Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 653
Dư Chấn Bình gật gật đầu, mời Trang Duệ một tiếng, đi vào một căn phòng nhỏ ở phía đông tường rào.
Ở đây hẳn là phòng bếp, nhưng trong này trừ bếp lò và các cục gạch dựng thành bếp, thì chỉ còn lại bát đũa, không có bất cứ thứ gì nữa, Trang Duệ có chút không rõ, vì sao Dư Chấn Bình lại dẫn hắn tới nơi này.
Dư Chấn Bình không nói gì, sau khi đi vào trong phòng, lập tức đi đến một cục gạch nằm bên cạnh cái bàn cao hơn một mét so với mặt đất, dùng tay gõ lên nó.
Thời điểm làm cái bàn này, Dư Chấn Bình cũng có tham dự, nhưng đã trôi qua nhiều năm, hắn cũng quên đi rất nhiều, sau khi gõ vài phút, từ một nơi "Trống trơn" truyền ra âm thanh.
Vẻ mặt Dư Chấn Bình vui vẻ, dùng tay xoa xoa chỗ kia một chút, sau đó kéo nó ra ngoài, khối gạch xanh bị hắn kéo ra, một mùi nắm mốc từ bên trong truyền ra.
Sau khi rút viên gạch xanh ra, Dư Chấn Bình đánh giá chung quanh một chút, sau đó đi tới cửa, cầm một cây xuyên ba chỉa bằng đồng, sau đó dùng cây xuyên ba chỉa này nạy vào chỗ viên gạch xanh bị lấy ra, hắn dùng nhiều sức một chút, những viên gạch bên cạnh nhao nhao rơi xuống đất.
- Nhâm lão bản, chậm đã, đừng làm nữa.
Động tác Dư Chấn Bình quá nhanh, con mắt Trang Duệ nhìn vào cây xuyên đồng ba xuyên trên tay hắn, ngăn hắn động thủ, Trang Duệ dùng tay đoạt lấy cây gậy của hắn, nhìn kỹ.
Nhìn cây xuyên bằng đồng này, có một chỗ bị Dư Chấn Bình dùng sức nạy lõm xuống, Trang Duệ nhìn thấy mà đau lòng, đây là một cây chứa nến cổ, hơn nữa còn là loạt đặt trực tiếp lên mặt đất.
Trọng lượng của cây xuyên này tương đối nặng, dài ngắn khoảng bốn năm mươi cm, bởi vì cây đặt nến bình thường, dài ngắn cũng không một mét năm, cho nên nó cực kỳ hiếm thấy.
Phải biết rằng, trước thời Tần Hán, tuy đồ đặt trên mặt đất, nhưng kỹ thuật tinh luyện sắt của cổ nhân, phi thường ít ỏi, khi đó chỉ có thể luyện ra đồ bằng đồng, hơn nữa số lượng cũng rất ít ỏi.
Mà giới dân chúng bình dân, không có cơ hội và tư cách có được đồ bằng đồng, chỉ có một ít quý tộc và vương hầu tướng lĩnh, mới có thể sử dụng đồ bằng đồng, hơn nữa phần lớn đều dùng trong lễ tế, mà trong nhà có thể có đồ đặt nến bằng đồng, xem ra cũng chỉ có những vương hầu mà thôi.
Cho nên, trước thời Tần Hán, có được đồ đồng là đại biểu cho thân phận, nói thí dụ như lúc khai quật khu mộ cổ tại Hồ Bắc được một cỗ xe ngựa bằng đồng nếu đặt ở hiện tại, nó tuyệt đối sánh ngang với chiếc Rolls-Royce, hơn nữa toàn bộ đều là đồ thủ công, số lượng có hạn.
Đừng nhìn cái cây đặt nến này bằng đồng xanh, không chút thu hút, nhưng nếu đem nó ra thị trường đồ cổ, giá trị của nó không ít hơn trăm vạn, Trang Duệ cũng không muốn nó bị Dư Chấn Bình chà đạp.
- Nhâm lão bản, đừng có dùng nó, nó là đồ cổ a.
Cảm nhận được linh khí nồng đậm trong cây xuyên bằng đồng này, Trang Duệ không để cho Dư Chấn Bình sử dụng nó như vậy nữa, lại nói dựa theo hiệp nghị giữa mình và cảnh sát, nói không chừng vật này có thể được trưng bày trong viện bảo tàng của hắn.
- Hắc hắn, Trang lão bản, không ngờ ngài lại để ý tới cái đồ vật này a.
Dư Chấn Bình nhìn thấy bộ dáng của Trang Duệ, không cho là đúng, lắc đầu cười cười, sau đó tìm trong sân một cây côn gỗ, sau đó trở lại trong bếp làm việc.
