Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 650
Tương Ngô đoán đúng, bởi vì hắn đã đặt trên người Trang Duệ máy nghe trộm, cho nên biết được địa chỉ trên Tiêu Sơn.
Mà từ nội dung dụng cụ theo biểu hiện, chiếc xe mục tiêu đang đi trên đường cao tốc, mà phương hướng chính là Tiêu Sơn.
Sau khi Tương Ngô hỏi thăm tình hình trên Tiêu Sơn một chút, lập liền an bài nhân viên cho xe đi lên núi trước, mà xe chỉ huy của hắn, cũng đi về Tiêu Sơn.
- Các vị, người trên Tiêu Sơn không nhiều lắm, mà trời nóng như vậy, cũng không thể leo núi nha.
Vừa rồi bị tên lái xe làm phát bực, mà tên lái xe thứ hai này, lại nói lời tào lao, sau khi hỏi rõ địa phương, cái miệng của hắn nói không ngừng, Dư Chấn Bình nghe hắn nói, hận không thể dùng tấm vải nhét vào miệng hắn, làm cho hắn câm lại.
- Nhà của tôi ở Tiêu Sơn, anh ít nói vài lời có được hay không?
Sắc mặt Dư Chấn Bình rất khó nhìn, trong bụng nhớ tới lời lão đại nói, nếu thật sự là bọn cướp, hắn sẽ móc súng ra gí vào tên lái xe, làm cho tên lái xe sụp đổ rồi.
- Được, không nói, không nói lời nào.
Xem ra khi được trả bốn trăm đồng, rốt cuộc hắn đã ngậm miệng lại, không riêng gì Dư Chấn Bình, Trang Duệ và Bành Phi cũng thở ra một hơi, giọng của tên lái xe rất khàn, nếu hắn ca hát thì sẽ có người liều mạng với hắn.
Sau khi ngoặt khỏi con đường cao tốc Trịnh Thiếu Lạc, đã tạm biệt con đường tốt đẹp, vốn là đường bằng phẳng, lại đi vào con đường đầy đá vụn, càng đi sâu vào trong, chiếc xe xóc nảy càng ngày càng nhiều, bởi vì đang đi trên đường núi.
Trang Duệ ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ xe ngắm phong cảnh. Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy sơn mạch liên miên không dứt, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong tai nghe được, từ âm thanh động cơ xe và lời nói của tài xế, Trang Duệ hiểu được, tuy Tiêu Sơn cách Trịnh Châu không xa, nhưng ở đây là Phục Ngưu Sơn, bởi vì không có đường giao thông, cho nên kinh tế không phát đạt, là vùng núi nghèo khó nổi danh trong tỉnh.
Sau khi đi trên con đường xóc nảy hơn một tiếng đồng hồ, con đường có chút ổn định lại, phía trước xuất hiện ngọn đèn, chỉ trong chốc lát, xe đã chạy vào làng, Trang Duệ nhìn thấy, ở ven đường có một trường học, trên tấm bảng viết mấy chữ trường tiểu học.
Bởi vì hiện giờ là buổi tối, cộng thêm nguyên nhân trời nóng, cho nên rất nhiều thôn dân ăn cơm xong, đều tụ tập ở cửa ra vào trường học, khi thấy chiếc xe chạy tới, đều hiếu kỳ nhìn chiếc taxi mà chỉ trỏ, có một ít con nít, chạy đằng sau chiếc xe.
Không biết có phải vì lưu lại bóng mờ lần đi Thiểm Tây kia không, Trang Duệ đến vùng nông thôn này, trong đầu luôn suy nghĩ tới bóng dáng của Dư lão đại, con mắt không khỏi ngó ngó gương mặt của Dư lão bát, nhưng không nhìn thấy thân ảnh cột thuốc xung quanh, lúc này mới yên lòng trở lại.
Sau khi được sự chỉ dẫn của Dư Chấn Bình, đi qua hơn phân nửa cái thôn, đi vào một căn phòng ở đầu thôn thì dừng lại, bởi vì đi xa hơn, chính là rừng rậm.
So sánh với những căn phòng cũ nát trong thôn, thì căn nhà này có hai tầng lầu, ở trên xe có thể nhìn thấy tường vây cao cao xung quanh, trên tường vây này, còn có chút ít mảnh vỡ thủy tinh, đây là phòng ngừa người khác trèo tường vào.
- Nhâm lão bản, ở đây cũng là một thế ngoại đào viên a.
