Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 - Chương 28CHỘT DẠ
"C
húng ta dùng cánh tay này để đối phó với cỗ xe bằng xương trắng?”
“Không phải là đối phó.” Bàng Độc cất cái túi đi, xoa đầu tôi nói: “Lão Lục, em không nên hỏi nhiều như vậy. Thân thể em tuy rắn chắc, nhưng công phu lại quá kém, từ ngày mai, anh sẽ dạy cho em vài chiêu thức để sau này ít nhiều gì em cũng có thể tự bảo vệ được mình.”
Bàng Độc muốn ở lại đây chờ Tống Bách Nghĩa. Phần mộ nhà họ Tống cách đây khá xa, nên cũng tốn thời gian đi lại hơn tôi.
Ngày hôm sau, Bàng Độc quả nhiên bắt đầu dạy tôi học võ. Lúc tôi còn nhỏ, Yến Bạch Y cũng bắt tôi tập trung bình tấn, chỉ là khi đó tôi ham chơi, lại sợ chịu khổ, tập được hai ngày liền không tập nữa. Yến Bạch Y không nỡ trách phạt tôi, cho nên lâu dần, chuyện tập võ cũng bỏ xó. Đến khi tôi lớn hơn một chút, đến thời điểm nên học võ thì bà lại qua đời, tôi cũng tha hương bạt xứ cho tới nay.
Công phu của Bàng Độc thực sự rất lợi hại, tuy chỉ dạy tôi nhập môn nhưng cũng đủ hành hạ tôi đến chết đi sống lại. Mỗi ngày tôi đều phải tập đứng trung bình tần, mỗi lần phải đứng tận ít nhất hai canh giờ (4 tiếng). Chỉ cần hơi thả lỏng, cái thước gỗ trong tay anh ấy sẽ không nương tay mà vụt tới.
Cứ như vậy độ khoảng bảy tám ngày thì Tống Bách Nghĩa trở về. Từ trước đến nay, anh ta vẫn không thèm để mắt tới tôi, có chuyện gì cũng chỉ nói riêng với một mình Bàng Độc, không nói chung với tôi.
Nhưng mà, tôi lại vô tình nghe được câu chuyện của hai người, được biết Tống Bách Nghĩa không mang cánh tay của tổ tiên nhà họ Tống tới được. Tống Bách Nghĩa quả thật đã tìm được cánh tay của tổ tiên để lại ở mộ tổ, thế nhưng giữa đường lại bị trưởng bối trong nhà giữ lại.
Mặc dù trên danh nghĩa, Tống Bách Nghĩa là người đứng đầu của thôn Bão Liễu, thế nhưng anh ta quá trẻ tuổi, trong nhà lại có tới vài lão trưởng bối họ hàng xa gần xen chân xen tay nên anh ta cũng không thực sự nắm được cả dòng họ trong tay.
Tống Bách Nghĩa nói, cái cánh tay tổ tiên để lại quá quan trọng nên trưởng bối nhà họ Tống không đồng ý cho anh ta mang đi.
“Ý tức là muốn tôi tự mình tới đó một chuyến.” Bàng Độc nghe Tống Bách Nghĩa giải thích xong, liền biết mình không ra mặt thì không giải quyết được.
Sau đó, hai người lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị đi tới thôn Bão Liễu lần nữa. Bọn họ đi nói chuyện chứ không phải đi đánh nhau, tôi đi theo cũng không giúp được gì nên Bàng Độc bảo tôi ở lại đây luyện công.
Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa lên đường luôn trong đêm, để tôi và Sở Niên Cao ở lại trong thôn. Hiện tại đã sắp đến mùa lũ, cha Hạnh nhi đã theo mọi người trong thôn đi đắp đê kiếm tiền, trong nhà chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Hạnh nhi là một người chất phác thật thà, tuy hơi đen nhưng khá xinh đẹp, Sở Niên Cao rất thích trêu chọc chị ấy.
Dù tôi và Sở Niên Cao không bị thương, nhưng chị ấy vẫn cách vài ba ngày lại giết gà nhà nuôi cho chúng tôi ăn ngon.
Cứ như vậy cho tới khoảng hơn mười ngày sau, Sở Niên Cao quanh quẩn mãi ở trong nhà, nghẹn không nổi nữa bèn xúi giục tôi đi ra ngoài chơi.
Bãi sông hoang vắng cũng không có gì để chơi đùa cả, muốn náo nhiệt chỉ có thể lên trấn. Mà trấn cách gần đây nhất là nơi họp chợ, cách đây khoảng bốn mươi dặm. Tôi với Sở Niên Cao bàn bạc xong liền nói với Hạnh nhi một câu rồi ra cửa.
Bốn mươi dặm đường, nếu như không có chuyện gì thì cũng chẳng ai muốn cuốc bộ tận bốn mươi dặm cả.
“Niên Cao, anh có tiền không?”
“Tôi ở nhà chưa bao giờ phải tiêu tiền, anh Bàng của cậu bắt tôi đi đột ngột như thế thì sao nhớ mà cầm theo tiền được.” Sở Niên Cao sờ mó túi áo mình. “Túi tiền còn sạch hơn cả mặt nữa.”
“Thôi bỏ đi.” Tôi lục lọi trên người mình, góp lại cũng được một chút tiền. Giữa đường chúng tôi chặn lại một chiếc xe ngựa đi nhờ, người đánh xe chê tiền ít cho nên khi còn cách trấn năm dặm nữa thì đuổi chúng tôi xuống xe, không chịu chở tiếp nữa.
“Mắt chó nhìn người thấp.” Sở Niên Cao nhìn theo chiếc xe ngựa đã đi xa, nhổ một bãi nước miếng nói. “Sau này ông đây mà gặp lại thì nhất định đẽ dùng tiền đập chết mày.”
Hết cách, hai chúng tôi chỉ có thể cuốc bộ đi đến trấn. Trấn có thể tổ chức được họp chợ cũng không phải là trấn nhỏ, đối với người lưu lạc nay đây mai đó trên bãi sông như tôi, đây đã là nơi rất phồn hoa, nhìn thấy thứ gì tôi cũng muốn mua, nhưng ngặt nỗi là trong tay không có tiền.
“Hay là thế này đi.” Sở Niên Cao vỗ quần áo mình, nói: “Cái áo này của tôi làm từ tơ lụa Giang Nam, có hai cái nút áo được mạ vàng, chúng ta tìm một tiệm cầm đồ cũng cầm được ít tiền, đủ để vào quán ăn bữa cơm.”
Sở Niên Cao không nói tôi còn không nghĩ tới, mấy chục ngày qua hối hả ngược xuôi lội nước lội bùn, cái áo trên người hắn ta đã cáu bẩn như cái giẻ lau nhà. Nhưng mà chất liệu vẫn rất đáng tiền, nếu giặt giũ sạch sẽ cũng đổi được vài đồng tiền.
Hai chúng tôi hào hứng đi tìm hiệu cầm đồ, trấn lớn như vậy chắc chắn có hiệu cầm đồ. Quả nhiên chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã tìm được hiệu cầm đồ, Sở Niên Cao sĩ diện, cảm thấy đi cầm áo mất mặt nên cởi áo dúi vào tay tôi, bảo tôi đi vào cầm.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Không phải chỉ là cái áo thôi à? Có thế thôi mà cũng sĩ diện…”
Tôi cầm cái áo đi vào hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ lúc đó vắng khách nên người làm trong hiệu đang ngồi ngủ gà ngủ gật, trước quầy có một người ăn mặc đắt tiền đang gẩy bàn tính. Tôi rũ rũ bùn đất trên cái áo rồi đưa cho hắn ta.
“Cái áo rách này không đáng bao nhiêu tiền.” Hắn ta nói mà mí mắt không buồn nâng lên.
Đây là thủ đoạn của hiệu cầm đồ, bất kể là đồ gì chủ tiệm cũng đều nói như vậy, cho dù là một chiếc áo gấm mới tinh cũng bị nói là không đáng một đồng.
