Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24 - Chương 24TẠM THỜI CHIA CÁCH
"P
hần mộ tổ tiên?” Tôi ngây người nhìn Bàng Độc, không hiểu anh ấy tự dưng nhắc tới phần mộ tổ tiên là có ý gì.
“Đây là bí mật cực kì quan trọng của Thất môn chúng ta, nếu không đến nước đường cùng bất đắc dĩ thì tôi không dám nói lung tung.” Bàng Độc dừng một chút rồi nói tiếp. “Lão Lục, em với Bách Nghĩa lập tức về phần mộ tổ tiên nhà mình, tìm phần mộ của ông tổ nhà mình.”
Tôi và Tống Bách Nghĩa quay mặt nhìn nhau, tôi biết mộ tổ của nhà họ Trần ở cốc Hắc Nê, đây là do Yến Bạch Y nói cho tôi biết. Hai năm trước tôi có qua đó một lần. Thế nhưng, mộ tổ của nhà họ Trần hiện giờ không có ai chăm sóc cho nên khắp nơi đều là cỏ dại, nếu không tìm kĩ thì sẽ không thấy.
“Anh, chúng em đến đó rồi thì làm gì nữa?”
“Đào mộ tổ, rồi lấy thứ trong quan tài.” Bàng Độc trịnh trọng dặn dò.
“Đào mộ tổ???” Cả tôi và Tống Bách Nghĩa đều kinh hãi, đối với những người sinh sống ở bãi sông như chúng tôi đều có quan niệm rất nặng nề về chuyện này. Ai cũng tin rằng, mộ của tổ tiên sẽ ảnh hưởng tới đời sau, cho nên muốn dời mộ tổ cũng phải tìm thầy phong thủy cao tay đoán giờ lành ngày tốt, đó là một chuyện vô cùng trọng đại. Và từ xưa tới nay, chưa từng có ai dám tùy tiện đào mộ tổ lên cả.
“Mộ tổ của nhà các cậu là mộ trống, trong mộ chỉ có quần áo và di vật cùng với một cái tay.” Lúc Bàng Độc nói những lời này, anh thu nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu, như sợ có người nào khác nghe được. “Hai người chỉ cần mang cái tay đó về.”
“Mộ trống? Chỉ có một cái tay? Mộ tổ của chúng em...”
“Mộ tổ của nhà mấy người ở chỗ khác nhau, đừng hỏi nhiều, lên đường ngay đi!”
Tôi còn muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên, các khớp xương trên người tôi như bị đóng băng lại, tôi không kìm được mà rùng mình một cái. Tình trạng này còn chưa kịp trở lại bình thường thì đầu gối của tôi đột nhiên đau đớn dữ dội, trong cơn đau còn có cảm giác ngứa ngáy vô cùng khó chịu. Tôi ra sức cào cấu nhưng bàn tay không thể xuyên qua da thịt mà cào đến đầu khớp xương được.
“Lão Lục! Em làm sao thế?!”
“Xương của em đau quá...” Tôi giơ tay lên, suýt nữa sợ đến phát ngất, từ hai bàn tay kéo đến cổ tay của tôi chẳng biết từ bao giờ đã chuyển sang màu xanh lục.
Thi độc phát tác!
Từ khi tôi bị trúng thi độc đến giờ nó chưa từng phát tác, cho nên mấy ngày nay tôi đã quên luôn chuyện này, hiện giờ nó bắt đầu phát tác khiến tôi khó chịu hơn cả chết.
Tôi không chịu nổi mà lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng gãi khắp người đến chảy cả máu.
“Họ Sở! Mau cút về đây!” Bàng Độc thấy tôi đau đớn như vậy thì lập tức gọi Sở Niên Cao quay trở về.
Sở Niên Cao vừa nghe tiếng Bàng Độc đã sợ đến són cả ra quần, vội vã chạy về. Hắn ta tinh thông về dược lý lại hiểu về y thuật cho nên vừa nhìn đã biết tôi bị thi độc phát tác, thế nhưng loại độc này không có thuốc giải, chỉ có thể mượn dược lực của thuốc để tạm thời khống chế nó không phát tác mà thôi. Sở Niên Cao mau chóng lấy hai loại dược liệu mà chúng tôi trộm được ở Dược Thần Miếu, bảo tôi nhai sống rồi nuốt xuống.