Trang Duệ đi xuống xe, nhìn bóng đen của núi lớn, có thể nghĩ tới buổi sáng sớm, sẽ nhìn thấy khói bếp trong thôn, sương núi bao phủ a.
Nếu Dư Chấn Bình sống ở nơi này mà không xuất đầu lộ diện, chỉ sợ cảnh sát không có biện pháp tìm tới nơi này, nơi này đừng nói là đồn cảnh sát, ngay cả đội bảo an cũng không ai nghĩ tới, trong một nơi vắng vẻ như thế này, lại có một cứ điểm như vậy.
- Ha ha, căn phòng nhỏ này sẽ giao cho Trang lão bản, về sau nhàn hạ, người ở đây cũng rất thuần phác nha.
Dư Chấn Bình cũng từ trên xe đi xuống, nhưng hắn vừa xuống xe, đã bị một đám bé con vây quanh kêu "Tiểu Bát thúc, Tiểu Bát thúc", vừa rồi Trang Duệ xuống xe, đám trẻ con trong thôn tránh ra xa xa, nhưng sau khi nhìn thấy Dư Chấn Bình, liền vây hắn lại, trong miệng còn không ngừng gọi "Tiểu Bát thúc".
- Đến đây, ăn kẹo đi, mỗi người hai khối, đừng đánh nhau a.
Thời điểm ở Trịrnh Châu, Trang Duệ đã thấy Dư Chấn Bình vác một cái bao, hiện giờ mới biết trong đó là cục đường a, sau khi Dư Chấn Bình bỏ cái bao xuống, phát đường và kẹo cho đám con nít.
Có thể nhận ra, Dư Chấn Bình rất ưa thích những đứa bé này, sau khi đưa cho đứa bé nhỏ nhất cục đường, liền sờ đầu của đứa bé mập mạp một cái, đôi mắt vốn âm lãnh, lúc này cũng trở nên bình thản lại.
- Là tiểu Bát à? Mấy đứa trẻ này thường xuyên ngóng ngươi a, cũng một thời gian không về đây rồi a.
Dư Chấn Bình cho mỗi đứa bé đường và kẹo, mấy thôn dân cũng đi tới, đi đầu là một lão nhân chống gậy, giọng nói rất thân thiết nhìn về phía Dư Chấn Bình.
- Đều tán đi, đều tán đi, một đám ranh con, về nhà ăn sữa của mẹ đi, đừng vây quanh nơi này.
Dư Chấn Bình ngẩng đầu lên, vừa cười vừa nói:
- Lão Lý thúc, không có việc gì, cũng đã về rồi...
- Đã ăn cơm chưa? Đi, vào trong nhà ăn cơm, những người kia đã ăn rồi, tiểu Lục tử, chạy về nhà nói mấy thím của ngươi biết, giết con gà trống kia làm thịt đi.
Lão Lý kia phân trần và giữ chặt Dư Chấn Bình, tuy mấy thôn dân khác không biết Trang Duệ và Bành Phi, nhưng cũng rất hiếu khách mời đi, ngay cả người lái xe taxi cũng được kéo đi theo.
- Thật đúng lúc a, nhưng đừng giết gà, buổi tối ăn vài miếng là được, Trang lão bản, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.
Dư Chấn Bình đói đến mức cái bụng reo vang, cũng không khách khí, mời Trang Duệ một tiếng.
Tên tài xế taxi nghe vậy, vội vàng hô lên:
- Các vị lão bản nên trả tiền cho tôi trước a, hôm nay tôi còn phải trở về.
Nghe thấy lái xe đòi tiền, Dư Chấn Bình giảp vờ giả vịt sờ sờ túi, ánh mắt nhìn Trang Duệ, nói:
- Tiền? Ai, tôi đi gấp quá nên không đem theo tiền, Trang lão bản, trước ngài trả tiền cho taxi đi, sau này chúng ta tính toán lại với nhau.
Đừng nói bốn trăm đồng, hiện giờ bốn đồng Dư Chấn Bình cũng không lấy ra, vào giữa trưa hắn ăn có hai cái bánh bao, toàn bộ tiền còn lại hắn đã mua cục đường và kẹo.
Trang Duệ khoát khoát tay, nói ra:
- Cũng không là gì, yên tâm đi, Bành Phi, trả tiền cho lái xe đi.
Trang Duệ không phải không có xe trở về, đêm nay cảnh sát nhất định sẽ tới, đến lúc đó trở về bằng xe cảnh sát vậy.
