Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55 - Chương 55BÓI TÌM CHỦ NHÂN CŨ
Chương 55BÓI TÌM CHỦ NHÂN CŨ
H
oàng Tam Nhi vừa nghe thế lập tức lôi kéo lão thầy bói, yêu cầu đối phương nói thử một chút trước.
“Cậu là con thứ ba ở trong nhà, chú bác trong nhà còn có hai người anh, cậu có một cô em gái cùng cha khác mẹ.” Thầy bói giấu hai tay trong ống tay áo, không cần hỏi Hoàng Tam Nhi điều gì đã đưa ra kết quả. “Không biết tôi nói có đúng hay không?”
“Í, đúng ghê.” Hoàng Tam Nhi lập tức nhìn lão thầy bói bằng cặp mắt khác xưa, phàm là người lớn lên ở bãi sông thì đều tôn kính thầy phong thủy và thầy bói.
Tôi không nói gì chỉ đứng bên cạnh nhìn, tướng mạo của lão thầy bói này cực kì xấu xí, vừa thấp lại vừa gầy thế nhưng tôi mơ hồ nhận ra được sự “bói” của ông ta hoàn toàn nhờ vào hai cái tay đang giấu trong ống tay áo kia.
Nếu quả thật là vậy thì người này cũng xem như là kẻ ghê gớm rồi. Trong bói toán thì cái chiêu này gọi là “Tụ lý thiên cơ”, loại bói toán này hoàn toàn không cần bất cứ công cụ nào mà chỉ cần bấm đốt ngón tay cũng ra kết quả.
“Tiên sinh nói chuẩn quá!” Hoàng Tam Nhi lập tức trở nên nhiệt tình, sau đó lôi kéo thầy bói kia đi vào quán cơm. “Đằng nào cũng phải ăn cơm, chúng ta cùng uống một ly đi, tôi có việc cần thỉnh giáo tiên sinh đấy.”
Tôi cảm thấy cái tên Hoàng Tam Nhi quá nhiều chuyện, chuyện càng vội thì anh ta lại càng làm rối tung lên. Nhưng mà lão thầy bói này cũng không làm ăn lỗ vốn, Hoàng Tam Nhi vừa có lời mời là lão ta lập tức vui vẻ đồng ý, khiến tôi có muốn cản cũng cản không được.
Hai người họ vào quán cơm, tôi đứng bên ngoài nhìn xung quanh một vòng, người dân ở đây đa phần đều là người bình thường chứ không giống dân giang hồ.
Hoàng Tam Nhi đưa lão thầy bói vào một phòng riêng trong quán cơm, sau đó gọi vài món đồ ăn và một vò rượu. Tôi không uống rượu, thế nên chỉ có hai bọn họ nâng ly cạn chén mà thôi. Lão thầy bói uống xong hai chén thì bắt đầu đỏ mặt, cũng nói nhiều hơn.
“Tiên sinh giúp tôi tính xem.” Hoàng Tam Nhi thấy lão thầy bói vui vẻ uống rượu thì bắt đầu dụ dỗ. “Số mệnh của tôi thế nào?”
“Cậu ấy hả...” Lão thầy bói lại thu tay vào ống tay áo, hơi trầm ngâm nói: “Số mệnh cậu bình thường, không có thành tựu gì lớn nhưng cũng không gặp phải cái gì nguy hiểm cả.”
“Không có thành tựu?” Hoàng Tam Nhi lập tức ỉu xìu. “Tôi còn muốn trở nên hơn người mà.”
“Người anh em, cái thời buổi này có thể sống một cuộc đời bình yên đã là vạn hạnh rồi.” Lão thầy bói chép miệng nói. “Công danh lợi lộc gì đó đều là hư vô thôi.”
Tôi ngồi một bên nghe cũng cảm thấy lão thầy bói này không chỉ coi bói chuẩn mà lời nói cũng rất có đạo lý. Tôi chợt nhớ đến cái thẻ bài đen xì mà lão quỷ gầy đưa cho tôi, tôi thật sự muốn biết nó là cái gì cho nên cũng muốn thử một chút.
“Tiên sinh, thêm một chén nữa nào.” Tôi bắt đầu rót rượu cho ông ta.
