Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 - Chương 8
OAN GIA NGÕ HẸP
Lời của lão ăn mày khiến tôi như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
“Cậu bị trúng độc.” Lão ăn mày nhắm con mắt duy nhất của mình lại, ngay sau đó, một luồng sáng từ trong hốc con mắt mù của ông ấy phát ra, nhắm thẳng vào người tôi. “Nếu như tôi không nhìn nhầm, đây là một loại thi độc hiếm thấy. Độc này đã ăn vào xương cốt cậu rồi, nó có màu xanh lá.”
“Màu xanh lá...” Tôi lập tức rùng mình nhớ lại cảnh chết thảm của lão Du, không cần đoán, cái chất độc màu xanh lá này nhất định là của cô gái trong quan tài ban tặng.
“Độc này tôi không giải được.” Ánh sáng trong mắt lão ăn mày biến mất, ông ấy có hơi tiếc hận nói. “Tạm thời thì nó sẽ chưa lấy mạng cậu ngay nhưng nếu để kéo dài, độc sẽ ngày càng mạnh, ăn rữa thịt từ trong ra ngoài.”
Tôi rùng mình nhớ lại bãi thịt vụn nát xanh lét của lão Du. Quả nhiên như lời cô ta nói, cô ta sẽ không để tôi chết được thống khoái.
Tôi cực kì hoảng hốt, tôi chỉ mới mười mấy tuổi, còn chưa sống được nửa đời người mà đã trúng thi độc không giải được, không những chết mà còn chết rất thảm.
“Anh bạn nhỏ, không cần nhụt chí.” Lão ăn mày nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của tôi thì vỗ vai an ủi. “Bãi Hoàng Hà lớn như vậy, ngoạ hổ tàng long, nói không chừng cậu lại tìm được cao nhân có thể trị được độc của cậu.”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười với lão ăn mày, ông ấy không ngừng an ủi tôi, bảo tôi trên đường đi mà có gặp mấy loại dược liệu lâu năm như nhân sâm, xích phục linh... thì cố gắng dành lấy. Những loại dược liệu đó không trị được độc của tôi, nhưng lại có thể giữ mạng tôi thêm ít ngày.
“Anh bạn nhỏ, chỉ có sống sót, mới có thể tìm ra cách bảo vệ mình. Cậu là người có đại khí vận, nhất định có thể chuyển vận.”
Đêm đó tôi ngủ lại túp lều với lão ăn mày, hôm sau tỉnh lại liền từ biệt ông. Trước khi đi, tôi có lén để lại cho ông một đồng bạc.
Rời khỏi đó, tôi cũng không biết nên đi về đâu, cứ thế ngây ngốc đi dọc theo bờ sông, hai ngày sau thì đi đến bến đò Vân Khởi.
Ngày đó, bên sông không có nhiều thị trấn, bến đò chính là nơi náo nhiệt đông đúc nhất.
Tôi đi hai ngày liên tục, không có miếng cơm nào vào bụng, ngửi được mùi thơm từ các quán cơm bay ra thì bụng không nhịn được mà réo ùng ục.
Có điều, khi đến trước cửa quán ăn tôi lại có chút chần chừ, vì lúc đó tôi đã không còn nhiều tiền, phải tiêu tiết kiệm. Thế nhưng, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì lại thấy mình bây giờ, sống được ngày nào hay ngày ấy, có giữ tiền cũng chẳng để làm gì. Thế là tôi hạ quyết tâm đi vào quán cơm.
Tôi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, rồi gọi hai đĩa đồ ăn và một bình rượu.
Phần lớn những người đi phụ thuyền đều thích uống rượu, bởi vì một hai hớp rượu có thể làm hoà hoãn cái lạnh và ẩm ướt trên người họ. Tôi không phải kẻ nghiện rượu thế nhưng trong lòng có tâm sự nên muốn mượn rượu giải sầu.
Thời tiết vốn nóng nực, uống xong một bình rượu cả người tôi cũng đổ mồ hôi. Thế là tôi cởi áo ra, đồng thời gọi chủ quán mang thêm một bình rượu nữa lên.
Rượu còn chưa uống xuống bụng, lại có sáu bảy người bước vào quán ăn, đao to búa lớn gọi người mang rượu mang thức ăn lên.
Mấy người này mặt mũi hung ác tục tằng, ăn nói không kiêng dè thế nên chỉ trong chốc lát tôi đã nghe ra lai lịch của họ.
