà họ Tống là nhà có nhân số đông đảo nhất. Cha của Tống Bách Nghĩa đã mất nhưng trong nhà vẫn còn rất nhiều họ hàng khác. Bắt đầu từ thời cha của chúng tôi thì Thất môn đã bắt đầu điêu tàn, Người Cầm Đèn của Thất môn - Bàng Đại lại mất tích, cho nên môn quy của Thất môn ở nhà họ Tống có chút lơi lỏng.
Người họ Tống lẩn trốn cực kì tốt, nhà của Tống Bách Nghĩa vốn dĩ làm “nghề vớt xác” cho nên đã đem nghề tổ của nhà mình truyền đến thôn Bão Liễu. Mấy năm trước, thôn Bão Liễu bắt đầu kiếm tiền bằng việc vớt xác trên sông, danh tiếng cũng từ đó truyền đi, nhưng không ai ngờ trong cái thôn này lại có một nhà của Thất môn.
Trên sông, nghề vớt xác là một nghề vừa bị người ta coi thường lại vừa khiến người ta thèm đỏ cả mắt. Người xưa có câu nói “người sống không làm bạn cùng người chết”, cho nên những người làm việc ở nghĩa trang hay những việc có liên quan đến người chết đa phần đều là những người bị ép đến đường cùng, nghèo đến không thể sống nổi mới bất đắc dĩ phải đi ăn cơm của người chết. Thế nhưng nhà họ Tống lại nhận ủy thác của người khác để vớt xác, giá cả cao mà lại không được mặc cả cho nên chỉ làm mấy năm sau đã trở nên giàu có.
Muốn vớt xác hiển nhiên phải thường xuyên “giao tiếp” với sông nước, ước chừng nửa tháng trước, có một vị khách tìm đến nhà họ Tống, con trai của vị khách đó bị trượt chân rơi xuống nước, đoán là không sống nữa cho nên muốn tìm xác về để an táng. Nhà họ Tống nhận việc này, Tống Bách Nghĩa liền dẫn theo hai người đi tìm xác trên sông.
Lúc ba người họ tới bờ sông thì bầu trời đang bình thường lại trở nên u ám, sét đánh đùng đùng, mây đen kéo tới đầy sông.
Thấy thời tiết thay đổi như vậy thì bọn họ có chút do dự, bởi vì thuyền đi vớt xác đều là những con thuyền nhỏ, nếu như vô tình gặp mưa to gió lớn nguy cơ bị lật thuyền sẽ rất cao.
Hết cách, Tống Bách Nghĩa đành phải chờ ở ven sông cho tới khi mây đen tan đi mới khởi công. Thế nhưng, mây đen chẳng những không tan mà càng ngày càng thêm dày đặc, ánh chớp sau những đám mây cũng càng ngày càng mãnh liệt. Ba người đang định lùi về sau thì mặt sông bất ngờ cuộn lên những con sóng lớn.
Tình cảnh như vậy khiến Tống Bách Nghĩa hết sức giật mình, bởi vì ngoại trừ mùa lũ hàng năm thì nước sông Hoàng Hà không bao giờ đột ngột dâng lên cao như vậy. Nước dâng cao đến đáng sợ, cả mặt sông như biến thành một bát nước đang sôi sùng sục. Đi cùng với Tống Bách Nghĩa là hai cậu con trai thuộc chi thứ của nhà họ Tống, lá gan không lớn như Tống Bách Nghĩa cho nên vừa thấy thời tiết cùng mặt sông bất thường là lập tức đòi đi về.
Tống Bách Nghĩa không để ý đến bọn họ, một mình đứng trên bờ sông quan sát.
Một lúc lâu sau, từ giữa những bọt nước trên mặt nước đột nhiên xuất hiện một cái bóng cực kì lớn, bay lơ lửng giữa những cơn sóng đang trập trùng nhấp nhô.
Tống Bách Nghĩa đứng hơi xa cho nên ban đầu anh ta không thấy rõ đó là cái gì, anh ta nhanh nhẹn trèo lên một gò đất cao trên bãi sông rồi căng mắt nhìn cho kỹ, sau đó anh ta lập tức kinh hãi.
“Anh, anh đoán được trong sông là cái gì không?”
“Cậu hỏi như thể tôi đoán được ấy?”
“Anh Bách Nghĩa mau nói đi.” Tôi nghe đến nhập tâm, vừa thấy anh ta dừng lại thì vội vàng thúc giục.
“Một thằng nhóc như mày thì biết cái gì?” Tống Bách Nghĩa bĩu môi với tôi, sau đó quay sang nhìn Bàng Độc, nói: “Đó là một chiếc xe ngựa!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Cái gì?”
Cả tôi và Bàng Độc đều ngây ra, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là cảm thấy Tống Bách Nghĩa ăn nói linh tinh. Mặc dù Sông Hoàng Hà thường xuyên xảy ra những chuyện li kì kì lạ, thế nhưng tôi chưa từng nghe thấy ai nói xe ngựa trồi lên từ giữa sông cả.
“Bách Nghĩa, lúc đó cậu có nhìn rõ thật không?”
“Anh, nếu như không nhìn rõ thì em cần phải tốn công tốn sức thế này sao?” Tống Bách Nghĩa giải thích. “Không những em nhìn rõ mà thậm chí còn nhìn thấy không chỉ một lần!”
Đó là một chiếc xe bốn ngựa kéo rất lớn, nó giống như một con thuyền lớn từ tốn chạy trên sông. Lúc đó, Tống Bách Nghĩa không dám chắc cho nên không dám nghĩ cái gì, đến lúc chiếc xe ngựa dần dần chìm xuống theo dòng nước thì Tống Bách Nghĩa vẫn đang ngẩn ngơ ở trên bờ.
Sau hôm đó, cứ mỗi một hôm chiếc xe ngựa trong lòng sông lại xuất hiện một lần, mỗi lần lại lùi dần xuống dưới phía hạ du chừng bốn mươi, năm mươi dặm. Nó xuất hiện vào giờ Tý (sau nửa đêm) rồi trước khi ánh bình minh xuất hiện nó lại chìm vào lòng sông. Tống Bách Nghĩa theo dõi nhiều ngày rốt cuộc cũng tìm ra quy luật của chiếc xe ngựa này, cho nên hôm nay anh ta mới chạy tới đoạn sông này trước, thậm chí còn chuẩn bị kỹ càng để tìm hiểu xem chiếc xe ngựa kia là như thế nào.
“Cậu muốn tìm hiểu chuyện này nên mượn sức âm binh thì cũng thôi không nói.” Bàng Độc nghe xong liền nhắc nhở. “Nhưng sao cậu lại có thể mượn tay người khác để tìm xác chết? Cậu để lộ bí mật nhà mình như vậy không sợ sẽ chuốc họa vào thân hay sao?”
“Anh, chuyện này...” Tống Bách Nghĩa rối rắm sờ đầu, nụ cười trên mặt cũng hơi mất tự nhiên.
Tôi nhìn ánh mắt của anh ta rồi ngẫm lại, cái cô Miêu nữ kia quả thực rất xinh đẹp, nếu đổi một bộ đồ khác thì chắc chắn là một mỹ nhân. Tống Bách Nghĩa thuê cô ta đi tìm xác chắc hơn phân nửa là vì muốn có cơ hội tiếp xúc với người ta mà thôi.
“Anh, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.” Tống Bách Nghĩa ngẩng đầu nhìn trời. “Sắp tới giờ rồi, một lát nữa chiếc xe ngựa kia sẽ xuất hiện, chúng ta nên để mấy cái xác này xuống sông trước đã, hôm nay nhất định phải nghĩ cách kéo chiếc xe ngựa kia lên bờ.”
“Đúng thế! Anh, cái xe ngựa trong sông có khi là một bảo bối cổ xưa gì đó cũng không chừng.” Tôi đã hoàn toàn bị câu chuyện của Tống Bách Nghĩa mê hoặc. “Chúng ta tìm cách kéo nó lên bờ xem đi.”
Môn quy của Hà Phù Tử nghiêm ngặt là điều ai cũng biết, tuy Thất môn đã điêu tàn nhưng đã làm người của Thất môn thì Bàng Độc vẫn muốn tuân thủ những quy củ xưa cũ này.
“Anh, chuyện thế này.” Tống Bách Nghĩa không nhận ra sự thay đổi nhỏ của Bàng Độc, anh ta hơi đắc ý, nhỏ giọng nói với chúng tôi: “Mấy ngày nay, trong sông xuất hiện một thứ khó lường, em đuổi theo nó từ nhà em cho tới tận đây, nhưng em nghĩ, một mình em thân cô thế cô không xử lý được nó nên mới mượn sức những xác chết này. Ít nhất nếu có chuyện chúng có thể giúp đỡ em đôi chút.”
“Ý của cậu là cậu dùng Huyết Tuyến Trùng của Thất môn để giải quyết việc tư của cậu?”
“Cái này...” Lần này Tống Bách Nghĩa đã nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của Bàng Độc.