“Sao thế, cậu cũng muốn xem số mệnh của mình à?” Lão thầy bói nhìn tôi rồi nhấc chén rượu uống một hớp. “Hôm nay coi như chúng ta có duyên, tôi uống rượu của các cậu, xem nợ các cậu một ân tình nhỏ, cho nên tôi bói cho cậu một quẻ, không lấy tiền.”
“Tiên sinh, tôi không hỏi về số mệnh.” Tôi mau chóng nói. “Ngài vào Nam ra Bắc, qua cầu còn nhiều hơn chúng tôi đi đường, hiểu biết sâu rộng, cho nên tôi muốn nhờ ngài xem giúp tôi một món đồ.”
“Cậu quá khen rồi.” Lão thầy bói ngoài miệng thì tỏ ra khiêm tốn nhưng tôi vừa nịnh nọt vài câu liền trở nên vui vẻ.
Tôi lấy cái thẻ bài kia ra đưa cho ông ta, lão thầy bói một tay cầm chén rượu một tay cầm chiếc thẻ bài lật tới lui, sau đó ánh mắt của ông ta bỗng khựng lại.
“Cái này... cái này..?” Lão ta lập tức đặt chén rượu xuống bàn, lật đi lật lại cái thẻ bài trong tay. “Cái này từ đâu ra?”
“Nhặt được.” Tôi thấy vẻ mặt của lão thay đổi nhanh như vậy hiển nhiên sẽ không nói thật, chỉ có thể nói bừa cho qua.
“Cậu đúng là may mắn lắm đấy!” Thầy bói vỗ đùi. “Thứ này đừng nói là trong bãi Hoàng Hà, cho dù có tìm khắp thế gian cũng không tìm được mấy cái đâu!!!”
“Tiên sinh, rốt cuộc đây là cái gì?” Hoàng Tam Nhi nghe lão thầy bói nói vậy thì hai mắt lóe lên, cướp lời hỏi: “Rất đáng tiền sao?”
“Cái này, có tiền cũng không mua được.” Lão thầy bói khe khẽ vuốt ve cái thẻ bài. “Cái này gọi là Hắc Kim Mộc Đào.”
Gỗ đào có tác dụng trừ tà, nên đạo gia khi khai đàn làm phép thường dùng kiếm gỗ đào. Gỗ đào cũng chia thành năm bảy loại, ai ai cũng biết loại gỗ đào đứng đầu là “lôi phách mộc”.
“Lôi phách mộc” ý nghĩa như tên, nó là gỗ từ cây đào bị sét đánh mà không chết vẫn tiếp tục phát triển. Gỗ đào được thiên lôi tôi rèn cho nên loại gỗ này có công hiệu cực kì phi phàm, là pháp khí hiếm có.
Thế nhưng, loại “Hắc Kim Mộc Đào” này còn hiếm thấy hơn cả “lôi phách mộc”. Nó lấy từ cây gỗ đào được chôn dưới đất rất nhiều năm, được thời gian tôi rèn cho tới khi chất gỗ thay đổi biến thành chất cứng như than, như thép nhưng vẫn có hoa văn gỗ đào, được coi là thứ trừ tà hàng đầu.
“Người anh em này số tốt thật đấy.” Lão thầy bói trả lại tấm thẻ bài cho tôi. “Giữ cho kỹ vào! Cậu không dùng thì để con cháu dùng, nó có thể làm bảo bối gia truyền được đấy.”
Tôi lại rót cho lão thêm một chén nữa, đồng thời âm thầm nháy mắt với Hoàng Tam Nhi, anh ta là kẻ tinh ranh cho nên lập tức hiểu ý tôi. Hai chúng tôi vừa rót rượu lại vừa nịnh nọt, tâng bốc lão ta lên tận trời cao khiến lão càng uống càng vui, dần dần miệng mồm không giữ được nữa.
“Tiên sinh, ngài đúng là thần cơ diệu toán.” Tôi thấy lão đã đủ say lại hỏi tiếp. “Cái thẻ bài này có lai lịch tuyệt diệu như thế thì không biết chủ nhân cũ của nó thân thế như nào nữa, tôi đoán chuyện này chắc ngài có thể bói ra được, đúng không.”
Tôi đoán miếng Hắc Kim Mộc Đào này đã được lão quỷ gầy mang theo người rất lâu, nên dính không ít quỷ khí của quỷ gầy. Nếu lão thầy bói này thật sự có bản lĩnh hơn người thì có lẽ sẽ đoán được một ít đầu mối chăng.
