Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 - Chương 25MỘ TỔ
"A
nh có bản lĩnh này?”
“Đương nhiên rồi!” Sở Niên Cao đắc ý. “Người anh em, không giấu cậu làm gì, trừ võ hơi í ẹ ra thì mấy loại “tam giáo cửu lưu”* khác tôi hơi bị rành rọt đấy!”
(*) Tam giáo cửu lưu: Chỉ nhưng kĩ năng không chính thống, cách gọi mang hàm ý chê bai.
Sở Niên Cao là người của Ba mươi sáu bàng môn lại có cha ruột là Người Cầm Đèn của Dược Thần Miếu, nên trong nhà không thiếu tiền. Từ nhỏ hắn ta đã không hứng thú gì với đao thương gậy gộc nhưng đối với mấy cái thứ cổ quái này lại rất là ham mê, cho nên lớn như vậy mà lại chẳng biết một chút võ công nào, còn mấy cái ngón nghề linh tinh này lại học được một đống.
“Vậy anh xem cho tôi đi.” Tôi không có địch ý gì với Sở Niên Cao, hơn nữa qua mấy ngày tiếp xúc, tôi cảm thấy con người hắn cũng không tệ, có lẽ không phải ai trong Ba mươi sáu bàng môn cũng là kẻ hay làm xằng làm bậy, gây tai họa cho người khác. Đằng nào trên đường đi cũng không có gì làm, cho nên tôi để Sở Niên Cao xem bói cho mình.
“Cái tôi học có tên là Vọng Khí Thuật.” Sở Niên Cao xắn tay áo, nói. “Đây là một thứ vô cùng hay ho, nếu như tinh thông đến tận cùng thì chỉ cần gương mặt là có thể nhìn ra được long mạch, còn bản lĩnh kém chút thì cũng có thể nhìn thấu số mệnh của một người.
“Anh đừng nói lời thừa nữa, tôi không học nó nên anh giải thích nhiều thế cũng chỉ phí công mà thôi! Mau xem cho tôi đi!”
Sở Niên Cao ra vẻ trịnh trọng, không biết là anh ta đang làm bộ làm tịch hay thật sự có bản lĩnh nữa.
“Lục Cân, nếu tôi xem không sai thì từ lúc cậu còn bé đã rất khổ, nhà tan cửa nát, một thân một mình lưu lạc khắp nơi không nơi nương tựa.” Đầu ngón tay của Sở Niên Cao giấu trong tay áo, đôi mắt híp lại bé tí như sợi chỉ. “Từng có người giúp đỡ cậu nhưng nửa đường lại đứt gánh, như vậy tức là người giúp cậu đã qua đời.”
Chỉ bằng vài ba câu này thôi đã khiến tôi phải nhìn Sở Niên Cao bằng con mắt khác. Đến ngay cả Bàng Độc, tôi cũng chưa từng chia sẻ với anh ấy về cảnh ngộ bi thảm từ bé của mình, nói ra chỉ thấy đau lòng thêm. Thế nhưng, Sở Niên Cao này có thể nhìn ra được, lại còn rất chính xác.
“Ài, cậu cũng đừng buồn.” Nét mặt Sở Niên Cao có chút buồn bã, nhanh chóng giải thích, “Tôi không có ý định bóc lại vết sẹo của cậu, nhưng tôi nói thế thôi, chứ cậu cũng có thể không tin mà, đúng không?”
“Không sao cả, anh cứ nói tiếp đi.”
“Vậy cậu muốn xem cái gì? Tiền tài? Vận mệnh? Nhân duyên?”
“Đằng nào cũng rảnh, anh cứ xem mỗi thứ một ít đi.”
“Được.” Sở Niên Cao lại híp mắt vào, vọng khí không cần thiết phải dùng mắt thường để nhìn ra vận mệnh, nhưng bản lĩnh của Sở Niên Cao còn chưa tới, cho nên hắn ta vẫn phải he hé đôi mắt ti hí của hắn ra, vừa nhìn vừa cử động bàn tay đang giấu trong ống tay áo. Chừng mười lăm phút sau hắn ta mới nói: “Người anh em, đời này cậu không có tiền nhưng cũng không thiếu tiền, tiền tài bình thường thôi.”
