Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 734
- Ai da, ta nói tiểu tử ngươi. Này này đừng làm thế? Đi đi, đi chỗ khác chơi đi.
Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ nghe thấy có tiếng ồn ào liền ngước mắt nhìn về phía đường, hắn liền thấy cón một nhóm thanh niên còn trẻ đầu tóc đang bị rối bù.
"Chậc chậc hẳn là kiệt tác của tiểu Kim Điêu, sau này xem ra phải đội mũ mới được."
Trang Duệ dở khóc dở cười tiện tay túm lấy tiểu Kim Vũ, cúi người xuống nhúng nửa người nó trong nước, nói:
- Nghịch ngợm nữa, ta cho ngươi tắm rửa.
- Nha nha!
Tiểu Kim Vũ vỗ mạnh hai cánh hất nước về phía mặt Trang Duệ, rồi nhanh chóng bay đến cái núi giả giữa hồ nước, đắc ý hướng về phía Trang Duệ kêu mấy tiếng.
Tiểu Kim Điêu giờ đây vũ mao đã có màu trắng xem với màu hồng, cánh nó bị nhúng nước liền theo vũ mao chảy xuống không thấm một giọt nước nào.
Vũ mao Kim Điêu cực kì quý, ở quốc tế nó có giá rất cao, thường thường một cây lông đuôi Kim Điêu trưởng thành cũng có thể bán với giá hơn ngàn Dollar, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho rất nhiều người săn bắt Kim Điêu.
- Lão đệ, đệ thật là xấu bụng, bản thân thì cả ngày hưởng phúc chốn tiên cảnh, để cho ca ca phải ở ngoài liều chết liều sống, ta phản đối ta muốn tăng tiền lương.
Trong hai tháng thời gian này thì đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Vân tới Tứ Hợp Viện của Trang Duệ. Sau khi vào cửa chính, miệng không thể khép lại được, khác với phòng làm việc có cả điều hòa ở nhà bảo tàng, nơi đây có hoa viên điểu ngữ hoa hương.
Quả thực như là đi vào tiên cảnh vậy.
Ách, Điểu ngữ đương nhiên là tiếng Kim Điêu rồi, ở trong sân này chỉ có mỗi mình nó sống, các con chim khác bị hấp dẫn bởi cây cối nơi đây khi đến chỗ này đã thành đồ ăn trong bụng Kim Vũ mất rồi.
Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Được rồi, Hoàng Phủ huynh, hàng năm tăng cho huynh một trăm vạn đi, bất quá bộ phòng hoa viên kia cũng chưa có. A,.. bên chỗ tiểu khu của Âu Dương Quân hình như mới khai thác được mười mấy hoa viên có bồn chậu, diện tích khoảng ba trăm thước vuôn thì phải, giá bán với bên ngoài không sai biệt lắm chỉ khoảng 1000 vạn thôi.
Làm đại cổ đông công ty địa sản, trong tay Trang Duệ có lưu lại năm bộ hoa viên như vậy. Chuẩn bị lưu một bộ cho Hoàng Phủ Vân cùng Vân Mạn coi như là tặng lễ vật kết hôn cho bọn họ.
- Ừ, vậy ta không muốn phòng ốc nữa, cái kia không chi nổi.
Sau khi Hoàng Phủ Vân nghe được lời Trang Duệ nói, cũng không đề cập đến việc tăng lương nữa, một năm một trăm vạn, mười năm mới đủ cái phòng đó, lại nói mười năm sau này phòng ốc kia chưa biết đã tăng đến giá nào ?
- Uống trà, uống trà. Có người tặng cho trà Phổ Nhỉ, hạ huyết áp, lại còn làm ấm bụng giảm cân nhưỡng nhan nữa.
Trang Duệ cười cười rót cho Hoàng Phủ Vân một chén trà. Gần đây ở nhà buồn chán, Trang Duệ sau khi nấu cơm xong không có việc gì liền ngồi dưới bóng cây cùng mẹ vợ, ngâm lấy một bình trà, vui đùa với tiểu gia hỏa nhà Âu Dương Quân. Như là một vị thần tiên sống một cuộc sống bình thường.
Trong khoảng thời gian này trà Phổ Nhỉ lưu hành khá nhiều, Âu Dương Chấn Vũ thỉnh thoảng mang về mấy gói trà cũng bị Trang Duệ lấy mất. Nghe nói có cả công hiệu giảm cân nên Từ đại minh tinh cả ngày ép Âu Dương Quân ngâm cho nàng mấy bình để uống.
- Trà này có mùi vị khác quá?
Trà Phổ Nhỉ trong mấy năm gần đây mới được lưu hành thường xuyên. Hoàng Phủ Vân uống một hớp trà nóng không khỏi nhíu mày.
- Ha ha. Vật này dùng để biếu tặng, lâu ngày không uống tới huynh đã thấy mùi vị khác rồi chứ.
Trang Duệ cùng Hoàng Phủ Vân nói chuyện tào lao mấy câu liền hỏi:
- Đem chuyện kia nói một chút đi, trên tay đối phương có bao nhiêu vật, giá cả bán ra sao?
Nghe thấy Trang Duệ nhắc tới việc công sự, sắc mặt Hoàng Phủ Vân chuyển sang nghiêm túc nói:
- Đây là chúng ta thu mua tin tức từ một vị hội viên Vip, uy tín vô cung cao. Hơn nữa Điền lão sư đã từng xem qua nhóm đồ sứ này. Theo Điền lão sư hẳn là đồ thật bất quá số tiền thu mua tương đối lớn cho nên đệ nên tới xem xét.
Điền lão sư theo lời Hoàng Phủ Vân chính là một trong sô các vị đồng nghiệp của Kim Bàn Tử, cũng là nghiên cứu viên của viện bảo tàng Cố Cung, ở ngành gốm sứ thành tựu phi thường cao. Hơn nữa đã từng đi cùng với Trang Duệ qua Tế Nam tham gia hoạt động giám dân gian.
Điền Phàm là chuyên gia lâu năm nổi danh với việc giám định gốm sứ, cũng là một trong những vị chuyên gia ở tổ chuyên gia mạng lưới giám định, có độ tin cậy vô cùng cao.
Trang Duệ đề nghị cái chế độ hội viên Vip kia nay đã vô cùng náo nhiệt. Hơn một tháng qua, trong các hội viên đã cống hiến hơn hai mươi đồ vật, đã trải qua nhóm chuyên gia Mã lão sư tổ chức giám định, không một người nào mua phải đồ dỏm. Các chuyên gia khác đến từ khắp nơi trên cả nước đối với mạng web này đánh giá vô cùng cao.
Hoàng Phủ Vân lợi dụng mạng web này chiếm được không ít tin tức mật. Nhờ vậy mà sưu tập được cho Định Quang bảo tàng không ít tinh phẩm.
- Tổng cộng có bao nhiêu đồ vật? Đối phương ra giá bao nhiêu?
Chợ đen sở dĩ xưng là chợ đen bởi vì các đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hơn nữa phương thức giao dịch vô cùng đa dạng.
Trang Duệ biết, chợ đen các vật có thể tiến hành giao dịch trước, không cần phải tiến hành đấu giá.
Đồ cổ cao thâm trắc mặc, cho dù là người hành nghề mấy chục năm cũng không dám chắc chắn là mỗi lần mình mua đều là đồ thật được.
Cho nên ở chợ đen trên đấu giá có rất nhiều thứ. Chợ đen tổ chức bán đấu giá cũng chỉ là lấy số tiền huê hồng, trợ giúp cho những người khác, không giống như người ngoài suy đoán, đồ chợ đen chính là của bọn họ đem bán ra ngoài.
- Đây là ảnh, tổng cộng có ba mươi hai đồ gốm màu đời Đường. Gốm ba màu có:mã, lạc đà, cung nữ thật là may mắn khi đào được những vật này bởi nó cơ hồ là khuôn mẫu của gốm màu.
Hoàng Phủ Vân vừa nói vừa lấy ra một tập ảnh dầy trong túi đưa cho Trang Duệ xem.
Trong miệng nói tiếp:
- Phẩm chất gốm ba màu mã và lạc đà cũng không tệ, giá thấp nhất là 50 vạn một vật, mà tám bộ cung nữ kia đối phương đòi tới 600 vạn.
Nhóm gốm sứ này cộng tất cả lại giá tiền cũng phải vượt qua 2000 vạn, mặc dù Hoàng Phủ Vân trong tay có đủ tiền tiêu nhưng hắn không dám tùy tiện mua lại, nhất định trước tiên phải trưng cầu ý kiến của Trang Duệ đã.
- Nếu nói như vậy, vật mới được khai quật hẳn phải có một đoạn thời gian rồi.
Trang Duệ liếc nhìn ảnh: đồ vật trên ảnh đều mang một màu sắc thái tiên diễm, bọn thị nữ bộ mặt tròn phong, cảnh vật được sơ phác trông sinh động rất thật, màu sáng diễm lệ tạo nên hơi thở sinh hoạt phú quý giàu sang. Nhìn theo góc độ quay chụp khá rõ ràng một điều là dấu vết khai quật rất mờ nhạt.
Bất quá sau thời đại nhà Đường, qua các triều đại người thu thập gốm màu đời Đường không bao giờ suy giảm, dân gian cất giấu tinh phẩm không ít. Xem như bên Quan Trung thập bát lăng, qua hơn ngàn năm nay bị trộm ra các dụng cụ gốm sứ đâu chỉ là hàng vạn hàng nghìn vật.
Trang Duệ cũng không dám chắc chắn ảnh chụp này là giả, gốm màu đời Đường từ trước đến giờ lấy sắc thái hoa lệ mà nổi danh. Riêng từ mấy hình ảnh này xem qua, từ việc tạo hình đến sắc thái là hoàn toàn phù hợp với đặc thù của gốm màu đời Đường.
- Những đồ vật này đã bị bán chưa? Trước tiên có thể xem qua một chút được không?
Trang Duệ nhìn ảnh cũng có chút động tâm, nếu như những đồ vật này đều là thật, như vậy có thể bổ sung vào bảo tàng nơi gốm màu đời Đường đang trống không. Tiêu mất 2000 vạn tính ra cũng không nhiều.
Bất quá cất dấu trong cái vòng luẩn quẩn này là một vũng bùn, là người trong vòng tròn này, thường xuyên bị lấm giày Trang Duệ chỉ có thể tin vào đôi mắt của mình, không nhìn thấy vật hắn chắc chắn sẽ không đồng ý giao dịch.
- Những đồ này không đem đấu giá, nó được lão bản của chợ đen thay mặt bằng hữu bán, trước tiên có thể nhìn hàng nhưng có thể là sẽ không có đủ hàng để xem.
Hoàng Phủ Vân biết rõ vị lão bản trẻ tuổi này, ánh mắt phi thường độc. Tính ra từ khi hắn và Trang Duệ quen biết tới nay chưa có lần nào mà Trang Duệ ở ngành đồ cổ mà thất thủ một lần. Người trong giang hồ thân bất vô kỷ.
Nhưng mà Trang lão bản chưa từng chịu thiệt lấy một lần.
Mục đích Hoàng Phủ Vân tới lần này cũng chính là muốn Trang Duệ xuất sơn giám định mấy thứ đồ vật kia.
- Được, vậy thì nhờ huynh liên lạc. Đúng rồi, thời gian chớ vượt quá ba ngày, đệ còn phải hảo hảo đi học, sau này có việc gì huynh cũng không nên ảnh hưởng đến việc học tập của đệ.
Trang Duệ nói thật, thoáng cái mà đã mấy ngày nữa là hắn phải đi Đại Kinh báo danh.
Ly khai sân trường đã nhiều năm, nay Trang Duệ đối với lần trở về này tâm tình có hơi chút kích động.
- Ai, Kim Vũ lại đi ra ngoài gây tai họa cho người khác?
Trang Duệ đẩy cửa bước vào phòng phát hiện móng vuốt tiểu kim điêu trước mặt có dính chút máu. Mỗi ngày trước khi ngủ, Trang Duệ đều tháo bộ bao móng vuốt ra cho tiểu kim điêu. Con vật nhỏ này đều thừa dịp cơ hội này đi ra ngoài tác oai tác quái.
Gần đây nhất, không riêng gì con bồ câu trong nhà cũng bị thương. Ngay cả thỉnh thoảng trên bầu trời có bồ câu bay qua, Trang Duệ cũng có thời gian trong một tháng không hề nghe được tiếng chim bồ câu kêu.
Có một ngày hai tỷ muội Âu Dương Uyển và Trương Mụ Lý ra công viên đi dạo, nghe được rất nhiều người nghị luận gần đây có một con chim diều hâu nhỏ thường đến bắt chim nuôi trong nhà. Điều này khiến cho rất nhiều người có chim nuôi trong nhà lo lắng. Đang có người thương nghị với nhau chuẩn bị tổ chức vây bắt con tiểu diều hâu này.
Về đến nhà, Trang Duệ vội vàng khóa chân tiểu kim điêu lại. Con vật nhỏ này liên tục gật đầu đồng ý không đi ra ngoài bắt mồi, nhưng nó vẫn muôn thừa dịp buổi tối, hay sáng sớm chạy ra bên ngoài, còn chạy đến cả công viên.
Trang Duệ cũng không nghĩ đến việc quá mức hạn chế thiên tính của kim điêu. Dù sao đi nữa hiện tại việc sử dụng súng hơi cũng đã bị cấm, ở Bắc Kinh có rất ít người nã súng hơi bắn chim. Hơn nữa kim điêu chưa bao giờ ăn đồ ăn mà người khác đưa cho. Trang Duệ cũng không biết làm cách nào khác, chỉ cần ban ngày tiểu kim điêu ngoan ngoãn ở trong nhà là được.
- Chờ một chút, đừng nóng vội.
Trang Duệ nhìn tiểu kim điêu vỗ cánh phành phạch muốn đậu lên đầu vai mình, vội vàng xua tay ngăn lại. Lấy tấm da treo cạnh cửa đặt lên vai mình, Trang Duệ nói:
- Đi lên đi.
Thứ này là Âu Dương Uyển cố ý cấp cho nhi tử một khối da đệm, tuy không được to nhưng cũng vừa vặn có thể khoát lên trên vai. Cho dù là cặp móng vuốt kia của tiểu kim điêu có bấu chặt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể làm rách được tấm da. Trang Duệ cũng không có vì thế mà bị thương.
Mặt khác, Âu Dương Uyển cũng làm cho Trang Duệ một bộ bao cổ tay dùng vải bố có cho thêm dây thép ở bên trong. Chỉ là cho đến bây giờ Trang Duệ vẫn cảm thấy khó khăn trong việc sử dụng những thứ này. Không phải Trang Duệ không biết sử dụng mà do những thứ này đối với tiểu kim điêu quá vô dụng đi. Trong khoảng thời gian này Trang Duệ muốn tìm một lão thợ thủ công tay nghề cao chế tạo cho hắn một bộ công cụ huấn luyện ưng.
Trước kia Bắc Kinh là địa phương gì? Chính là sao huyệt của quân Bát Kỳ, hàng ngày quân sĩ Bát Kỳ không có việc gì làm đều ra bắt chim ưng về huấn luyện. Từ đó mà quân Bát Kỳ có hẳn một đội quân chim ưng chuyên đi thám thính và đưa tin.
Trước đây có người chuyên môn chế tạo công cụ huấn luyện chim ưng. Lớn thì là một bộ bao cánh tay kiến cố để chim ưng đậu lên, nhỏ thì là những chiếc vòng lục lạc. Tất cả đều được đặc chế cho việc huấn luyện chim ưng. Không chỉ có tính thực dụng mà còn có tính mỹ quan, bằng không những thiếu gia thời đó cũng không có đeo nó trên tay mà đi ra ngoài đường.
Chỉ là cái thời đó đã qua lâu rồi, ngoại trừ trên đại thảo nguyên thì trong thành thị căn bản không thể nào tìm được người nào chơi chim ưng nữa. Trang Duệ cũng không biết mình có thể tìm được một thợ thủ công nào chế tác được một bộ công cụ huấn luyện chim ưng hay không.
- Nha nha...
Biểu hiện của tiểu kim vũ không phải người thường có thể đoán biết được. Đầu tiên là nó phóng uế lên chính móng vuốt của mình, sau đó cư nhiên ngồi chổm hổm xuống đè lên bộ móng vuốt, nó muốn dùng lông của mình để lau đi vết máu còn lưu lại trên dó. Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của nó, Trang Duệ không nhịn được nở nụ cười.
- Coi như ngươi thông minh đi!
Trang Duệ xoa xao đầu tiểu kim điêu rồi xoay người đi ra khỏi phòng nói với Tần Huyên Băng:
- Vợ yêu! Hôm nay anh đi làm trở lại, đến tối sẽ về, em trở vào phòng nghỉ ngơi đi.
Trang Duệ đã có hẹn với Hoàng Phủ Vân, ngày hôm nay xem hàng. Đối phương nghe Trang Duệ muốn xem hàng, nên cố ý chạy ô-tô từ Hà Bắc tới, địa điểm do Trang Duệ chỉ định.