“Anh, thôi mà, thôi mà.” Tôi vội vàng hòa giải. “Xác đã dẫn tới rồi cũng đâu thể chôn lại được đúng không? Chỉ cần lần sau không tái phạm nữa là được rồi.”
Vốn dĩ tôi có lòng tốt muốn khuyên nhủ nhưng ai ngờ Tống Bách Nghĩa lại không cảm kích, thậm chí còn liếc mắt trừng tôi. Nói trắng ra là, anh ta phục Bàng Độc vì thân phận của anh ấy và anh ấy có thể khống chế được anh ta, còn tôi thì lại không chút công phu gì. Mà Tống Bách Nghĩa lại là người trẻ tuổi, tính tình ngông ngênh không kiềm chế, cho nên anh ta có chút coi thường tôi.
“Bách Nghĩa, thứ khó lường trong sông mà cậu vừa nói rốt cuộc là thứ gì?”
“Anh Bàng, nó thật sự không phải thứ bình thường đâu, em cũng không biết rõ nữa, để em nói cho anh những gì em biết.”
Nhà của Tống Bách Nghĩa nằm ở thôn Bão Liễu, trong Thất môn thì nhà họ Tống là nhà có nhân số đông đảo nhất. Cha của Tống Bách Nghĩa đã mất nhưng trong nhà vẫn còn rất nhiều họ hàng khác. Bắt đầu từ thời cha của chúng tôi thì Thất môn đã bắt đầu điêu tàn, Người Cầm Đèn của Thất môn - Bàng Đại lại mất tích, cho nên môn quy của Thất môn ở nhà họ Tống có chút lơi lỏng.
Người họ Tống lẩn trốn cực kì tốt, nhà của Tống Bách Nghĩa vốn dĩ làm “nghề vớt xác” cho nên đã đem nghề tổ của nhà mình truyền đến thôn Bão Liễu. Mấy năm trước, thôn Bão Liễu bắt đầu kiếm tiền bằng việc vớt xác trên sông, danh tiếng cũng từ đó truyền đi, nhưng không ai ngờ trong cái thôn này lại có một nhà của Thất môn.
Trên sông, nghề vớt xác là một nghề vừa bị người ta coi thường lại vừa khiến người ta thèm đỏ cả mắt. Người xưa có câu nói “người sống không làm bạn cùng người chết”, cho nên những người làm việc ở nghĩa trang hay những việc có liên quan đến người chết đa phần đều là những người bị ép đến đường cùng, nghèo đến không thể sống nổi mới bất đắc dĩ phải đi ăn cơm của người chết. Thế nhưng nhà họ Tống lại nhận ủy thác của người khác để vớt xác, giá cả cao mà lại không được mặc cả cho nên chỉ làm mấy năm sau đã trở nên giàu có.
Muốn vớt xác hiển nhiên phải thường xuyên “giao tiếp” với sông nước, ước chừng nửa tháng trước, có một vị khách tìm đến nhà họ Tống, con trai của vị khách đó bị trượt chân rơi xuống nước, đoán là không sống nữa cho nên muốn tìm xác về để an táng. Nhà họ Tống nhận việc này, Tống Bách Nghĩa liền dẫn theo hai người đi tìm xác trên sông.
Lúc ba người họ tới bờ sông thì bầu trời đang bình thường lại trở nên u ám, sét đánh đùng đùng, mây đen kéo tới đầy sông.
Thấy thời tiết thay đổi như vậy thì bọn họ có chút do dự, bởi vì thuyền đi vớt xác đều là những con thuyền nhỏ, nếu như vô tình gặp mưa to gió lớn nguy cơ bị lật thuyền sẽ rất cao.
Hết cách, Tống Bách Nghĩa đành phải chờ ở ven sông cho tới khi mây đen tan đi mới khởi công. Thế nhưng, mây đen chẳng những không tan mà càng ngày càng thêm dày đặc, ánh chớp sau những đám mây cũng càng ngày càng mãnh liệt. Ba người đang định lùi về sau thì mặt sông bất ngờ cuộn lên những con sóng lớn.
Tình cảnh như vậy khiến Tống Bách Nghĩa hết sức giật mình, bởi vì ngoại trừ mùa lũ hàng năm thì nước sông Hoàng Hà không bao giờ đột ngột dâng lên cao như vậy. Nước dâng cao đến đáng sợ, cả mặt sông như biến thành một bát nước đang sôi sùng sục. Đi cùng với Tống Bách Nghĩa là hai cậu con trai thuộc chi thứ của nhà họ Tống, lá gan không lớn như Tống Bách Nghĩa cho nên vừa thấy thời tiết cùng mặt sông bất thường là lập tức đòi đi về.