“Vậy là đủ rồi.”
“Nói đến vận mệnh thì... rất kì quái.” Sở Niên Cao nói tiếp. “Khí của cậu rất hỗn loạn, không thể nhìn thấu. Mới nhìn qua thì là vận mệnh cực tốt nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy cực kém, cân nhắc tỉ mỉ thì vẫn xem là tốt nhưng tĩnh tâm thì lại thấy nó xấu...”
“Thôi không cần xem nữa đâu.” Tôi lắc đầu, lão ăn mày chột mắt mà tôi gặp lúc trước cũng đã từng nói mạng của tôi xương nhẹ nhưng lại có đại khí vận của người khác cho, ông ấy cũng không biết đây là chuyện gì.
“Vậy nói nhân duyên đi.” Sở Niên Cao nói đến đây thì bàn tay trong ống tay áo đột nhiên bất động, mắt trợn trừng, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.
“Nhân duyên? Nhân duyên của tôi làm sao?” Tôi ngẩn người, có lẽ do tôi còn nhỏ cho nên bình thường không hay nghĩ tới mấy chuyện nhân duyên này.
“Người anh em, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy ai có số mệnh kì quái như cậu, ngay cả tôi cũng không tin nổi. Nhưng mà... nhưng mà có thể những gì tính ra cũng chính xác.” Sở Niên Cao liếm liếm môi. “Số mạng của cậu nói rằng cậu sẽ phải cưới... một yêu quái!”
“Hả?” Tôi nghe mà đầu óc choáng váng. “Cưới một yêu quái?”
“Người vợ cậu kết tóc trong tương lai của cậu chính là một yêu quái.” Sở Niên Cao nói lại một lần nữa, thậm chí còn bồi thêm một câu. “Có thể tôi nói không chính xác, nhưng kết quả tính ra là như vậy...”
“Thôi đi! Tôi cưới gì không cưới mà lại cưới một yêu quái làm vợ chứ?” Tôi ngoài mặt thì bật cười, thế nhưng trong lòng lại nhớ tới chuyện kết âm hôn ở nhà họ Hậu.
Đã cưới người chết rồi, tương lai lại còn phải cưới một yêu quái nữa?
“Thật ra yêu quái cũng không tệ đâu, yêu quái toàn người đẹp thôi.” Sở Niên Cao lèm bèm nói. “Anh đây chúc mừng cậu trước.” Vietwriter.vn
Tôi và Sở Niên Cao ngồi trên xe nói chuyện trên trời dưới đất, bản tính người này thích khoác lác nhưng bản thân cũng có chút kiến thức cho nên tôi không muốn phục cũng không được.
Sau mấy ngày, hai người chúng tôi cũng tới núi Lão Quân – một vùng lân cận cốc Hắc Nê, tôi không muốn để người đánh xe biết chính xác chỗ chúng tôi đến, cho nên tôi và Sở Niên Cao xuống xe khi vẫn còn cách cốc Hắc Nê ba mươi dặm.
Tuy tôi và Sở Niên Cao kết bạn đi cùng nhau, thế nhưng nơi tôi muốn tới là mộ tổ của nhà họ Trần cho nên hắn ta cũng không tiện theo cùng. Cuối cùng, tôi bảo hắn ta đợi tôi ở một đạo quan* đổ nát dưới chân núi Lão Quân. Sở Niên Cao nhát gan, lại biết trong người có Huyết Tuyến Trùng cho nên không dám tự tiện trốn đi.
(*) Đạo quan: Chỉ điện thờ tu hành của các đạo sĩ.
Tiếp theo đó, một mình tôi đi tới cốc Hắc Nê, có lẽ lúc trước ở đây còn có người ở, nhưng sau vài cơn lũ chỗ này đã trở nên nhớp nháp không thể ở được. Người dân cốc Hắc Nê sau khi chuyển đến chỗ khác rồi cũng không trở về đây nữa, nơi này dần dần cứ thế bị bỏ hoang.
