Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50 - Chương 50ÁNH SÁNG ĐỎ NHƯ MÁU
Chương 50ÁNH SÁNG ĐỎ NHƯ MÁU
T
ôi và Bàng Độc từ từ bơi xung quanh vùng được cho là phụ cận xoáy nước ngầm cảm nhận tốc độ dòng chảy để tìm ra nó. Cũng không biết là chúng tôi may mắn hay là do ông trời cố ý an bài, chỉ bơi trong một chốc, tôi đã cảm nhận được xoáy nước ngầm. Tôi lập tức lôi kéo Bàng Độc lao xuống, nháy mắt đã bị xoáy nước ngầm cuốn đi.
Cái cảm giác quay cuồng lại ập đến, một lúc sau, một luồng ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện trong xoáy nước đen kịt.
Tôi lại đặt chân vào mắt sông lần nữa, Bàng Độc cũng theo sát tôi mà tiến vào. Chúng tôi bò dậy sau đó đi tới cái hố để đèn lấy đèn thắp sáng.
Tôi cũng hiểu đại khái một số chuyện, trước kia chỉ có Người Cầm Đèn của Thất môn mới có thể tiến vào mắt sông, sau rời đi thì Người Cầm Đèn sẽ phải phong ấn mắt sông lại. Mắt sông sau khi bị phong ấn thì chỉ có bảy cánh tay của lão tổ hợp lại mới có thể giải trừ phong ấn. Tuy nhiên, lần này chúng tôi vì khẩn cấp mà đánh bậy đánh bạ giải trừ phong ấn, song lại không biết phải phong ấn lại thế nào.
Nghĩ đến đây tôi lại sởn tóc gáy, chỉ sợ người của Ba mươi sáu bàng môn hoặc Bài Giáo sẽ vô tình phát hiện ra nơi này mất thôi.
“Yên tâm, mắt sông tuy được mở ra, thế nhưng không có con cháu đích tôn của Thất môn dẫn đường thì những kẻ kia không vào được.”
Con đường này chúng tôi đã đi qua một lần nên cũng quen đường quen nẻo. Lúc đi qua chỗ tường bị sụp đổ, Bàng Độc liền dừng lại cầm từng viên đá xếp ngay ngắn vào lỗ thủng. Tôi đi tới hỗ trợ anh ấy, thế nhưng vừa đến gần liền nhìn thấy mười mấy âm binh xếp hàng chỉnh tề bên trong bức tường kép.
“Anh.” Tôi vừa xếp đá lên vừa nói với Bàng Độc. “Trên cổ những âm binh này đều có vết cắt.”
“Đúng vậy, đều có vết cắt.” Bàng Độc vẫn vùi đầu xếp, nói. “Bọn họ là những thế hệ âm binh đầu tiên, tất cả đều cam tâm tình nguyện tự vẫn xuống mắt sông làm âm binh.”
“Tự vẫn? Vì sao lại thế?” Tôi thực sự rất khó hiểu, trên đời này có người nào mà không tiếc mạng sống của mình? Ông bà từng nói, chết tử tế còn không bằng sống lay lắt, nếu như có thể sống, ai lại cam tâm tình nguyện đi chết?
“Lão Lục.” Bàng Độc khựng tay lại, nghĩ một lúc rồi mới trả lời tôi. “Em còn nhỏ, có một số việc em chắc chưa hiểu. Đất nước chúng ta đã trải qua hơn năm nghìn năm, trong năm nghìn năm này, có bao nhiêu lần thiên tai, nhân hoạ, biết bao lần đất nước rơi vào cảnh lâm nguy, nhưng em có biết vì sao đất nước chúng ta vẫn trường tồn cho đến tận ngày nay không?”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì có một số người biết là mình chết nhưng lại có thể giúp cho những người khác sống sót, cho nên bọn họ cam tâm tình nguyện chết, không hối tiếc.”
“Anh… em hiểu rồi.”
Sau khi bịt lại bức tường bị sụp đổ chúng tôi lại đi tiếp về phía trước. Thật lòng mà nói, dù đã đi tới đây một lần nhưng tôi chỉ mải lo cho Bàng Độc nên chưa thực sự quan sát kĩ nơi này. Hai ngọn đèn trong tay chúng tôi không chiếu rọi quá xa, song ở trong khoảng cách gần tôi vẫn loáng thoáng thấy được di hài của bảy vị lão tổ.
“Ầm ầm…”
Ánh mắt tôi còn chưa kịp rời đi, di hài của bảy vị lão tổ bỗng đồng loạt rung lên. Dù không rõ ràng nhưng trong chớp mắt đó quả thực tôi đã thấy di hài của bảy vị lão tổ rung lên.
Tôi cho rằng bảy vị lão tổ lại nổi giận vì tôi và Bàng Độc tự ý xông vào mắt sông mà không có sự cho phép của Người Cầm Đèn. Thế nhưng, không bao lâu sau tôi bắt đầu cảm nhận được mặt đất dưới chân tôi cũng như đang rung lên.
“Tùng… tùng…”
Một loạt tiếng động từ bên dưới mặt đất truyền ra, mới đầu nghe như tiếng trống của Bài Giáo, nhưng mà nghe kĩ thì lại cảm thấy không phải. Tuy cái tiếng động này không lớn nhưng lại lan khắp cả mắt sông, chấn động dưới chân cũng càng lúc càng mạnh.
“Là “thứ” ở trong mắt sông!” Bàng Độc dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh, như thể muốn tìm nơi phát ra cái tiếng động này.
Âm thanh phát ra ngày càng lớn, cả mắt sông như lay động theo cái âm thanh này. Tôi đang chưa rõ cái tiếng này từ đâu truyền tới thì thấy Bàng Độc đột nhiên lao về phía bảy vị lão tổ, tôi lập tức đuổi theo sau anh ấy.
Di hài bảy vị lão tổ không ngừng lắc lư đổ ngả theo tiếng động, mắt thấy họ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, song cơ thể họ lại như thể đã cắm rễ vào vùng đất này, có lắc lư thế nào thì cũng không ngã xuống.
Lúc Bàng Độc chạy tới, tôi cũng chạy tới. Nương ánh đèn dầu, tôi thấy ngay trước mặt họ là một cái hố lớn và những tiếng “thùng thùng” doạ người sợ hãi đang phát ra từ cái hố này.
“Tùng… tùng…”
Cơn chấn động một lúc một mạnh, bảy vị lão tổ cũng đứng không vững chứ đừng nói gì đến tôi và Bàng Độc, cả hai người chúng tôi đều ngã trái ngã phải ra đất. Cái “thứ” ở trong cái hố này quả nhiên không phải là thứ bình thường, nếu như không có di hài bảy vị lão tổ đứng bên miệng hố trấn giữ thì nói không chừng toàn bộ mắt sông này đã bị nát bấy.
“Đùng!!!”
Trong mắt sông không có một thứ ánh sáng nào khác ngoài ngọn đèn của tôi và Bàng Độc, thế nhưng sau khi chúng tôi tìm được cái hố này, từ chính giữa hố đá, đột nhiên ánh lên một ánh sáng đỏ thẫm như máu.
Ánh sáng đỏ này vừa ánh lên, tôi cũng đồng thời cảm nhận được một luồng sát khí nồng nặc ập tới. Luồng sát khí nồng nặc này khiến da đầu tôi tê rần lại.
Thứ sát khí này tôi cũng không xa lạ gì, bởi vì nó giống y hệt như sát khí mà chiếc xe ngựa bằng xương trắng toả ra khi đuổi giết chúng tôi, hoạ chăng có khác thì là luồng sát khí ở đây mãnh liệt hơn rất rất nhiều.
“Ầm!!!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôi cứ tưởng thứ ánh sáng đỏ như máu này sẽ chui ra khỏi cái hố thế nhưng nó vừa lên cao được ba thước thì xung quanh bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng vàng ngăn chặn nó lại.
Ánh sáng đỏ rất nồng đậm và mạnh mẽ ào ào xông lên muốn phá vỡ vòng vây, song ánh sáng vàng lại như cây tùng trên đỉnh núi cao, đối mặt với mưa gió bão tạp cũng không khuất mình cúi rạp, mạnh mẽ chống đỡ.
Tôi để ý thấy thứ ánh sáng màu đỏ tạm thời không xông ra ngoài được là vì có thứ ánh sáng vàng này ngăn chặn. Có điều ánh sáng đỏ quá mạnh mẽ, mà ánh sáng vàng thì quá mỏng manh, tôi cũng không biết thứ ánh sáng vàng sẽ duy trì thêm được bao lâu nữa.
“Lão Lục! Lại đây!” Bàng Độc thả mình nhảy vào trong hố.
Tôi thấy vậy cũng nhảy xuống theo Bàng Độc, lúc hai chân tôi vừa chạm đất, cả người tôi không kiềm được run lên. Giờ phút này, bên trong cái hố không khác gì Âm la địa ngục cả, thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều, chúng tôi mà không cẩn thận là sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!
