Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 764
- Ông ngoại, ông thấy như thế nào? Có đau không?
Trang Duệ hạ châm rất nhanh, ngón tay vê đọng ngân châm đang cắm vào huyệt dương cốc. Một tia linh khí thông qua ngân châm truyền vào trong cơ thể Âu Dương Cương.
Lần châm cứu này khác khẳn với việc châm cứu cho bác sĩ Đậu. Cơ năng thân thể lão gia tử đã bị thoái hóa một cách nghiêm trọng. Lượng linh khí Trang Duệ dùng rất nhiều. Tuy khó có thể quang minh chính đại điều trị thân thể cho lão gia tử, cho nên Trang Duê cũng chỉ có thể sử dụng nhiều hơn một điểm linh khí để cải thiện thân thể cho lão gia tử.
- Đau? ....Ngươi châm xong rồi?
Lão gia tử nghe Trang Duệ nói như vậy thì không khỏi sững sờ. Hắn nhìn về phía cổ tay của mình thì đã thấy một cây ngân châm lóng lánh ghim trên cổ tay của mình.
- Một điểm cảm giác cũng không có? Không được châm lại một châm khác!
Trang Duệ nghe vậy chỉ biết cười, xem ra lão gia tử thực muốn châm kim đến chảy máu để có thể lộ ra khí khái anh hùng của mình.
- Tốt! Vậy thì châm thêm một châm nữa...
Trang Duệ gật đầu đáp ứng, lão gia tử lại đổi tay. Trang Duệ châm thêm một kim nữa, lần này hắn sử dụng linh khí truyền vào thân thể của lão gia tử.
Sau khi châm hai châm, lão gia tử tuy không có đến mức trắng biến thành đen, nhưng mà sắc mặt rõ ràng so với trước tinh thuần hơn rất nhiều.
- Ngài không sao chứ? Có cảm giác gì đặc biệt không?
Trang Duệ rút châm ra, một đám bác sĩ liền vây quanh lão gia tử hỏi han. Bảy tám cái miệng bu lại hỏi.
Trang Duệ cười cười, hắn chạy tới bên cạnh bà ngoài, cứng rắn châm cứu cho bà ngoại một lần rồi mới thu bộ ngân châm lại.
Buổi trưa, Âu Dương Uyển cùng với bảo mẫu nấu cơm. Một nhà bốn đời người ăn cơm vui vẻ.
- Tiểu Duệ, ngươi tới vịn ta một chút. Uh! Ngươi cũng mang bộ ngân châm của ngươi ra luôn...
Sau khi ăn cơm xong, lão đầu và lão thái thái theo thói quen sẽ đi ngủ trưa. Bất quá, hôm nay lão đầu tử buông chén xuống lên gọi Trang Duệ, phất tay gia hiệu cho nhân viên chăm sóc bỏ đi. Ý bảo Trang Duệ vịn mình.
- Ông ngoại, có chuyện gì? Tay nghê châm cứu của ta cũng không tệ phải không?
Trang Duệ tiến lên khoác tay ông ngoại, vịn lão nhân ra đi ra ngoài sân. Bộ châm cứu của hắn đặt ở trong ba lô, tuy không rõ dụng ý của lão gia tử nhưng Trang Duệ vẫn mang đến.
- Đi ra ngoài! Đi ra bên ngoài một chút. Lão tử ở trong cái viện này cả ngày buồn bực lắn rồi, ngay cả chim chóc cũng không có.
Lão gia tử không có trả lời câu hỏi của Trang Duệ, lầm bần lầu bầu nói vài lớn, hắn chỉ tay ra ngoài viện. Mấy tháng nay thân thể hắn không được tốt, khó có được hôm tinh thần lanh lẹ, muốn đi ra ngoài đi dạo.
- Ông ngoại, nếu không đến chỗ của cháu ở lại chơi mấy tháng cũng được?
Trang Duệ thật sự muốn trị hẳn bệnh cho lão gia tử. Ông ngoại năm nay cũng đã chín mươi tư tuổi rồi. Dựa theo thuyết pháp dân gian thì ở tuổi 94 này có một quỷ hung. Chỉ cần bước qua tuổi 94 là có thể sống lâu trăm tuổi. Nếu không qua được rất có thể sẽ ra đi.
- Không được. Tay chân của ta chắc cũng sắp sửa không động đậy được rồi. Hơn nữa mỗi lần đi ra ngoài là lại phải huy động nhân lực. Không thể gây thêm phiền phức cho mọi người.
