Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 746
- Trang tổng, nếu nói về vị Từ lão bản kia, thật đúng là một nhân vật truyền kỳ.
Sau khi lên xe, Lý Đại Lực cũng không vòng vèo mà thẳng thắn nói ra mọi chuyện.
- Ồ, nói tôi nghe một chút!
Đối với vị Từ tiên sinh này, trong lòng Trang Duệ tràn ngập tò mò, đám gốm màu đời đường có chữ Hứa kia, là thứ duy nhất mà Trang Duệ không thể tìm ra tật xấu và văn vật ngụy tạo, nếu không phải bên trong có chữ kia, Trang Duệ cũng không dám tùy tiện đập vỡ, mà chỉ có thể dùng phương pháp thán thập tứ để kiểm tra và đo lường thật giả.
- Trang tổng, ngài tuyệt đối không thể tưởng được, gia hỏa họ Từ này chính là một tên phá gia chi tử.
Lý Đại Lực cười cười, nói tiếp:
- Trang tổng người ngài đang tìm này, tên là Từ Quốc Thanh, năm nay bốn mươi tuổi, nguyên quán là người của huyện Hàn Đan Hà Bắc, Từ Quốc Thanh sinh năm sáu mươi, sau đó đi theo cha mẹ vào Thạch Gia Trang để định cư.
Tới năm tám mươi, quốc gia chúng ta bắt đầu cổ vũ tư nhân gây dựng sự nghiệp, bố mẹ của Từ Quốc Thanh có tay nghề sản xuất gốm sứ vì thế liền mở ra một cái cửa hàng gốm sứ. Tới giai đoạn cuois những năm tám mươi, khi mà Thạch Gia Trang đã nổi danh ở trong cả nước, thì cha của Từ Quốc Thanh đã từ trần vì mắc bệnh, nhà máy cũng giao cho Từ Quốc Thanh quản lý.
Chẳng qua là người này rất ham chơi, không thèm đi ra ngoài tiếp quản công việc, mặc kệ việc sản xuất của xưởng, vừa mới tiếp nhận nhà xưởng liền xây mấy cái sở nghiên cứu, cả ngày ở trong đó đùa nghịch đồ sứ cổ.
Lẽ ra thì việc nghiên cứu đồ sứ cổ cũng không có gì, nhưng mà Từ Quốc Thanh thì lại không giống như vậy, hắn lại dùng một số tiền lớn mua về một đám đồ gốm màu đời Đường từ nước ngoài về, rồi đập nát toàn bộ, việc này rất nhiều người đều biết và trở thành trò cười cho họ.
Trong những năm tám mươi thì xí nghiệp tương đối ít, vì thế nên xưởng sản xuất của Từ Quốc Thanh cũng không có ai cạnh tranh, cho nên việc làm ăn cũng không tệ. Nhưng mà người này không biết quan hệ, tới sau thập niên chín mươi, cái loại nhà xưởng tư nhân ùn ùn mọc lên, gốm sứ đời Hán của hắn rất nhanh liền bị đào thải. Chỉ trong mười mấy năm, Từ Quốc Thanh đã phá hoại toàn bộ gia sản của hắn, cái nhà xưởng kia cũng không còn. Trang tổng ngài nói xem, người này không phải là phá gia chi tử thì là cái gì?
- Ha ha, người này có chút thú vị.
Trang Duệ cười lắc lắc đầu, Từ Quốc Thanh phỏng chế đám gồm màu đời Đường này, Trang Duệ có thể thấy được tài nghệ cao siêu của hắn, cũng có thể hiểu được hắn đập nát đồ sứ ba màu chính phẩm là đúng, nhưng mà Lý Đại Lực nói cũng không sau, người này thật đúng là một tên phá gia chi tử.
Phải biết rằng trong thời gian những năm tám mươi, nếu như tài sản của bản thân và gia đình lên đến hơn một vạn, đây chính là tài sản cực lớn, so với phú ông hiện tại có hàng tỷ vạn lúc bây giờ cũng còn cao hơn rất nhiều.
Hiện tại vị giàu nhất Đài Loan, vị Quách lão bản được xưng là có tài sản cả trăm triệu, ở trong thập niên tám mươi chẳng qua cũng chỉ có khoảng chừng một trăm vạn, thủ hạ và công nhân còn chưa tới một trăm người nữa.
Nếu Từ Quốc Thanh mà có ý nghĩ buôn bán một chút, nói không chừng bây giờ đã là phú ông trăm triệu gì đó rồi. Chứ không phải giống như bây giờ, làm ông chủ nho nhỏ trong ngành sản xuất gốm sứ.Dùng mấy chữ phá gia chi tử để miêu tả hắn một chút cũng không sai.
Nhưng mà người này cũng làm cho Trang Duệ càng thêm hiếu kỳ, bỏ mặc việc làm ăn hàng ngàn vạn không thèm xử lý mà lại đi nghiên cứu đặc tính của gốm màu đời Đường. Trang Duệ cũng không thể hiểu được, rốt cục là người này có chủ ý gì, nếu nói hắn muốn chế đồ giả để bán, như vậy thì nhà máy của hắn chẳng phải là đều phải đóng cửa sao?
- Đúng rồi, Trang tổng, vốn dĩ tôi đã hẹn anh bạn này đến Bắc Kinh để gặp mặt ngài, nhưng mà hắn đang chuẩn bị bán nhà máy, nhất thời không thể ra khỏi nhà, cho nên mới phiền ngài chạy tới một chuyến để tìm hiểu.
Lý Đại Lực đột nhiên nhớ tới việc này, vội vàng giải thích cho Trang Duệ một chút, ở trong lòng Lý Đại Lực thì Từ Quốc Thanh so với Trang Duệ cũng không bằng một đầu ngón tay. Theo lý thuyết chính mình phải bắt hắn chạy lên Bắc Kinh để gặp Trang Duệ, vậy mà việc này bản thân hắn lại không làm được.
Trang Duệ cười, khoát tay, nói:
- Không có gì, dù sao cũng không xa lắm, đi xem một chút cũng tốt. Trang Duệ cũng muốn biết một chút, xem vị Từ đại sư này đến tột cùng là ở trong dạng hoàn cảnh nào mà có thể phỏng chế ra dụng cụ gốm màu đời Đường mà ngay cả nhiều chuyên gia cũng đều không thể nhìn ra sơ hở.
Phải biết rằng phỏng chế gốm sứ cổ, chẳng những công nghệ nung phỉa hoàn toàn phải dựa theo công nghệ chế tác gốm sứ cổ, mà nhất thiết còn phải có phương pháp nung. Có khi phải cho thêm nguyên liệu gì đó, nhiệt độ của ngọn lửa khi nung cũng không được tùy tiện. Có đôi khi đang nung mà giảm mất một độ cũng đều khiến cho số đồ sứ trong lò kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Giống như ở những di chỉ khai quật thời cận đại, thường xuyên sẽ phát hiện một số mảnh vỡ đồ gốm sứ bị chôn vùi. Phải nói là những thứ này đều là đồ sứ hoàn hảo. Trải qua nhiều năm như vậy, sau khi bị đập vỡ, hoặc là sau khi ra khỏi lò đã bị làm vỡ. Ngay cả những dụng cụ gốm cứ của hoàng gia, cũng được lựa chọn cực kỳ cẩn thận, hơi có tì vết, nhất định phải mang đập bỏ, có đôi khi hơn mười xưởng sản xuất cũng chưa chắc đã có thể sản xuất ra một món đồ tinh phẩm, cho nên ở những chỗ di chỉ kia mới có đầy các mảnh nhỏ, đều là bởi vì như vậy.
Triều nhà Đường cách hiện nay đã hơn 1000 năm rồi, bài thuốc dùng để nung đồ gốm màu đã sớm bị thất lạc trong dòng sông lịch sử. Điều khiến Trang Duệ buồn bực trong lòng chính là đến tột cùng thì Từ Quốc Thanh làm như thế nào mới có thể phục chế lại loại công nghệ cổ xưa này?
Thạch Gia Trang ở chỗ đồng bằng của Hoa Bắc, ở chỗ này phần lớn đều là các thành thị mới, là trung tâm của ba thành thị lớn. Là trung tâm y dược, phường dệt công nghiệp quan trọng nhất của cả nước. Là một trong những căn cứ hiện đại phục vụ công nghiệp, Hoa Bắc còn là một thành phố quan trọng thông thương với nước ngoài.
Trải qua hơn ba giờ đi tàu tốc độ cao, đám người Trang Duệ cũng đi tới địa giới Thạch Gia Trang, nhưng mà khoảng cách tới chỗ huyện cao ấp vẫn còn hơn năm mươi km nữa, Lý Đại Lực vốn muốn chiêu đãi Trang Duệ ở Thạch Gia Trang một chút, nhưng mà bị Trang Duệ cự tuyệt, trực tiếp đi ô tô đi về hướng cao ấp.
