Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30 - Chương 30CHẾT THAY
S
ở Niên Cao còn chưa kịp hạ dao xuống thì Hạnh nhi đã xông vào.
Tôi bị thuốc tê làm cho tê cứng cả người, ngoại trừ lỗ tai và con mắt là còn hoạt động được thì cả người cứng đờ không thể cử động nổi một ngón tay, nghe Hạnh nhi kêu toáng lên như vậy liền biết có chuyện.
“Sao thế, Hạnh nhi?” Sở Niên Cao bỏ dao xuống, chạy ra hỏi.
“Có một đám người tới thôn, hò hét lục soát đòi lùng bắt hai người, đã lục soát mấy nhà ở phía Đông thôn rồi, sắp sang tới bên này rồi.” Hạnh nhi hớt hải nói.
“Một đám người? Muốn lùng bắt hai người?” Sở Niên Cao cũng không phải kẻ ngốc, nghe vậy liền nhớ tới chuyện ở trấn hôm trước.
Tôi nằm trong nhà nghe rõ ràng từng câu từng chữ hai người nói, lập tức hoảng loạn, mặc dù không biết đám người kia là ai, nhưng trong lòng không cấm được sợ hãi.
“Đám người này… Đám người này…” Hạnh Nhi nhìn Sở Niên Cao, rồi lại nhìn tôi, chần chừ hỏi: “Họ không phải lùng bắt hai cậu đấy chứ?”
Chuyện rõ mười mươi, cái thôn nhỏ này quanh năm cũng không có mấy người lạ xuất hiện, cả thôn cũng chỉ có tôi và Sở Niên Cao là người từ nơi khác tới, nên Hạnh nhi nhanh chóng đoán ra được hai người mà đám người kia muốn bắt là chúng tôi.
“Chuyện này chuyện này…” Sở Niên Cao không muốn thừa nhận, định giả vờ ngớ ngẩn để lừa Hạnh nhi.
“Được rồi, đừng nói nữa!” Hạnh nhi không tiếp tục truy hỏi, chỉ bảo bọn tôi mau mau trốn đi.
Hạnh nhi vừa dứt lời thì tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào loáng thoáng ở bên ngoài truyền tới, giờ muốn chạy ra cửa cũng không còn kịp nữa.
“Trốn ở đâu mới được?” Sở Niên Cao cũng phát hoảng, nhà của Hạnh nhi bé tí hin, trốn đâu cũng bị lục soát ra.
“Mau nhảy ra từ cửa sổ, phía sau nhà toàn rơm rạ, có thể trốn ở trong đó.” Hạnh nhi giúp Sở Niên Cao nâng tôi dậy, chuyền ra ngoài cửa sổ. “Tôi ở chỗ này ngăn bọn họ, ban ngày ban mặt mà đám người này lại dám tự tiện bắt người, có còn vương pháp không thế.”
Sau khi tôi được chuyền ra cửa sổ, Sở Niên Cao liền vơ mấy bó rơm rạ tấp lên người tôi.
Tôi âm thầm kêu khổ, Hạnh nhi quả thực không biết nhiều, nếu đám người này mà là người của Ba mươi sáu bàng môn thật thì vương pháp chẳng là gì với chúng cả.
Tôi và Sở Niên Cao vừa trốn dưới đống rơm rạ xong liền nghe thấy trong sân trước có tiếng chân người bước vào. Nghe tiếng bước chân thì phải có khoảng bốn năm người.
Mấy người này vừa vào sân liền bắt đầu lục lọi loảng xoảng.
“Các người là ai? Ban ngày ban mặt không nói tiếng nào xông vào nhà người khác lục lọi!” Hạnh nhi đi ra ngăn đám người lại, không cho đám người tiến vào nhà.
“Ồn ào cái gì? Ông đây đến bắt người, hai người, một đứa mười sáu mười bảy tuổi, một đứa dưới ba mươi tuổi, nói giọng địa phương này…”
Tôi và Sở Niên Cao ở phía sau nghe rành mạch đoạn miêu tả này, đám người này quả thực là đến lùng bắt chúng tôi. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, đám người này nhất định là người của Ba mươi sáu bàng môn.
