• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (7 Viewers)

  • Chương 6 - Chương 6

HOẠ VÔ ĐƠN CHÍ

Tôi sợ đến hồ đồ, tôi không phải là loại yêu nghiệt gây hoạ gì cho nhân gian cớ sao thiên lôi lại bổ xuống đầu tôi?



Nhưng đến bước đường này rồi tôi cũng chẳng còn thời gian nghĩ ngợi nữa, nóc nhà đã sập, chỉ cần ngẩng đầu là thấy mây đen sấm sét vần vũ trên đỉnh đầu.



Đùng đoàng...



Sấm chớp không ngừng giật, nhà họ Hậu lúc đó đã sớm không còn một bóng người, không có ai cứu tôi, chắc chắn là tôi sẽ bị sét đánh chết.



Song, điều khiến tôi không thể ngờ được chính là lúc một tia sét kinh người từ trên trời bổ xuống người tôi thì đột nhiên có một bóng đen thùi lùi lao ra, ngăn lại tia sét và gạch ngói vỡ vụn rơi xuống.



Tia sét chuẩn bị đánh vào người tôi nhất thời đã bị cái bóng đen thùi lùi này bay ra cản lại, thế nhưng nó cũng không gánh được tia sét trừng phạt dữ dội này, sau khi bị sét đánh thì nó không ngừng run lên kịch liệt.



Cùng lúc đó, nương ánh sáng từ tia sét phát ra tôi thấy được cái bóng đen này là một cỗ quan tài.



Tôi vốn tưởng là cỗ quan tài của cô gái dưới sông đuổi tới, thế nhưng khi nhìn lại thì tôi đoán không phải.



Cỗ quan tài che trên đỉnh đầu tôi giờ này ít nhất rộng một trượng, dài hai trượng. Cỗ quan tài sừng sững như núi được điêu khắc tỉ mỉ như này tuyệt đối không phải chiếc quan tài rách nát theo đuôi tôi từ sông Hoàng Hà đến.



Tất cả sét giáng xuống đều bị cỗ quan tài to lớn này cản lại, tôi cũng không biết cỗ quan tài này là từ đâu ra, chỉ cảm thấy đó là cơ hội sống sót duy nhất của tôi lúc đó. Thế nên tôi mặc kệ tất cả, kéo lê thân thể nặng trịch của mình ra ngoài.



Nhân lúc cỗ quan tài vẫn đang đấu lại với thiên lôi, tôi lẻn ra phía sau nhà leo tường tháo chạy. Thiên lôi tuy mãnh liệt thế nhưng đang bị kiềm chế, mà người nhà họ Hậu đã chạy hết, lúc đó quả thực là một cơ hội tốt để bỏ trốn.



Thế nhưng chạy được mấy bước tôi đã muốn ngã khuỵu xuống, cả người thực sự rất khó chịu như thể trên người vác theo một ngọn núi vậy. Có điều nếu giờ tôi không liều mạng chạy thì không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn cắn răng chạy về phía trước thêm một dặm nữa.



Tôi sợ bị phát hiện nên không dám chạy ra đường lớn mà chạy trong rừng du thưa thớt.



“Trần Lục Cân, mày nghĩ mày chạy thoát sao...”



Tôi chạy đến nỗi không thở được thì trong rừng du thưa thớt lại đột nhiên vang vọng tiếng nói của cô gái đó.



Giọng nói này khiến tôi sợ hãi nhưng cũng triệt để chọc giận tôi, tính tôi vốn mềm yếu, thế nhưng kể từ khi cỗ quan tài này xuất hiện rồi liên tục dồn tôi đến tình trạng sống không bằng chết thì tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi dừng lại nhặt lấy một nhánh cây từ trên đất lên.



“Đi ra đây!” Tôi vung loạn cành cây, hét lớn. “Có thù oán gì thì ngày hôm nay nói cho rõ ràng!”



“Ý... Người không lớn mà tính tình cũng lớn phết nhỉ? Đừng tưởng có người che chở mày thoát khỏi sét đánh thì mày liền bình an vô sự. Tao nói rồi, sẽ không cho mày chết một cách thống khoái như vậy...”



“Vù...”



Lời còn chưa nói hết, trước mặt tôi đã hoa lên, chỉ thấy ở trong mông lung dường như ở sau lưng tôi có cái bóng đang lắc lư. Chờ tôi quay đầu lại, cái bóng lại trèo lên phía trước người tôi.



Cứ như vậy vài lần, tôi bị xoay qua xoay lại đến choáng váng.



Tôi lảo đảo bước lùi về sau, chẳng nghĩ được điều gì, chỉ muốn thoát khỏi cô gái trong quan tài càng sớm càng tốt.



Rừng du cũng không lớn, không biết lùi bao lâu thì tôi đã ra đi khỏi rừng du.



“Oành!”



Lúc ấy trước mắt tôi lại hoa lên, rồi đột nhiên một cái bóng màu xanh nhạt xuất hiện trước mặt tôi.



Cái bóng cực kì nhạt này bay tới gần tôi, không biết có phải là tôi hoa mắt nhìn lầm hay không mà cái bóng xanh nhạt này loé lên một cái rồi biến thành khuôn mặt của lão Du.



“Cạch... cạch…”



Không đợi tôi hét lên, khuôn mặt lão Du lại biến thành bác chủ thuyền, sau đó là khai sơn... cứ như vậy, trên thuyền mười mấy người đều xuất hiện đủ cả...



“Lục Cân, chúng tôi đều đang ở trên đường xuống Hoàng Tuyền. Chờ cậu chịu đủ đau khổ thì đừng quên tới tìm chúng tôi...”