“Tới đây, đã giúp cậu xem thì để tôi xem nốt.” Lão ta uống đến cao hứng liền đem cái thẻ bài lật qua lật lại lần nữa.
Chỉ bằng một cái thẻ bài đã đoán được ngọn nguồn của chủ nhân cũ thì đó không phải là bói toán nữa rồi, nên lão thầy bói không dùng chiêu “Tụ lý thiên cơ” nữa mà lấy ra mấy cái mai rùa sáng bóng.
“Sáu mươi tư quẻ Văn Vương Thiên Tiên truyền lại cho tới ngày hôm nay chỉ còn lại mười sáu quẻ nhưng mười sáu quẻ này cũng đủ để tính hết chuyện thiên hạ.” Lão thầy bói nhấc tay thả mấy cái mai rùa lên bàn.
Có lẽ mấy cái mai rùa này ông ta đã dùng rất lâu nên trên thân chúng nó mơ hồ mang theo một chút linh tính khó có thể diễn tả. Mấy cái mai rùa xoay một hồi trên bàn mới chậm rãi dừng lại.
Lão thầy bói cẩn thận xem xét mai rùa, mười ngón tay lật qua lật lại bấm đốt.
Chừng mười lăm phút sau cả người ông ta run lên, tròng mắt trợn trừng giống như cơn say đã tỉnh mất một nửa.
“Cái này... cái này...”
“Tiên sinh?” Tôi thấy sắc mặt của ông ta không đúng liền vội vàng đỡ lấy ông ta, chỉ sợ ông ta ngã xuống đất.
“Cái này... cái này!!!” Lão thầy bói lấy lại bình tĩnh, vội vàng đem cái thẻ bài kia nhét vào tay tôi rồi nói. “Người anh em, tôi khuyên cậu, cậu nhặt cái này ở đâu mau chóng trả nó về chỗ cũ đi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Tiên sinh nói rõ thêm đôi câu đi.” Vietwriter.vn
“Đây là...” Lão thầy bói nuốt nước miếng, đáp: “Đây là đồ của Diêm Vương gia!”
H
oàng Tam Nhi vừa nghe thế lập tức lôi kéo lão thầy bói, yêu cầu đối phương nói thử một chút trước.
“Cậu là con thứ ba ở trong nhà, chú bác trong nhà còn có hai người anh, cậu có một cô em gái cùng cha khác mẹ.” Thầy bói giấu hai tay trong ống tay áo, không cần hỏi Hoàng Tam Nhi điều gì đã đưa ra kết quả. “Không biết tôi nói có đúng hay không?”
“Í, đúng ghê.” Hoàng Tam Nhi lập tức nhìn lão thầy bói bằng cặp mắt khác xưa, phàm là người lớn lên ở bãi sông thì đều tôn kính thầy phong thủy và thầy bói.
Tôi không nói gì chỉ đứng bên cạnh nhìn, tướng mạo của lão thầy bói này cực kì xấu xí, vừa thấp lại vừa gầy thế nhưng tôi mơ hồ nhận ra được sự “bói” của ông ta hoàn toàn nhờ vào hai cái tay đang giấu trong ống tay áo kia.
Nếu quả thật là vậy thì người này cũng xem như là kẻ ghê gớm rồi. Trong bói toán thì cái chiêu này gọi là “Tụ lý thiên cơ”, loại bói toán này hoàn toàn không cần bất cứ công cụ nào mà chỉ cần bấm đốt ngón tay cũng ra kết quả.
“Tiên sinh nói chuẩn quá!” Hoàng Tam Nhi lập tức trở nên nhiệt tình, sau đó lôi kéo thầy bói kia đi vào quán cơm. “Đằng nào cũng phải ăn cơm, chúng ta cùng uống một ly đi, tôi có việc cần thỉnh giáo tiên sinh đấy.”
Tôi cảm thấy cái tên Hoàng Tam Nhi quá nhiều chuyện, chuyện càng vội thì anh ta lại càng làm rối tung lên. Nhưng mà lão thầy bói này cũng không làm ăn lỗ vốn, Hoàng Tam Nhi vừa có lời mời là lão ta lập tức vui vẻ đồng ý, khiến tôi có muốn cản cũng cản không được.
