Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 767
Về sau, sản lượng sẽ rất ít, mà hạng mục bất động sản đã chấm dứt, không có tiền lời. Ngoại trừ mỏ quặng ngọc bích ở Thái Lan ra, về sau Trang Duệ sẽ không có khoản tài chính lớn như vậy.
Cho nên Trang Duệ thận trọng cân nhắc suy nghĩ một chút, quyết định xem mình nên đầu tư vào khoản kinh doanh này hay không.
Sau khi tiễn chân Mã Bàn Tử và Tống Quân, Trang Duệ trở lại trong viện, ngồi xuống một mình trầm tư suy nghĩ. Lẽ ra, với quan hệ giữa mình và Tống Gia, khoản đầu tư này, hẳn là một món lợi nhuận ổn định không thể thua lỗ. Tuy nhiên, bảo Trang Duệ ném hai mươi tỷ ra ngoài chỉ trong một lần, hắn vẫn phải cân nhắc kỹ.
- Alô? Ai gọi điện thoại tới vậy?
Bỗng nhiên, điện thoại di động của Trang Duệ đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên xem. Đây là một số điện thoại lạ.
- Alô, ai vậy?
Trang Duệ bắt đầu nghe điện thoại.
- Xin hỏi anh có phải là Trang Duệ không? Thủ trưởng muốn nói chuyện điện thoại với anh.
Phía bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói xa lạ. Sau khi Trang Duệ đáp ứng, hình như điện thoại được trao cho một người khác.
- Tiểu Duệ, tôi là Đại Dũng.
Giọng nói uy nghiêm của Âu Dương Chấn Sơn, từ trong điện thoại truyền ra.
- Cậu? Sao... sao cậu có thời gian rảnh mà gọi điện cho cháu vậy? Có chuyện gì...
Trang Duệ vừa nghe là Âu Dương Chấn Sơn, không khỏi cầm di động đứng lên. Có lẽ bởi vì hắn tiếp xúc? So với ông cụ nhà Âu Dương, Trang Duệ càng sợ vị chưởng môn nhân hiện tại của Âu Dương gia này.
Tuy rằng cách đó tám ngày, cậu đã tới Tứ Hợp Viện ăn cơm, nhưng nói lý ra cậu chưa từng gọi điện thoại cho Trang Duệ. Điều này khiến Trang Duệ có chút cảm giác được người yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
- Ừ, cũng không chuyện gì. Thằng nhóc nhà Tống Gia đi tìm cháu sao?
- Đúng vậy, cháu vừa mới tiễn chân anh Tống. Cậu cả, làm sao vậy?
Trang Duệ có chút cảm giác khó hiểu. còn có chút uấn giận. Sau khi nghe cậu nói xong, vì sao mình lại có cảm giác giống như bị người ta giám thị?
Âu Dương Chấn Sơn không quan tâm Trang Duệ sẽ có tâm tư gì. Trong điện thoại ông ta nói:
- Chuyện hắn nói với cháu, có thể đồng ý. Nếu tiền không đủ nói, đi tìm Tiểu Quân lấy.
- Chờ một chút, cậu cả. Chuyện này là thế nào?
Trang Duệ càng nghe càng hồ đồ. Đây chẳng phải chỉ là một hạng mục kinh doanh sao? Tuy rằng đầu tư không tính là nhỏ, nhưng ngạch độ hơn hai mươi tỷ đô la, sợ là chưa đến mức khiến một Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị phải hỏi tới?
- Ông cụ phân phó, cứ làm theo là được. Nhớ kỹ, phải có cổ phần trong đó..
Âu Dương Chấn Sơn không nhiều lời, sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại. Một lát nữa, ông ta còn có hội nghị phải tham dự. Ông ta không nhiều thời gian để giải thích cho Trang Duệ.
Thành thật mà nói, đối với quyết định này của ông cụ, trong lòng Âu Dương Chấn Sơn có chút cảm giác không cho là đúng. Tuy rằng ông ta cực kỳ yêu thương em gái, nhưng không muốn cháu trai mình tham dự vào những việc đầu tư liên quan đến vật tư dự trữ chiến lược quốc gia.
Tuy rằng làm như vậy, tiền đến rất nhanh, nhưng sẽ bị đặc biệt chú ý nhiều hơn. Muốn Trang Duệ kiếm tiền, trong nước còn nhiều hạng mục, có lẽ không thể kiếm nhiều như vậy, nhưng cũng có thể đủ để Trang Duệ dùng cả đời.
Chỉ có điều Âu Dương Chấn Sơn lại không biết, hiện tại cho dù Trang Duệ đánh rắm, cả ngày ăn tôm hùm cá muối, số tiền của hắn cũng đủ dùng mấy đời người. Hiện tại, việc kiếm tiền đối với Trang Duệ mà nói, nhiều lắm chỉ là theo đuổi một cảm giác bản thân được thành tựu.
Sở dĩ bảo Trang Duệ tham dự khoản đầu tư này, kỳ thật không phải là chủ ý của ông cụ Âu Dương. Đây chỉ là ý của ông cụ Tống Gia, xem như là báo đáp Trang Duệ mà thôi.
- Hóa ra có chuyện như vậy.
Sau khi Trang Duệ nghe cậu nói xong, trong lòng đã hiểu được vài phần. Hoá ra là hai ông cụ trêu ghẹo ra chuyện này, có thể là muốn tạo chút ân huệ cho tiểu bối, có chút ngại ngần sao?
Sau khi biết ngọn nguồn sự việc, Trang Duệ đã bớt lo lắng. Nếu ông cụ Tống muốn đưa tiền cho mình, có lý nào lại không lấy. Chỉ sợ với cách làm việc bá đạo của ông cụ này, không muốn cũng không được.
Trang Duệ lấy điện thoại ra tính gọi cho Tống Gia, tuy nhiên nghĩ một chút, lại cất điện thoại đi. Chờ ngày mai trả lời cho Tống Quân cũng không muộn.
Ngay khi Trang Duệ đứng lên chuẩn bị trở về gặp người vợ, Bành Phi dẫn một người, xuyên qua hành lang gấp khúc đi tới. Trang Duệ nhìn thấy liền sửng sốt.
- Ba? Sao ba tới không nói trước một tiếng.
Người vào cùng Bành Phi, cũng cha vợ của Trang Duệ, Tần Hạo Nhiên. Trang Duệ vội vàng tiến lên đón tiếp.
- Vừa quyết định đúng lúc có chút việc muốn nói chuyện với con, nên ba qua đây.
Hẳn là Tần Hạo Nhiên vừa mới xuống máy bay, bộ dạng mệt mỏi, hơn nữa cũng không mang hành lý gì, chỉ đi hai tay không.
"Không phải là muốn gặp mẹ vợ chứ?"
Trong lòng Trang Duệ thầm đoán về chuyến đi của cha vợ. Từ sau khi Tần Đổng Băng mang thai tới tháng thứ năm, dì Phương liền từ Hương Cảng chạy qua, vẫn ở chỗ của Trang Duệ, và Âu Dương Uyển chăm sóc cho Tần Đổng Băng.
Cho nên Trang Duệ cảm giác cha vợ đến đây, nói không chừng chính là vì nhớ mẹ vợ. Người đàn ông cũng cần có nhu cầu "sex" lành mạnh.
Đám người Âu Dương Uyển vốn đang ở trong phòng, thấy Tần Hạo Nhiên đến, vội vàng đi ra đón tiếp. Tần Đổng Băng mang thai khá lớn, cũng tới trong viện, lại càng thêm náo nhiệt.
Xem ra Tần Hạo Nhiên thật sự có chuyện. Ban đầu Trang Duệ còn tưởng rằng cha vợ sẽ đi nghỉ ngơi trước, thân thiết với mẹ vợ một hồi. Không ngờ sau khi thăm hỏi bà thông gia xong, Tần Hạo Nhiên liền kéo hắn kéo vào phòng nhỏ phía sau viện.
Tuy nhiên dì Phương và Tần Đổng Băng đều ngồi ở bên cạnh. Còn Âu Dương Uyển lại cố ý tránh đi. Bà nhận ra Tần Hạo Nhiên dường như có chuyện muốn nói với con trai.
- Ba, có chuyện gì ba gọi điện thoại đến là được cần gì phải tự mình đi một chuyến tới đây cho khổ ra?
Trang Duệ cho rót một chén trà nóng đưa cho cha vợ. Tháng 12 ở Bắc Kinh, gió lạnh thấu xương. Hiển nhiên Tần Hạo Nhiên có chút không quen với thời tiết bên này. Sau khi ngồi xuống còn dùng miệng hà hơi vào hai tay.