Đối phương ở trog giới đồ cổ cũng là một nhân vật có uy tín và danh dự. Hơn nữa với tài sản của Trang Duệ rất lớn, hắn cũng không sợ không mua được.
Trang Duệ suy nghĩ một lúc rồi mới đến hội sở gặp Âu Dương Quân. Hắn nghĩ để cho tiểu kim vũ cùng đi theo đến đó, hảo hảo để tiểu gia hỏa này hưởng thụ lạc thú bay lượn.
Tần Huyên Băng tức giận liếc mắt nhìn Trang Duệ. Không biết hắn từ đâu tìm được rất nhiều tài liệu nói là trong thời gian đầu mang thai không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt tình dục, nên hắn vẫn luôn đến quấy rầy nàng.
Bụng của Tần Huyên Băng đã to ra rất nhiều, Trang Duệ cẩn thận đỡ vợ đi vào trong phòng, ăn một bát gà tần. Xong xuôi đâu đấy hắn mới mang theo hai con chó ngao và tiểu kim điêu lên xe ô-tô rời khởi Tứ Hợp Viện.
...
Vốn muốn mang theo cả Trứ Bành Phi đi theo nhưng vị trí bên cạnh vị trí lái xe của Trang Duệ đang bị tiểu kim điêu chiến cứ. Hơn nữa, lần này Trang Duệ muốn đi xem đồ cổ cho nên hắn không để Bành Phi đi theo.
- Cần phải đổi một chiếc xe mới...
Vốn chiếc xe này có thể ngồi được năm ngồi cũng không cảm thấy chật chội. Nhưng hiện tại mang theo hai con chó ngao, trên cơ bản là không còn chỗ ngồi. Trang Duệ suy nghĩ có nên mua một chiếc Hummer, bởi vì không gian siêu rộng ở bên trong xe đủ để cho mười người ngồi trong đó.
- Đừng bay quá xa...
Tiểu kim điêu ngồi trong xe hết nhìn đông lại ngó tây. Lúc sau Trang Duệ ở ngã tư đường chờ đèn xanh, hắn mở cửa sổ mái cho tiểu kim điêu bay ra ngoài.
Trang Duệ cũng không có lo lắng, lấy ánh mắt của tiểu kim điêu, có thể ở trong rừng xe cộ mà tìm được vị trí chuẩn xác của mình.
- Mau nhìn kìa lão công! Từ trong chiếc xe kia bay ra một con chim...
- Một con chim? Phải gọi là diều hâu thì mới đúng. Hiện nay người có tiền càng ngày càng xa xỉ, dĩ nhiên nuôi cả diều hâu...
Đèn xanh vừa bật, xe của Trang Duệ nhanh chóng đi về phía trước, phía sau xe của hắn là chiếc xe gia đình của hai vợ chồng vừa bàn tán nọ. Hai vợ chồng này đang bàn tán chuyện có một con diều hâu từ trong một chiếc xe phía trước bay ra rất sôi nổi. Người vợ còn có cảm giác lão công mình không tồi một chút nào, ha người mải nói chuyện đến nỗi ngay cả đèn xanh đã bật mà cũng không biết.
May cho hai vợ chồng này là khoảng thời gian đầu năm xe cộ đi lại ít, nếu không đã bị người đi đằng sau bấm còi, chửi cho một trận.
Hội sở của Âu Dương Quân cách Bắc Kinh mấy chục kilomet. Bỏ lại sự ồn ã của thành phố lại phía sau, xe của Trang Duệ bắt đầu tăng tốc, hắn chỉ cần ngửa mặt lên trời nhìn là có thể thấy được tiểu kim điêu đang ở trên bầu trời phía trước ô tô của mình.
Một lúc sau, xe của Trang Duệ đã đi đến hội sở. Ở trong bãi đỗ xe hắn đã thấy Hoàng Phủ Vân đứng chờ. Bên cạnh hắn là một chiếc xe mang biển số không phải của Bắc Kinh. Chiếc xe này chắc là của lão bản chợ đem ở Hà Bắc chạy tới.
- Trang tổng, vị này là Lý tổng.
Trang Duệ mở cửa xe đi ra, Hoàng Phủ Vân đã dẫn theo ba người đến đón, đồng thời giới thiệu. Vị Lý tổng ở phía sau Hoàng Phủ Vân trông vô cùng khỏe mạnh, hắn mặc một bộ âu phục bó sát người. Có thể nói, chỉ cần nhìn qua là đoán biết được người này là một ông chủ lớn.
Hai người đi theo phía sau Lý tổng hẳn là bảo tiêu của hắn, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc rương dài, rộng chừng một thước luôn luôn theo sát phía sau Lý tổng.
- Lý tổng! Thực xin lỗi, trên đường đến đây bị kẹt xe cho nên mới tới trễ...
Trang Duệ và Lý tổng bắt tay nhau chào hỏi. Tuy rằng không thích cùng loại người hắc bạch lưỡng đạo giao tiếp nhưng chỉ vì món đồ cổ này Trang Duệ cũng đành phải bắt tay, hồ hởi nói chuyện. Lúc nắm tay, Trang Duệ quay đầu nhìn sang Hoàng Phủ Vân liếc mắt hỏi:
- Vì sao không có mời Lý tổng vào bên trong ngồi nghỉ?
Trang Duệ nói vậy nhưng bản thân hắn biết bảo an ở đây sẽ không mở cửa. Tuy rằng trước đó hắn có gọi điện thoại thông tri cho bảo an ở bên này. Nhưng nếu như bản thân Trang Duệ còn chưa có đến, bảo an sẽ không mở cửa cho bất cứ ai vào. Hoàng Phủ Vân có thể vào được trong bãi đỗ xe này cũng là do Trang Duệ trước đó có báo biển số xe cho bảo an biết.
- A! Trang tổng, là ta muốn ở chỗ này chờ ngài.
Lý tổng chính là một nhân vật làm ăn buốn bán, từ việc bị bảo an ngăn trở không cho vào trong phòng, hắn cũng nhìn ra được Hoàng Phủ Vân quán trưởng không phải là khách quen ở đây. Cho nên không đợi Hoàng Phủ Vân trả lời, hắn liền nói với Trang Duệ, như vậy cũng không khiến cho Hoàng Phủ Vân bị xấu hổ.
Kỳ thực, Lý tổng ngày hôm qua nhận được thông tri cũng đã biết được sẽ gặp mặt ở hội sở này đã vô cùng chân kinh rồi. Đối với hội sở này, bên ngoài có vô số lời bàn tán kỳ diệu. Lý tổng mặc dù là một người kinh doanh có máu mặt nhưng cũng chưa thể bước vào trong hội sở này. Chính vì thế mà hắn đối với thân phận của Trang Duệ sinh ra một tia kính nể.
Hơn nữa đi đằng sau Trang Duệ là hai con chó ngao màu trắng. Đây là giống vật nuôi không phải đại gia bình thường có thể đùa giỡn. Cái khác không nói chứ riệng tiền ăn hàng tháng của chúng cũng đã lên đến mấy vạn rồi.
- Nha nha!
Một tiếng chim thanh thúy vang lên, tiểu kim vũ từ trên trời cao trực tiếp lao xuống dưới. Khi bay đến gần Trang Duệ, chỉ còn cách khoảng mười mét nó liền đảo cánh bày vòng vòng trên đầu Trang Duệ để làm giảm trở lực của không khí. Sau đó mới nhẹ nhàng đậu trên vai của Trang Duệ.
Mọi người nghe tiếng chim kêu, đều tò mò ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được một màn này. Ngay cả Hoàng Phủ Vân từng nhìn thấy tiểu kim vũ cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này.
- Trang tổng, đây... đây là ngài nuôi?
Ngay thời điểm tiểu kim vũ bay xuống dưới, hai bảo an đứng ở trước cửa cũng chạy về phía Trang Duệ. Bọn họ biết thân phận của Trang Duệ, cho nên nếu như hắn bị diều hâu làm bị thương ở trong hội sở. Không biết chừng công việc của hai người cũng bị mất luôn.
Chỉ là khi chạy đến gần Trang Duệ, hai bảo an mới phát hiện tiểu kim điêu này cư nhiên đậu trên vai của Trang Duệ. Cho dù ai cũng có thể nhìn ra tiểu tử thần dị này là do Trang Duệ nuôi dưỡng.
- Uhm! Dùng bộ đàm thông báo một chút, để tiểu tử này ở đây chơi đùa một chút. Ngàn vạn lần đừng để cho người khác bắn nó bị thường...
Trang Duệ gật đầu, hắn biết ở trong hội sở của Âu Dương Quân có súng, nếu như không thông báo cho bọn họ biết, không chừng có ngườ nào ngữa tay lại mang súng ra bắn tiểu kim vũ.
Hai tên bảo an nghe Trang Duệ nói vậy, vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho cấp trên. Còn Trang Duệ thì lại cười khổ nhìn tiểu kim vũ đậu trên vai mình. Bộ đồ tây trang này cũng mất mấy vạn tiền, rốt cuộc cũng bị nó làm hỏng phải vứt đi. Lần giả bộ này cũng phải trả giá quá cao a.
- Thực xin lỗi, tiểu gia hỏa này tính tình bướng bỉnh, thích đi gây sự. Lý tổng, mời vào bên trong.
Trang Duệ để cho tiểu kim vũ bay lên trời chơi đùa, rồi mới bắt chuyện với đám người Lý tổng, cùng bọn họ đi vào Nhất Hào Lâu.
- Trang tổng, đồ vật trong rương của bọn họ, đã kiểm tra qua...?
Một người bảo an đuổi theo Trang Duệ, ghé vào tai hắn nói nhỏ. Đây là chức trách của bọn hắn. Có thể đi vào Nhất Hào Lâu không phải có tiền là vào được. Bọn họ sợ ngoại nhân sẽ mang vào tong hội sở những thứ nguy hiểm đến hội viên.
Trang Duệ sững sờ một chút, lúc này hắn mới biết không phải Hoàng Phủ Vân không mang theo Lý tổng đi vào mà là do bị bảo an ngăn cản.
Gật đầu một cái, Trạng Duệ tiếp tục bước đi về phía trước. Đến khi đi sóng vai cùng với Hoàng Phủ Vân, hắn nhỏ giọng nói:
- Hoàng Phủ huynh, thực xin lỗi. Đợi lát nữa ta sẽ làm cho huynh một tấm thẻ hội viên...
Nếu như là vào thời điểm một năm trước đây, Trang Duệ hẳn là sẽ không nghĩ đến việc chiếu cố Hoàng Phủ Vân như vậy. Cho dù là hiện tại, các sản nghiệp của Trang Duệ vẫn thiếu người có kinh nghiệm quản lý, người có năng lực an bài chỉ huy thuộc hạ.
Trang Duệ biết rõ bản thân mình có thể làm được những gì. Cho dù là một nhân vật bát phương hào kiệt, Trang Duệ cũng có khả năng làm được. Chính là khiến cho công nhân tôn kính với mình, để cho bọn họ cảm giác được giá trị tồn tại của mình. Đây là lạc thú trong quá trình tạo dựng sự nghiệp.
Mặc kệ là Hoàng Phủ Vân hay là Triệu Hàn Hiên, thậm chí là cả Ngô quản lý của Tần Thụy Lân, Trang Duệ đều cấp cho họ đặc quyền rất lớn trong một số quyết sách trọng đại. Trang Duệ hoàn toàn không hoa tay múa chân, căn bản là không can thiệp vào công việc quản lý sản nghiệp hằng ngày của bọn họ.
Từ trên một ý nghĩa nào đó là nói, Trang Duệ không tính là một người quản lý xuất sắc. Thế nhưng hắn tuyệt đối có thể được xưng là một người lãnh đạo sáng suốt. Tối thiểu thủ hạ mỗi sản nghiệp giữ chức nghiệp quản lý đều vì Trang Duệ mà nỗ lực kiếm tiền. Nguyên nhân chính vì bọn họ có được sự tôn trọng của người lãnh đạo là một mức lương thỏa mãn.
- Cảm tạ Trang tổng.
Hoàng Phủ Vân nhìn thấy Trang Duệ có thể lưu tâm đến việc hắn phải đứng chờ ngoài của như vậy, trong lòng rất cảm động. Đầu năm nay, còn có mấy người lãnh đạo có thể bận tâm, cảm nhận suy nghĩ của công nhân như vậy cơ chứ?
Về tuổi tác, Trang Duệ rõ ràng nhỏ hơn Hoàng Phủ Vân vài tuổi, nhưng hắn đối với vị lãnh đạo trẻ tuổi hơn mình này lại có sự kính phục phát ra từ trong tâm khảm.
- Ha ha! Lão huynh, gì mà phải khách khí như thế chứ!
Trang Duệ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Vân, xoay mặt nhìn về phía Lý tổng nói:
- Lý tổng! Chiêu đãi không chu toàn, thỉnh thứ lỗi...
- Đâu có! Đâu có! Trang tổng thực sự quá khách khí...
Nghe được Trang Duệ nói vậy, Lý tổng cảm thấy được sủng ái mà kinh sợ. Luận về địa vị ở giới đồ cổ, đứng trước người thanh niên đã từng khởi xướng toàn quốc tham gia sưu tầm đồ cổ thì hắn kém xa. Luận về tiền tài, hắn cũng không có một nhà bảo tàng nào đầu tư đến vài ức cả.
Mà nếu như bàn về địa vị xã hội, Lý tổng càng không thể nào so với Trang Duệ. Hắn đối với những người có thể vào được địa phương này rất kính ngưỡng. Có nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến bản thân có thể đi vào trong đó.
Lý tổng đã thầm hạ quyết tâm, lần này chính là một cơ hội để bản thân vươn lên, cũng là thúc đẩy công việc kinh doanh của mình. Cho dù những vật kia có bán rẻ hoặc tặng cho Trang Duệ cũng không sao. Phải biết rằng bỏ ra hai ngàn vạn để kết một người bạn như Trang Duệ, theo như nhận định của Lý tổng là một việc rất đáng giá.
Cách bố trí của Nhất Hào Lâu xa hoa nhưng lại không cách điệu. Lý tổng nhìn tới nhìn lui, hết ngó đông rồi lại ngó tây, trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ về việc sửa chữa ngôi nhà của mình theo phong cách của Nhất Hào Lâu. Có như vậy, tuy bản thân không thể đến được Nhất Hào Lâu nhưng vẫn có được cảm giác như đang ở đó vậy.
Trang Duệ gọi người mở một lô ghế, mời đám người Lý tổng ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Mấy người ngồi vài chỗ của mình, hai nữ phục vụ tướng mạo đẹp tuyệt trần tiến đến chỗ đám người Trang Duệ hỏi qua nhu cầu của khách nhân. Sau khi để đồ uống lên bàn liền lui ra ngoài. Lúc này là buổi sáng, muốn gặp được minh tinh thì cũng phải chờ đến buổi tối.
- Lý tổng, rất cảm tạ ngài đã tự mình đến Bắc Kinh lần này. Lời khách sáo chúng ta cũng không cần nói nhiều nữa. Ta muốn nhìn qua thứ đó....!
Trang Duệ đi thẳng vào vấn đề, hiện tại đối với việc giám định đồ cổ, Trang Duệ cũng có sở thích hưởng thụ lạc thú trong quá trình giám định. Cho nên hắn cũng không có sử dụng linh khí để quan sát vật phẩm ở trong hai chiếc rương được thuộc hạ của Lý tổng luôn mang theo bên mình.
- Nên nhìn chứ! Nên nhìn chứ!
Lý tổng luôn miệng kêu phải, hắn kêu hai tên thuộc hạ của mình để hai chiếc rương lên bàn, nói rằng:
- Thứ này là một lão bằng hữu có quan hệ không tồi với ta mang đến. Hắn cũng từng ủy thách người xuất thủ... Có người nói thứ này là đời có từ thời nhà Thanh. Do một đại gia tộc diêm thương ( buôn bán muối) ở Giang Nam truyền lại, vẫn bị đặt ở dưới tầm hầm ngầm hàng trăm năm nay. Mấy năm gần đây hắn tu sửa phòng ốc, mới phát hiện được nó. Trang tổng, ngài nhìn...
- A? Thứ này nhìn cũng rất đẹp...
Trang Duệ nhìn lướt qua rồi nhận xét.
Nghe thấy đây là vật do một đại gia tộc diêm thương từ đời nhà Thanh lưu lại, Trang Duệ cũng không có ngạc nhiên. Từ một món đồ cổ bất kỳ, người ta có thể dễ dàng nhận ra được lai lịch của nó. Phải biết rằng ở triều đại nhà Thanh, diêm thương Giang Nam, huy thương An Huy, còn có ngân hàng tư nhân Sơn Tây đều là những nhà đại tư sản giàu nhất thiên hạ.
Hơn nữa mấy ngân hàng này còn lũng đoạn thị trường. Ngoài ra còn có sản nghiệp điện tín, tấtcả đều là bá vương, không ai không cần đến những thứ đó. Hồi đó bọn họ không hề có đối thủ cạnh tranh.
