Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23 - Chương 23NHIỆM VỤ QUAN TRỌNG
T
ôi không biết chúng tôi có thoát được một kiếp này hay không, tôi chỉ biết mình phải cõng Bàng Độc liều mạng mà chạy. Đột nhiên anh ấy vỗ vai tôi rồi trầm giọng nói: “Lão Lục, thả anh xuống.”
“Em không thả!” Tôi vừa nghe liền biết Bàng Độc muốn tôi bỏ anh ấy lại, nếu tôi thả anh ấy xuống tôi có thể chạy nhanh hơn một chút, cơ hội sống sót nhiều hơn một chút.
“Thả ra! Đây không phải thứ bình thường! Nó sẽ giết tất cả chúng ta!” Bàng Độc gằn giọng nói rồi lớn tiếng mắng tôi. “Làm sao? Muốn tất cả chết cùng một chỗ?”
“Em không thả!” Tôi quả quyết từ chối. Đúng là tôi không muốn chết nhưng tôi vẫn nhớ tại sao chân của anh ấy lại bị thương, anh ấy coi tôi như em trai trong nhà thì sao tôi sao có thể để mặc anh ấy mà chạy trốn được? Tôi miễn cường cười nói: “Anh, lâm trận mà bỏ chạy thì xứng đáng là người của Thất môn sao?”
Ầm! ! !
Ầm! ! !
Ầm! ! !
Ngoài miệng thì nói là vậy nhưng tình hình trước mắt đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Tống Bách Nghĩa phản ứng chậm hơn tôi một chút cho nên hiện tại anh ta đang chạy cuối cùng.
Lúc sắp đến gần Tống Bách Nghĩa, chiếc xe ngựa bằng xương trắng kia đột nhiên chấn động một cái, rồi cả người Tống Bách Nghĩa giống như con diều đứt dây bị đánh văng ra rồi rơi xuống ngay trước mặt tôi.
Cho dù Tống Bách Nghĩa to khỏe là thế nhưng lúc đó anh ta mới chỉ nghiêng người đã phun ra một ngụm máu.
Tôi sợ đến phát run lên, chiếc xe ngựa này không phải thứ con người có thể cản lại, cho dù thân thủ có mạnh cỡ nào cũng không có tác dụng, ngoài chạy trốn ra thì chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Lúc đó, đám người chúng tôi chỉ hận sao cha mẹ không sinh cho chúng tôi thêm hai cái đùi nữa, ngay cả Sở Niên Cao to béo cũng chạy như bay. Cơ mà tất cả chỉ là vô dụng, trong nháy mắt, chiếc xe kia đã tiến sát tới chúng tôi, sát khí ngập trời của nó giống như một con dao vô hình sắc bén muốn cắt nát cả da thịt của chúng tôi.
Tôi đánh liều chạy vòng qua một cái gò đất, mong là có thể kéo dài một lúc. Chúng tôi chạy vòng quanh cái gò đất, chiếc xe ngựa xương trắng cũng chạy vòng theo, cái gò đất nhanh chóng bị xe ngựa san bằng một nửa.
Rầm...
Đúng lúc đó, đột nhiên có một cái bóng bay tới, rồi rơi thẳng xuống trước mặt cái xe ngựa bằng xương trắng kia.
Mặc dù nó xuất hiện rất đột ngột, hơn nữa tôi chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, thế nhưng tôi vẫn nhìn vô cùng rõ ràng.
Tôi không biết phải miêu tả tâm trạng của mình lúc đó là như thế nào, chỉ có cảm giác đen đủi muốn chết.
Cái thứ vừa từ trên trời rơi xuống chính là cỗ quan tài nát chứa cô gái trong sông, đối với cái quan tài nát này, tôi vừa hận lại vừa sợ. Cái xe ngựa kia đã khó có thể đối phó, giờ lại thêm cái quan tài nát này nữa thì chúng tôi chết chắc rồi, một cơ hội sống sót cũng không có.