Mấy người này có lẽ là thuộc nhà “Lục đồ tể” trong Ba mươi sáu bàng môn. Tổ tiên nhà này là đồ tể bán thịt lợn, làm lâu năm nên luyện ra một tay giết heo xuất thần nhập hoá, là một trong ít nhà của Ba mươi sáu bàng môn dựa vào công phu lập ra môn phái.
Ba mươi sáu bàng môn là “chúa tể” ở cái bãi Hoàng Hà này, cho nên mấy người đi thuyền bình thường cũng không muốn dính vào mấy tên mãng phu họ Lục, thấy đám người này tiến vào liền lục tục thanh toán rời đi. Tôi thì lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao họ cũng không thể vô duyên vô cớ gây sự với tôi được.
Sau khi ăn uống no nê, tôi móc tiền trong túi ra định gọi chủ quán tính tiền. Thế nhưng, tiền còn chưa lấy ra, không khí trong quán lại thay đổi, mấy mãng phu họ Lục không biết đã ngừng nói chuyện từ lúc nào, khiến cả quán lặng ngắt như tờ.
Tôi quay lại nhìn ngó theo bản năng, không nhìn thì thôi vừa nhìn thì giật thót. Bởi vì mấy mãng phu nhà họ Lục đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không biết có chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của họ thì không phải là có ý tốt. Tôi hoang mang đứng dậy, gọi chủ quán tính tiền.
“Từ từ.” Một người đàn ông râu ria xồm xoàm ngăn chủ quán lại, liếc mắt nhìn tôi, hỏi: “Thằng nhóc, Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường, trong bảy nhà này mày thuộc nhà nào?”
“Hả?” Tôi hết sức giật mình, suýt chút nữa thì tim nhảy thót ra ngoài.
Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống gì đó tôi nghe không hiểu, nhưng cái chữ “Trần” lại như kim châm châm vào lòng tôi.
Tôi từ nhỏ không cha không mẹ, được một cát tặc nuôi lớn, bà tên là Yến Bạch Y. Năm tôi sáu tuổi, bà ấy lâm bệnh nặng, trước khi chết, có nói với tôi vài chuyện. Những chuyện này ban đầu bà không muốn nói, chỉ là tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, không nói ra thì về sau không còn cơ hội nói.
Bà ấy nói tôi họ Trần, tên là Trần Lục Cân, tổ tiên nhà ta đời này sang đời khác đều là người của Thất môn Hà Phù Tử. Tôi không biết Thất môn Hà Phù Tử là gì, cũng không biết họ làm cái gì. Nhưng mà Yến Bạch Y lại dặn đi dặn lại tôi rằng, ở bãi Hoàng Hà rất nhiều nhà thù ghét Thất môn Hà Phù Tử, nhất là Ba mươi sáu bàng môn, hai môn này là tử địch của nhau. Cho nên, bà dặn tôi nếu ra ngoài thì không thể nói với người ta mình họ Trần, nếu không sẽ bị người của Ba mươi sáu bàng môn để mắt tới.
(*) Hà Phù Tử: tên của những đạo sĩ chuyên bảo vệ thần sông Hoàng Hà.
Lúc đó, tôi hết sức kinh hãi, tôi chỉ ngồi im ăn uống không nói tiếng nào, sao những mãng phu nhà họ Lục này lại có thể đoán ra tôi là người của nhà họ Trần. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Đừng có giả vờ hồ đồ.” Gã râu quai nón chặn tôi lại. “Hỏi mày một lần nữa, Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường mày thuộc nhà nào!”
“Tôi không hiểu anh nói gì.” Tôi tuyệt đối không thừa nhận, co rúm người lùi đến chân tường.
“Con mẹ mày, mày nghĩ chúng tao mù à.” Gã râu quai nón cục xúc quát. “Trông mày ngu ngơ thế này chắc là mới từ Thất môn bò ra hành tẩu giang hồ rồi. Để tao nói cho mày biết, hình xăm trên lưng mày là Tục Mệnh Đồ, dùng máu bồ câu đực xăm lên, bình thường nhìn không ra nhưng uống rượu vào thì không giấu được! Trừ người của Thất môn Hà Phù Tử ra thì còn ai xăm Tục Mệnh Đồ nữa!”
“Tục Mệnh Đồ gì!” Tôi không hiểu gì hết, tay không tự chủ được vòng ra sau lưng sờ, trên lưng tôi có hình xăm sao từ nhỏ đến lớn tôi không hề biết.
“Không chịu thừa nhận? Được lắm!” Gã râu quai nón tức giận rút một con dao mổ heo sáng choang ra. “Anh em, mau đè thằng oắt này lại, trước hết lột cái Tục Mệnh Đồ trên lưng nó ra cái đã.”