- Đúng lúc đến thăm Băng Nhi, thuận tiện nói với con vài chuyện.
Tần Hạo Nhiên uống trà, nói tiếp:
- Băng Nhi vốn đang mang thai, chuyện này không muốn để con đi, nhưng vừa rồi, chú ba mới xảy ra chuyện, chú hai không thể làm được. Mẹ con là đàn bà, không tiện xuất đầu lộ diện. Ông cụ đã rất nhiều năm không tham dự vào việc quản lý công ty. Việc này thật sự đành phải nhờ con đi một chuyến.
Trang Duệ nghe cha vợ nói xong, dường như có việc muốn mình đi làm, vội vàng nói:
- Ba, có chuyện gì, ba cứ nói thẳng đi.
Người ta đã gả con gái cho mình, giúp cha vợ làm vài chuyện, tất nhiên là chuyện hợp tình hợp lý.
Dường như lúc đầu dì Phương không biết ý định của Tần Hạo Nhiên khi đến đây, tuy nhiên vừa nghe ông nói xong, bà đã hiểu ra, mở miệng ngắt lời Trang Duệ, nói:
- Hạo Nhiên, không thể để chú hai đi sao? Ông xem bụng Đổng Băng đã lớn thế này, nhiều nhất chỉ còn hai tháng nữa sẽ sinh. Tiểu Duệ không ở bên cạnh sao được?
- Nhưng chú hai không chịu. Đó là em ruột của bà. Cái gì cũng không để chú ấy làm, nói không chính xác trong lòng chú ấy còn có thể có cách gì chứ....
Tần Hạo Nhiên thở dài, nói:
- Ôi, thời gian trước, chú hai từng đi Macao, thua gần một tỷ đô la Hồng Kông, bị ba tôi cấm ra ngoài, Hơn nữa cho dù không có việc này, để chú ấy đi tôi cũng thấy lo lắng. Ai biết chú ấy có thể lại cầm tiền đi cá cược hay không?
Trang Duệ ở bên cạnh nghe vậy, líu lưỡi không nói nên lời. Chú hai của Tần gia thật sự đúng là một kẻ bại gia chi tử. Một lần thua đã mất một tỷ. Không trách được cha vợ tình nguyện chạy Bắc Kinh tìm mình, cũng không muốn để người em ruột của mình đi làm.
- Là như vậy. Năm nay đại lục hủy bỏ thuế nhập khẩu kim cương. Trong nước có rất nhiều thương nhân kim cương, đều trực tiếp đến Nam Phi chọn nguồn cung cấp kim cương. Bởi vì bọn họ ra giá hơi cao. Hiện tại, so với số định mức ban đầu của chúng ta, đã thiếu rất nhiều...
Nghe xong Tần Hạo Nhiên nói xong, Trang Duệ hiểu ra. Hóa ra, sau khi nội địa hủy bỏ thuế nhập khẩu đối với kim cương, thương nhân vốn bám vào các công ty ở Hương Cảng, đều tự lập công ty, trực tiếp và liên hệ với bên cung ứng kim ương trên quốc tế.
Người Trung Quốc buôn bán, có một dịch vụ đặc biệt rất không tốt. Đó là với nhau nâng giá. Mà khi thương lượng với bên cung ứng kim cương quốc tế, tự tất nhiên ai cho giá cao hơn, thì sẽ cung ứng hàng hóa cho người đó.
Nơi sản sinh Kim cương đơn giản chỉ có mấy địa phương như vậy. Số lượng kim cương được sản xuất hàng năm, cũng có tính toán về số lượng. Cứ như vậy, kim cương xuất nhập khẩu trong nước, đều do công ty Châu Bảo có danh tiếng lâu năm ở Hương Cảng cung ứng, tạo thành môi trường quá phức tạp.
Phải biết rằng, ngạch tiêu thụ kim cương ở cửa hàng Châu Bảo, cao hơi so với vật phẩm trang sức ngọc bích ngọc thạch. Nhất là vài năm gần đây, trong nước đã bị nước ngoài ảnh hưởng. Khi kết hôn nhất định phải trao nhẫn kim cương.
Tập tục này của người nước ngoài, đã trực tiếp đào thải truyền thống kết hôn trao trang sức bằng vàng của những người kết hôn trong lớp người già. Điều khiến này những người trẻ tuổi có tiền gat không có tiền, khi kết hôn, tóm lại vẫn muốn mua hai chiếc nhẫn kim cương.