- Trang tổng, nếu nói về vị Từ lão bản kia, thật đúng là một nhân vật truyền kỳ.
Sau khi lên xe, Lý Đại Lực cũng không vòng vèo mà thẳng thắn nói ra mọi chuyện.
- Ồ, nói tôi nghe một chút!
Đối với vị Từ tiên sinh này, trong lòng Trang Duệ tràn ngập tò mò, đám gốm màu đời đường có chữ Hứa kia, là thứ duy nhất mà Trang Duệ không thể tìm ra tật xấu và văn vật ngụy tạo, nếu không phải bên trong có chữ kia, Trang Duệ cũng không dám tùy tiện đập vỡ, mà chỉ có thể dùng phương pháp thán thập tứ để kiểm tra và đo lường thật giả.
- Trang tổng, ngài tuyệt đối không thể tưởng được, gia hỏa họ Từ này chính là một tên phá gia chi tử.
Lý Đại Lực cười cười, nói tiếp:
- Trang tổng người ngài đang tìm này, tên là Từ Quốc Thanh, năm nay bốn mươi tuổi, nguyên quán là người của huyện Hàn Đan Hà Bắc, Từ Quốc Thanh sinh năm sáu mươi, sau đó đi theo cha mẹ vào Thạch Gia Trang để định cư.
Tới năm tám mươi, quốc gia chúng ta bắt đầu cổ vũ tư nhân gây dựng sự nghiệp, bố mẹ của Từ Quốc Thanh có tay nghề sản xuất gốm sứ vì thế liền mở ra một cái cửa hàng gốm sứ. Tới giai đoạn cuois những năm tám mươi, khi mà Thạch Gia Trang đã nổi danh ở trong cả nước, thì cha của Từ Quốc Thanh đã từ trần vì mắc bệnh, nhà máy cũng giao cho Từ Quốc Thanh quản lý.
Chẳng qua là người này rất ham chơi, không thèm đi ra ngoài tiếp quản công việc, mặc kệ việc sản xuất của xưởng, vừa mới tiếp nhận nhà xưởng liền xây mấy cái sở nghiên cứu, cả ngày ở trong đó đùa nghịch đồ sứ cổ.
Lẽ ra thì việc nghiên cứu đồ sứ cổ cũng không có gì, nhưng mà Từ Quốc Thanh thì lại không giống như vậy, hắn lại dùng một số tiền lớn mua về một đám đồ gốm màu đời Đường từ nước ngoài về, rồi đập nát toàn bộ, việc này rất nhiều người đều biết và trở thành trò cười cho họ.
Trong những năm tám mươi thì xí nghiệp tương đối ít, vì thế nên xưởng sản xuất của Từ Quốc Thanh cũng không có ai cạnh tranh, cho nên việc làm ăn cũng không tệ. Nhưng mà người này không biết quan hệ, tới sau thập niên chín mươi, cái loại nhà xưởng tư nhân ùn ùn mọc lên, gốm sứ đời Hán của hắn rất nhanh liền bị đào thải. Chỉ trong mười mấy năm, Từ Quốc Thanh đã phá hoại toàn bộ gia sản của hắn, cái nhà xưởng kia cũng không còn. Trang tổng ngài nói xem, người này không phải là phá gia chi tử thì là cái gì?
- Ha ha, người này có chút thú vị.
Trang Duệ cười lắc lắc đầu, Từ Quốc Thanh phỏng chế đám gồm màu đời Đường này, Trang Duệ có thể thấy được tài nghệ cao siêu của hắn, cũng có thể hiểu được hắn đập nát đồ sứ ba màu chính phẩm là đúng, nhưng mà Lý Đại Lực nói cũng không sau, người này thật đúng là một tên phá gia chi tử.
Phải biết rằng trong thời gian những năm tám mươi, nếu như tài sản của bản thân và gia đình lên đến hơn một vạn, đây chính là tài sản cực lớn, so với phú ông hiện tại có hàng tỷ vạn lúc bây giờ cũng còn cao hơn rất nhiều.
Hiện tại vị giàu nhất Đài Loan, vị Quách lão bản được xưng là có tài sản cả trăm triệu, ở trong thập niên tám mươi chẳng qua cũng chỉ có khoảng chừng một trăm vạn, thủ hạ và công nhân còn chưa tới một trăm người nữa.
Nếu Từ Quốc Thanh mà có ý nghĩ buôn bán một chút, nói không chừng bây giờ đã là phú ông trăm triệu gì đó rồi. Chứ không phải giống như bây giờ, làm ông chủ nho nhỏ trong ngành sản xuất gốm sứ.Dùng mấy chữ phá gia chi tử để miêu tả hắn một chút cũng không sai.
Nhưng mà người này cũng làm cho Trang Duệ càng thêm hiếu kỳ, bỏ mặc việc làm ăn hàng ngàn vạn không thèm xử lý mà lại đi nghiên cứu đặc tính của gốm màu đời Đường. Trang Duệ cũng không thể hiểu được, rốt cục là người này có chủ ý gì, nếu nói hắn muốn chế đồ giả để bán, như vậy thì nhà máy của hắn chẳng phải là đều phải đóng cửa sao?
- Đúng rồi, Trang tổng, vốn dĩ tôi đã hẹn anh bạn này đến Bắc Kinh để gặp mặt ngài, nhưng mà hắn đang chuẩn bị bán nhà máy, nhất thời không thể ra khỏi nhà, cho nên mới phiền ngài chạy tới một chuyến để tìm hiểu.
Lý Đại Lực đột nhiên nhớ tới việc này, vội vàng giải thích cho Trang Duệ một chút, ở trong lòng Lý Đại Lực thì Từ Quốc Thanh so với Trang Duệ cũng không bằng một đầu ngón tay. Theo lý thuyết chính mình phải bắt hắn chạy lên Bắc Kinh để gặp Trang Duệ, vậy mà việc này bản thân hắn lại không làm được.
Trang Duệ cười, khoát tay, nói:
- Không có gì, dù sao cũng không xa lắm, đi xem một chút cũng tốt. Trang Duệ cũng muốn biết một chút, xem vị Từ đại sư này đến tột cùng là ở trong dạng hoàn cảnh nào mà có thể phỏng chế ra dụng cụ gốm màu đời Đường mà ngay cả nhiều chuyên gia cũng đều không thể nhìn ra sơ hở.
Phải biết rằng phỏng chế gốm sứ cổ, chẳng những công nghệ nung phỉa hoàn toàn phải dựa theo công nghệ chế tác gốm sứ cổ, mà nhất thiết còn phải có phương pháp nung. Có khi phải cho thêm nguyên liệu gì đó, nhiệt độ của ngọn lửa khi nung cũng không được tùy tiện. Có đôi khi đang nung mà giảm mất một độ cũng đều khiến cho số đồ sứ trong lò kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Giống như ở những di chỉ khai quật thời cận đại, thường xuyên sẽ phát hiện một số mảnh vỡ đồ gốm sứ bị chôn vùi. Phải nói là những thứ này đều là đồ sứ hoàn hảo. Trải qua nhiều năm như vậy, sau khi bị đập vỡ, hoặc là sau khi ra khỏi lò đã bị làm vỡ. Ngay cả những dụng cụ gốm cứ của hoàng gia, cũng được lựa chọn cực kỳ cẩn thận, hơi có tì vết, nhất định phải mang đập bỏ, có đôi khi hơn mười xưởng sản xuất cũng chưa chắc đã có thể sản xuất ra một món đồ tinh phẩm, cho nên ở những chỗ di chỉ kia mới có đầy các mảnh nhỏ, đều là bởi vì như vậy.
Triều nhà Đường cách hiện nay đã hơn 1000 năm rồi, bài thuốc dùng để nung đồ gốm màu đã sớm bị thất lạc trong dòng sông lịch sử. Điều khiến Trang Duệ buồn bực trong lòng chính là đến tột cùng thì Từ Quốc Thanh làm như thế nào mới có thể phục chế lại loại công nghệ cổ xưa này?
Thạch Gia Trang ở chỗ đồng bằng của Hoa Bắc, ở chỗ này phần lớn đều là các thành thị mới, là trung tâm của ba thành thị lớn. Là trung tâm y dược, phường dệt công nghiệp quan trọng nhất của cả nước. Là một trong những căn cứ hiện đại phục vụ công nghiệp, Hoa Bắc còn là một thành phố quan trọng thông thương với nước ngoài.
