• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 29 - Chương 29CẠO XƯƠNG TRỊ ĐỘC

M



ở hiệu cầm đồ khác với làm ăn bình thường, muốn mở được hiệu cầm đồ thì ông chủ của hiệu cầm đồ phải có thế lực, hoặc là có người bảo kê hùng mạnh, nếu không mở được hai ngày sẽ phải đóng cửa.



Mà đầu sỏ lớn nhất cái bãi Hoàng Hà này ngoài Ba mươi sáu bàng môn ra thì không còn ai khác, hiệu cầm đồ vừa rồi rất có thể có dây mơ rễ má với Ba mươi sáu bàng môn.



Còn nhớ mấy tên mãng phu nhà họ Lục tôi gặp ở bến đò dạo trước, tuy bọn chúng đã bị Bàng Độc đánh chết ở bãi tha ma. Nhưng người nhà đột nhiên mất tích, nhà họ Lục nhất định sẽ cho người điều tra, chỉ cần tra ra đám người này trước khi mất tích xuất hiện ở bến đò thì sẽ điều tra ra được tôi. Lúc đó, tôi còn ở quán cơm ăn cơm, chủ quán ăn chắc chắn nhớ rõ mặt mũi tôi, người nhà họ Lục hỏi tới chắc chắn sẽ biết.



Chưa kể tới việc Bàng Độc bắt cóc Sở Niên Cao ở Hạc Niên Đường. Sở Niên Cao là con trai độc nhất của Người Cầm Đèn Dược Thần Miếu, nên chắc chắn ông ta sẽ không để yên chuyện này. Ba mươi sáu bàng môn không có quan hệ phụ thuộc gì nhau nhưng Dược Thần Miếu có tiền, hôm đó tôi và Bàng Độc đều lộ mặt, họ chỉ cần vẽ lại rồi dán ở địa bàn của Ba mươi sáu bàng môn, người của bàng môn nhất định sẽ chú ý tới.



Nghĩ tới những chuyện này, lại ngẫm tới ánh mắt của tên chủ quầy lúc đó càng cảm thấy không phải là không có khả năng. Tôi bèn kéo Sở Niên Cao chạy như điên, muốn cách cái trấn kia càng xa càng tốt.



Nhưng trên người hai chúng tôi không có tiền, chỉ có thể dựa vào hai chân để quay trở về. Tôi không yên tâm nên không dám đi đường lớn, chỉ có thể vòng qua đường nhỏ đi, thế nên phải đến tờ mờ sáng hôm sau chúng tôi mới mò về tới nhà của Hạnh nhi.



Hai người chúng tôi mệt lử về đến nhà liền ngủ một mạch đến tận buổi trưa, Hạnh nhi tới gọi chúng tôi dậy ăn cơm mới dậy. Bữa trưa hôm đó, chị ấy lại giết gà cho chúng tôi ăn.



“Ăn nhiều một chút.” Hạnh nhi gắp đùi gà bỏ vào bát tôi, nhưng chị ấy lại không ăn miếng nào, chỉ ăn lương thực phụ* với dưa muối.




(*) Lương thực phụ: Ngô, khoai, sắn…



“Chị cũng ăn đi.”



“Tôi ăn quen mấy thức này rồi, cho tôi ăn thịt ăn cá tôi còn không quen đâu.” Hạnh nhi cười nói, lộ ra hai cái răng thỏ. “Cậu đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút, không cần phải để ý tới tôi đâu.”



“Chị không ăn, em cũng không ăn.” Tôi biết Hạnh nhi không nỡ ăn gà, muốn để dành sang bữa sau cho chúng tôi, tôi nói rồi bỏ đũa xuống.



Hạnh nhi thấy tôi kiên quyết như vậy mới miễn cưỡng gắp một miếng gà be bé vào bát mình.



Ba người chúng tôi đang vui vẻ ăn cơm thì đột nhiên một luồng khí lạnh len lỏi vào giữa các khớp xương của tôi, các khớp xương ấy bắt đầu ngứa ngáy rồi dần dần lan tràn khắp toàn thân.



Thi độc phát tác!



Tôi không kiềm chế được mà phát run lẩy bẩy, nói thật thì cảm giác lúc thi độc phát tác đúng là sống không bằng chết. Đôi đũa trong tay tôi rơi xuống kêu cái cạch, đầu các khớp xương tôi bắt đầu đau đến nỗi muốn đứt đoạn, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.



“Cậu làm sao thế! Làm sao thế?” Hạnh nhi hoảng sợ để bát cơm xuống, lấy khăn lau mồ hôi cho tôi.



“Không… không… sao…” Tuy miệng tôi nói không có gì, nhưng trong lòng chỉ ước gì có thể đập đầu chết đi cho rồi. Loại đau đớn này không phải là chuyện mà một đứa trẻ mới mười mấy tuổi có thể thừa nhận được. Dù tôi có cố gắng nhẫn nhịn đến mấy cuối cùng cũng không nhịn nổi, tôi ngã lăn ra đất, bắt đầu lăn lộn cào xé chính mình.