“Oành!”



Cái bóng biến mất, để lại một màn sương màu xanh nhạt, sau đó màn sương lao ập vào mặt tôi.



Ngay lập tức tôi như bị thứ gì đó bịt miệng bịt mũi lại, tôi cố sức hít một hơi, cái mùi hôi thối quen thuộc lập tức chui thẳng vào mũi tôi.



Tôi vốn đã khó chịu, giờ hít phải cái mùi hôi thối này, lục phủ ngũ tạng trong bụng như muốn lộn nhào hết lên, muốn chết mà không được.



Thống khổ hơn nữa là ý niệm liều mạng trong lòng tôi bắt đầu rạn nứt, tôi không phải đối thủ của cô gái trong quan tài này.



Tôi quay người, chạy ra khỏi rừng Du, vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem.



Ước chừng chạy được vài dặm, đợi tiếng nói kia hoàn toàn biến mất, tôi cũng không thể chống đỡ nổi nữa, ngã bệt ra đất. Nhưng mà nơi này có thể vẫn còn nằm trong phạm vi nhà họ Hậu, nên tôi cũng không dám dừng lại, chạy không nổi nữa thì đi, đi không nổi nữa thì bò.



Quãng đường còn lại, ngay cả chính tôi cũng không biết mình vượt qua thế nào. Ước chừng khoảng hai ngày sau, tôi đến trấn nhỏ phụ cận nhà họ Hậu. Bò được đến đây, tôi như đèn cạn dầu, vùi ở một góc tường mê man ngủ cả ngày.



Đến chập tối tỉnh lại, tôi vẫn không cách nào hình dung những chuyện mình đã trải qua. Bụng đói mà đồ trên người đã bị nhà họ Hậu lục soát mang đi hết, may mắn ở dưới đế giày vẫn còn giấu hai đồng Đại Dương lão Du giao cho. Tôi cố đứng dậy lết đi mua hai cái bánh bột mì rán và một ít thịt bò chín, sau đó quay trở lại góc tường vừa nãy.



Lúc đó, bụng tôi rất đói nhưng nhìn cái bánh bột mì rán lại nuốt không trôi. Tôi không phải cậu ấm con nhà địa chủ gì, thế nhưng cũng chưa bao giờ chịu tội như vậy. Nhìn cả người quần áo rách nát dơ bẩn, mà cái mũi không nhịn được chua xót, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.



Nhưng mà khổ đến đâu cũng không thế chết được, vẫn phải cố mà sống.



Tôi chùi sạch nước mắt, định cầm bánh lên ăn thì phát hiện trước mắt không biết từ lúc nào xuất hiện một chú chó lang nhỏ (tiểu hoa cẩu) đang nhìn bánh và thịt trong tay tôi.



Tiểu hoa cẩu cả người bẩn hề hề, xem ra nó cũng đã lưu lạc nhiều ngày như tôi. Tôi bỗng thấy nó đáng thương nên véo nửa cái bánh quăng cho nó.



Tiểu hoa cẩu thấy vậy liền ngậm cái bánh lên.



“Hoa cẩu, coi như mày gặp may, gặp được tao.” Lòng tôi buồn đến nỗi không nén được chua xót. “Mày ăn no có thể vui vẻ sống tiếp, nhưng tao ăn xong bữa này cũng không biết có thể ăn tiếp bữa nữa không...”



Tiểu hoa cẩu nghe xong lời tôi nói thì đặt miếng bánh lại xuống đất, lắc lắc đầu, rồi sau đó... một tràng tiếng người từ miệng nó bắn ra:



“Người anh em, cậu còn trẻ, sao lại nói chuyện sống chết. Tục ngữ không phải đã nói, sống vật vờ còn hơn là chết...”



Tôi không thể tin nổi vào tai của mình, suýt nữa đánh rơi cái bánh trong tay.



“Tiểu hoa cẩu, trở lại, đừng doạ người ta.”



Lúc đó, ở bức tường đối diện tôi, một kẻ ăn mày lảo đảo đứng lên. Tiểu hoa cẩu nghe thấy người ăn mày gọi liền ngậm bánh mang về chỗ kẻ ăn mày.



Kẻ ăn mày này trông khá lớn tuổi, khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi, gầy đến nỗi da bọc xương, vẻ mặt xanh xao.



Ông ấy có vẻ là đã lâu chưa được ăn cơm, bước đi loạng choạng lảo đảo phải vịn tường mà đi. Vietwriter.vn



Tôi nhìn ông ấy rồi quay sang nhìn tiểu hoa cẩu, đột nhiên hiểu ra, tiểu hoa cẩu này tuyệt đối không có khả năng nói chuyện. Sở dĩ tiểu hoa cẩu nói được tiếng người hoàn toàn là do ông lão ăn mày này.



Ông lão ăn mày này chắc chắn không phải là người bình thường, hơn phân nửa là người đã luyện qua “Quan tưởng”.



Ông ấy đói đến nỗi không còn sức lực đi lại, tôi cũng không còn sức lực, cho nên hai người cùng vịn tường đi tới.



Ông lão ăn mày gầy như quỷ đói, đến gần còn phát hiện ông ấy bị mù một mắt. Thế nhưng tôi lại cảm thấy con mắt kia của ông lại cực kì có thần. Con mắt đó nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần như thể muốn xem thấu tôi.



“Anh bạn nhỏ.” Ông lão ăn mày thu hồi ánh mắt, vịn tường nói. “Khó trách cậu lại muốn chết, rốt cuộc là cậu đã đắc tội với ai?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom