Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 - Chương 42CỨU BINH TỚI
Chương 42CỨU BINH TỚI
G
iờ phút này, tôi không còn sức để tức giận với anh ta nữa, chỉ mong lời anh ta nói là sự thật, thật sự sẽ có đồng bọn của anh ta tới cứu chúng tôi.
Đám người phía dưới gò đất không ngừng bò lên, thế nhưng tài bắn ná của tên lông mày chữ bát rất lợi hại, bắn không trượt phát nào, ép đám người kia phải trượt xuống.
Chúng tôi cố gắng cầm cự được hơn mười lăm phút, nhưng số “đạn” mà tên lông mày chữ bát mang theo cũng không nhiều, hơn nữa trong lúc tôi vô ý quay đầu lại đã thấy trên thuyền có vài người nữa nhảy xuống, đang vội vã đuổi tới bên này. Đoán chừng bọn chúng thấy đồng bọn đi lâu rồi mà vẫn chưa bắt được chúng tôi nên nhảy xuống giúp đỡ.
“Cứu binh của chúng ta đâu?!!” Tôi cuống lên, tên lông mày chữ bát không phải là ba đầu sáu tay, mà chúng tôi lại đã lâm vào trạng thái nỏ hết đạn, phía sau lại có một đám người đuổi tới nữa thì sao chúng tôi có thể cầm cự nổi.
“Đừng hoảng, đừng hoảng tôi khẳng định là có cứu binh mà.” Xem ra anh ta cũng thấy tình thế bất lợi cho nên nhíu mày nói. “Thế này là ép tôi phải dùng tới pháp bảo rồi.”
“Hả?” Tôi ngây người. “Pháp bảo gì?”
Anh ta không trả lời lại mà ném cái ná bắn trong tay đi, sau đó cho hai tay vào túi áo bới móc một hồi. Lúc anh ta rút tay ra thì trên mỗi tay có thêm hai nhúm lông...
Hai “nhúm lông” dài chừng một gang tay, nhìn qua có vẻ giống chồn nhưng tôi chưa bao giờ thấy con chồn nào nhỏ như vậy cả. Có vẻ như hai con chồn này là do tên lông mày chữ bát nuôi cho nên chúng cứ chạy xoay vòng vòng trên tay của anh ta.
“Hai đứa, tao tốn cơm tốn gạo nuôi chúng mày, hiện giờ đã đến lúc chúng mày báo đáp rồi! Đừng có mà tiêu chảy vào lúc này đấy nhé!” Tên lông mày chữ bát lẩm bà lẩm bẩm nói rồi vung tay lên, hai con chồn cũng theo đó nhảy xuống dưới.
“Anh đang làm cái gì thế?”
“Người anh em đừng nóng, cầm cái này bịt mũi lại đã. Nói nhỏ cho cậu biết là thối lắm đấy” Tên lông mày chữ bát móc một tấm vải ra rồi xé làm đôi, sau đó đổ rượu trong bầu rượu anh ta treo bên hông vào, quẳng cho tôi một nửa. “Mau lên, mau che miệng mũi vào.”
Tôi nhận lấy mảnh vải rồi bịt kín miệng với mũi lại, trong lúc đó hai con chồn nhỏ đã bò xuống gò đất. Chúng nó tuy nhỏ nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn, không ngừng luồn lách dưới chân đám người kia.
Đám người kia không biết chúng là cái gì nên quay qua quay lại tìm kiếm trong chốc lát đã chóng hết cả mặt, cũng không còn để ý tới chúng tôi được nữa.
“Kệ chúng nó, hai đứa nó thông minh lắm.” Lông mày chữ bát đắc ý nói. “Chúng nó đang tìm hướng gió đấy.”
“Tìm hướng gió?”
Anh ta vừa dứt lời thì hai con chồn nhỏ đột nhiên nhảy sang hai bên, một đứa chạy hướng Đông Bắc một đứa chạy ra hướng Đông Nam. Sau khi chạy cách xa chừng hai mét thì phía dưới cái đuôi của chúng xì ra một luồng khói nhàn nhạt.
