Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57 - Chương 57LO CHUYỆN BAO ĐỒNG
Chương 57LO CHUYỆN BAO ĐỒNG
"L
ão Ngưu.” Tôi xoa mắt, lập tức nhận ra người vừa gọi tôi là ai.
Mấy năm trước khi tôi còn đi phụ thuyền thì có quen người này, người này tên là Ngưu Phú Quý, khi đó tầm ba hai ba ba tuổi, cũng là một người làm công trên thuyền như tôi. Nhà anh ta rất nghèo, mẹ già lại bệnh tật cho nên tiền công kiếm được đều để dành cho mẹ chữa bệnh. Đến tận khi mẹ anh ta qua đời, số tiền anh ta kiếm được cũng hết sạch, chẳng tích cóp được chút nào. Sau đó, anh ta không làm công trên thuyền nữa, nghe nói là chuyển sang buôn bán làm ăn nhỏ.
Ngưu Phú Quý là người hiền lành chất phác, trước đây cũng đối tốt với tôi. Tôi thật sự không ngờ được hôm nay lại gặp được anh ta ở nơi này.
“Lục Cân.” Lão Ngưu vui vẻ cười lớn, đi tới vỗ bả vai tôi. “Đều đã đi ngang qua cửa nhà tôi rồi, còn không vào ngồi chơi một chút?”
“Em biết anh ở thôn này đâu?” Tôi quan sát lão Ngưu, thấy anh ta mặt mũi hồng hào, quần áo gọn gàng sạch sẽ, có vẻ cuộc sống khá êm ấm.
“Vào vào vào, vào nhà anh ngồi một chút đi.” Lão Ngưu không nói nhiều, lôi kéo tôi đi vào trong thôn.
Tôi không muốn lãng phí thời gian nhưng lại không từ chối được sự nhiệt tình của lão Ngưu, hơn nữa Hoàng Tam Nhi lại sống chết không chịu đi, nên tôi chỉ có thể theo lão Ngưu vào trong thôn.
Lão Ngưu vừa dẫn đường vừa kể chuyện của mình. Lúc đến nhà anh ta, tôi liền trông thấy hai người phụ nữ độ hai ba, hai tư tuổi đang may vá nói chuyện với nhau. Lão Ngưu kể, hai người này đều là vợ của anh ta.
“Anh thật là có phúc hưởng.” Hoàng Tam Nhi rất biết cách bắt chuyện, đi một đoạn đường như quen thân với lão Ngưu mấy năm.
“Mấy cô ấy đều là người số khổ cả.”
Lão Ngưu kể hai cô vợ này của anh là dân chạy nạn từ phương Bắc xuống mấy tháng trước. Sau nhiều ngày tháng gian nan khổ cực lưu lạc đến tận đây gặp được lão Ngưu liền không chịu đi nữa. Dù lão Ngưu lớn hơn hai cô ấy mười mấy tuổi lận nhưng lại là một người tốt, nên hai cô ấy cũng không so đo, liền cùng lúc gả cho lão Ngưu.
“Đại Hồng, Tiểu Hồng, có khách tới, hai em chuẩn bị ít món đãi khách.”
Hai cô vợ của lão Ngưu cũng là người chịu khó, nghe lão Ngưu phân phó lập tức đi làm cơm. Hoàng Tam Nhi quả là một kẻ mê rượu, buổi trưa đã uống rồi, giờ lại chén chú chén anh với lão Ngưu.
Chúng tôi đang ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy trong thôn truyền tới tiếng nhạc cụ kêu réo rắt. Đối với loại nhạc cụ này, người lớn lên ở bãi sông như tôi cũng biết một hai, phàm là tổ chức hôn lễ hay tang lễ ở bãi sông đều phải mời gánh nhạc tới chơi. Chỉ khác là nhạc ở hôn lễ là nhạc hỉ, còn nhạc ở tang lễ là nhạc điếu. Tôi nghe ra được đây là nhạc điếu, hình như trong thôn có nhà đưa tang.
