Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41 - Chương 41BỊ ĐỔ VẤY
Chương 41BỊ ĐỔ VẤY
T
ôi không chờ nổi nữa chỉ muốn đi tìm bọn họ, nhưng đây không phải trên mặt đất, một khi đã bị cuốn vào xoáy nước ngầm thì dù sống hay chết vẫn sẽ bị cuốn theo dòng xuống phía hạ lưu sông. Muốn tìm được bọn họ thì tôi phải men theo bờ sông đi dọc xuống dưới hạ lưu.
Đầu óc của tôi có hơi rối loạn, tôi chỉ nhớ rõ trước khi xuống sông Bàng Độc đã dặn tôi chờ bọn họ ở trên bờ cho nên tôi cứ đắn đo mãi. Tôi cảm thấy nhỡ đâu anh ấy cùng với Tống Bách Nghĩa có thể thoát ra khỏi xoáy nước ngầm thì sao, nếu tôi rời khỏi chỗ này, lúc họ quay về chắc chắn không tìm được tôi.
Cảm giác duy nhất của tôi lúc đó là thời gian trôi qua quá chậm. Trong lúc tôi miên man suy nghĩ thì lại hai mươi phút nữa trôi qua, không một người nào có thể nhịn thở ở dưới nước lâu như vậy cho nên… Tay của tôi bất giác run lên, tôi cố gắng căng mắt nhìn chăm chú vào mặt sông đến cay xè cả mắt.
Tôi đợi chừng hơn một tiếng, bầu trời cũng dần tối đen mà vẫn không thấy Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa xuất hiện. Tôi như con kiến bò trên chảo nóng không ngừng đi tới đi lui, trời tối rồi thì cũng không thể quan sát rõ mặt sông được nữa. Thế nhưng bây giờ tôi có thể làm được cái gì? Ngoại trừ ở đây chờ đợi ra thì không còn cách nào khác.
Trời tối nhưng cũng may hôm nay là một đêm trăng sáng, tôi đứng trên bờ mượn ánh trăng cố gắng nhìn ra xa nhất có thể.
Đột nhiên, từ thượng nguồn xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng có thể thấy trên đầu thuyền cùng đuôi thuyền đều có một cái máy tời kéo. Tôi có hơi e ngại khi thấy chiếc thuyền này bởi vì... loại thuyền này chỉ chuyên dùng để vớt đồ dưới sông lên.
Từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu lần Hoàng Hà dâng lũ đổi dòng chảy, dưới đáy sông có rất nhiều thứ bị nước cuốn vào, ví dụ như bãi tha ma ở gần sông, chỉ cần một cơn lũ đi qua thì cả quan tài cũng có thể bị cuốn vào sông, những món đồ nặng sẽ chìm xuống đáy sông… Sau đó trên sông bắt đầu xuất hiện những người chuyên trục vớt đồ dưới đáy sông.
Điều khiến tôi e ngại là vì cái nghề này gần như đều do người của Bài Giáo và Ba mươi sáu bàng môn khống chế, trừ bọn chúng ra thì cả cái bãi Hoàng Hà này cũng chỉ có vài nhóm cát tặc thi thoảng lén lút làm một hai vụ. Người ngoài chỉ cần sờ tới sẽ chẳng khác nào đoạt “bát cơm” của Bài Giáo và Ba mươi sáu bàng môn, chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Cho nên, chiếc thuyền này không phải của Ba mươi sáu bàng môn thì cũng là của Bài Giáo, tôi nhanh chóng lùi lại cách cái thuyền kia một khoảng khá xa, để bọn chúng không thể phát hiện ra tôi.
Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà khi cái thuyền kia chạy đến gần đoạn sông tôi ẩn nấp thì trên thuyền đột nhiên xảy ra náo loạn. Từ xa cũng có thể trông thấy một kẻ chạy loạn trên thuyền và phía sau anh ta có một đống người đuổi theo. Sau khi người kia không trốn được nữa thì lao người nhảy xuống sống, bơi vào bờ. Người trên thuyền không chịu bỏ qua, nên cũng có vài người nhảy xuống tiếp tục đuổi theo người kia.
Người kia vừa bơi đến bờ liền co giò bỏ chạy, có điều những kẻ truy đuổi phía sau vẫn nhất quyết không từ bỏ. Nhất thời, tôi không phân biệt được cái thuyền kia là của Bài Giáo hay là của Ba mươi sáu bàng môn, nhưng dù là của ai thì cũng không phải chuyện tốt lành gì cho nên tôi quyết định bỏ chạy.
“Người anh em!” Cái tên chạy trối chết ở phía sau đột nhiên thấy tôi liền gào lên. “Không phải tôi bảo cậu đi trước, không cần chờ tôi còn gì?! Sao cậu lại ở chỗ này?!”
“Hả?!!” Tôi sửng sốt, người nọ chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặt mũi khá đoan chính nhưng cặp lông mày anh ta lại có hình chữ bát (八) khiến cho khuôn mặt anh ta trở nên rất buồn cười.
“Người anh em còn đứng ngây ra đó làm gì! Nhanh lên! Mau chia nhau ra mà chạy!” Anh ta chạy đến gần tôi rồi tiếp tục gào lên.
“Con mẹ nó!” Tôi lập tức hiểu ra, kẻ này vốn không quen biết gì tôi nhưng lại muốn kéo tôi xuống nước để một phần của đám người đằng sau chia ra đuổi theo tôi, hòng giảm bớt áp lực cho anh ta.
“Lão Mã! Thằng nhãi kia là đồng bọn của nó! Anh dẫn theo hai người đuổi theo nó!” Vietwriter.vn
Có tổng cộng tám người đuổi theo, nên bọn chúng phân ra ba người đuổi theo tôi. Tôi lập tức chửi thầm cái tên có lông mày chữ bát kia một trận, nhưng giờ phút này có giải thích cái gì cũng chỉ bằng thừa. Tôi căm tức muốn chết, chẳng nói chẳng rằng cắm đầu chạy thẳng về phía tên lông mày chữ bát kia.
Tên kia chạy nhanh, tôi cũng chạy nhanh, chẳng bao lâu sau hai chúng tôi đã chạy song song với nhau và tám tên đuổi theo phía sau cũng hợp lại cùng đuổi theo chúng tôi.
“Người anh em!” Tên lông mày chữ bát nhìn đám người đằng sau, đau khổ nói. “Tôi bị dồn vào đường cùng nên mới nhờ cậu giúp một tí, cậu chạy cùng hướng với tôi thế này, giờ phải làm sao đây?”
“Anh là đồ ích kỷ!” Lửa giận của tôi không có chỗ xả, chỉ hận không thể tát một phát chết tươi cái tên trời đánh này.
“Thôi vậy, cứ chạy như này cũng không phải cách.” Tên lông mày chữ bát vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía. Địa hình chỗ này tương đối bằng phẳng cho nên nếu chúng tôi cứ chạy như vậy thì sớm muộn gì cũng bị bắt lại, tên lông mày chữ bát quan sát một lúc rồi lập tức quay đầu chạy về phía Đông, nhằm thẳng về cái gò đất cao hai, ba mét cách đấy không xa.
Tên lông mày chữ bát này dường như đã từng luyện võ cho nên lực chân của anh ta rất mạnh, chỉ nhảy một cái đã lên đến gò đất cao. Nhưng tôi thì không lợi hại được như vậy, loay hoay mãi cũng không trèo lên nổi.
“Thật xin lỗi người anh em, tôi cứ nghĩ cậu dám chèo thuyền giữa bãi sông hoang vắng giữa đêm hôm khuya khoắt thế này thì kiểu gì cũng phải có chút võ nghệ, ai mà ngờ cậu lại yếu ớt như vậy.” Tên lông mày chữ bát kéo tôi lên gò đất, ăn năn nói. “Nếu biết cậu yếu như thế này tôi tuyệt đối sẽ không bẫy cậu như vậy đâu...”
“Cút mẹ anh đi!” Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn tám người phía sau, bọn chúng đã đuổi tới gần gò đất rồi, giờ tôi có giải thích kiểu gì cũng không giải thích rõ ràng được, lại càng không thể chạy thoát khỏi đám người này. “Có ai lại bẫy người khác như vậy sao?!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tên lông mày chữ bát luôn mồm nói xin lỗi. “Người anh em, cho dù cậu không biết võ đi nữa thì cũng coi như là người trong giang hồ mà đúng không?! Cậu biết tại sao người giang hồ chúng ta đều bái Quan Nhị gia không? Vì Quan Nhị gia trung nghĩa vô song, ngàn năm mới có một, cậu nể mặt Quan Nhị gia của chúng ta mà đừng so đo với tôi nữa được không?”
Tên lông mày chữ bát nói quá nhiều, người ta đã đuổi tới sát đít gò đất rồi mà anh ta vẫn còn lải nhải được. Thế nhưng tên này cũng khá là thông minh, biết trên đất bằng chúng tôi không chạy thoát nổi nên phải tìm cách chiếm thế chủ động.
Tám tên kia chạy vòng quanh gò đất muốn bò lên, tên lông mày chữ bát liền không chút khách sáo rút một cái ná ra rồi kéo dây bắn thẳng xuống từng tên phía dưới.
Khả năng bắn ná của anh ta cũng khá được, kẻ nào định bò lên đều bị trúng đạn ôm đầu ngã lăn xuống dưới.
Thế nhưng, tôi vẫn chưa thả lỏng được bởi vì chiếc thuyền kia vẫn đang ở trên sông, nếu tám kẻ này không bắt được chúng tôi thì có lẽ sẽ còn những kẻ khác ở trên thuyền tìm tới nữa, đến lúc đó cho dù có dùng ná bắn cũng vô ích.
“Người anh em không cần hoảng.” Tên lông mày chữ bát đá lông nheo với tôi. “Chúng ta cố gắng cầm cự thêm một lúc nữa, sẽ có người tới cứu chúng ta.”
T
ôi không chờ nổi nữa chỉ muốn đi tìm bọn họ, nhưng đây không phải trên mặt đất, một khi đã bị cuốn vào xoáy nước ngầm thì dù sống hay chết vẫn sẽ bị cuốn theo dòng xuống phía hạ lưu sông. Muốn tìm được bọn họ thì tôi phải men theo bờ sông đi dọc xuống dưới hạ lưu.
Đầu óc của tôi có hơi rối loạn, tôi chỉ nhớ rõ trước khi xuống sông Bàng Độc đã dặn tôi chờ bọn họ ở trên bờ cho nên tôi cứ đắn đo mãi. Tôi cảm thấy nhỡ đâu anh ấy cùng với Tống Bách Nghĩa có thể thoát ra khỏi xoáy nước ngầm thì sao, nếu tôi rời khỏi chỗ này, lúc họ quay về chắc chắn không tìm được tôi.
Cảm giác duy nhất của tôi lúc đó là thời gian trôi qua quá chậm. Trong lúc tôi miên man suy nghĩ thì lại hai mươi phút nữa trôi qua, không một người nào có thể nhịn thở ở dưới nước lâu như vậy cho nên… Tay của tôi bất giác run lên, tôi cố gắng căng mắt nhìn chăm chú vào mặt sông đến cay xè cả mắt.
Tôi đợi chừng hơn một tiếng, bầu trời cũng dần tối đen mà vẫn không thấy Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa xuất hiện. Tôi như con kiến bò trên chảo nóng không ngừng đi tới đi lui, trời tối rồi thì cũng không thể quan sát rõ mặt sông được nữa. Thế nhưng bây giờ tôi có thể làm được cái gì? Ngoại trừ ở đây chờ đợi ra thì không còn cách nào khác.
Trời tối nhưng cũng may hôm nay là một đêm trăng sáng, tôi đứng trên bờ mượn ánh trăng cố gắng nhìn ra xa nhất có thể.