Mộ tổ nhà họ Trần ở tận phía Đông cốc Hắc Nê, phải tới chạng vạng tối thì tôi mới đi tới nơi. Sau khi cha tôi mất, mộ tổ không còn ai canh giữ cho nên muốn tìm mộ có chút khó khăn. Dù nơi đây hoang tàn, thế nhưng nhớ tới lời dặn của Bàng Độc, tôi vẫn cực kì cảnh giác, không lập tức ra tay đào mộ ngay mà tìm một chỗ nghỉ ngơi cho đến tận nửa đêm mới lặng lẽ quay lại chỗ mộ tổ.
Ngôi mộ nằm ở phía sâu nhất chính là lão tổ của nhà họ Trần mà Bàng Độc nói tới.
Sau khi tôi tới gần ngôi mộ thì lập tức điếng người, bởi vì không biết từ bao giờ mà bên cạnh mộ tổ nhà tôi lại xuất hiện một cái hố rộng khoảng chừng một mét.
Tôi không biết có phải là do ngôi mộ bị nước lũ hàng năm bào mòn hay không, nhưng nghĩ lại thì tôi thấy mình cũng bị thần hồn nát thần tính quá. Mộ tổ nhà tôi đã nhiều năm không ai chăm sóc nên khó tránh khỏi hư hao.
Tôi xách xẻng đi tới phần mộ có lẽ đã gần biến thành đất bằng, cái động trên phần mộ nằm ở hướng Tây, cái lỗ rộng ngoác xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không ra là đã có chuyện gì xảy ra.
Mộ tổ đột nhiên có thêm cái lỗ như vậy kiểu gì cũng thấy không hợp lý, nhưng dù tôi có nghĩ gì đi nữa thì vẫn cứ phải tới gần xem xét rõ ràng.
Tôi ngồi xổm xuống sát cái lỗ, muốn nhìn xem bên trong có cái gì không. Thế nhưng vừa liếc mắt nhìn vào tôi đã dựng đứng hết cả da gà, trong cái lỗ đó có một cái đầu, đang ngửa lên, nhìn thẳng vào tôi.
nh có bản lĩnh này?”
“Đương nhiên rồi!” Sở Niên Cao đắc ý. “Người anh em, không giấu cậu làm gì, trừ võ hơi í ẹ ra thì mấy loại “tam giáo cửu lưu”* khác tôi hơi bị rành rọt đấy!”
(*) Tam giáo cửu lưu: Chỉ nhưng kĩ năng không chính thống, cách gọi mang hàm ý chê bai.
Sở Niên Cao là người của Ba mươi sáu bàng môn lại có cha ruột là Người Cầm Đèn của Dược Thần Miếu, nên trong nhà không thiếu tiền. Từ nhỏ hắn ta đã không hứng thú gì với đao thương gậy gộc nhưng đối với mấy cái thứ cổ quái này lại rất là ham mê, cho nên lớn như vậy mà lại chẳng biết một chút võ công nào, còn mấy cái ngón nghề linh tinh này lại học được một đống.
“Vậy anh xem cho tôi đi.” Tôi không có địch ý gì với Sở Niên Cao, hơn nữa qua mấy ngày tiếp xúc, tôi cảm thấy con người hắn cũng không tệ, có lẽ không phải ai trong Ba mươi sáu bàng môn cũng là kẻ hay làm xằng làm bậy, gây tai họa cho người khác. Đằng nào trên đường đi cũng không có gì làm, cho nên tôi để Sở Niên Cao xem bói cho mình.
“Cái tôi học có tên là Vọng Khí Thuật.” Sở Niên Cao xắn tay áo, nói. “Đây là một thứ vô cùng hay ho, nếu như tinh thông đến tận cùng thì chỉ cần gương mặt là có thể nhìn ra được long mạch, còn bản lĩnh kém chút thì cũng có thể nhìn thấu số mệnh của một người.
“Anh đừng nói lời thừa nữa, tôi không học nó nên anh giải thích nhiều thế cũng chỉ phí công mà thôi! Mau xem cho tôi đi!”