“Sao đang yên đang lành lại có đám ma?” Hoàng Tam Nhi là kẻ mê tín, cảm thấy gặp phải đám ma là gặp xui xẻo.
“Đã là lần thứ ba trong tháng rồi đấy.” Lão Ngưu ngó ra bên ngoài nhìn.
Một cô vợ của lão Ngưu bưng một chậu tro đi ra trước cửa nhà vẩy khắp một vòng. Đây là một tập tục dân gian, vẩy tro trước cửa nhà thì có thể ngăn xui xẻo vào nhà.
“Cái gì cơ? Thôn này thường xuyên có người chết?”
“Nửa năm trở lại đây đều vậy, cứ như bị ám ấy.” Lão Ngưu thở dài. “Trong thôn cứ luôn có người mắc bệnh, ai mắc bệnh là sau vài ngày gầy chỉ còn da bọc xương, tóc rụng thành từng nắm từng nắm, mời thầy thuốc đến xem cũng không ăn thua. Tôi ấy à, cũng không định ở lại đây lâu dài, định hết tháng này sẽ mang Tiểu Hồng và Đại Hồng xuống phía Nam.”
Lão Ngưu không uống được nhiều rượu nhưng lại thích uống, chén tạc chén thù với Hoàng Tam Nhi hết chén này đến chén khác hơn tiếng đồng hồ. Trời mới tối mà lão Ngưu đã say đến lảm nhảm phải về phòng nghỉ ngơi.
Tôi và Hoàng Tam Nhi được cho ngủ lại tại phòng ngay sát sân, Hoàng Tam Nhi uống cũng không ít rượu nên vừa vào phòng liền ngã lăn ra giường đánh một giấc. Tôi thì trong lòng có tâm sự nên trằn trọc suy nghĩ miên man một lúc lâu, mãi đến giờ Tí mới bắt đầu buồn ngủ. Tôi đang định ngủ một giấc thật ngon rồi mai lên đường sớm thì…
Vù!
Tôi vừa định ngủ thì Hoàng Tam Nhi đột nhiên tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn anh ta tỉnh táo như thế, nhất định là vừa rồi giả say. Vietwriter.vn
“Tôi hỏi cậu này, cậu với lão Ngưu có quan hệ thế nào thế?”
“Lão Ngưu á?” Tôi ngẩn ra, không hiểu tại sao Hoàng Tam Nhi lại hỏi như vậy. “Rất tốt, trước đây anh ấy rất quan tâm tôi.”
“Thế thì phải xem cậu rồi, xem cậu có muốn cứu anh ta không. Nếu như cứu thì chúng ta tốn chút sức. Nếu như không thì chúng ta ngủ tiếp.”
“Có ý gì?” Tôi nghe thấy lời này liền cảm thấy khó hiểu.
“Không phải lúc nãy ăn cơm lão Ngưu đã kể rồi sao, cái thôn này nửa năm nay như bị ám, liên tiếp có người chết. Tôi nói cho cậu biết, toàn bộ cái thôn này đều sạch sẽ duy chỉ có nhà của lão Ngưu này là “bẩn” nhất.” Hoàng Tam Nhi dán vào lỗ tai tôi nói nhỏ. “Nếu như chúng ta không lo chuyện bao đồng thì cái thôn này sẽ tiếp tục có người chết, đợi người nên chết đều chết hết rồi chẳng phải sẽ đến lượt lão Ngưu à.”
“Anh đừng có nói bậy.” Tôi giật nẩy mình ngồi dậy. “Sao trong nhà lão Ngưu lại không sạch sẽ được? Chắc anh nhìn nhầm rồi?”
“Coi như tôi có nhìn nhầm đi nữa thì hai con vật nhỏ này không nhầm được…” Hoàng Tam Nhi bật cười rồi lấy hai con chồn nhỏ từ trong người ra. “Chúng nó tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm.”