“Tôi chưa từng gặp họ, cũng không biết họ, mấy người đi mau!”
“Chưa từng gặp? Các anh em, mau lục soát, lục soát cho kĩ vào.”
Đám người này đã muốn lục soát mà Hạnh nhi kiên quyết ngăn cản như vậy đã khiến bọn chúng dấy lên nghi ngờ.
Đúng lúc đó, Sở Niên Cao ghé sát vào lỗ tai tôi nói: “Là người của bàng môn, tôi nghe ra tiếng người này, là Lãnh Thanh Lâm, người của Ngũ Hành Đường.”
Tình cảnh lúc đó quả thực vô cùng nguy hiểm, tôi không thể cử động, nếu Hạnh nhi không ngăn cản được họ hoặc Sở Niên Cao nhảy ra thì nhất định tôi sẽ bị tóm.
Thất môn Hà Phù Tử và Ba mươi sáu bàng môn là kẻ thù mấy đời, tôi rơi vào tay họ, còn có thể sống được sao?
“Không được động vào đồ đạc nhà tôi! Đi ra!” Hạnh nhi ở bên ngoài vẫn gắt gao ngăn cản đối phương, không cho đối phương vào nhà.
“Con khốn này, có phải mày biết hai người chúng tao tìm ở chỗ nào? Mày ngoan ngoãn nói ra, ông đây còn thưởng cho mày một đồng Đại Dương.” Cái tên Lãnh Thanh Lâm cười lạnh nói.
“Tôi không biết người mấy người cần tìm là ai.”
“Con mẹ nó, còn cứng mồm! Nếu lát nữa chúng tao mà lục soát ra được chúng nó thì sẽ bán mày vào nhà chứa!” Lãnh Thanh Lâm nói rồi nhổ một bãi nước miếng. “Các anh em, mau lục soát!”
Hạnh nhi là người ngay thẳng, không chịu nổi loại vũ nhục này, mắt thấy đám người xông vào liền nóng nảy đứng chặn ở cửa không cho đám người đi vào.
“Cút ra cho tao!”
“Đây là nhà tôi, dựa vào cái gì mà cho mấy người tiến vào! Mấy người là đàn ông, khi dễ phụ nữ mà không thấy muối mặt à!”
“Cút ra!”
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “bộp” sau đó là tiếng hét đầy sợ hãi của Hạnh nhi, rồi không còn âm thanh gì nữa…
Mãi một lát sau, mới có người lên tiếng.
“Cô ta… cô ta…chết rồi… Lão Lãnh, mày đẩy cô ta đập đầu vào góc tảng đá, chết rồi…”
“Con mẹ nó chứ! Đúng là đen tận mạng!” Lãnh Thanh Lâm lại nhổ một bãi nước bọt nữa. “Chết thì chết, mau lục soát đi!”
Tôi nghe mà như cảm thấy sét đánh bên tai, hai tai như ù đi, đầu óc cũng quay cuồng, không rõ cơn đau trong lòng là chua xót hay khổ sở.
Người của Ba mươi sáu bàng môn hoành hành ngang ngược, cho dù có đánh chết người cũng chẳng mảy may cảm thấy tội lỗi. Đám người sau khi đánh chết Hạnh nhi liền ào ào lục soát toàn bộ căn nhà, rồi rời đi.
Tôi nằm trong đống rơm không nhìn thấy được cảnh ở bên ngòai, nhưng lâu như vậy rồi mà không nghe thấy Hạnh nhi nói câu nào...
Dù tôi không muốn tin những lời đám người kia nói, nhưng đáy lòng lại không kiềm chế được mà bắt đầu tin, Hạnh nhi quả thật đã chết rồi…
Tôi vừa hối hận lại vừa hận, chỉ cần chị ấy nói ra tôi trốn ở đâu, chị ấy sẽ không phải chết.