Sở Niên Cao ra vẻ trịnh trọng, không biết là anh ta đang làm bộ làm tịch hay thật sự có bản lĩnh nữa.
“Lục Cân, nếu tôi xem không sai thì từ lúc cậu còn bé đã rất khổ, nhà tan cửa nát, một thân một mình lưu lạc khắp nơi không nơi nương tựa.” Đầu ngón tay của Sở Niên Cao giấu trong tay áo, đôi mắt híp lại bé tí như sợi chỉ. “Từng có người giúp đỡ cậu nhưng nửa đường lại đứt gánh, như vậy tức là người giúp cậu đã qua đời.”
Chỉ bằng vài ba câu này thôi đã khiến tôi phải nhìn Sở Niên Cao bằng con mắt khác. Đến ngay cả Bàng Độc, tôi cũng chưa từng chia sẻ với anh ấy về cảnh ngộ bi thảm từ bé của mình, nói ra chỉ thấy đau lòng thêm. Thế nhưng, Sở Niên Cao này có thể nhìn ra được, lại còn rất chính xác.
“Ài, cậu cũng đừng buồn.” Nét mặt Sở Niên Cao có chút buồn bã, nhanh chóng giải thích, “Tôi không có ý định bóc lại vết sẹo của cậu, nhưng tôi nói thế thôi, chứ cậu cũng có thể không tin mà, đúng không?”
“Không sao cả, anh cứ nói tiếp đi.”
“Vậy cậu muốn xem cái gì? Tiền tài? Vận mệnh? Nhân duyên?”
“Đằng nào cũng rảnh, anh cứ xem mỗi thứ một ít đi.”
“Được.” Sở Niên Cao lại híp mắt vào, vọng khí không cần thiết phải dùng mắt thường để nhìn ra vận mệnh, nhưng bản lĩnh của Sở Niên Cao còn chưa tới, cho nên hắn ta vẫn phải he hé đôi mắt ti hí của hắn ra, vừa nhìn vừa cử động bàn tay đang giấu trong ống tay áo. Chừng mười lăm phút sau hắn ta mới nói: “Người anh em, đời này cậu không có tiền nhưng cũng không thiếu tiền, tiền tài bình thường thôi.”
“Vậy là đủ rồi.”
“Nói đến vận mệnh thì... rất kì quái.” Sở Niên Cao nói tiếp. “Khí của cậu rất hỗn loạn, không thể nhìn thấu. Mới nhìn qua thì là vận mệnh cực tốt nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy cực kém, cân nhắc tỉ mỉ thì vẫn xem là tốt nhưng tĩnh tâm thì lại thấy nó xấu...”
“Thôi không cần xem nữa đâu.” Tôi lắc đầu, lão ăn mày chột mắt mà tôi gặp lúc trước cũng đã từng nói mạng của tôi xương nhẹ nhưng lại có đại khí vận của người khác cho, ông ấy cũng không biết đây là chuyện gì.
“Vậy nói nhân duyên đi.” Sở Niên Cao nói đến đây thì bàn tay trong ống tay áo đột nhiên bất động, mắt trợn trừng, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.
“Nhân duyên? Nhân duyên của tôi làm sao?” Tôi ngẩn người, có lẽ do tôi còn nhỏ cho nên bình thường không hay nghĩ tới mấy chuyện nhân duyên này.
“Người anh em, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy ai có số mệnh kì quái như cậu, ngay cả tôi cũng không tin nổi. Nhưng mà... nhưng mà có thể những gì tính ra cũng chính xác.” Sở Niên Cao liếm liếm môi. “Số mạng của cậu nói rằng cậu sẽ phải cưới... một yêu quái!”
“Hả?” Tôi nghe mà đầu óc choáng váng. “Cưới một yêu quái?”
“Người vợ cậu kết tóc trong tương lai của cậu chính là một yêu quái.” Sở Niên Cao nói lại một lần nữa, thậm chí còn bồi thêm một câu. “Có thể tôi nói không chính xác, nhưng kết quả tính ra là như vậy...”
“Thôi đi! Tôi cưới gì không cưới mà lại cưới một yêu quái làm vợ chứ?” Tôi ngoài mặt thì bật cười, thế nhưng trong lòng lại nhớ tới chuyện kết âm hôn ở nhà họ Hậu.