T
ôi và Bàng Độc từ từ bơi xung quanh vùng được cho là phụ cận xoáy nước ngầm cảm nhận tốc độ dòng chảy để tìm ra nó. Cũng không biết là chúng tôi may mắn hay là do ông trời cố ý an bài, chỉ bơi trong một chốc, tôi đã cảm nhận được xoáy nước ngầm. Tôi lập tức lôi kéo Bàng Độc lao xuống, nháy mắt đã bị xoáy nước ngầm cuốn đi.
Cái cảm giác quay cuồng lại ập đến, một lúc sau, một luồng ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện trong xoáy nước đen kịt.
Tôi lại đặt chân vào mắt sông lần nữa, Bàng Độc cũng theo sát tôi mà tiến vào. Chúng tôi bò dậy sau đó đi tới cái hố để đèn lấy đèn thắp sáng.
Tôi cũng hiểu đại khái một số chuyện, trước kia chỉ có Người Cầm Đèn của Thất môn mới có thể tiến vào mắt sông, sau rời đi thì Người Cầm Đèn sẽ phải phong ấn mắt sông lại. Mắt sông sau khi bị phong ấn thì chỉ có bảy cánh tay của lão tổ hợp lại mới có thể giải trừ phong ấn. Tuy nhiên, lần này chúng tôi vì khẩn cấp mà đánh bậy đánh bạ giải trừ phong ấn, song lại không biết phải phong ấn lại thế nào.
Nghĩ đến đây tôi lại sởn tóc gáy, chỉ sợ người của Ba mươi sáu bàng môn hoặc Bài Giáo sẽ vô tình phát hiện ra nơi này mất thôi.
“Yên tâm, mắt sông tuy được mở ra, thế nhưng không có con cháu đích tôn của Thất môn dẫn đường thì những kẻ kia không vào được.”
Con đường này chúng tôi đã đi qua một lần nên cũng quen đường quen nẻo. Lúc đi qua chỗ tường bị sụp đổ, Bàng Độc liền dừng lại cầm từng viên đá xếp ngay ngắn vào lỗ thủng. Tôi đi tới hỗ trợ anh ấy, thế nhưng vừa đến gần liền nhìn thấy mười mấy âm binh xếp hàng chỉnh tề bên trong bức tường kép.
“Anh.” Tôi vừa xếp đá lên vừa nói với Bàng Độc. “Trên cổ những âm binh này đều có vết cắt.”
“Đúng vậy, đều có vết cắt.” Bàng Độc vẫn vùi đầu xếp, nói. “Bọn họ là những thế hệ âm binh đầu tiên, tất cả đều cam tâm tình nguyện tự vẫn xuống mắt sông làm âm binh.”
“Tự vẫn? Vì sao lại thế?” Tôi thực sự rất khó hiểu, trên đời này có người nào mà không tiếc mạng sống của mình? Ông bà từng nói, chết tử tế còn không bằng sống lay lắt, nếu như có thể sống, ai lại cam tâm tình nguyện đi chết?
“Lão Lục.” Bàng Độc khựng tay lại, nghĩ một lúc rồi mới trả lời tôi. “Em còn nhỏ, có một số việc em chắc chưa hiểu. Đất nước chúng ta đã trải qua hơn năm nghìn năm, trong năm nghìn năm này, có bao nhiêu lần thiên tai, nhân hoạ, biết bao lần đất nước rơi vào cảnh lâm nguy, nhưng em có biết vì sao đất nước chúng ta vẫn trường tồn cho đến tận ngày nay không?”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì có một số người biết là mình chết nhưng lại có thể giúp cho những người khác sống sót, cho nên bọn họ cam tâm tình nguyện chết, không hối tiếc.”
“Anh… em hiểu rồi.”
Sau khi bịt lại bức tường bị sụp đổ chúng tôi lại đi tiếp về phía trước. Thật lòng mà nói, dù đã đi tới đây một lần nhưng tôi chỉ mải lo cho Bàng Độc nên chưa thực sự quan sát kĩ nơi này. Hai ngọn đèn trong tay chúng tôi không chiếu rọi quá xa, song ở trong khoảng cách gần tôi vẫn loáng thoáng thấy được di hài của bảy vị lão tổ.
“Ầm ầm…”
Ánh mắt tôi còn chưa kịp rời đi, di hài của bảy vị lão tổ bỗng đồng loạt rung lên. Dù không rõ ràng nhưng trong chớp mắt đó quả thực tôi đã thấy di hài của bảy vị lão tổ rung lên.
