Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 637
- Trang lão sư, chúng tôi không làm gì ngài cả, ngài đi vội vã như vậy làm gì!
- Đúng vậy a, nói cho tôi nghe một chút, vật ngài mua là gì, rốt cuộc là thật hay giả?
Tuy không dám tiến lên, nhưng nói thì vẫn nói, cho nên mọi người mồm năm miệng mười thảo luận với nhau.
Hiện tại nếu có người nói Trang Duệ đi mua đồ giả, đoán chừng sẽ bị mọi người đánh hội đồng, trong suy nghĩ của bọn họ, chuyên gia thì làm sao phạm phải sai lầm như vậy chứ?
Có những người quen biết thủ lĩnh của đội bảo an, cũng mở miệng nói ra:
- Lưu đội trưởng, chúng tôi không phải muốn mạo phạm vị khách nhân này, anh ta là chuyên gia cổ vật, cho nên chúng tôi muốn thỉnh giáo mấy vấn đề.
Trang Duệ biết có tránh cũng không thoát được, cho nên dứt khoát trách người bảo an trước mặt ra, lớn tiếng nói:
- Các vị, xin các vị yên tĩnh một chút, tôi là Trang Duệ, nhưng không phải là chuyên gia gì, mọi người không cần phải như vậy, tôi cũng giống như chư vị, đều thích sưu tập, cho nên trên con đường này, tôi vẫn còn học tập và mày mò...
- Nghe thấy chưa, Trang lão sư nói chuyện cũng khiêm tốn như vậy đó.
- Lão Tề, đùng có cả ngày nói khoác ngươi là chuyên gia ngọc thạch nữa, so sánh với Trang lão sư, ngươi còn chênh lệch tám con phố đó.
- Ai, ai, tôi nói, tại sao lại kéo chuyện này lên đầu của tôi, ai nói chuyên gia với không chuyên gia, kêu ra đây, phải xem xét vật hắn vừa mua mới được.
Lão Tề là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, xem ra là người có tiếng ở đây, lúc nói chuyện, vô tình ý đều liếc nhìn khối cổ ngọc trong tay của Trang Duệ, hiển nhiên có vài phần không phục.
Trong thị trường đồ cổ có nhiều chuyện cổ quái hiếm lạ, nhưng những thứ bày bán đa số là đồ giả, người đi đào bảo, chưa từng đào ra bảo bối gì, cho nên lão Tề không tin khối cổ ngọc trong tay của Trang Duệ là đồ thật.
Nghe lão Tề nói như vậy, mọi người đều an tĩnh lại, bởi vì hắn nói có đạo lý, trên TV nói Trang Duệ là chuyên gia, nhưng nhìn thấy hắn bình tĩnh xem xét vật phẩm, cũng có thể làm bộ a, ai biết được trong lúc phát sóng, có viết kịch bản sẵn hay không?
Nếu nói làm giả trong nghề nào nhiều nhất, đồ cổ tuyệt đối là số một, lời lão Tề nói làm cho mọi người sinh ra nghi vấn, ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ, cũng không còn cuồng nhiệt nữa.
- Trang lão sư, khối ngọc mà ngài mua, có thể cho chúng tôi kiến thức nó được không?
- Đúng vậy...
- Đúng vậy...
Trong đám người, có một người đưa ra nghi vấn, lập tức có người phụ họa theo, đây là ngựa chết hay là lừa chết, phải làm cho rõ sự thật mới được.
- Xem ra sau này muốn sửa mái nhà đột, phải đi theo Từ Tình học hỏi cách trang điểm một chút mới được a.
Trang Duệ có chút buồn bực, nhưng hắn vẫn giơ cao khối cổ ngọc lên, trên bề mặt của nó vẫn còn một khối bùn đất, lập tức tách ra làm hai.
- Không ngờ là hai khối ngọc?
- Trách không được Trang lão sư lại bảo đủ một trăm đồng rồi, nhưng chỉ lấy một khối, thì ra là sớm nhìn ra rồi a.
- Đúng là chuyên gia mà, ánh mắt không phải là bình thường a.
Nhìn thấy khối ngọc trong tay của Trang Duệ một phân thành hai, trong đám người nhao nhao nghị luận, tuy trong lòng của một số người còn có chút nghi vấn, nhưng đại đa số người ở đây cho rằng, nhất định Trang Duệ đang sửa mái nhà dột.