Hai con chồn nhỏ xíu bị Hoàng Tam Nhi lôi ra liền kêu chin chít như đang la mắng, điệu bộ không khác Hoàng Tam Nhi là bao.
“Anh nói…” Tôi nghe Hoàng Tam Nhi nói xong liền dấy lên nghi ngờ. “Anh nói hai cô vợ của lão Ngưu? Tôi thấy hai người họ cần cù chịu khó lắm mà.”
“Nhìn người không thể chỉ trông vẻ bề ngoài, cậu chưa bị phụ nữ hốt bao giờ nên chưa biết sự đáng sợ của họ.” Hoàng Tam Nhi rón rén bước xuống giường. “Chúng ta cẩn thận một chút, giờ đang là lúc âm khí nặng nhất trong ngày, hai cô vợ của lão Ngưu chắc chắn sẽ lòi đuôi vào lúc này thôi.”
“Giờ coi như tôi đã hiểu tại sao anh lại chọn đúng lúc này tỉnh lại rồi.” Tôi oán trách Hoàng Tam Nhi một câu, tuy nhiên trong lòng cũng có chút bội phục anh ta. Cái tên này làm việc trông chẳng đứng đắn đường hoàng chút nào nhưng ít nhất cũng biết quan sát và lắm mưu mô. Dù sao “đi lại trong giang hồ” cũng không thể chỉ dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện được.
Hoàng Tam Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa rồi úp sấp bò ra bên ngoài, tôi theo sát sau anh ta. Từ cửa phòng hé mở, tôi đã nhìn thấy trong phòng bếp đối diện phòng chúng tôi còn đang sáng đèn.
Hoàng Tam Nhi và tôi lặng lẽ bò tới gần nhà bếp, tới gần nhà bếp hai người chúng tôi rón rén mò tới cửa sổ ngó vào xem.
Vừa ngó vào, da đầu tôi lập tức tê rần, da gà da vịt lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên.
"L
ão Ngưu.” Tôi xoa mắt, lập tức nhận ra người vừa gọi tôi là ai.
Mấy năm trước khi tôi còn đi phụ thuyền thì có quen người này, người này tên là Ngưu Phú Quý, khi đó tầm ba hai ba ba tuổi, cũng là một người làm công trên thuyền như tôi. Nhà anh ta rất nghèo, mẹ già lại bệnh tật cho nên tiền công kiếm được đều để dành cho mẹ chữa bệnh. Đến tận khi mẹ anh ta qua đời, số tiền anh ta kiếm được cũng hết sạch, chẳng tích cóp được chút nào. Sau đó, anh ta không làm công trên thuyền nữa, nghe nói là chuyển sang buôn bán làm ăn nhỏ.
Ngưu Phú Quý là người hiền lành chất phác, trước đây cũng đối tốt với tôi. Tôi thật sự không ngờ được hôm nay lại gặp được anh ta ở nơi này.
“Lục Cân.” Lão Ngưu vui vẻ cười lớn, đi tới vỗ bả vai tôi. “Đều đã đi ngang qua cửa nhà tôi rồi, còn không vào ngồi chơi một chút?”
“Em biết anh ở thôn này đâu?” Tôi quan sát lão Ngưu, thấy anh ta mặt mũi hồng hào, quần áo gọn gàng sạch sẽ, có vẻ cuộc sống khá êm ấm.
“Vào vào vào, vào nhà anh ngồi một chút đi.” Lão Ngưu không nói nhiều, lôi kéo tôi đi vào trong thôn.
Tôi không muốn lãng phí thời gian nhưng lại không từ chối được sự nhiệt tình của lão Ngưu, hơn nữa Hoàng Tam Nhi lại sống chết không chịu đi, nên tôi chỉ có thể theo lão Ngưu vào trong thôn.