Trải qua hơn ba giờ đi tàu tốc độ cao, đám người Trang Duệ cũng đi tới địa giới Thạch Gia Trang, nhưng mà khoảng cách tới chỗ huyện cao ấp vẫn còn hơn năm mươi km nữa, Lý Đại Lực vốn muốn chiêu đãi Trang Duệ ở Thạch Gia Trang một chút, nhưng mà bị Trang Duệ cự tuyệt, trực tiếp đi ô tô đi về hướng cao ấp.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Trang Duệ cũng hiểu biết nhiều hơn đối với Từ Quốc Thanh, vị Vu lão bản này, trước kia chính là hàng xóm của Từ Quốc Thanh, hai người còn có thể xem như lớn lên cùng nhau.
Từ gia năm tám mươi phát tài, đã kéo theo không ít người phát tài, tuy rằng sau khi Từ Quốc Thanh tiếp nhận nhà xưởng thì công việc làm ăn rối tinh rối mù, nhưng mà cũng có rất nhiều người trở nên giàu có nhờ làm gốm sứ. Vu lão bản cũng là một người nổi lên nhờ việc vận chuyển trong những năm tám mươi, hiện tại đã có một đoàn xe có quy mô không nhỏ.
Về phần buôn bán đồ cổ thì là nghề phụ của Vu lão bản. Vì thế hắn cũng hiểu rất rõ chuyện làm ăn của Từ Quốc Thanh.
Tuy rằng việc làm ăn của Từ Quốc Thanh chẳng ra gì, nhưng mà quan hệ với Vu Chính Quân luôn luôn không tệ. Những năm đầu thập niên 90 Từ Quốc Thanh làm ra những đồ gốm sứ nào đó thì cũng đều tiện tay đưa cho người khác, những người nhận được cũng có Vu Chính Quân.
Lúc ban đầu Vu Chính Quân cũng chỉ một mình một xe vận chuyển, đã từng vào nam ra bắc đi không ít địa phương, cũng kết được không ít bạn bè. Có lần một người ở phương nam đến chỗ hắn thuê nhà, khi thấy đám gồm màu đời Đường đặt ở phòng khách của hắn, nhất thời cảm thấy thích mắt, thứ đồ chơi này có đáng giá hay không thì Vu Chính Quân hoàn toàn rõ ràng, lập tức tiện tay đưa thứ đồ vật đó cho khách.
Cũng chính từ mồm của người thuê nhà ở phương nam này mà Vu lão bản mới biết được cái gì gọi là đổ cổ, sau này lái xe đến các địa phương khác cũng lưu ý trong lòng, phong trào đổ cổ trong những năm 90 còn chưa rầm rỗ như bây giờ, vì vậy đã kiếm được không ít thứ tốt.
Chẳng qua Vu Chính Quân cũng là một người có chủ kiến, mặc dù đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ đồ cổ nhưng mà công việc vận chuyển chưa bao giờ ngừng lại, hơn nữa còn thành lập công ty vận chuyển, quy mô làm ăn ngày một mở rộng, ở trong huyện thành nhỏ này, coi như là một nhân sĩ thành công tài sản có hàng ngàn vạn.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Vu Chính Quân cũng đã rèn luyện được cho mình một chút nhãn giới, sau này lại quen biết với Lý Đại Lực, đã đi khắp nơi vận chuyện không ít đồ vật thiệt giả cho Lý Đại Lực, cũng có thể xem như một người nửa vời trong hội đồ cổ.
Sau khi kể cho Trang Duệ nghe những lời này, Vu Chính Quân nghiêm mặt nhìn về phía Trang Duệ, nói:
- Trang lão bản, Từ huynh đệ của tôi tuy rằng có chút hiền như khúc gỗ, nhưng mà tâm nhãn tuyết đối không kém, chuyện lần này là tôi muốn giúp hắn một chút tài chính để chi tiêu, vì vậy tôi muốn nói với ngài một chuyện, ngàn vạn lần xin ngài đừng làm khó Thanh Quốc.
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, liên tục khoát tay nói:
- Vu lão bản, ngài hiểu lầm rồi, tôi tới chỗ này chỉ là muốn gặp mặt Từ tiên sinh một chút, cũng không có ý tứ gì khác. Đùng rồi, ngài nói là hiện nay tài chính của Từ tiên sinh đang không đủ chi tiêu?
Trang Duệ nói tới việc này, trên mặt của Vu lão bản nhất thời hiện ra vẻ lo lắng, than thở nói:
- Ài, hiện tại sao có thể nói là không đủ được, phải nói là sơn cùng thủy tận, người vợ cũng đã chạy về nhà mẹ đẻ rồi, con trai đi học đại học cũng do tôi chu cấp tiền.
- Tại sao lại có thể như vậy? Không phải từ tiên sinh đã nói là vẫn còn chút của cải sao?
Trang Duệ lặng đi một chút, xem chừng vị đại sư này đã tới nước sơn cùng thủy tận rồi.
Vu Chính Quân thở dài, nói:
- Lão Từ không kinh doanh, vấy năm trước còn bị người ta lừa lấy mất hơn ba trăm vạn. Có khi ba bốn năm thời gian cũng chưa chắc làm ra đủ sản lượng có giá trị, khi đó còn phải nuôi một đám người.
Hơn nữa hắn thường xuyên tiêu tiền mua những thứ nguyên liệu dùng để nung đồ sứ, ngay cả nhà hắn cũng đã mang bán rồi. Hiện tại công nhân cũng đi hết, bản thân hắn thì ở trong nhà máy. Tôi thật không hiểu nổi, tuy rằng thứ này là đồ thực, nhưng mà buôn bán ở trong nước thì cũng không hơn gì đồ ăn trộm, hắn say mê làm cái thứ đồ chơi này để làm gì?
- Trang tổng, ngài cũng đừng hiểu lầm thái độ làm người của lão Vu tôi, Tôi và Thanh Quốc lớn lên từ nhỏ, đã quen biết nhay từ khi còn mặc tã. Nhưng mà việc này tôi cũng không giúp được hắn, đây chính là cái động không đáy, tôi cũng không thể lấp nổi cái lỗ thủng này.
Sau khi nghe được Vu Chính Quân giải thích, Trang Duệ mới biết được, thì ra những thứ đồ vật mà Từ Quốc Thanh làm ra chưa bao giờ bán, ai thích thì sẽ đưa cho người đó, mấy năm nay không biết đã lưu lạc ra bên ngoài bao nhiêu rồi?
Nhưng mà phí tổn để làm ra những vật này cực cao, mỗi một cái gần như là phải tốn mất năm sáu vạn, còn chưa tính đến những thứ khuyết tật. Miệng ăn núi lở như vậy, kể cả là có tiền như hắn cũng chịu không nổi.
Vợ của Từ Quốc Thanh trước kia cũng cố gắng ủng hộ đam mê của hắn, nhưng mà nhìn thấy túi quần càng ngày càng rỗng, sau khi khuyên bảo Từ Quốc Thanh vài lần không được, liền trở về nhà mẹ đẻ.
Hiện tại ngay cả tiền điện của nhà máy Từ Quốc Thanh cũng không trả nổi, hắn cũng chẳng biết làm thế nào, liền dọn dẹp những thứ đồ gốm sứ tinh phẩm cất giữ mấy năm nay, tất cả đều ủy thác cho Vu Chính Quân bán ra.
Vu Chính Quân một thời gian trước tìm được một người buôn bán nhà đất, hắn đã vừa ý cái xưởng của Từ Quốc Thanh, nhưng mà nói thế nào thì Từ Quốc Thanh cũng không bán, như vậy cuối cùng cũng không làm gì được. Cũng chính vì chuyện này mà Từ Quốc Thanh mời xuất ra mấy chục tác phẩm trân quý nhất của hắn đưa cho Vu Chính Quân mang bán.
Nhưng mà theo ý tứ của Từ Quốc Thanh thì mấy thứ này cũng chỉ có thể là hàng mỹ nghệ hiện đại mà thôi, hắn cũng không nghĩ tới là Vu Chính Quân mang bán lại cho Lý Đại Lực, nếu không phải rơi vào trong tay Trang Duệ, thì những món đồ này chắc chắn sẽ được bán ở ngoài chợ đen.
- Trang tổng, đây là nhà máy của lão Từ, hiện tại có không ít người đều đang theo dõi mảnh đất này.