Đột nhiên, từ thượng nguồn xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng có thể thấy trên đầu thuyền cùng đuôi thuyền đều có một cái máy tời kéo. Tôi có hơi e ngại khi thấy chiếc thuyền này bởi vì... loại thuyền này chỉ chuyên dùng để vớt đồ dưới sông lên.
Từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu lần Hoàng Hà dâng lũ đổi dòng chảy, dưới đáy sông có rất nhiều thứ bị nước cuốn vào, ví dụ như bãi tha ma ở gần sông, chỉ cần một cơn lũ đi qua thì cả quan tài cũng có thể bị cuốn vào sông, những món đồ nặng sẽ chìm xuống đáy sông… Sau đó trên sông bắt đầu xuất hiện những người chuyên trục vớt đồ dưới đáy sông.
Điều khiến tôi e ngại là vì cái nghề này gần như đều do người của Bài Giáo và Ba mươi sáu bàng môn khống chế, trừ bọn chúng ra thì cả cái bãi Hoàng Hà này cũng chỉ có vài nhóm cát tặc thi thoảng lén lút làm một hai vụ. Người ngoài chỉ cần sờ tới sẽ chẳng khác nào đoạt “bát cơm” của Bài Giáo và Ba mươi sáu bàng môn, chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Cho nên, chiếc thuyền này không phải của Ba mươi sáu bàng môn thì cũng là của Bài Giáo, tôi nhanh chóng lùi lại cách cái thuyền kia một khoảng khá xa, để bọn chúng không thể phát hiện ra tôi.
Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà khi cái thuyền kia chạy đến gần đoạn sông tôi ẩn nấp thì trên thuyền đột nhiên xảy ra náo loạn. Từ xa cũng có thể trông thấy một kẻ chạy loạn trên thuyền và phía sau anh ta có một đống người đuổi theo. Sau khi người kia không trốn được nữa thì lao người nhảy xuống sống, bơi vào bờ. Người trên thuyền không chịu bỏ qua, nên cũng có vài người nhảy xuống tiếp tục đuổi theo người kia.
Người kia vừa bơi đến bờ liền co giò bỏ chạy, có điều những kẻ truy đuổi phía sau vẫn nhất quyết không từ bỏ. Nhất thời, tôi không phân biệt được cái thuyền kia là của Bài Giáo hay là của Ba mươi sáu bàng môn, nhưng dù là của ai thì cũng không phải chuyện tốt lành gì cho nên tôi quyết định bỏ chạy.
“Người anh em!” Cái tên chạy trối chết ở phía sau đột nhiên thấy tôi liền gào lên. “Không phải tôi bảo cậu đi trước, không cần chờ tôi còn gì?! Sao cậu lại ở chỗ này?!”
“Hả?!!” Tôi sửng sốt, người nọ chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặt mũi khá đoan chính nhưng cặp lông mày anh ta lại có hình chữ bát (八) khiến cho khuôn mặt anh ta trở nên rất buồn cười.
“Người anh em còn đứng ngây ra đó làm gì! Nhanh lên! Mau chia nhau ra mà chạy!” Anh ta chạy đến gần tôi rồi tiếp tục gào lên.
“Con mẹ nó!” Tôi lập tức hiểu ra, kẻ này vốn không quen biết gì tôi nhưng lại muốn kéo tôi xuống nước để một phần của đám người đằng sau chia ra đuổi theo tôi, hòng giảm bớt áp lực cho anh ta.
“Lão Mã! Thằng nhãi kia là đồng bọn của nó! Anh dẫn theo hai người đuổi theo nó!” Vietwriter.vn
Có tổng cộng tám người đuổi theo, nên bọn chúng phân ra ba người đuổi theo tôi. Tôi lập tức chửi thầm cái tên có lông mày chữ bát kia một trận, nhưng giờ phút này có giải thích cái gì cũng chỉ bằng thừa. Tôi căm tức muốn chết, chẳng nói chẳng rằng cắm đầu chạy thẳng về phía tên lông mày chữ bát kia.