Luồng khói đó nương theo hướng gió bay về phía đám người đuổi bắt chúng tôi. Gió lớn cho nên cũng có một chút khói bay về phía gò đất, tuy chúng tôi đã dùng vải tẩm rượu để bịt mũi nhưng cái mùi thối nồng nặc kia vẫn có thể xuyên qua mùi rượu này chui vào mũi chúng tôi. Suýt chút nữa tôi đã bị mùi thối này làm cho hôn mê. Đến tôi còn như vậy thì càng không cần nói đến đám người kia, luồng khói vừa xì ra đã có hai kẻ ngã lăn ra đất bất tỉnh.
“Được đấy.” Tên lông mày chữ bát vui vẻ khen ngợi.
Cái tên này đúng là lạc quan, bị truy đuổi đến mức không còn chỗ trốn mà vẫn còn ở đây cười cợt được. Anh ta vừa cười thì hai con chồn nhỏ dưới đất cũng tự dưng đứng dậy rồi nhe miệng ra như đang cười lại với anh ta.
“Anh đừng có mà đắc ý nữa, đám người trên thuyền lại tới rồi kia kìa!”
“Tùng, tùng, tùng, tùng…”
Vừa nghe thấy hồi trống quen thuộc thì tôi lập tức xác nhận được chiếc thuyền này là của Bài Giáo, bởi vì thuyền của Bài Giáo luôn phải tuân theo quy củ của môn phái là lắp thêm một cái trống ở đầu mỗi con thuyền.
“Tùng, tùng, tùng, tùng...”
Tiếng trống truyền đi rất xa, nhịp trống lúc nhanh lúc chậm.
Kì thực, tiếng trống của Bài Giáo cũng giống như pháo hoa báo tin của Ba mươi sáu bàng môn, là một cách để truyền tin. Nhịp trống ngắn dài, nhanh hay chậm đều có ý nghĩa khác nhau, mà chỉ có người của Bài Giáo mới hiểu được ý nghĩa này.
Tiếng trống vừa vang lên, đám người vừa nhảy từ thuyền xuống lập tức quay đầu chạy ngược về thuyền, mà mấy kẻ bị mùi thối làm cho ngất ngư ở bên dưới gò đất cũng lảo đảo đứng dậy, dắt díu nhau chạy về.
Chúng tôi thấy vậy nhưng không hề thả lỏng một chút nào, xem ra tiếng trống kia là tiếng trống triệu tập về thuyền.
“Cứu binh của chúng ta tới rồi!” Lông mày chữ bát vỗ đùi rồi huýt gió một cái, hai con chồn đang kêu chí chóe dưới gò đất cũng nhanh chóng chạy về với tên lông mày chữ bát. “Người anh em, phong thủy luân chuyển rồi, chúng ta đi xem cái đám người kia ăn đủ nào.”
Anh ta nói rồi hưng phấn nhảy xuống khỏi gò đất, tôi có hơi do dự nhưng đằng nào tôi cũng chẳng thể cứ ngây người mãi trên cái gò đất này được cho nên cũng nhảy xuống, đuổi theo anh ta.
Lông mày chữ bát chạy phía trước, tôi chạy chậm theo phía sau, nhưng mà còn chưa chạy ra được bãi sông thì đã nghe loáng thoáng trong tiếng gió có tiếng mèo kêu.
“Meo...”
Tiếng mèo kêu vừa truyền đến, xung quanh con thuyền trên sông đột nhiên sủi bọt sùng sục như một nồi nước sôi, bọt nước bắn tung tóe. Người trên thuyền hoảng loạn di chuyển, ban đầu tôi không hiểu sao bọn họ lại hoảng loạn nhưng sau khi quan sát kĩ thì tôi thấy trong những bọt nước bắn tung tóe ấy có một cái cánh tay lốm đốm đang vươn lên, bám chặt lấy thân thuyền…
Một cánh tay tóm lấy cái thang dây còn chưa kịp kéo lên của bọn chúng, sau đó hai cái bóng cứng ngắc nhô ra khỏi mặt nước rồi chậm chạp bám vào cái thang bò lên.
