Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 704
Đừng thấy bây giờ đang là tháng tám, nhiệt độ không khí buổi tuổi có thể hạ xuống còn đến ba bốn độ, căn bản là không thể ngủ ở trong xe được, hơn nữa nơi ở của người dân du mục trên thảo nguyên cực kỳ phân tán, muốn gặp được chỗ của người dân du mục là cực kỳ khó khăn.
- Gia Thố, cậu thấy thế nào?
Tuy rằng Tác Nam là người dẫn đầu, nhưng nếu bàn về quen thuộc đại thảo nguyên thì vẫn cần phải hỏi ý kiến của Gia Thố.
- Buổi tối thì không thể nào đi qua đại thảo nguyên được, chúng ta cần phải tìm một khu đất cao không có một giọt nước để hạ trại.
Sau khi trận giông bão kết thúc thì đã là hơn năm giờ chiều, nếu tiếp tục chậm trễ thêm thì có thể mặt trời sẽ lặn mất.
Lốp của hai chiếc xe việt dã đều là đặc chế, cho dù đi ở trên đám cỏ lầy lội, cũng chỉ chậm hơn một chút thôi, dưới sự dẫn dắt của Gia Thố, sau khi chạy trên đại thảo nguyên hơn hai giờ, đợi cho đến khi toàn bộ sắc trời đã trở nên tối đen, thì đoàn xe đã dừng lại ở trên một khu đất đồi cao khoảng chừng bảy tám thước so với mặt đất.
Lán trại rất nhanh đã được dựng lên. Trang Duệ và Ba Tang thật ra không giúp được bao nhiêu, thân thể của Bành Phi đang bị thương cũng chỉ đứng một bên quan sát, nhưng Tác Nam lại khiến cho mọi người lắp bắp kinh hãi. Hắn có thể thực hiện thuần thục các động tác dựng lều trại, dường như là thường xuyên đi ra ngoài du lịch, nên có thể làm được tất cả mọi việc vậy.
Tổng cộng đã dựng được ba cái lều trại, hai cái lều bạt để che cho hai chiếc xe việt dã. Mặt khác ở trung tâm của hình tam giác do ba cái lán trại tạo thành còn có một đống lửa trại rất lớn.
Nhiệt độ không khí buổi tối đã bắt đầu thay đổi, đại khái chỉ còn hơn mười độ. Ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng đám thịt dê mang tới từ trên xe, Trang Duệ không khỏi nghĩ tới đêm ở trên thảo nguyên năm ngoái.
Lúc đó anh em nhà họ Bách ở Hồng Kông cũng ở phía xa, Chu Thụy ở Bành Thành thì bận đến tối tăm mặt mũi, về phần Lôi Lôi và Tần Huyên Băng thì lại tiện nghi cho bản thân và Lưu Xuyên.
Trang DUệ đã từng hỏi Tần Huyên Băng là nàng có hảo cớm với mình từ lúc nào. Tần Huyên Băng trả lời đó là lần cắm trại ở trên thảo nguyên. Hai người gặp gỡ thật là kỳ diệu, nhờ một đêm đó cũng khiến cho hai người lúc ấy còn chưa xứng đôi đi đến với nhau.
- Tiểu Trang, uống một ngụm rượu cho ấm áp, ban đêm sẽ cảm thấy lạnh đó.
Một con dê được nướng vàng óng, tản ra mùi hương mê người. Gia Thố một tay cầm dao, rất lão luyện cắt xuống từng miếng thịt gói trong giấy dầu rồi đặt ở trước mặt mọi người, mà Tác Nam thì lại lấy ra một chai rượu lúa mì Thanh Khoa, đưa cho Trang Duệ.
- Tác Nam đại ca, uống rượu say cũng không sao chứ? Buổi tối rất cáo thể bị sói hoang ở trên thảo nguyên tấn công.
Nghĩ lại tình hình bị đàn sói hoang tấn công năm ngoái, Trang Duệ vẫn có chút không rét mà run, nếu không phải là Chu Thụy chuẩn bị đầy đủ đạng dược sung túc, thì nói không chừng đám người bọn hắn đều đã vào trong bụng sói rồi.
- Ha Ha, không cso việc gì, ngày hè thực vật trên thảo nguyên sung túc, sẽ không có cả bầy sói hoang, nếu chỉ có một hai con sói hoang đến, thì có con chó ngao Tây Tạng của cậu ở đây, hoàn toàn không phải sợ.
Gia Thố nghe vậy thì nở nụ cười, thứ đáng sợ nhất ở trên đại thảo nguyên không phải là sói hoang, mà là thời tiết ác liệt. Nhưng mà mùa hè thì tương đối tốt, nếu là mùa đông thì có đôi khi tuyết phủ kín đường, bị nhốt một chỗ mười ngày nửa tháng đều là chuyện rất bình thường.
- Tốt lắm, chúng ta uống một chút, tôi đi lấy thêm rượu.
Trang Duệ nghe thấy lời nói của Gia Thố, thì đứng dậy đi vào trong xe cầm hai chai Mao Thai ra, đây là rượu hắn lấy ở trong tủ rượu của biệt thự.
- Rượu ngon, Mao Thai thật là hấp dẫn.
Tác Nam nhìn thấy Trang Duệ lấy chai rượu ra thì ánh mắt không khỏi sáng lên, tuy rằng hắn cũng là nhân viên của chính phủ, nhưng mà thuộc đơn vị địa phương, bình thường rất ít khi có cơ hội uống Mao Thai.
Bành Phi đang bị thương, tiểu lạt ma không uống rượu, hai chai Mao Thai rất nhanh đã bị ba người Trang Duệ uống hết, một con dê nướng cũng bị mất người ăn hết, sau khi bỏ thêm củi vào đống lửa, mọi người quay lại lều trại của mình nghỉ ngơi.
Ở trong lều trại còn có một cái túi ngủ, chui vào bên trong chỉ cần kéo khóa lại, chỉ chừa ra mắt mũi ở bên ngoài, rất là ấp áp, mệt mỏi đi hơn một ngày đường, hơn nữa còn gặp giông bão tấn công, tất cả mọi người đều đã quá mệt mỏi rồi, chỉ chốc lát từ trong lều trại liền vang lên tiếng ngáy.
Bạch sư thì bò tới bên ngoài lều Trang Duệ, tuy rằng hai mắt nhắm nghiền, nhưng hai cái lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng, bạch sư vẫn một mực chấp hành nhiệm vụ thủ hộ.
Ban đêm trên đại thảo nguyên cực kỳ im lặng, chỉ có gió nhẹ thổi qua bụi cỏ, phát ra thanh âm sa sa, cũng không có xuất hiện tình cảnh bầy sói hoang tấn công như trong tưởng tượng của Trang Duệ. Hắn ngủ một mạch đến sáng sớm ngày hôm sau, khi bạch sư gầm lên một tiếng thì Trang Duệ mới tỉnh giấc, nhìn xuống đồng hồ thì mới có sáu giờ sáng.
- Được, như vậy khỏi cần chuẩn bị bữa sáng cho ngươi.
Trang Duệ từ trong lều trại đi ra, phát hiện bạch sư đang cắn xé một con thỏ hoang béo tròn, có thể là khí hậu ở cao nguyên lạnh lẽo, cho nên con thỏ này khoảng chừng năm sáu cân, so với thỏ hoang ở trong nội địa thì lớn hơn. Bộ lông khắp người đề có màu xám nhàn nhạt, yết hầu đã bị bạch sư cắn đứt.
- Tiểu Trang, tôi chưa bao giờ thấy con chó ngao Tây Tạng nào lớn như con của cậu, cũng là con chó ngao tây tạng tốt nhất.
Gia Thố đang đánh răng, nhìn thấy Tang Duệ đi ra thì vẻ mặt hâm mộ hướng về phía Trang Duệ giơ ngón tay cái lên. Hắn gần như đã chạy khắp khu Tây Tạng nhưng mà chưa từng gặp qua con chó ngao Tây Tạng nào thuần chủng giống như bạch sư.
- Gia Thố đại ca, bạch sư của tôi chính là thần giữ nhà của Tuyết Sơn.
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười tự hào, bạch sư dường như cũng hiểu được lời nói của bọn hắn, quay đầu gầm nhẹ vài tiếng, sau đó lại dồn hết chú ý vào con thỏ hoang.
- Ăn chút gì đi, hôm nay chúng ta cần phải đi tới huyện Tả Cống.
Sau khi rửa mặt xong, Tác Nam cầm một xâu thịt xông khỏi và một cốc ta ba. Ta ba kỳ thật chính là lúa mì Thanh Khoa Diện được sao lên, bên trong có bỏ thêm một chút đường. Khi ăn thì chỉ cần đổ chút nước sôi vào, cũng có thể pha thêm rượu lúa mì Thanh Khoa hoặc là bơ tổng hợp, để tạo thành thức ăn hỗn hợp.
- Tác Nam đại ca, hôm nay sợ rằng không đến kịp?
Trang Duệ đã từng đi qua con đường này, lúc ấy cần phải đi ba bốn ngày, tuy rằng khoảng cách không tính là xa, nhưng mà đường núi khó đi, nếu đi theo đường ô tô thì phải mất tới năm sáu ngày.
Gia Thố vừa nhìn sắc trời, tự tin nói:
- Không sai biệt lắm, hôm nay hẳn là không có mưa, chạy nhanh một chút, là có thể đi tới huyện Tả Cống.
Sau khi mấy người ăn sáng xong, thì tay chân nhanh nhện thu lại đám lều trại, lại dội nước dập tắt đống lửa trại ngày hôm qua.
Chỉ là có nói gì thì Bành Phi cũng không muốn ngồi lên cái xe khác, cuối cùng Ba Tang phải lên xe của Gia Thố, xe của Trang Duệ thì chở bạch sư và Bành Phi.
Tuyến đường của Gia Thố cực kỳ khó đi, có khi phải đi xuyên qua vực sâu giữ ahi ngọn núi cao, nhưng mà phong cảnh ven đường cũng rất đẹp, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những bầy dê vàng ở lưng chừng núi. Tác Nam ngồi trong xe phía trước lấy ra camera không ngừng quay lại những cảnh tượng này.
Ngoại trừ thời gian nửa giờ ăn cơm trơ, thì mọi người chạy xe liên tục từ sáu giờ sáng đến mười giờ tôi, rốt cục cũng đã chạy tới thị trấn Tả Cống.
Tả Cống huyện nằm ở khu tự trị đông nam bộ của Tây Tạng, là trung tâm của khu đông nam bộ. Phía bắc dựa vào Sát Nhã, phía đông giáp Man Khang, phía nam gần Đức Khâm. Là nơi giao giới của bốn phương tám hướng.
Phong cảnh của huyện Tả Cống chủ yếu là núi non, Đa Lạp sơn, Trà Ngõa Châu sơn, Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát sơn, giao giới với Vân nam ở Mai Lý Tuyết sơn. Có ngọn núi Tước Lạ cao nhất, độ cao so với mặt nước biển là 5434 mét, độ cao trung bình của toàn bộ huyện so với mặt nước biển là 3750 mét.
Mai Lý Tuyết Sơn là một trong những khu cảnh điểm du lịch quan trọng nhất, phong cảnh tự nhiên cực kỳ hoang sơ, được dân chúng địa phương coi là Thần Sơn, hàng năm đều tiến hành hương khói nối liền không dứt.
Dựa theo lời nói của tiểu lạt ma Ba Tang, bạch sư chính là thần giữ nhà của Mai Lý Tuyết Sơn.
Hẳn là đã liên hệ với nơi này từ sớm, sau khi vừa tới huyện Tả Cống, Gia Thố lái thẳng xe tới một khu nhà trọ của chính phủ. Trang Duệ phát hiện trong lúc đăng kí, Tác Nam chỉ cầm thư giới thiệu theo. Danh nghĩa cũng là nhân viên cơ cấu từ thiện của Hồng Kông, đi đến nơi này để khảo sát tình hình thực tế.
Bởi vì thân thể của Bành Phi đang bị thương, nên đoạn đường mười bốn mười lăm giờ này, đều là một mình Trang Duệ lái xe, sau khi đến nhà trọ, Trang Duệ cũng không đi ăn cơm chiều, mà đi thẳng về phòng nằm ngủ.
Lấy thể chất thân thể của Trang Duệ thực ra cũng không có cảm giác gì, chủ yếu là tinh thần căng thẳng, trải qua một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại hoàn toàn sung mãn khiến cho Tác Nam và Gia Thố đều cảm thấy kỳ quái, tính chất thân thể của tiểu tử này thật là tốt.
- Tác Nam đại ca, chúng ta đi tìm kiếm hỏi thăm như thế nào đây?
Sau khi ăn chút đồ ăn ở trong nhà trọ, mấy người cùng đi tới phòng Tác Nam.