Tên kia chạy nhanh, tôi cũng chạy nhanh, chẳng bao lâu sau hai chúng tôi đã chạy song song với nhau và tám tên đuổi theo phía sau cũng hợp lại cùng đuổi theo chúng tôi.
“Người anh em!” Tên lông mày chữ bát nhìn đám người đằng sau, đau khổ nói. “Tôi bị dồn vào đường cùng nên mới nhờ cậu giúp một tí, cậu chạy cùng hướng với tôi thế này, giờ phải làm sao đây?”
“Anh là đồ ích kỷ!” Lửa giận của tôi không có chỗ xả, chỉ hận không thể tát một phát chết tươi cái tên trời đánh này.
“Thôi vậy, cứ chạy như này cũng không phải cách.” Tên lông mày chữ bát vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía. Địa hình chỗ này tương đối bằng phẳng cho nên nếu chúng tôi cứ chạy như vậy thì sớm muộn gì cũng bị bắt lại, tên lông mày chữ bát quan sát một lúc rồi lập tức quay đầu chạy về phía Đông, nhằm thẳng về cái gò đất cao hai, ba mét cách đấy không xa.
Tên lông mày chữ bát này dường như đã từng luyện võ cho nên lực chân của anh ta rất mạnh, chỉ nhảy một cái đã lên đến gò đất cao. Nhưng tôi thì không lợi hại được như vậy, loay hoay mãi cũng không trèo lên nổi.
“Thật xin lỗi người anh em, tôi cứ nghĩ cậu dám chèo thuyền giữa bãi sông hoang vắng giữa đêm hôm khuya khoắt thế này thì kiểu gì cũng phải có chút võ nghệ, ai mà ngờ cậu lại yếu ớt như vậy.” Tên lông mày chữ bát kéo tôi lên gò đất, ăn năn nói. “Nếu biết cậu yếu như thế này tôi tuyệt đối sẽ không bẫy cậu như vậy đâu...”
“Cút mẹ anh đi!” Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn tám người phía sau, bọn chúng đã đuổi tới gần gò đất rồi, giờ tôi có giải thích kiểu gì cũng không giải thích rõ ràng được, lại càng không thể chạy thoát khỏi đám người này. “Có ai lại bẫy người khác như vậy sao?!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tên lông mày chữ bát luôn mồm nói xin lỗi. “Người anh em, cho dù cậu không biết võ đi nữa thì cũng coi như là người trong giang hồ mà đúng không?! Cậu biết tại sao người giang hồ chúng ta đều bái Quan Nhị gia không? Vì Quan Nhị gia trung nghĩa vô song, ngàn năm mới có một, cậu nể mặt Quan Nhị gia của chúng ta mà đừng so đo với tôi nữa được không?”
Tên lông mày chữ bát nói quá nhiều, người ta đã đuổi tới sát đít gò đất rồi mà anh ta vẫn còn lải nhải được. Thế nhưng tên này cũng khá là thông minh, biết trên đất bằng chúng tôi không chạy thoát nổi nên phải tìm cách chiếm thế chủ động.
Tám tên kia chạy vòng quanh gò đất muốn bò lên, tên lông mày chữ bát liền không chút khách sáo rút một cái ná ra rồi kéo dây bắn thẳng xuống từng tên phía dưới.
Khả năng bắn ná của anh ta cũng khá được, kẻ nào định bò lên đều bị trúng đạn ôm đầu ngã lăn xuống dưới.
Thế nhưng, tôi vẫn chưa thả lỏng được bởi vì chiếc thuyền kia vẫn đang ở trên sông, nếu tám kẻ này không bắt được chúng tôi thì có lẽ sẽ còn những kẻ khác ở trên thuyền tìm tới nữa, đến lúc đó cho dù có dùng ná bắn cũng vô ích.
“Người anh em không cần hoảng.” Tên lông mày chữ bát đá lông nheo với tôi. “Chúng ta cố gắng cầm cự thêm một lúc nữa, sẽ có người tới cứu chúng ta.”