“Thu thang dây! Thu thang dây lại!”
Người trên thuyền nhanh chóng thu hai chiếc thang dây còn sót lại lên, đến lúc này tôi cũng đã nhìn ra được, chiếc thuyền kia đang bị một đống xác chết bao vây.
Đáng nhẽ xác chết thì không thể cử động được nhưng những xác chết này lại như đám bùn đen bám chặt vào mạn thuyền, rồi từ từ nhích bò lên.
“Meo...”
Sau một tiếng mèo kêu, lại có vô số xác chết mới trồi lên bám lấy con thuyền.
Nhìn cảnh tượng này, tôi không khỏi nhớ đến cái cô Miêu nữ đã dẫn theo một đám mèo hoang đi đào xác trong bãi tha ma. Cô ấy có thể cho đàn mèo đào xác lên nhưng không thể điều khiển những xác chết này cử động như Thất môn điều khiển âm binh được. Trừ phi, lúc Tống Bách Nghĩa thuê cô ấy làm việc cô ấy đã lén lút giữ lại một ít Huyết Tuyến Trùng của Thất môn.
“Cho thuyền chạy đi! Cho thuyền chạy đi!” Đám người trên thuyền vô cùng hoảng loạn, bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện kì lạ như vậy cho nên không dám tiếp tục ở lại nữa.
“Tùng, tùng, tùng...”
Ba hồi trống vang lên, chiếc thuyền lập tức tăng tốc độ, rẽ sóng mà đi. Những xác chết xung quanh thuyền không chịu nổi nên rơi lõm tõm xuống nước.
Méo! ! !
Nguồn : Vietwriter.vn
Méo! ! !
Méo! ! !
Thuyền vừa lướt đi, một đám mèo chạy ra từ góc tối trên bãi sông, từng con từng con đều ngước cổ, nhe răng gào lớn về phía chiếc thuyền lớn kia.
G
iờ phút này, tôi không còn sức để tức giận với anh ta nữa, chỉ mong lời anh ta nói là sự thật, thật sự sẽ có đồng bọn của anh ta tới cứu chúng tôi.
Đám người phía dưới gò đất không ngừng bò lên, thế nhưng tài bắn ná của tên lông mày chữ bát rất lợi hại, bắn không trượt phát nào, ép đám người kia phải trượt xuống.
Chúng tôi cố gắng cầm cự được hơn mười lăm phút, nhưng số “đạn” mà tên lông mày chữ bát mang theo cũng không nhiều, hơn nữa trong lúc tôi vô ý quay đầu lại đã thấy trên thuyền có vài người nữa nhảy xuống, đang vội vã đuổi tới bên này. Đoán chừng bọn chúng thấy đồng bọn đi lâu rồi mà vẫn chưa bắt được chúng tôi nên nhảy xuống giúp đỡ.
“Cứu binh của chúng ta đâu?!!” Tôi cuống lên, tên lông mày chữ bát không phải là ba đầu sáu tay, mà chúng tôi lại đã lâm vào trạng thái nỏ hết đạn, phía sau lại có một đám người đuổi tới nữa thì sao chúng tôi có thể cầm cự nổi.
“Đừng hoảng, đừng hoảng tôi khẳng định là có cứu binh mà.” Xem ra anh ta cũng thấy tình thế bất lợi cho nên nhíu mày nói. “Thế này là ép tôi phải dùng tới pháp bảo rồi.”
“Hả?” Tôi ngây người. “Pháp bảo gì?”
Anh ta không trả lời lại mà ném cái ná bắn trong tay đi, sau đó cho hai tay vào túi áo bới móc một hồi. Lúc anh ta rút tay ra thì trên mỗi tay có thêm hai nhúm lông...