Sở Niên Cao hoảng sợ lật đật chạy đi lấy thuốc. Hạnh nhi thì sợ đến trắng cả mặt, lo lắng chạy xung quanh tôi.



Tôi không biết mình đã vượt qua cơn đau đớn đó kiểu gì, lúc Sở Niên Cao cầm thuốc tới đút cho tôi, tôi liền cắn răng nhai.



Sau nửa ngày, cơn đau phát tác mới dịu đi, tôi cũng không còn bao nhiêu tinh thần nữa, nằm liệt ở dưới đất, trên người toàn là vết cào đến rướm máu.



“Cậu bị sao thế?” Hạnh nhi đỡ tôi lên giường nằm, rồi dùng khăn nhúng nước âm lau sạch mọi vết bẩn trên người tôi.



“Cậu ấy có bệnh, cứ cách một thời gian lại phát tác.” Sở Niên Cao thở dài nói, bọn họ có không ít thuốc nhưng số thuốc này không trị được thi độc.



“Trên người có bệnh sao lại không chịu chữa?” Hạnh nhi đỡ tôi dậy uống nước. “Nghe chị, đừng đi lung tung khắp nơi nữa, về nhà bảo cha mẹ mang cậu đi tìm thầy thuốc chữa bệnh.”



“Em…” Sau khi bị thi độc hành hạ, giờ lại nghĩ tới thân thế của mình, tôi bỗng cảm thấy hết sức chạnh lòng và buồn tủi. “Cha mẹ em… đều đã qua đời rồi…”



Sau khi nghe tôi nói xong, Hạnh nhi hết sức sững sờ, dù không nói lời nào nhưng sự thương cảm và đồng tình trong mắt chị ấy lại không che giấu được. Cuối cùng chị ấy khẽ thở dài rồi thu dọn đồ mang ra ngoài.



Hạnh nhi vừa đi, tôi liền hỏi Sở Niên Cao thật sự không có cách nào trị được thi độc? Cái thứ độc này một khi phát tác sẽ dày vò tôi mất nửa cái mạng, nếu để kéo dài lâu thì sao tôi có thể chịu được. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Không có cách nào trị tận gốc…” Sở Niên Cao lắc đầu. “Độc đã bám vào xương, dùng thuốc hay kim châm cứu đều không thể trị được, trừ phi…”



“Trừ phi cái gì? Anh mau nói đi!”



“Cậu nghe chuyện xưa mà mấy người kể truyện hay kể không? Vào thời Tam Quốc, ở Đông Hán, Quan Nhị gia từng cạo xương trị độc.” Sở Niên Cao nói xong liền rùng mình một cái. “Độc đã ngấm vào xương không cách nào trị được, muốn giảm bớt chỉ có thể tách da thịt chỗ xương cậu thấy đau nhất khi thi độc phát tác ra, cạo bớt độc tố trên đó…”



“Thế… thế thì cạo đi!!” Tôi không hề do dự trả lời, bởi vì sự đau đớn do thi độc mang lại quá khó chịu đựng, so với cắt thịt còn khó chịu hơn, chỉ cần có thể giảm bớt được thì đau đớn đến mấy tôi cũng gắng chịu đựng.”



“Để tôi từ từ nghĩ cách…”



Tách mở da thịt, cạo độc trên xương, đây cũng không phải là điều mà người bình thường nào cũng dám làm. Sở Niên Cao sợ tôi không chịu nổi, nên đi chuẩn bị một ít thuốc tê.



Chế thuốc rất phức tạp cho nên đến hôm sau thuốc tê mới chuẩn bị xong.



Sở Niên Cao cầm một con dao đã được mài bén, dùng rượu lau qua rồi hơ trên lửa nửa ngày. Lá gan của Sở Niên Cao quá nhỏ, cho dù không phải cắt thịt của hắn ta, nhưng từ đầu đến cuối hắn ta vẫn run tay mãi không thôi.



“Tôi cho cậu dùng thuốc tê trước, nếu đau thì cậu cố nhịn.” Sở Niên Cao cắt một đường ở xương sườn tôi, sau đó đổ thuốc bột đã điều chế vào. “Đợi thuốc tê có hiệu lực, cả người cậu tê cứng lại tôi mới tách mở da thịt, cạo độc trên xương cậu được, như vậy cậu cũng không thấy đau đớn…”



Sở Niên Cao tinh thông dược lý, nên thuốc tê hắn ta chế ra rất có hiệu quả, không bao lâu sau cả người tôi đã không có cảm giác gì nữa.



“Tôi… tôi làm… làm thật nhé…” Sở Niên Cao đổ mồ hôi lạnh, cầm dao run lẩy bẩy.



Tôi thấy hắn ta cứ chần chừ như vậy thì hết sức nóng ruột, nhưng cả người tôi lúc đó đã tê cứng, một câu cũng không nói được.



“Tôi… làm… đây…” Sở Niên Cao lau mồ hôi trên mặt, cắn răng nói: “Cậu cố chịu một chút!”



Mũi dao vừa chạm vào người tôi thì đã nghe thấy tiếng Hạnh nhi từ bên ngoài chạy vào hét lên: “Không xong! Không xong rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom