Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51 - Chương 51KHÔNG CAM LÒNG
Chương 51KHÔNG CAM LÒNG
T
rái tim tôi thắt lại, nơi này gần như đã biến thành nơi âm trầm và kinh khủng nhất trên đời, giống như chỉ cần bước về phía trước thêm một bước nữa là tôi và Bàng Độc sẽ hóa thành bột mịn.
Chính giữa hố, cái luồng ánh sáng màu đỏ sậm như màu máu kia vẫn đang không ngừng dây dưa với luồng ánh sáng màu vàng.
Đến khi đặt chân xuống tận đây tôi mới thấy rõ ở giữa cái hố là một miệng giếng, luồng ánh sáng đỏ kia là dâng lên từ cái giếng này. Cái “thứ” mà mắt sông canh giữ chắc hẳn ở trong cái giếng này.
Luồng ánh sáng đỏ đang không ngừng giãy giụa lao ra kia hiển nhiên không phải là thứ mà sức người thường có thể đối đầu lại được, cũng may nó vẫn còn bị trấn trong mắt sông, chứ nếu nó mà xổng ra ngoài thì có là một ngọn núi cũng bị nó nghiền nát.
Ánh sáng đỏ ngày càng nồng đậm mà ánh sáng vàng lại chỉ le lói, sự chênh lệch này khiến người ta nhìn mà căng thẳng. Bàng Độc lao tới bên cạnh cái giếng, thế nhưng anh ấy còn chưa kịp tới gần đã bị luồng ánh sáng đỏ đánh bay.
“Anh, chúng ta cần phải làm gì? Cứ để em làm!”
“Từ từ đã!” Bàng Độc xoay người bò dậy, một tay níu lấy bả vai của tôi nói: “Từ từ đã, hiện tại chúng ta không thể tới gần nó được.”
Lúc đó, mặt của tôi đã trắng bệch vì sợ hãi, không phải vì tôi nhát gan mà là vì tôi thật sự không dám tưởng tượng nếu để “cái thứ” kia thoát ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi và Bàng Độc trốn một góc trong hố im lặng quan sát tình hình trước mặt.
Rất lâu sau, khi mà cái thứ ánh sáng đỏ kia nhận ra nó không thể thoát khỏi sự giam giữ kìm kẹp của ánh sáng vàng thì nó dần dần uể oải, lùi dần về trong giếng. Thế nhưng ngay tại giây phút đó, tôi để ý thấy luồng sáng vàng lặng yên vơi đi một ít.
Bàng Độc nắm cơ hội này lao tới, tôi không biết phải làm gì nên cũng chạy theo anh ấy. Lúc hai chúng tôi chạy tới miệng giếng, ánh sáng màu đỏ đã chui hẳn vào trong giếng, bên ngoài chỉ còn lại những tia sáng màu vàng không ngừng lượn lờ.
Thứ ánh sáng vàng này giống như một loại bùa chú nào đó, có lẽ do sự tấn công mãnh liệt của ánh sáng đỏ hoặc do thời gian trôi qua đã quá lâu nên cái bùa chú này mới dần dần yếu đi.
Bàng Độc lôi Trấn Hà Kính trong lồng ngực ra, thứ này là chí bảo gia truyền của Thất môn Hà Phù Tử, xung quanh nó có điêu khắc hình rắn quấn đao, cũng được coi là một bảo bối trừ tà.
Tôi còn chưa kịp nói cái gì thì anh ấy đã lật Trấn Hà Kính lại, đồng thời cắt đầu ngón tay chích ra ba giọt máu nhỏ lên mặt kính. Trấn Hà Kính quá cổ cho nên mặt kính đã bị mờ đi rất nhiều, thế nhưng khi máu tươi rơi xuống thì cái gương này đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, luồng hào quang sáng chói này như một mặt trời nhỏ trong hố.
Tiếp đó Bàng Độc lật mặt gương lại, ánh sáng của Trấn Hà Kính toả ra cùng với thứ ánh sáng đang lượn lờ trên miệng giếng lập tức hòa vào nhau. Tôi có thể lờ mờ trông thấy luồng ánh sáng vàng đang vẽ ra một hình bùa chú gì đó mà tôi không thể nhận ra.
Lúc đó, cho dù tôi có mù thì vẫn có thể nhận ra lá bùa trên miệng giếng đang được tu bổ lại.
Sau khi lá bùa trên miệng giếng được tu bổ xong, ánh sáng vàng liền biến mất, trong hố cũng im ắng trở lại giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Bàng Độc thu Trấn Hà Kính lại, có vẻ như cái gương đồng cổ xưa này đã đem toàn bộ sức mạnh của mình chuyển cho lá bùa trên miệng giếng cho nên hiện giờ nó chỉ còn là một mặt gương cũ mèm, không có chút ánh sáng nào nữa.
“Sau này Trấn Hà Kính của chúng ta không còn uy lực như xưa nữa.”
“Anh, rốt cuộc trong cái giếng này đang nhốt cái gì?” Tôi rất tò mò cho nên nhân lúc mọi thứ đang yên ổn, liền nhanh chóng ngó vào miệng giếng.
Cái giếng này không lớn nhưng lại rất sâu, ban đầu tôi không nhìn rõ lắm nhưng khi nhìn đi nhìn lại mấy lần thì tôi thấy trong giếng toàn máu là máu.
Trong giếng ngoại trừ máu ra thì chẳng còn thứ gì khác nữa, chuyện này càng khiến tôi thêm hoài nghi rốt cuộc cái “thứ” bị giam giữ nằm ở dưới lớp máu loãng kia là gì, thế nhưng trừ phi là tôi nhảy xuống chứ nếu không tôi sẽ không thể nào biết được rốt cuộc bên dưới là thứ gì.
“Anh, cái bùa trên miệng giếng này đang hao mòn dần, nếu như... nếu như đến một ngày nào đó nó không còn nữa thì chẳng phải cái “thứ” kia sẽ thoát ra sao? Lúc đó chúng ta phải làm thế nào?”
“Anh cũng không biết.” Bàng Độc thở dài, lắc đầu. “Anh cũng không biết nữa...”
Hai chúng tôi bò ra khỏi cái hố, tuy hiện giờ cái giếng đã tạm thời yên ổn lại, thế nhưng tôi biết sớm muộn gì cũng có một ngày cái “thứ” trong giếng sẽ thoát ra. Thất môn Hà Phù Tử lấy việc bảo vệ sông là nhiệm vụ hàng đầu, nếu quả thật đến cái ngày đó thì tôi không biết sẽ có bao nhiêu người của Thất môn còn sống sót nữa.
Cứ coi như tôi có thể sống bình an qua một đời này, vậy còn con của tôi, cháu của tôi thì thế nào?
“Anh, em có một câu không biết nên hỏi hay không...” Tôi do dự mãi mới dám hỏi Bàng Độc. “Nếu sau này... nếu sau này em lấy vợ rồi sinh con, có con trai thì... con của em cũng là người của Thất môn sao?”
“Lão Lục!” Bàng Độc nghe xong lập tức quay phắt đầu lại, trong mắt anh ấy ánh dấy lên một ngọn lửa giận giữ. “Bỏ ngay cái suy nghĩ trong đầu của em đi!”
“Em không có ý gì khác, em chỉ hỏi một chút thôi...”
“Em nghĩ rằng anh không biết em đang nghĩ cái gì sao? Kì thực, em muốn hỏi anh rằng con của em, cháu của em có thể thoát khỏi Thất môn, sống cuộc sống bình thường chứ không cần phải sống cuộc sống nguy hiểm như những thành viên của Thất môn chúng ta đúng không?!”
“Anh...” Tôi bị lời nói của anh ấy làm cho á khẩu, quả thật là tôi có suy nghĩ này, Bàng Độc đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
“Lão Lục.” Bàng Độc thấy tôi ngẩn người ra thì dịu giọng xuống rồi chỉ vào bảy di hài của lão tổ Thất môn. “Bảy lão tổ của chúng ta lúc thành lập Thất môn đã thề độc, gia nhập Thất môn rồi sống làm người của Thất môn, chết làm ma của Thất môn đời đời kiếp kiếp! Kẻ nào phản bội Thất môn cả nhà sẽ tuyệt tử tuyệt tôn!”
“Em biết rồi...” Tôi bị lời của Bàng Độc làm cho sợ hãi nên không dám nói thêm gì nữa.
“Lão Lục, chúng ta về đi thôi.” Bàng Độc nói rồi lại trịnh trọng căn dặn tôi. “Em phải nhớ, không được tiết lộ chuyện của mắt sông cho bất kì ai khác biết.”
Hai chúng tôi lần theo con đường lúc trước mà đi, là con đường dẫn đến hồ nước lạnh băng kia. Vừa chạy đến đây thì trái tim tôi đau như bị dao cắt, tôi biết trong hồ nước này có người mẹ đã qua đời của tôi, nhưng tôi lại không thể cứu bà ấy được. Lúc chúng tôi chèo thuyền qua hồ, tôi liên tục nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy mẹ tôi một lần nữa, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, nhưng mà từ đầu tới cuối mặt hồ vẫn im ắng, không một xao động nào.
Mặc dù Bàng Độc có nói lão tổ của chúng tôi đã thề độc, nhưng cứ nhớ đến người cha mất sớm và người mẹ đã chết còn phải canh giữ ở hồ nước này thì lòng tôi lại càng chua xót.
Tôi không cam lòng, cũng không phục, cuộc đời của mỗi người là do chính họ lựa chọn, dựa vào đâu mà vừa sinh ra đã bị người khác quyết định số phận chứ? Thậm chí, không chỉ là số phận của chính mình mà còn số phận của con cháu của mình nữa, đều phải chịu dày vò.
Cuối cùng, tôi dẫn Bàng Độc đi theo con đường cũ ra ngoài bãi bồi, sau đó lại lấp hố lại rồi đi tìm Tống Bách Nghĩa.
Miêu nữ được tôi nhờ cậy chăm sóc cho Tống Bách Nghĩa cho nên bọn họ vẫn còn ở đây, có lẽ Tống Bách Nghĩa bị chấn động quá lớn lúc còn ở trong mắt sông cho nên giờ anh ta vẫn đang mê man ngủ. Tôi đang định đi tới nói chuyện với Miêu nữ thì vô tình nhìn lướt qua Hoàng Tam Nhi, cả người tôi lập tức cứng ngắc lại.
Miêu nữ chăm sóc Tống Bách Nghĩa nên ngồi bên cạnh anh ta, còn Hoàng Tam Nhi thì nhàn rỗi không có gì làm liền đi lòng vòng xung quanh.
Nhưng mà ngay tại giây phút đó, tôi lại nhìn thấy cỗ quan tài nát đang lẳng lặng nằm ở chỗ nước cạn ven sông, mà Hoàng Tam Nhi đang lởn vởn xung quanh cỗ quan tài xem xét.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Quan tài nát! Người trong quan tài chính là cái người khiến tôi sống không được, chết cũng không xong! Cô ta đang ở ngay cạnh bờ sông!
T
rái tim tôi thắt lại, nơi này gần như đã biến thành nơi âm trầm và kinh khủng nhất trên đời, giống như chỉ cần bước về phía trước thêm một bước nữa là tôi và Bàng Độc sẽ hóa thành bột mịn.
Chính giữa hố, cái luồng ánh sáng màu đỏ sậm như màu máu kia vẫn đang không ngừng dây dưa với luồng ánh sáng màu vàng.
Đến khi đặt chân xuống tận đây tôi mới thấy rõ ở giữa cái hố là một miệng giếng, luồng ánh sáng đỏ kia là dâng lên từ cái giếng này. Cái “thứ” mà mắt sông canh giữ chắc hẳn ở trong cái giếng này.
Luồng ánh sáng đỏ đang không ngừng giãy giụa lao ra kia hiển nhiên không phải là thứ mà sức người thường có thể đối đầu lại được, cũng may nó vẫn còn bị trấn trong mắt sông, chứ nếu nó mà xổng ra ngoài thì có là một ngọn núi cũng bị nó nghiền nát.
Ánh sáng đỏ ngày càng nồng đậm mà ánh sáng vàng lại chỉ le lói, sự chênh lệch này khiến người ta nhìn mà căng thẳng. Bàng Độc lao tới bên cạnh cái giếng, thế nhưng anh ấy còn chưa kịp tới gần đã bị luồng ánh sáng đỏ đánh bay.
“Anh, chúng ta cần phải làm gì? Cứ để em làm!”
“Từ từ đã!” Bàng Độc xoay người bò dậy, một tay níu lấy bả vai của tôi nói: “Từ từ đã, hiện tại chúng ta không thể tới gần nó được.”
Lúc đó, mặt của tôi đã trắng bệch vì sợ hãi, không phải vì tôi nhát gan mà là vì tôi thật sự không dám tưởng tượng nếu để “cái thứ” kia thoát ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi và Bàng Độc trốn một góc trong hố im lặng quan sát tình hình trước mặt.