Lời của lão ăn mày khiến tôi như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
“Cậu bị trúng độc.” Lão ăn mày nhắm con mắt duy nhất của mình lại, ngay sau đó, một luồng sáng từ trong hốc con mắt mù của ông ấy phát ra, nhắm thẳng vào người tôi. “Nếu như tôi không nhìn nhầm, đây là một loại thi độc hiếm thấy. Độc này đã ăn vào xương cốt cậu rồi, nó có màu xanh lá.”
“Màu xanh lá...” Tôi lập tức rùng mình nhớ lại cảnh chết thảm của lão Du, không cần đoán, cái chất độc màu xanh lá này nhất định là của cô gái trong quan tài ban tặng.
“Độc này tôi không giải được.” Ánh sáng trong mắt lão ăn mày biến mất, ông ấy có hơi tiếc hận nói. “Tạm thời thì nó sẽ chưa lấy mạng cậu ngay nhưng nếu để kéo dài, độc sẽ ngày càng mạnh, ăn rữa thịt từ trong ra ngoài.”
Tôi rùng mình nhớ lại bãi thịt vụn nát xanh lét của lão Du. Quả nhiên như lời cô ta nói, cô ta sẽ không để tôi chết được thống khoái.
Tôi cực kì hoảng hốt, tôi chỉ mới mười mấy tuổi, còn chưa sống được nửa đời người mà đã trúng thi độc không giải được, không những chết mà còn chết rất thảm.
“Anh bạn nhỏ, không cần nhụt chí.” Lão ăn mày nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của tôi thì vỗ vai an ủi. “Bãi Hoàng Hà lớn như vậy, ngoạ hổ tàng long, nói không chừng cậu lại tìm được cao nhân có thể trị được độc của cậu.”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười với lão ăn mày, ông ấy không ngừng an ủi tôi, bảo tôi trên đường đi mà có gặp mấy loại dược liệu lâu năm như nhân sâm, xích phục linh... thì cố gắng dành lấy. Những loại dược liệu đó không trị được độc của tôi, nhưng lại có thể giữ mạng tôi thêm ít ngày.
“Anh bạn nhỏ, chỉ có sống sót, mới có thể tìm ra cách bảo vệ mình. Cậu là người có đại khí vận, nhất định có thể chuyển vận.”
Đêm đó tôi ngủ lại túp lều với lão ăn mày, hôm sau tỉnh lại liền từ biệt ông. Trước khi đi, tôi có lén để lại cho ông một đồng bạc.
Rời khỏi đó, tôi cũng không biết nên đi về đâu, cứ thế ngây ngốc đi dọc theo bờ sông, hai ngày sau thì đi đến bến đò Vân Khởi.
Ngày đó, bên sông không có nhiều thị trấn, bến đò chính là nơi náo nhiệt đông đúc nhất.
Tôi đi hai ngày liên tục, không có miếng cơm nào vào bụng, ngửi được mùi thơm từ các quán cơm bay ra thì bụng không nhịn được mà réo ùng ục.
Có điều, khi đến trước cửa quán ăn tôi lại có chút chần chừ, vì lúc đó tôi đã không còn nhiều tiền, phải tiêu tiết kiệm. Thế nhưng, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì lại thấy mình bây giờ, sống được ngày nào hay ngày ấy, có giữ tiền cũng chẳng để làm gì. Thế là tôi hạ quyết tâm đi vào quán cơm.
Tôi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, rồi gọi hai đĩa đồ ăn và một bình rượu.
Phần lớn những người đi phụ thuyền đều thích uống rượu, bởi vì một hai hớp rượu có thể làm hoà hoãn cái lạnh và ẩm ướt trên người họ. Tôi không phải kẻ nghiện rượu thế nhưng trong lòng có tâm sự nên muốn mượn rượu giải sầu.
Thời tiết vốn nóng nực, uống xong một bình rượu cả người tôi cũng đổ mồ hôi. Thế là tôi cởi áo ra, đồng thời gọi chủ quán mang thêm một bình rượu nữa lên.
Rượu còn chưa uống xuống bụng, lại có sáu bảy người bước vào quán ăn, đao to búa lớn gọi người mang rượu mang thức ăn lên.
Mấy người này mặt mũi hung ác tục tằng, ăn nói không kiêng dè thế nên chỉ trong chốc lát tôi đã nghe ra lai lịch của họ.