Tác dụng của dược liệu không nhanh, sau khi ăn xong tôi vẫn khó chịu muốn chết. Thi độc phát tác thật sự khiến người ta không muốn sống nữa, thế nhưng chết thì lại không cam lòng. Khoảng chừng mười lăm phút sau, dược liệu mới bắt đầu có tác dụng, cơn khó chịu dần dần dịu xuống, những vết xanh đen trên người tôi cũng từ từ phai nhạt đi.
“Lão Lục! Em thế nào rồi?” Tuy Bàng Độc nóng tính, thế nhưng anh ấy đối xử với tôi lại không có chỗ nào để chê trách cả, hết lòng quan tâm tôi.
“Anh, em không sao... không sao...” Tôi đứng lên, mấy chỗ bị cào rách trên người giờ đau rát.
“Lão Lục, nếu em có thể chịu được thì cố chịu thêm, bây giờ là lúc cần người, mà chân của anh lại không cử động được. Em dẫn theo tên họ Sở này đi, lúc nào độc phát tác thì bảo hắn phối thuốc cho em.” Bàng Độc quay sang nhìn Sở Niên Cao, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng và vô cùng nghiêm nghị.
Sở Niên Cao thấy Bàng Độc cứ như chuột trông thấy mèo, không dám thở mạnh lấy một hơi.
Bàng Độc nói tiếp: “Họ Sở! Mày cũng rõ rồi đấy, trên người mày có Huyết Tuyến Trùng, mà thứ này chỉ có bọn tao mới có thể giải. Mày cứ liệu mà chăm sóc cho anh em của bọn tao!”
“Dạ vâng, dạ vâng...”
Tôi biết, nếu Bàng Độc đã giao việc cho chúng tôi thì chắc chắn đó là chuyện khẩn cấp, cho nên tôi cũng không nán lại nghỉ ngơi mà lập tức đỡ anh ấy đi men theo con đường nhỏ, lúc lên đường lớn trời cũng vừa sáng.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Chúng tôi đợi rất lâu mới thấy một chiếc xe kéo phân đi qua, chúng tôi cho lái xe chút tiền rồi bảo lái xe chở chúng tôi đến ngôi làng gần nhất.
Ngôi làng gần đây nhất cách chúng tôi hơn hai mươi dặm, cũng rất nhỏ, chúng tôi xuống xe rồi tìm vào một hộ gia đình gần đấy.
Đó là một hộ dân nghèo sống trên bãi ghềnh ven sông, trong nhà chỉ có một người cha già và một cô con gái cùng nhau sống qua ngày, hai người này khá là chất phát, thật thà.
Tôi bày tỏ muốn để Bàng Độc ở lại đây rồi chờ khi xử lý mọi chuyện xong xuôi sẽ tới tìm anh ấy. Ông lão chủ nhà sau khi nghe tôi giãi bày thì cũng không nói gì, chỉ quay sang nhìn con gái mình, hỏi: “Hạnh nhi, con xem...”
“Cha, bọn họ cũng là người cực khổ vất vả ngược xuôi, nhà chúng ta vẫn còn một gian phòng, để anh ta ở lại cũng không sao đâu.” Con gái ông lão khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi, ngày ngày làm việc dưới nắng nên làn da có hơi đen, nhưng đường nét trên gương mặt lại rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành tóc đuôi ngựa. Chị ấy vừa nói vừa dẫn tôi và Bàng Độc vào nhà.
Tôi luôn miệng nói cám ơn rồi lấy hai đồng bạc trắng mà Tống Bách Nghĩa vừa cho, đưa hai người họ. Thế nhưng, bọn họ không nhận.
“Anh bạn, không ai có thể buộc nhà lên lưng mà đi cả, hơn nữa trong nhà tôi cũng có phòng trống, để không cũng chẳng để làm gì nên tôi không thể nhận tiền của cậu.” Cô gái tên Hạnh nhi sống chết cũng không chịu nhận tiền, tôi khuyên can mãi, nói là muốn mua mấy con gà cho Bàng Độc bồi dưỡng sức khỏe thì chị ấy mới chịu nhận lấy một đồng.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Bàng Độc tôi lập tức rời khỏi nhà họ, tới tìm Tống Bách Nghĩa và Sở Niên Cao ở cổng làng.
Mộ tổ nhà tôi và mộ tổ nhà họ Tống đều ở phía Bắc cho nên chúng tôi có thể đi cùng nhau một đoạn đường. Bàng Độc không có ở đây nên Tống Bách Nghĩa lập tức ra vẻ làm anh cả, chuyện gì cũng phải do anh ta quyết định. Nhà họ Tống giàu có, Tống Bách Nghĩa cũng có tiền trong tay cho nên chúng tôi đã thuê một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa đi thẳng về phía Bắc, sáu ngày sau, chúng tôi đến gần thôn Bão Liễu, Tống Bách Nghĩa xuống xe ở đây, còn tôi thì cùng Sở Niên Cao vẫn tiếp tục đi tiếp.