Rất lâu sau, khi mà cái thứ ánh sáng đỏ kia nhận ra nó không thể thoát khỏi sự giam giữ kìm kẹp của ánh sáng vàng thì nó dần dần uể oải, lùi dần về trong giếng. Thế nhưng ngay tại giây phút đó, tôi để ý thấy luồng sáng vàng lặng yên vơi đi một ít.
Bàng Độc nắm cơ hội này lao tới, tôi không biết phải làm gì nên cũng chạy theo anh ấy. Lúc hai chúng tôi chạy tới miệng giếng, ánh sáng màu đỏ đã chui hẳn vào trong giếng, bên ngoài chỉ còn lại những tia sáng màu vàng không ngừng lượn lờ.
Thứ ánh sáng vàng này giống như một loại bùa chú nào đó, có lẽ do sự tấn công mãnh liệt của ánh sáng đỏ hoặc do thời gian trôi qua đã quá lâu nên cái bùa chú này mới dần dần yếu đi.
Bàng Độc lôi Trấn Hà Kính trong lồng ngực ra, thứ này là chí bảo gia truyền của Thất môn Hà Phù Tử, xung quanh nó có điêu khắc hình rắn quấn đao, cũng được coi là một bảo bối trừ tà.
Tôi còn chưa kịp nói cái gì thì anh ấy đã lật Trấn Hà Kính lại, đồng thời cắt đầu ngón tay chích ra ba giọt máu nhỏ lên mặt kính. Trấn Hà Kính quá cổ cho nên mặt kính đã bị mờ đi rất nhiều, thế nhưng khi máu tươi rơi xuống thì cái gương này đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, luồng hào quang sáng chói này như một mặt trời nhỏ trong hố.
Tiếp đó Bàng Độc lật mặt gương lại, ánh sáng của Trấn Hà Kính toả ra cùng với thứ ánh sáng đang lượn lờ trên miệng giếng lập tức hòa vào nhau. Tôi có thể lờ mờ trông thấy luồng ánh sáng vàng đang vẽ ra một hình bùa chú gì đó mà tôi không thể nhận ra.
Lúc đó, cho dù tôi có mù thì vẫn có thể nhận ra lá bùa trên miệng giếng đang được tu bổ lại.
Sau khi lá bùa trên miệng giếng được tu bổ xong, ánh sáng vàng liền biến mất, trong hố cũng im ắng trở lại giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Bàng Độc thu Trấn Hà Kính lại, có vẻ như cái gương đồng cổ xưa này đã đem toàn bộ sức mạnh của mình chuyển cho lá bùa trên miệng giếng cho nên hiện giờ nó chỉ còn là một mặt gương cũ mèm, không có chút ánh sáng nào nữa.
“Sau này Trấn Hà Kính của chúng ta không còn uy lực như xưa nữa.”
“Anh, rốt cuộc trong cái giếng này đang nhốt cái gì?” Tôi rất tò mò cho nên nhân lúc mọi thứ đang yên ổn, liền nhanh chóng ngó vào miệng giếng.
Cái giếng này không lớn nhưng lại rất sâu, ban đầu tôi không nhìn rõ lắm nhưng khi nhìn đi nhìn lại mấy lần thì tôi thấy trong giếng toàn máu là máu.
Trong giếng ngoại trừ máu ra thì chẳng còn thứ gì khác nữa, chuyện này càng khiến tôi thêm hoài nghi rốt cuộc cái “thứ” bị giam giữ nằm ở dưới lớp máu loãng kia là gì, thế nhưng trừ phi là tôi nhảy xuống chứ nếu không tôi sẽ không thể nào biết được rốt cuộc bên dưới là thứ gì.
“Anh, cái bùa trên miệng giếng này đang hao mòn dần, nếu như... nếu như đến một ngày nào đó nó không còn nữa thì chẳng phải cái “thứ” kia sẽ thoát ra sao? Lúc đó chúng ta phải làm thế nào?”
“Anh cũng không biết.” Bàng Độc thở dài, lắc đầu. “Anh cũng không biết nữa...”
Hai chúng tôi bò ra khỏi cái hố, tuy hiện giờ cái giếng đã tạm thời yên ổn lại, thế nhưng tôi biết sớm muộn gì cũng có một ngày cái “thứ” trong giếng sẽ thoát ra. Thất môn Hà Phù Tử lấy việc bảo vệ sông là nhiệm vụ hàng đầu, nếu quả thật đến cái ngày đó thì tôi không biết sẽ có bao nhiêu người của Thất môn còn sống sót nữa.
Cứ coi như tôi có thể sống bình an qua một đời này, vậy còn con của tôi, cháu của tôi thì thế nào?