Hai người họ vào quán cơm, tôi đứng bên ngoài nhìn xung quanh một vòng, người dân ở đây đa phần đều là người bình thường chứ không giống dân giang hồ.
Hoàng Tam Nhi đưa lão thầy bói vào một phòng riêng trong quán cơm, sau đó gọi vài món đồ ăn và một vò rượu. Tôi không uống rượu, thế nên chỉ có hai bọn họ nâng ly cạn chén mà thôi. Lão thầy bói uống xong hai chén thì bắt đầu đỏ mặt, cũng nói nhiều hơn.
“Tiên sinh giúp tôi tính xem.” Hoàng Tam Nhi thấy lão thầy bói vui vẻ uống rượu thì bắt đầu dụ dỗ. “Số mệnh của tôi thế nào?”
“Cậu ấy hả...” Lão thầy bói lại thu tay vào ống tay áo, hơi trầm ngâm nói: “Số mệnh cậu bình thường, không có thành tựu gì lớn nhưng cũng không gặp phải cái gì nguy hiểm cả.”
“Không có thành tựu?” Hoàng Tam Nhi lập tức ỉu xìu. “Tôi còn muốn trở nên hơn người mà.”
“Người anh em, cái thời buổi này có thể sống một cuộc đời bình yên đã là vạn hạnh rồi.” Lão thầy bói chép miệng nói. “Công danh lợi lộc gì đó đều là hư vô thôi.”
Tôi ngồi một bên nghe cũng cảm thấy lão thầy bói này không chỉ coi bói chuẩn mà lời nói cũng rất có đạo lý. Tôi chợt nhớ đến cái thẻ bài đen xì mà lão quỷ gầy đưa cho tôi, tôi thật sự muốn biết nó là cái gì cho nên cũng muốn thử một chút.
“Tiên sinh, thêm một chén nữa nào.” Tôi bắt đầu rót rượu cho ông ta.
“Sao thế, cậu cũng muốn xem số mệnh của mình à?” Lão thầy bói nhìn tôi rồi nhấc chén rượu uống một hớp. “Hôm nay coi như chúng ta có duyên, tôi uống rượu của các cậu, xem nợ các cậu một ân tình nhỏ, cho nên tôi bói cho cậu một quẻ, không lấy tiền.”
“Tiên sinh, tôi không hỏi về số mệnh.” Tôi mau chóng nói. “Ngài vào Nam ra Bắc, qua cầu còn nhiều hơn chúng tôi đi đường, hiểu biết sâu rộng, cho nên tôi muốn nhờ ngài xem giúp tôi một món đồ.”
“Cậu quá khen rồi.” Lão thầy bói ngoài miệng thì tỏ ra khiêm tốn nhưng tôi vừa nịnh nọt vài câu liền trở nên vui vẻ.
Tôi lấy cái thẻ bài kia ra đưa cho ông ta, lão thầy bói một tay cầm chén rượu một tay cầm chiếc thẻ bài lật tới lui, sau đó ánh mắt của ông ta bỗng khựng lại.
“Cái này... cái này..?” Lão ta lập tức đặt chén rượu xuống bàn, lật đi lật lại cái thẻ bài trong tay. “Cái này từ đâu ra?”
“Nhặt được.” Tôi thấy vẻ mặt của lão thay đổi nhanh như vậy hiển nhiên sẽ không nói thật, chỉ có thể nói bừa cho qua.
“Cậu đúng là may mắn lắm đấy!” Thầy bói vỗ đùi. “Thứ này đừng nói là trong bãi Hoàng Hà, cho dù có tìm khắp thế gian cũng không tìm được mấy cái đâu!!!”
“Tiên sinh, rốt cuộc đây là cái gì?” Hoàng Tam Nhi nghe lão thầy bói nói vậy thì hai mắt lóe lên, cướp lời hỏi: “Rất đáng tiền sao?”
“Cái này, có tiền cũng không mua được.” Lão thầy bói khe khẽ vuốt ve cái thẻ bài. “Cái này gọi là Hắc Kim Mộc Đào.”
Gỗ đào có tác dụng trừ tà, nên đạo gia khi khai đàn làm phép thường dùng kiếm gỗ đào. Gỗ đào cũng chia thành năm bảy loại, ai ai cũng biết loại gỗ đào đứng đầu là “lôi phách mộc”.