“Chất vải thượng hạng, nút áo mạ vàng sao lại không đáng tiền được?” Tôi biết hắn có ý gì nên lập tức phản bác lại. “Anh nhìn xem khắp cái trấn này có ai mặc được cái áo tốt như này không? Nó chỉ hơi bẩn một chút thôi, đem giặt sạch đảm bảo lại mới, lại tươm tất như cũ.”
Chủ quầy nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn tôi. Thế nhưng vừa nhìn thấy tôi thì hắn ta lập tức sửng sốt, sau đó nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.
Tôi phát giác thấy ánh mắt của hắn ta có điều gì đó không lành, nó khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi cũng không biết rõ sao lại thế, chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng phát hoảng loạn đập thình thịch thình thịch.
“Người anh em, cậu ngồi xuống trước đã.” Chủ quầy nở nụ cười, vô cùng thân thiết mà đi tới mời tôi ngồi và gọi người làm đi rót trà. “Cái áo này của cậu bẩn quá, nhìn không ra chất liệu, hay là cậu đợi đây tôi bảo người mang nước lên, giặt qua… Không mất bao nhiêu thời gian cả.”
“Tôi không cầm nữa.” Tôi không khỏi cảm thấy chột dạ, giằng lại cái áo rồi bước ra khỏi cửa tiệm.
Tôi vừa ra cửa, tên chủ quầy vẫn còn muốn khuyên can, nhưng tôi mặc kệ, cứ thế lôi kéo Sở Niên Cao chạy ra khỏi trấn.
“Sao thế?” Sở Niên Cao mờ mịt nhìn tôi. “Cậu không muốn vào quán ăn à?”
“Quán gì nữa…” Lòng tôi hoảng loạn không thôi, thế nhưng cũng không rõ là mình hoảng loạn cái gì.
“Cậu làm sao.” Sở Niên Cao bất mãn nói. “Đã nói tới trấn chơi mà, vừa mới đặt chân vào đã đòi đi về…”
Mặc kệ Sở Niên Cao nói gì tôi cũng lôi kéo hắn ta đi ra khỏi trấn, lúc ra khỏi trấn, còn không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Tôi vẫn khá nhạy bén, suy nghĩ trong chốc lát liền biết được vì sao mình lại hoảng loạn như vậy.
húng ta dùng cánh tay này để đối phó với cỗ xe bằng xương trắng?”
“Không phải là đối phó.” Bàng Độc cất cái túi đi, xoa đầu tôi nói: “Lão Lục, em không nên hỏi nhiều như vậy. Thân thể em tuy rắn chắc, nhưng công phu lại quá kém, từ ngày mai, anh sẽ dạy cho em vài chiêu thức để sau này ít nhiều gì em cũng có thể tự bảo vệ được mình.”
Bàng Độc muốn ở lại đây chờ Tống Bách Nghĩa. Phần mộ nhà họ Tống cách đây khá xa, nên cũng tốn thời gian đi lại hơn tôi.
Ngày hôm sau, Bàng Độc quả nhiên bắt đầu dạy tôi học võ. Lúc tôi còn nhỏ, Yến Bạch Y cũng bắt tôi tập trung bình tấn, chỉ là khi đó tôi ham chơi, lại sợ chịu khổ, tập được hai ngày liền không tập nữa. Yến Bạch Y không nỡ trách phạt tôi, cho nên lâu dần, chuyện tập võ cũng bỏ xó. Đến khi tôi lớn hơn một chút, đến thời điểm nên học võ thì bà lại qua đời, tôi cũng tha hương bạt xứ cho tới nay.
Công phu của Bàng Độc thực sự rất lợi hại, tuy chỉ dạy tôi nhập môn nhưng cũng đủ hành hạ tôi đến chết đi sống lại. Mỗi ngày tôi đều phải tập đứng trung bình tần, mỗi lần phải đứng tận ít nhất hai canh giờ (4 tiếng). Chỉ cần hơi thả lỏng, cái thước gỗ trong tay anh ấy sẽ không nương tay mà vụt tới.
Cứ như vậy độ khoảng bảy tám ngày thì Tống Bách Nghĩa trở về. Từ trước đến nay, anh ta vẫn không thèm để mắt tới tôi, có chuyện gì cũng chỉ nói riêng với một mình Bàng Độc, không nói chung với tôi.
