Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 752
- Đúng, đúng, ta thiếu chút nữa quên việc này. Vu huynh, Trang tổng mua bốn đồ sư do Từ huynh chế tác, tổng cộng là năm mươi vạn ... Nhìn ta làm cái gì? Trang tổng nói giá trị nó bao nhiêu thì nó là bấy nhiêu, anh cũng không phải ngày đầu tiên giao dịch đồ cổ chứ? Những phỏng chế phẩm ở thời hiện đại này giá có có thể so sánh được với chính phẩm sao?
Sau khi nghe Trang Duệ nói, Lý Đại Lực vội vàng móc chi phiếu ra, nhưng cũng không có trực tiếp đưa cho Từ Quốc Thanh mà giao cho Vu Chính Quân, bởi gì đám đồ sứ đó là nhận được từ tay của Vu Chính Quân.
- Trang tổng, anh xem, cái này có vẻ nhiều quá ...
Vu Chính Quân vừa nhận được chi phiếu, lập tức đưa cho Từ Quốc Thanh, hơn nữa trên mặt cũng có chút đỏ lên, hắn vốn định dùng chút miệng lưỡi câu kéo một chút lợi ích, không ngờ Trang Duệ sau khi phân biệt phải trái xong lại trả giá cao như vậy.
Trang Duệ nghe vậy, cười cười khoát tay nói:
- Ông chủ Vu, tay nghề của Từ huynh đúng là đáng giá như vậy, những kiện đồ gốm đời Đường này tuy không chính thức được chế tác từ đời Đường nhưng cũng có tiêu chuẩn nghệ thuật và giá trị thưởng thức rất cao, hơn nữa mấy kiện thành phẩm này đoán chừng giá cũng không thấp!
- Tôi cũng không phải không biết, nhưng hình như cũng không nhiều như vậy a?
Vu Chính Quân mặt dù biết Từ Quốc Thanh chế tác mấy kiện đồ sứ kia đã hao phí không ít tiền bạc nhưng cụ thể con số bao nhiêu thì hắn cũng không rõ.
Vu Chính Quân nghĩ, vật liệu đều là dùng đất sét trắng, mà đám đất sét đó cũng không mất tiền mua, cho nên chế tác ra thành phẩm từ chúng cũng không tốn bao nhiêu tiền a.
Hơn nữa, lúc trước con dâu của Từ Quốc Thanh ham mê đầu tư cổ phiếu, cho nên đám bằng hữu của Từ Quốc Thanh đều tưởng rằng tất cả tiền của hắn đều bị con dâu hắn ném vào cổ phiếu chứ có ai ngờ được hắn lại dùng số tiền đó ném vào việc chế tác đồ gốm sứ chứ?
Từ Quốc Thanh run run cầm tấm chi phiếu năm mươi vạn nhân dân tệ trong tay, thuận miệng nói:
- Nếu dùng để chế tác đoán chừng cũng đủ cho hai tháng ...
- Ta kháo, xài gì nhiều như vậy? Từ huynh, với năm mươi vạn này anh có thể chế tác ra bao nhiêu kiện chứ?
Câu nói của Từ Quốc Thanh làm cho Vu Chính Quân giật bắn, trừng mắt hỏi.
Từ Quốc Thanh ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang tính toán gì đó, qua một lúc mới lên tiếng:
- Nếu thuận lợi thì có thể chế tác hai đến ba kiện đồ sứ Từ Châu, nếu vận khí kém thì tối đa chỉ có thể chế tác được một kiện!
- Cái ... cái gì?
Vu Chính Quân triệt để há hốc mồm, gần như thì thảo:
- Năm mươi vạn nhân dân tệ, anh cũng chỉ có thể chế tác ra được hai ba kiện?
- Đúng vậy, chỉ tính riêng nguyên liệu phối chế cổ men cũng đã tiêu tốn không ít, tôi tuy nắm giữ phương pháp chế tác nhưng cho tới bây giờ vẫn không có đủ nguyên liệu trong tay, hơn nữa trong quá trình chế tác còn cần phải cân đối hỏa hầu, đối mười lô mới có thể ra được một kiện, đó là trong tình huống vận khí không tệ ...
