Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59 - Chương 59NGUỒN GỐC ĐẠI HOẠ
Chương 59NGUỒN GỐC ĐẠI HOẠ
H
oàng Tam Nhi vừa dứt lời, nền đất bỗng chấn động như thể có thứ gì đó đang chui ra.
Vù!
Hai con chồn nhỏ của Hoàng Tam Nhi nhanh chóng chui ra khỏi nền đất rồi chỉa vào một gờ đất, sau đó chạy tới chỗ Hoàng Tam Nhi đang đứng.
“Thứ trong đất là thứ gì?”
“Lát nữa mới biết được.”
“Chúng ta có thể đối phó được không?” Tôi có hơi lo lắng vì tôi cũng không có công phu gì nhiều, lần này chắc phải nhờ cả vào Hoàng Tam Nhi rồi. Nói đến chuyện này nghĩ cũng bất ngờ.
“Yên tâm, nếu như mà gặp phải đám người Ba mươi sáu bàng môn hay người của Bài giáo, tôi nhất định sẽ tháo chạy, nhưng đối phó với mấy thứ yêu quái này thì hì hì…” Không biết Hoàng Tam Nhi lại lôi đâu ra hai tấm bùa vàng. “Đây là bùa mà cậu tôi cho, cực kì có tác dụng.”
Trên hai tấm bùa này còn lập loè một ít ánh sáng vàng, hoa văn được vẽ bằng mực chu sa, nhìn là đã biết không phải vật tầm thường.
Bụp!
Lúc tôi và Hoàng Tam Nhi nói chuyện, hai cái gờ đất lại chấn động rồi nổ mạnh, hai cái bóng đen thùi lùi từ trong đất bắn ra.
Đó là thứ gì?
Tôi nhanh chóng nhận ra đó là hai con rùa to như cái lu đựng nước.
Hai con rùa vừa lao ra liền ăn ý chia nhau chạy mỗi con một ngả.
“Còn muốn chạy!” Hoàng Tam Nhi nhanh chóng nhảy tới trước mặt con rùa, dán một lá bùa vàng lên lưng nó.
Oành!
Lá bùa vừa dán lên, tôi liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó một luồng khói xanh bốc lên, trong luồng khói xanh như có như không mang theo tiếng rồng ngâm hổ gầm.
Con rùa còn lại xoay người chạy về phía tôi, tôi theo bản năng cầm chặt cái khối Hắc Kim Mộc Đào đập tới.
Bụp!!!
Sức lực tôi không lớn thế nhưng cái khối Hắc Kim Mộc Đào vừa đập tới đã làm cho con rùa suýt lật ngửa. Hoàng Tam Nhi không bỏ qua cơ hội, đi tới dán lá bùa còn lại lên lưng nó.
Sau khi bị dán bùa, hai con rùa như bị một ngọn núi đè nặng, chỉ có thể giãy giụa tại chỗ.
“Nghĩ ông đây không trị được chúng mày à!” Hoàng Tam Nhi đắc ý hất ống tay áo. “Ngoan ngoãn đừng cựa quậy nữa, thứ dán trên lưng chúng mày là Long Hổ Phù đấy!”
Quả thật trên lưng hai con rùa như có hư ảnh của rồng cuộn hồ ngồi trấn giữ bọn chúng không cho bọn chúng nhúc nhích được nửa phân, tôi âm thầm thở phào ra một hơi.
“Quái lạ.” Hoàng Tam Nhi chép miệng rồi cầm một nhánh cây khô lên chọc vào người một con rùa. “Chúng này là đồ sống dưới sông, theo lý thuyết thì sẽ không lên bờ hại người, kẻ nào cho chúng mày lá gan mò lên tận đây?”
Tôi quan sát tỉ mỉ hai con rùa, hai con rùa này không những rất lớn mà mai giáo trên người chúng nó còn rất dày và cứng, trên mai còn có vô số hoa văn vòng tròn đếm không xuể nữa. Nếu như tôi không nhầm thì đây chính là “rùa thiết giáp” trong thuyền thuyết, trên mai chúng có bao nhiêu vòng thì chúng nó sống bấy nhiêu năm. Mai của loài rùa này cứng như sắt, có chém thế nào cũng không vỡ cho nên mới được gọi là “rùa thiết giáp”.
Nhìn hai con rùa này tôi bỗng nhớ tới con cá tuế mà Bàng Độc đã đánh chết bằng Trấn Hà Kính, mấy con vật này vốn không dám lên bờ nhưng thời gian gần đây lại lần lượt bò lên bờ hại người.
“Đừng giả vờ nữa.” Hoàng Tam Nhi lại lôi một lá bùa màu vàng ra. “Ngoan ngoãn trả lời, nếu không Long Hổ Phù của tao sẽ không nhận người đâu!” w●ebtruy●enonlin●e●com
Có lẽ là sợ hãi Long Hổ Phù trong tay Hoàng Tam Nhi nên hai con rùa trở nên thành thật hơn rất nhiều.