Tìm kiếm linh đồng chuyển thế đầu thai như thế nào, Trang Duệ và Bành Phi còn cả tiểu lạt ma, đều là không có một chút kinh nghiệm, chỉ có hơn mười năm trước Tác Nam đã từng tham gia hoạt động tìm kiếm vị Ban Thiền thứ mười một.
- Là như thế này, thân phận của tiểu Trang bây giờ là một nhà từ thiện chuyên cứu trợ những đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh, cần phải đi đến vùng núi Man Khang xa xôi của huyện Tả Công, làm một cái công tác khảo sát phòng chống bệnh cho trẻ nhỏ.
Đây là mẫu đăng ký, mỗi một đứa trẻ mới được sinh ra trong mấy tháng nay chúng ta đều phải đăng ký, sau đó tìm kiếm từng chút một.
Lời nói của Tác Nam khiến cho Trang Duệ trợn mắt há mồm, việc này bọn họ không cần hỏi xem mình có đồng ý hay không thì đã sắp xếp xong xuôi thân phận cho mình rồi, lại còn chuẩn bị cả mẫu đăng ký nữa, xem ra việc mình giả làm nhân viên từ thiện đã được quyết định từ sớm rồi.
- Được rồi, mọi người nói như thế nào, tôi là như thế là được.
- Trang Duệ gật đầu bất đắc dĩ, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới, sau này chính mình sẽ nhân được không ít quà tặng.
Cũng may cái gọi là đại biểu cũng không cần phải là chuyên gia trên phương diện y học. Bằng không thì Trang Duệ cũng sẽ phải lúng túng.
- Gia Thố đại ca, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?
Sau khi mở một cuộc hội nghị ngắn gọn trong phòng, Gia Thố liền gọi mọi người lên xe, sau khi quanh quẩn nửa vòng quanh thị trấn, Trang Duệ nhìn không được cầm lấy cái bộ đàm trên xe hỏi.
- Đến nơi rồi.
Bên kia vừa mới truyền đến thanh âm thì xe liền dừng lại. Trang Duệ nhìn ra phía trước, thì ra là bệnh viện, ở cửa bệnh viện còn có hơn mười người đang đứng, mặt khác còn treo một bức khẩu hiệu màu đỏ, bên trên có viết chữ gì, Trang Duệ thật ra cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi dừng xe ở bên cạnh chiếc xe của Gia Thố, Trang Duệ dẫn Bành Phi và bạch sư xuống xe.
- Lần này thật sự cần phải giải quyết một chút vấn đề những đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh, nếu như có đứa trẻ nào bị bệnh, chúng ta phải báo lại cho cấp trên, sẽ có nhân viên chân chính xuống đây điều trị.
Sau khi Tác Nam xuống xe, nhìn thấy bộ dạng mơ màng của Trang Duệ thì giải thích cho hắn một chút, nói cách khác, thân phận của Trang Duệ cũng không phải hoàn toàn bịa đặt.
Hoạt động tìm kiếm lần này sở dĩ phải phức tạp như thế, là bởi vì chuyện tình phật sống chuyển thế đầu thai đối với Tây Tạng mà nói, là một chuyện tình cực kỳ long trọng, không chỉ cần phải lo lắng đến cảm xúc của nhân dân Tây Tạng, mà còn phải phòng ngừa xã hội quốc tế nhúng tay can dự vào.
Quá trình tìm kiếm vị Ban Thiền thứ mười một kia, đã từng có một vị lạt ma ăn cây táo rào cây sung hùng hồn tuyên bố mình đã tìm được Ban Thiền chuyển thế đầu thai rồi, tuy rằng bị đông đảo phật tử trong và ngoài nước không thừa nhận, nhưng mà cũng đã tảo thành ảnh hưởng không tốt.
Phật sống Ba Lạc Châu là người từng dạy dỗ cho Ban Thiền thứ mười một, địa vị của ngài ở trong phật giáo cũng cực kỳ cao quý, vì thế việc tìm kiếm linh đồng do hắn chuyển thế đầu thai cũng được rất nhiều tín đồ trong và ngoài nước chú ý. Bất kể là trung ương chính phủ, hay là người đứng đầu phật giáo để cực kỳ chú ý đến chuyện này.
Khi phật sống viên tịch, phương hướng tọa hóa chính là quay mặt về phương hướng huyện Tả Cống Mai Lý Tuyết Sơn của Vân Nam, rồi sau đó vài vị cao tăng đi đến đây thần hồ cũng là cảm ứng được cái phương hướng này.
- Gia Thố, cậu thấy thế nào?
Tuy rằng Tác Nam là người dẫn đầu, nhưng nếu bàn về quen thuộc đại thảo nguyên thì vẫn cần phải hỏi ý kiến của Gia Thố.
- Buổi tối thì không thể nào đi qua đại thảo nguyên được, chúng ta cần phải tìm một khu đất cao không có một giọt nước để hạ trại.
Sau khi trận giông bão kết thúc thì đã là hơn năm giờ chiều, nếu tiếp tục chậm trễ thêm thì có thể mặt trời sẽ lặn mất.
Lốp của hai chiếc xe việt dã đều là đặc chế, cho dù đi ở trên đám cỏ lầy lội, cũng chỉ chậm hơn một chút thôi, dưới sự dẫn dắt của Gia Thố, sau khi chạy trên đại thảo nguyên hơn hai giờ, đợi cho đến khi toàn bộ sắc trời đã trở nên tối đen, thì đoàn xe đã dừng lại ở trên một khu đất đồi cao khoảng chừng bảy tám thước so với mặt đất.
Lán trại rất nhanh đã được dựng lên. Trang Duệ và Ba Tang thật ra không giúp được bao nhiêu, thân thể của Bành Phi đang bị thương cũng chỉ đứng một bên quan sát, nhưng Tác Nam lại khiến cho mọi người lắp bắp kinh hãi. Hắn có thể thực hiện thuần thục các động tác dựng lều trại, dường như là thường xuyên đi ra ngoài du lịch, nên có thể làm được tất cả mọi việc vậy.
Tổng cộng đã dựng được ba cái lều trại, hai cái lều bạt để che cho hai chiếc xe việt dã. Mặt khác ở trung tâm của hình tam giác do ba cái lán trại tạo thành còn có một đống lửa trại rất lớn.
Nhiệt độ không khí buổi tối đã bắt đầu thay đổi, đại khái chỉ còn hơn mười độ. Ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng đám thịt dê mang tới từ trên xe, Trang Duệ không khỏi nghĩ tới đêm ở trên thảo nguyên năm ngoái.
Lúc đó anh em nhà họ Bách ở Hồng Kông cũng ở phía xa, Chu Thụy ở Bành Thành thì bận đến tối tăm mặt mũi, về phần Lôi Lôi và Tần Huyên Băng thì lại tiện nghi cho bản thân và Lưu Xuyên.
Trang DUệ đã từng hỏi Tần Huyên Băng là nàng có hảo cớm với mình từ lúc nào. Tần Huyên Băng trả lời đó là lần cắm trại ở trên thảo nguyên. Hai người gặp gỡ thật là kỳ diệu, nhờ một đêm đó cũng khiến cho hai người lúc ấy còn chưa xứng đôi đi đến với nhau.
- Tiểu Trang, uống một ngụm rượu cho ấm áp, ban đêm sẽ cảm thấy lạnh đó.
Một con dê được nướng vàng óng, tản ra mùi hương mê người. Gia Thố một tay cầm dao, rất lão luyện cắt xuống từng miếng thịt gói trong giấy dầu rồi đặt ở trước mặt mọi người, mà Tác Nam thì lại lấy ra một chai rượu lúa mì Thanh Khoa, đưa cho Trang Duệ.
- Tác Nam đại ca, uống rượu say cũng không sao chứ? Buổi tối rất cáo thể bị sói hoang ở trên thảo nguyên tấn công.
Nghĩ lại tình hình bị đàn sói hoang tấn công năm ngoái, Trang Duệ vẫn có chút không rét mà run, nếu không phải là Chu Thụy chuẩn bị đầy đủ đạng dược sung túc, thì nói không chừng đám người bọn hắn đều đã vào trong bụng sói rồi.
- Ha Ha, không cso việc gì, ngày hè thực vật trên thảo nguyên sung túc, sẽ không có cả bầy sói hoang, nếu chỉ có một hai con sói hoang đến, thì có con chó ngao Tây Tạng của cậu ở đây, hoàn toàn không phải sợ.
Gia Thố nghe vậy thì nở nụ cười, thứ đáng sợ nhất ở trên đại thảo nguyên không phải là sói hoang, mà là thời tiết ác liệt. Nhưng mà mùa hè thì tương đối tốt, nếu là mùa đông thì có đôi khi tuyết phủ kín đường, bị nhốt một chỗ mười ngày nửa tháng đều là chuyện rất bình thường.
- Tốt lắm, chúng ta uống một chút, tôi đi lấy thêm rượu.
Trang Duệ nghe thấy lời nói của Gia Thố, thì đứng dậy đi vào trong xe cầm hai chai Mao Thai ra, đây là rượu hắn lấy ở trong tủ rượu của biệt thự.
- Rượu ngon, Mao Thai thật là hấp dẫn.
Tác Nam nhìn thấy Trang Duệ lấy chai rượu ra thì ánh mắt không khỏi sáng lên, tuy rằng hắn cũng là nhân viên của chính phủ, nhưng mà thuộc đơn vị địa phương, bình thường rất ít khi có cơ hội uống Mao Thai.
Bành Phi đang bị thương, tiểu lạt ma không uống rượu, hai chai Mao Thai rất nhanh đã bị ba người Trang Duệ uống hết, một con dê nướng cũng bị mất người ăn hết, sau khi bỏ thêm củi vào đống lửa, mọi người quay lại lều trại của mình nghỉ ngơi.
Ở trong lều trại còn có một cái túi ngủ, chui vào bên trong chỉ cần kéo khóa lại, chỉ chừa ra mắt mũi ở bên ngoài, rất là ấp áp, mệt mỏi đi hơn một ngày đường, hơn nữa còn gặp giông bão tấn công, tất cả mọi người đều đã quá mệt mỏi rồi, chỉ chốc lát từ trong lều trại liền vang lên tiếng ngáy.
Bạch sư thì bò tới bên ngoài lều Trang Duệ, tuy rằng hai mắt nhắm nghiền, nhưng hai cái lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng, bạch sư vẫn một mực chấp hành nhiệm vụ thủ hộ.
Ban đêm trên đại thảo nguyên cực kỳ im lặng, chỉ có gió nhẹ thổi qua bụi cỏ, phát ra thanh âm sa sa, cũng không có xuất hiện tình cảnh bầy sói hoang tấn công như trong tưởng tượng của Trang Duệ. Hắn ngủ một mạch đến sáng sớm ngày hôm sau, khi bạch sư gầm lên một tiếng thì Trang Duệ mới tỉnh giấc, nhìn xuống đồng hồ thì mới có sáu giờ sáng.
- Được, như vậy khỏi cần chuẩn bị bữa sáng cho ngươi.
Trang Duệ từ trong lều trại đi ra, phát hiện bạch sư đang cắn xé một con thỏ hoang béo tròn, có thể là khí hậu ở cao nguyên lạnh lẽo, cho nên con thỏ này khoảng chừng năm sáu cân, so với thỏ hoang ở trong nội địa thì lớn hơn. Bộ lông khắp người đề có màu xám nhàn nhạt, yết hầu đã bị bạch sư cắn đứt.
- Tiểu Trang, tôi chưa bao giờ thấy con chó ngao Tây Tạng nào lớn như con của cậu, cũng là con chó ngao tây tạng tốt nhất.
Gia Thố đang đánh răng, nhìn thấy Tang Duệ đi ra thì vẻ mặt hâm mộ hướng về phía Trang Duệ giơ ngón tay cái lên. Hắn gần như đã chạy khắp khu Tây Tạng nhưng mà chưa từng gặp qua con chó ngao Tây Tạng nào thuần chủng giống như bạch sư.
- Gia Thố đại ca, bạch sư của tôi chính là thần giữ nhà của Tuyết Sơn.
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười tự hào, bạch sư dường như cũng hiểu được lời nói của bọn hắn, quay đầu gầm nhẹ vài tiếng, sau đó lại dồn hết chú ý vào con thỏ hoang.
- Ăn chút gì đi, hôm nay chúng ta cần phải đi tới huyện Tả Cống.
Sau khi rửa mặt xong, Tác Nam cầm một xâu thịt xông khỏi và một cốc ta ba. Ta ba kỳ thật chính là lúa mì Thanh Khoa Diện được sao lên, bên trong có bỏ thêm một chút đường. Khi ăn thì chỉ cần đổ chút nước sôi vào, cũng có thể pha thêm rượu lúa mì Thanh Khoa hoặc là bơ tổng hợp, để tạo thành thức ăn hỗn hợp.
- Tác Nam đại ca, hôm nay sợ rằng không đến kịp?
Trang Duệ đã từng đi qua con đường này, lúc ấy cần phải đi ba bốn ngày, tuy rằng khoảng cách không tính là xa, nhưng mà đường núi khó đi, nếu đi theo đường ô tô thì phải mất tới năm sáu ngày.
Gia Thố vừa nhìn sắc trời, tự tin nói:
- Không sai biệt lắm, hôm nay hẳn là không có mưa, chạy nhanh một chút, là có thể đi tới huyện Tả Cống.
Sau khi mấy người ăn sáng xong, thì tay chân nhanh nhện thu lại đám lều trại, lại dội nước dập tắt đống lửa trại ngày hôm qua.
Chỉ là có nói gì thì Bành Phi cũng không muốn ngồi lên cái xe khác, cuối cùng Ba Tang phải lên xe của Gia Thố, xe của Trang Duệ thì chở bạch sư và Bành Phi.
Tuyến đường của Gia Thố cực kỳ khó đi, có khi phải đi xuyên qua vực sâu giữ ahi ngọn núi cao, nhưng mà phong cảnh ven đường cũng rất đẹp, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những bầy dê vàng ở lưng chừng núi. Tác Nam ngồi trong xe phía trước lấy ra camera không ngừng quay lại những cảnh tượng này.
Ngoại trừ thời gian nửa giờ ăn cơm trơ, thì mọi người chạy xe liên tục từ sáu giờ sáng đến mười giờ tôi, rốt cục cũng đã chạy tới thị trấn Tả Cống.
Tả Cống huyện nằm ở khu tự trị đông nam bộ của Tây Tạng, là trung tâm của khu đông nam bộ. Phía bắc dựa vào Sát Nhã, phía đông giáp Man Khang, phía nam gần Đức Khâm. Là nơi giao giới của bốn phương tám hướng.
Phong cảnh của huyện Tả Cống chủ yếu là núi non, Đa Lạp sơn, Trà Ngõa Châu sơn, Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát sơn, giao giới với Vân nam ở Mai Lý Tuyết sơn. Có ngọn núi Tước Lạ cao nhất, độ cao so với mặt nước biển là 5434 mét, độ cao trung bình của toàn bộ huyện so với mặt nước biển là 3750 mét.
Mai Lý Tuyết Sơn là một trong những khu cảnh điểm du lịch quan trọng nhất, phong cảnh tự nhiên cực kỳ hoang sơ, được dân chúng địa phương coi là Thần Sơn, hàng năm đều tiến hành hương khói nối liền không dứt.
Dựa theo lời nói của tiểu lạt ma Ba Tang, bạch sư chính là thần giữ nhà của Mai Lý Tuyết Sơn.
Hẳn là đã liên hệ với nơi này từ sớm, sau khi vừa tới huyện Tả Cống, Gia Thố lái thẳng xe tới một khu nhà trọ của chính phủ. Trang Duệ phát hiện trong lúc đăng kí, Tác Nam chỉ cầm thư giới thiệu theo. Danh nghĩa cũng là nhân viên cơ cấu từ thiện của Hồng Kông, đi đến nơi này để khảo sát tình hình thực tế.
Bởi vì thân thể của Bành Phi đang bị thương, nên đoạn đường mười bốn mười lăm giờ này, đều là một mình Trang Duệ lái xe, sau khi đến nhà trọ, Trang Duệ cũng không đi ăn cơm chiều, mà đi thẳng về phòng nằm ngủ.
Lấy thể chất thân thể của Trang Duệ thực ra cũng không có cảm giác gì, chủ yếu là tinh thần căng thẳng, trải qua một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại hoàn toàn sung mãn khiến cho Tác Nam và Gia Thố đều cảm thấy kỳ quái, tính chất thân thể của tiểu tử này thật là tốt.
- Tác Nam đại ca, chúng ta đi tìm kiếm hỏi thăm như thế nào đây?
Sau khi ăn chút đồ ăn ở trong nhà trọ, mấy người cùng đi tới phòng Tác Nam.
Tìm kiếm linh đồng chuyển thế đầu thai như thế nào, Trang Duệ và Bành Phi còn cả tiểu lạt ma, đều là không có một chút kinh nghiệm, chỉ có hơn mười năm trước Tác Nam đã từng tham gia hoạt động tìm kiếm vị Ban Thiền thứ mười một.
- Là như thế này, thân phận của tiểu Trang bây giờ là một nhà từ thiện chuyên cứu trợ những đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh, cần phải đi đến vùng núi Man Khang xa xôi của huyện Tả Công, làm một cái công tác khảo sát phòng chống bệnh cho trẻ nhỏ.
Đây là mẫu đăng ký, mỗi một đứa trẻ mới được sinh ra trong mấy tháng nay chúng ta đều phải đăng ký, sau đó tìm kiếm từng chút một.
Lời nói của Tác Nam khiến cho Trang Duệ trợn mắt há mồm, việc này bọn họ không cần hỏi xem mình có đồng ý hay không thì đã sắp xếp xong xuôi thân phận cho mình rồi, lại còn chuẩn bị cả mẫu đăng ký nữa, xem ra việc mình giả làm nhân viên từ thiện đã được quyết định từ sớm rồi.
- Được rồi, mọi người nói như thế nào, tôi là như thế là được.
- Trang Duệ gật đầu bất đắc dĩ, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới, sau này chính mình sẽ nhân được không ít quà tặng.
Cũng may cái gọi là đại biểu cũng không cần phải là chuyên gia trên phương diện y học. Bằng không thì Trang Duệ cũng sẽ phải lúng túng.
- Gia Thố đại ca, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?
Sau khi mở một cuộc hội nghị ngắn gọn trong phòng, Gia Thố liền gọi mọi người lên xe, sau khi quanh quẩn nửa vòng quanh thị trấn, Trang Duệ nhìn không được cầm lấy cái bộ đàm trên xe hỏi.
- Đến nơi rồi.
Bên kia vừa mới truyền đến thanh âm thì xe liền dừng lại. Trang Duệ nhìn ra phía trước, thì ra là bệnh viện, ở cửa bệnh viện còn có hơn mười người đang đứng, mặt khác còn treo một bức khẩu hiệu màu đỏ, bên trên có viết chữ gì, Trang Duệ thật ra cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi dừng xe ở bên cạnh chiếc xe của Gia Thố, Trang Duệ dẫn Bành Phi và bạch sư xuống xe.
- Lần này thật sự cần phải giải quyết một chút vấn đề những đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh, nếu như có đứa trẻ nào bị bệnh, chúng ta phải báo lại cho cấp trên, sẽ có nhân viên chân chính xuống đây điều trị.
Sau khi Tác Nam xuống xe, nhìn thấy bộ dạng mơ màng của Trang Duệ thì giải thích cho hắn một chút, nói cách khác, thân phận của Trang Duệ cũng không phải hoàn toàn bịa đặt.
Hoạt động tìm kiếm lần này sở dĩ phải phức tạp như thế, là bởi vì chuyện tình phật sống chuyển thế đầu thai đối với Tây Tạng mà nói, là một chuyện tình cực kỳ long trọng, không chỉ cần phải lo lắng đến cảm xúc của nhân dân Tây Tạng, mà còn phải phòng ngừa xã hội quốc tế nhúng tay can dự vào.
Quá trình tìm kiếm vị Ban Thiền thứ mười một kia, đã từng có một vị lạt ma ăn cây táo rào cây sung hùng hồn tuyên bố mình đã tìm được Ban Thiền chuyển thế đầu thai rồi, tuy rằng bị đông đảo phật tử trong và ngoài nước không thừa nhận, nhưng mà cũng đã tảo thành ảnh hưởng không tốt.
Phật sống Ba Lạc Châu là người từng dạy dỗ cho Ban Thiền thứ mười một, địa vị của ngài ở trong phật giáo cũng cực kỳ cao quý, vì thế việc tìm kiếm linh đồng do hắn chuyển thế đầu thai cũng được rất nhiều tín đồ trong và ngoài nước chú ý. Bất kể là trung ương chính phủ, hay là người đứng đầu phật giáo để cực kỳ chú ý đến chuyện này.
Khi phật sống viên tịch, phương hướng tọa hóa chính là quay mặt về phương hướng huyện Tả Cống Mai Lý Tuyết Sơn của Vân Nam, rồi sau đó vài vị cao tăng đi đến đây thần hồ cũng là cảm ứng được cái phương hướng này.
Bình luận facebook