Lão Ngưu vừa dẫn đường vừa kể chuyện của mình. Lúc đến nhà anh ta, tôi liền trông thấy hai người phụ nữ độ hai ba, hai tư tuổi đang may vá nói chuyện với nhau. Lão Ngưu kể, hai người này đều là vợ của anh ta.
“Anh thật là có phúc hưởng.” Hoàng Tam Nhi rất biết cách bắt chuyện, đi một đoạn đường như quen thân với lão Ngưu mấy năm.
“Mấy cô ấy đều là người số khổ cả.”
Lão Ngưu kể hai cô vợ này của anh là dân chạy nạn từ phương Bắc xuống mấy tháng trước. Sau nhiều ngày tháng gian nan khổ cực lưu lạc đến tận đây gặp được lão Ngưu liền không chịu đi nữa. Dù lão Ngưu lớn hơn hai cô ấy mười mấy tuổi lận nhưng lại là một người tốt, nên hai cô ấy cũng không so đo, liền cùng lúc gả cho lão Ngưu.
“Đại Hồng, Tiểu Hồng, có khách tới, hai em chuẩn bị ít món đãi khách.”
Hai cô vợ của lão Ngưu cũng là người chịu khó, nghe lão Ngưu phân phó lập tức đi làm cơm. Hoàng Tam Nhi quả là một kẻ mê rượu, buổi trưa đã uống rồi, giờ lại chén chú chén anh với lão Ngưu.
Chúng tôi đang ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy trong thôn truyền tới tiếng nhạc cụ kêu réo rắt. Đối với loại nhạc cụ này, người lớn lên ở bãi sông như tôi cũng biết một hai, phàm là tổ chức hôn lễ hay tang lễ ở bãi sông đều phải mời gánh nhạc tới chơi. Chỉ khác là nhạc ở hôn lễ là nhạc hỉ, còn nhạc ở tang lễ là nhạc điếu. Tôi nghe ra được đây là nhạc điếu, hình như trong thôn có nhà đưa tang.
“Sao đang yên đang lành lại có đám ma?” Hoàng Tam Nhi là kẻ mê tín, cảm thấy gặp phải đám ma là gặp xui xẻo.
“Đã là lần thứ ba trong tháng rồi đấy.” Lão Ngưu ngó ra bên ngoài nhìn.
Một cô vợ của lão Ngưu bưng một chậu tro đi ra trước cửa nhà vẩy khắp một vòng. Đây là một tập tục dân gian, vẩy tro trước cửa nhà thì có thể ngăn xui xẻo vào nhà.
“Cái gì cơ? Thôn này thường xuyên có người chết?”
“Nửa năm trở lại đây đều vậy, cứ như bị ám ấy.” Lão Ngưu thở dài. “Trong thôn cứ luôn có người mắc bệnh, ai mắc bệnh là sau vài ngày gầy chỉ còn da bọc xương, tóc rụng thành từng nắm từng nắm, mời thầy thuốc đến xem cũng không ăn thua. Tôi ấy à, cũng không định ở lại đây lâu dài, định hết tháng này sẽ mang Tiểu Hồng và Đại Hồng xuống phía Nam.”
Lão Ngưu không uống được nhiều rượu nhưng lại thích uống, chén tạc chén thù với Hoàng Tam Nhi hết chén này đến chén khác hơn tiếng đồng hồ. Trời mới tối mà lão Ngưu đã say đến lảm nhảm phải về phòng nghỉ ngơi.
Tôi và Hoàng Tam Nhi được cho ngủ lại tại phòng ngay sát sân, Hoàng Tam Nhi uống cũng không ít rượu nên vừa vào phòng liền ngã lăn ra giường đánh một giấc. Tôi thì trong lòng có tâm sự nên trằn trọc suy nghĩ miên man một lúc lâu, mãi đến giờ Tí mới bắt đầu buồn ngủ. Tôi đang định ngủ một giấc thật ngon rồi mai lên đường sớm thì…
Vù!