Lão gia tử lắc đầu. Thế hệ người như bọn hắn, nửa đời trước chém giết trên chiến trường, cơ hồ đều là cửu tử nhất sinh. Về già tuy hưởng phúc đó nhưng những lão nhân gia này không lúc nào quên thời điểm đất nước gian khổ. Cho nên rất ít khi có yêu cầu gì đối với quốc gia.
Lão gia tử chỉ vào chiếc ghế đá trên con đường nhỏ bên ngoài viện nói:
- Qua bên kia ngồi một chút.
Thấy lão gia tử muốn ngồi xuống, mấy bá sĩ chắm sóc đặ biệt vội vàng chạy tới, cầm tấm lót mông trong tay đặt xuống ghế đá. Lão gia tử khoát tay nói:
- Tiểu Lưu, không cần đi theo ta. Đứng ta một chút ....
Tuy khẩu khí lão gia tử rất hòa khí thế nhưng bên trong lại có một phần uy nghiêm. Điều này Lưu hộ sĩ thông qua quá trình huấn luyện đặc biệt cũng cảm nhận được. Cho nên sau khi lão gia tử nói xong, lập tức chạy ra xa.
- Lão gia tử, ông làm như vậy là sao?
Trang Duệ thấy ông ngoại trở nên nghiêm túc, có điểm không hiểu. Lão nhân gia đột nhiên xị mặt, bên trong còn có ẩn chứa sát khí, phảng phất giống như nửa thế kỉ trước. Ông ở trên chiến trường thể hiện uy phong của một vị thượng tướng quân.
- Tiểu Duệ. Ông hỏi cháu một câu, hãy thành thật trả lời.
Con mắt hơi đục ngầu của lão nhân gia, giờ phút này trở nên dị thường, chăm chú nhìn Trang Duệ.
- Ông ngoại cứ hỏi, cháu sẽ thành thật trả lời.
Tuy thường xuyên đối mặt vủa tiểu kim vũ, thấy con mắt sắc lạnh của nó. Nhưng ánh mắt của lão nhân giả không chỉ khiến cho Trang Duệ cảm thấy sắc lạnh mà giống như có thể nhìn thấy con người mình. Trong lòng không khỏi khẩn chương, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá.
- Đừng giở trò, nghe ông ngoại hỏi.
Lão nhân gia trừng mắt liếc nhìn Trang Duệ nói:
- Tiểu Duệ, ta biết rõ vừa rồi cháu châm cứu cho ông, kỳ thực hiệu quả không phải do việc châm cứu mà là do cháu có đúng hay không?
Lão gia tử đã từng này tuổi rồi, cũng không phải người hồ đồ. Nhớ năm đó hắn cũng làm chức vụ tổng trưởng, thủ hạ có tới trăm vạn hùng binh.
Vừa rồi Trang Duệ vô cùng quan tâm thân thể lão nhân gia, lượng linh khí dùng quá lớn, thoáng để cho Âu Dương Cương cảm giác được mình tựa hồ trẻ ra những mười tuổi. Lão vốn bị nặng tai, phải đeo máy trợ thính nhưng bay giờ cho dù không đeo máy trợ thính cũng có thể nói chuyện với người bên ngoài một cách bình thường, nghe cũng rất rõ.
Lão gia tử tuy là người theo chủ nghĩa duy vật, cả đời giết chóc vô số. Chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng Trang Duệ vừa rồi châm cứu cho hắn. Loại cảm giác khoan khoái khiến cho lão gia tử cảm thấy mình như được trẻ lại. Kết hợp với việc thân thể lão không hiểu sao đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, cho nên mới sinh ra nghi vấn với Trang Duệ.
Lão nhân gia khi còn bé sinh hoạt ở nông thông, đến khi trưởng thành thì tung hoành trên xa trường. Kinh nghiệm vô cùng phong phú. Hắn cũng đã từng nhìn qua vài ba dị sĩ kỳ tài. Tuy số lượng không nhiều nhưng đều có thể lý giải được. Tuổi càng cao ý chí của lão gia tử càng thêm mạnh mẽ.
Lão gia tử ngoài nghi trên người ngoại tôn mình có năng lực đặc biệt mà người thường không biết được. Nếu không thì cái thân thể già nua này của lão làm sao có thể chuyển biến một cách tốt đẹp như vậy được. Tựa hồ có chút quỷ dị.
- Công phu? Trên người cháy? Ông ngoại người nói cái gì? Cháu nghe không hiểu?