Thời xa xưa, nông công thương truyền thống cũng bởi vì thời gian này mà thay đổi. Những thương nhân này có địa vị cực cao. Thận chỉ tiểu thương còn có khả năng đuổi quan viên ra khỏi cửa, thương nhân lớn có thể ảnh hưởng đến quốc sách. Đơn giản chỉ vì bọn họ nắm giữ mạch máu của quốc gia.
Có tiền tự nhiên muốn giả bộ phong nhã, hơn nữa diêm thương tại Giang Nam phồn hoa. Để không bị người khác cho rằng mình là người không có văn hóa, vật dụng dùng trong nhà bọn họ đều chú trọng đến lai lịch xuất sứ của nó, kể cả những vật dụng trang trí như tranh , chữ đều là những thứ quý giá.
Lại nói, hoàng đế thời đó chính là một thương gia lớn nhất nước. Hoàng cung chính là một nhà bảo tàng lớn nhân. Như vậy nhà của các thương nhân trong nước cũng có thể nói là một nhà bảo tàng nhỏ. Chỉ là nếu như gặp phải vận rủi, bị đại quan mang lính đến xét nhà, đồ đac quý giá trong nhà kiểu gì cũng bị đoạt đi không ít để xung vào quốc khố.
Chính vì điều đó mà trong nhà bất cứ thương nhân nào đều có những tầm hầm bí mật, thậm chí phải có đến hơn mười cái tầng hầm.
Trang Duệ đang muốn kiểm tra niên đại của nó, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề:
- Ai? Không thích hợp, mấy thứ này đều là gia truyền, vì sao không đưa lên bán đấu giá?
Tuy rằng điều thứ năm luật bảo hộ văn vật đã có quy định rõ ràng: Nhân dân nước cộng hòa Trung Hoa, tất cả văn vật trong cảnh nội, nội thủy hay lãnh hải đều thuộc quyền sở hữu quốc giá. Nhưng do đây là từ tầng hầm ngầm đào được, hẳn là thuộc về gia tộc. Nói như vậy thì vật này hẳn là được đào từ mộ phần lên.
- Ài! Trang tổng, tòa nhà đã trải qua trên trăm năm, thay đổi qua vô số hộ gia đình, đâu còn có thể tìm được chủ nhân nguyên bản của bình gốm sứ này? Nếu như đi báo với phòng đấu giá, khẳng định sẽ bị quốc gia tịch thu.
Lý tổng chậm rãi nói.Hắn không chỉ đối với luật bảo hộ văn vật của quốc gia đọc thuộc làu làu. Ngay cả luật liên quan đế việc khảo cổ cũng biết rất chi tiết. Đối với lời giải thích này của Lý tổng, Trang Duệ nghe cũng cảm thấy thích thú.
Muốn nói tới luật bảo hộ văn vật của quốc gia, pháp quy vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần là vật vô chủ đều quy về sở hữu quốc gia. Thế nhưng việc chấp hành lại có điểm thùng rỗng kêu to.
Nói một cách khác, nếu như người có có tâm huyết dâng trào, dâng một cái cuốc, xách một cái xẻng chạy đến một chỗ nào đó đào bới một hồi. Cho dù có đào ra được vàng bạc, châu báu, ngọc như ý. Xin lỗi, những thứ đó là của quốc gia.
Đương nhiên, không có một ai ngốc mà nộp lên đâu. Đầu năm nay xã hội thượng lưu truyền miệng nhau nói:
- Nếu muốn giàu, đi đào mộ. Sau một đêm ngươi sẽ thành triệu phú.
Chỉ cần cẩn thận giấu giếm là có thể quy về tài sản tư nhân, là có thể từ một tên nhà quê trở thành một đại gia chân đất, lợi ích lớn như vậy, người nào lại không đỏ mắt?
Vì sao trộm mộ trong quốc nội lại hung hăng ngang ngược như vậy. Nhà nước xử lý nghiêm những trường hợp trộm mộ như vậy, nhưng vì sao người ta vẫn điên cuồng trộm mộ. Đơn giản, nếu như bị bắt, cuộc đời đã túng quẫn rồi, cho dù có vào tù cũng không sao. Nhưng nếu may mắn không bị bắt thì chính là một bước lên trời. Từ đó trộm mộ trở thành một loại nghề nghiệp.
Mà những người hăng hái nhất chính là những ông chủ tư nhân. Bọn họ vì muốn trở thành một nhà khảo cổ nghiệp dư, cố gắng xin một miếng đất nào đó, rồi huy động người đào bới cả mảnh đất đấy lên. Điều này cũng không phải không được.
Tại nước anh có một việc như vậy. Một lão đầu bảy mươi tuổi, không biết ngày nào đó có suy nghĩ không thích hợp, bắt đầu nổi lên máu khảo cổ, còn nghĩ tới việc khảo cổ sẽ trở thành cuộc sống cuối đời của mình. Ba ngày đào một lần, mỗi lần đào sáu tiếng.
Lão nhân kia trong vào hai năm, cư nhiên đã khai quật được văn vật có tổng giá trị lên đến năm mươi vạn bảng anh. Trong đó văn vật có giá trị lớn nhất là hai trăm năm mươi đồng tiền cổ La Mã. Viện bảo tàng anh đã ra giá mười vạn bảng anh để mua lại nó.
Mặt khác như năm trước ở Ai Cập có không ít đại văn vật được phát hiện. Mộ phần của các đời vua pha-ra-ong đều không hề thiếu những nhà khảo cổ nghiệp dư. Thậm chi cũng không thiếu những người thám hiểu tầm bảo.
Cũng phải nói đến phương thức đề xướng này, nước ngoài đối với việc giám thị tư nhân hay công ty khảo cổ rất nghiêm ngặt.
Ở nước ngoài, việc khảo cổ ở trên đất liền hay trên biển đều cần phải tuân theo luật bảo vệ văn vật. Đồng thời còn phải giao nộp phí dụng. Nếu như ngươi chưa từng đi khảo cổ, hoặc là đi khảo cổ nhưng không có đào được gì thì ngươi sẽ lỗ vốn.
Tổng kết mà nói, luật pháp nước ngoài cho phép ngươi đi khảo cổ. Trung Quốc cũng đồng ý việc đi khảo cổ nhưng không cho phép đi đào trộm mộ. Nếu như việc đào trộm mộ càng ngày càng nhiều, nếu như không có giám thị thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo lực. Dù sao Trung Quốc cũng có lịch sử năm nghìn năm, mộ phần có giá trị có rất nhiều.
- Lý tổng, ta coi thứ này trước đã...
Cùng với Lý tổng hàn huyên một lúc, lực chú ý của Trang Duệ chuyển qua bình gốm sư đời Đường. Chiếc rương bên cạnh đựng tám bộ y phục của cung nữ ba màu. Màu sắc cùng nhan sắt vô cùng thuận mắt.
Hơn nữa, bộ nữ phục này chắc chắn có bộ ngực rất nhỏ, bởi vì vị trí ngực của nó có miếng độn rất lớn. Sợ rằng hậu thế sẽ coi bộ y phục cung nữa này trở này vật thưởng thức.
- Hảo! Thứ tốt, hình thể đồ vật êm dịu no đủ, màu sắc loang lổ khác nhau. Đây là ý kiến của ta, bộ bốm màu đời Đường này là bộ gốm tốt nhất.
Sau khi thường thức hơn mười phút. Trang Duệ cho chút không muốn bỏ xuống.
- Trang tổng, nếu như ngài đã nhìn trúng, trươc hết hãy giữ lại thưởng thức đi. Còn vấn đề tiền bạc, chúng ta có thể từ từ nói sau...
Tuy rằng biết được bộ gốm màu đời Đường là thật. Thế nhưng được Trang Duệ nhận xét như vậy bộ mặt Lý tổng cũng lộ ra một tia vui mừng.
- Ha ha! Lý tổng, cảm ơn tâm ý của ngài. Thứ đồ này tiu rằng không tồi, nhưng mà hàng mỹ nghệ hiện đại và gốm màu đời Đường chân chính còn kém về niên đại sản xuất đi.
- Trang...Trang tổng, điều này... không có khả năng? Trang tổng, ngài đùa như vậy không hay lắm đâu. Những vật này đều do Điền lão sư của viện bảo tàng Cố Cung tự mình giám định. Xác đị đây chính là gốm màu đời Đường không thể nghi ngờ, không có khả năng đây là một vật phỏng chế của hiện đại.
Lý tổng sửng sốt một lúc, lập tức đứng lên giải thích. Hiển nhiên hắn không thể tin được lời Trang Duệ vừa nói.
- Lý tổng! Hiện tại hàng mĩ nghệ hiện đại cũng có giá trị rất xa nhỉ. Tựa như thứ ở trước mặt chúng xa vậy, tuy rằng là do người hiện đại chế tác, nhưng từ công nghệ trên mà nói thì cũng không kém các bậc thầy của mười năm trước là mấy.
- Thậm chí có tinh tế hơn rất nhiều, ngoại trừ việc không thể so sánh về niên đại ra thì giá trị nghệ thuật so với gốm màu đời Đường chân chính cũng không thấp đâu...
Trang Duệ không thèm để ý đến lời nói của Lý tổng, hắn nói giống như đang lẩm bẩm một mình vậy, nói cho bản thân hắn nghe. Con mắt cũng chỉ chăm chú nhìn vào vật đang cầm trên tay, thân tình không che giấu nổi sự yêu thích.
Nhìn Trang Duệ làm ra bộ dáng giống như đã định liệu trước. Trong lòng Lý tổng cũng nổi lên sự nghi ngờ bất đắc dĩ, chẳng nhẽ khó mà phân biệt được thật giả?
- Không thích hợp! Chẳng nhẽ là cố ý hãm hại ta...
Lý tổng bỗng nhiên nhớ tới trước đây tình huống trước đây mình đi tặng bọi đồ cúng, vẻ mặt những người đó giống hệt Trang Duệ lúc này. Đều nói những đồ cổ trân quý giá trị thiên kim không đang một đồng, đến khi nhận lấy thì giống như cấp cho mình một chút mặt mũi.
Lý tổng tên đầy đủ là Lý Đại Lực. Những năm tám mươi của thế ký trước, khi còn là thanh niên, hắn cả ngày chỉ biết cậy mạnh hiếu thắng. Trong một lần đánh nhau, bản thân hắn thiếu chút nữa bị người ta chém chết. Từ đó Lý tổng mới cải tà quy chính, rồi nổi lên với nghề buôn bán nhỏ.
Nhưng tất cả cũng chỉ là quá khứ, thời gian sẽ khiến cho con người ta thay đổi dù ít dù nhiều. Việc kinh doanh buôn bán, không phải cũng có thể thu lãi, Lý tổng bắt đầu từ việc bán hàng vỉa hè, đến lúc vô ý tiếp xúc với giới đồ cổ, rồi lại nổi lên buôn bán ở chợ đêm. Hiện tại hắn cũng đã trở thành một người cho vay, thế chấp.
Chỉ là muốn sống được bằng cái nghề này, hắn cũng phải tạo dựng mối quan hệ cho mình. Nếu không có một ngày hắn vấp ngã thì cuộc đời hắn cũng coi như đi tong. Cho nên, trong mấy năm nay tiền tài mà Lý Đại Lực kiếm ra được đại bộ phận đều dùng để tạo dựng các mối quan hệ, nhất là các mối quan hệ trên quan trường so với việc sưu tầm đồ cổ còn nhiều hơn.
Nếu như để Lý tổng trở lại những năm tám mươi, bản thân hắn tuyệt đối sẽ không làm thương nhân mà làm quan. Dựa theo sự hiểu biết của hắn trong chốn quan trường, trong hai mươi năm gần đây hắn ít nhất có thể chạy được cái chức lãnh đạo của một tỉnh.
Chỉ là Lý tổng không có nghĩ tới, Trang Duệ còn trẻ tuổi như vậy, lại có thể diễn kịch xuất sắc như vậy. Có thể so sánh với những tên giảo hoạt trên quan trương. Đối với những người này Lý Đại Lực kính phục rất nhiều, cũng thầm than thói đời không chân thật.
- Trang tổng, ngài nói rất đúng! Hiện tại những người này chế tác đồ giả quá lợi hại. May mà ngài đã nhìn ra bằng không nếu như ta xuất thứ này ra ngoài, không chừng sẽ vì nó mà bị tán gia bại sản.
Nghĩ thông suốt tất cả, lúc này Lý tổng đổi thành bộ mặt tươi cười nịnh nọt. Điều này khiến cho Trang Duệ sửng sốt một chút.
- Lý tổng! Ngài cũng nhìn ra đây là đồ giả?
Trang Duệ có chút buồn bực. Những người chế tác món gốm màu đời Đường này vô cùng hoàn mỹ, hầu như không có tỳ vết. Sợ rằng trừ khi phải dùng dụng cụ đo lường để kiêm tra ra, căn bản không tìm được một tì vết nào. Bản thân hắn nếu như không dùng linh khí để kiểm tra thì cũng không thể phân biệt rõ được thật giả.
- Đương nhiên là không phải! Trang tổng, ngài nói là giả, tự nhiên chính là giả...
Lý tổng cười có chút miễn cưỡng. Bộ gốm màu đời Đường này có giá trị hơn một ngàn vạn, đối phương nói một hồi rồi kết luận đây là đồ giả. Bản thân hắn làm sao mà vui cho được.
- Ngài không nhìn ra được?
Trang Duệ có chút nghi hoặc, cái gì gọi là giả chính là giả? Bản thân hắn muốn nhìn ra được cũng phải tích lũy ngàn vạn kinh nghiệm với có được. Đương nhiên hắn cũng phải nhờ vào linh khí, chứ không phải nhãn lực.
- Ha ha! Trang tổng, nếu những thứ này đều là hàng giả. Vậy ngài có thể thu giữ lại, từ từ mà thưởng thức đi. Ta cũng có việc bận cần phải trở về...
Lý tổng không trả lời câu hỏi của Trang Duệ, trực tiếp tặng những vật này cho Trang Duệ, trong lòng hắn nghĩ:
- Ta có thể không bàn luận về vấn đề thật giả, chỉ cần ngươi thích là được.
Hoàng Phủ Vân đứng ở một bên, từ phía sau lặng lẽ huých nhẹ cánh tay Trang Duệ.
- Ai? Ta nói Lý tổng, ngài nghĩ đi đâu vậy?
Được Hoàng Phủ Vân nhắc nhở, Trang Duệ kịp thời phản ứng, nhìn thần sắc Lý Đại Lực không cho là đúng. Trang Duệ cũng minh bạch, cảm tình của vị Lý lão bản này, còn tưởng rằng chính mình đang lừa bịp lấy mấy món đồ của hắn.
- Không có a! Trang tổng, thứ này đều là hàng giả. Vật này không có mấy giá trị. Ngài giữ lại thưởng thức là được rồi. Coi như chúng ta kết giao bằng hữu...
Lý tổng cũng ý thức được biểu tình của chính mình vừa rồi không được tốt. Vội vã biểu hiện ra biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười chân thành. Nếu như là kỹ nữ, sợ rằng hắn đã cởi hết quần áo rồi.
- Ài! Ta nói này Lý tổng, những vật này đều là đồ phảng chế hiện đại...
Trang Duệ bất đắc dĩ nói. Sớm biết như vậy hắn đã không chọn hội sở của Âu Dương Quân. Bản thân hắn muốn cho đối phương tưởng rằng bản thân mình rất cao ngạo.
- Đúng thế... đúng thế. Ánh mắt Trang tổng vô cùng tinh tường...
Lý Đại Lực gật đầu cười phụ họa.
- Được rồi! Nhìn vào con ngựa ba màu này...
Trang Duệ bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn cho người lấy ra một con ngựa gốm màu đời Đường. Thể tích của nó khá lớn, cao chừng bốn mươi centimet, dài chừng bảy mươi centimet.
Cận thận nhìn một hồi, Trang Duệ đúng là không nhìn ra được một tỳ vết nào từ mốn đồ này. Cuối cùng cũng không thể nói cho vị Lý tổng này biết những đồ gốm sứ này không có linh khí đi!
Trang Duệ tức mình nhìn lại con ngựa ba màu này có hay không có một địa phương nào đó để mà mình vạch ra.
Tạo hình của con ngựa ba màu này tương đối to béo, cái mông ngựa rất to, gáy tương đối rộng. Tạo hình bộ dáng đang chạy. Đồ gốm tạo hình ngựa đời Đường lấy tĩnh chính là đặc điểm để nhận biết. Đặc sắc nhất chính là ngựa hồ ở Tây Vực.
Thông qua một ít đặc thù, văn hóa bối cảnh khác nhau có thể có biểu hiện khác nhau. Từ đó có thể thấy được công nghệ của thợ thủ công hiện đại càng ngày càng cao.
Chỉ là tuy rằng tạo hình và màu sắc gốm màu đời Đường có cùng nghệ thuật phong cách không thể nào tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào. Nhưng trong mắt Trang Duệ, đây là đổ dởm, là một vật phảng chế của hiện đại.
Trang Duệ hơi nhíu mày, chính mình lúc trước nói thứ này là giả. Nếu như không tìm được chứng cứ, điều này là truyền ra ngoài thì khẳng định làm nhục Điền lão sư. Ngoại trừ việc tiến hành mười bốn loại kiểm tra đo lường ra thì Trang Duệ không có biện pháp gì khác.