Tôi cho rằng bảy vị lão tổ lại nổi giận vì tôi và Bàng Độc tự ý xông vào mắt sông mà không có sự cho phép của Người Cầm Đèn. Thế nhưng, không bao lâu sau tôi bắt đầu cảm nhận được mặt đất dưới chân tôi cũng như đang rung lên.
“Tùng… tùng…”
Một loạt tiếng động từ bên dưới mặt đất truyền ra, mới đầu nghe như tiếng trống của Bài Giáo, nhưng mà nghe kĩ thì lại cảm thấy không phải. Tuy cái tiếng động này không lớn nhưng lại lan khắp cả mắt sông, chấn động dưới chân cũng càng lúc càng mạnh.
“Là “thứ” ở trong mắt sông!” Bàng Độc dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh, như thể muốn tìm nơi phát ra cái tiếng động này.
Âm thanh phát ra ngày càng lớn, cả mắt sông như lay động theo cái âm thanh này. Tôi đang chưa rõ cái tiếng này từ đâu truyền tới thì thấy Bàng Độc đột nhiên lao về phía bảy vị lão tổ, tôi lập tức đuổi theo sau anh ấy.
Di hài bảy vị lão tổ không ngừng lắc lư đổ ngả theo tiếng động, mắt thấy họ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, song cơ thể họ lại như thể đã cắm rễ vào vùng đất này, có lắc lư thế nào thì cũng không ngã xuống.
Lúc Bàng Độc chạy tới, tôi cũng chạy tới. Nương ánh đèn dầu, tôi thấy ngay trước mặt họ là một cái hố lớn và những tiếng “thùng thùng” doạ người sợ hãi đang phát ra từ cái hố này.
“Tùng… tùng…”
Cơn chấn động một lúc một mạnh, bảy vị lão tổ cũng đứng không vững chứ đừng nói gì đến tôi và Bàng Độc, cả hai người chúng tôi đều ngã trái ngã phải ra đất. Cái “thứ” ở trong cái hố này quả nhiên không phải là thứ bình thường, nếu như không có di hài bảy vị lão tổ đứng bên miệng hố trấn giữ thì nói không chừng toàn bộ mắt sông này đã bị nát bấy.
“Đùng!!!”
Trong mắt sông không có một thứ ánh sáng nào khác ngoài ngọn đèn của tôi và Bàng Độc, thế nhưng sau khi chúng tôi tìm được cái hố này, từ chính giữa hố đá, đột nhiên ánh lên một ánh sáng đỏ thẫm như máu.
Ánh sáng đỏ này vừa ánh lên, tôi cũng đồng thời cảm nhận được một luồng sát khí nồng nặc ập tới. Luồng sát khí nồng nặc này khiến da đầu tôi tê rần lại.
Thứ sát khí này tôi cũng không xa lạ gì, bởi vì nó giống y hệt như sát khí mà chiếc xe ngựa bằng xương trắng toả ra khi đuổi giết chúng tôi, hoạ chăng có khác thì là luồng sát khí ở đây mãnh liệt hơn rất rất nhiều.
“Ầm!!!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôi cứ tưởng thứ ánh sáng đỏ như máu này sẽ chui ra khỏi cái hố thế nhưng nó vừa lên cao được ba thước thì xung quanh bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng vàng ngăn chặn nó lại.
Ánh sáng đỏ rất nồng đậm và mạnh mẽ ào ào xông lên muốn phá vỡ vòng vây, song ánh sáng vàng lại như cây tùng trên đỉnh núi cao, đối mặt với mưa gió bão tạp cũng không khuất mình cúi rạp, mạnh mẽ chống đỡ.
Tôi để ý thấy thứ ánh sáng màu đỏ tạm thời không xông ra ngoài được là vì có thứ ánh sáng vàng này ngăn chặn. Có điều ánh sáng đỏ quá mạnh mẽ, mà ánh sáng vàng thì quá mỏng manh, tôi cũng không biết thứ ánh sáng vàng sẽ duy trì thêm được bao lâu nữa.
“Lão Lục! Lại đây!” Bàng Độc thả mình nhảy vào trong hố.
Tôi thấy vậy cũng nhảy xuống theo Bàng Độc, lúc hai chân tôi vừa chạm đất, cả người tôi không kiềm được run lên. Giờ phút này, bên trong cái hố không khác gì Âm la địa ngục cả, thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều, chúng tôi mà không cẩn thận là sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!
Bình luận facebook