“Lôi phách mộc” ý nghĩa như tên, nó là gỗ từ cây đào bị sét đánh mà không chết vẫn tiếp tục phát triển. Gỗ đào được thiên lôi tôi rèn cho nên loại gỗ này có công hiệu cực kì phi phàm, là pháp khí hiếm có.
Thế nhưng, loại “Hắc Kim Mộc Đào” này còn hiếm thấy hơn cả “lôi phách mộc”. Nó lấy từ cây gỗ đào được chôn dưới đất rất nhiều năm, được thời gian tôi rèn cho tới khi chất gỗ thay đổi biến thành chất cứng như than, như thép nhưng vẫn có hoa văn gỗ đào, được coi là thứ trừ tà hàng đầu.
“Người anh em này số tốt thật đấy.” Lão thầy bói trả lại tấm thẻ bài cho tôi. “Giữ cho kỹ vào! Cậu không dùng thì để con cháu dùng, nó có thể làm bảo bối gia truyền được đấy.”
Tôi lại rót cho lão thêm một chén nữa, đồng thời âm thầm nháy mắt với Hoàng Tam Nhi, anh ta là kẻ tinh ranh cho nên lập tức hiểu ý tôi. Hai chúng tôi vừa rót rượu lại vừa nịnh nọt, tâng bốc lão ta lên tận trời cao khiến lão càng uống càng vui, dần dần miệng mồm không giữ được nữa.
“Tiên sinh, ngài đúng là thần cơ diệu toán.” Tôi thấy lão đã đủ say lại hỏi tiếp. “Cái thẻ bài này có lai lịch tuyệt diệu như thế thì không biết chủ nhân cũ của nó thân thế như nào nữa, tôi đoán chuyện này chắc ngài có thể bói ra được, đúng không.”
Tôi đoán miếng Hắc Kim Mộc Đào này đã được lão quỷ gầy mang theo người rất lâu, nên dính không ít quỷ khí của quỷ gầy. Nếu lão thầy bói này thật sự có bản lĩnh hơn người thì có lẽ sẽ đoán được một ít đầu mối chăng.
“Tới đây, đã giúp cậu xem thì để tôi xem nốt.” Lão ta uống đến cao hứng liền đem cái thẻ bài lật qua lật lại lần nữa.
Chỉ bằng một cái thẻ bài đã đoán được ngọn nguồn của chủ nhân cũ thì đó không phải là bói toán nữa rồi, nên lão thầy bói không dùng chiêu “Tụ lý thiên cơ” nữa mà lấy ra mấy cái mai rùa sáng bóng.
“Sáu mươi tư quẻ Văn Vương Thiên Tiên truyền lại cho tới ngày hôm nay chỉ còn lại mười sáu quẻ nhưng mười sáu quẻ này cũng đủ để tính hết chuyện thiên hạ.” Lão thầy bói nhấc tay thả mấy cái mai rùa lên bàn.
Có lẽ mấy cái mai rùa này ông ta đã dùng rất lâu nên trên thân chúng nó mơ hồ mang theo một chút linh tính khó có thể diễn tả. Mấy cái mai rùa xoay một hồi trên bàn mới chậm rãi dừng lại.
Lão thầy bói cẩn thận xem xét mai rùa, mười ngón tay lật qua lật lại bấm đốt.
Chừng mười lăm phút sau cả người ông ta run lên, tròng mắt trợn trừng giống như cơn say đã tỉnh mất một nửa.
“Cái này... cái này...”
“Tiên sinh?” Tôi thấy sắc mặt của ông ta không đúng liền vội vàng đỡ lấy ông ta, chỉ sợ ông ta ngã xuống đất.
“Cái này... cái này!!!” Lão thầy bói lấy lại bình tĩnh, vội vàng đem cái thẻ bài kia nhét vào tay tôi rồi nói. “Người anh em, tôi khuyên cậu, cậu nhặt cái này ở đâu mau chóng trả nó về chỗ cũ đi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Tiên sinh nói rõ thêm đôi câu đi.” Vietwriter.vn
“Đây là...” Lão thầy bói nuốt nước miếng, đáp: “Đây là đồ của Diêm Vương gia!”