Tống Bách Nghĩa không để ý đến bọn họ, một mình đứng trên bờ sông quan sát.
Một lúc lâu sau, từ giữa những bọt nước trên mặt nước đột nhiên xuất hiện một cái bóng cực kì lớn, bay lơ lửng giữa những cơn sóng đang trập trùng nhấp nhô.
Tống Bách Nghĩa đứng hơi xa cho nên ban đầu anh ta không thấy rõ đó là cái gì, anh ta nhanh nhẹn trèo lên một gò đất cao trên bãi sông rồi căng mắt nhìn cho kỹ, sau đó anh ta lập tức kinh hãi.
“Anh, anh đoán được trong sông là cái gì không?”
“Cậu hỏi như thể tôi đoán được ấy?”
“Anh Bách Nghĩa mau nói đi.” Tôi nghe đến nhập tâm, vừa thấy anh ta dừng lại thì vội vàng thúc giục.
“Một thằng nhóc như mày thì biết cái gì?” Tống Bách Nghĩa bĩu môi với tôi, sau đó quay sang nhìn Bàng Độc, nói: “Đó là một chiếc xe ngựa!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Cái gì?”
Cả tôi và Bàng Độc đều ngây ra, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là cảm thấy Tống Bách Nghĩa ăn nói linh tinh. Mặc dù Sông Hoàng Hà thường xuyên xảy ra những chuyện li kì kì lạ, thế nhưng tôi chưa từng nghe thấy ai nói xe ngựa trồi lên từ giữa sông cả.
“Bách Nghĩa, lúc đó cậu có nhìn rõ thật không?”
“Anh, nếu như không nhìn rõ thì em cần phải tốn công tốn sức thế này sao?” Tống Bách Nghĩa giải thích. “Không những em nhìn rõ mà thậm chí còn nhìn thấy không chỉ một lần!”
Đó là một chiếc xe bốn ngựa kéo rất lớn, nó giống như một con thuyền lớn từ tốn chạy trên sông. Lúc đó, Tống Bách Nghĩa không dám chắc cho nên không dám nghĩ cái gì, đến lúc chiếc xe ngựa dần dần chìm xuống theo dòng nước thì Tống Bách Nghĩa vẫn đang ngẩn ngơ ở trên bờ.
Sau hôm đó, cứ mỗi một hôm chiếc xe ngựa trong lòng sông lại xuất hiện một lần, mỗi lần lại lùi dần xuống dưới phía hạ du chừng bốn mươi, năm mươi dặm. Nó xuất hiện vào giờ Tý (sau nửa đêm) rồi trước khi ánh bình minh xuất hiện nó lại chìm vào lòng sông. Tống Bách Nghĩa theo dõi nhiều ngày rốt cuộc cũng tìm ra quy luật của chiếc xe ngựa này, cho nên hôm nay anh ta mới chạy tới đoạn sông này trước, thậm chí còn chuẩn bị kỹ càng để tìm hiểu xem chiếc xe ngựa kia là như thế nào.
“Cậu muốn tìm hiểu chuyện này nên mượn sức âm binh thì cũng thôi không nói.” Bàng Độc nghe xong liền nhắc nhở. “Nhưng sao cậu lại có thể mượn tay người khác để tìm xác chết? Cậu để lộ bí mật nhà mình như vậy không sợ sẽ chuốc họa vào thân hay sao?”
“Anh, chuyện này...” Tống Bách Nghĩa rối rắm sờ đầu, nụ cười trên mặt cũng hơi mất tự nhiên.
Tôi nhìn ánh mắt của anh ta rồi ngẫm lại, cái cô Miêu nữ kia quả thực rất xinh đẹp, nếu đổi một bộ đồ khác thì chắc chắn là một mỹ nhân. Tống Bách Nghĩa thuê cô ta đi tìm xác chắc hơn phân nửa là vì muốn có cơ hội tiếp xúc với người ta mà thôi.
“Anh, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.” Tống Bách Nghĩa ngẩng đầu nhìn trời. “Sắp tới giờ rồi, một lát nữa chiếc xe ngựa kia sẽ xuất hiện, chúng ta nên để mấy cái xác này xuống sông trước đã, hôm nay nhất định phải nghĩ cách kéo chiếc xe ngựa kia lên bờ.”
“Đúng thế! Anh, cái xe ngựa trong sông có khi là một bảo bối cổ xưa gì đó cũng không chừng.” Tôi đã hoàn toàn bị câu chuyện của Tống Bách Nghĩa mê hoặc. “Chúng ta tìm cách kéo nó lên bờ xem đi.”
Bình luận facebook