Sau khi ăn cơm xong, dưới sự dẫn đường của Vu Chính Quân đoàn người liền đi ô tô tới xưởng gốm sứ của Từ Quốc Thanh, nhà máy của hắn cách thị trấn không xa, đại khái là hơn hai mươi phút đồng hồ sau là có thể nhìn thấy tường bao của nhà máy, nhà máy của Từ Quốc Thanh chiếm một diện tích không nhỏ, nhưng thật sự là đã đến mức sơn cùng thủy tận rồi, xi măng bao ở bên ngoài của bức tường cũng đã tróc hết ra, lộ ra lớp gạch đỏ từ thập niên tám mươi ở bên trong, bên ngoài còn có cỏ dại vây kín, cảnh tượng giống như là một khu nhà bỏ hoang vậy.
Năm đó cha của Từ Quốc Thanh chọn chỗ này để xây nhà máy bởi vì ruộng đất ở xung quanh cũng rất tiện lợi, nhưng mà bây giờ xung quanh đều là nhà cửa và đường phố, cái công xưởng đặt ở chỗ này thật ra là có vẻ có chút lỗi thời.
- Lão Từ, lão Từ, nhanh mở cửa.
Sau khi dừng xe ở ngoài cửa nhà máy, Vu Chính Quân đưa tay đập lên cái cánh cửa lớn loang lổ vết rỉ sét, nhất thời vài tiếng động lớn kêu lên, nhưng mà khi nghe được thanh âm của Vu Chính Quân thì bên trong lại vang lên thanh âm nức nở.
- Tên gia hỏa này, ngay cả đi nhanh cũng không nổi nữa rồi, ôi!
Vu Chính Quân vẫn còn xách một gói thức ăn thừa lúc vừa rồi, bây giờ Trang Duệ mới hiểu được ý tứ của Vu lão bản khi bảo người phục vụ gói thức ăn thừa lại.
- Tên gia hỏa này, lại đang làm gì rồi, Trang lão bản đừng để ý, lập tức tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn ra mở cửa.
Đợi đến năm sáu phút sau, cửa trước vẫn không có động tĩnh gì, Vu Chính Quân vội vàng lấy điện thoại ra gọi, khi bên kia nhấc máy, anh bạn này liền trực tiếp rống lên, bảo Từ Quốc Thanh nhanh ra mở cửa.
- Lão Vu, đồ ăn cho Đại Hoàng thì cứ để ở ngoài cửa không được sao ? Còn gọi toi ra mở cửa làm gì ?
Sau khi Từ Quốc Thanh nghe điện thoại xong, vẫn phải đợi bảy tám phút sau mới nghe thấy từ bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Cánh cửa sắt han rỉ kia vang lên một tiếng rồi mở ra, một người đàn ông trung niên râu tóc dài lôi thôi, còn đeo một cặp kinh thật dày xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bộ tóc của người đàn ông trung niên này cũng có chút đặc sắc, từ trên xuống dưới được chia làm ba loại màu trắng hồng lam. Trang Duệ đánh giá cẩn thận mới hiểu được, thì ra đây chính là vì lây nhiễm màu sắc của nguyên liệu, xem ra người này hẳn là đang bận bịu cái gì đó.
Nhưng mà hình tượng này so với vị đại sư trong lòng Trang Duệ còn kém nhau rất xa. Đây là một lão nhân suy sút, cái hình tượng và cách ăn mặc này, so với đám híp pi của nước Mĩ trong những năm bảy tám mươi cũng có thể liều mạng.
Người đàn ông trung niên kia đưa mắt đánh giá đám người Trang Duệ một chút rồi quay đầu nhìn về phía Vu Chính Quân, nói:
- Lão Vu không phải tôi đã nói với anh rồi sao, cái nàh máy này chỉ cho thuê chứ không bán, cái phòng thì nghiệm của tôi thì không được động, Còn nữa có cho thì cũng không cho người Nhật Bản thuê, công nghệ chế tạo đồ sứ của Nhật Bản bây giờ chính là ăn cắp từ nơi này của chúng ta.
Đám người Trang Duệ nghe thấy vậy thì đều bị Từ Quốc Thanh làm cho vui vẻ. Hóa ra đây chính là một người yêu nước.
- Lão Từ, ngươi, thời gian nung đồ sứ thì bình thường, còn lúc bình thường thì có thể bình thường một chút hay không?
Vu Chính Quân cũng có chút bất đắc dĩ đối với người bạn này của mình, sau khi đưa gói đồ ăn vào cho hắn, nói:
- Lão Từ, tôi và anh đã đề cập qua, vị này chính là Trang Tổng, đặc biệt từ Bắc Kinh tới chỗ này, lão tiểu tử ngươi chẳng lẽ lại không mời chúng tôi vào ngồi hay sao?
- Trang tổng? Vị kia chính là Trang tổng? Tôi không biết.
Từ Quốc Thanh hiển nhiên đã quên mất chuyện tình hắn và Vu Chính Quân đã thương lượng. Tuy rằng người này si mê gốm sứ, nhưng mà những lễ tiết cở bản nhất của con người thì vẫn biết, lập tức mời mấy người vào trong.
Cái sân nhà máy này vẫn còn lớn, nhưng mà ngoại trừ những cái đệm vôi nằm ở dưới đất thì những chỗ khác đều tràn ngập cỏ dại, đối diện cửa lớn là một cái phân xưởng, lại càng được khóa kín, cũng không biết là trong thời gian bao lâu rồi chưa từng được khởi công.
- Chỗ của tôi cũng chỉ có phòng thí nghiệm là có thể ngồi, đến phòng thí nghiệm của tôi đi.
Từ Quốc Thanh dẫn mọi người đi vòng qua cái phân xưởng này, Trang Duệ lập tức thấy được một cái ống khói màu trắng, tuy rằng không cao lắm nhưng mà cực kỳ to, ở bên trên còn có khói bốc lên, chỗ đó chính là phòng thí nghiệm của Từ Quốc Thanh.
- À, tôi nhớ rồi, lão Vu này, Trang tổng này có phải chính là người mà anh giới thiệu cho tôi, nói là người có thể nhìn ra đồ gốm ba màu của tôi là đồ giả, có phải không?
Vừa mới đẩy cửa lớn của phòng thí nghiệm ra, Từ Quốc Thanh giống như là bị tiểu quỷ ám ảnh vậy, lập tức xoay người lại khiến cho mấy người phía sau đều bị hoảng sợ.
- Đúng, Trang tổng chính là người nhìn ra đồ gốm ba màu của anh, lúc này mới tới để gặp anh, tôi nói cho anh biết, chúng tôi đi vào đây, không biết là chén nước cũng có được hay không?
Vu Chính Quân cũng rất quen thuộc với Từ Quốc Thanh, biết được người này có phần hành động thất thường, lập tức đẩy hắn ra, để cho đám người Trang Duệ tiến vào.
- Lão Vu, anh giúp tôi tiếp đãi khách khứa, Trang tổng, ngài là người trong nghề, chúng ta đi ra chỗ này bàn bạc.
Khi thấy Vu Chính Quân gật đầu đồng ý với mình, Từ Quốc Thanh lại kéo Trang Duệ sang một bên, hoàn toàn không để ý trên tay mình còn đang dính thuốc màu, việc này làm cho cái áo sơ mi màu trắng của Trang Duệ bị in dấu năm ngón tay.
- A! Trang tổng, thực xin lỗi, thật sự là thực xin lỗi, tôi vốn là muốn mời ngài nói xem một chút, đến tột cùng là tác phẩm của tôi có sơ hở gì, khiến cho ngài có thể nhìn ra được?
Tuy rằng Từ Quốc Thanh không hiểu lắm đạo đối nhân xử thế, cũng biết động tác của mình có chút không thích hợp, lập tức ngượng ngùng buông lỏng tay ra, nhưng mà bộ dáng trên mặt vẫn có chút vội vàng, cặp mắt sáng ngời kia xuyên thấu qua cả cái kính dày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.
Trang Duệ nhìn cái dấu tay ở trên áo mình, không khỏi nở nụ cười khổ, hắn cũng nhìn ra đầu óc của vị Từ Quốc Thanh này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà hắn đã đem lực chú ý của mình đặt lên công việc nghiên cứu gốm sứ, cho nên những người bên ngoài cũng cảm thấy người này có chút quái dị.
Nhưng mà, hế là một người có thành tựu kiệt xuất ở trong một lĩnh vực nào đó thì đều có tính tình quái dị như vậy. Giống như Picasso, chính là không thể không có nữ nhân, tới khi đã chín mươi tuổi, bên người vẫn có đủ mỹ nữ.
Mà càng nhiều là các khoa học gia, cũng có rất nhiều người, những người ngoài cũng chưa biết đến thói quen kỳ lạ của họ. Nhưng mà khi bọn họ nổi danh rồi, những tật xấu dở hơi đó cũng đều biến thành ưu điểm.
- Gọi tôi là Trang Duệ!
Trang Duệ cười nói.
- A? Tôi cũng đâu có nói ngài tên là Trang tổng đâu, chúng ta vào trong nói.