Hai “nhúm lông” dài chừng một gang tay, nhìn qua có vẻ giống chồn nhưng tôi chưa bao giờ thấy con chồn nào nhỏ như vậy cả. Có vẻ như hai con chồn này là do tên lông mày chữ bát nuôi cho nên chúng cứ chạy xoay vòng vòng trên tay của anh ta.
“Hai đứa, tao tốn cơm tốn gạo nuôi chúng mày, hiện giờ đã đến lúc chúng mày báo đáp rồi! Đừng có mà tiêu chảy vào lúc này đấy nhé!” Tên lông mày chữ bát lẩm bà lẩm bẩm nói rồi vung tay lên, hai con chồn cũng theo đó nhảy xuống dưới.
“Anh đang làm cái gì thế?”
“Người anh em đừng nóng, cầm cái này bịt mũi lại đã. Nói nhỏ cho cậu biết là thối lắm đấy” Tên lông mày chữ bát móc một tấm vải ra rồi xé làm đôi, sau đó đổ rượu trong bầu rượu anh ta treo bên hông vào, quẳng cho tôi một nửa. “Mau lên, mau che miệng mũi vào.”
Tôi nhận lấy mảnh vải rồi bịt kín miệng với mũi lại, trong lúc đó hai con chồn nhỏ đã bò xuống gò đất. Chúng nó tuy nhỏ nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn, không ngừng luồn lách dưới chân đám người kia.
Đám người kia không biết chúng là cái gì nên quay qua quay lại tìm kiếm trong chốc lát đã chóng hết cả mặt, cũng không còn để ý tới chúng tôi được nữa.
“Kệ chúng nó, hai đứa nó thông minh lắm.” Lông mày chữ bát đắc ý nói. “Chúng nó đang tìm hướng gió đấy.”
“Tìm hướng gió?”
Anh ta vừa dứt lời thì hai con chồn nhỏ đột nhiên nhảy sang hai bên, một đứa chạy hướng Đông Bắc một đứa chạy ra hướng Đông Nam. Sau khi chạy cách xa chừng hai mét thì phía dưới cái đuôi của chúng xì ra một luồng khói nhàn nhạt.
Luồng khói đó nương theo hướng gió bay về phía đám người đuổi bắt chúng tôi. Gió lớn cho nên cũng có một chút khói bay về phía gò đất, tuy chúng tôi đã dùng vải tẩm rượu để bịt mũi nhưng cái mùi thối nồng nặc kia vẫn có thể xuyên qua mùi rượu này chui vào mũi chúng tôi. Suýt chút nữa tôi đã bị mùi thối này làm cho hôn mê. Đến tôi còn như vậy thì càng không cần nói đến đám người kia, luồng khói vừa xì ra đã có hai kẻ ngã lăn ra đất bất tỉnh.
“Được đấy.” Tên lông mày chữ bát vui vẻ khen ngợi.
Cái tên này đúng là lạc quan, bị truy đuổi đến mức không còn chỗ trốn mà vẫn còn ở đây cười cợt được. Anh ta vừa cười thì hai con chồn nhỏ dưới đất cũng tự dưng đứng dậy rồi nhe miệng ra như đang cười lại với anh ta.
“Anh đừng có mà đắc ý nữa, đám người trên thuyền lại tới rồi kia kìa!”
“Tùng, tùng, tùng, tùng…”
Vừa nghe thấy hồi trống quen thuộc thì tôi lập tức xác nhận được chiếc thuyền này là của Bài Giáo, bởi vì thuyền của Bài Giáo luôn phải tuân theo quy củ của môn phái là lắp thêm một cái trống ở đầu mỗi con thuyền.
“Tùng, tùng, tùng, tùng...”
Tiếng trống truyền đi rất xa, nhịp trống lúc nhanh lúc chậm.
Kì thực, tiếng trống của Bài Giáo cũng giống như pháo hoa báo tin của Ba mươi sáu bàng môn, là một cách để truyền tin. Nhịp trống ngắn dài, nhanh hay chậm đều có ý nghĩa khác nhau, mà chỉ có người của Bài Giáo mới hiểu được ý nghĩa này.