“Anh Bách Nghĩa! Anh cõng anh Bàng Độc đi trước đi!” Tôi nghĩ, cái quan tài nát kia nhận ra tôi, người nó muốn tìm cũng chính là tôi cho nên tôi không cần liên lụy đến đám Bàng Độc. Đằng nào cũng phải chết, nếu như mấy người Bàng Độc có thể sống sót cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Tôi giao Bàng Độc cho Tống Bách Nghĩa rồi định quay người chạy ngược lại, cho dù liều mạng cũng phải kéo được chút thời gian cho bọn họ.
Rầm! ! !
Thế nhưng tôi không ngờ rằng cái quan tài nát kia vừa rơi xuống thì cái xe ngựa bằng xương trắng kia bắt đầu lung lay, sau đó nó lập tức đổi hướng loạn xạ rồi quay xe chạy thẳng về phía sông Hoàng Hà.
Tôi sửng sốt, chẳng lẽ cái quan tài nát này tới cứu tôi?
Thế nhưng nhìn cái xe đang lắc la lắc lư chạy về phía sông rồi lại nghĩ đến chuyện cái người trong quan tài này đã hại tôi ra nông nỗi này, thậm chí còn không cho tôi chết được thống khoái thì cô ta sẽ cứu tôi được sao?
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là do cái xe ngựa bằng xương trắng này có lai lịch không bình thường nên cái cỗ quan tài nát này muốn chiếm được cái gì đó từ nó.
Đám người chúng tôi tìm được đường sống trong chỗ chết nên không nói nhiều, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.
Trong lúc bỏ chạy tôi có quay đầu nhìn lại, có vẻ như cái xe ngựa bằng xương trắng kia đã quay về sông Hoàng Hà, cho nên trên mặt sông bắt đầu nổi sóng.
Chúng tôi chạy một mạch chừng bốn, năm dặm vẫn không dám giảm tốc độ, chạy ngược chạy xuôi nửa ngày cuối cùng chúng tôi dừng lại trốn ở một góc trong bãi đất trũng nào đó.
Bốn người chúng tôi vô cùng chật vật, vừa ngồi xuống đã há miệng thở hồng hộc. Gương mặt Tống Bách Nghĩa trắng bệch, chuyện hôm nay đều là do anh ta mà ra, nếu hôm nay anh ta không gặp được tôi và Bàng Độc thì chắc chắn anh ta đã chết mất xác rồi.
“Anh.” Tôi thấy tình hình đã an toàn nên quay sang hỏi Bàng Độc. “Chiếc xe ngựa kia có lai lịch gì vậy?”
Vietwriter.vn
Bàng Độc không nói gì, anh ấy nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn Sở Niên Cao.
“Ướt quá, để tôi đi nhặt chút củi về đốt đống lửa sấy quần áo.” Sở Niên Cao tuy nhát gan nhưng lại khá thông minh, hắn ta biết chúng tôi có chuyện muốn nói nên lấy cớ nhặt củi, tránh đi.
“Không hay cho lắm, chuyện anh sợ nhất đã tới rồi.” Bàng Độc nhỏ giọng nói. “Đại họa… cuối cùng vẫn tránh không thoát.”
“Nói vậy là sao?”
“Mấy cậu có biết vì sao cái xe ngựa kia mỗi ngày đều xuôi theo dòng sông không? Là nó đang tìm đồ.”
“Tìm cái gì?”
“Nó đang tìm mắt sông của sông Hoàng Hà.”
Mắt sông mà Bàng Độc nói đến không liên quan gì đến mắt sông mắt núi mà mấy ông thầy phong thủy hay nói tới, mắt sông mà anh ấy nói chính là một vị trí. Hoàng Hà chỉ có một mắt sông, hơn nữa vị trí này liên tục thay đổi theo dòng chảy
“Anh, nó tìm mắt sông để làm gì.”
“Những người đi trước của Thất môn từng nói, mắt sông của sông Hoàng Hà trấn giữ một thứ, nếu như cái xe ngựa bằng xương trắng kia tìm được mắt sông thì tức là cũng tìm được thứ đó. Nếu như để nó tìm được thứ đó thì cả thiên hạ cũng không ai có thể kiềm chế được nó!” Bàng Độc kể. “Nhưng người của Thất môn chúng ta chưa từng có ai đi qua mắt sông, cũng không biết thứ mắt sông đang trấn giữ là cái gì.”
Hiển nhiên, chiếc xe kia chìm ở trong sông Hoàng Hà ít nhất cũng phải bốn năm trăm năm, vậy mà bây giờ nó lại đột nhiên xuất hiện. Tôi bỗng nhớ tới con cá tuế tinh khổng lồ dám ra khỏi sông bị Bàng Độc dùng Trấn Hà Kính đánh chết kia, nếu trong sông không có biến thì chắc chắn những yêu ma quỷ quái này không dám lên bờ xằng bậy.
Chẳng lẽ là vì cái xe ngựa bằng xương trắng kia cho nên đám yêu quái trong sông mới dám to gan lớn mật như vậy?
“Những người đi trước đều đã qua đời, Thất môn giờ chỉ còn lại chúng ta, nhưng chỉ cần một người trong chúng ta còn sống cũng tuyệt đối không thể quên nhiệm vụ của mình.” Bàng Độc híp mắt lại. “Việc quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ cách bảo vệ mắt sông, tuyệt đối không thể để cái xe ngựa kia tìm được nó.”
“Làm sao tìm được? Chúng ta vốn không biết mắt sông đang ở chỗ nào.”
Bàng Độc không lên tiếng, anh ấy cúi gằm đầu như đang suy nghĩ cái gì đó. Anh ấy là con trai ruột của Người Cầm Đèn Thất môn, chắc chắn anh ấy biết chuyện của Thất môn, nhưng hiện tại chưa phải lúc nói ra. Mà giờ tôi và Tống Bách Nghĩa không phải những người có thể đảm đương được trọng trách, nếu chúng tôi vô tình để lộ chuyện này ra thì sự tình chỉ có thể ngày càng thê thảm hơn.
Thế nhưng, mấu chốt là Thất môn không còn ai khác, chỉ có thể dựa vào đám người trẻ tuổi chúng tôi mà thôi.
“Bách Nghĩa, lão Lục, tôi giao cho hai người một việc, hai cậu phải lập tức đi làm ngay!” Bàng Độc nghĩ một lúc lâu rồi hạ quyết tâm. “Hai người có biết phần mộ tổ tiên nhà mình ở đâu không?”
ôi không biết chúng tôi có thoát được một kiếp này hay không, tôi chỉ biết mình phải cõng Bàng Độc liều mạng mà chạy. Đột nhiên anh ấy vỗ vai tôi rồi trầm giọng nói: “Lão Lục, thả anh xuống.”
“Em không thả!” Tôi vừa nghe liền biết Bàng Độc muốn tôi bỏ anh ấy lại, nếu tôi thả anh ấy xuống tôi có thể chạy nhanh hơn một chút, cơ hội sống sót nhiều hơn một chút.
“Thả ra! Đây không phải thứ bình thường! Nó sẽ giết tất cả chúng ta!” Bàng Độc gằn giọng nói rồi lớn tiếng mắng tôi. “Làm sao? Muốn tất cả chết cùng một chỗ?”
“Em không thả!” Tôi quả quyết từ chối. Đúng là tôi không muốn chết nhưng tôi vẫn nhớ tại sao chân của anh ấy lại bị thương, anh ấy coi tôi như em trai trong nhà thì sao tôi sao có thể để mặc anh ấy mà chạy trốn được? Tôi miễn cường cười nói: “Anh, lâm trận mà bỏ chạy thì xứng đáng là người của Thất môn sao?”
Ầm! ! !
Ầm! ! !
Ầm! ! !
Ngoài miệng thì nói là vậy nhưng tình hình trước mắt đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Tống Bách Nghĩa phản ứng chậm hơn tôi một chút cho nên hiện tại anh ta đang chạy cuối cùng.
Lúc sắp đến gần Tống Bách Nghĩa, chiếc xe ngựa bằng xương trắng kia đột nhiên chấn động một cái, rồi cả người Tống Bách Nghĩa giống như con diều đứt dây bị đánh văng ra rồi rơi xuống ngay trước mặt tôi.
Cho dù Tống Bách Nghĩa to khỏe là thế nhưng lúc đó anh ta mới chỉ nghiêng người đã phun ra một ngụm máu.