Đường rất xa lại còn buồn chán, sau khi chúng tôi chia tay với Bàng Độc thì Sở Niên Cao trở nên hoạt bát và nhiều lời hơn. Hắn ta cứ nói hoài nói mãi, cuối cùng còn nói đến cả tôi và Bàng Độc.
“Anh Bàng của cậu là một người chính trực lắm đấy, xứng danh hai chữ “Hán Tử”.” Sở Niên Cao chép miệng một cái, rồi nói tiếp, “Tiếc là số mệnh không tốt, số khổ cả đời, không hưởng phúc được mấy ngày.”
“Anh đừng có ăn nói hàm hồ!” Sở Niên Cao nói mấy chuyện khác không sao, nhưng nói Bàng Độc số khổ, tôi liền không chịu nổi.
“Tôi không ăn nói hàm hồ!” Sở Niên Cao nhổ một bãi nước bọt ra tay, xoa rồi vuốt lên tóc, nghiêm trang nói: “Mỗi một người trên đời này từ khi sinh ra đều đã mang theo khí, dù là đế vương hay người bán hàng rong cũng không ngoại lệ. Khí của con người cũng giống như “xuyên sơn”* trong phong thuỷ, đều là nơi khởi nguồn của tất cả. Cũng vì thế mà các thầy vọng khí (xem khí), chỉ cần nhìn là biết đại khái số mệnh của một người.”
(*) Xuyên sơn: Là để chỉ con đường mà long mạch chạy ở trong lòng đất, cũng có thể hiểu là long mạch.
“Nói cũng cao siêu quá nhỉ.” Nhìn dáng vẻ “cao tăng đắc đạo” của Sở Niên Cao, tôi không nhịn được mà hỏi: “Sao, chẳng lẽ anh còn biết vọng khí?”
“Không dám nhận là tinh thông… nhưng cũng biết một hai.” Sở Niên Cao dùng cả người đụng đụng vào người tôi. “Này, hay là để tôi xem số mệnh cuộc đời này của cậu đi?”
hần mộ tổ tiên?” Tôi ngây người nhìn Bàng Độc, không hiểu anh ấy tự dưng nhắc tới phần mộ tổ tiên là có ý gì.
“Đây là bí mật cực kì quan trọng của Thất môn chúng ta, nếu không đến nước đường cùng bất đắc dĩ thì tôi không dám nói lung tung.” Bàng Độc dừng một chút rồi nói tiếp. “Lão Lục, em với Bách Nghĩa lập tức về phần mộ tổ tiên nhà mình, tìm phần mộ của ông tổ nhà mình.”
Tôi và Tống Bách Nghĩa quay mặt nhìn nhau, tôi biết mộ tổ của nhà họ Trần ở cốc Hắc Nê, đây là do Yến Bạch Y nói cho tôi biết. Hai năm trước tôi có qua đó một lần. Thế nhưng, mộ tổ của nhà họ Trần hiện giờ không có ai chăm sóc cho nên khắp nơi đều là cỏ dại, nếu không tìm kĩ thì sẽ không thấy.
“Anh, chúng em đến đó rồi thì làm gì nữa?”
“Đào mộ tổ, rồi lấy thứ trong quan tài.” Bàng Độc trịnh trọng dặn dò.
“Đào mộ tổ???” Cả tôi và Tống Bách Nghĩa đều kinh hãi, đối với những người sinh sống ở bãi sông như chúng tôi đều có quan niệm rất nặng nề về chuyện này. Ai cũng tin rằng, mộ của tổ tiên sẽ ảnh hưởng tới đời sau, cho nên muốn dời mộ tổ cũng phải tìm thầy phong thủy cao tay đoán giờ lành ngày tốt, đó là một chuyện vô cùng trọng đại. Và từ xưa tới nay, chưa từng có ai dám tùy tiện đào mộ tổ lên cả.
“Mộ tổ của nhà các cậu là mộ trống, trong mộ chỉ có quần áo và di vật cùng với một cái tay.” Lúc Bàng Độc nói những lời này, anh thu nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu, như sợ có người nào khác nghe được. “Hai người chỉ cần mang cái tay đó về.”
“Mộ trống? Chỉ có một cái tay? Mộ tổ của chúng em...”