Tiếng trống vừa vang lên, đám người vừa nhảy từ thuyền xuống lập tức quay đầu chạy ngược về thuyền, mà mấy kẻ bị mùi thối làm cho ngất ngư ở bên dưới gò đất cũng lảo đảo đứng dậy, dắt díu nhau chạy về.
Chúng tôi thấy vậy nhưng không hề thả lỏng một chút nào, xem ra tiếng trống kia là tiếng trống triệu tập về thuyền.
“Cứu binh của chúng ta tới rồi!” Lông mày chữ bát vỗ đùi rồi huýt gió một cái, hai con chồn đang kêu chí chóe dưới gò đất cũng nhanh chóng chạy về với tên lông mày chữ bát. “Người anh em, phong thủy luân chuyển rồi, chúng ta đi xem cái đám người kia ăn đủ nào.”
Anh ta nói rồi hưng phấn nhảy xuống khỏi gò đất, tôi có hơi do dự nhưng đằng nào tôi cũng chẳng thể cứ ngây người mãi trên cái gò đất này được cho nên cũng nhảy xuống, đuổi theo anh ta.
Lông mày chữ bát chạy phía trước, tôi chạy chậm theo phía sau, nhưng mà còn chưa chạy ra được bãi sông thì đã nghe loáng thoáng trong tiếng gió có tiếng mèo kêu.
“Meo...”
Tiếng mèo kêu vừa truyền đến, xung quanh con thuyền trên sông đột nhiên sủi bọt sùng sục như một nồi nước sôi, bọt nước bắn tung tóe. Người trên thuyền hoảng loạn di chuyển, ban đầu tôi không hiểu sao bọn họ lại hoảng loạn nhưng sau khi quan sát kĩ thì tôi thấy trong những bọt nước bắn tung tóe ấy có một cái cánh tay lốm đốm đang vươn lên, bám chặt lấy thân thuyền…
Một cánh tay tóm lấy cái thang dây còn chưa kịp kéo lên của bọn chúng, sau đó hai cái bóng cứng ngắc nhô ra khỏi mặt nước rồi chậm chạp bám vào cái thang bò lên.
“Thu thang dây! Thu thang dây lại!”
Người trên thuyền nhanh chóng thu hai chiếc thang dây còn sót lại lên, đến lúc này tôi cũng đã nhìn ra được, chiếc thuyền kia đang bị một đống xác chết bao vây.
Đáng nhẽ xác chết thì không thể cử động được nhưng những xác chết này lại như đám bùn đen bám chặt vào mạn thuyền, rồi từ từ nhích bò lên.
“Meo...”
Sau một tiếng mèo kêu, lại có vô số xác chết mới trồi lên bám lấy con thuyền.
Nhìn cảnh tượng này, tôi không khỏi nhớ đến cái cô Miêu nữ đã dẫn theo một đám mèo hoang đi đào xác trong bãi tha ma. Cô ấy có thể cho đàn mèo đào xác lên nhưng không thể điều khiển những xác chết này cử động như Thất môn điều khiển âm binh được. Trừ phi, lúc Tống Bách Nghĩa thuê cô ấy làm việc cô ấy đã lén lút giữ lại một ít Huyết Tuyến Trùng của Thất môn.
“Cho thuyền chạy đi! Cho thuyền chạy đi!” Đám người trên thuyền vô cùng hoảng loạn, bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện kì lạ như vậy cho nên không dám tiếp tục ở lại nữa.
“Tùng, tùng, tùng...”
Ba hồi trống vang lên, chiếc thuyền lập tức tăng tốc độ, rẽ sóng mà đi. Những xác chết xung quanh thuyền không chịu nổi nên rơi lõm tõm xuống nước.
Méo! ! !
Nguồn : Vietwriter.vn
Méo! ! !
Méo! ! !
Thuyền vừa lướt đi, một đám mèo chạy ra từ góc tối trên bãi sông, từng con từng con đều ngước cổ, nhe răng gào lớn về phía chiếc thuyền lớn kia.