“Nói đi, sao chúng mày lại dám mò lên bờ?” Hoàng Tam Nhi ngồi xổm xuống trước mặt hai con rùa, hai con chồn của anh ta cũng chạy tới làm bộ giơ đuôi lên như định nói, nếu không thành thật trả lời thì bọn chúng sẽ phóng rắm.
“Không chỉ có mình chúng tôi… những con yêu quái khác ở dưới sông cũng đều lên bờ…” Một con rùa cử động đầu, ồm ồm giọng nói chuyện. “Cần gì phải làm khó dễ chúng tôi…”
“Có cứt! Gặp loại chuyện như này mày còn bảo tao mặc kệ?” Hoàng Tam Nhi lớn giọng mắng. “Mày đi nghe ngóng mà xem, đạo tặc Hoàng Tam Nhi tao trước giờ luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừ bạo giúp dân…”
Tôi sợ Hoàng Tam Nhi bốc phét lên rồi thì không ngừng được liền nhanh chóng ngăn anh ta lại. Giờ tôi chỉ muốn biết tại sao những con yêu quái này vốn nên ở dưới sông lại có gan bò lên bờ.
“Vốn là không dám… chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm…”
Con rùa thiết giáp kể thì vào thời Thượng Cổ, vùng đất này thường xuyên xảy ra lũ quét, nước sông bao trùm khắp mọi miền đất nước nhấn chìm nhiều làng mạc, gây tai hoạ vô số con người. Vua Thuấn thấy vậy lập tức sai Cổn đi trị thuỷ nhưng không có kết quả, nước lũ vẫn càn quét khắp nơi. Sau đó vua Thuấn lại cử Vũ đi trị thuỷ thay Cổn.
Chuyện này quả là có thực trong lịch sử, theo tôi được biết bởi vì Vũ có công trị thuỷ nên được vua Thuấn truyền ngôi cho trở thành Vũ Vương, là một bậc thánh vương thời Thượng Cổ.
Công của Vũ không chỉ gói gọn ở trong việc trị thuỷ mà còn có công lao chém giết các loài yêu quái nhân lúc lũ lụt mò lên làm hại sinh linh bá tánh. Các đại yêu quái bị thánh vương giết hết sạch, nên trong sông chỉ còn dư lại các tiểu yêu quái loe ngoe khiếp sợ trước thánh uy của thánh vương.
Sau mười ba năm trị thuỷ, nạn lũ quét cũng dần kết thúc, các loài yêu quái nhân lúc lũ lụt ngoi lên tác yêu tác quái cũng bị gom lại hết về sông Hoàng Hà rồi bị thánh vương dùng ba chiếc đỉnh gọi là Trấn Hà Đỉnh nhốt lại ở dưới sông.
Trấn Hà Đỉnh là di vật của thánh vương để lại, có một phần sức mạnh của thánh vương, cho nên không ai dám mạo phạm, trăm nghìn năm qua lũ yêu quái luôn bị ba chiếc Trấn Hà Đỉnh giam cầm lại dưới sông, không dám ngoi lên bờ.
“Giờ thì sao? Giờ thì dám lên bờ?”
“Đơn giản là vì… Trấn Hà Đỉnh… bị đánh nát rồi…”
“Trấn Hà Đỉnh bị đánh nát rồi? Ai đánh?”
Rùa thiết giáp nói một năm trước ở dưới đáy sông bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa cực kì lớn không ngừng đi lại khắp nơi dưới sông tìm kiếm cái gì đó, trên xe có một người mặc áo giáp trúc.
Tôi vừa nghe liền biết chắc chắn là chiếc xe ngựa bằng xương trắng.
Ba cái đỉnh lần lượt bị chiếc xe ngựa kia tìm ra rồi bị người ngồi trên xe ngựa đánh nát.
Trần Hà Đỉnh không chỉ là di vật của thánh vương để lại mà nó còn là một biểu tượng đại diện cho thần hồn của thánh vương nhằm trấn giữ các loài yêu quái dưới sông. Trấn Hà Đỉnh bị đánh nát tương đương với thánh uy của thánh vương bị đập vỡ.
Đối với các loài yêu quái bị nhốt dưới sông thì trên bờ mới là thế giới phồn hoa, giờ đã không còn bị kìm kẹp nên không biết bao nhiêu loài loe ngoe rục rịch lên bờ.
Con rùa thiết giáp này sống ở dưới sông nên chuyện ở dưới sông nó biết rõ hơn tôi và Hoàng Tam Nhi nhiều.
“Người đánh nát Trấn Hà Đỉnh là ai?” Tôi hỏi. “Chiếc xe ngựa kia nữa, có lai lịch thế nào?”