“Hình như bọn họ đi hết rồi.” Sở Niên Cao nghe ngóng một lúc rồi thận trọng nhìn qua cửa sổ. “Thuốc tê trên người cậu phải nửa canh giờ nữa mới hết hiệu lực, cậu cứ nằm tạm đây đã.”
Tôi không biết nửa canh giờ này trôi qua như thế nào, chân tay tôi dần dần có lại tri giác, nhưng vẫn chưa thể thích ứng ngay được sau khi bị tê cứng thời gian dài như vậy. Có điều, tôi vẫn gắng hết sức bò dậy, bò qua cửa sổ vào nhà.
Vừa rơi xuống nền nhà, tôi liền nhìn thấy một bãi máu loãng đỏ thẫm ngay ở cửa nhà.
Tôi vẫn chưa thể đứng lên được, thế nên phải dùng tay chân lết ra bên ngoài. Hạnh nhi nằm gục ở khối đá mài dao bên cạnh cửa nhà, đầu của chị ấy đập vào khối đá, máu chảy lênh láng khắp nơi.
“Hạnh nhi!” Tôi bò tới lay người chị ấy, cả người chị ấy lạnh băng và cứng đơ. Hai mắt chị ấy mở to, vô hồn nhìn lên bầu trời.
Bất giác, nước mắt tôi rơi xuống. Bàng Độc nói, đã là nam tử hán đại trượng phu thì có chảy hết máu trên người cũng không thể rơi lệ. Tôi hiểu được đạo lý này, nhưng tôi không thể kìm nén được nước mắt của mình.
Bây giờ tôi còn sống, còn có thể rơi được nước mắt là do Hạnh nhi đã dùng chính mạng chị ấy đổi lấy!
Sự hận thù chiếm cứ tâm trí tôi, ngay cả con mắt cũng đỏ lừ như máu, tôi lảo đảo đứng lên, cầm con dao mài sắc bén ở trong nhà lên rồi dùng vải rách quấn chặt nó lên tay.
“Cậu! Cậu muốn làm gì?” Sở Niên Cao thấy tôi cầm dao đi ra liền chạy đến ngăn cản. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Giết người!”
ở Niên Cao còn chưa kịp hạ dao xuống thì Hạnh nhi đã xông vào.
Tôi bị thuốc tê làm cho tê cứng cả người, ngoại trừ lỗ tai và con mắt là còn hoạt động được thì cả người cứng đờ không thể cử động nổi một ngón tay, nghe Hạnh nhi kêu toáng lên như vậy liền biết có chuyện.
“Sao thế, Hạnh nhi?” Sở Niên Cao bỏ dao xuống, chạy ra hỏi.
“Có một đám người tới thôn, hò hét lục soát đòi lùng bắt hai người, đã lục soát mấy nhà ở phía Đông thôn rồi, sắp sang tới bên này rồi.” Hạnh nhi hớt hải nói.
“Một đám người? Muốn lùng bắt hai người?” Sở Niên Cao cũng không phải kẻ ngốc, nghe vậy liền nhớ tới chuyện ở trấn hôm trước.
Tôi nằm trong nhà nghe rõ ràng từng câu từng chữ hai người nói, lập tức hoảng loạn, mặc dù không biết đám người kia là ai, nhưng trong lòng không cấm được sợ hãi.
“Đám người này… Đám người này…” Hạnh Nhi nhìn Sở Niên Cao, rồi lại nhìn tôi, chần chừ hỏi: “Họ không phải lùng bắt hai cậu đấy chứ?”
Chuyện rõ mười mươi, cái thôn nhỏ này quanh năm cũng không có mấy người lạ xuất hiện, cả thôn cũng chỉ có tôi và Sở Niên Cao là người từ nơi khác tới, nên Hạnh nhi nhanh chóng đoán ra được hai người mà đám người kia muốn bắt là chúng tôi.
“Chuyện này chuyện này…” Sở Niên Cao không muốn thừa nhận, định giả vờ ngớ ngẩn để lừa Hạnh nhi.
“Được rồi, đừng nói nữa!” Hạnh nhi không tiếp tục truy hỏi, chỉ bảo bọn tôi mau mau trốn đi.