Sau khi lên xe, Lý Đại Lực cũng không vòng vèo mà thẳng thắn nói ra mọi chuyện.
- Ồ, nói tôi nghe một chút!
Đối với vị Từ tiên sinh này, trong lòng Trang Duệ tràn ngập tò mò, đám gốm màu đời đường có chữ Hứa kia, là thứ duy nhất mà Trang Duệ không thể tìm ra tật xấu và văn vật ngụy tạo, nếu không phải bên trong có chữ kia, Trang Duệ cũng không dám tùy tiện đập vỡ, mà chỉ có thể dùng phương pháp thán thập tứ để kiểm tra và đo lường thật giả.
- Trang tổng, ngài tuyệt đối không thể tưởng được, gia hỏa họ Từ này chính là một tên phá gia chi tử.
Lý Đại Lực cười cười, nói tiếp:
- Trang tổng người ngài đang tìm này, tên là Từ Quốc Thanh, năm nay bốn mươi tuổi, nguyên quán là người của huyện Hàn Đan Hà Bắc, Từ Quốc Thanh sinh năm sáu mươi, sau đó đi theo cha mẹ vào Thạch Gia Trang để định cư.
Tới năm tám mươi, quốc gia chúng ta bắt đầu cổ vũ tư nhân gây dựng sự nghiệp, bố mẹ của Từ Quốc Thanh có tay nghề sản xuất gốm sứ vì thế liền mở ra một cái cửa hàng gốm sứ. Tới giai đoạn cuois những năm tám mươi, khi mà Thạch Gia Trang đã nổi danh ở trong cả nước, thì cha của Từ Quốc Thanh đã từ trần vì mắc bệnh, nhà máy cũng giao cho Từ Quốc Thanh quản lý.
Chẳng qua là người này rất ham chơi, không thèm đi ra ngoài tiếp quản công việc, mặc kệ việc sản xuất của xưởng, vừa mới tiếp nhận nhà xưởng liền xây mấy cái sở nghiên cứu, cả ngày ở trong đó đùa nghịch đồ sứ cổ.
Lẽ ra thì việc nghiên cứu đồ sứ cổ cũng không có gì, nhưng mà Từ Quốc Thanh thì lại không giống như vậy, hắn lại dùng một số tiền lớn mua về một đám đồ gốm màu đời Đường từ nước ngoài về, rồi đập nát toàn bộ, việc này rất nhiều người đều biết và trở thành trò cười cho họ.
Trong những năm tám mươi thì xí nghiệp tương đối ít, vì thế nên xưởng sản xuất của Từ Quốc Thanh cũng không có ai cạnh tranh, cho nên việc làm ăn cũng không tệ. Nhưng mà người này không biết quan hệ, tới sau thập niên chín mươi, cái loại nhà xưởng tư nhân ùn ùn mọc lên, gốm sứ đời Hán của hắn rất nhanh liền bị đào thải. Chỉ trong mười mấy năm, Từ Quốc Thanh đã phá hoại toàn bộ gia sản của hắn, cái nhà xưởng kia cũng không còn. Trang tổng ngài nói xem, người này không phải là phá gia chi tử thì là cái gì?
- Ha ha, người này có chút thú vị.
Trang Duệ cười lắc lắc đầu, Từ Quốc Thanh phỏng chế đám gồm màu đời Đường này, Trang Duệ có thể thấy được tài nghệ cao siêu của hắn, cũng có thể hiểu được hắn đập nát đồ sứ ba màu chính phẩm là đúng, nhưng mà Lý Đại Lực nói cũng không sau, người này thật đúng là một tên phá gia chi tử.
Phải biết rằng trong thời gian những năm tám mươi, nếu như tài sản của bản thân và gia đình lên đến hơn một vạn, đây chính là tài sản cực lớn, so với phú ông hiện tại có hàng tỷ vạn lúc bây giờ cũng còn cao hơn rất nhiều.
Hiện tại vị giàu nhất Đài Loan, vị Quách lão bản được xưng là có tài sản cả trăm triệu, ở trong thập niên tám mươi chẳng qua cũng chỉ có khoảng chừng một trăm vạn, thủ hạ và công nhân còn chưa tới một trăm người nữa.
Nếu Từ Quốc Thanh mà có ý nghĩ buôn bán một chút, nói không chừng bây giờ đã là phú ông trăm triệu gì đó rồi. Chứ không phải giống như bây giờ, làm ông chủ nho nhỏ trong ngành sản xuất gốm sứ.Dùng mấy chữ phá gia chi tử để miêu tả hắn một chút cũng không sai.
Nhưng mà người này cũng làm cho Trang Duệ càng thêm hiếu kỳ, bỏ mặc việc làm ăn hàng ngàn vạn không thèm xử lý mà lại đi nghiên cứu đặc tính của gốm màu đời Đường. Trang Duệ cũng không thể hiểu được, rốt cục là người này có chủ ý gì, nếu nói hắn muốn chế đồ giả để bán, như vậy thì nhà máy của hắn chẳng phải là đều phải đóng cửa sao?
- Đúng rồi, Trang tổng, vốn dĩ tôi đã hẹn anh bạn này đến Bắc Kinh để gặp mặt ngài, nhưng mà hắn đang chuẩn bị bán nhà máy, nhất thời không thể ra khỏi nhà, cho nên mới phiền ngài chạy tới một chuyến để tìm hiểu.
Lý Đại Lực đột nhiên nhớ tới việc này, vội vàng giải thích cho Trang Duệ một chút, ở trong lòng Lý Đại Lực thì Từ Quốc Thanh so với Trang Duệ cũng không bằng một đầu ngón tay. Theo lý thuyết chính mình phải bắt hắn chạy lên Bắc Kinh để gặp Trang Duệ, vậy mà việc này bản thân hắn lại không làm được.
Trang Duệ cười, khoát tay, nói:
- Không có gì, dù sao cũng không xa lắm, đi xem một chút cũng tốt. Trang Duệ cũng muốn biết một chút, xem vị Từ đại sư này đến tột cùng là ở trong dạng hoàn cảnh nào mà có thể phỏng chế ra dụng cụ gốm màu đời Đường mà ngay cả nhiều chuyên gia cũng đều không thể nhìn ra sơ hở.
Phải biết rằng phỏng chế gốm sứ cổ, chẳng những công nghệ nung phỉa hoàn toàn phải dựa theo công nghệ chế tác gốm sứ cổ, mà nhất thiết còn phải có phương pháp nung. Có khi phải cho thêm nguyên liệu gì đó, nhiệt độ của ngọn lửa khi nung cũng không được tùy tiện. Có đôi khi đang nung mà giảm mất một độ cũng đều khiến cho số đồ sứ trong lò kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Giống như ở những di chỉ khai quật thời cận đại, thường xuyên sẽ phát hiện một số mảnh vỡ đồ gốm sứ bị chôn vùi. Phải nói là những thứ này đều là đồ sứ hoàn hảo. Trải qua nhiều năm như vậy, sau khi bị đập vỡ, hoặc là sau khi ra khỏi lò đã bị làm vỡ. Ngay cả những dụng cụ gốm cứ của hoàng gia, cũng được lựa chọn cực kỳ cẩn thận, hơi có tì vết, nhất định phải mang đập bỏ, có đôi khi hơn mười xưởng sản xuất cũng chưa chắc đã có thể sản xuất ra một món đồ tinh phẩm, cho nên ở những chỗ di chỉ kia mới có đầy các mảnh nhỏ, đều là bởi vì như vậy.
Triều nhà Đường cách hiện nay đã hơn 1000 năm rồi, bài thuốc dùng để nung đồ gốm màu đã sớm bị thất lạc trong dòng sông lịch sử. Điều khiến Trang Duệ buồn bực trong lòng chính là đến tột cùng thì Từ Quốc Thanh làm như thế nào mới có thể phục chế lại loại công nghệ cổ xưa này?
Thạch Gia Trang ở chỗ đồng bằng của Hoa Bắc, ở chỗ này phần lớn đều là các thành thị mới, là trung tâm của ba thành thị lớn. Là trung tâm y dược, phường dệt công nghiệp quan trọng nhất của cả nước. Là một trong những căn cứ hiện đại phục vụ công nghiệp, Hoa Bắc còn là một thành phố quan trọng thông thương với nước ngoài.
Trải qua hơn ba giờ đi tàu tốc độ cao, đám người Trang Duệ cũng đi tới địa giới Thạch Gia Trang, nhưng mà khoảng cách tới chỗ huyện cao ấp vẫn còn hơn năm mươi km nữa, Lý Đại Lực vốn muốn chiêu đãi Trang Duệ ở Thạch Gia Trang một chút, nhưng mà bị Trang Duệ cự tuyệt, trực tiếp đi ô tô đi về hướng cao ấp.