H
oàng Tam Nhi vừa dứt lời, nền đất bỗng chấn động như thể có thứ gì đó đang chui ra.
Vù!
Hai con chồn nhỏ của Hoàng Tam Nhi nhanh chóng chui ra khỏi nền đất rồi chỉa vào một gờ đất, sau đó chạy tới chỗ Hoàng Tam Nhi đang đứng.
“Thứ trong đất là thứ gì?”
“Lát nữa mới biết được.”
“Chúng ta có thể đối phó được không?” Tôi có hơi lo lắng vì tôi cũng không có công phu gì nhiều, lần này chắc phải nhờ cả vào Hoàng Tam Nhi rồi. Nói đến chuyện này nghĩ cũng bất ngờ.
“Yên tâm, nếu như mà gặp phải đám người Ba mươi sáu bàng môn hay người của Bài giáo, tôi nhất định sẽ tháo chạy, nhưng đối phó với mấy thứ yêu quái này thì hì hì…” Không biết Hoàng Tam Nhi lại lôi đâu ra hai tấm bùa vàng. “Đây là bùa mà cậu tôi cho, cực kì có tác dụng.”
Trên hai tấm bùa này còn lập loè một ít ánh sáng vàng, hoa văn được vẽ bằng mực chu sa, nhìn là đã biết không phải vật tầm thường.
Bụp!
Lúc tôi và Hoàng Tam Nhi nói chuyện, hai cái gờ đất lại chấn động rồi nổ mạnh, hai cái bóng đen thùi lùi từ trong đất bắn ra.
Đó là thứ gì?
Tôi nhanh chóng nhận ra đó là hai con rùa to như cái lu đựng nước.
Hai con rùa vừa lao ra liền ăn ý chia nhau chạy mỗi con một ngả.
“Còn muốn chạy!” Hoàng Tam Nhi nhanh chóng nhảy tới trước mặt con rùa, dán một lá bùa vàng lên lưng nó.
Oành!
Lá bùa vừa dán lên, tôi liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó một luồng khói xanh bốc lên, trong luồng khói xanh như có như không mang theo tiếng rồng ngâm hổ gầm.
Con rùa còn lại xoay người chạy về phía tôi, tôi theo bản năng cầm chặt cái khối Hắc Kim Mộc Đào đập tới.
Bụp!!!
Sức lực tôi không lớn thế nhưng cái khối Hắc Kim Mộc Đào vừa đập tới đã làm cho con rùa suýt lật ngửa. Hoàng Tam Nhi không bỏ qua cơ hội, đi tới dán lá bùa còn lại lên lưng nó.
Sau khi bị dán bùa, hai con rùa như bị một ngọn núi đè nặng, chỉ có thể giãy giụa tại chỗ.
“Nghĩ ông đây không trị được chúng mày à!” Hoàng Tam Nhi đắc ý hất ống tay áo. “Ngoan ngoãn đừng cựa quậy nữa, thứ dán trên lưng chúng mày là Long Hổ Phù đấy!”
Quả thật trên lưng hai con rùa như có hư ảnh của rồng cuộn hồ ngồi trấn giữ bọn chúng không cho bọn chúng nhúc nhích được nửa phân, tôi âm thầm thở phào ra một hơi.
“Quái lạ.” Hoàng Tam Nhi chép miệng rồi cầm một nhánh cây khô lên chọc vào người một con rùa. “Chúng này là đồ sống dưới sông, theo lý thuyết thì sẽ không lên bờ hại người, kẻ nào cho chúng mày lá gan mò lên tận đây?”
Tôi quan sát tỉ mỉ hai con rùa, hai con rùa này không những rất lớn mà mai giáo trên người chúng nó còn rất dày và cứng, trên mai còn có vô số hoa văn vòng tròn đếm không xuể nữa. Nếu như tôi không nhầm thì đây chính là “rùa thiết giáp” trong thuyền thuyết, trên mai chúng có bao nhiêu vòng thì chúng nó sống bấy nhiêu năm. Mai của loài rùa này cứng như sắt, có chém thế nào cũng không vỡ cho nên mới được gọi là “rùa thiết giáp”.
Nhìn hai con rùa này tôi bỗng nhớ tới con cá tuế mà Bàng Độc đã đánh chết bằng Trấn Hà Kính, mấy con vật này vốn không dám lên bờ nhưng thời gian gần đây lại lần lượt bò lên bờ hại người.
“Đừng giả vờ nữa.” Hoàng Tam Nhi lại lôi một lá bùa màu vàng ra. “Ngoan ngoãn trả lời, nếu không Long Hổ Phù của tao sẽ không nhận người đâu!” w●ebtruy●enonlin●e●com
Có lẽ là sợ hãi Long Hổ Phù trong tay Hoàng Tam Nhi nên hai con rùa trở nên thành thật hơn rất nhiều.