Hạnh nhi vừa dứt lời thì tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào loáng thoáng ở bên ngoài truyền tới, giờ muốn chạy ra cửa cũng không còn kịp nữa.
“Trốn ở đâu mới được?” Sở Niên Cao cũng phát hoảng, nhà của Hạnh nhi bé tí hin, trốn đâu cũng bị lục soát ra.
“Mau nhảy ra từ cửa sổ, phía sau nhà toàn rơm rạ, có thể trốn ở trong đó.” Hạnh nhi giúp Sở Niên Cao nâng tôi dậy, chuyền ra ngoài cửa sổ. “Tôi ở chỗ này ngăn bọn họ, ban ngày ban mặt mà đám người này lại dám tự tiện bắt người, có còn vương pháp không thế.”
Sau khi tôi được chuyền ra cửa sổ, Sở Niên Cao liền vơ mấy bó rơm rạ tấp lên người tôi.
Tôi âm thầm kêu khổ, Hạnh nhi quả thực không biết nhiều, nếu đám người này mà là người của Ba mươi sáu bàng môn thật thì vương pháp chẳng là gì với chúng cả.
Tôi và Sở Niên Cao vừa trốn dưới đống rơm rạ xong liền nghe thấy trong sân trước có tiếng chân người bước vào. Nghe tiếng bước chân thì phải có khoảng bốn năm người.
Mấy người này vừa vào sân liền bắt đầu lục lọi loảng xoảng.
“Các người là ai? Ban ngày ban mặt không nói tiếng nào xông vào nhà người khác lục lọi!” Hạnh nhi đi ra ngăn đám người lại, không cho đám người tiến vào nhà.
“Ồn ào cái gì? Ông đây đến bắt người, hai người, một đứa mười sáu mười bảy tuổi, một đứa dưới ba mươi tuổi, nói giọng địa phương này…”
Tôi và Sở Niên Cao ở phía sau nghe rành mạch đoạn miêu tả này, đám người này quả thực là đến lùng bắt chúng tôi. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, đám người này nhất định là người của Ba mươi sáu bàng môn.
“Tôi chưa từng gặp họ, cũng không biết họ, mấy người đi mau!”
“Chưa từng gặp? Các anh em, mau lục soát, lục soát cho kĩ vào.”
Đám người này đã muốn lục soát mà Hạnh nhi kiên quyết ngăn cản như vậy đã khiến bọn chúng dấy lên nghi ngờ.
Đúng lúc đó, Sở Niên Cao ghé sát vào lỗ tai tôi nói: “Là người của bàng môn, tôi nghe ra tiếng người này, là Lãnh Thanh Lâm, người của Ngũ Hành Đường.”
Tình cảnh lúc đó quả thực vô cùng nguy hiểm, tôi không thể cử động, nếu Hạnh nhi không ngăn cản được họ hoặc Sở Niên Cao nhảy ra thì nhất định tôi sẽ bị tóm.
Thất môn Hà Phù Tử và Ba mươi sáu bàng môn là kẻ thù mấy đời, tôi rơi vào tay họ, còn có thể sống được sao?
“Không được động vào đồ đạc nhà tôi! Đi ra!” Hạnh nhi ở bên ngoài vẫn gắt gao ngăn cản đối phương, không cho đối phương vào nhà.
“Con khốn này, có phải mày biết hai người chúng tao tìm ở chỗ nào? Mày ngoan ngoãn nói ra, ông đây còn thưởng cho mày một đồng Đại Dương.” Cái tên Lãnh Thanh Lâm cười lạnh nói.
“Tôi không biết người mấy người cần tìm là ai.”
“Con mẹ nó, còn cứng mồm! Nếu lát nữa chúng tao mà lục soát ra được chúng nó thì sẽ bán mày vào nhà chứa!” Lãnh Thanh Lâm nói rồi nhổ một bãi nước miếng. “Các anh em, mau lục soát!”
Hạnh nhi là người ngay thẳng, không chịu nổi loại vũ nhục này, mắt thấy đám người xông vào liền nóng nảy đứng chặn ở cửa không cho đám người đi vào.