“Mộ tổ của nhà mấy người ở chỗ khác nhau, đừng hỏi nhiều, lên đường ngay đi!”
Tôi còn muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên, các khớp xương trên người tôi như bị đóng băng lại, tôi không kìm được mà rùng mình một cái. Tình trạng này còn chưa kịp trở lại bình thường thì đầu gối của tôi đột nhiên đau đớn dữ dội, trong cơn đau còn có cảm giác ngứa ngáy vô cùng khó chịu. Tôi ra sức cào cấu nhưng bàn tay không thể xuyên qua da thịt mà cào đến đầu khớp xương được.
“Lão Lục! Em làm sao thế?!”
“Xương của em đau quá...” Tôi giơ tay lên, suýt nữa sợ đến phát ngất, từ hai bàn tay kéo đến cổ tay của tôi chẳng biết từ bao giờ đã chuyển sang màu xanh lục.
Thi độc phát tác!
Từ khi tôi bị trúng thi độc đến giờ nó chưa từng phát tác, cho nên mấy ngày nay tôi đã quên luôn chuyện này, hiện giờ nó bắt đầu phát tác khiến tôi khó chịu hơn cả chết.
Tôi không chịu nổi mà lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng gãi khắp người đến chảy cả máu.
“Họ Sở! Mau cút về đây!” Bàng Độc thấy tôi đau đớn như vậy thì lập tức gọi Sở Niên Cao quay trở về.
Sở Niên Cao vừa nghe tiếng Bàng Độc đã sợ đến són cả ra quần, vội vã chạy về. Hắn ta tinh thông về dược lý lại hiểu về y thuật cho nên vừa nhìn đã biết tôi bị thi độc phát tác, thế nhưng loại độc này không có thuốc giải, chỉ có thể mượn dược lực của thuốc để tạm thời khống chế nó không phát tác mà thôi. Sở Niên Cao mau chóng lấy hai loại dược liệu mà chúng tôi trộm được ở Dược Thần Miếu, bảo tôi nhai sống rồi nuốt xuống.
Tác dụng của dược liệu không nhanh, sau khi ăn xong tôi vẫn khó chịu muốn chết. Thi độc phát tác thật sự khiến người ta không muốn sống nữa, thế nhưng chết thì lại không cam lòng. Khoảng chừng mười lăm phút sau, dược liệu mới bắt đầu có tác dụng, cơn khó chịu dần dần dịu xuống, những vết xanh đen trên người tôi cũng từ từ phai nhạt đi.
“Lão Lục! Em thế nào rồi?” Tuy Bàng Độc nóng tính, thế nhưng anh ấy đối xử với tôi lại không có chỗ nào để chê trách cả, hết lòng quan tâm tôi.
“Anh, em không sao... không sao...” Tôi đứng lên, mấy chỗ bị cào rách trên người giờ đau rát.
“Lão Lục, nếu em có thể chịu được thì cố chịu thêm, bây giờ là lúc cần người, mà chân của anh lại không cử động được. Em dẫn theo tên họ Sở này đi, lúc nào độc phát tác thì bảo hắn phối thuốc cho em.” Bàng Độc quay sang nhìn Sở Niên Cao, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng và vô cùng nghiêm nghị.
Sở Niên Cao thấy Bàng Độc cứ như chuột trông thấy mèo, không dám thở mạnh lấy một hơi.
Bàng Độc nói tiếp: “Họ Sở! Mày cũng rõ rồi đấy, trên người mày có Huyết Tuyến Trùng, mà thứ này chỉ có bọn tao mới có thể giải. Mày cứ liệu mà chăm sóc cho anh em của bọn tao!”
“Dạ vâng, dạ vâng...”
Tôi biết, nếu Bàng Độc đã giao việc cho chúng tôi thì chắc chắn đó là chuyện khẩn cấp, cho nên tôi cũng không nán lại nghỉ ngơi mà lập tức đỡ anh ấy đi men theo con đường nhỏ, lúc lên đường lớn trời cũng vừa sáng.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Chúng tôi đợi rất lâu mới thấy một chiếc xe kéo phân đi qua, chúng tôi cho lái xe chút tiền rồi bảo lái xe chở chúng tôi đến ngôi làng gần nhất.
Ngôi làng gần đây nhất cách chúng tôi hơn hai mươi dặm, cũng rất nhỏ, chúng tôi xuống xe rồi tìm vào một hộ gia đình gần đấy.
Đó là một hộ dân nghèo sống trên bãi ghềnh ven sông, trong nhà chỉ có một người cha già và một cô con gái cùng nhau sống qua ngày, hai người này khá là chất phát, thật thà.
Tôi bày tỏ muốn để Bàng Độc ở lại đây rồi chờ khi xử lý mọi chuyện xong xuôi sẽ tới tìm anh ấy. Ông lão chủ nhà sau khi nghe tôi giãi bày thì cũng không nói gì, chỉ quay sang nhìn con gái mình, hỏi: “Hạnh nhi, con xem...”
“Cha, bọn họ cũng là người cực khổ vất vả ngược xuôi, nhà chúng ta vẫn còn một gian phòng, để anh ta ở lại cũng không sao đâu.” Con gái ông lão khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi, ngày ngày làm việc dưới nắng nên làn da có hơi đen, nhưng đường nét trên gương mặt lại rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành tóc đuôi ngựa. Chị ấy vừa nói vừa dẫn tôi và Bàng Độc vào nhà.
Tôi luôn miệng nói cám ơn rồi lấy hai đồng bạc trắng mà Tống Bách Nghĩa vừa cho, đưa hai người họ. Thế nhưng, bọn họ không nhận.
“Anh bạn, không ai có thể buộc nhà lên lưng mà đi cả, hơn nữa trong nhà tôi cũng có phòng trống, để không cũng chẳng để làm gì nên tôi không thể nhận tiền của cậu.” Cô gái tên Hạnh nhi sống chết cũng không chịu nhận tiền, tôi khuyên can mãi, nói là muốn mua mấy con gà cho Bàng Độc bồi dưỡng sức khỏe thì chị ấy mới chịu nhận lấy một đồng.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Bàng Độc tôi lập tức rời khỏi nhà họ, tới tìm Tống Bách Nghĩa và Sở Niên Cao ở cổng làng.
Mộ tổ nhà tôi và mộ tổ nhà họ Tống đều ở phía Bắc cho nên chúng tôi có thể đi cùng nhau một đoạn đường. Bàng Độc không có ở đây nên Tống Bách Nghĩa lập tức ra vẻ làm anh cả, chuyện gì cũng phải do anh ta quyết định. Nhà họ Tống giàu có, Tống Bách Nghĩa cũng có tiền trong tay cho nên chúng tôi đã thuê một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa đi thẳng về phía Bắc, sáu ngày sau, chúng tôi đến gần thôn Bão Liễu, Tống Bách Nghĩa xuống xe ở đây, còn tôi thì cùng Sở Niên Cao vẫn tiếp tục đi tiếp.
Đường rất xa lại còn buồn chán, sau khi chúng tôi chia tay với Bàng Độc thì Sở Niên Cao trở nên hoạt bát và nhiều lời hơn. Hắn ta cứ nói hoài nói mãi, cuối cùng còn nói đến cả tôi và Bàng Độc.
“Anh Bàng của cậu là một người chính trực lắm đấy, xứng danh hai chữ “Hán Tử”.” Sở Niên Cao chép miệng một cái, rồi nói tiếp, “Tiếc là số mệnh không tốt, số khổ cả đời, không hưởng phúc được mấy ngày.”
“Anh đừng có ăn nói hàm hồ!” Sở Niên Cao nói mấy chuyện khác không sao, nhưng nói Bàng Độc số khổ, tôi liền không chịu nổi.
“Tôi không ăn nói hàm hồ!” Sở Niên Cao nhổ một bãi nước bọt ra tay, xoa rồi vuốt lên tóc, nghiêm trang nói: “Mỗi một người trên đời này từ khi sinh ra đều đã mang theo khí, dù là đế vương hay người bán hàng rong cũng không ngoại lệ. Khí của con người cũng giống như “xuyên sơn”* trong phong thuỷ, đều là nơi khởi nguồn của tất cả. Cũng vì thế mà các thầy vọng khí (xem khí), chỉ cần nhìn là biết đại khái số mệnh của một người.”
(*) Xuyên sơn: Là để chỉ con đường mà long mạch chạy ở trong lòng đất, cũng có thể hiểu là long mạch.
“Nói cũng cao siêu quá nhỉ.” Nhìn dáng vẻ “cao tăng đắc đạo” của Sở Niên Cao, tôi không nhịn được mà hỏi: “Sao, chẳng lẽ anh còn biết vọng khí?”
“Không dám nhận là tinh thông… nhưng cũng biết một hai.” Sở Niên Cao dùng cả người đụng đụng vào người tôi. “Này, hay là để tôi xem số mệnh cuộc đời này của cậu đi?”