- Đi, đi, vào trong nhà ăn cơm, tiểu Lục tử muốn ăn đòn phải không? Tại sao còn không nói với thím của ngươi?
Mà từ nội dung dụng cụ theo biểu hiện, chiếc xe mục tiêu đang đi trên đường cao tốc, mà phương hướng chính là Tiêu Sơn.
Sau khi Tương Ngô hỏi thăm tình hình trên Tiêu Sơn một chút, lập liền an bài nhân viên cho xe đi lên núi trước, mà xe chỉ huy của hắn, cũng đi về Tiêu Sơn.
- Các vị, người trên Tiêu Sơn không nhiều lắm, mà trời nóng như vậy, cũng không thể leo núi nha.
Vừa rồi bị tên lái xe làm phát bực, mà tên lái xe thứ hai này, lại nói lời tào lao, sau khi hỏi rõ địa phương, cái miệng của hắn nói không ngừng, Dư Chấn Bình nghe hắn nói, hận không thể dùng tấm vải nhét vào miệng hắn, làm cho hắn câm lại.
- Nhà của tôi ở Tiêu Sơn, anh ít nói vài lời có được hay không?
Sắc mặt Dư Chấn Bình rất khó nhìn, trong bụng nhớ tới lời lão đại nói, nếu thật sự là bọn cướp, hắn sẽ móc súng ra gí vào tên lái xe, làm cho tên lái xe sụp đổ rồi.
- Được, không nói, không nói lời nào.
Xem ra khi được trả bốn trăm đồng, rốt cuộc hắn đã ngậm miệng lại, không riêng gì Dư Chấn Bình, Trang Duệ và Bành Phi cũng thở ra một hơi, giọng của tên lái xe rất khàn, nếu hắn ca hát thì sẽ có người liều mạng với hắn.
Sau khi ngoặt khỏi con đường cao tốc Trịnh Thiếu Lạc, đã tạm biệt con đường tốt đẹp, vốn là đường bằng phẳng, lại đi vào con đường đầy đá vụn, càng đi sâu vào trong, chiếc xe xóc nảy càng ngày càng nhiều, bởi vì đang đi trên đường núi.
Trang Duệ ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ xe ngắm phong cảnh. Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy sơn mạch liên miên không dứt, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong tai nghe được, từ âm thanh động cơ xe và lời nói của tài xế, Trang Duệ hiểu được, tuy Tiêu Sơn cách Trịnh Châu không xa, nhưng ở đây là Phục Ngưu Sơn, bởi vì không có đường giao thông, cho nên kinh tế không phát đạt, là vùng núi nghèo khó nổi danh trong tỉnh.
Sau khi đi trên con đường xóc nảy hơn một tiếng đồng hồ, con đường có chút ổn định lại, phía trước xuất hiện ngọn đèn, chỉ trong chốc lát, xe đã chạy vào làng, Trang Duệ nhìn thấy, ở ven đường có một trường học, trên tấm bảng viết mấy chữ trường tiểu học.
Bởi vì hiện giờ là buổi tối, cộng thêm nguyên nhân trời nóng, cho nên rất nhiều thôn dân ăn cơm xong, đều tụ tập ở cửa ra vào trường học, khi thấy chiếc xe chạy tới, đều hiếu kỳ nhìn chiếc taxi mà chỉ trỏ, có một ít con nít, chạy đằng sau chiếc xe.
Không biết có phải vì lưu lại bóng mờ lần đi Thiểm Tây kia không, Trang Duệ đến vùng nông thôn này, trong đầu luôn suy nghĩ tới bóng dáng của Dư lão đại, con mắt không khỏi ngó ngó gương mặt của Dư lão bát, nhưng không nhìn thấy thân ảnh cột thuốc xung quanh, lúc này mới yên lòng trở lại.
Sau khi được sự chỉ dẫn của Dư Chấn Bình, đi qua hơn phân nửa cái thôn, đi vào một căn phòng ở đầu thôn thì dừng lại, bởi vì đi xa hơn, chính là rừng rậm.
So sánh với những căn phòng cũ nát trong thôn, thì căn nhà này có hai tầng lầu, ở trên xe có thể nhìn thấy tường vây cao cao xung quanh, trên tường vây này, còn có chút ít mảnh vỡ thủy tinh, đây là phòng ngừa người khác trèo tường vào.
- Nhâm lão bản, ở đây cũng là một thế ngoại đào viên a.
Trang Duệ đi xuống xe, nhìn bóng đen của núi lớn, có thể nghĩ tới buổi sáng sớm, sẽ nhìn thấy khói bếp trong thôn, sương núi bao phủ a.