Tôi sợ đến phát run lên, chiếc xe ngựa này không phải thứ con người có thể cản lại, cho dù thân thủ có mạnh cỡ nào cũng không có tác dụng, ngoài chạy trốn ra thì chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Lúc đó, đám người chúng tôi chỉ hận sao cha mẹ không sinh cho chúng tôi thêm hai cái đùi nữa, ngay cả Sở Niên Cao to béo cũng chạy như bay. Cơ mà tất cả chỉ là vô dụng, trong nháy mắt, chiếc xe kia đã tiến sát tới chúng tôi, sát khí ngập trời của nó giống như một con dao vô hình sắc bén muốn cắt nát cả da thịt của chúng tôi.
Tôi đánh liều chạy vòng qua một cái gò đất, mong là có thể kéo dài một lúc. Chúng tôi chạy vòng quanh cái gò đất, chiếc xe ngựa xương trắng cũng chạy vòng theo, cái gò đất nhanh chóng bị xe ngựa san bằng một nửa.
Rầm...
Đúng lúc đó, đột nhiên có một cái bóng bay tới, rồi rơi thẳng xuống trước mặt cái xe ngựa bằng xương trắng kia.
Mặc dù nó xuất hiện rất đột ngột, hơn nữa tôi chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, thế nhưng tôi vẫn nhìn vô cùng rõ ràng.
Tôi không biết phải miêu tả tâm trạng của mình lúc đó là như thế nào, chỉ có cảm giác đen đủi muốn chết.
Cái thứ vừa từ trên trời rơi xuống chính là cỗ quan tài nát chứa cô gái trong sông, đối với cái quan tài nát này, tôi vừa hận lại vừa sợ. Cái xe ngựa kia đã khó có thể đối phó, giờ lại thêm cái quan tài nát này nữa thì chúng tôi chết chắc rồi, một cơ hội sống sót cũng không có.
“Anh Bách Nghĩa! Anh cõng anh Bàng Độc đi trước đi!” Tôi nghĩ, cái quan tài nát kia nhận ra tôi, người nó muốn tìm cũng chính là tôi cho nên tôi không cần liên lụy đến đám Bàng Độc. Đằng nào cũng phải chết, nếu như mấy người Bàng Độc có thể sống sót cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Tôi giao Bàng Độc cho Tống Bách Nghĩa rồi định quay người chạy ngược lại, cho dù liều mạng cũng phải kéo được chút thời gian cho bọn họ.
Rầm! ! !
Thế nhưng tôi không ngờ rằng cái quan tài nát kia vừa rơi xuống thì cái xe ngựa bằng xương trắng kia bắt đầu lung lay, sau đó nó lập tức đổi hướng loạn xạ rồi quay xe chạy thẳng về phía sông Hoàng Hà.
Tôi sửng sốt, chẳng lẽ cái quan tài nát này tới cứu tôi?
Thế nhưng nhìn cái xe đang lắc la lắc lư chạy về phía sông rồi lại nghĩ đến chuyện cái người trong quan tài này đã hại tôi ra nông nỗi này, thậm chí còn không cho tôi chết được thống khoái thì cô ta sẽ cứu tôi được sao?
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là do cái xe ngựa bằng xương trắng này có lai lịch không bình thường nên cái cỗ quan tài nát này muốn chiếm được cái gì đó từ nó.
Đám người chúng tôi tìm được đường sống trong chỗ chết nên không nói nhiều, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.
Trong lúc bỏ chạy tôi có quay đầu nhìn lại, có vẻ như cái xe ngựa bằng xương trắng kia đã quay về sông Hoàng Hà, cho nên trên mặt sông bắt đầu nổi sóng.
Chúng tôi chạy một mạch chừng bốn, năm dặm vẫn không dám giảm tốc độ, chạy ngược chạy xuôi nửa ngày cuối cùng chúng tôi dừng lại trốn ở một góc trong bãi đất trũng nào đó.
Bốn người chúng tôi vô cùng chật vật, vừa ngồi xuống đã há miệng thở hồng hộc. Gương mặt Tống Bách Nghĩa trắng bệch, chuyện hôm nay đều là do anh ta mà ra, nếu hôm nay anh ta không gặp được tôi và Bàng Độc thì chắc chắn anh ta đã chết mất xác rồi.
“Anh.” Tôi thấy tình hình đã an toàn nên quay sang hỏi Bàng Độc. “Chiếc xe ngựa kia có lai lịch gì vậy?”
Vietwriter.vn
Bàng Độc không nói gì, anh ấy nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn Sở Niên Cao.
“Ướt quá, để tôi đi nhặt chút củi về đốt đống lửa sấy quần áo.” Sở Niên Cao tuy nhát gan nhưng lại khá thông minh, hắn ta biết chúng tôi có chuyện muốn nói nên lấy cớ nhặt củi, tránh đi.
“Không hay cho lắm, chuyện anh sợ nhất đã tới rồi.” Bàng Độc nhỏ giọng nói. “Đại họa… cuối cùng vẫn tránh không thoát.”
“Nói vậy là sao?”
“Mấy cậu có biết vì sao cái xe ngựa kia mỗi ngày đều xuôi theo dòng sông không? Là nó đang tìm đồ.”
“Tìm cái gì?”
“Nó đang tìm mắt sông của sông Hoàng Hà.”
Mắt sông mà Bàng Độc nói đến không liên quan gì đến mắt sông mắt núi mà mấy ông thầy phong thủy hay nói tới, mắt sông mà anh ấy nói chính là một vị trí. Hoàng Hà chỉ có một mắt sông, hơn nữa vị trí này liên tục thay đổi theo dòng chảy
“Anh, nó tìm mắt sông để làm gì.”
“Những người đi trước của Thất môn từng nói, mắt sông của sông Hoàng Hà trấn giữ một thứ, nếu như cái xe ngựa bằng xương trắng kia tìm được mắt sông thì tức là cũng tìm được thứ đó. Nếu như để nó tìm được thứ đó thì cả thiên hạ cũng không ai có thể kiềm chế được nó!” Bàng Độc kể. “Nhưng người của Thất môn chúng ta chưa từng có ai đi qua mắt sông, cũng không biết thứ mắt sông đang trấn giữ là cái gì.”
Hiển nhiên, chiếc xe kia chìm ở trong sông Hoàng Hà ít nhất cũng phải bốn năm trăm năm, vậy mà bây giờ nó lại đột nhiên xuất hiện. Tôi bỗng nhớ tới con cá tuế tinh khổng lồ dám ra khỏi sông bị Bàng Độc dùng Trấn Hà Kính đánh chết kia, nếu trong sông không có biến thì chắc chắn những yêu ma quỷ quái này không dám lên bờ xằng bậy.
Chẳng lẽ là vì cái xe ngựa bằng xương trắng kia cho nên đám yêu quái trong sông mới dám to gan lớn mật như vậy?
“Những người đi trước đều đã qua đời, Thất môn giờ chỉ còn lại chúng ta, nhưng chỉ cần một người trong chúng ta còn sống cũng tuyệt đối không thể quên nhiệm vụ của mình.” Bàng Độc híp mắt lại. “Việc quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ cách bảo vệ mắt sông, tuyệt đối không thể để cái xe ngựa kia tìm được nó.”
“Làm sao tìm được? Chúng ta vốn không biết mắt sông đang ở chỗ nào.”
Bàng Độc không lên tiếng, anh ấy cúi gằm đầu như đang suy nghĩ cái gì đó. Anh ấy là con trai ruột của Người Cầm Đèn Thất môn, chắc chắn anh ấy biết chuyện của Thất môn, nhưng hiện tại chưa phải lúc nói ra. Mà giờ tôi và Tống Bách Nghĩa không phải những người có thể đảm đương được trọng trách, nếu chúng tôi vô tình để lộ chuyện này ra thì sự tình chỉ có thể ngày càng thê thảm hơn.
Thế nhưng, mấu chốt là Thất môn không còn ai khác, chỉ có thể dựa vào đám người trẻ tuổi chúng tôi mà thôi.
“Bách Nghĩa, lão Lục, tôi giao cho hai người một việc, hai cậu phải lập tức đi làm ngay!” Bàng Độc nghĩ một lúc lâu rồi hạ quyết tâm. “Hai người có biết phần mộ tổ tiên nhà mình ở đâu không?”
Bình luận facebook