- Trang tổng, nếu nói về vị Từ lão bản kia, thật đúng là một nhân vật truyền kỳ.
Sau khi lên xe, Lý Đại Lực cũng không vòng vèo mà thẳng thắn nói ra mọi chuyện.
- Ồ, nói tôi nghe một chút!
Đối với vị Từ tiên sinh này, trong lòng Trang Duệ tràn ngập tò mò, đám gốm màu đời đường có chữ Hứa kia, là thứ duy nhất mà Trang Duệ không thể tìm ra tật xấu và văn vật ngụy tạo, nếu không phải bên trong có chữ kia, Trang Duệ cũng không dám tùy tiện đập vỡ, mà chỉ có thể dùng phương pháp thán thập tứ để kiểm tra và đo lường thật giả.
- Trang tổng, ngài tuyệt đối không thể tưởng được, gia hỏa họ Từ này chính là một tên phá gia chi tử.
Lý Đại Lực cười cười, nói tiếp:
- Trang tổng người ngài đang tìm này, tên là Từ Quốc Thanh, năm nay bốn mươi tuổi, nguyên quán là người của huyện Hàn Đan Hà Bắc, Từ Quốc Thanh sinh năm sáu mươi, sau đó đi theo cha mẹ vào Thạch Gia Trang để định cư.
Tới năm tám mươi, quốc gia chúng ta bắt đầu cổ vũ tư nhân gây dựng sự nghiệp, bố mẹ của Từ Quốc Thanh có tay nghề sản xuất gốm sứ vì thế liền mở ra một cái cửa hàng gốm sứ. Tới giai đoạn cuois những năm tám mươi, khi mà Thạch Gia Trang đã nổi danh ở trong cả nước, thì cha của Từ Quốc Thanh đã từ trần vì mắc bệnh, nhà máy cũng giao cho Từ Quốc Thanh quản lý.
Chẳng qua là người này rất ham chơi, không thèm đi ra ngoài tiếp quản công việc, mặc kệ việc sản xuất của xưởng, vừa mới tiếp nhận nhà xưởng liền xây mấy cái sở nghiên cứu, cả ngày ở trong đó đùa nghịch đồ sứ cổ.
Lẽ ra thì việc nghiên cứu đồ sứ cổ cũng không có gì, nhưng mà Từ Quốc Thanh thì lại không giống như vậy, hắn lại dùng một số tiền lớn mua về một đám đồ gốm màu đời Đường từ nước ngoài về, rồi đập nát toàn bộ, việc này rất nhiều người đều biết và trở thành trò cười cho họ.
Trong những năm tám mươi thì xí nghiệp tương đối ít, vì thế nên xưởng sản xuất của Từ Quốc Thanh cũng không có ai cạnh tranh, cho nên việc làm ăn cũng không tệ. Nhưng mà người này không biết quan hệ, tới sau thập niên chín mươi, cái loại nhà xưởng tư nhân ùn ùn mọc lên, gốm sứ đời Hán của hắn rất nhanh liền bị đào thải. Chỉ trong mười mấy năm, Từ Quốc Thanh đã phá hoại toàn bộ gia sản của hắn, cái nhà xưởng kia cũng không còn. Trang tổng ngài nói xem, người này không phải là phá gia chi tử thì là cái gì?
- Ha ha, người này có chút thú vị.
Trang Duệ cười lắc lắc đầu, Từ Quốc Thanh phỏng chế đám gồm màu đời Đường này, Trang Duệ có thể thấy được tài nghệ cao siêu của hắn, cũng có thể hiểu được hắn đập nát đồ sứ ba màu chính phẩm là đúng, nhưng mà Lý Đại Lực nói cũng không sau, người này thật đúng là một tên phá gia chi tử.
Phải biết rằng trong thời gian những năm tám mươi, nếu như tài sản của bản thân và gia đình lên đến hơn một vạn, đây chính là tài sản cực lớn, so với phú ông hiện tại có hàng tỷ vạn lúc bây giờ cũng còn cao hơn rất nhiều.
Hiện tại vị giàu nhất Đài Loan, vị Quách lão bản được xưng là có tài sản cả trăm triệu, ở trong thập niên tám mươi chẳng qua cũng chỉ có khoảng chừng một trăm vạn, thủ hạ và công nhân còn chưa tới một trăm người nữa.
Nếu Từ Quốc Thanh mà có ý nghĩ buôn bán một chút, nói không chừng bây giờ đã là phú ông trăm triệu gì đó rồi. Chứ không phải giống như bây giờ, làm ông chủ nho nhỏ trong ngành sản xuất gốm sứ.Dùng mấy chữ phá gia chi tử để miêu tả hắn một chút cũng không sai.
Nhưng mà người này cũng làm cho Trang Duệ càng thêm hiếu kỳ, bỏ mặc việc làm ăn hàng ngàn vạn không thèm xử lý mà lại đi nghiên cứu đặc tính của gốm màu đời Đường. Trang Duệ cũng không thể hiểu được, rốt cục là người này có chủ ý gì, nếu nói hắn muốn chế đồ giả để bán, như vậy thì nhà máy của hắn chẳng phải là đều phải đóng cửa sao?
- Đúng rồi, Trang tổng, vốn dĩ tôi đã hẹn anh bạn này đến Bắc Kinh để gặp mặt ngài, nhưng mà hắn đang chuẩn bị bán nhà máy, nhất thời không thể ra khỏi nhà, cho nên mới phiền ngài chạy tới một chuyến để tìm hiểu.
Lý Đại Lực đột nhiên nhớ tới việc này, vội vàng giải thích cho Trang Duệ một chút, ở trong lòng Lý Đại Lực thì Từ Quốc Thanh so với Trang Duệ cũng không bằng một đầu ngón tay. Theo lý thuyết chính mình phải bắt hắn chạy lên Bắc Kinh để gặp Trang Duệ, vậy mà việc này bản thân hắn lại không làm được.
Trang Duệ cười, khoát tay, nói:
- Không có gì, dù sao cũng không xa lắm, đi xem một chút cũng tốt. Trang Duệ cũng muốn biết một chút, xem vị Từ đại sư này đến tột cùng là ở trong dạng hoàn cảnh nào mà có thể phỏng chế ra dụng cụ gốm màu đời Đường mà ngay cả nhiều chuyên gia cũng đều không thể nhìn ra sơ hở.
Phải biết rằng phỏng chế gốm sứ cổ, chẳng những công nghệ nung phỉa hoàn toàn phải dựa theo công nghệ chế tác gốm sứ cổ, mà nhất thiết còn phải có phương pháp nung. Có khi phải cho thêm nguyên liệu gì đó, nhiệt độ của ngọn lửa khi nung cũng không được tùy tiện. Có đôi khi đang nung mà giảm mất một độ cũng đều khiến cho số đồ sứ trong lò kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Giống như ở những di chỉ khai quật thời cận đại, thường xuyên sẽ phát hiện một số mảnh vỡ đồ gốm sứ bị chôn vùi. Phải nói là những thứ này đều là đồ sứ hoàn hảo. Trải qua nhiều năm như vậy, sau khi bị đập vỡ, hoặc là sau khi ra khỏi lò đã bị làm vỡ. Ngay cả những dụng cụ gốm cứ của hoàng gia, cũng được lựa chọn cực kỳ cẩn thận, hơi có tì vết, nhất định phải mang đập bỏ, có đôi khi hơn mười xưởng sản xuất cũng chưa chắc đã có thể sản xuất ra một món đồ tinh phẩm, cho nên ở những chỗ di chỉ kia mới có đầy các mảnh nhỏ, đều là bởi vì như vậy.
Triều nhà Đường cách hiện nay đã hơn 1000 năm rồi, bài thuốc dùng để nung đồ gốm màu đã sớm bị thất lạc trong dòng sông lịch sử. Điều khiến Trang Duệ buồn bực trong lòng chính là đến tột cùng thì Từ Quốc Thanh làm như thế nào mới có thể phục chế lại loại công nghệ cổ xưa này?
Thạch Gia Trang ở chỗ đồng bằng của Hoa Bắc, ở chỗ này phần lớn đều là các thành thị mới, là trung tâm của ba thành thị lớn. Là trung tâm y dược, phường dệt công nghiệp quan trọng nhất của cả nước. Là một trong những căn cứ hiện đại phục vụ công nghiệp, Hoa Bắc còn là một thành phố quan trọng thông thương với nước ngoài.