“Nói đi, sao chúng mày lại dám mò lên bờ?” Hoàng Tam Nhi ngồi xổm xuống trước mặt hai con rùa, hai con chồn của anh ta cũng chạy tới làm bộ giơ đuôi lên như định nói, nếu không thành thật trả lời thì bọn chúng sẽ phóng rắm.
“Không chỉ có mình chúng tôi… những con yêu quái khác ở dưới sông cũng đều lên bờ…” Một con rùa cử động đầu, ồm ồm giọng nói chuyện. “Cần gì phải làm khó dễ chúng tôi…”
“Có cứt! Gặp loại chuyện như này mày còn bảo tao mặc kệ?” Hoàng Tam Nhi lớn giọng mắng. “Mày đi nghe ngóng mà xem, đạo tặc Hoàng Tam Nhi tao trước giờ luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừ bạo giúp dân…”
Tôi sợ Hoàng Tam Nhi bốc phét lên rồi thì không ngừng được liền nhanh chóng ngăn anh ta lại. Giờ tôi chỉ muốn biết tại sao những con yêu quái này vốn nên ở dưới sông lại có gan bò lên bờ.
“Vốn là không dám… chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm…”
Con rùa thiết giáp kể thì vào thời Thượng Cổ, vùng đất này thường xuyên xảy ra lũ quét, nước sông bao trùm khắp mọi miền đất nước nhấn chìm nhiều làng mạc, gây tai hoạ vô số con người. Vua Thuấn thấy vậy lập tức sai Cổn đi trị thuỷ nhưng không có kết quả, nước lũ vẫn càn quét khắp nơi. Sau đó vua Thuấn lại cử Vũ đi trị thuỷ thay Cổn.
Chuyện này quả là có thực trong lịch sử, theo tôi được biết bởi vì Vũ có công trị thuỷ nên được vua Thuấn truyền ngôi cho trở thành Vũ Vương, là một bậc thánh vương thời Thượng Cổ.
Công của Vũ không chỉ gói gọn ở trong việc trị thuỷ mà còn có công lao chém giết các loài yêu quái nhân lúc lũ lụt mò lên làm hại sinh linh bá tánh. Các đại yêu quái bị thánh vương giết hết sạch, nên trong sông chỉ còn dư lại các tiểu yêu quái loe ngoe khiếp sợ trước thánh uy của thánh vương.
Sau mười ba năm trị thuỷ, nạn lũ quét cũng dần kết thúc, các loài yêu quái nhân lúc lũ lụt ngoi lên tác yêu tác quái cũng bị gom lại hết về sông Hoàng Hà rồi bị thánh vương dùng ba chiếc đỉnh gọi là Trấn Hà Đỉnh nhốt lại ở dưới sông.
Trấn Hà Đỉnh là di vật của thánh vương để lại, có một phần sức mạnh của thánh vương, cho nên không ai dám mạo phạm, trăm nghìn năm qua lũ yêu quái luôn bị ba chiếc Trấn Hà Đỉnh giam cầm lại dưới sông, không dám ngoi lên bờ.
“Giờ thì sao? Giờ thì dám lên bờ?”
“Đơn giản là vì… Trấn Hà Đỉnh… bị đánh nát rồi…”
“Trấn Hà Đỉnh bị đánh nát rồi? Ai đánh?”
Rùa thiết giáp nói một năm trước ở dưới đáy sông bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa cực kì lớn không ngừng đi lại khắp nơi dưới sông tìm kiếm cái gì đó, trên xe có một người mặc áo giáp trúc.
Tôi vừa nghe liền biết chắc chắn là chiếc xe ngựa bằng xương trắng.
Ba cái đỉnh lần lượt bị chiếc xe ngựa kia tìm ra rồi bị người ngồi trên xe ngựa đánh nát.
Trần Hà Đỉnh không chỉ là di vật của thánh vương để lại mà nó còn là một biểu tượng đại diện cho thần hồn của thánh vương nhằm trấn giữ các loài yêu quái dưới sông. Trấn Hà Đỉnh bị đánh nát tương đương với thánh uy của thánh vương bị đập vỡ.
Đối với các loài yêu quái bị nhốt dưới sông thì trên bờ mới là thế giới phồn hoa, giờ đã không còn bị kìm kẹp nên không biết bao nhiêu loài loe ngoe rục rịch lên bờ.
Con rùa thiết giáp này sống ở dưới sông nên chuyện ở dưới sông nó biết rõ hơn tôi và Hoàng Tam Nhi nhiều.
“Người đánh nát Trấn Hà Đỉnh là ai?” Tôi hỏi. “Chiếc xe ngựa kia nữa, có lai lịch thế nào?”
Bình luận facebook