Trang Duệ tuy khiếp sợ nhưng trên mặt lại biểu lộ ra bộ dáng không hiểu. Đôi mắt phi thường thản nhiên nhìn lão nhân gia. Bất nếu như có ống nghe đặt trước ngực Trang Duệ thì có thể nghe được nhịp đập của tim hắn rất nhanh.
Kỳ thật tâm trạng Trang Duệ vô cùng khiếp sợ, mà hắn không cách nào nói rõ. Từ khi có được dị năng đến bây giờ, hắn chưa có nói cho bất kỳ một ai biết. Trang Duệ vốn kín kẽ cẩn thận, vậy mà không ngờ vẫn bị ông ngoại nhìn ra điều gì đó.
Vẻ mặt lão gia tử nghiền ngầm nhìn Trang Duệ nói:
- Ngươi không hiểu? Ha ha, vẫn còn nói dối ông ngoại sao. Tiểu tử, có phải ngươi luyện tập qua võ công gì đó không? Thân thể có thể phóng ra chân khí?
Kỳ thật Âu Dương Cương cho rằng vấn đề nằm ở bộ ngân châm của Trang Duệ, nhưng lão cố ý nói thành khí công. Để khi Trang Duệ thừa nhận, lão mới có cơ hội xả giận. Đến lúc đó để xem Trang Duệ biện bạch như thế nào.
- Khí công? Cháu không biết. Ông ngoại, ông không phải đọc truyện tiểu thuyết nhiều quá đấy chứ.
Trang Duệ vẫn làm ra vẻ hồ đồ. Không phải hắn không muốn thừa nhận, mấu chốt là nếu như chính mình thừa nhân có khí công, vạn nhất lão gia tử kêu hắn biểu diễn dùng đầu đập vỡ gạch thì sao. Đến lúc đó bản thân chịu khổ, thì phải làm thế nào?
- Còn không thừa nhận? Lại nói, năm trước thân thể ta và bà ngoại ngươi cũng đột nhiên tốt lên, đây không phải là do ngươi làm? Bằng không như thế nào lại trùng hợp đến như vậy. Hết lần này tới lần khác, chỉ cần có mặt ngươi là thân thể ta lại tốt lên?
Lão gia tử liền đưa ra nguyên nhân, cùng kết quả suy luận của mình nói ra. Bộ dáng ép hỏi, thề không bỏ qua.
- Lão gia tử. Đây là ông cùng bà ngoại phuc lớn, nhìn thấy mẹ của cháu cao hứng quá cho nên thân thể đột nhiên chuyển tốt. Đâu có liên quan gì đến cháu.
Trang Duệ dưới hai lần ép hỏi của lão gia tử, tâm chậm rãi yên tĩnh. Dù sao thì lão gia tử cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Chỉ cần mình chết cũng không thừa nhận là được. Chẳng nhẽ lão gia tử còn sai người đem mình đe tra tấn bức cung?
Cho nên Trang Duệ dứt khoát không nhận. Nghe vậy lão gia tử há hốc mồn. Chính mình bệnh chuyển biến tốt là do hắn mà lại bị hắn nói lươn nói lẹo.
- Ngươi...Tiểu tử ngươi thật giỏi bịa chuyện.
Lão gia tử tức giận đến nỗi râu ria cũng vểnh hết lên. Bất quá chúng kiến bộ dáng của Trang Duệ, hắn liền chuyển mặt cười nói:
- Không hổ là cháu trai của Âu Dương Cương ta. Thái sơn áp đỉnh cũng không run sợ. Nếu như là ở thời kỳ chiến tránh, cũng là một thanh niên nổi bật.
Lão gia tử thấy Trang Duệ chết cũng không nói thật, cũng không truy vấn làm gì nữa. Đúng như Trang Duệ nghĩ, lão gia tử không có chứng cứ gì cả. Lần này hỏi tới, chỉ sợ về sau Trang Duệ cũng không ở trước mặt mình sử dụng loại năng lực này.
- Tâm ta không có quỷ, tự nhiên không cần phải sợ.
Trang Duệ ưỡn ngực vỗ bồm bộp. Bất quá đến khi lấy điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, tay hắn có phần run rẩy.
Vừa rồi áp lực của lão gia tử thật sự quá lớn. Đến lúc cuối cùng thiếu chút nữa Trang Duệ đã đem bí mật này nói ra.