Mấy người này có lẽ là thuộc nhà “Lục đồ tể” trong Ba mươi sáu bàng môn. Tổ tiên nhà này là đồ tể bán thịt lợn, làm lâu năm nên luyện ra một tay giết heo xuất thần nhập hoá, là một trong ít nhà của Ba mươi sáu bàng môn dựa vào công phu lập ra môn phái.
Ba mươi sáu bàng môn là “chúa tể” ở cái bãi Hoàng Hà này, cho nên mấy người đi thuyền bình thường cũng không muốn dính vào mấy tên mãng phu họ Lục, thấy đám người này tiến vào liền lục tục thanh toán rời đi. Tôi thì lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao họ cũng không thể vô duyên vô cớ gây sự với tôi được.
Sau khi ăn uống no nê, tôi móc tiền trong túi ra định gọi chủ quán tính tiền. Thế nhưng, tiền còn chưa lấy ra, không khí trong quán lại thay đổi, mấy mãng phu họ Lục không biết đã ngừng nói chuyện từ lúc nào, khiến cả quán lặng ngắt như tờ.
Tôi quay lại nhìn ngó theo bản năng, không nhìn thì thôi vừa nhìn thì giật thót. Bởi vì mấy mãng phu nhà họ Lục đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không biết có chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của họ thì không phải là có ý tốt. Tôi hoang mang đứng dậy, gọi chủ quán tính tiền.
“Từ từ.” Một người đàn ông râu ria xồm xoàm ngăn chủ quán lại, liếc mắt nhìn tôi, hỏi: “Thằng nhóc, Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường, trong bảy nhà này mày thuộc nhà nào?”
“Hả?” Tôi hết sức giật mình, suýt chút nữa thì tim nhảy thót ra ngoài.
Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống gì đó tôi nghe không hiểu, nhưng cái chữ “Trần” lại như kim châm châm vào lòng tôi.
Tôi từ nhỏ không cha không mẹ, được một cát tặc nuôi lớn, bà tên là Yến Bạch Y. Năm tôi sáu tuổi, bà ấy lâm bệnh nặng, trước khi chết, có nói với tôi vài chuyện. Những chuyện này ban đầu bà không muốn nói, chỉ là tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, không nói ra thì về sau không còn cơ hội nói.
Bà ấy nói tôi họ Trần, tên là Trần Lục Cân, tổ tiên nhà ta đời này sang đời khác đều là người của Thất môn Hà Phù Tử. Tôi không biết Thất môn Hà Phù Tử là gì, cũng không biết họ làm cái gì. Nhưng mà Yến Bạch Y lại dặn đi dặn lại tôi rằng, ở bãi Hoàng Hà rất nhiều nhà thù ghét Thất môn Hà Phù Tử, nhất là Ba mươi sáu bàng môn, hai môn này là tử địch của nhau. Cho nên, bà dặn tôi nếu ra ngoài thì không thể nói với người ta mình họ Trần, nếu không sẽ bị người của Ba mươi sáu bàng môn để mắt tới.
(*) Hà Phù Tử: tên của những đạo sĩ chuyên bảo vệ thần sông Hoàng Hà.
Lúc đó, tôi hết sức kinh hãi, tôi chỉ ngồi im ăn uống không nói tiếng nào, sao những mãng phu nhà họ Lục này lại có thể đoán ra tôi là người của nhà họ Trần. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Đừng có giả vờ hồ đồ.” Gã râu quai nón chặn tôi lại. “Hỏi mày một lần nữa, Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường mày thuộc nhà nào!”
“Tôi không hiểu anh nói gì.” Tôi tuyệt đối không thừa nhận, co rúm người lùi đến chân tường.
“Con mẹ mày, mày nghĩ chúng tao mù à.” Gã râu quai nón cục xúc quát. “Trông mày ngu ngơ thế này chắc là mới từ Thất môn bò ra hành tẩu giang hồ rồi. Để tao nói cho mày biết, hình xăm trên lưng mày là Tục Mệnh Đồ, dùng máu bồ câu đực xăm lên, bình thường nhìn không ra nhưng uống rượu vào thì không giấu được! Trừ người của Thất môn Hà Phù Tử ra thì còn ai xăm Tục Mệnh Đồ nữa!”
“Tục Mệnh Đồ gì!” Tôi không hiểu gì hết, tay không tự chủ được vòng ra sau lưng sờ, trên lưng tôi có hình xăm sao từ nhỏ đến lớn tôi không hề biết.
“Không chịu thừa nhận? Được lắm!” Gã râu quai nón tức giận rút một con dao mổ heo sáng choang ra. “Anh em, mau đè thằng oắt này lại, trước hết lột cái Tục Mệnh Đồ trên lưng nó ra cái đã.”