Trải qua hơn ba giờ đi tàu tốc độ cao, đám người Trang Duệ cũng đi tới địa giới Thạch Gia Trang, nhưng mà khoảng cách tới chỗ huyện cao ấp vẫn còn hơn năm mươi km nữa, Lý Đại Lực vốn muốn chiêu đãi Trang Duệ ở Thạch Gia Trang một chút, nhưng mà bị Trang Duệ cự tuyệt, trực tiếp đi ô tô đi về hướng cao ấp.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Trang Duệ cũng hiểu biết nhiều hơn đối với Từ Quốc Thanh, vị Vu lão bản này, trước kia chính là hàng xóm của Từ Quốc Thanh, hai người còn có thể xem như lớn lên cùng nhau.
Từ gia năm tám mươi phát tài, đã kéo theo không ít người phát tài, tuy rằng sau khi Từ Quốc Thanh tiếp nhận nhà xưởng thì công việc làm ăn rối tinh rối mù, nhưng mà cũng có rất nhiều người trở nên giàu có nhờ làm gốm sứ. Vu lão bản cũng là một người nổi lên nhờ việc vận chuyển trong những năm tám mươi, hiện tại đã có một đoàn xe có quy mô không nhỏ.
Về phần buôn bán đồ cổ thì là nghề phụ của Vu lão bản. Vì thế hắn cũng hiểu rất rõ chuyện làm ăn của Từ Quốc Thanh.
Tuy rằng việc làm ăn của Từ Quốc Thanh chẳng ra gì, nhưng mà quan hệ với Vu Chính Quân luôn luôn không tệ. Những năm đầu thập niên 90 Từ Quốc Thanh làm ra những đồ gốm sứ nào đó thì cũng đều tiện tay đưa cho người khác, những người nhận được cũng có Vu Chính Quân.
Lúc ban đầu Vu Chính Quân cũng chỉ một mình một xe vận chuyển, đã từng vào nam ra bắc đi không ít địa phương, cũng kết được không ít bạn bè. Có lần một người ở phương nam đến chỗ hắn thuê nhà, khi thấy đám gồm màu đời Đường đặt ở phòng khách của hắn, nhất thời cảm thấy thích mắt, thứ đồ chơi này có đáng giá hay không thì Vu Chính Quân hoàn toàn rõ ràng, lập tức tiện tay đưa thứ đồ vật đó cho khách.
Cũng chính từ mồm của người thuê nhà ở phương nam này mà Vu lão bản mới biết được cái gì gọi là đổ cổ, sau này lái xe đến các địa phương khác cũng lưu ý trong lòng, phong trào đổ cổ trong những năm 90 còn chưa rầm rỗ như bây giờ, vì vậy đã kiếm được không ít thứ tốt.
Chẳng qua Vu Chính Quân cũng là một người có chủ kiến, mặc dù đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ đồ cổ nhưng mà công việc vận chuyển chưa bao giờ ngừng lại, hơn nữa còn thành lập công ty vận chuyển, quy mô làm ăn ngày một mở rộng, ở trong huyện thành nhỏ này, coi như là một nhân sĩ thành công tài sản có hàng ngàn vạn.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Vu Chính Quân cũng đã rèn luyện được cho mình một chút nhãn giới, sau này lại quen biết với Lý Đại Lực, đã đi khắp nơi vận chuyện không ít đồ vật thiệt giả cho Lý Đại Lực, cũng có thể xem như một người nửa vời trong hội đồ cổ.
Sau khi kể cho Trang Duệ nghe những lời này, Vu Chính Quân nghiêm mặt nhìn về phía Trang Duệ, nói:
- Trang lão bản, Từ huynh đệ của tôi tuy rằng có chút hiền như khúc gỗ, nhưng mà tâm nhãn tuyết đối không kém, chuyện lần này là tôi muốn giúp hắn một chút tài chính để chi tiêu, vì vậy tôi muốn nói với ngài một chuyện, ngàn vạn lần xin ngài đừng làm khó Thanh Quốc.
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, liên tục khoát tay nói:
- Vu lão bản, ngài hiểu lầm rồi, tôi tới chỗ này chỉ là muốn gặp mặt Từ tiên sinh một chút, cũng không có ý tứ gì khác. Đùng rồi, ngài nói là hiện nay tài chính của Từ tiên sinh đang không đủ chi tiêu?
Trang Duệ nói tới việc này, trên mặt của Vu lão bản nhất thời hiện ra vẻ lo lắng, than thở nói:
- Ài, hiện tại sao có thể nói là không đủ được, phải nói là sơn cùng thủy tận, người vợ cũng đã chạy về nhà mẹ đẻ rồi, con trai đi học đại học cũng do tôi chu cấp tiền.
- Tại sao lại có thể như vậy? Không phải từ tiên sinh đã nói là vẫn còn chút của cải sao?
Trang Duệ lặng đi một chút, xem chừng vị đại sư này đã tới nước sơn cùng thủy tận rồi.
Vu Chính Quân thở dài, nói:
- Lão Từ không kinh doanh, vấy năm trước còn bị người ta lừa lấy mất hơn ba trăm vạn. Có khi ba bốn năm thời gian cũng chưa chắc làm ra đủ sản lượng có giá trị, khi đó còn phải nuôi một đám người.
Hơn nữa hắn thường xuyên tiêu tiền mua những thứ nguyên liệu dùng để nung đồ sứ, ngay cả nhà hắn cũng đã mang bán rồi. Hiện tại công nhân cũng đi hết, bản thân hắn thì ở trong nhà máy. Tôi thật không hiểu nổi, tuy rằng thứ này là đồ thực, nhưng mà buôn bán ở trong nước thì cũng không hơn gì đồ ăn trộm, hắn say mê làm cái thứ đồ chơi này để làm gì?
- Trang tổng, ngài cũng đừng hiểu lầm thái độ làm người của lão Vu tôi, Tôi và Thanh Quốc lớn lên từ nhỏ, đã quen biết nhay từ khi còn mặc tã. Nhưng mà việc này tôi cũng không giúp được hắn, đây chính là cái động không đáy, tôi cũng không thể lấp nổi cái lỗ thủng này.
Sau khi nghe được Vu Chính Quân giải thích, Trang Duệ mới biết được, thì ra những thứ đồ vật mà Từ Quốc Thanh làm ra chưa bao giờ bán, ai thích thì sẽ đưa cho người đó, mấy năm nay không biết đã lưu lạc ra bên ngoài bao nhiêu rồi?
Nhưng mà phí tổn để làm ra những vật này cực cao, mỗi một cái gần như là phải tốn mất năm sáu vạn, còn chưa tính đến những thứ khuyết tật. Miệng ăn núi lở như vậy, kể cả là có tiền như hắn cũng chịu không nổi.
Vợ của Từ Quốc Thanh trước kia cũng cố gắng ủng hộ đam mê của hắn, nhưng mà nhìn thấy túi quần càng ngày càng rỗng, sau khi khuyên bảo Từ Quốc Thanh vài lần không được, liền trở về nhà mẹ đẻ.
Hiện tại ngay cả tiền điện của nhà máy Từ Quốc Thanh cũng không trả nổi, hắn cũng chẳng biết làm thế nào, liền dọn dẹp những thứ đồ gốm sứ tinh phẩm cất giữ mấy năm nay, tất cả đều ủy thác cho Vu Chính Quân bán ra.
Vu Chính Quân một thời gian trước tìm được một người buôn bán nhà đất, hắn đã vừa ý cái xưởng của Từ Quốc Thanh, nhưng mà nói thế nào thì Từ Quốc Thanh cũng không bán, như vậy cuối cùng cũng không làm gì được. Cũng chính vì chuyện này mà Từ Quốc Thanh mời xuất ra mấy chục tác phẩm trân quý nhất của hắn đưa cho Vu Chính Quân mang bán.
Nhưng mà theo ý tứ của Từ Quốc Thanh thì mấy thứ này cũng chỉ có thể là hàng mỹ nghệ hiện đại mà thôi, hắn cũng không nghĩ tới là Vu Chính Quân mang bán lại cho Lý Đại Lực, nếu không phải rơi vào trong tay Trang Duệ, thì những món đồ này chắc chắn sẽ được bán ở ngoài chợ đen.
- Trang tổng, đây là nhà máy của lão Từ, hiện tại có không ít người đều đang theo dõi mảnh đất này.
Sau khi ăn cơm xong, dưới sự dẫn đường của Vu Chính Quân đoàn người liền đi ô tô tới xưởng gốm sứ của Từ Quốc Thanh, nhà máy của hắn cách thị trấn không xa, đại khái là hơn hai mươi phút đồng hồ sau là có thể nhìn thấy tường bao của nhà máy, nhà máy của Từ Quốc Thanh chiếm một diện tích không nhỏ, nhưng thật sự là đã đến mức sơn cùng thủy tận rồi, xi măng bao ở bên ngoài của bức tường cũng đã tróc hết ra, lộ ra lớp gạch đỏ từ thập niên tám mươi ở bên trong, bên ngoài còn có cỏ dại vây kín, cảnh tượng giống như là một khu nhà bỏ hoang vậy.