Với công nghệ chế tác đồ gốm sứ hiện nay thì cái khó lớn nhất chính là cách điều chế men, hiện tại có thể thông qua các vết tích thu thập được và trải qua không ít thí nhiệm cũng đã có thể phần nào khôi phục được nhưng cổ men lại cần không ít tài liệu gần như tuyệt tích hiện nay nên vô cùng quý hiếm.
Từ Quốc Thanh dử dụng cổ men hoàn toàn đều do chính bản thân chế biến ra, hắn dùng giá cao thu mua các loại khoáng thạch trong nước, nghiền nát thành phấn trong nhiệt độ cao rồi mới phối chế men, hoàn toàn là dùng công nghệ thời xưa, không hề có một chút dấu vết khoa học kĩ thuật hiện đại nào trong đó.
- Từ huynh, cái kia ... vậy mấy kiện đồ gốm đời ĐƯờng kia, anh dùng hết bao nhiêu tiền để làm ra?
Giọng nói của Vu Chính Quân đã có chút run run, phải biết rằng hắn đã lấy đi không ít đồ gốm sứ đời Đường từ chỗ Từ Quốc Thanh rồi hắn cho rằng chúng là thứ không đáng bao nhiêu tiền mang đi tặng người ta.
- Cũng không tốn bao nhiêu đâu ...
Từ Quốc Thanh mở miệng làm cho tâm tình của Vu Chính Quân thoáng thả lỏng được một chút.
- Bất quá, lúc mới nghiên cứu cách điều chế men thì tiêu tốn khoảng mấy trăm vạn, khi ra thành phẩm thì tiêu phí ít hơn một chút, nhưng do lúc nung đã thiêu đốt đi không ít tài liệu nên làm ra một kiện cũng mất thêm mấy vạn ...
Những đồ gốm sứ phỏng chế thủ công hầu như không có một kiện nào là hoàn toàn giống nhau, mấy kiện đồ gốm từ tỏng tay Từ Quốc Thanh thoát ra mỗi kiện đều là tinh phẩm, mấy kiện không đạt chuẩn theo ý hắn đã sớm bị hắn đập nát hết rồi.
Mười mấy năm qua, Từ Quốc Thanh tổng cộng cũng chỉ làm ra được năm sáu mươi kiện đồ gốm đời Đường, tính ra một năm cũng chỉ làm ra được khoảng vài kiện.
Từ Quốc Thanh vô cùng đam mê việc phỏng chế đồ gốm sứ cho nên đối với những thứ không đạt chuẩn hắn không thèm quan tâm, cộng thêm việc biết được bán chúng ra ngoài cũng thu được chút tiền nên hắn rất hào phóng đưa ra ngoài không ít.
Từ Quốc Thanh lần này lấy ra ba mươi hai kiện, tất cả đều bị những bằng hữu của hắn thấy đẹp mắt lấy đi, trong đó có cả ông chủ Vu.
Hiện tại do đã cạn kiệt tiền vốn nên Từ Quốc Thanh mới đem hơn ba mươi kiện mình ưng ý nhất bán ra kiếm tiền, nhưng đối với hắn thì giá trị của mấy kiện này thật sự không thể nào định được.
Nhưng khi Trang Duệ xuất ra năm mươi vạn, Từ Quốc Thanh cũng không hề cảm thấy kinh ngạc bởi gì dù sao khi hắn chế tác mấy kiện đồ gốm đó cũng đã tiêu phí nhiều hơn con số đó nhiều.
- Ông trời của tôi, sao anh không nói sớm? Tôi phải đi thu lại ...
Vu Chính Quân sau khi nghe Từ Quốc Thanh nói xong thì quả thực rất muốn phát tác, hắn như thế nào cũng khhông ngờ được mấy thứ đồ vật Từ Quốc Thanh tiện tay để đầy trong nhà kia, mỗi thứ đều đáng giá trên vạn đồng ...
- Vu huynh, từ từ nào, làm gì có việc đồ đã tặng mà đi đòi về?
Từ Quốc Thanh khoát khoát tay, không hề quan tâm nói. Gia đình hắn bắt đầu làm giàu từ những năm tám mươi, Từ Quốc Thanh lúc đó cũng bắt đầu đam mê về đồ gốm sứ, do lão gia tử có thể kiếm tiền nên hắn tiêu rất thoải mái, do đó cũng đã tạo nên phần nào tính nết thiếu gia của hắn.