- Có thể hay không là?
Trong đầu Trang Duệ đột nhiên nhớ tới một việc, chính là ngựa ba màu đã từng xuất hiện ở chợ đêm Tây Tạng giống như lạc đà ba màu của Tế Nam đều không thể nào tìm thấy tỳ vết nào. Rất khó phân biệt thật giả.
Thế nhưng hai thứ này đều có một đặc thù đồng dạng, chính là ở bên trong đều có một chứ "Hứa" nho nhỏ. Không biết vì sao, Trang Duệ cảm giác được, hai kiện đồ vật này đều do một người làm ra.
Trong lúc đang suy nghĩ cách giải quyết, Trang Duệ tựa lưng vào ghế so-pha. Hai tay cầm hai con ngựa ba màu, dùng linh khí kiểm tra một cách tỉ mỉ. Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Trang Duệ đang giám định đồ vật.
- Kháo! Thật đúng là, người làm ra được kiệt tác như thế này cũng quá là thần kỳ đi.
Trang Duệ cảm giác không sai, trên móng trước của con ngựa ba màu có một chữ "Hứa" rất nhỏ được in trên vách rỗng của móng trước. Giống hệt như con ngựa ba màu được bán ở chợ đêm Tây Tạng kia.
Tìm được chữ "Hứa" này, trong lòng Trang Duệ kiên định, lại một lần nữa cầm lấy bộ y phục cung nữ lên quan sát.
Quả nhiên, bộ y phục cũng nữ này đều có tồn tại một chữ "Hứa". Chỉ là lần này nó không nằm ở vị trí chân váy, mà ở đằng sau mông. Xem ra người chế tác những đồ vật này rất là cao thủ, có điểm thú vị!
- Lý tổng. Ngài ở trong cái nghề này cũng tương đối dài, kiến thức rộng rãi, không biết ngài có nhận thực một vị nào họ Hứa hay không?
Có thể là ra những đồ sứ ba màu đời Đường như thế này, Trang Duệ đối với vị Hứa tiên sinh này nổi lên hứng thú.
Phải biết rằng, cho dù là gốm màu đời Đường là giả nhưng giá trị nghệ thuật cũng rất cao, so với hàng mỹ nghệ bây giờ thì hơn ra. Công nghệ chế tác cao minh như vậy, nếu như để Trang Duệ định giá, hắn chắc chắn sẽ trả mỗi kiện không dưới mười vạn.
Có thể nhìn ra mấy thứ này đều do một người làm ra. Trang Duệ hiếu kỳ, người này đến tốt cùng là ai. Vì sao lại chế tác ra nhiều đồ phỏng chế gốm ba màu đời Đường như vậy?
- Họ Hứa hay họ Từ? Trang tổng người hỏi người này làm chi? Ta quen rất nhiều người mang họ Hứa với họ Từ...
Lý Mạnh Lực có chút ngạc nhiên không rõ ràng, hắn liền hỏi lại.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ách! Ta muốn hỏi là một vị đại sư chế tác đồ sứ. Người này hẳn là mang họ Hứa. Trong nghề có một người như vậy hay không?
- Ngài...ngài nói là thứ này do người kia làm?
Lý Đại Lực rốt cuộc cũng nghe hiểu ý tứ của Trang Duệ. Đối phương không có lừa bịp tống tiền mình, thứ đồ này thật sự là giả.
- Đúng vậy! Lý tổng, ta đây là lần thứ ba nhìn thấy gốm ba màu đời Đường. Năm ngoái tham gia giám bảo ở Tế Nam thì xuất hiện một con lạc đề ba màu. Từ ngoại hình đến công nghệ chế tác đuề không có lấy một điểm tỳ vết. Thế nhưng ở bên trong lạc đà có khắc một chữ "Hứa" giản thể.
- Cho nên ta ngoài nghi mấy thứ này cùng với gốm màu đời Đường kia cùng do một người làm ra.
Chuyện tình đập vỡ con lạc đà ba màu đời Đường mặc dù có lời đòn thế nhưng giới truyền thông lại không có thông tin gì. Điều này rất nhiều người không biết. Lý tổng trước mắt cũng giống như vậy.
Nghe Trang Duệ nói như vậy, Lý Mạnh Lực chăm chú nhìn. Một lát sau, hắn cẩn thận nói:
- Ta thật ra biết được một người như vậy. Nghe nói tay nghề phỏng chế đồ gốm rất cao. Thế nhưng người này thu phí cũng rất cao. Người này là người Hà Bắc, chỉ là không phải họ "Hứa" mà là họ"Từ"...
- A! Lý tổng, ngài nói một chút tình huống của hắn.
- Ta chưa từng thấy qua người kia, chỉ có một vị bằng hữu là có nhận thức. Hắn nói người này muốn mươi tuổi, có một của hàng bán đồ gốm sứ. Tại địa phương cũng là một danh nhân.
Lý Đại Lực cũng chỉ nghe qua người khác nói, chính bản thân hắn cũng không biết. Nói được nửa này, Trang Duệ cũng không dám xác định người này có phải là người đã chế tác những món đồ này hay không.
Lý Đại Lực đang nói say sưa thì trên mặt bỗng nhiên lộ ra thần tình cổ quái, nhìn Trang Duệ một cách cổ quái.
- Lý tổng! Làm sao vậy, khó có người có thể nhận thức được họ Từ?
Trong lòng Trang Duệ, họ Từ kia tuy rằng mở một cửa hàng gốm sứ đời hán. Thế nhưng vị tất có thể làm được ra đồ gốm đời Đường công nghệ cao.
Phải biết rằng, mấy thứ này tuy rằng là vật phẩm phảng chế hiện đại. Thế nhưng vô luận từ trên phương diện công nghệ hay là trên phương diện giá trị nghệ thuật mà nói cũng không kém đồ gồm đời Đường chính cống hơn một nghìn năm trước là mấy. Một tiểu bão bản buôn bán, hẳn là không có tạo nghệ nghệ thuật này.
- Trang tổng, điều này....Họ Từ kia ta không có nhận ra, chỉ là, chỉ là...
Lý Đại Lực lắp ba lắp bắp tựa hồ có điều gì đó khó nói.
- Ân? Lý tổng, ngài cứ nói thẳng...
Trang Duệ nhíu mày, từ biểu hiện của họ Lý này trước mắt, không giống như làm bộ dáng giả bộ. Vì sao lại có biểu hiện không vui như vậy?
Lý tổng nghe Trang Duệ nói, đăn đo một hồi, hắn mới hung hăng nói:
- Được rồi, việc này tính ra ta phá quy củ một lần. Chỉ có trách người họ thực sự muốn mang đồ giả ra lừa bịp ta. Lão Lý ta cũng không phải là kẻ ngoan cố.
Lý Đại Lực dừng một chút rồi nói:
- Trang tổng! Mấy thứ này đều là do bằng hữu ta đưa tới. Vị bằng hữu này đối với lão bản họ Từ của cửa hàng gốm sứ kia có nhận thức. Trước đây có cũng nghe được từ miệng hắn những việc liên quan đến họ Từ kia. Vừa rồi suy nghĩ, chuyện này quả thật đúng là có điểm khả nghi.
Dựa theo quy củ chợ đêm, Lý Đại Lực không thể nói ra thân phận người cung cấp hàng hóa. Nếu như phá hủy quy củ này thì sau này không còn ai dám cung cấp đồ cho hắn nữa. Nếu không phải Trang Duệ tạo cho hắn áp lực lớn thì Lý Đại Lực thực sự sẽ không nói ra chuyện này.
- Ha ha! Lý tổng, ta có tới tám phần nắm chắc mấy thứ này nhất định là giả. Chỉ là vị bằng hữu kia của ngươi cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra. Như vậy đi, có thể hay không nhờ vị bằng hữu kia của ngài nói cho chúng ta biết vị đại sư họ Từ này ở đâu?
Dựa theo lời Lý Đại Lực, lão bản của hàng gốm sứ kia rất khả nghi. Suy nghĩ kỹ một chút, những vật phẩm này trước kia đều chỉ có một kiện xuất hiện, căn bản khó có thể tìm ra được xuất sứ. Thế nhưng lần này, thoáng phát đã xuất ra hơn mười kiện. Sự tình liền trở nên đơn giản hơn một ít.
Từ chợ đêm ở Tây Tạng, lúc nhìn thấy tác phẩm này, Trang Duệ đối với điều này có lòng hiếu kỳ rất lớn. Sau đó tại lúc giám bảo lại gặp được một kiện, đã khiến cho hắn rất tò mò rồi.
Giờ lại xuất hiện nhiều đến như thế, Trang Duệ thật sự muốn làm quen với người này, để xem hắn là thần thánh phương nào.
- Trang tổng, tục ngữ nói bắt kẻ trộm cần tang vật. Thứ này nếu như là giả, chúng ta cũng có một thuyết pháp, hay nói cách khác chúng ta được phép phá vỡ quy củ.
Lý Đại Lực suy nghĩ một chút về những luật lệ ngầm. Vị bằng hữu kia hắn đã quen biết hơn bảy tám năm. Trước đây vị bằng hữu này cũng cung cấp cho hắn không ít đồ gốm sứ phỏng chế. Hiên tại nếu như bởi vì chuyện này mà trở mặt, ngày sau tốt nhất là không nên gặp mặt nữa.
- Bắt trộm cần tang vật?
Nghe vậy Trang Duệ liền nở nụ cười, bản thân hắn cảm thấy thật vuồn cười. Chính mình còn đang muốn giấu diếm chuyện này không đưa ra ngoài ánh sáng, vậy mà còn phải đưa ra chứng cứ, hắn lập tức nói:
- Được rồi! Lý tổng, ta sẽ cho ngài thấy tang vật...
Trang Duệ móc từ trong túi áo ra tờ chi phiếu, cầm bút ghi lên đó năm mươi vạn rồi đưa đến trước mặt Lý Đại Lực.
-Trang tổng, ngài... đây là có ý tứ gì?
Lý Đại Lực mạc danh kỳ diệu nói.
- Ha ha! Lý tổng! Ngài trước báo giá, những vật này một kiện giá năm mươi vạn, ta muốn mua một kiện. Nếu như bên trong không tìm được chữ "Hứa", coi như cũng là đồ của ta, ta làm hỏng.
- Nếu như bên trong này có chữ, vậy hi vọng ngài an bài cho ta gặp mặt vị bằng hữu họ Hứa này một chút...
Trang Duệ muốn tìm được nơi đã sản xuất ra những món đồ gốm màu đời Đường này là điều không có khả năng. Hắn chỉ còn có cách nghĩ biện pháp khác mà thôi.
- Điều này...!
Lý tổng chần chờ một chút, Trang Duệ tự tin nói như vậy khiến cho hắn cũng có chút nghi thần nghi quỷ. Nếu như là giả, Trang Duệ có thể nghĩ rằng bản thân mình lừa đảo hắn hay không?
- Tựu cứ như vậy đi. Lý tổng, ta biết việc này cùng ngài không có quan hệ.
Trang Duệ khoát tay áo, đứng dậy cầm con ngựa gốm màu đời Đường trong tay. Nhìn con ngựa gốm chế tá vo cùng tinh sảo, Trang Duệ có chút luyến tiếc khi phải đập bể nó.
Nhìn thấy Trang Duệ thực sự chuẩn bị đập món đồ sứ này, Hoàng Phủ Vân cũng có chút hưng thú, hắn nhiều ít cũng coi như là người trong nghề. Nhưng bản thân cũng chưa từng qua kiểu giám định thật giả như vậy. Hắn vội vàng kéo tấm thảm dưới chân lên, để lộ ra nền gạch làm bằng đá cẩm thạch.
- Ba!
Trang Duệ không có chút do dự, trực tiếp đập bể con ngựa gốm ba màu trong tay mình. Con ngựa rơi xuống đất vỡ thành nhiều mỏng nhỏ.
- Uhm! Lý tổng, ngài tự xem đi.
Trang Duệ trực tiếp cầm bốn cái chân ngựa lên đưa cho Lý Đại Lực. Hắn cũng không sợ người ta hoài nghi, trước đây hắn cũng đã gặp phải tình huống này rồi.
- Đây!...đây là sự thực! Trang tổng, ngài chờ một chút, ta đi gọi điện...
Nhìn thấy bên trong con ngựa gốm ba mày có một chữ "Hứa" giản thể. Thật giả đã minh bạch, Lý Đại Lực lập tức mấy điện thoại di động ra khỏi phòng gọi điện thoại.
- Hắc! Trang tổng, ngài thực sự là tài giỏi!
Hoàng Phủ Vân nhin không được giớ ngón tay cái chỉ về phía Trang Duệ. Hắn là người trong nghề lâu như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phương pháp giám định như vậy.
Trang Duệ cười ha ha nói rằng:
-Hoàng Phủ huynh, trên đời này không có điều gì là hoàn mỹ. Thứ kia chân chính là gốm màu đời Đường, cũng không có chút tỳ vết nào. Lần này ta đánh bạc một phen, may mà đánh thắng!
- Nói trắng ra ngài cũng là người có tiền. Có tiền tất nhiên không cần lo lắng. Đối là cá nhân ta cũng không dám suất ra năm mươi vạn để đánh một canh bạc như vậy...
Hoàng Phủ Vân thấy bộ dáng đắc ý của Trang Duệ, nhịn không được đả kích hắn một chút.
Hai người đang nói giỡn, Lý tổng đẩy cửa đi đến, nói rằng:
- Trang tổng. Chuyện tình đã xử lý xong. Vị bằng hữu kia của ta hắn cũng đã thừa nhận những thứ này đề là đồ dỏm, thật sự là xuất ra từ tay người họ Từ kia. Chỉ là hắn có đưa ra một điều kiện, ta muốn hỏi ý kiến ngài một chút.
Lý Đại Lực có chút bất đắc dĩ nói. Kỳ thực việc này hắn cũng bị lừa một lần. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết những đồ này là giả. Vừa rồi bức vị bằng hữu kia một hồi hắn mới thừa nhận.
- Thành! Chỉ cần không quá phận là được. Cuối tuần này ta rảnh rỗi, đối phương nếu như muốn gặp mặt, tốt nhất là cuối tuần này.
Trang Duệ gật đầu đồng ý.
- Được rồi, tám kiện vật phẩm này, ta muốn mua. Mỗi kiện mười vạn đồng. Tám kiện tám mươi vạn. Lý tổng ngươi xem thế nào?
Lấy công nghệ chế tác cùng với giá trị nghệ thuật của những món đồ này, muốn chế tạo ra được một kiện ít nhất cần hơn một tháng thời gian. Tuy rằng không phải chân chính là đồ gốm màu đời Đường, thế nhưng ngoài công nghệ tài liệu ra, trình độ tay nghề của người chế tác cũng rất cao. Trang Duệ báo ra cái giá mười vạn cũng là hợp lý.
- Mười vạn một kiện? Ai! Trang tổng, điều này thực sự xấu hổ. Như vậy đi, những mốn này nếu như ngài thích, coi như ta tặng cho ngài. Coi như bồi tội với ngài.
Nghe Trang Duệ nói vậy, miệng Lý Đại Lực mở to đến nỗi có thể nhét cả một quả trung gà vào. Hắn hiện tại rất phục Trang Duệ, bởi vì hắn từ điện thoại biết được, những vật này là vị bằng hữu kia của hắn bỏ ra mười vạn để mua một kiện từ vị Từ tiên sinh kia.
Vị bằng hữu kia của hắn muốn kiếm chút giá chênh lệch, cho nên muốn tìm đến Lý Đại Lực nói ra cái giá năm mươi vạn một kiện. Đương nhiên hắn cũng chỉ lấy của Lý Đại Lực ba mươi vạn một kiện. Hai mươi vạn kia coi như tiền thuê.
Vừa rồi bị Lý Đại Lực tra khảo, vị bằng hữu kia cũng đành nói thật. Trực tiếp nói ra nếu như có thể bán được mười vạn một kiện là tốt rồi. Coi như hắn thu hồi được vốn.
Chỉ là Lý Đại Lực không nghĩ tới, Trang Duệ lại có thể nhìn ra những mốn đồ này là đồ giả, ngay cả cái giá nhập hang của đối phương một điểm cũng không sai.
Lúc trước Lý Đại Lực kính phục bối cảnh của Trang Duệ. Thế nhưng hiện tại, hắn cũng bội phục học thức của Trang Duệ.
- Được rồi! Lý tổng, tặng ta thì không nên. Như vậy đi, năm mươi vạn ta lấy tất cả. Ta cũng không muốn tay không trở về, năm mươi vạn là được rồi...
Trang Duệ đứng dậy, cầm tấm chi phiếu nhét vào trong tay Lý Đại Lực nói rằng:
- Lý tổng, không nên từ chối nữa. Sau này ta còn cần ngài hỗ trợ nhiều, để ta có thể gặp mặt bị đại sư hàng mỹ nghệ đương đại là được.
- Thành giao! Trang tổng luôn là một người sảng khoái. Ta đây cũng mặt dày thu lấy. Việc của ngài ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất. Ngài ngồi chờ tin tức là được rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ nghe thấy có tiếng ồn ào liền ngước mắt nhìn về phía đường, hắn liền thấy cón một nhóm thanh niên còn trẻ đầu tóc đang bị rối bù.
"Chậc chậc hẳn là kiệt tác của tiểu Kim Điêu, sau này xem ra phải đội mũ mới được."
Trang Duệ dở khóc dở cười tiện tay túm lấy tiểu Kim Vũ, cúi người xuống nhúng nửa người nó trong nước, nói:
- Nghịch ngợm nữa, ta cho ngươi tắm rửa.
- Nha nha!
Tiểu Kim Vũ vỗ mạnh hai cánh hất nước về phía mặt Trang Duệ, rồi nhanh chóng bay đến cái núi giả giữa hồ nước, đắc ý hướng về phía Trang Duệ kêu mấy tiếng.
Tiểu Kim Điêu giờ đây vũ mao đã có màu trắng xem với màu hồng, cánh nó bị nhúng nước liền theo vũ mao chảy xuống không thấm một giọt nước nào.
Vũ mao Kim Điêu cực kì quý, ở quốc tế nó có giá rất cao, thường thường một cây lông đuôi Kim Điêu trưởng thành cũng có thể bán với giá hơn ngàn Dollar, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho rất nhiều người săn bắt Kim Điêu.
- Lão đệ, đệ thật là xấu bụng, bản thân thì cả ngày hưởng phúc chốn tiên cảnh, để cho ca ca phải ở ngoài liều chết liều sống, ta phản đối ta muốn tăng tiền lương.
Trong hai tháng thời gian này thì đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Vân tới Tứ Hợp Viện của Trang Duệ. Sau khi vào cửa chính, miệng không thể khép lại được, khác với phòng làm việc có cả điều hòa ở nhà bảo tàng, nơi đây có hoa viên điểu ngữ hoa hương.
Quả thực như là đi vào tiên cảnh vậy.
Ách, Điểu ngữ đương nhiên là tiếng Kim Điêu rồi, ở trong sân này chỉ có mỗi mình nó sống, các con chim khác bị hấp dẫn bởi cây cối nơi đây khi đến chỗ này đã thành đồ ăn trong bụng Kim Vũ mất rồi.
Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Được rồi, Hoàng Phủ huynh, hàng năm tăng cho huynh một trăm vạn đi, bất quá bộ phòng hoa viên kia cũng chưa có. A,.. bên chỗ tiểu khu của Âu Dương Quân hình như mới khai thác được mười mấy hoa viên có bồn chậu, diện tích khoảng ba trăm thước vuôn thì phải, giá bán với bên ngoài không sai biệt lắm chỉ khoảng 1000 vạn thôi.
Làm đại cổ đông công ty địa sản, trong tay Trang Duệ có lưu lại năm bộ hoa viên như vậy. Chuẩn bị lưu một bộ cho Hoàng Phủ Vân cùng Vân Mạn coi như là tặng lễ vật kết hôn cho bọn họ.
- Ừ, vậy ta không muốn phòng ốc nữa, cái kia không chi nổi.
Sau khi Hoàng Phủ Vân nghe được lời Trang Duệ nói, cũng không đề cập đến việc tăng lương nữa, một năm một trăm vạn, mười năm mới đủ cái phòng đó, lại nói mười năm sau này phòng ốc kia chưa biết đã tăng đến giá nào ?
- Uống trà, uống trà. Có người tặng cho trà Phổ Nhỉ, hạ huyết áp, lại còn làm ấm bụng giảm cân nhưỡng nhan nữa.
Trang Duệ cười cười rót cho Hoàng Phủ Vân một chén trà. Gần đây ở nhà buồn chán, Trang Duệ sau khi nấu cơm xong không có việc gì liền ngồi dưới bóng cây cùng mẹ vợ, ngâm lấy một bình trà, vui đùa với tiểu gia hỏa nhà Âu Dương Quân. Như là một vị thần tiên sống một cuộc sống bình thường.
Trong khoảng thời gian này trà Phổ Nhỉ lưu hành khá nhiều, Âu Dương Chấn Vũ thỉnh thoảng mang về mấy gói trà cũng bị Trang Duệ lấy mất. Nghe nói có cả công hiệu giảm cân nên Từ đại minh tinh cả ngày ép Âu Dương Quân ngâm cho nàng mấy bình để uống.
- Trà này có mùi vị khác quá?
Trà Phổ Nhỉ trong mấy năm gần đây mới được lưu hành thường xuyên. Hoàng Phủ Vân uống một hớp trà nóng không khỏi nhíu mày.
- Ha ha. Vật này dùng để biếu tặng, lâu ngày không uống tới huynh đã thấy mùi vị khác rồi chứ.
Trang Duệ cùng Hoàng Phủ Vân nói chuyện tào lao mấy câu liền hỏi:
- Đem chuyện kia nói một chút đi, trên tay đối phương có bao nhiêu vật, giá cả bán ra sao?
Nghe thấy Trang Duệ nhắc tới việc công sự, sắc mặt Hoàng Phủ Vân chuyển sang nghiêm túc nói:
- Đây là chúng ta thu mua tin tức từ một vị hội viên Vip, uy tín vô cung cao. Hơn nữa Điền lão sư đã từng xem qua nhóm đồ sứ này. Theo Điền lão sư hẳn là đồ thật bất quá số tiền thu mua tương đối lớn cho nên đệ nên tới xem xét.
Điền lão sư theo lời Hoàng Phủ Vân chính là một trong sô các vị đồng nghiệp của Kim Bàn Tử, cũng là nghiên cứu viên của viện bảo tàng Cố Cung, ở ngành gốm sứ thành tựu phi thường cao. Hơn nữa đã từng đi cùng với Trang Duệ qua Tế Nam tham gia hoạt động giám dân gian.
Điền Phàm là chuyên gia lâu năm nổi danh với việc giám định gốm sứ, cũng là một trong những vị chuyên gia ở tổ chuyên gia mạng lưới giám định, có độ tin cậy vô cùng cao.
Trang Duệ đề nghị cái chế độ hội viên Vip kia nay đã vô cùng náo nhiệt. Hơn một tháng qua, trong các hội viên đã cống hiến hơn hai mươi đồ vật, đã trải qua nhóm chuyên gia Mã lão sư tổ chức giám định, không một người nào mua phải đồ dỏm. Các chuyên gia khác đến từ khắp nơi trên cả nước đối với mạng web này đánh giá vô cùng cao.
Hoàng Phủ Vân lợi dụng mạng web này chiếm được không ít tin tức mật. Nhờ vậy mà sưu tập được cho Định Quang bảo tàng không ít tinh phẩm.
- Tổng cộng có bao nhiêu đồ vật? Đối phương ra giá bao nhiêu?
Chợ đen sở dĩ xưng là chợ đen bởi vì các đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hơn nữa phương thức giao dịch vô cùng đa dạng.
Trang Duệ biết, chợ đen các vật có thể tiến hành giao dịch trước, không cần phải tiến hành đấu giá.
Đồ cổ cao thâm trắc mặc, cho dù là người hành nghề mấy chục năm cũng không dám chắc chắn là mỗi lần mình mua đều là đồ thật được.
Cho nên ở chợ đen trên đấu giá có rất nhiều thứ. Chợ đen tổ chức bán đấu giá cũng chỉ là lấy số tiền huê hồng, trợ giúp cho những người khác, không giống như người ngoài suy đoán, đồ chợ đen chính là của bọn họ đem bán ra ngoài.
- Đây là ảnh, tổng cộng có ba mươi hai đồ gốm màu đời Đường. Gốm ba màu có:mã, lạc đà, cung nữ thật là may mắn khi đào được những vật này bởi nó cơ hồ là khuôn mẫu của gốm màu.
Hoàng Phủ Vân vừa nói vừa lấy ra một tập ảnh dầy trong túi đưa cho Trang Duệ xem.
Trong miệng nói tiếp:
- Phẩm chất gốm ba màu mã và lạc đà cũng không tệ, giá thấp nhất là 50 vạn một vật, mà tám bộ cung nữ kia đối phương đòi tới 600 vạn.
Nhóm gốm sứ này cộng tất cả lại giá tiền cũng phải vượt qua 2000 vạn, mặc dù Hoàng Phủ Vân trong tay có đủ tiền tiêu nhưng hắn không dám tùy tiện mua lại, nhất định trước tiên phải trưng cầu ý kiến của Trang Duệ đã.
- Nếu nói như vậy, vật mới được khai quật hẳn phải có một đoạn thời gian rồi.
Trang Duệ liếc nhìn ảnh: đồ vật trên ảnh đều mang một màu sắc thái tiên diễm, bọn thị nữ bộ mặt tròn phong, cảnh vật được sơ phác trông sinh động rất thật, màu sáng diễm lệ tạo nên hơi thở sinh hoạt phú quý giàu sang. Nhìn theo góc độ quay chụp khá rõ ràng một điều là dấu vết khai quật rất mờ nhạt.
Bất quá sau thời đại nhà Đường, qua các triều đại người thu thập gốm màu đời Đường không bao giờ suy giảm, dân gian cất giấu tinh phẩm không ít. Xem như bên Quan Trung thập bát lăng, qua hơn ngàn năm nay bị trộm ra các dụng cụ gốm sứ đâu chỉ là hàng vạn hàng nghìn vật.
Trang Duệ cũng không dám chắc chắn ảnh chụp này là giả, gốm màu đời Đường từ trước đến giờ lấy sắc thái hoa lệ mà nổi danh. Riêng từ mấy hình ảnh này xem qua, từ việc tạo hình đến sắc thái là hoàn toàn phù hợp với đặc thù của gốm màu đời Đường.
- Những đồ vật này đã bị bán chưa? Trước tiên có thể xem qua một chút được không?
Trang Duệ nhìn ảnh cũng có chút động tâm, nếu như những đồ vật này đều là thật, như vậy có thể bổ sung vào bảo tàng nơi gốm màu đời Đường đang trống không. Tiêu mất 2000 vạn tính ra cũng không nhiều.
Bất quá cất dấu trong cái vòng luẩn quẩn này là một vũng bùn, là người trong vòng tròn này, thường xuyên bị lấm giày Trang Duệ chỉ có thể tin vào đôi mắt của mình, không nhìn thấy vật hắn chắc chắn sẽ không đồng ý giao dịch.
- Những đồ này không đem đấu giá, nó được lão bản của chợ đen thay mặt bằng hữu bán, trước tiên có thể nhìn hàng nhưng có thể là sẽ không có đủ hàng để xem.
Hoàng Phủ Vân biết rõ vị lão bản trẻ tuổi này, ánh mắt phi thường độc. Tính ra từ khi hắn và Trang Duệ quen biết tới nay chưa có lần nào mà Trang Duệ ở ngành đồ cổ mà thất thủ một lần. Người trong giang hồ thân bất vô kỷ.
Nhưng mà Trang lão bản chưa từng chịu thiệt lấy một lần.
Mục đích Hoàng Phủ Vân tới lần này cũng chính là muốn Trang Duệ xuất sơn giám định mấy thứ đồ vật kia.
- Được, vậy thì nhờ huynh liên lạc. Đúng rồi, thời gian chớ vượt quá ba ngày, đệ còn phải hảo hảo đi học, sau này có việc gì huynh cũng không nên ảnh hưởng đến việc học tập của đệ.
Trang Duệ nói thật, thoáng cái mà đã mấy ngày nữa là hắn phải đi Đại Kinh báo danh.
Ly khai sân trường đã nhiều năm, nay Trang Duệ đối với lần trở về này tâm tình có hơi chút kích động.
- Ai, Kim Vũ lại đi ra ngoài gây tai họa cho người khác?
Trang Duệ đẩy cửa bước vào phòng phát hiện móng vuốt tiểu kim điêu trước mặt có dính chút máu. Mỗi ngày trước khi ngủ, Trang Duệ đều tháo bộ bao móng vuốt ra cho tiểu kim điêu. Con vật nhỏ này đều thừa dịp cơ hội này đi ra ngoài tác oai tác quái.
Gần đây nhất, không riêng gì con bồ câu trong nhà cũng bị thương. Ngay cả thỉnh thoảng trên bầu trời có bồ câu bay qua, Trang Duệ cũng có thời gian trong một tháng không hề nghe được tiếng chim bồ câu kêu.
Có một ngày hai tỷ muội Âu Dương Uyển và Trương Mụ Lý ra công viên đi dạo, nghe được rất nhiều người nghị luận gần đây có một con chim diều hâu nhỏ thường đến bắt chim nuôi trong nhà. Điều này khiến cho rất nhiều người có chim nuôi trong nhà lo lắng. Đang có người thương nghị với nhau chuẩn bị tổ chức vây bắt con tiểu diều hâu này.
Về đến nhà, Trang Duệ vội vàng khóa chân tiểu kim điêu lại. Con vật nhỏ này liên tục gật đầu đồng ý không đi ra ngoài bắt mồi, nhưng nó vẫn muôn thừa dịp buổi tối, hay sáng sớm chạy ra bên ngoài, còn chạy đến cả công viên.
Trang Duệ cũng không nghĩ đến việc quá mức hạn chế thiên tính của kim điêu. Dù sao đi nữa hiện tại việc sử dụng súng hơi cũng đã bị cấm, ở Bắc Kinh có rất ít người nã súng hơi bắn chim. Hơn nữa kim điêu chưa bao giờ ăn đồ ăn mà người khác đưa cho. Trang Duệ cũng không biết làm cách nào khác, chỉ cần ban ngày tiểu kim điêu ngoan ngoãn ở trong nhà là được.
- Chờ một chút, đừng nóng vội.
Trang Duệ nhìn tiểu kim điêu vỗ cánh phành phạch muốn đậu lên đầu vai mình, vội vàng xua tay ngăn lại. Lấy tấm da treo cạnh cửa đặt lên vai mình, Trang Duệ nói:
- Đi lên đi.
Thứ này là Âu Dương Uyển cố ý cấp cho nhi tử một khối da đệm, tuy không được to nhưng cũng vừa vặn có thể khoát lên trên vai. Cho dù là cặp móng vuốt kia của tiểu kim điêu có bấu chặt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể làm rách được tấm da. Trang Duệ cũng không có vì thế mà bị thương.
Mặt khác, Âu Dương Uyển cũng làm cho Trang Duệ một bộ bao cổ tay dùng vải bố có cho thêm dây thép ở bên trong. Chỉ là cho đến bây giờ Trang Duệ vẫn cảm thấy khó khăn trong việc sử dụng những thứ này. Không phải Trang Duệ không biết sử dụng mà do những thứ này đối với tiểu kim điêu quá vô dụng đi. Trong khoảng thời gian này Trang Duệ muốn tìm một lão thợ thủ công tay nghề cao chế tạo cho hắn một bộ công cụ huấn luyện ưng.
Trước kia Bắc Kinh là địa phương gì? Chính là sao huyệt của quân Bát Kỳ, hàng ngày quân sĩ Bát Kỳ không có việc gì làm đều ra bắt chim ưng về huấn luyện. Từ đó mà quân Bát Kỳ có hẳn một đội quân chim ưng chuyên đi thám thính và đưa tin.
Trước đây có người chuyên môn chế tạo công cụ huấn luyện chim ưng. Lớn thì là một bộ bao cánh tay kiến cố để chim ưng đậu lên, nhỏ thì là những chiếc vòng lục lạc. Tất cả đều được đặc chế cho việc huấn luyện chim ưng. Không chỉ có tính thực dụng mà còn có tính mỹ quan, bằng không những thiếu gia thời đó cũng không có đeo nó trên tay mà đi ra ngoài đường.
Chỉ là cái thời đó đã qua lâu rồi, ngoại trừ trên đại thảo nguyên thì trong thành thị căn bản không thể nào tìm được người nào chơi chim ưng nữa. Trang Duệ cũng không biết mình có thể tìm được một thợ thủ công nào chế tác được một bộ công cụ huấn luyện chim ưng hay không.
- Nha nha...
Biểu hiện của tiểu kim vũ không phải người thường có thể đoán biết được. Đầu tiên là nó phóng uế lên chính móng vuốt của mình, sau đó cư nhiên ngồi chổm hổm xuống đè lên bộ móng vuốt, nó muốn dùng lông của mình để lau đi vết máu còn lưu lại trên dó. Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của nó, Trang Duệ không nhịn được nở nụ cười.
- Coi như ngươi thông minh đi!
Trang Duệ xoa xao đầu tiểu kim điêu rồi xoay người đi ra khỏi phòng nói với Tần Huyên Băng:
- Vợ yêu! Hôm nay anh đi làm trở lại, đến tối sẽ về, em trở vào phòng nghỉ ngơi đi.
Trang Duệ đã có hẹn với Hoàng Phủ Vân, ngày hôm nay xem hàng. Đối phương nghe Trang Duệ muốn xem hàng, nên cố ý chạy ô-tô từ Hà Bắc tới, địa điểm do Trang Duệ chỉ định.
Đối phương ở trog giới đồ cổ cũng là một nhân vật có uy tín và danh dự. Hơn nữa với tài sản của Trang Duệ rất lớn, hắn cũng không sợ không mua được.
Trang Duệ suy nghĩ một lúc rồi mới đến hội sở gặp Âu Dương Quân. Hắn nghĩ để cho tiểu kim vũ cùng đi theo đến đó, hảo hảo để tiểu gia hỏa này hưởng thụ lạc thú bay lượn.
Tần Huyên Băng tức giận liếc mắt nhìn Trang Duệ. Không biết hắn từ đâu tìm được rất nhiều tài liệu nói là trong thời gian đầu mang thai không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt tình dục, nên hắn vẫn luôn đến quấy rầy nàng.
Bụng của Tần Huyên Băng đã to ra rất nhiều, Trang Duệ cẩn thận đỡ vợ đi vào trong phòng, ăn một bát gà tần. Xong xuôi đâu đấy hắn mới mang theo hai con chó ngao và tiểu kim điêu lên xe ô-tô rời khởi Tứ Hợp Viện.
...
Vốn muốn mang theo cả Trứ Bành Phi đi theo nhưng vị trí bên cạnh vị trí lái xe của Trang Duệ đang bị tiểu kim điêu chiến cứ. Hơn nữa, lần này Trang Duệ muốn đi xem đồ cổ cho nên hắn không để Bành Phi đi theo.
- Cần phải đổi một chiếc xe mới...
Vốn chiếc xe này có thể ngồi được năm ngồi cũng không cảm thấy chật chội. Nhưng hiện tại mang theo hai con chó ngao, trên cơ bản là không còn chỗ ngồi. Trang Duệ suy nghĩ có nên mua một chiếc Hummer, bởi vì không gian siêu rộng ở bên trong xe đủ để cho mười người ngồi trong đó.
- Đừng bay quá xa...
Tiểu kim điêu ngồi trong xe hết nhìn đông lại ngó tây. Lúc sau Trang Duệ ở ngã tư đường chờ đèn xanh, hắn mở cửa sổ mái cho tiểu kim điêu bay ra ngoài.
Trang Duệ cũng không có lo lắng, lấy ánh mắt của tiểu kim điêu, có thể ở trong rừng xe cộ mà tìm được vị trí chuẩn xác của mình.
- Mau nhìn kìa lão công! Từ trong chiếc xe kia bay ra một con chim...
- Một con chim? Phải gọi là diều hâu thì mới đúng. Hiện nay người có tiền càng ngày càng xa xỉ, dĩ nhiên nuôi cả diều hâu...
Đèn xanh vừa bật, xe của Trang Duệ nhanh chóng đi về phía trước, phía sau xe của hắn là chiếc xe gia đình của hai vợ chồng vừa bàn tán nọ. Hai vợ chồng này đang bàn tán chuyện có một con diều hâu từ trong một chiếc xe phía trước bay ra rất sôi nổi. Người vợ còn có cảm giác lão công mình không tồi một chút nào, ha người mải nói chuyện đến nỗi ngay cả đèn xanh đã bật mà cũng không biết.
May cho hai vợ chồng này là khoảng thời gian đầu năm xe cộ đi lại ít, nếu không đã bị người đi đằng sau bấm còi, chửi cho một trận.
Hội sở của Âu Dương Quân cách Bắc Kinh mấy chục kilomet. Bỏ lại sự ồn ã của thành phố lại phía sau, xe của Trang Duệ bắt đầu tăng tốc, hắn chỉ cần ngửa mặt lên trời nhìn là có thể thấy được tiểu kim điêu đang ở trên bầu trời phía trước ô tô của mình.
Một lúc sau, xe của Trang Duệ đã đi đến hội sở. Ở trong bãi đỗ xe hắn đã thấy Hoàng Phủ Vân đứng chờ. Bên cạnh hắn là một chiếc xe mang biển số không phải của Bắc Kinh. Chiếc xe này chắc là của lão bản chợ đem ở Hà Bắc chạy tới.
- Trang tổng, vị này là Lý tổng.
Trang Duệ mở cửa xe đi ra, Hoàng Phủ Vân đã dẫn theo ba người đến đón, đồng thời giới thiệu. Vị Lý tổng ở phía sau Hoàng Phủ Vân trông vô cùng khỏe mạnh, hắn mặc một bộ âu phục bó sát người. Có thể nói, chỉ cần nhìn qua là đoán biết được người này là một ông chủ lớn.
Hai người đi theo phía sau Lý tổng hẳn là bảo tiêu của hắn, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc rương dài, rộng chừng một thước luôn luôn theo sát phía sau Lý tổng.
- Lý tổng! Thực xin lỗi, trên đường đến đây bị kẹt xe cho nên mới tới trễ...
Trang Duệ và Lý tổng bắt tay nhau chào hỏi. Tuy rằng không thích cùng loại người hắc bạch lưỡng đạo giao tiếp nhưng chỉ vì món đồ cổ này Trang Duệ cũng đành phải bắt tay, hồ hởi nói chuyện. Lúc nắm tay, Trang Duệ quay đầu nhìn sang Hoàng Phủ Vân liếc mắt hỏi:
- Vì sao không có mời Lý tổng vào bên trong ngồi nghỉ?
Trang Duệ nói vậy nhưng bản thân hắn biết bảo an ở đây sẽ không mở cửa. Tuy rằng trước đó hắn có gọi điện thoại thông tri cho bảo an ở bên này. Nhưng nếu như bản thân Trang Duệ còn chưa có đến, bảo an sẽ không mở cửa cho bất cứ ai vào. Hoàng Phủ Vân có thể vào được trong bãi đỗ xe này cũng là do Trang Duệ trước đó có báo biển số xe cho bảo an biết.
- A! Trang tổng, là ta muốn ở chỗ này chờ ngài.
Lý tổng chính là một nhân vật làm ăn buốn bán, từ việc bị bảo an ngăn trở không cho vào trong phòng, hắn cũng nhìn ra được Hoàng Phủ Vân quán trưởng không phải là khách quen ở đây. Cho nên không đợi Hoàng Phủ Vân trả lời, hắn liền nói với Trang Duệ, như vậy cũng không khiến cho Hoàng Phủ Vân bị xấu hổ.
Kỳ thực, Lý tổng ngày hôm qua nhận được thông tri cũng đã biết được sẽ gặp mặt ở hội sở này đã vô cùng chân kinh rồi. Đối với hội sở này, bên ngoài có vô số lời bàn tán kỳ diệu. Lý tổng mặc dù là một người kinh doanh có máu mặt nhưng cũng chưa thể bước vào trong hội sở này. Chính vì thế mà hắn đối với thân phận của Trang Duệ sinh ra một tia kính nể.
Hơn nữa đi đằng sau Trang Duệ là hai con chó ngao màu trắng. Đây là giống vật nuôi không phải đại gia bình thường có thể đùa giỡn. Cái khác không nói chứ riệng tiền ăn hàng tháng của chúng cũng đã lên đến mấy vạn rồi.
- Nha nha!
Một tiếng chim thanh thúy vang lên, tiểu kim vũ từ trên trời cao trực tiếp lao xuống dưới. Khi bay đến gần Trang Duệ, chỉ còn cách khoảng mười mét nó liền đảo cánh bày vòng vòng trên đầu Trang Duệ để làm giảm trở lực của không khí. Sau đó mới nhẹ nhàng đậu trên vai của Trang Duệ.
Mọi người nghe tiếng chim kêu, đều tò mò ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được một màn này. Ngay cả Hoàng Phủ Vân từng nhìn thấy tiểu kim vũ cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này.
- Trang tổng, đây... đây là ngài nuôi?
Ngay thời điểm tiểu kim vũ bay xuống dưới, hai bảo an đứng ở trước cửa cũng chạy về phía Trang Duệ. Bọn họ biết thân phận của Trang Duệ, cho nên nếu như hắn bị diều hâu làm bị thương ở trong hội sở. Không biết chừng công việc của hai người cũng bị mất luôn.
Chỉ là khi chạy đến gần Trang Duệ, hai bảo an mới phát hiện tiểu kim điêu này cư nhiên đậu trên vai của Trang Duệ. Cho dù ai cũng có thể nhìn ra tiểu tử thần dị này là do Trang Duệ nuôi dưỡng.
- Uhm! Dùng bộ đàm thông báo một chút, để tiểu tử này ở đây chơi đùa một chút. Ngàn vạn lần đừng để cho người khác bắn nó bị thường...
Trang Duệ gật đầu, hắn biết ở trong hội sở của Âu Dương Quân có súng, nếu như không thông báo cho bọn họ biết, không chừng có ngườ nào ngữa tay lại mang súng ra bắn tiểu kim vũ.
Hai tên bảo an nghe Trang Duệ nói vậy, vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho cấp trên. Còn Trang Duệ thì lại cười khổ nhìn tiểu kim vũ đậu trên vai mình. Bộ đồ tây trang này cũng mất mấy vạn tiền, rốt cuộc cũng bị nó làm hỏng phải vứt đi. Lần giả bộ này cũng phải trả giá quá cao a.
- Thực xin lỗi, tiểu gia hỏa này tính tình bướng bỉnh, thích đi gây sự. Lý tổng, mời vào bên trong.
Trang Duệ để cho tiểu kim vũ bay lên trời chơi đùa, rồi mới bắt chuyện với đám người Lý tổng, cùng bọn họ đi vào Nhất Hào Lâu.
- Trang tổng, đồ vật trong rương của bọn họ, đã kiểm tra qua...?
Một người bảo an đuổi theo Trang Duệ, ghé vào tai hắn nói nhỏ. Đây là chức trách của bọn hắn. Có thể đi vào Nhất Hào Lâu không phải có tiền là vào được. Bọn họ sợ ngoại nhân sẽ mang vào tong hội sở những thứ nguy hiểm đến hội viên.
Trang Duệ sững sờ một chút, lúc này hắn mới biết không phải Hoàng Phủ Vân không mang theo Lý tổng đi vào mà là do bị bảo an ngăn cản.
Gật đầu một cái, Trạng Duệ tiếp tục bước đi về phía trước. Đến khi đi sóng vai cùng với Hoàng Phủ Vân, hắn nhỏ giọng nói:
- Hoàng Phủ huynh, thực xin lỗi. Đợi lát nữa ta sẽ làm cho huynh một tấm thẻ hội viên...
Nếu như là vào thời điểm một năm trước đây, Trang Duệ hẳn là sẽ không nghĩ đến việc chiếu cố Hoàng Phủ Vân như vậy. Cho dù là hiện tại, các sản nghiệp của Trang Duệ vẫn thiếu người có kinh nghiệm quản lý, người có năng lực an bài chỉ huy thuộc hạ.
Trang Duệ biết rõ bản thân mình có thể làm được những gì. Cho dù là một nhân vật bát phương hào kiệt, Trang Duệ cũng có khả năng làm được. Chính là khiến cho công nhân tôn kính với mình, để cho bọn họ cảm giác được giá trị tồn tại của mình. Đây là lạc thú trong quá trình tạo dựng sự nghiệp.
Mặc kệ là Hoàng Phủ Vân hay là Triệu Hàn Hiên, thậm chí là cả Ngô quản lý của Tần Thụy Lân, Trang Duệ đều cấp cho họ đặc quyền rất lớn trong một số quyết sách trọng đại. Trang Duệ hoàn toàn không hoa tay múa chân, căn bản là không can thiệp vào công việc quản lý sản nghiệp hằng ngày của bọn họ.
Từ trên một ý nghĩa nào đó là nói, Trang Duệ không tính là một người quản lý xuất sắc. Thế nhưng hắn tuyệt đối có thể được xưng là một người lãnh đạo sáng suốt. Tối thiểu thủ hạ mỗi sản nghiệp giữ chức nghiệp quản lý đều vì Trang Duệ mà nỗ lực kiếm tiền. Nguyên nhân chính vì bọn họ có được sự tôn trọng của người lãnh đạo là một mức lương thỏa mãn.
- Cảm tạ Trang tổng.
Hoàng Phủ Vân nhìn thấy Trang Duệ có thể lưu tâm đến việc hắn phải đứng chờ ngoài của như vậy, trong lòng rất cảm động. Đầu năm nay, còn có mấy người lãnh đạo có thể bận tâm, cảm nhận suy nghĩ của công nhân như vậy cơ chứ?
Về tuổi tác, Trang Duệ rõ ràng nhỏ hơn Hoàng Phủ Vân vài tuổi, nhưng hắn đối với vị lãnh đạo trẻ tuổi hơn mình này lại có sự kính phục phát ra từ trong tâm khảm.
- Ha ha! Lão huynh, gì mà phải khách khí như thế chứ!
Trang Duệ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Vân, xoay mặt nhìn về phía Lý tổng nói:
- Lý tổng! Chiêu đãi không chu toàn, thỉnh thứ lỗi...
- Đâu có! Đâu có! Trang tổng thực sự quá khách khí...
Nghe được Trang Duệ nói vậy, Lý tổng cảm thấy được sủng ái mà kinh sợ. Luận về địa vị ở giới đồ cổ, đứng trước người thanh niên đã từng khởi xướng toàn quốc tham gia sưu tầm đồ cổ thì hắn kém xa. Luận về tiền tài, hắn cũng không có một nhà bảo tàng nào đầu tư đến vài ức cả.
Mà nếu như bàn về địa vị xã hội, Lý tổng càng không thể nào so với Trang Duệ. Hắn đối với những người có thể vào được địa phương này rất kính ngưỡng. Có nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến bản thân có thể đi vào trong đó.
Lý tổng đã thầm hạ quyết tâm, lần này chính là một cơ hội để bản thân vươn lên, cũng là thúc đẩy công việc kinh doanh của mình. Cho dù những vật kia có bán rẻ hoặc tặng cho Trang Duệ cũng không sao. Phải biết rằng bỏ ra hai ngàn vạn để kết một người bạn như Trang Duệ, theo như nhận định của Lý tổng là một việc rất đáng giá.
Cách bố trí của Nhất Hào Lâu xa hoa nhưng lại không cách điệu. Lý tổng nhìn tới nhìn lui, hết ngó đông rồi lại ngó tây, trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ về việc sửa chữa ngôi nhà của mình theo phong cách của Nhất Hào Lâu. Có như vậy, tuy bản thân không thể đến được Nhất Hào Lâu nhưng vẫn có được cảm giác như đang ở đó vậy.
Trang Duệ gọi người mở một lô ghế, mời đám người Lý tổng ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Mấy người ngồi vài chỗ của mình, hai nữ phục vụ tướng mạo đẹp tuyệt trần tiến đến chỗ đám người Trang Duệ hỏi qua nhu cầu của khách nhân. Sau khi để đồ uống lên bàn liền lui ra ngoài. Lúc này là buổi sáng, muốn gặp được minh tinh thì cũng phải chờ đến buổi tối.
- Lý tổng, rất cảm tạ ngài đã tự mình đến Bắc Kinh lần này. Lời khách sáo chúng ta cũng không cần nói nhiều nữa. Ta muốn nhìn qua thứ đó....!
Trang Duệ đi thẳng vào vấn đề, hiện tại đối với việc giám định đồ cổ, Trang Duệ cũng có sở thích hưởng thụ lạc thú trong quá trình giám định. Cho nên hắn cũng không có sử dụng linh khí để quan sát vật phẩm ở trong hai chiếc rương được thuộc hạ của Lý tổng luôn mang theo bên mình.
- Nên nhìn chứ! Nên nhìn chứ!
Lý tổng luôn miệng kêu phải, hắn kêu hai tên thuộc hạ của mình để hai chiếc rương lên bàn, nói rằng:
- Thứ này là một lão bằng hữu có quan hệ không tồi với ta mang đến. Hắn cũng từng ủy thách người xuất thủ... Có người nói thứ này là đời có từ thời nhà Thanh. Do một đại gia tộc diêm thương ( buôn bán muối) ở Giang Nam truyền lại, vẫn bị đặt ở dưới tầm hầm ngầm hàng trăm năm nay. Mấy năm gần đây hắn tu sửa phòng ốc, mới phát hiện được nó. Trang tổng, ngài nhìn...
- A? Thứ này nhìn cũng rất đẹp...
Trang Duệ nhìn lướt qua rồi nhận xét.
Nghe thấy đây là vật do một đại gia tộc diêm thương từ đời nhà Thanh lưu lại, Trang Duệ cũng không có ngạc nhiên. Từ một món đồ cổ bất kỳ, người ta có thể dễ dàng nhận ra được lai lịch của nó. Phải biết rằng ở triều đại nhà Thanh, diêm thương Giang Nam, huy thương An Huy, còn có ngân hàng tư nhân Sơn Tây đều là những nhà đại tư sản giàu nhất thiên hạ.
Hơn nữa mấy ngân hàng này còn lũng đoạn thị trường. Ngoài ra còn có sản nghiệp điện tín, tấtcả đều là bá vương, không ai không cần đến những thứ đó. Hồi đó bọn họ không hề có đối thủ cạnh tranh.
Thời xa xưa, nông công thương truyền thống cũng bởi vì thời gian này mà thay đổi. Những thương nhân này có địa vị cực cao. Thận chỉ tiểu thương còn có khả năng đuổi quan viên ra khỏi cửa, thương nhân lớn có thể ảnh hưởng đến quốc sách. Đơn giản chỉ vì bọn họ nắm giữ mạch máu của quốc gia.
Có tiền tự nhiên muốn giả bộ phong nhã, hơn nữa diêm thương tại Giang Nam phồn hoa. Để không bị người khác cho rằng mình là người không có văn hóa, vật dụng dùng trong nhà bọn họ đều chú trọng đến lai lịch xuất sứ của nó, kể cả những vật dụng trang trí như tranh , chữ đều là những thứ quý giá.
Lại nói, hoàng đế thời đó chính là một thương gia lớn nhất nước. Hoàng cung chính là một nhà bảo tàng lớn nhân. Như vậy nhà của các thương nhân trong nước cũng có thể nói là một nhà bảo tàng nhỏ. Chỉ là nếu như gặp phải vận rủi, bị đại quan mang lính đến xét nhà, đồ đac quý giá trong nhà kiểu gì cũng bị đoạt đi không ít để xung vào quốc khố.
Chính vì điều đó mà trong nhà bất cứ thương nhân nào đều có những tầm hầm bí mật, thậm chí phải có đến hơn mười cái tầng hầm.
Trang Duệ đang muốn kiểm tra niên đại của nó, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề:
- Ai? Không thích hợp, mấy thứ này đều là gia truyền, vì sao không đưa lên bán đấu giá?
Tuy rằng điều thứ năm luật bảo hộ văn vật đã có quy định rõ ràng: Nhân dân nước cộng hòa Trung Hoa, tất cả văn vật trong cảnh nội, nội thủy hay lãnh hải đều thuộc quyền sở hữu quốc giá. Nhưng do đây là từ tầng hầm ngầm đào được, hẳn là thuộc về gia tộc. Nói như vậy thì vật này hẳn là được đào từ mộ phần lên.
- Ài! Trang tổng, tòa nhà đã trải qua trên trăm năm, thay đổi qua vô số hộ gia đình, đâu còn có thể tìm được chủ nhân nguyên bản của bình gốm sứ này? Nếu như đi báo với phòng đấu giá, khẳng định sẽ bị quốc gia tịch thu.
Lý tổng chậm rãi nói.Hắn không chỉ đối với luật bảo hộ văn vật của quốc gia đọc thuộc làu làu. Ngay cả luật liên quan đế việc khảo cổ cũng biết rất chi tiết. Đối với lời giải thích này của Lý tổng, Trang Duệ nghe cũng cảm thấy thích thú.
Muốn nói tới luật bảo hộ văn vật của quốc gia, pháp quy vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần là vật vô chủ đều quy về sở hữu quốc gia. Thế nhưng việc chấp hành lại có điểm thùng rỗng kêu to.
Nói một cách khác, nếu như người có có tâm huyết dâng trào, dâng một cái cuốc, xách một cái xẻng chạy đến một chỗ nào đó đào bới một hồi. Cho dù có đào ra được vàng bạc, châu báu, ngọc như ý. Xin lỗi, những thứ đó là của quốc gia.
Đương nhiên, không có một ai ngốc mà nộp lên đâu. Đầu năm nay xã hội thượng lưu truyền miệng nhau nói:
- Nếu muốn giàu, đi đào mộ. Sau một đêm ngươi sẽ thành triệu phú.
Chỉ cần cẩn thận giấu giếm là có thể quy về tài sản tư nhân, là có thể từ một tên nhà quê trở thành một đại gia chân đất, lợi ích lớn như vậy, người nào lại không đỏ mắt?
Vì sao trộm mộ trong quốc nội lại hung hăng ngang ngược như vậy. Nhà nước xử lý nghiêm những trường hợp trộm mộ như vậy, nhưng vì sao người ta vẫn điên cuồng trộm mộ. Đơn giản, nếu như bị bắt, cuộc đời đã túng quẫn rồi, cho dù có vào tù cũng không sao. Nhưng nếu may mắn không bị bắt thì chính là một bước lên trời. Từ đó trộm mộ trở thành một loại nghề nghiệp.
Mà những người hăng hái nhất chính là những ông chủ tư nhân. Bọn họ vì muốn trở thành một nhà khảo cổ nghiệp dư, cố gắng xin một miếng đất nào đó, rồi huy động người đào bới cả mảnh đất đấy lên. Điều này cũng không phải không được.
Tại nước anh có một việc như vậy. Một lão đầu bảy mươi tuổi, không biết ngày nào đó có suy nghĩ không thích hợp, bắt đầu nổi lên máu khảo cổ, còn nghĩ tới việc khảo cổ sẽ trở thành cuộc sống cuối đời của mình. Ba ngày đào một lần, mỗi lần đào sáu tiếng.
Lão nhân kia trong vào hai năm, cư nhiên đã khai quật được văn vật có tổng giá trị lên đến năm mươi vạn bảng anh. Trong đó văn vật có giá trị lớn nhất là hai trăm năm mươi đồng tiền cổ La Mã. Viện bảo tàng anh đã ra giá mười vạn bảng anh để mua lại nó.
Mặt khác như năm trước ở Ai Cập có không ít đại văn vật được phát hiện. Mộ phần của các đời vua pha-ra-ong đều không hề thiếu những nhà khảo cổ nghiệp dư. Thậm chi cũng không thiếu những người thám hiểu tầm bảo.
Cũng phải nói đến phương thức đề xướng này, nước ngoài đối với việc giám thị tư nhân hay công ty khảo cổ rất nghiêm ngặt.
Ở nước ngoài, việc khảo cổ ở trên đất liền hay trên biển đều cần phải tuân theo luật bảo vệ văn vật. Đồng thời còn phải giao nộp phí dụng. Nếu như ngươi chưa từng đi khảo cổ, hoặc là đi khảo cổ nhưng không có đào được gì thì ngươi sẽ lỗ vốn.
Tổng kết mà nói, luật pháp nước ngoài cho phép ngươi đi khảo cổ. Trung Quốc cũng đồng ý việc đi khảo cổ nhưng không cho phép đi đào trộm mộ. Nếu như việc đào trộm mộ càng ngày càng nhiều, nếu như không có giám thị thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo lực. Dù sao Trung Quốc cũng có lịch sử năm nghìn năm, mộ phần có giá trị có rất nhiều.
- Lý tổng, ta coi thứ này trước đã...
Cùng với Lý tổng hàn huyên một lúc, lực chú ý của Trang Duệ chuyển qua bình gốm sư đời Đường. Chiếc rương bên cạnh đựng tám bộ y phục của cung nữ ba màu. Màu sắc cùng nhan sắt vô cùng thuận mắt.
Hơn nữa, bộ nữ phục này chắc chắn có bộ ngực rất nhỏ, bởi vì vị trí ngực của nó có miếng độn rất lớn. Sợ rằng hậu thế sẽ coi bộ y phục cung nữa này trở này vật thưởng thức.
- Hảo! Thứ tốt, hình thể đồ vật êm dịu no đủ, màu sắc loang lổ khác nhau. Đây là ý kiến của ta, bộ bốm màu đời Đường này là bộ gốm tốt nhất.
Sau khi thường thức hơn mười phút. Trang Duệ cho chút không muốn bỏ xuống.
- Trang tổng, nếu như ngài đã nhìn trúng, trươc hết hãy giữ lại thưởng thức đi. Còn vấn đề tiền bạc, chúng ta có thể từ từ nói sau...
Tuy rằng biết được bộ gốm màu đời Đường là thật. Thế nhưng được Trang Duệ nhận xét như vậy bộ mặt Lý tổng cũng lộ ra một tia vui mừng.
- Ha ha! Lý tổng, cảm ơn tâm ý của ngài. Thứ đồ này tiu rằng không tồi, nhưng mà hàng mỹ nghệ hiện đại và gốm màu đời Đường chân chính còn kém về niên đại sản xuất đi.
- Trang...Trang tổng, điều này... không có khả năng? Trang tổng, ngài đùa như vậy không hay lắm đâu. Những vật này đều do Điền lão sư của viện bảo tàng Cố Cung tự mình giám định. Xác đị đây chính là gốm màu đời Đường không thể nghi ngờ, không có khả năng đây là một vật phỏng chế của hiện đại.
Lý tổng sửng sốt một lúc, lập tức đứng lên giải thích. Hiển nhiên hắn không thể tin được lời Trang Duệ vừa nói.
- Lý tổng! Hiện tại hàng mĩ nghệ hiện đại cũng có giá trị rất xa nhỉ. Tựa như thứ ở trước mặt chúng xa vậy, tuy rằng là do người hiện đại chế tác, nhưng từ công nghệ trên mà nói thì cũng không kém các bậc thầy của mười năm trước là mấy.
- Thậm chí có tinh tế hơn rất nhiều, ngoại trừ việc không thể so sánh về niên đại ra thì giá trị nghệ thuật so với gốm màu đời Đường chân chính cũng không thấp đâu...
Trang Duệ không thèm để ý đến lời nói của Lý tổng, hắn nói giống như đang lẩm bẩm một mình vậy, nói cho bản thân hắn nghe. Con mắt cũng chỉ chăm chú nhìn vào vật đang cầm trên tay, thân tình không che giấu nổi sự yêu thích.
Nhìn Trang Duệ làm ra bộ dáng giống như đã định liệu trước. Trong lòng Lý tổng cũng nổi lên sự nghi ngờ bất đắc dĩ, chẳng nhẽ khó mà phân biệt được thật giả?
- Không thích hợp! Chẳng nhẽ là cố ý hãm hại ta...
Lý tổng bỗng nhiên nhớ tới trước đây tình huống trước đây mình đi tặng bọi đồ cúng, vẻ mặt những người đó giống hệt Trang Duệ lúc này. Đều nói những đồ cổ trân quý giá trị thiên kim không đang một đồng, đến khi nhận lấy thì giống như cấp cho mình một chút mặt mũi.
Lý tổng tên đầy đủ là Lý Đại Lực. Những năm tám mươi của thế ký trước, khi còn là thanh niên, hắn cả ngày chỉ biết cậy mạnh hiếu thắng. Trong một lần đánh nhau, bản thân hắn thiếu chút nữa bị người ta chém chết. Từ đó Lý tổng mới cải tà quy chính, rồi nổi lên với nghề buôn bán nhỏ.
Nhưng tất cả cũng chỉ là quá khứ, thời gian sẽ khiến cho con người ta thay đổi dù ít dù nhiều. Việc kinh doanh buôn bán, không phải cũng có thể thu lãi, Lý tổng bắt đầu từ việc bán hàng vỉa hè, đến lúc vô ý tiếp xúc với giới đồ cổ, rồi lại nổi lên buôn bán ở chợ đêm. Hiện tại hắn cũng đã trở thành một người cho vay, thế chấp.
Chỉ là muốn sống được bằng cái nghề này, hắn cũng phải tạo dựng mối quan hệ cho mình. Nếu không có một ngày hắn vấp ngã thì cuộc đời hắn cũng coi như đi tong. Cho nên, trong mấy năm nay tiền tài mà Lý Đại Lực kiếm ra được đại bộ phận đều dùng để tạo dựng các mối quan hệ, nhất là các mối quan hệ trên quan trường so với việc sưu tầm đồ cổ còn nhiều hơn.
Nếu như để Lý tổng trở lại những năm tám mươi, bản thân hắn tuyệt đối sẽ không làm thương nhân mà làm quan. Dựa theo sự hiểu biết của hắn trong chốn quan trường, trong hai mươi năm gần đây hắn ít nhất có thể chạy được cái chức lãnh đạo của một tỉnh.
Chỉ là Lý tổng không có nghĩ tới, Trang Duệ còn trẻ tuổi như vậy, lại có thể diễn kịch xuất sắc như vậy. Có thể so sánh với những tên giảo hoạt trên quan trương. Đối với những người này Lý Đại Lực kính phục rất nhiều, cũng thầm than thói đời không chân thật.
- Trang tổng, ngài nói rất đúng! Hiện tại những người này chế tác đồ giả quá lợi hại. May mà ngài đã nhìn ra bằng không nếu như ta xuất thứ này ra ngoài, không chừng sẽ vì nó mà bị tán gia bại sản.
Nghĩ thông suốt tất cả, lúc này Lý tổng đổi thành bộ mặt tươi cười nịnh nọt. Điều này khiến cho Trang Duệ sửng sốt một chút.
- Lý tổng! Ngài cũng nhìn ra đây là đồ giả?
Trang Duệ có chút buồn bực. Những người chế tác món gốm màu đời Đường này vô cùng hoàn mỹ, hầu như không có tỳ vết. Sợ rằng trừ khi phải dùng dụng cụ đo lường để kiêm tra ra, căn bản không tìm được một tì vết nào. Bản thân hắn nếu như không dùng linh khí để kiểm tra thì cũng không thể phân biệt rõ được thật giả.
- Đương nhiên là không phải! Trang tổng, ngài nói là giả, tự nhiên chính là giả...
Lý tổng cười có chút miễn cưỡng. Bộ gốm màu đời Đường này có giá trị hơn một ngàn vạn, đối phương nói một hồi rồi kết luận đây là đồ giả. Bản thân hắn làm sao mà vui cho được.
- Ngài không nhìn ra được?
Trang Duệ có chút nghi hoặc, cái gì gọi là giả chính là giả? Bản thân hắn muốn nhìn ra được cũng phải tích lũy ngàn vạn kinh nghiệm với có được. Đương nhiên hắn cũng phải nhờ vào linh khí, chứ không phải nhãn lực.
- Ha ha! Trang tổng, nếu những thứ này đều là hàng giả. Vậy ngài có thể thu giữ lại, từ từ mà thưởng thức đi. Ta cũng có việc bận cần phải trở về...
Lý tổng không trả lời câu hỏi của Trang Duệ, trực tiếp tặng những vật này cho Trang Duệ, trong lòng hắn nghĩ:
- Ta có thể không bàn luận về vấn đề thật giả, chỉ cần ngươi thích là được.
Hoàng Phủ Vân đứng ở một bên, từ phía sau lặng lẽ huých nhẹ cánh tay Trang Duệ.
- Ai? Ta nói Lý tổng, ngài nghĩ đi đâu vậy?
Được Hoàng Phủ Vân nhắc nhở, Trang Duệ kịp thời phản ứng, nhìn thần sắc Lý Đại Lực không cho là đúng. Trang Duệ cũng minh bạch, cảm tình của vị Lý lão bản này, còn tưởng rằng chính mình đang lừa bịp lấy mấy món đồ của hắn.
- Không có a! Trang tổng, thứ này đều là hàng giả. Vật này không có mấy giá trị. Ngài giữ lại thưởng thức là được rồi. Coi như chúng ta kết giao bằng hữu...
Lý tổng cũng ý thức được biểu tình của chính mình vừa rồi không được tốt. Vội vã biểu hiện ra biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười chân thành. Nếu như là kỹ nữ, sợ rằng hắn đã cởi hết quần áo rồi.
- Ài! Ta nói này Lý tổng, những vật này đều là đồ phảng chế hiện đại...
Trang Duệ bất đắc dĩ nói. Sớm biết như vậy hắn đã không chọn hội sở của Âu Dương Quân. Bản thân hắn muốn cho đối phương tưởng rằng bản thân mình rất cao ngạo.
- Đúng thế... đúng thế. Ánh mắt Trang tổng vô cùng tinh tường...
Lý Đại Lực gật đầu cười phụ họa.
- Được rồi! Nhìn vào con ngựa ba màu này...
Trang Duệ bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn cho người lấy ra một con ngựa gốm màu đời Đường. Thể tích của nó khá lớn, cao chừng bốn mươi centimet, dài chừng bảy mươi centimet.
Cận thận nhìn một hồi, Trang Duệ đúng là không nhìn ra được một tỳ vết nào từ mốn đồ này. Cuối cùng cũng không thể nói cho vị Lý tổng này biết những đồ gốm sứ này không có linh khí đi!
Trang Duệ tức mình nhìn lại con ngựa ba màu này có hay không có một địa phương nào đó để mà mình vạch ra.
Tạo hình của con ngựa ba màu này tương đối to béo, cái mông ngựa rất to, gáy tương đối rộng. Tạo hình bộ dáng đang chạy. Đồ gốm tạo hình ngựa đời Đường lấy tĩnh chính là đặc điểm để nhận biết. Đặc sắc nhất chính là ngựa hồ ở Tây Vực.
Thông qua một ít đặc thù, văn hóa bối cảnh khác nhau có thể có biểu hiện khác nhau. Từ đó có thể thấy được công nghệ của thợ thủ công hiện đại càng ngày càng cao.
Chỉ là tuy rằng tạo hình và màu sắc gốm màu đời Đường có cùng nghệ thuật phong cách không thể nào tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào. Nhưng trong mắt Trang Duệ, đây là đổ dởm, là một vật phảng chế của hiện đại.
Trang Duệ hơi nhíu mày, chính mình lúc trước nói thứ này là giả. Nếu như không tìm được chứng cứ, điều này là truyền ra ngoài thì khẳng định làm nhục Điền lão sư. Ngoại trừ việc tiến hành mười bốn loại kiểm tra đo lường ra thì Trang Duệ không có biện pháp gì khác.
- Có thể hay không là?
Trong đầu Trang Duệ đột nhiên nhớ tới một việc, chính là ngựa ba màu đã từng xuất hiện ở chợ đêm Tây Tạng giống như lạc đà ba màu của Tế Nam đều không thể nào tìm thấy tỳ vết nào. Rất khó phân biệt thật giả.
Thế nhưng hai thứ này đều có một đặc thù đồng dạng, chính là ở bên trong đều có một chứ "Hứa" nho nhỏ. Không biết vì sao, Trang Duệ cảm giác được, hai kiện đồ vật này đều do một người làm ra.
Trong lúc đang suy nghĩ cách giải quyết, Trang Duệ tựa lưng vào ghế so-pha. Hai tay cầm hai con ngựa ba màu, dùng linh khí kiểm tra một cách tỉ mỉ. Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Trang Duệ đang giám định đồ vật.
- Kháo! Thật đúng là, người làm ra được kiệt tác như thế này cũng quá là thần kỳ đi.
Trang Duệ cảm giác không sai, trên móng trước của con ngựa ba màu có một chữ "Hứa" rất nhỏ được in trên vách rỗng của móng trước. Giống hệt như con ngựa ba màu được bán ở chợ đêm Tây Tạng kia.
Tìm được chữ "Hứa" này, trong lòng Trang Duệ kiên định, lại một lần nữa cầm lấy bộ y phục cung nữ lên quan sát.
Quả nhiên, bộ y phục cũng nữ này đều có tồn tại một chữ "Hứa". Chỉ là lần này nó không nằm ở vị trí chân váy, mà ở đằng sau mông. Xem ra người chế tác những đồ vật này rất là cao thủ, có điểm thú vị!
- Lý tổng. Ngài ở trong cái nghề này cũng tương đối dài, kiến thức rộng rãi, không biết ngài có nhận thực một vị nào họ Hứa hay không?
Có thể là ra những đồ sứ ba màu đời Đường như thế này, Trang Duệ đối với vị Hứa tiên sinh này nổi lên hứng thú.
Phải biết rằng, cho dù là gốm màu đời Đường là giả nhưng giá trị nghệ thuật cũng rất cao, so với hàng mỹ nghệ bây giờ thì hơn ra. Công nghệ chế tác cao minh như vậy, nếu như để Trang Duệ định giá, hắn chắc chắn sẽ trả mỗi kiện không dưới mười vạn.
Có thể nhìn ra mấy thứ này đều do một người làm ra. Trang Duệ hiếu kỳ, người này đến tốt cùng là ai. Vì sao lại chế tác ra nhiều đồ phỏng chế gốm ba màu đời Đường như vậy?
- Họ Hứa hay họ Từ? Trang tổng người hỏi người này làm chi? Ta quen rất nhiều người mang họ Hứa với họ Từ...
Lý Mạnh Lực có chút ngạc nhiên không rõ ràng, hắn liền hỏi lại.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ách! Ta muốn hỏi là một vị đại sư chế tác đồ sứ. Người này hẳn là mang họ Hứa. Trong nghề có một người như vậy hay không?
- Ngài...ngài nói là thứ này do người kia làm?
Lý Đại Lực rốt cuộc cũng nghe hiểu ý tứ của Trang Duệ. Đối phương không có lừa bịp tống tiền mình, thứ đồ này thật sự là giả.
- Đúng vậy! Lý tổng, ta đây là lần thứ ba nhìn thấy gốm ba màu đời Đường. Năm ngoái tham gia giám bảo ở Tế Nam thì xuất hiện một con lạc đề ba màu. Từ ngoại hình đến công nghệ chế tác đuề không có lấy một điểm tỳ vết. Thế nhưng ở bên trong lạc đà có khắc một chữ "Hứa" giản thể.
- Cho nên ta ngoài nghi mấy thứ này cùng với gốm màu đời Đường kia cùng do một người làm ra.
Chuyện tình đập vỡ con lạc đà ba màu đời Đường mặc dù có lời đòn thế nhưng giới truyền thông lại không có thông tin gì. Điều này rất nhiều người không biết. Lý tổng trước mắt cũng giống như vậy.
Nghe Trang Duệ nói như vậy, Lý Mạnh Lực chăm chú nhìn. Một lát sau, hắn cẩn thận nói:
- Ta thật ra biết được một người như vậy. Nghe nói tay nghề phỏng chế đồ gốm rất cao. Thế nhưng người này thu phí cũng rất cao. Người này là người Hà Bắc, chỉ là không phải họ "Hứa" mà là họ"Từ"...
- A! Lý tổng, ngài nói một chút tình huống của hắn.
- Ta chưa từng thấy qua người kia, chỉ có một vị bằng hữu là có nhận thức. Hắn nói người này muốn mươi tuổi, có một của hàng bán đồ gốm sứ. Tại địa phương cũng là một danh nhân.
Lý Đại Lực cũng chỉ nghe qua người khác nói, chính bản thân hắn cũng không biết. Nói được nửa này, Trang Duệ cũng không dám xác định người này có phải là người đã chế tác những món đồ này hay không.
Lý Đại Lực đang nói say sưa thì trên mặt bỗng nhiên lộ ra thần tình cổ quái, nhìn Trang Duệ một cách cổ quái.
- Lý tổng! Làm sao vậy, khó có người có thể nhận thức được họ Từ?
Trong lòng Trang Duệ, họ Từ kia tuy rằng mở một cửa hàng gốm sứ đời hán. Thế nhưng vị tất có thể làm được ra đồ gốm đời Đường công nghệ cao.
Phải biết rằng, mấy thứ này tuy rằng là vật phẩm phảng chế hiện đại. Thế nhưng vô luận từ trên phương diện công nghệ hay là trên phương diện giá trị nghệ thuật mà nói cũng không kém đồ gồm đời Đường chính cống hơn một nghìn năm trước là mấy. Một tiểu bão bản buôn bán, hẳn là không có tạo nghệ nghệ thuật này.
- Trang tổng, điều này....Họ Từ kia ta không có nhận ra, chỉ là, chỉ là...
Lý Đại Lực lắp ba lắp bắp tựa hồ có điều gì đó khó nói.
- Ân? Lý tổng, ngài cứ nói thẳng...
Trang Duệ nhíu mày, từ biểu hiện của họ Lý này trước mắt, không giống như làm bộ dáng giả bộ. Vì sao lại có biểu hiện không vui như vậy?
Lý tổng nghe Trang Duệ nói, đăn đo một hồi, hắn mới hung hăng nói:
- Được rồi, việc này tính ra ta phá quy củ một lần. Chỉ có trách người họ thực sự muốn mang đồ giả ra lừa bịp ta. Lão Lý ta cũng không phải là kẻ ngoan cố.
Lý Đại Lực dừng một chút rồi nói:
- Trang tổng! Mấy thứ này đều là do bằng hữu ta đưa tới. Vị bằng hữu này đối với lão bản họ Từ của cửa hàng gốm sứ kia có nhận thức. Trước đây có cũng nghe được từ miệng hắn những việc liên quan đến họ Từ kia. Vừa rồi suy nghĩ, chuyện này quả thật đúng là có điểm khả nghi.
Dựa theo quy củ chợ đêm, Lý Đại Lực không thể nói ra thân phận người cung cấp hàng hóa. Nếu như phá hủy quy củ này thì sau này không còn ai dám cung cấp đồ cho hắn nữa. Nếu không phải Trang Duệ tạo cho hắn áp lực lớn thì Lý Đại Lực thực sự sẽ không nói ra chuyện này.
- Ha ha! Lý tổng, ta có tới tám phần nắm chắc mấy thứ này nhất định là giả. Chỉ là vị bằng hữu kia của ngươi cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra. Như vậy đi, có thể hay không nhờ vị bằng hữu kia của ngài nói cho chúng ta biết vị đại sư họ Từ này ở đâu?
Dựa theo lời Lý Đại Lực, lão bản của hàng gốm sứ kia rất khả nghi. Suy nghĩ kỹ một chút, những vật phẩm này trước kia đều chỉ có một kiện xuất hiện, căn bản khó có thể tìm ra được xuất sứ. Thế nhưng lần này, thoáng phát đã xuất ra hơn mười kiện. Sự tình liền trở nên đơn giản hơn một ít.
Từ chợ đêm ở Tây Tạng, lúc nhìn thấy tác phẩm này, Trang Duệ đối với điều này có lòng hiếu kỳ rất lớn. Sau đó tại lúc giám bảo lại gặp được một kiện, đã khiến cho hắn rất tò mò rồi.
Giờ lại xuất hiện nhiều đến như thế, Trang Duệ thật sự muốn làm quen với người này, để xem hắn là thần thánh phương nào.
- Trang tổng, tục ngữ nói bắt kẻ trộm cần tang vật. Thứ này nếu như là giả, chúng ta cũng có một thuyết pháp, hay nói cách khác chúng ta được phép phá vỡ quy củ.
Lý Đại Lực suy nghĩ một chút về những luật lệ ngầm. Vị bằng hữu kia hắn đã quen biết hơn bảy tám năm. Trước đây vị bằng hữu này cũng cung cấp cho hắn không ít đồ gốm sứ phỏng chế. Hiên tại nếu như bởi vì chuyện này mà trở mặt, ngày sau tốt nhất là không nên gặp mặt nữa.
- Bắt trộm cần tang vật?
Nghe vậy Trang Duệ liền nở nụ cười, bản thân hắn cảm thấy thật vuồn cười. Chính mình còn đang muốn giấu diếm chuyện này không đưa ra ngoài ánh sáng, vậy mà còn phải đưa ra chứng cứ, hắn lập tức nói:
- Được rồi! Lý tổng, ta sẽ cho ngài thấy tang vật...
Trang Duệ móc từ trong túi áo ra tờ chi phiếu, cầm bút ghi lên đó năm mươi vạn rồi đưa đến trước mặt Lý Đại Lực.
-Trang tổng, ngài... đây là có ý tứ gì?
Lý Đại Lực mạc danh kỳ diệu nói.
- Ha ha! Lý tổng! Ngài trước báo giá, những vật này một kiện giá năm mươi vạn, ta muốn mua một kiện. Nếu như bên trong không tìm được chữ "Hứa", coi như cũng là đồ của ta, ta làm hỏng.
- Nếu như bên trong này có chữ, vậy hi vọng ngài an bài cho ta gặp mặt vị bằng hữu họ Hứa này một chút...
Trang Duệ muốn tìm được nơi đã sản xuất ra những món đồ gốm màu đời Đường này là điều không có khả năng. Hắn chỉ còn có cách nghĩ biện pháp khác mà thôi.
- Điều này...!
Lý tổng chần chờ một chút, Trang Duệ tự tin nói như vậy khiến cho hắn cũng có chút nghi thần nghi quỷ. Nếu như là giả, Trang Duệ có thể nghĩ rằng bản thân mình lừa đảo hắn hay không?
- Tựu cứ như vậy đi. Lý tổng, ta biết việc này cùng ngài không có quan hệ.
Trang Duệ khoát tay áo, đứng dậy cầm con ngựa gốm màu đời Đường trong tay. Nhìn con ngựa gốm chế tá vo cùng tinh sảo, Trang Duệ có chút luyến tiếc khi phải đập bể nó.
Nhìn thấy Trang Duệ thực sự chuẩn bị đập món đồ sứ này, Hoàng Phủ Vân cũng có chút hưng thú, hắn nhiều ít cũng coi như là người trong nghề. Nhưng bản thân cũng chưa từng qua kiểu giám định thật giả như vậy. Hắn vội vàng kéo tấm thảm dưới chân lên, để lộ ra nền gạch làm bằng đá cẩm thạch.
- Ba!
Trang Duệ không có chút do dự, trực tiếp đập bể con ngựa gốm ba màu trong tay mình. Con ngựa rơi xuống đất vỡ thành nhiều mỏng nhỏ.
- Uhm! Lý tổng, ngài tự xem đi.
Trang Duệ trực tiếp cầm bốn cái chân ngựa lên đưa cho Lý Đại Lực. Hắn cũng không sợ người ta hoài nghi, trước đây hắn cũng đã gặp phải tình huống này rồi.
- Đây!...đây là sự thực! Trang tổng, ngài chờ một chút, ta đi gọi điện...
Nhìn thấy bên trong con ngựa gốm ba mày có một chữ "Hứa" giản thể. Thật giả đã minh bạch, Lý Đại Lực lập tức mấy điện thoại di động ra khỏi phòng gọi điện thoại.
- Hắc! Trang tổng, ngài thực sự là tài giỏi!
Hoàng Phủ Vân nhin không được giớ ngón tay cái chỉ về phía Trang Duệ. Hắn là người trong nghề lâu như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phương pháp giám định như vậy.
Trang Duệ cười ha ha nói rằng:
-Hoàng Phủ huynh, trên đời này không có điều gì là hoàn mỹ. Thứ kia chân chính là gốm màu đời Đường, cũng không có chút tỳ vết nào. Lần này ta đánh bạc một phen, may mà đánh thắng!
- Nói trắng ra ngài cũng là người có tiền. Có tiền tất nhiên không cần lo lắng. Đối là cá nhân ta cũng không dám suất ra năm mươi vạn để đánh một canh bạc như vậy...
Hoàng Phủ Vân thấy bộ dáng đắc ý của Trang Duệ, nhịn không được đả kích hắn một chút.
Hai người đang nói giỡn, Lý tổng đẩy cửa đi đến, nói rằng:
- Trang tổng. Chuyện tình đã xử lý xong. Vị bằng hữu kia của ta hắn cũng đã thừa nhận những thứ này đề là đồ dỏm, thật sự là xuất ra từ tay người họ Từ kia. Chỉ là hắn có đưa ra một điều kiện, ta muốn hỏi ý kiến ngài một chút.
Lý Đại Lực có chút bất đắc dĩ nói. Kỳ thực việc này hắn cũng bị lừa một lần. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết những đồ này là giả. Vừa rồi bức vị bằng hữu kia một hồi hắn mới thừa nhận.
- Thành! Chỉ cần không quá phận là được. Cuối tuần này ta rảnh rỗi, đối phương nếu như muốn gặp mặt, tốt nhất là cuối tuần này.
Trang Duệ gật đầu đồng ý.
- Được rồi, tám kiện vật phẩm này, ta muốn mua. Mỗi kiện mười vạn đồng. Tám kiện tám mươi vạn. Lý tổng ngươi xem thế nào?
Lấy công nghệ chế tác cùng với giá trị nghệ thuật của những món đồ này, muốn chế tạo ra được một kiện ít nhất cần hơn một tháng thời gian. Tuy rằng không phải chân chính là đồ gốm màu đời Đường, thế nhưng ngoài công nghệ tài liệu ra, trình độ tay nghề của người chế tác cũng rất cao. Trang Duệ báo ra cái giá mười vạn cũng là hợp lý.
- Mười vạn một kiện? Ai! Trang tổng, điều này thực sự xấu hổ. Như vậy đi, những mốn này nếu như ngài thích, coi như ta tặng cho ngài. Coi như bồi tội với ngài.
Nghe Trang Duệ nói vậy, miệng Lý Đại Lực mở to đến nỗi có thể nhét cả một quả trung gà vào. Hắn hiện tại rất phục Trang Duệ, bởi vì hắn từ điện thoại biết được, những vật này là vị bằng hữu kia của hắn bỏ ra mười vạn để mua một kiện từ vị Từ tiên sinh kia.
Vị bằng hữu kia của hắn muốn kiếm chút giá chênh lệch, cho nên muốn tìm đến Lý Đại Lực nói ra cái giá năm mươi vạn một kiện. Đương nhiên hắn cũng chỉ lấy của Lý Đại Lực ba mươi vạn một kiện. Hai mươi vạn kia coi như tiền thuê.
Vừa rồi bị Lý Đại Lực tra khảo, vị bằng hữu kia cũng đành nói thật. Trực tiếp nói ra nếu như có thể bán được mười vạn một kiện là tốt rồi. Coi như hắn thu hồi được vốn.
Chỉ là Lý Đại Lực không nghĩ tới, Trang Duệ lại có thể nhìn ra những mốn đồ này là đồ giả, ngay cả cái giá nhập hang của đối phương một điểm cũng không sai.
Lúc trước Lý Đại Lực kính phục bối cảnh của Trang Duệ. Thế nhưng hiện tại, hắn cũng bội phục học thức của Trang Duệ.
- Được rồi! Lý tổng, tặng ta thì không nên. Như vậy đi, năm mươi vạn ta lấy tất cả. Ta cũng không muốn tay không trở về, năm mươi vạn là được rồi...
Trang Duệ đứng dậy, cầm tấm chi phiếu nhét vào trong tay Lý Đại Lực nói rằng:
- Lý tổng, không nên từ chối nữa. Sau này ta còn cần ngài hỗ trợ nhiều, để ta có thể gặp mặt bị đại sư hàng mỹ nghệ đương đại là được.
- Thành giao! Trang tổng luôn là một người sảng khoái. Ta đây cũng mặt dày thu lấy. Việc của ngài ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất. Ngài ngồi chờ tin tức là được rồi.
Bình luận facebook