“Cút ra cho tao!”
“Đây là nhà tôi, dựa vào cái gì mà cho mấy người tiến vào! Mấy người là đàn ông, khi dễ phụ nữ mà không thấy muối mặt à!”
“Cút ra!”
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “bộp” sau đó là tiếng hét đầy sợ hãi của Hạnh nhi, rồi không còn âm thanh gì nữa…
Mãi một lát sau, mới có người lên tiếng.
“Cô ta… cô ta…chết rồi… Lão Lãnh, mày đẩy cô ta đập đầu vào góc tảng đá, chết rồi…”
“Con mẹ nó chứ! Đúng là đen tận mạng!” Lãnh Thanh Lâm lại nhổ một bãi nước bọt nữa. “Chết thì chết, mau lục soát đi!”
Tôi nghe mà như cảm thấy sét đánh bên tai, hai tai như ù đi, đầu óc cũng quay cuồng, không rõ cơn đau trong lòng là chua xót hay khổ sở.
Người của Ba mươi sáu bàng môn hoành hành ngang ngược, cho dù có đánh chết người cũng chẳng mảy may cảm thấy tội lỗi. Đám người sau khi đánh chết Hạnh nhi liền ào ào lục soát toàn bộ căn nhà, rồi rời đi.
Tôi nằm trong đống rơm không nhìn thấy được cảnh ở bên ngòai, nhưng lâu như vậy rồi mà không nghe thấy Hạnh nhi nói câu nào...
Dù tôi không muốn tin những lời đám người kia nói, nhưng đáy lòng lại không kiềm chế được mà bắt đầu tin, Hạnh nhi quả thật đã chết rồi…
Tôi vừa hối hận lại vừa hận, chỉ cần chị ấy nói ra tôi trốn ở đâu, chị ấy sẽ không phải chết.
“Hình như bọn họ đi hết rồi.” Sở Niên Cao nghe ngóng một lúc rồi thận trọng nhìn qua cửa sổ. “Thuốc tê trên người cậu phải nửa canh giờ nữa mới hết hiệu lực, cậu cứ nằm tạm đây đã.”
Tôi không biết nửa canh giờ này trôi qua như thế nào, chân tay tôi dần dần có lại tri giác, nhưng vẫn chưa thể thích ứng ngay được sau khi bị tê cứng thời gian dài như vậy. Có điều, tôi vẫn gắng hết sức bò dậy, bò qua cửa sổ vào nhà.
Vừa rơi xuống nền nhà, tôi liền nhìn thấy một bãi máu loãng đỏ thẫm ngay ở cửa nhà.
Tôi vẫn chưa thể đứng lên được, thế nên phải dùng tay chân lết ra bên ngoài. Hạnh nhi nằm gục ở khối đá mài dao bên cạnh cửa nhà, đầu của chị ấy đập vào khối đá, máu chảy lênh láng khắp nơi.
“Hạnh nhi!” Tôi bò tới lay người chị ấy, cả người chị ấy lạnh băng và cứng đơ. Hai mắt chị ấy mở to, vô hồn nhìn lên bầu trời.
Bất giác, nước mắt tôi rơi xuống. Bàng Độc nói, đã là nam tử hán đại trượng phu thì có chảy hết máu trên người cũng không thể rơi lệ. Tôi hiểu được đạo lý này, nhưng tôi không thể kìm nén được nước mắt của mình.
Bây giờ tôi còn sống, còn có thể rơi được nước mắt là do Hạnh nhi đã dùng chính mạng chị ấy đổi lấy!
Sự hận thù chiếm cứ tâm trí tôi, ngay cả con mắt cũng đỏ lừ như máu, tôi lảo đảo đứng lên, cầm con dao mài sắc bén ở trong nhà lên rồi dùng vải rách quấn chặt nó lên tay.
“Cậu! Cậu muốn làm gì?” Sở Niên Cao thấy tôi cầm dao đi ra liền chạy đến ngăn cản. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Giết người!”