Năm đó cha của Từ Quốc Thanh chọn chỗ này để xây nhà máy bởi vì ruộng đất ở xung quanh cũng rất tiện lợi, nhưng mà bây giờ xung quanh đều là nhà cửa và đường phố, cái công xưởng đặt ở chỗ này thật ra là có vẻ có chút lỗi thời.
- Lão Từ, lão Từ, nhanh mở cửa.
Sau khi dừng xe ở ngoài cửa nhà máy, Vu Chính Quân đưa tay đập lên cái cánh cửa lớn loang lổ vết rỉ sét, nhất thời vài tiếng động lớn kêu lên, nhưng mà khi nghe được thanh âm của Vu Chính Quân thì bên trong lại vang lên thanh âm nức nở.
- Tên gia hỏa này, ngay cả đi nhanh cũng không nổi nữa rồi, ôi!
Vu Chính Quân vẫn còn xách một gói thức ăn thừa lúc vừa rồi, bây giờ Trang Duệ mới hiểu được ý tứ của Vu lão bản khi bảo người phục vụ gói thức ăn thừa lại.
- Tên gia hỏa này, lại đang làm gì rồi, Trang lão bản đừng để ý, lập tức tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn ra mở cửa.
Đợi đến năm sáu phút sau, cửa trước vẫn không có động tĩnh gì, Vu Chính Quân vội vàng lấy điện thoại ra gọi, khi bên kia nhấc máy, anh bạn này liền trực tiếp rống lên, bảo Từ Quốc Thanh nhanh ra mở cửa.
- Lão Vu, đồ ăn cho Đại Hoàng thì cứ để ở ngoài cửa không được sao ? Còn gọi toi ra mở cửa làm gì ?
Sau khi Từ Quốc Thanh nghe điện thoại xong, vẫn phải đợi bảy tám phút sau mới nghe thấy từ bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Cánh cửa sắt han rỉ kia vang lên một tiếng rồi mở ra, một người đàn ông trung niên râu tóc dài lôi thôi, còn đeo một cặp kinh thật dày xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bộ tóc của người đàn ông trung niên này cũng có chút đặc sắc, từ trên xuống dưới được chia làm ba loại màu trắng hồng lam. Trang Duệ đánh giá cẩn thận mới hiểu được, thì ra đây chính là vì lây nhiễm màu sắc của nguyên liệu, xem ra người này hẳn là đang bận bịu cái gì đó.
Nhưng mà hình tượng này so với vị đại sư trong lòng Trang Duệ còn kém nhau rất xa. Đây là một lão nhân suy sút, cái hình tượng và cách ăn mặc này, so với đám híp pi của nước Mĩ trong những năm bảy tám mươi cũng có thể liều mạng.
Người đàn ông trung niên kia đưa mắt đánh giá đám người Trang Duệ một chút rồi quay đầu nhìn về phía Vu Chính Quân, nói:
- Lão Vu không phải tôi đã nói với anh rồi sao, cái nàh máy này chỉ cho thuê chứ không bán, cái phòng thì nghiệm của tôi thì không được động, Còn nữa có cho thì cũng không cho người Nhật Bản thuê, công nghệ chế tạo đồ sứ của Nhật Bản bây giờ chính là ăn cắp từ nơi này của chúng ta.
Đám người Trang Duệ nghe thấy vậy thì đều bị Từ Quốc Thanh làm cho vui vẻ. Hóa ra đây chính là một người yêu nước.
- Lão Từ, ngươi, thời gian nung đồ sứ thì bình thường, còn lúc bình thường thì có thể bình thường một chút hay không?
Vu Chính Quân cũng có chút bất đắc dĩ đối với người bạn này của mình, sau khi đưa gói đồ ăn vào cho hắn, nói:
- Lão Từ, tôi và anh đã đề cập qua, vị này chính là Trang Tổng, đặc biệt từ Bắc Kinh tới chỗ này, lão tiểu tử ngươi chẳng lẽ lại không mời chúng tôi vào ngồi hay sao?
- Trang tổng? Vị kia chính là Trang tổng? Tôi không biết.
Từ Quốc Thanh hiển nhiên đã quên mất chuyện tình hắn và Vu Chính Quân đã thương lượng. Tuy rằng người này si mê gốm sứ, nhưng mà những lễ tiết cở bản nhất của con người thì vẫn biết, lập tức mời mấy người vào trong.
Cái sân nhà máy này vẫn còn lớn, nhưng mà ngoại trừ những cái đệm vôi nằm ở dưới đất thì những chỗ khác đều tràn ngập cỏ dại, đối diện cửa lớn là một cái phân xưởng, lại càng được khóa kín, cũng không biết là trong thời gian bao lâu rồi chưa từng được khởi công.
- Chỗ của tôi cũng chỉ có phòng thí nghiệm là có thể ngồi, đến phòng thí nghiệm của tôi đi.
Từ Quốc Thanh dẫn mọi người đi vòng qua cái phân xưởng này, Trang Duệ lập tức thấy được một cái ống khói màu trắng, tuy rằng không cao lắm nhưng mà cực kỳ to, ở bên trên còn có khói bốc lên, chỗ đó chính là phòng thí nghiệm của Từ Quốc Thanh.
- À, tôi nhớ rồi, lão Vu này, Trang tổng này có phải chính là người mà anh giới thiệu cho tôi, nói là người có thể nhìn ra đồ gốm ba màu của tôi là đồ giả, có phải không?
Vừa mới đẩy cửa lớn của phòng thí nghiệm ra, Từ Quốc Thanh giống như là bị tiểu quỷ ám ảnh vậy, lập tức xoay người lại khiến cho mấy người phía sau đều bị hoảng sợ.
- Đúng, Trang tổng chính là người nhìn ra đồ gốm ba màu của anh, lúc này mới tới để gặp anh, tôi nói cho anh biết, chúng tôi đi vào đây, không biết là chén nước cũng có được hay không?
Vu Chính Quân cũng rất quen thuộc với Từ Quốc Thanh, biết được người này có phần hành động thất thường, lập tức đẩy hắn ra, để cho đám người Trang Duệ tiến vào.
- Lão Vu, anh giúp tôi tiếp đãi khách khứa, Trang tổng, ngài là người trong nghề, chúng ta đi ra chỗ này bàn bạc.
Khi thấy Vu Chính Quân gật đầu đồng ý với mình, Từ Quốc Thanh lại kéo Trang Duệ sang một bên, hoàn toàn không để ý trên tay mình còn đang dính thuốc màu, việc này làm cho cái áo sơ mi màu trắng của Trang Duệ bị in dấu năm ngón tay.
- A! Trang tổng, thực xin lỗi, thật sự là thực xin lỗi, tôi vốn là muốn mời ngài nói xem một chút, đến tột cùng là tác phẩm của tôi có sơ hở gì, khiến cho ngài có thể nhìn ra được?
Tuy rằng Từ Quốc Thanh không hiểu lắm đạo đối nhân xử thế, cũng biết động tác của mình có chút không thích hợp, lập tức ngượng ngùng buông lỏng tay ra, nhưng mà bộ dáng trên mặt vẫn có chút vội vàng, cặp mắt sáng ngời kia xuyên thấu qua cả cái kính dày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.
Trang Duệ nhìn cái dấu tay ở trên áo mình, không khỏi nở nụ cười khổ, hắn cũng nhìn ra đầu óc của vị Từ Quốc Thanh này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà hắn đã đem lực chú ý của mình đặt lên công việc nghiên cứu gốm sứ, cho nên những người bên ngoài cũng cảm thấy người này có chút quái dị.
Nhưng mà, hế là một người có thành tựu kiệt xuất ở trong một lĩnh vực nào đó thì đều có tính tình quái dị như vậy. Giống như Picasso, chính là không thể không có nữ nhân, tới khi đã chín mươi tuổi, bên người vẫn có đủ mỹ nữ.
Mà càng nhiều là các khoa học gia, cũng có rất nhiều người, những người ngoài cũng chưa biết đến thói quen kỳ lạ của họ. Nhưng mà khi bọn họ nổi danh rồi, những tật xấu dở hơi đó cũng đều biến thành ưu điểm.
- Gọi tôi là Trang Duệ!
Trang Duệ cười nói.
- A? Tôi cũng đâu có nói ngài tên là Trang tổng đâu, chúng ta vào trong nói.
Bình luận facebook