Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 - Chương 26SỢ BÓNG SỢ GIÓ
S
ự xuất hiện của cái đầu kia khiến tôi giật mình. Tư thế của kẻ nằm trong cái lỗ hiển nhiên là đang muốn chui ra, tôi nắm chặt lấy cái xẻng, mặc kệ thế nào cũng phải đánh ngất cái tên này đã rồi nói tiếp.
Tôi im lặng chờ đợi kẻ trong lỗ chui ra, thế nhưng cái đầu kia chỉ ngửa lên nhìn tôi, chứ không động đậy nữa.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ sẽ xảy ra một hồi giằng co, thế nhưng sau đấy tôi giật mình phát hiện ra cái đầu này hình như không còn sống nữa. Đôi mắt hắn trợn lớn nhưng ánh mắt thì xám xịt, sắc mặt tái nhợt, da thịt mục nát… hiển nhiên là không phải mới chết một, hai ngày.
Chuyện gì thế này? Tại sao lại có một kẻ xa lạ nằm trong mộ tổ nhà tôi? Tôi ngây người rồi đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, kẻ này chắc không phải là thổ ba tử* đấy chứ?”
(*) Thổ ba tử: Là từ địa phương của dân sống ở bãi sông, ý chỉ đám trộm mộ. Người vùng Trung Nguyên chú trọng mai táng cho nên chỉ cần nhà nào có chút điều kiện nhất định sẽ tìm một nơi có phong thủy tốt để an táng người nhà, cũng vì lí do này mà xuất hiện những kẻ chuyên đào trộm mộ lấy của cải.
Mặc dù mộ nhà họ Trần chúng tôi bây giờ đã không được bề thế như xưa nhưng tôi cảm thấy khi xưa lúc tổ tiên chọn nơi đặt mộ cũng không phải tùy tiện, cho nên có bị trộm mộ cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, ông tổ nhà họ Trần đã chết rất nhiều năm mà tên thổ ba tử này lại chết trong mộ, chuyện này là sao?
Tôi nghĩ đến đau cả đầu, Bàng Độc nói trong mộ tổ có thứ rất quan trọng nhưng tên thổ ba tử này lại chết trong mộ không thể bò ra, từ những dấu vết xung quanh thì có thể nhận thấy sau khi tên này chết không có ai tới đây, có lẽ thứ trong mộ cũng không bị mang ra ngoài.
Tôi vội vàng lôi kéo cái xác của tên thổ ba tử ra khỏi mộ, thế nhưng cái lỗ này quá hẹp, nghe đồn thổ ba tử đều phải luyện súc cốt công* để có thể bò vào những ngôi mộ nhỏ. Tôi thử một hồi lâu cũng không có cách nào kéo cái người này ra được. Hết cách, tôi chỉ đành phải mở rộng cái lỗ này ra.
(*) Súc cốt công: (trong tiếng Trung, “súc” nghĩa là “thu nhỏ”, “cốt” là “xương”) chỉ việc vận công làm xương cốt co rút lại.
Sau một hồi đập phá, cuối cùng tôi cũng lôi được cái xác tên thổ ba tử kia ra. Tên thổ ba tử chết đã lâu ngày nên bây giờ xác hắn cứng ngắc như một khối gỗ. Sau khi kéo cái xác ra, tôi quan sát quần áo cũng như vật dụng của hắn thì thấy quả nhiên đây là một tên thổ ba tử thật. Tôi tiếp tục lục soát trên người hắn xem có thể biết được thân phận của hắn không.
Thổ ba tử vốn làm việc cẩn thận, bình thường ngoại trừ những công cụ cần thiết sẽ không mang theo bất cứ thứ dư thừa nào, ấy thế nhưng, tôi lại sờ được một thẻ bài lớn chừng nửa bàn tay treo bên hông cái xác.
Cái thẻ bài nặng trịch vô cùng tinh xảo, có vẻ như được làm từ đồng, một mặt có khắc họa tiết sóng nước và ngọn lửa, một mặt khác khắc hai chữ “Ngũ Hành”.
Người chết vô danh muốn điều tra rõ lai lịch rất khó, nhưng với cái thẻ bài này thì tôi đã mơ hồ đoán ra thân phận của cái xác rồi. Nếu tôi không nhầm thì đây là người của Ngũ Hành Đường – một trong Ba mươi sáu bàng môn.
Ông tổ của Ngũ Hành Đường là một thầy phong thủy, bác học đa tài, tinh thông Thuật số Âm dương Ngũ hành. Vốn trước kia chỉ là một nghề kiếm cơm, thế nhưng theo thời cuộc biến hóa, một đám người tụ lại với nhau biến thành một môn phái. Vật đổi sao dời, Ngũ Hành Đường cũng không làm thuật sĩ giang hồ xem số mệnh cho người khác nữa mà đổi sang nuôi một ít tay chân làm việc thay họ, trong môn phái lại có vài môn hạ là cao nhân tinh thông Thuật số Âm dương Ngũ hành cho nên Ngũ Hành Đường không đông người, nhưng lại là một phe thế lực không thể khinh thường.