- Đúng đó, Trang lão đệ, anh còn muốn thu mua đồ gốm sứ đời Đường không? Nếu còn thì anh có thể nói anh muốn đồ vật như thế nào, to nhỏ bao nhiêu, sau đó tôi sẽ giúp anh chế tác. Anh yên tâm, tôi chỉ tính giá vốn cộng thêm chút tiền công sức là được.
Sau khi nghe Trang Duệ nói, Lý Đại Lực vội vàng móc chi phiếu ra, nhưng cũng không có trực tiếp đưa cho Từ Quốc Thanh mà giao cho Vu Chính Quân, bởi gì đám đồ sứ đó là nhận được từ tay của Vu Chính Quân.
- Trang tổng, anh xem, cái này có vẻ nhiều quá ...
Vu Chính Quân vừa nhận được chi phiếu, lập tức đưa cho Từ Quốc Thanh, hơn nữa trên mặt cũng có chút đỏ lên, hắn vốn định dùng chút miệng lưỡi câu kéo một chút lợi ích, không ngờ Trang Duệ sau khi phân biệt phải trái xong lại trả giá cao như vậy.
Trang Duệ nghe vậy, cười cười khoát tay nói:
- Ông chủ Vu, tay nghề của Từ huynh đúng là đáng giá như vậy, những kiện đồ gốm đời Đường này tuy không chính thức được chế tác từ đời Đường nhưng cũng có tiêu chuẩn nghệ thuật và giá trị thưởng thức rất cao, hơn nữa mấy kiện thành phẩm này đoán chừng giá cũng không thấp!
- Tôi cũng không phải không biết, nhưng hình như cũng không nhiều như vậy a?
Vu Chính Quân mặt dù biết Từ Quốc Thanh chế tác mấy kiện đồ sứ kia đã hao phí không ít tiền bạc nhưng cụ thể con số bao nhiêu thì hắn cũng không rõ.
Vu Chính Quân nghĩ, vật liệu đều là dùng đất sét trắng, mà đám đất sét đó cũng không mất tiền mua, cho nên chế tác ra thành phẩm từ chúng cũng không tốn bao nhiêu tiền a.
Hơn nữa, lúc trước con dâu của Từ Quốc Thanh ham mê đầu tư cổ phiếu, cho nên đám bằng hữu của Từ Quốc Thanh đều tưởng rằng tất cả tiền của hắn đều bị con dâu hắn ném vào cổ phiếu chứ có ai ngờ được hắn lại dùng số tiền đó ném vào việc chế tác đồ gốm sứ chứ?
Từ Quốc Thanh run run cầm tấm chi phiếu năm mươi vạn nhân dân tệ trong tay, thuận miệng nói:
- Nếu dùng để chế tác đoán chừng cũng đủ cho hai tháng ...
- Ta kháo, xài gì nhiều như vậy? Từ huynh, với năm mươi vạn này anh có thể chế tác ra bao nhiêu kiện chứ?
Câu nói của Từ Quốc Thanh làm cho Vu Chính Quân giật bắn, trừng mắt hỏi.
Từ Quốc Thanh ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang tính toán gì đó, qua một lúc mới lên tiếng:
- Nếu thuận lợi thì có thể chế tác hai đến ba kiện đồ sứ Từ Châu, nếu vận khí kém thì tối đa chỉ có thể chế tác được một kiện!
- Cái ... cái gì?
Vu Chính Quân triệt để há hốc mồm, gần như thì thảo:
- Năm mươi vạn nhân dân tệ, anh cũng chỉ có thể chế tác ra được hai ba kiện?
- Đúng vậy, chỉ tính riêng nguyên liệu phối chế cổ men cũng đã tiêu tốn không ít, tôi tuy nắm giữ phương pháp chế tác nhưng cho tới bây giờ vẫn không có đủ nguyên liệu trong tay, hơn nữa trong quá trình chế tác còn cần phải cân đối hỏa hầu, đối mười lô mới có thể ra được một kiện, đó là trong tình huống vận khí không tệ ...
Với công nghệ chế tác đồ gốm sứ hiện nay thì cái khó lớn nhất chính là cách điều chế men, hiện tại có thể thông qua các vết tích thu thập được và trải qua không ít thí nhiệm cũng đã có thể phần nào khôi phục được nhưng cổ men lại cần không ít tài liệu gần như tuyệt tích hiện nay nên vô cùng quý hiếm.
Từ Quốc Thanh dử dụng cổ men hoàn toàn đều do chính bản thân chế biến ra, hắn dùng giá cao thu mua các loại khoáng thạch trong nước, nghiền nát thành phấn trong nhiệt độ cao rồi mới phối chế men, hoàn toàn là dùng công nghệ thời xưa, không hề có một chút dấu vết khoa học kĩ thuật hiện đại nào trong đó.
- Từ huynh, cái kia ... vậy mấy kiện đồ gốm đời ĐƯờng kia, anh dùng hết bao nhiêu tiền để làm ra?
Giọng nói của Vu Chính Quân đã có chút run run, phải biết rằng hắn đã lấy đi không ít đồ gốm sứ đời Đường từ chỗ Từ Quốc Thanh rồi hắn cho rằng chúng là thứ không đáng bao nhiêu tiền mang đi tặng người ta.
- Cũng không tốn bao nhiêu đâu ...
Từ Quốc Thanh mở miệng làm cho tâm tình của Vu Chính Quân thoáng thả lỏng được một chút.
- Bất quá, lúc mới nghiên cứu cách điều chế men thì tiêu tốn khoảng mấy trăm vạn, khi ra thành phẩm thì tiêu phí ít hơn một chút, nhưng do lúc nung đã thiêu đốt đi không ít tài liệu nên làm ra một kiện cũng mất thêm mấy vạn ...
Những đồ gốm sứ phỏng chế thủ công hầu như không có một kiện nào là hoàn toàn giống nhau, mấy kiện đồ gốm từ tỏng tay Từ Quốc Thanh thoát ra mỗi kiện đều là tinh phẩm, mấy kiện không đạt chuẩn theo ý hắn đã sớm bị hắn đập nát hết rồi.
Mười mấy năm qua, Từ Quốc Thanh tổng cộng cũng chỉ làm ra được năm sáu mươi kiện đồ gốm đời Đường, tính ra một năm cũng chỉ làm ra được khoảng vài kiện.
Từ Quốc Thanh vô cùng đam mê việc phỏng chế đồ gốm sứ cho nên đối với những thứ không đạt chuẩn hắn không thèm quan tâm, cộng thêm việc biết được bán chúng ra ngoài cũng thu được chút tiền nên hắn rất hào phóng đưa ra ngoài không ít.
Từ Quốc Thanh lần này lấy ra ba mươi hai kiện, tất cả đều bị những bằng hữu của hắn thấy đẹp mắt lấy đi, trong đó có cả ông chủ Vu.
Hiện tại do đã cạn kiệt tiền vốn nên Từ Quốc Thanh mới đem hơn ba mươi kiện mình ưng ý nhất bán ra kiếm tiền, nhưng đối với hắn thì giá trị của mấy kiện này thật sự không thể nào định được.
Nhưng khi Trang Duệ xuất ra năm mươi vạn, Từ Quốc Thanh cũng không hề cảm thấy kinh ngạc bởi gì dù sao khi hắn chế tác mấy kiện đồ gốm đó cũng đã tiêu phí nhiều hơn con số đó nhiều.
- Ông trời của tôi, sao anh không nói sớm? Tôi phải đi thu lại ...
Vu Chính Quân sau khi nghe Từ Quốc Thanh nói xong thì quả thực rất muốn phát tác, hắn như thế nào cũng khhông ngờ được mấy thứ đồ vật Từ Quốc Thanh tiện tay để đầy trong nhà kia, mỗi thứ đều đáng giá trên vạn đồng ...
- Vu huynh, từ từ nào, làm gì có việc đồ đã tặng mà đi đòi về?
Từ Quốc Thanh khoát khoát tay, không hề quan tâm nói. Gia đình hắn bắt đầu làm giàu từ những năm tám mươi, Từ Quốc Thanh lúc đó cũng bắt đầu đam mê về đồ gốm sứ, do lão gia tử có thể kiếm tiền nên hắn tiêu rất thoải mái, do đó cũng đã tạo nên phần nào tính nết thiếu gia của hắn.
- Đúng đó, Trang lão đệ, anh còn muốn thu mua đồ gốm sứ đời Đường không? Nếu còn thì anh có thể nói anh muốn đồ vật như thế nào, to nhỏ bao nhiêu, sau đó tôi sẽ giúp anh chế tác. Anh yên tâm, tôi chỉ tính giá vốn cộng thêm chút tiền công sức là được.
Bình luận facebook