“Anh, em có một câu không biết nên hỏi hay không...” Tôi do dự mãi mới dám hỏi Bàng Độc. “Nếu sau này... nếu sau này em lấy vợ rồi sinh con, có con trai thì... con của em cũng là người của Thất môn sao?”
“Lão Lục!” Bàng Độc nghe xong lập tức quay phắt đầu lại, trong mắt anh ấy ánh dấy lên một ngọn lửa giận giữ. “Bỏ ngay cái suy nghĩ trong đầu của em đi!”
“Em không có ý gì khác, em chỉ hỏi một chút thôi...”
“Em nghĩ rằng anh không biết em đang nghĩ cái gì sao? Kì thực, em muốn hỏi anh rằng con của em, cháu của em có thể thoát khỏi Thất môn, sống cuộc sống bình thường chứ không cần phải sống cuộc sống nguy hiểm như những thành viên của Thất môn chúng ta đúng không?!”
“Anh...” Tôi bị lời nói của anh ấy làm cho á khẩu, quả thật là tôi có suy nghĩ này, Bàng Độc đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
“Lão Lục.” Bàng Độc thấy tôi ngẩn người ra thì dịu giọng xuống rồi chỉ vào bảy di hài của lão tổ Thất môn. “Bảy lão tổ của chúng ta lúc thành lập Thất môn đã thề độc, gia nhập Thất môn rồi sống làm người của Thất môn, chết làm ma của Thất môn đời đời kiếp kiếp! Kẻ nào phản bội Thất môn cả nhà sẽ tuyệt tử tuyệt tôn!”
“Em biết rồi...” Tôi bị lời của Bàng Độc làm cho sợ hãi nên không dám nói thêm gì nữa.
“Lão Lục, chúng ta về đi thôi.” Bàng Độc nói rồi lại trịnh trọng căn dặn tôi. “Em phải nhớ, không được tiết lộ chuyện của mắt sông cho bất kì ai khác biết.”
Hai chúng tôi lần theo con đường lúc trước mà đi, là con đường dẫn đến hồ nước lạnh băng kia. Vừa chạy đến đây thì trái tim tôi đau như bị dao cắt, tôi biết trong hồ nước này có người mẹ đã qua đời của tôi, nhưng tôi lại không thể cứu bà ấy được. Lúc chúng tôi chèo thuyền qua hồ, tôi liên tục nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy mẹ tôi một lần nữa, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, nhưng mà từ đầu tới cuối mặt hồ vẫn im ắng, không một xao động nào.
Mặc dù Bàng Độc có nói lão tổ của chúng tôi đã thề độc, nhưng cứ nhớ đến người cha mất sớm và người mẹ đã chết còn phải canh giữ ở hồ nước này thì lòng tôi lại càng chua xót.
Tôi không cam lòng, cũng không phục, cuộc đời của mỗi người là do chính họ lựa chọn, dựa vào đâu mà vừa sinh ra đã bị người khác quyết định số phận chứ? Thậm chí, không chỉ là số phận của chính mình mà còn số phận của con cháu của mình nữa, đều phải chịu dày vò.
Cuối cùng, tôi dẫn Bàng Độc đi theo con đường cũ ra ngoài bãi bồi, sau đó lại lấp hố lại rồi đi tìm Tống Bách Nghĩa.
Miêu nữ được tôi nhờ cậy chăm sóc cho Tống Bách Nghĩa cho nên bọn họ vẫn còn ở đây, có lẽ Tống Bách Nghĩa bị chấn động quá lớn lúc còn ở trong mắt sông cho nên giờ anh ta vẫn đang mê man ngủ. Tôi đang định đi tới nói chuyện với Miêu nữ thì vô tình nhìn lướt qua Hoàng Tam Nhi, cả người tôi lập tức cứng ngắc lại.
Miêu nữ chăm sóc Tống Bách Nghĩa nên ngồi bên cạnh anh ta, còn Hoàng Tam Nhi thì nhàn rỗi không có gì làm liền đi lòng vòng xung quanh.
Nhưng mà ngay tại giây phút đó, tôi lại nhìn thấy cỗ quan tài nát đang lẳng lặng nằm ở chỗ nước cạn ven sông, mà Hoàng Tam Nhi đang lởn vởn xung quanh cỗ quan tài xem xét.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Quan tài nát! Người trong quan tài chính là cái người khiến tôi sống không được, chết cũng không xong! Cô ta đang ở ngay cạnh bờ sông!