Nhưng mà, tôi lại vô tình nghe được câu chuyện của hai người, được biết Tống Bách Nghĩa không mang cánh tay của tổ tiên nhà họ Tống tới được. Tống Bách Nghĩa quả thật đã tìm được cánh tay của tổ tiên để lại ở mộ tổ, thế nhưng giữa đường lại bị trưởng bối trong nhà giữ lại.
Mặc dù trên danh nghĩa, Tống Bách Nghĩa là người đứng đầu của thôn Bão Liễu, thế nhưng anh ta quá trẻ tuổi, trong nhà lại có tới vài lão trưởng bối họ hàng xa gần xen chân xen tay nên anh ta cũng không thực sự nắm được cả dòng họ trong tay.
Tống Bách Nghĩa nói, cái cánh tay tổ tiên để lại quá quan trọng nên trưởng bối nhà họ Tống không đồng ý cho anh ta mang đi.
“Ý tức là muốn tôi tự mình tới đó một chuyến.” Bàng Độc nghe Tống Bách Nghĩa giải thích xong, liền biết mình không ra mặt thì không giải quyết được.
Sau đó, hai người lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị đi tới thôn Bão Liễu lần nữa. Bọn họ đi nói chuyện chứ không phải đi đánh nhau, tôi đi theo cũng không giúp được gì nên Bàng Độc bảo tôi ở lại đây luyện công.
Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa lên đường luôn trong đêm, để tôi và Sở Niên Cao ở lại trong thôn. Hiện tại đã sắp đến mùa lũ, cha Hạnh nhi đã theo mọi người trong thôn đi đắp đê kiếm tiền, trong nhà chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Hạnh nhi là một người chất phác thật thà, tuy hơi đen nhưng khá xinh đẹp, Sở Niên Cao rất thích trêu chọc chị ấy.
Dù tôi và Sở Niên Cao không bị thương, nhưng chị ấy vẫn cách vài ba ngày lại giết gà nhà nuôi cho chúng tôi ăn ngon.
Cứ như vậy cho tới khoảng hơn mười ngày sau, Sở Niên Cao quanh quẩn mãi ở trong nhà, nghẹn không nổi nữa bèn xúi giục tôi đi ra ngoài chơi.
Bãi sông hoang vắng cũng không có gì để chơi đùa cả, muốn náo nhiệt chỉ có thể lên trấn. Mà trấn cách gần đây nhất là nơi họp chợ, cách đây khoảng bốn mươi dặm. Tôi với Sở Niên Cao bàn bạc xong liền nói với Hạnh nhi một câu rồi ra cửa.
Bốn mươi dặm đường, nếu như không có chuyện gì thì cũng chẳng ai muốn cuốc bộ tận bốn mươi dặm cả.
“Niên Cao, anh có tiền không?”
“Tôi ở nhà chưa bao giờ phải tiêu tiền, anh Bàng của cậu bắt tôi đi đột ngột như thế thì sao nhớ mà cầm theo tiền được.” Sở Niên Cao sờ mó túi áo mình. “Túi tiền còn sạch hơn cả mặt nữa.”
“Thôi bỏ đi.” Tôi lục lọi trên người mình, góp lại cũng được một chút tiền. Giữa đường chúng tôi chặn lại một chiếc xe ngựa đi nhờ, người đánh xe chê tiền ít cho nên khi còn cách trấn năm dặm nữa thì đuổi chúng tôi xuống xe, không chịu chở tiếp nữa.
“Mắt chó nhìn người thấp.” Sở Niên Cao nhìn theo chiếc xe ngựa đã đi xa, nhổ một bãi nước miếng nói. “Sau này ông đây mà gặp lại thì nhất định đẽ dùng tiền đập chết mày.”
Hết cách, hai chúng tôi chỉ có thể cuốc bộ đi đến trấn. Trấn có thể tổ chức được họp chợ cũng không phải là trấn nhỏ, đối với người lưu lạc nay đây mai đó trên bãi sông như tôi, đây đã là nơi rất phồn hoa, nhìn thấy thứ gì tôi cũng muốn mua, nhưng ngặt nỗi là trong tay không có tiền.