- Đi! Ngươi biết, ta biết, trời biết đất biết. Về sau chớ có ở trước mặt ta nói dối. Đi! Đi châm cứu cho lão Tống mọt phát. Nếu hắn không chịu, vậy ngươi nói hắn sợ đau.
Lão gia tử lại nói, lời này khiến cho Trang Duệ toát mồ hội. Hắn thấy việc mình cùng Niếp Niếp chơi chiêu đó sớm bị bại lộ rồi.
- Âu Dương lão gia tử sống gần một thế kỷ. Trên đời này, những chuyện có thể khiến ông ta nhìn không thấu đã vô cùng ít. Trang Duệ giở chút trò trong chuyện này, lão nhân đã sớm đã nhìn ra. Tuy nhiên nếu Trang Duệ không muốn nói, ông liền giả vờ hồ đồ không thấy.
- Bà ngoại, tuổi già thành tinh. Những lời này nói một chút cũng không giả...
Trang Duệ lau mồ hôi lạnh trên trán, hung hăng hút điếu thuốc lá trong tay. Hắn không ngờ lão gia tử này bình thường đều có vẻ mơ mơ màng màng, lại khôn khéo như thế.
Mình giở chút mánh khóe, lão nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Chuyện vốn tưởng rằng mình đã nắm giữ ở trong tay, lại không đoán được lão gia tử căn bản ngay đùa giỡn mình.
Trang Duệ không nghĩ kỹ, một người từng trải qua cửu tử nhất sinh, sống được trong núi đao biển lửa, có có thể đơn giản không? Nửa đời trước sống trong thời kỳ cách mạng, tuổi già giữ được tính mạng, như vậy không phải có dũng khí và trí tuệ hơn người sao?
- Đi thôi. Lấy thuốc lá ra làm gì? Tôi còn có mấy điếu, khi trở về, cậu đến mà lấy đi...
Chung quy, lão gia tử và và vị kiến trúc sư kia giống nhau. Thuốc lá mà nói bỏ là bỏ, chỉ có điều còn có chút thèm rượu. Khi không có việc gì, chung quy vẫn thích lén uống vài hớp. Việc này đã bị cô y ta y tá bắt được không biết bao nhiêu lần.
Sau khi đỡ lão gia tử đứng lên, lão nhân liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, còn nói thêm:
- Cả đời lão Tống đều công tác chính trị. Ánh mắt rất cay độc. Cậu nên khiêm tốn một chút, bằng không nói không chừng sẽ bị ông ta ném ra ngoài...
Tuy rằng Âu Dương Cương không hiểu rõ lắm về năng lực của Trang Duệ, nhưng năm trước, Trang Duệ có thể kéo mình từ chỗ diêm vương trở về, năng lực này tuyệt đối không thể khinh thường. Nửa đời Lão gia tử đã chơi đùa với chính trị. Trong lòng hắn hết sức hiểu rõ. Nếu truyền việc này ra ngoài, khẳng định sẽ gây ra sóng to gió lớn. Cho dù là mình cũng không bảo vệ được hắn.
Phải biết rằng, hiện tại những lãnh đạo như vậy còn đang trị vì, có người nào không muốn trường mệnh trăm tuổi? Lực ảnh hưởng của Âu Dương Cương có lớn vẫn không có cách nào đề phòng được sự đả kích ngấm ngầm hay công khai này. Cái khác không nói, đến lúc đó khẳng định Trang Duệ sẽ không có tự do.
Cho nên lão gia tử dứt khoát liền giả vờ không biết, để mình và mấy lão chiến hữu có thể chịu chút ân huệ là được, còn cố ý nhắc nhở Trang Duệ một câu để hắn không nên làm quá mức rõ ràng.
- Ông ngoại, hay là... không châm cứu cho ông nội Tống. Nói không chừng sẽ không có hiệu quả đâu...
Trang Duệ bị lão gia tử nói, thầm rùng mình. Trước mặt lão gia này, hắn thật sự nhìn không thấu tâm cơ. Điều này khiến Trang Duệ lùi ra phòng khách.
Dù nói thế nào, lão nhân trước mặt này là ông ngoại của mình, tuyệt đối sẽ không hại mình. Nhưng ông nội Tống kia sẽ rất khó nói. Một miệng không kín, vậy những ngày tháng tiêu diêu của mình hẳn khó có thể tiếp tục.
- Đi thôi, những lão gia như chúng ta, nhưng không có mấy người kích động. Vừa rồi, ta thấy cháu lý luận về từ trường và châm cứu không tệ. Vậy nói với chut với lão Tống đi...
Trang Duệ hạ châm rất nhanh, ngón tay vê đọng ngân châm đang cắm vào huyệt dương cốc. Một tia linh khí thông qua ngân châm truyền vào trong cơ thể Âu Dương Cương.
Lần châm cứu này khác khẳn với việc châm cứu cho bác sĩ Đậu. Cơ năng thân thể lão gia tử đã bị thoái hóa một cách nghiêm trọng. Lượng linh khí Trang Duệ dùng rất nhiều. Tuy khó có thể quang minh chính đại điều trị thân thể cho lão gia tử, cho nên Trang Duê cũng chỉ có thể sử dụng nhiều hơn một điểm linh khí để cải thiện thân thể cho lão gia tử.
- Đau? ....Ngươi châm xong rồi?
Lão gia tử nghe Trang Duệ nói như vậy thì không khỏi sững sờ. Hắn nhìn về phía cổ tay của mình thì đã thấy một cây ngân châm lóng lánh ghim trên cổ tay của mình.
- Một điểm cảm giác cũng không có? Không được châm lại một châm khác!
Trang Duệ nghe vậy chỉ biết cười, xem ra lão gia tử thực muốn châm kim đến chảy máu để có thể lộ ra khí khái anh hùng của mình.
- Tốt! Vậy thì châm thêm một châm nữa...
Trang Duệ gật đầu đáp ứng, lão gia tử lại đổi tay. Trang Duệ châm thêm một kim nữa, lần này hắn sử dụng linh khí truyền vào thân thể của lão gia tử.
Sau khi châm hai châm, lão gia tử tuy không có đến mức trắng biến thành đen, nhưng mà sắc mặt rõ ràng so với trước tinh thuần hơn rất nhiều.
- Ngài không sao chứ? Có cảm giác gì đặc biệt không?
Trang Duệ rút châm ra, một đám bác sĩ liền vây quanh lão gia tử hỏi han. Bảy tám cái miệng bu lại hỏi.
Trang Duệ cười cười, hắn chạy tới bên cạnh bà ngoài, cứng rắn châm cứu cho bà ngoại một lần rồi mới thu bộ ngân châm lại.
Buổi trưa, Âu Dương Uyển cùng với bảo mẫu nấu cơm. Một nhà bốn đời người ăn cơm vui vẻ.
- Tiểu Duệ, ngươi tới vịn ta một chút. Uh! Ngươi cũng mang bộ ngân châm của ngươi ra luôn...
Sau khi ăn cơm xong, lão đầu và lão thái thái theo thói quen sẽ đi ngủ trưa. Bất quá, hôm nay lão đầu tử buông chén xuống lên gọi Trang Duệ, phất tay gia hiệu cho nhân viên chăm sóc bỏ đi. Ý bảo Trang Duệ vịn mình.
- Ông ngoại, có chuyện gì? Tay nghê châm cứu của ta cũng không tệ phải không?
Trang Duệ tiến lên khoác tay ông ngoại, vịn lão nhân ra đi ra ngoài sân. Bộ châm cứu của hắn đặt ở trong ba lô, tuy không rõ dụng ý của lão gia tử nhưng Trang Duệ vẫn mang đến.
- Đi ra ngoài! Đi ra bên ngoài một chút. Lão tử ở trong cái viện này cả ngày buồn bực lắn rồi, ngay cả chim chóc cũng không có.
Lão gia tử không có trả lời câu hỏi của Trang Duệ, lầm bần lầu bầu nói vài lớn, hắn chỉ tay ra ngoài viện. Mấy tháng nay thân thể hắn không được tốt, khó có được hôm tinh thần lanh lẹ, muốn đi ra ngoài đi dạo.
- Ông ngoại, nếu không đến chỗ của cháu ở lại chơi mấy tháng cũng được?
Trang Duệ thật sự muốn trị hẳn bệnh cho lão gia tử. Ông ngoại năm nay cũng đã chín mươi tư tuổi rồi. Dựa theo thuyết pháp dân gian thì ở tuổi 94 này có một quỷ hung. Chỉ cần bước qua tuổi 94 là có thể sống lâu trăm tuổi. Nếu không qua được rất có thể sẽ ra đi.
- Không được. Tay chân của ta chắc cũng sắp sửa không động đậy được rồi. Hơn nữa mỗi lần đi ra ngoài là lại phải huy động nhân lực. Không thể gây thêm phiền phức cho mọi người.
Lão gia tử lắc đầu. Thế hệ người như bọn hắn, nửa đời trước chém giết trên chiến trường, cơ hồ đều là cửu tử nhất sinh. Về già tuy hưởng phúc đó nhưng những lão nhân gia này không lúc nào quên thời điểm đất nước gian khổ. Cho nên rất ít khi có yêu cầu gì đối với quốc gia.
Lão gia tử chỉ vào chiếc ghế đá trên con đường nhỏ bên ngoài viện nói:
- Qua bên kia ngồi một chút.
Thấy lão gia tử muốn ngồi xuống, mấy bá sĩ chắm sóc đặ biệt vội vàng chạy tới, cầm tấm lót mông trong tay đặt xuống ghế đá. Lão gia tử khoát tay nói:
- Tiểu Lưu, không cần đi theo ta. Đứng ta một chút ....
Tuy khẩu khí lão gia tử rất hòa khí thế nhưng bên trong lại có một phần uy nghiêm. Điều này Lưu hộ sĩ thông qua quá trình huấn luyện đặc biệt cũng cảm nhận được. Cho nên sau khi lão gia tử nói xong, lập tức chạy ra xa.
- Lão gia tử, ông làm như vậy là sao?
Trang Duệ thấy ông ngoại trở nên nghiêm túc, có điểm không hiểu. Lão nhân gia đột nhiên xị mặt, bên trong còn có ẩn chứa sát khí, phảng phất giống như nửa thế kỉ trước. Ông ở trên chiến trường thể hiện uy phong của một vị thượng tướng quân.
- Tiểu Duệ. Ông hỏi cháu một câu, hãy thành thật trả lời.
Con mắt hơi đục ngầu của lão nhân gia, giờ phút này trở nên dị thường, chăm chú nhìn Trang Duệ.
- Ông ngoại cứ hỏi, cháu sẽ thành thật trả lời.
Tuy thường xuyên đối mặt vủa tiểu kim vũ, thấy con mắt sắc lạnh của nó. Nhưng ánh mắt của lão nhân giả không chỉ khiến cho Trang Duệ cảm thấy sắc lạnh mà giống như có thể nhìn thấy con người mình. Trong lòng không khỏi khẩn chương, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá.
- Đừng giở trò, nghe ông ngoại hỏi.
Lão nhân gia trừng mắt liếc nhìn Trang Duệ nói:
- Tiểu Duệ, ta biết rõ vừa rồi cháu châm cứu cho ông, kỳ thực hiệu quả không phải do việc châm cứu mà là do cháu có đúng hay không?
Lão gia tử đã từng này tuổi rồi, cũng không phải người hồ đồ. Nhớ năm đó hắn cũng làm chức vụ tổng trưởng, thủ hạ có tới trăm vạn hùng binh.
Vừa rồi Trang Duệ vô cùng quan tâm thân thể lão nhân gia, lượng linh khí dùng quá lớn, thoáng để cho Âu Dương Cương cảm giác được mình tựa hồ trẻ ra những mười tuổi. Lão vốn bị nặng tai, phải đeo máy trợ thính nhưng bay giờ cho dù không đeo máy trợ thính cũng có thể nói chuyện với người bên ngoài một cách bình thường, nghe cũng rất rõ.
Lão gia tử tuy là người theo chủ nghĩa duy vật, cả đời giết chóc vô số. Chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng Trang Duệ vừa rồi châm cứu cho hắn. Loại cảm giác khoan khoái khiến cho lão gia tử cảm thấy mình như được trẻ lại. Kết hợp với việc thân thể lão không hiểu sao đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, cho nên mới sinh ra nghi vấn với Trang Duệ.
Lão nhân gia khi còn bé sinh hoạt ở nông thông, đến khi trưởng thành thì tung hoành trên xa trường. Kinh nghiệm vô cùng phong phú. Hắn cũng đã từng nhìn qua vài ba dị sĩ kỳ tài. Tuy số lượng không nhiều nhưng đều có thể lý giải được. Tuổi càng cao ý chí của lão gia tử càng thêm mạnh mẽ.
Lão gia tử ngoài nghi trên người ngoại tôn mình có năng lực đặc biệt mà người thường không biết được. Nếu không thì cái thân thể già nua này của lão làm sao có thể chuyển biến một cách tốt đẹp như vậy được. Tựa hồ có chút quỷ dị.
- Công phu? Trên người cháy? Ông ngoại người nói cái gì? Cháu nghe không hiểu?
Trang Duệ tuy khiếp sợ nhưng trên mặt lại biểu lộ ra bộ dáng không hiểu. Đôi mắt phi thường thản nhiên nhìn lão nhân gia. Bất nếu như có ống nghe đặt trước ngực Trang Duệ thì có thể nghe được nhịp đập của tim hắn rất nhanh.
Kỳ thật tâm trạng Trang Duệ vô cùng khiếp sợ, mà hắn không cách nào nói rõ. Từ khi có được dị năng đến bây giờ, hắn chưa có nói cho bất kỳ một ai biết. Trang Duệ vốn kín kẽ cẩn thận, vậy mà không ngờ vẫn bị ông ngoại nhìn ra điều gì đó.
Vẻ mặt lão gia tử nghiền ngầm nhìn Trang Duệ nói:
- Ngươi không hiểu? Ha ha, vẫn còn nói dối ông ngoại sao. Tiểu tử, có phải ngươi luyện tập qua võ công gì đó không? Thân thể có thể phóng ra chân khí?
Kỳ thật Âu Dương Cương cho rằng vấn đề nằm ở bộ ngân châm của Trang Duệ, nhưng lão cố ý nói thành khí công. Để khi Trang Duệ thừa nhận, lão mới có cơ hội xả giận. Đến lúc đó để xem Trang Duệ biện bạch như thế nào.
- Khí công? Cháu không biết. Ông ngoại, ông không phải đọc truyện tiểu thuyết nhiều quá đấy chứ.
Trang Duệ vẫn làm ra vẻ hồ đồ. Không phải hắn không muốn thừa nhận, mấu chốt là nếu như chính mình thừa nhân có khí công, vạn nhất lão gia tử kêu hắn biểu diễn dùng đầu đập vỡ gạch thì sao. Đến lúc đó bản thân chịu khổ, thì phải làm thế nào?
- Còn không thừa nhận? Lại nói, năm trước thân thể ta và bà ngoại ngươi cũng đột nhiên tốt lên, đây không phải là do ngươi làm? Bằng không như thế nào lại trùng hợp đến như vậy. Hết lần này tới lần khác, chỉ cần có mặt ngươi là thân thể ta lại tốt lên?
Lão gia tử liền đưa ra nguyên nhân, cùng kết quả suy luận của mình nói ra. Bộ dáng ép hỏi, thề không bỏ qua.
- Lão gia tử. Đây là ông cùng bà ngoại phuc lớn, nhìn thấy mẹ của cháu cao hứng quá cho nên thân thể đột nhiên chuyển tốt. Đâu có liên quan gì đến cháu.
Trang Duệ dưới hai lần ép hỏi của lão gia tử, tâm chậm rãi yên tĩnh. Dù sao thì lão gia tử cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Chỉ cần mình chết cũng không thừa nhận là được. Chẳng nhẽ lão gia tử còn sai người đem mình đe tra tấn bức cung?
Cho nên Trang Duệ dứt khoát không nhận. Nghe vậy lão gia tử há hốc mồn. Chính mình bệnh chuyển biến tốt là do hắn mà lại bị hắn nói lươn nói lẹo.
- Ngươi...Tiểu tử ngươi thật giỏi bịa chuyện.
Lão gia tử tức giận đến nỗi râu ria cũng vểnh hết lên. Bất quá chúng kiến bộ dáng của Trang Duệ, hắn liền chuyển mặt cười nói:
- Không hổ là cháu trai của Âu Dương Cương ta. Thái sơn áp đỉnh cũng không run sợ. Nếu như là ở thời kỳ chiến tránh, cũng là một thanh niên nổi bật.
Lão gia tử thấy Trang Duệ chết cũng không nói thật, cũng không truy vấn làm gì nữa. Đúng như Trang Duệ nghĩ, lão gia tử không có chứng cứ gì cả. Lần này hỏi tới, chỉ sợ về sau Trang Duệ cũng không ở trước mặt mình sử dụng loại năng lực này.
- Tâm ta không có quỷ, tự nhiên không cần phải sợ.
Trang Duệ ưỡn ngực vỗ bồm bộp. Bất quá đến khi lấy điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, tay hắn có phần run rẩy.
Vừa rồi áp lực của lão gia tử thật sự quá lớn. Đến lúc cuối cùng thiếu chút nữa Trang Duệ đã đem bí mật này nói ra.
- Đi! Ngươi biết, ta biết, trời biết đất biết. Về sau chớ có ở trước mặt ta nói dối. Đi! Đi châm cứu cho lão Tống mọt phát. Nếu hắn không chịu, vậy ngươi nói hắn sợ đau.
Lão gia tử lại nói, lời này khiến cho Trang Duệ toát mồ hội. Hắn thấy việc mình cùng Niếp Niếp chơi chiêu đó sớm bị bại lộ rồi.
- Âu Dương lão gia tử sống gần một thế kỷ. Trên đời này, những chuyện có thể khiến ông ta nhìn không thấu đã vô cùng ít. Trang Duệ giở chút trò trong chuyện này, lão nhân đã sớm đã nhìn ra. Tuy nhiên nếu Trang Duệ không muốn nói, ông liền giả vờ hồ đồ không thấy.
- Bà ngoại, tuổi già thành tinh. Những lời này nói một chút cũng không giả...
Trang Duệ lau mồ hôi lạnh trên trán, hung hăng hút điếu thuốc lá trong tay. Hắn không ngờ lão gia tử này bình thường đều có vẻ mơ mơ màng màng, lại khôn khéo như thế.
Mình giở chút mánh khóe, lão nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Chuyện vốn tưởng rằng mình đã nắm giữ ở trong tay, lại không đoán được lão gia tử căn bản ngay đùa giỡn mình.
Trang Duệ không nghĩ kỹ, một người từng trải qua cửu tử nhất sinh, sống được trong núi đao biển lửa, có có thể đơn giản không? Nửa đời trước sống trong thời kỳ cách mạng, tuổi già giữ được tính mạng, như vậy không phải có dũng khí và trí tuệ hơn người sao?
- Đi thôi. Lấy thuốc lá ra làm gì? Tôi còn có mấy điếu, khi trở về, cậu đến mà lấy đi...
Chung quy, lão gia tử và và vị kiến trúc sư kia giống nhau. Thuốc lá mà nói bỏ là bỏ, chỉ có điều còn có chút thèm rượu. Khi không có việc gì, chung quy vẫn thích lén uống vài hớp. Việc này đã bị cô y ta y tá bắt được không biết bao nhiêu lần.
Sau khi đỡ lão gia tử đứng lên, lão nhân liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, còn nói thêm:
- Cả đời lão Tống đều công tác chính trị. Ánh mắt rất cay độc. Cậu nên khiêm tốn một chút, bằng không nói không chừng sẽ bị ông ta ném ra ngoài...
Tuy rằng Âu Dương Cương không hiểu rõ lắm về năng lực của Trang Duệ, nhưng năm trước, Trang Duệ có thể kéo mình từ chỗ diêm vương trở về, năng lực này tuyệt đối không thể khinh thường. Nửa đời Lão gia tử đã chơi đùa với chính trị. Trong lòng hắn hết sức hiểu rõ. Nếu truyền việc này ra ngoài, khẳng định sẽ gây ra sóng to gió lớn. Cho dù là mình cũng không bảo vệ được hắn.
Phải biết rằng, hiện tại những lãnh đạo như vậy còn đang trị vì, có người nào không muốn trường mệnh trăm tuổi? Lực ảnh hưởng của Âu Dương Cương có lớn vẫn không có cách nào đề phòng được sự đả kích ngấm ngầm hay công khai này. Cái khác không nói, đến lúc đó khẳng định Trang Duệ sẽ không có tự do.
Cho nên lão gia tử dứt khoát liền giả vờ không biết, để mình và mấy lão chiến hữu có thể chịu chút ân huệ là được, còn cố ý nhắc nhở Trang Duệ một câu để hắn không nên làm quá mức rõ ràng.
- Ông ngoại, hay là... không châm cứu cho ông nội Tống. Nói không chừng sẽ không có hiệu quả đâu...
Trang Duệ bị lão gia tử nói, thầm rùng mình. Trước mặt lão gia này, hắn thật sự nhìn không thấu tâm cơ. Điều này khiến Trang Duệ lùi ra phòng khách.
Dù nói thế nào, lão nhân trước mặt này là ông ngoại của mình, tuyệt đối sẽ không hại mình. Nhưng ông nội Tống kia sẽ rất khó nói. Một miệng không kín, vậy những ngày tháng tiêu diêu của mình hẳn khó có thể tiếp tục.
- Đi thôi, những lão gia như chúng ta, nhưng không có mấy người kích động. Vừa rồi, ta thấy cháu lý luận về từ trường và châm cứu không tệ. Vậy nói với chut với lão Tống đi...
Bình luận facebook