Nếu Dư Chấn Bình sống ở nơi này mà không xuất đầu lộ diện, chỉ sợ cảnh sát không có biện pháp tìm tới nơi này, nơi này đừng nói là đồn cảnh sát, ngay cả đội bảo an cũng không ai nghĩ tới, trong một nơi vắng vẻ như thế này, lại có một cứ điểm như vậy.
- Ha ha, căn phòng nhỏ này sẽ giao cho Trang lão bản, về sau nhàn hạ, người ở đây cũng rất thuần phác nha.
Dư Chấn Bình cũng từ trên xe đi xuống, nhưng hắn vừa xuống xe, đã bị một đám bé con vây quanh kêu "Tiểu Bát thúc, Tiểu Bát thúc", vừa rồi Trang Duệ xuống xe, đám trẻ con trong thôn tránh ra xa xa, nhưng sau khi nhìn thấy Dư Chấn Bình, liền vây hắn lại, trong miệng còn không ngừng gọi "Tiểu Bát thúc".
- Đến đây, ăn kẹo đi, mỗi người hai khối, đừng đánh nhau a.
Thời điểm ở Trịrnh Châu, Trang Duệ đã thấy Dư Chấn Bình vác một cái bao, hiện giờ mới biết trong đó là cục đường a, sau khi Dư Chấn Bình bỏ cái bao xuống, phát đường và kẹo cho đám con nít.
Có thể nhận ra, Dư Chấn Bình rất ưa thích những đứa bé này, sau khi đưa cho đứa bé nhỏ nhất cục đường, liền sờ đầu của đứa bé mập mạp một cái, đôi mắt vốn âm lãnh, lúc này cũng trở nên bình thản lại.
- Là tiểu Bát à? Mấy đứa trẻ này thường xuyên ngóng ngươi a, cũng một thời gian không về đây rồi a.
Dư Chấn Bình cho mỗi đứa bé đường và kẹo, mấy thôn dân cũng đi tới, đi đầu là một lão nhân chống gậy, giọng nói rất thân thiết nhìn về phía Dư Chấn Bình.
- Đều tán đi, đều tán đi, một đám ranh con, về nhà ăn sữa của mẹ đi, đừng vây quanh nơi này.
Dư Chấn Bình ngẩng đầu lên, vừa cười vừa nói:
- Lão Lý thúc, không có việc gì, cũng đã về rồi...
- Đã ăn cơm chưa? Đi, vào trong nhà ăn cơm, những người kia đã ăn rồi, tiểu Lục tử, chạy về nhà nói mấy thím của ngươi biết, giết con gà trống kia làm thịt đi.
Lão Lý kia phân trần và giữ chặt Dư Chấn Bình, tuy mấy thôn dân khác không biết Trang Duệ và Bành Phi, nhưng cũng rất hiếu khách mời đi, ngay cả người lái xe taxi cũng được kéo đi theo.
- Thật đúng lúc a, nhưng đừng giết gà, buổi tối ăn vài miếng là được, Trang lão bản, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.
Dư Chấn Bình đói đến mức cái bụng reo vang, cũng không khách khí, mời Trang Duệ một tiếng.
Tên tài xế taxi nghe vậy, vội vàng hô lên:
- Các vị lão bản nên trả tiền cho tôi trước a, hôm nay tôi còn phải trở về.
Nghe thấy lái xe đòi tiền, Dư Chấn Bình giảp vờ giả vịt sờ sờ túi, ánh mắt nhìn Trang Duệ, nói:
- Tiền? Ai, tôi đi gấp quá nên không đem theo tiền, Trang lão bản, trước ngài trả tiền cho taxi đi, sau này chúng ta tính toán lại với nhau.
Đừng nói bốn trăm đồng, hiện giờ bốn đồng Dư Chấn Bình cũng không lấy ra, vào giữa trưa hắn ăn có hai cái bánh bao, toàn bộ tiền còn lại hắn đã mua cục đường và kẹo.
Trang Duệ khoát khoát tay, nói ra:
- Cũng không là gì, yên tâm đi, Bành Phi, trả tiền cho lái xe đi.
Trang Duệ không phải không có xe trở về, đêm nay cảnh sát nhất định sẽ tới, đến lúc đó trở về bằng xe cảnh sát vậy.
- Đi, đi, vào trong nhà ăn cơm, tiểu Lục tử muốn ăn đòn phải không? Tại sao còn không nói với thím của ngươi?
Bình luận facebook