Có thể là vì sau này bản thân hắn không còn trở lại đây nữa, cho nên động tác của Dư Chấn Bình rất có lực, không có để ý tới việc cả gian phòng bếp chướng khí mờ mịt, Trang Duệ đành phải thối lui ra ngoài cửa chờ đợi.
- Trang lão bản, vào đi.
Sau khi được Dư Chấn Bình gọi vào, Trang Duệ mới đi vào lần nữa, vừa mới vào phòng, thiếu chút nữa bị khói bụi mù mịt trong này làm cho ho sặc sụa.
Lúc nhìn thấy Dư Chấn Bình, thấy đầu tóc của bạn thân tràn ngập tro bụi, nhìn hắn lúc này, chẳng khác gì một lão nhân gần đất xa trời.
Nhưng ánh mắt của Dư Chấn Bình chỉ dừng lại trên người Dư Chấn Bình một lúc, sau đó nơi vốn là bệ đá, xuất hiện một cái đỉnh bụng tròn hấp dẫn.
Trang Duệ giống như được dẫn dắt, thân bất do kỷ hướng đi đến bên cạnh cấy đỉnh đồng kia, trong miệng vô ý thức hỏi:
- Nhâm lão bản, đây là trọng khí mà ngài nói sao?
- Đúng, Trang lão bản từ từ mà xem, xem xong tôi sẽ dẫn ngài đi xem đồ vật bên trong.
Dư Chấn Bình gật đầu nói ra, cầm cây côn gỗ ra khỏi phòng.
- Móa, không ngờ đồ chơi này lớn như vậy, bọn họ làm cách nào chuyển vào đây?
Bành Phi đi vào phòng bếp, nhìn thấy món trọng khí này thì cả kinh, chiều cao của cái đỉnh đồng này ngoài một mét hai, nhìn thấy cái đỉnh rất dầy, ba đầu chân vạc, nó nặng không dưới bốn năm trăm kg, không sử dụng cần cẩu thì rất khó vận chuyển.
Bành Phi không biết, thời điểm xây dựng căn nhà này, đã dùng xe cần cẩu loại nhỏ vận chuyển tới, mà cái phóng bếp này, chỉ là nơi chứa cái đỉnh mà thôi.
Cái món đồ chơi này đã từng làm Dư lão đại vò đầu bứt tai, buông tha thì đáng tiếc, nhưng lại không có biện pháp giao dịch ra ngoài, cho nên vẫn đặt ở chỗ này, nhưng lại không nghĩ tới tiện nghi cho Trang Duệ, đương nhiên, Trang Duệ có thể có được đồ chơi này hay không, còn muốn xem hắn có quan hệ với ngành văn hóa có cao hay không.
- Báu vật vô giá, đây mới là báu vật vô giá chân chính.
Thân thể Trang Duệ nửa ngồi, dùng hai tay vuốt ve đỉnh đồng, trong mắt tràn đầy thần sắc say mê, tuy lúc trước hắn đào được Định Quang Kiếm trân quý, nhưng giá trị chênh lệch rất lớn với món trọng khí này, nhưng từ hình dáng của nó mà nói, đặt ở trước mắt, càng thêm có lực rung động.
So với nhà bảo tàng ở cố cung Bắc KInh, Trang Duệ đã đi dạo qua, bên trong cũng có không ít trọng khí, đỉnh đồng cũng có không ít, nhưng xét về thể tích, không có cái nào có thể so sánh, hơn nữa từ ngoại hình, chưa chắc có mỹ quan chất phác như cái trước mặt.
Trang Duệ dùng tay đo đạc nó một cách đại khái, cái đỉnh đồng này nặng một mét hai mươi lăm, đường kính khoảng tám mươi cm, tình miệng bình tính xuống, đã được đánh bóng loáng, chỗ miệng của đỉnh, có độ dầy hai mươi cm, mà phía trên thân đỉnh, có hình dáng quỷ trang trí, đây là đặc điểm của đỉnh đồng thời Thương Chu.
Mà trên cái bụng tròn của đỉnh đồng, phần rũ xuống, có ba trụ, ở giữa bụng có ba hình bán nguyệt tai to, đối ứng với ba trụ, trên bụng cũng có trang trí mặt thú, phía dưới tất cả mặt thú đều có phù điêu một đầu trâu, mỗi trụ đều có phù điêu mặt thú.
Cái đỉnh đồng này, là cái có tạo hình rườm ra nhất mà Trang Duệ nhìn thấy, riêng cái phù điêu đầu trâu, không phải công tượng bình thường có thể chế tạo ra, mà làm cho Trang Duệ tặc lưỡi chính là, trên thân của đỉnh đồng này, còn có khắc vài chục chữ lên thân.
Ở đây hẳn là phòng bếp, nhưng trong này trừ bếp lò và các cục gạch dựng thành bếp, thì chỉ còn lại bát đũa, không có bất cứ thứ gì nữa, Trang Duệ có chút không rõ, vì sao Dư Chấn Bình lại dẫn hắn tới nơi này.
Dư Chấn Bình không nói gì, sau khi đi vào trong phòng, lập tức đi đến một cục gạch nằm bên cạnh cái bàn cao hơn một mét so với mặt đất, dùng tay gõ lên nó.
Thời điểm làm cái bàn này, Dư Chấn Bình cũng có tham dự, nhưng đã trôi qua nhiều năm, hắn cũng quên đi rất nhiều, sau khi gõ vài phút, từ một nơi "Trống trơn" truyền ra âm thanh.
Vẻ mặt Dư Chấn Bình vui vẻ, dùng tay xoa xoa chỗ kia một chút, sau đó kéo nó ra ngoài, khối gạch xanh bị hắn kéo ra, một mùi nắm mốc từ bên trong truyền ra.
Sau khi rút viên gạch xanh ra, Dư Chấn Bình đánh giá chung quanh một chút, sau đó đi tới cửa, cầm một cây xuyên ba chỉa bằng đồng, sau đó dùng cây xuyên ba chỉa này nạy vào chỗ viên gạch xanh bị lấy ra, hắn dùng nhiều sức một chút, những viên gạch bên cạnh nhao nhao rơi xuống đất.
- Nhâm lão bản, chậm đã, đừng làm nữa.
Động tác Dư Chấn Bình quá nhanh, con mắt Trang Duệ nhìn vào cây xuyên đồng ba xuyên trên tay hắn, ngăn hắn động thủ, Trang Duệ dùng tay đoạt lấy cây gậy của hắn, nhìn kỹ.
Nhìn cây xuyên bằng đồng này, có một chỗ bị Dư Chấn Bình dùng sức nạy lõm xuống, Trang Duệ nhìn thấy mà đau lòng, đây là một cây chứa nến cổ, hơn nữa còn là loạt đặt trực tiếp lên mặt đất.
Trọng lượng của cây xuyên này tương đối nặng, dài ngắn khoảng bốn năm mươi cm, bởi vì cây đặt nến bình thường, dài ngắn cũng không một mét năm, cho nên nó cực kỳ hiếm thấy.
Phải biết rằng, trước thời Tần Hán, tuy đồ đặt trên mặt đất, nhưng kỹ thuật tinh luyện sắt của cổ nhân, phi thường ít ỏi, khi đó chỉ có thể luyện ra đồ bằng đồng, hơn nữa số lượng cũng rất ít ỏi.
Mà giới dân chúng bình dân, không có cơ hội và tư cách có được đồ bằng đồng, chỉ có một ít quý tộc và vương hầu tướng lĩnh, mới có thể sử dụng đồ bằng đồng, hơn nữa phần lớn đều dùng trong lễ tế, mà trong nhà có thể có đồ đặt nến bằng đồng, xem ra cũng chỉ có những vương hầu mà thôi.
Cho nên, trước thời Tần Hán, có được đồ đồng là đại biểu cho thân phận, nói thí dụ như lúc khai quật khu mộ cổ tại Hồ Bắc được một cỗ xe ngựa bằng đồng nếu đặt ở hiện tại, nó tuyệt đối sánh ngang với chiếc Rolls-Royce, hơn nữa toàn bộ đều là đồ thủ công, số lượng có hạn.
Đừng nhìn cái cây đặt nến này bằng đồng xanh, không chút thu hút, nhưng nếu đem nó ra thị trường đồ cổ, giá trị của nó không ít hơn trăm vạn, Trang Duệ cũng không muốn nó bị Dư Chấn Bình chà đạp.
- Nhâm lão bản, đừng có dùng nó, nó là đồ cổ a.
Cảm nhận được linh khí nồng đậm trong cây xuyên bằng đồng này, Trang Duệ không để cho Dư Chấn Bình sử dụng nó như vậy nữa, lại nói dựa theo hiệp nghị giữa mình và cảnh sát, nói không chừng vật này có thể được trưng bày trong viện bảo tàng của hắn.
- Hắc hắn, Trang lão bản, không ngờ ngài lại để ý tới cái đồ vật này a.
Dư Chấn Bình nhìn thấy bộ dáng của Trang Duệ, không cho là đúng, lắc đầu cười cười, sau đó tìm trong sân một cây côn gỗ, sau đó trở lại trong bếp làm việc.
Có thể là vì sau này bản thân hắn không còn trở lại đây nữa, cho nên động tác của Dư Chấn Bình rất có lực, không có để ý tới việc cả gian phòng bếp chướng khí mờ mịt, Trang Duệ đành phải thối lui ra ngoài cửa chờ đợi.
- Trang lão bản, vào đi.
Sau khi được Dư Chấn Bình gọi vào, Trang Duệ mới đi vào lần nữa, vừa mới vào phòng, thiếu chút nữa bị khói bụi mù mịt trong này làm cho ho sặc sụa.
Lúc nhìn thấy Dư Chấn Bình, thấy đầu tóc của bạn thân tràn ngập tro bụi, nhìn hắn lúc này, chẳng khác gì một lão nhân gần đất xa trời.
Nhưng ánh mắt của Dư Chấn Bình chỉ dừng lại trên người Dư Chấn Bình một lúc, sau đó nơi vốn là bệ đá, xuất hiện một cái đỉnh bụng tròn hấp dẫn.
Trang Duệ giống như được dẫn dắt, thân bất do kỷ hướng đi đến bên cạnh cấy đỉnh đồng kia, trong miệng vô ý thức hỏi:
- Nhâm lão bản, đây là trọng khí mà ngài nói sao?
- Đúng, Trang lão bản từ từ mà xem, xem xong tôi sẽ dẫn ngài đi xem đồ vật bên trong.
Dư Chấn Bình gật đầu nói ra, cầm cây côn gỗ ra khỏi phòng.
- Móa, không ngờ đồ chơi này lớn như vậy, bọn họ làm cách nào chuyển vào đây?
Bành Phi đi vào phòng bếp, nhìn thấy món trọng khí này thì cả kinh, chiều cao của cái đỉnh đồng này ngoài một mét hai, nhìn thấy cái đỉnh rất dầy, ba đầu chân vạc, nó nặng không dưới bốn năm trăm kg, không sử dụng cần cẩu thì rất khó vận chuyển.
Bành Phi không biết, thời điểm xây dựng căn nhà này, đã dùng xe cần cẩu loại nhỏ vận chuyển tới, mà cái phóng bếp này, chỉ là nơi chứa cái đỉnh mà thôi.
Cái món đồ chơi này đã từng làm Dư lão đại vò đầu bứt tai, buông tha thì đáng tiếc, nhưng lại không có biện pháp giao dịch ra ngoài, cho nên vẫn đặt ở chỗ này, nhưng lại không nghĩ tới tiện nghi cho Trang Duệ, đương nhiên, Trang Duệ có thể có được đồ chơi này hay không, còn muốn xem hắn có quan hệ với ngành văn hóa có cao hay không.
- Báu vật vô giá, đây mới là báu vật vô giá chân chính.
Thân thể Trang Duệ nửa ngồi, dùng hai tay vuốt ve đỉnh đồng, trong mắt tràn đầy thần sắc say mê, tuy lúc trước hắn đào được Định Quang Kiếm trân quý, nhưng giá trị chênh lệch rất lớn với món trọng khí này, nhưng từ hình dáng của nó mà nói, đặt ở trước mắt, càng thêm có lực rung động.
So với nhà bảo tàng ở cố cung Bắc KInh, Trang Duệ đã đi dạo qua, bên trong cũng có không ít trọng khí, đỉnh đồng cũng có không ít, nhưng xét về thể tích, không có cái nào có thể so sánh, hơn nữa từ ngoại hình, chưa chắc có mỹ quan chất phác như cái trước mặt.
Trang Duệ dùng tay đo đạc nó một cách đại khái, cái đỉnh đồng này nặng một mét hai mươi lăm, đường kính khoảng tám mươi cm, tình miệng bình tính xuống, đã được đánh bóng loáng, chỗ miệng của đỉnh, có độ dầy hai mươi cm, mà phía trên thân đỉnh, có hình dáng quỷ trang trí, đây là đặc điểm của đỉnh đồng thời Thương Chu.
Mà trên cái bụng tròn của đỉnh đồng, phần rũ xuống, có ba trụ, ở giữa bụng có ba hình bán nguyệt tai to, đối ứng với ba trụ, trên bụng cũng có trang trí mặt thú, phía dưới tất cả mặt thú đều có phù điêu một đầu trâu, mỗi trụ đều có phù điêu mặt thú.
Cái đỉnh đồng này, là cái có tạo hình rườm ra nhất mà Trang Duệ nhìn thấy, riêng cái phù điêu đầu trâu, không phải công tượng bình thường có thể chế tạo ra, mà làm cho Trang Duệ tặc lưỡi chính là, trên thân của đỉnh đồng này, còn có khắc vài chục chữ lên thân.
Bình luận facebook