“Hay là thế này đi.” Sở Niên Cao vỗ quần áo mình, nói: “Cái áo này của tôi làm từ tơ lụa Giang Nam, có hai cái nút áo được mạ vàng, chúng ta tìm một tiệm cầm đồ cũng cầm được ít tiền, đủ để vào quán ăn bữa cơm.”
Sở Niên Cao không nói tôi còn không nghĩ tới, mấy chục ngày qua hối hả ngược xuôi lội nước lội bùn, cái áo trên người hắn ta đã cáu bẩn như cái giẻ lau nhà. Nhưng mà chất liệu vẫn rất đáng tiền, nếu giặt giũ sạch sẽ cũng đổi được vài đồng tiền.
Hai chúng tôi hào hứng đi tìm hiệu cầm đồ, trấn lớn như vậy chắc chắn có hiệu cầm đồ. Quả nhiên chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã tìm được hiệu cầm đồ, Sở Niên Cao sĩ diện, cảm thấy đi cầm áo mất mặt nên cởi áo dúi vào tay tôi, bảo tôi đi vào cầm.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Không phải chỉ là cái áo thôi à? Có thế thôi mà cũng sĩ diện…”
Tôi cầm cái áo đi vào hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ lúc đó vắng khách nên người làm trong hiệu đang ngồi ngủ gà ngủ gật, trước quầy có một người ăn mặc đắt tiền đang gẩy bàn tính. Tôi rũ rũ bùn đất trên cái áo rồi đưa cho hắn ta.
“Cái áo rách này không đáng bao nhiêu tiền.” Hắn ta nói mà mí mắt không buồn nâng lên.
Đây là thủ đoạn của hiệu cầm đồ, bất kể là đồ gì chủ tiệm cũng đều nói như vậy, cho dù là một chiếc áo gấm mới tinh cũng bị nói là không đáng một đồng.
“Chất vải thượng hạng, nút áo mạ vàng sao lại không đáng tiền được?” Tôi biết hắn có ý gì nên lập tức phản bác lại. “Anh nhìn xem khắp cái trấn này có ai mặc được cái áo tốt như này không? Nó chỉ hơi bẩn một chút thôi, đem giặt sạch đảm bảo lại mới, lại tươm tất như cũ.”
Chủ quầy nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn tôi. Thế nhưng vừa nhìn thấy tôi thì hắn ta lập tức sửng sốt, sau đó nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.
Tôi phát giác thấy ánh mắt của hắn ta có điều gì đó không lành, nó khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi cũng không biết rõ sao lại thế, chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng phát hoảng loạn đập thình thịch thình thịch.
“Người anh em, cậu ngồi xuống trước đã.” Chủ quầy nở nụ cười, vô cùng thân thiết mà đi tới mời tôi ngồi và gọi người làm đi rót trà. “Cái áo này của cậu bẩn quá, nhìn không ra chất liệu, hay là cậu đợi đây tôi bảo người mang nước lên, giặt qua… Không mất bao nhiêu thời gian cả.”
“Tôi không cầm nữa.” Tôi không khỏi cảm thấy chột dạ, giằng lại cái áo rồi bước ra khỏi cửa tiệm.
Tôi vừa ra cửa, tên chủ quầy vẫn còn muốn khuyên can, nhưng tôi mặc kệ, cứ thế lôi kéo Sở Niên Cao chạy ra khỏi trấn.
“Sao thế?” Sở Niên Cao mờ mịt nhìn tôi. “Cậu không muốn vào quán ăn à?”
“Quán gì nữa…” Lòng tôi hoảng loạn không thôi, thế nhưng cũng không rõ là mình hoảng loạn cái gì.
“Cậu làm sao.” Sở Niên Cao bất mãn nói. “Đã nói tới trấn chơi mà, vừa mới đặt chân vào đã đòi đi về…”
Mặc kệ Sở Niên Cao nói gì tôi cũng lôi kéo hắn ta đi ra khỏi trấn, lúc ra khỏi trấn, còn không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Tôi vẫn khá nhạy bén, suy nghĩ trong chốc lát liền biết được vì sao mình lại hoảng loạn như vậy.
Bình luận facebook