Tôi vừa định ngủ thì Hoàng Tam Nhi đột nhiên tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn anh ta tỉnh táo như thế, nhất định là vừa rồi giả say. Vietwriter.vn
“Tôi hỏi cậu này, cậu với lão Ngưu có quan hệ thế nào thế?”
“Lão Ngưu á?” Tôi ngẩn ra, không hiểu tại sao Hoàng Tam Nhi lại hỏi như vậy. “Rất tốt, trước đây anh ấy rất quan tâm tôi.”
“Thế thì phải xem cậu rồi, xem cậu có muốn cứu anh ta không. Nếu như cứu thì chúng ta tốn chút sức. Nếu như không thì chúng ta ngủ tiếp.”
“Có ý gì?” Tôi nghe thấy lời này liền cảm thấy khó hiểu.
“Không phải lúc nãy ăn cơm lão Ngưu đã kể rồi sao, cái thôn này nửa năm nay như bị ám, liên tiếp có người chết. Tôi nói cho cậu biết, toàn bộ cái thôn này đều sạch sẽ duy chỉ có nhà của lão Ngưu này là “bẩn” nhất.” Hoàng Tam Nhi dán vào lỗ tai tôi nói nhỏ. “Nếu như chúng ta không lo chuyện bao đồng thì cái thôn này sẽ tiếp tục có người chết, đợi người nên chết đều chết hết rồi chẳng phải sẽ đến lượt lão Ngưu à.”
“Anh đừng có nói bậy.” Tôi giật nẩy mình ngồi dậy. “Sao trong nhà lão Ngưu lại không sạch sẽ được? Chắc anh nhìn nhầm rồi?”
“Coi như tôi có nhìn nhầm đi nữa thì hai con vật nhỏ này không nhầm được…” Hoàng Tam Nhi bật cười rồi lấy hai con chồn nhỏ từ trong người ra. “Chúng nó tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm.”
Hai con chồn nhỏ xíu bị Hoàng Tam Nhi lôi ra liền kêu chin chít như đang la mắng, điệu bộ không khác Hoàng Tam Nhi là bao.
“Anh nói…” Tôi nghe Hoàng Tam Nhi nói xong liền dấy lên nghi ngờ. “Anh nói hai cô vợ của lão Ngưu? Tôi thấy hai người họ cần cù chịu khó lắm mà.”
“Nhìn người không thể chỉ trông vẻ bề ngoài, cậu chưa bị phụ nữ hốt bao giờ nên chưa biết sự đáng sợ của họ.” Hoàng Tam Nhi rón rén bước xuống giường. “Chúng ta cẩn thận một chút, giờ đang là lúc âm khí nặng nhất trong ngày, hai cô vợ của lão Ngưu chắc chắn sẽ lòi đuôi vào lúc này thôi.”
“Giờ coi như tôi đã hiểu tại sao anh lại chọn đúng lúc này tỉnh lại rồi.” Tôi oán trách Hoàng Tam Nhi một câu, tuy nhiên trong lòng cũng có chút bội phục anh ta. Cái tên này làm việc trông chẳng đứng đắn đường hoàng chút nào nhưng ít nhất cũng biết quan sát và lắm mưu mô. Dù sao “đi lại trong giang hồ” cũng không thể chỉ dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện được.
Hoàng Tam Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa rồi úp sấp bò ra bên ngoài, tôi theo sát sau anh ta. Từ cửa phòng hé mở, tôi đã nhìn thấy trong phòng bếp đối diện phòng chúng tôi còn đang sáng đèn.
Hoàng Tam Nhi và tôi lặng lẽ bò tới gần nhà bếp, tới gần nhà bếp hai người chúng tôi rón rén mò tới cửa sổ ngó vào xem.
Vừa ngó vào, da đầu tôi lập tức tê rần, da gà da vịt lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên.
Bình luận facebook