- Bạn thân có phải không cần làm náo động quá được không?
Trang Duệ cảm giác có chút không đúng, hắn biết rõ bản lĩnh của mình, nếu không phải dựa vào đôi mắt, đừng nói là chọn đúng, có phải là bảo vật hay không còn không biết được, bởi vì nhìn tử bên ngoài thì không thể nhìn thấu bên trong khối đất là cái gì cả.
- Chư vị, chư vị bằng hữu xin im lặng, có thể nghe Trang mỗ nói vài lời hay không?
Người sợ nổi danh heo sợ mập, nếu Trang Duệ đang giúp người ta xem xét cổ vât, thì tên tuổi càng lớn càng tốt, nhưng không phải lúc nào cũng nên ra tay, nếu như sau này bị người khác nhận ra, muốn tiếp tục sửa mái nhà dột là chuyện không nên nghĩ tới nữa.
Sau khi tiếng nói của Trang Duệ vang lên, đám người lại bạo động một hồi, từ từ bình thường trở lại, đối với những người ở đây, đại đa số đều thích sưu tập cổ vật, cho nên có thể nghe chuyên gia bình luận, thì cơ hội đào bảo của bọn họ sẽ cao hơn vài lần.
Hiện tại chỉ có một vài nhà sưu tập là chuyên gia nổi tiếng, thường xuyên xây dựng các buổi tọa đàm tri thức, khoan hãy nói, những người làm chủ buổi tọa đàm đều đã kiếm đầy bồn đầy bát, cho nên mới nói ra một ít tri thức tổng thể cho những người mới bước vào nghề còn lạ lẫm.
- Các vị bằng hữu, chắc hẳn các vị đều biết rõ vị lão bản họ Lý vừa chịu thiệt mua phải đồ giả a, Trang mỗ liền nghĩ tới một câu, đều nói đồng hành là oan gia, gặp mặt là cừu gia, nhưng mà ta cảm thấy, chúng ta là người sưu tập, muốn có chỗ nâng cao, trọng yếu nhất chính là trao đổi. Vị lão bản họ Lý này biết bản thân bị mắc lừa nên nói kinh nghiệm của mình ra cho mọi người nghe, cũng tránh cho bạn bè giẫm lên vết xe đổ, cho nên tôi mới quyết định mua vài tảng đá, không ngờ vô tình, nhìn hai khối này có chút thuận mắt, tiện tay cầm lấy, nếu mọi người còn chưa tin, thì các vị cho rằng tôi có thể nhìn xuyên qua lớp bùn đất này, nhìn thấy bên trong là ngọc thạch hay là thủy tinh sao?
Đương nhiên vật trong tay của Trang Duệ không phải là thủy tinh, ý tứ trong lời nói của hắn, chính là muốn chuyển dời lực chú ý của mọi người, đừng dây dưa với món đồ chơi mà hắn vừa mua nữa.
- Trang lão sư nói đúng, nếu ai bị hại chịu thiệt đều để ở trong lòng, không nói ra để trao đổi với mọi người, thì nói không chừng lần sau sẽ có người phạm phải sai lầm như thế...
Trong nhất thời, những người vô tình hữu ý cười nhạo lão Lý, trên mặt cũng có chút suy nghĩ, mà những người du khách thì đang nghị luận với nhau.
Nói đúng ra, nơi này giành cho người chơi đồ cổ, cũng không phải mỗi người đều có lòng dạ khoáng đạt, nhìn thấy người khác sửa mái nhà dột hội thì ghen ghét, nhìn thấy người khác đục lỗ thì cao hứng, Trang Duệ nói lời này, đã làm cho rất nhiều người suy nghĩ lại.
- Trang lão sư, lời ngài nói là đúng không sai, đã làm cho tôi tỉnh người ra, nhưng Trang lão sư, tôi nhìn thấy vật mà ngài chọn, hình như không giống thủy tinh, có thể lau nó cho sạch hay không, cho những người như chúng tôi nhìn kỹ một chút được không?
Đột nhiên, một giọng nói từ trong đám người vang lên, mà người nói chuyện chính là lão Tề vừa rồi.
- Đúng vậy a, cho chúng tôi nhìn nó đi.
Lời này lão Tề vừa thốt ra, lập tức có người phụ họa theo.
- Đúng vậy a, nói cho tôi nghe một chút, vật ngài mua là gì, rốt cuộc là thật hay giả?
Tuy không dám tiến lên, nhưng nói thì vẫn nói, cho nên mọi người mồm năm miệng mười thảo luận với nhau.
Hiện tại nếu có người nói Trang Duệ đi mua đồ giả, đoán chừng sẽ bị mọi người đánh hội đồng, trong suy nghĩ của bọn họ, chuyên gia thì làm sao phạm phải sai lầm như vậy chứ?
Có những người quen biết thủ lĩnh của đội bảo an, cũng mở miệng nói ra:
- Lưu đội trưởng, chúng tôi không phải muốn mạo phạm vị khách nhân này, anh ta là chuyên gia cổ vật, cho nên chúng tôi muốn thỉnh giáo mấy vấn đề.
Trang Duệ biết có tránh cũng không thoát được, cho nên dứt khoát trách người bảo an trước mặt ra, lớn tiếng nói:
- Các vị, xin các vị yên tĩnh một chút, tôi là Trang Duệ, nhưng không phải là chuyên gia gì, mọi người không cần phải như vậy, tôi cũng giống như chư vị, đều thích sưu tập, cho nên trên con đường này, tôi vẫn còn học tập và mày mò...
- Nghe thấy chưa, Trang lão sư nói chuyện cũng khiêm tốn như vậy đó.
- Lão Tề, đùng có cả ngày nói khoác ngươi là chuyên gia ngọc thạch nữa, so sánh với Trang lão sư, ngươi còn chênh lệch tám con phố đó.
- Ai, ai, tôi nói, tại sao lại kéo chuyện này lên đầu của tôi, ai nói chuyên gia với không chuyên gia, kêu ra đây, phải xem xét vật hắn vừa mua mới được.
Lão Tề là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, xem ra là người có tiếng ở đây, lúc nói chuyện, vô tình ý đều liếc nhìn khối cổ ngọc trong tay của Trang Duệ, hiển nhiên có vài phần không phục.
Trong thị trường đồ cổ có nhiều chuyện cổ quái hiếm lạ, nhưng những thứ bày bán đa số là đồ giả, người đi đào bảo, chưa từng đào ra bảo bối gì, cho nên lão Tề không tin khối cổ ngọc trong tay của Trang Duệ là đồ thật.
Nghe lão Tề nói như vậy, mọi người đều an tĩnh lại, bởi vì hắn nói có đạo lý, trên TV nói Trang Duệ là chuyên gia, nhưng nhìn thấy hắn bình tĩnh xem xét vật phẩm, cũng có thể làm bộ a, ai biết được trong lúc phát sóng, có viết kịch bản sẵn hay không?
Nếu nói làm giả trong nghề nào nhiều nhất, đồ cổ tuyệt đối là số một, lời lão Tề nói làm cho mọi người sinh ra nghi vấn, ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ, cũng không còn cuồng nhiệt nữa.
- Trang lão sư, khối ngọc mà ngài mua, có thể cho chúng tôi kiến thức nó được không?
- Đúng vậy...
- Đúng vậy...
Trong đám người, có một người đưa ra nghi vấn, lập tức có người phụ họa theo, đây là ngựa chết hay là lừa chết, phải làm cho rõ sự thật mới được.
- Xem ra sau này muốn sửa mái nhà đột, phải đi theo Từ Tình học hỏi cách trang điểm một chút mới được a.
Trang Duệ có chút buồn bực, nhưng hắn vẫn giơ cao khối cổ ngọc lên, trên bề mặt của nó vẫn còn một khối bùn đất, lập tức tách ra làm hai.
- Không ngờ là hai khối ngọc?
- Trách không được Trang lão sư lại bảo đủ một trăm đồng rồi, nhưng chỉ lấy một khối, thì ra là sớm nhìn ra rồi a.
- Đúng là chuyên gia mà, ánh mắt không phải là bình thường a.
Nhìn thấy khối ngọc trong tay của Trang Duệ một phân thành hai, trong đám người nhao nhao nghị luận, tuy trong lòng của một số người còn có chút nghi vấn, nhưng đại đa số người ở đây cho rằng, nhất định Trang Duệ đang sửa mái nhà dột.
- Bạn thân có phải không cần làm náo động quá được không?
Trang Duệ cảm giác có chút không đúng, hắn biết rõ bản lĩnh của mình, nếu không phải dựa vào đôi mắt, đừng nói là chọn đúng, có phải là bảo vật hay không còn không biết được, bởi vì nhìn tử bên ngoài thì không thể nhìn thấu bên trong khối đất là cái gì cả.
- Chư vị, chư vị bằng hữu xin im lặng, có thể nghe Trang mỗ nói vài lời hay không?
Người sợ nổi danh heo sợ mập, nếu Trang Duệ đang giúp người ta xem xét cổ vât, thì tên tuổi càng lớn càng tốt, nhưng không phải lúc nào cũng nên ra tay, nếu như sau này bị người khác nhận ra, muốn tiếp tục sửa mái nhà dột là chuyện không nên nghĩ tới nữa.
Sau khi tiếng nói của Trang Duệ vang lên, đám người lại bạo động một hồi, từ từ bình thường trở lại, đối với những người ở đây, đại đa số đều thích sưu tập cổ vật, cho nên có thể nghe chuyên gia bình luận, thì cơ hội đào bảo của bọn họ sẽ cao hơn vài lần.
Hiện tại chỉ có một vài nhà sưu tập là chuyên gia nổi tiếng, thường xuyên xây dựng các buổi tọa đàm tri thức, khoan hãy nói, những người làm chủ buổi tọa đàm đều đã kiếm đầy bồn đầy bát, cho nên mới nói ra một ít tri thức tổng thể cho những người mới bước vào nghề còn lạ lẫm.
- Các vị bằng hữu, chắc hẳn các vị đều biết rõ vị lão bản họ Lý vừa chịu thiệt mua phải đồ giả a, Trang mỗ liền nghĩ tới một câu, đều nói đồng hành là oan gia, gặp mặt là cừu gia, nhưng mà ta cảm thấy, chúng ta là người sưu tập, muốn có chỗ nâng cao, trọng yếu nhất chính là trao đổi. Vị lão bản họ Lý này biết bản thân bị mắc lừa nên nói kinh nghiệm của mình ra cho mọi người nghe, cũng tránh cho bạn bè giẫm lên vết xe đổ, cho nên tôi mới quyết định mua vài tảng đá, không ngờ vô tình, nhìn hai khối này có chút thuận mắt, tiện tay cầm lấy, nếu mọi người còn chưa tin, thì các vị cho rằng tôi có thể nhìn xuyên qua lớp bùn đất này, nhìn thấy bên trong là ngọc thạch hay là thủy tinh sao?
Đương nhiên vật trong tay của Trang Duệ không phải là thủy tinh, ý tứ trong lời nói của hắn, chính là muốn chuyển dời lực chú ý của mọi người, đừng dây dưa với món đồ chơi mà hắn vừa mua nữa.
- Trang lão sư nói đúng, nếu ai bị hại chịu thiệt đều để ở trong lòng, không nói ra để trao đổi với mọi người, thì nói không chừng lần sau sẽ có người phạm phải sai lầm như thế...
Trong nhất thời, những người vô tình hữu ý cười nhạo lão Lý, trên mặt cũng có chút suy nghĩ, mà những người du khách thì đang nghị luận với nhau.
Nói đúng ra, nơi này giành cho người chơi đồ cổ, cũng không phải mỗi người đều có lòng dạ khoáng đạt, nhìn thấy người khác sửa mái nhà dột hội thì ghen ghét, nhìn thấy người khác đục lỗ thì cao hứng, Trang Duệ nói lời này, đã làm cho rất nhiều người suy nghĩ lại.
- Trang lão sư, lời ngài nói là đúng không sai, đã làm cho tôi tỉnh người ra, nhưng Trang lão sư, tôi nhìn thấy vật mà ngài chọn, hình như không giống thủy tinh, có thể lau nó cho sạch hay không, cho những người như chúng tôi nhìn kỹ một chút được không?
Đột nhiên, một giọng nói từ trong đám người vang lên, mà người nói chuyện chính là lão Tề vừa rồi.
- Đúng vậy a, cho chúng tôi nhìn nó đi.
Lời này lão Tề vừa thốt ra, lập tức có người phụ họa theo.
Bình luận facebook