Làm người của Ngũ Hành Đường chắc chắn phải mang theo cái thẻ bài bằng đồng này bên cạnh, bởi vì đây chính là thứ chứng minh thân phận của bọn họ. Người của Ba mươi sáu bàng môn quá nhiều, chẳng biết lúc nào sẽ xảy ra xung đột cho nên nếu không có gì chứng minh thân phận mình là người nhà nào thì đối phương sẽ không tin, cho nên mấy thứ thẻ bài chứng minh thân phận này rất hữu dụng.
Sau khi đoán ra được thân phận của cái xác thì tôi lập tức hiểu ra, phần mộ của nhà họ Trần nhìn từ bên ngoài thì không ra và mộ phần cũng đã dần dần biến mất nhưng phong thủy địa mạch lại không thay đổi. Người của Ngũ Hành Đường tinh thông phong thuỷ địa mạch cho nên bọn họ dễ dàng tìm ra được phần mộ của tổ tiên nhà họ Trần.
Thế nhưng kẻ này chết như thế nào?
Sau khi kiểm tra, tôi phát hiện trên người hắn không có bất kì ngoại thương nào, mấy người đi thuyền trước kia từng nói trong mộ cổ thường có khí độc hoặc cơ quan gì đó vô cùng hung hiểm. Mà tôi lại không biết trong mộ tổ nhà tôi như thế nào cho nên tôi định bò theo cái lỗ này vào nhìn thử xem.
Tôi vừa đứng lên, cất cái thẻ bài của tên Ngũ Hành Đường vào túi thì đột nhiên cái xác đang nằm dưới đất vươn cánh tay ra, chạm vào bàn chân của tôi!
Tôi vốn không phòng bị gì hết, bởi cái tên này đã chết ít nhất cũng phải bảy tám ngày rồi, không ai nghĩ hắn lại có thể cử động. Tôi cả kinh, da dầu cũng tê dại, vội vã lùi về sau vài bước.
“Soạt... soạt… soạt…”
Tôi vừa lùi lại thì cái tay kia lập tức vồ hụt trên mặt đất, cái xác đang nằm ngửa mặt bỗng từ từ lật úp xuống, còn cánh tay thì cứng ngắc bò về phía trước bằng một động tác cực kì quỷ dị… Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lông tơ cả người tôi dựng đứng hết lên. Cốc Hắc Nê vốn hoang vu vắng lặng, đã thế còn là nửa đêm nửa hôm khuya khoắt không có nổi một bóng người. Tôi rút con dao nhỏ của mình ra nhưng lại cảm thấy nó không tiện lắm nên lập tức cầm lấy cái xẻng bị vứt trên mặt đất lên.
“Soạt, soạt, soạt...”
Tôi nắm cái xẻng trong tay, cái xác dưới đất lại nhích về phía tôi một chút một chút một, cực kì kì quái.
Tôi tiếp tục lùi về sau thế nhưng tôi vừa mới lùi một bước thì cái xác kia lại bò về phía tôi một bước, tuy rằng nó bò rất chậm nhưng càng ngày càng tới gần tôi, ngoại trừ liên tục lùi lại thì tôi thật sự không có cách nào khác.
“Mẹ nó!” Lúc tôi đang lo sợ đến cực điểm thì đầu óc đột nhiên tỉnh táo, tôi đường đường là một người sống sờ sờ lại bị một cái xác dọa? Nghĩ vậy, tôi mặc kệ hết tất cả, nhổ một bãi nước miếng rồi giơ cái xẻng lên.
“Soạt, soạt, soạt...”
Dường như tôi không còn nghe được tiếng gió thổi xung quanh nữa mà chỉ nghe được tiếng cái xác kia đang bò, quần áo ma sát vào mặt đất phát ra những tiếng sột soạt.
Thấy vậy, tôi cũng đã hiểu ra cái xác biết cử động này tuy rất đáng sợ, nhưng ngoại trừ bò ra thì nó không làm gì được tôi hết, cho nên lòng dũng cảm của tôi lại tăng lên, chỉ cần giáng cái xẻng này xuống là tôi có thể đập cái xác này ra vài mảnh.
Tôi không nghĩ nhiều nữa mà cắn răng lao tới rồi giơ xẻng đập mạnh xuống, rầm rầm rầm đập liên tục mấy cái.
Quả nhiên, cái xác không động đậy nữa, thế nhưng tôi còn chưa kịp thở lấy hơi thì đồng tử đã co siết lại, hai hàm răng bắt đầu tê dại.
ự xuất hiện của cái đầu kia khiến tôi giật mình. Tư thế của kẻ nằm trong cái lỗ hiển nhiên là đang muốn chui ra, tôi nắm chặt lấy cái xẻng, mặc kệ thế nào cũng phải đánh ngất cái tên này đã rồi nói tiếp.
Tôi im lặng chờ đợi kẻ trong lỗ chui ra, thế nhưng cái đầu kia chỉ ngửa lên nhìn tôi, chứ không động đậy nữa.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ sẽ xảy ra một hồi giằng co, thế nhưng sau đấy tôi giật mình phát hiện ra cái đầu này hình như không còn sống nữa. Đôi mắt hắn trợn lớn nhưng ánh mắt thì xám xịt, sắc mặt tái nhợt, da thịt mục nát… hiển nhiên là không phải mới chết một, hai ngày.
Chuyện gì thế này? Tại sao lại có một kẻ xa lạ nằm trong mộ tổ nhà tôi? Tôi ngây người rồi đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, kẻ này chắc không phải là thổ ba tử* đấy chứ?”
(*) Thổ ba tử: Là từ địa phương của dân sống ở bãi sông, ý chỉ đám trộm mộ. Người vùng Trung Nguyên chú trọng mai táng cho nên chỉ cần nhà nào có chút điều kiện nhất định sẽ tìm một nơi có phong thủy tốt để an táng người nhà, cũng vì lí do này mà xuất hiện những kẻ chuyên đào trộm mộ lấy của cải.
Mặc dù mộ nhà họ Trần chúng tôi bây giờ đã không được bề thế như xưa nhưng tôi cảm thấy khi xưa lúc tổ tiên chọn nơi đặt mộ cũng không phải tùy tiện, cho nên có bị trộm mộ cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, ông tổ nhà họ Trần đã chết rất nhiều năm mà tên thổ ba tử này lại chết trong mộ, chuyện này là sao?
Tôi nghĩ đến đau cả đầu, Bàng Độc nói trong mộ tổ có thứ rất quan trọng nhưng tên thổ ba tử này lại chết trong mộ không thể bò ra, từ những dấu vết xung quanh thì có thể nhận thấy sau khi tên này chết không có ai tới đây, có lẽ thứ trong mộ cũng không bị mang ra ngoài.
Tôi vội vàng lôi kéo cái xác của tên thổ ba tử ra khỏi mộ, thế nhưng cái lỗ này quá hẹp, nghe đồn thổ ba tử đều phải luyện súc cốt công* để có thể bò vào những ngôi mộ nhỏ. Tôi thử một hồi lâu cũng không có cách nào kéo cái người này ra được. Hết cách, tôi chỉ đành phải mở rộng cái lỗ này ra.
(*) Súc cốt công: (trong tiếng Trung, “súc” nghĩa là “thu nhỏ”, “cốt” là “xương”) chỉ việc vận công làm xương cốt co rút lại.
Sau một hồi đập phá, cuối cùng tôi cũng lôi được cái xác tên thổ ba tử kia ra. Tên thổ ba tử chết đã lâu ngày nên bây giờ xác hắn cứng ngắc như một khối gỗ. Sau khi kéo cái xác ra, tôi quan sát quần áo cũng như vật dụng của hắn thì thấy quả nhiên đây là một tên thổ ba tử thật. Tôi tiếp tục lục soát trên người hắn xem có thể biết được thân phận của hắn không.
Thổ ba tử vốn làm việc cẩn thận, bình thường ngoại trừ những công cụ cần thiết sẽ không mang theo bất cứ thứ dư thừa nào, ấy thế nhưng, tôi lại sờ được một thẻ bài lớn chừng nửa bàn tay treo bên hông cái xác.
Cái thẻ bài nặng trịch vô cùng tinh xảo, có vẻ như được làm từ đồng, một mặt có khắc họa tiết sóng nước và ngọn lửa, một mặt khác khắc hai chữ “Ngũ Hành”.
Người chết vô danh muốn điều tra rõ lai lịch rất khó, nhưng với cái thẻ bài này thì tôi đã mơ hồ đoán ra thân phận của cái xác rồi. Nếu tôi không nhầm thì đây là người của Ngũ Hành Đường – một trong Ba mươi sáu bàng môn.
Ông tổ của Ngũ Hành Đường là một thầy phong thủy, bác học đa tài, tinh thông Thuật số Âm dương Ngũ hành. Vốn trước kia chỉ là một nghề kiếm cơm, thế nhưng theo thời cuộc biến hóa, một đám người tụ lại với nhau biến thành một môn phái. Vật đổi sao dời, Ngũ Hành Đường cũng không làm thuật sĩ giang hồ xem số mệnh cho người khác nữa mà đổi sang nuôi một ít tay chân làm việc thay họ, trong môn phái lại có vài môn hạ là cao nhân tinh thông Thuật số Âm dương Ngũ hành cho nên Ngũ Hành Đường không đông người, nhưng lại là một phe thế lực không thể khinh thường.
Làm người của Ngũ Hành Đường chắc chắn phải mang theo cái thẻ bài bằng đồng này bên cạnh, bởi vì đây chính là thứ chứng minh thân phận của bọn họ. Người của Ba mươi sáu bàng môn quá nhiều, chẳng biết lúc nào sẽ xảy ra xung đột cho nên nếu không có gì chứng minh thân phận mình là người nhà nào thì đối phương sẽ không tin, cho nên mấy thứ thẻ bài chứng minh thân phận này rất hữu dụng.
Sau khi đoán ra được thân phận của cái xác thì tôi lập tức hiểu ra, phần mộ của nhà họ Trần nhìn từ bên ngoài thì không ra và mộ phần cũng đã dần dần biến mất nhưng phong thủy địa mạch lại không thay đổi. Người của Ngũ Hành Đường tinh thông phong thuỷ địa mạch cho nên bọn họ dễ dàng tìm ra được phần mộ của tổ tiên nhà họ Trần.
Thế nhưng kẻ này chết như thế nào?
Sau khi kiểm tra, tôi phát hiện trên người hắn không có bất kì ngoại thương nào, mấy người đi thuyền trước kia từng nói trong mộ cổ thường có khí độc hoặc cơ quan gì đó vô cùng hung hiểm. Mà tôi lại không biết trong mộ tổ nhà tôi như thế nào cho nên tôi định bò theo cái lỗ này vào nhìn thử xem.
Tôi vừa đứng lên, cất cái thẻ bài của tên Ngũ Hành Đường vào túi thì đột nhiên cái xác đang nằm dưới đất vươn cánh tay ra, chạm vào bàn chân của tôi!
Tôi vốn không phòng bị gì hết, bởi cái tên này đã chết ít nhất cũng phải bảy tám ngày rồi, không ai nghĩ hắn lại có thể cử động. Tôi cả kinh, da dầu cũng tê dại, vội vã lùi về sau vài bước.
“Soạt... soạt… soạt…”
Tôi vừa lùi lại thì cái tay kia lập tức vồ hụt trên mặt đất, cái xác đang nằm ngửa mặt bỗng từ từ lật úp xuống, còn cánh tay thì cứng ngắc bò về phía trước bằng một động tác cực kì quỷ dị… Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lông tơ cả người tôi dựng đứng hết lên. Cốc Hắc Nê vốn hoang vu vắng lặng, đã thế còn là nửa đêm nửa hôm khuya khoắt không có nổi một bóng người. Tôi rút con dao nhỏ của mình ra nhưng lại cảm thấy nó không tiện lắm nên lập tức cầm lấy cái xẻng bị vứt trên mặt đất lên.
“Soạt, soạt, soạt...”
Tôi nắm cái xẻng trong tay, cái xác dưới đất lại nhích về phía tôi một chút một chút một, cực kì kì quái.
Tôi tiếp tục lùi về sau thế nhưng tôi vừa mới lùi một bước thì cái xác kia lại bò về phía tôi một bước, tuy rằng nó bò rất chậm nhưng càng ngày càng tới gần tôi, ngoại trừ liên tục lùi lại thì tôi thật sự không có cách nào khác.
“Mẹ nó!” Lúc tôi đang lo sợ đến cực điểm thì đầu óc đột nhiên tỉnh táo, tôi đường đường là một người sống sờ sờ lại bị một cái xác dọa? Nghĩ vậy, tôi mặc kệ hết tất cả, nhổ một bãi nước miếng rồi giơ cái xẻng lên.
“Soạt, soạt, soạt...”
Dường như tôi không còn nghe được tiếng gió thổi xung quanh nữa mà chỉ nghe được tiếng cái xác kia đang bò, quần áo ma sát vào mặt đất phát ra những tiếng sột soạt.
Thấy vậy, tôi cũng đã hiểu ra cái xác biết cử động này tuy rất đáng sợ, nhưng ngoại trừ bò ra thì nó không làm gì được tôi hết, cho nên lòng dũng cảm của tôi lại tăng lên, chỉ cần giáng cái xẻng này xuống là tôi có thể đập cái xác này ra vài mảnh.
Tôi không nghĩ nhiều nữa mà cắn răng lao tới rồi giơ xẻng đập mạnh xuống, rầm rầm rầm đập liên tục mấy cái.
Quả nhiên, cái xác không động đậy nữa, thế nhưng tôi còn chưa kịp thở lấy hơi thì đồng tử đã co siết lại, hai hàm răng bắt đầu tê dại.