Đã cưới người chết rồi, tương lai lại còn phải cưới một yêu quái nữa?
“Thật ra yêu quái cũng không tệ đâu, yêu quái toàn người đẹp thôi.” Sở Niên Cao lèm bèm nói. “Anh đây chúc mừng cậu trước.” Vietwriter.vn
Tôi và Sở Niên Cao ngồi trên xe nói chuyện trên trời dưới đất, bản tính người này thích khoác lác nhưng bản thân cũng có chút kiến thức cho nên tôi không muốn phục cũng không được.
Sau mấy ngày, hai người chúng tôi cũng tới núi Lão Quân – một vùng lân cận cốc Hắc Nê, tôi không muốn để người đánh xe biết chính xác chỗ chúng tôi đến, cho nên tôi và Sở Niên Cao xuống xe khi vẫn còn cách cốc Hắc Nê ba mươi dặm.
Tuy tôi và Sở Niên Cao kết bạn đi cùng nhau, thế nhưng nơi tôi muốn tới là mộ tổ của nhà họ Trần cho nên hắn ta cũng không tiện theo cùng. Cuối cùng, tôi bảo hắn ta đợi tôi ở một đạo quan* đổ nát dưới chân núi Lão Quân. Sở Niên Cao nhát gan, lại biết trong người có Huyết Tuyến Trùng cho nên không dám tự tiện trốn đi.
(*) Đạo quan: Chỉ điện thờ tu hành của các đạo sĩ.
Tiếp theo đó, một mình tôi đi tới cốc Hắc Nê, có lẽ lúc trước ở đây còn có người ở, nhưng sau vài cơn lũ chỗ này đã trở nên nhớp nháp không thể ở được. Người dân cốc Hắc Nê sau khi chuyển đến chỗ khác rồi cũng không trở về đây nữa, nơi này dần dần cứ thế bị bỏ hoang.
Mộ tổ nhà họ Trần ở tận phía Đông cốc Hắc Nê, phải tới chạng vạng tối thì tôi mới đi tới nơi. Sau khi cha tôi mất, mộ tổ không còn ai canh giữ cho nên muốn tìm mộ có chút khó khăn. Dù nơi đây hoang tàn, thế nhưng nhớ tới lời dặn của Bàng Độc, tôi vẫn cực kì cảnh giác, không lập tức ra tay đào mộ ngay mà tìm một chỗ nghỉ ngơi cho đến tận nửa đêm mới lặng lẽ quay lại chỗ mộ tổ.
Ngôi mộ nằm ở phía sâu nhất chính là lão tổ của nhà họ Trần mà Bàng Độc nói tới.
Sau khi tôi tới gần ngôi mộ thì lập tức điếng người, bởi vì không biết từ bao giờ mà bên cạnh mộ tổ nhà tôi lại xuất hiện một cái hố rộng khoảng chừng một mét.
Tôi không biết có phải là do ngôi mộ bị nước lũ hàng năm bào mòn hay không, nhưng nghĩ lại thì tôi thấy mình cũng bị thần hồn nát thần tính quá. Mộ tổ nhà tôi đã nhiều năm không ai chăm sóc nên khó tránh khỏi hư hao.
Tôi xách xẻng đi tới phần mộ có lẽ đã gần biến thành đất bằng, cái động trên phần mộ nằm ở hướng Tây, cái lỗ rộng ngoác xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không ra là đã có chuyện gì xảy ra.
Mộ tổ đột nhiên có thêm cái lỗ như vậy kiểu gì cũng thấy không hợp lý, nhưng dù tôi có nghĩ gì đi nữa thì vẫn cứ phải tới gần xem xét rõ ràng.
Tôi ngồi xổm xuống sát cái lỗ, muốn nhìn xem bên trong có cái gì không. Thế nhưng vừa liếc mắt nhìn vào tôi đã dựng đứng hết cả da gà, trong cái lỗ đó có một cái đầu, đang ngửa lên, nhìn thẳng vào tôi.
Bình luận facebook