Kể từ đó, hàng năm số lượng tiêu thụ trang sức làm bằng kim cương trong nước đã tăng nhanh, đạt được hơn năm trăm tỷ nMP, tổng ngạch tiêu thụ của các cửa hàng Châu Bảo chiếm được hơn bốn thành một chút.
Cho nên nếu sang năm Tần thị không thể mua được lượng kim cương dùng cho cửa hàng châu báu trong một năm, vậy trên phương diện này, sẽ bị người ta chen chúc mất không ít định mức thị trường. Đối châu bảo Tâm thị mà nói, tuy rằng không phải là đả kích trí mạng, nhưng sẽ khiến nguyên khí đại thương.
Về phần hơn một năm nay, mặc dù trên phương diện kinh doanh Tần gia có chút thu hoạch, đều là nhờ vào Trang Duệ, chiếm một phần nhỏ trong thị trường ngọc bích ngọc thạch trong nước, nhưng bên trong Tần gia, lại xuất hiện một vài vấn đề.
Ba anh em Tần Hạo Nhiên, ông ta là lão đại, cũng là chưởng môn nhân của một thế hệ Tần gia. Ngoài ra hai anh em đều công tác trong xí nghiệp của gia tộc. Chỉ có lão Nhị là một kẻ suốt ngày ăn chơi trác táng, mỗi ngày chỉ biết là bài bạc chơi gái.
Nhất là thời gian trước, Tần lão nhị chạy đến Macao bài bạc, đổ bạc suốt năm ngày năm đêm, bỏ ra một tỷ đô la Hồng Kông, cuối cùng còn bị sòng bạc giam giữ. Tần Hạo Nhiên đã phải tự mình đưa tiền tới để chuộc người.
Sau khi Tần lão nhị trở lại Hương Cảng, lúc ấy ông cụ đã tức giận trực tiếp dùng gậy, đánh gãy chân lão Nhị. Không thể tin tưởng khi để hắn làm việc.
Thật ra Tần lão Tam nhà ta là người có khả năng. Một nửa việc kinh doanh trong gia tộc đều do hắn quản lý. Tuy nhiên chú ba nhà họ Tần chỉ lớn hơn Trang Duệ vài tuổi, thích nhất là đua xe. Hai tháng trước, lái xe xảy ra chuyện cố, toàn thân nhiều chỗ bị dập nát, gãy xương, bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh.
Cho nên mấy tháng qua Tần Hạo Nhiên, không chỉ bận rộn việc của mình, thậm chí còn phải tiếp nhận công việc vốn do chú ba nhà họ Tần phụ trách. Bận tới mức không có thời gian nào rảnh. Nếu không, lần này việc chọn nơi cung cấp kim cương lần này, khẳng định ông ta sẽ tự mình đi.
- Ba, ba bảo con đi Nam Phi, lựa chọn kim cương đặc biệt cho Châu Bảo Tần thị sao?
Nhe xong Tần Hạo Nhiên nói xong, Trang Duệ hỏi. Hắn thực sự là một chuyên gia của các loại ngọc, nhưng đối với kim cương, Trang Duệ thật sự không mấy tinh thông.
- Tiểu Duệ, cuối tuần này sẽ bắt đầu. Hội đấu giá kim cương, nguyên thạch ở Nam Phi sẽ tiến hành đại khái trong một tháng. Ba muốn con đại biểu cho Châu Bảo Tần thị tham gia.
Đương nhiên, con không cần ở lại đó suốt một tháng. Nếu thuận lợi, chỉ cần một tuần đã có thể trở lại...
Tần Hạo Nhiên cảm thấy hơi ngại. Con gái bụng lớn như vậy, theo lý mình là cha vợ, đáng lẽ ra phải để con rể dành nhiều thời gian cho con gái, không nên sai con rể đi làm chuyện gì.
Chỉ có điều Tần Hạo Nhiên thật sự không có cách nào khác. Tài chính để mua kim cương lần này còn tốn hơn nhiều so với hội bán đấu giá ngọc bích hồi đầu năm.
Vì việc mua kim cương lần này, Tần Hạo Nhiên đã chuẩn bị hai tỷ đồng Euro. Khoản tiền này nhất định phải giao cho người đáng tin cậu. Dường như chỉ có Trang Duệ là người thích hợp nhất được chọn.
- Hạo Nhiên, hay là để tôi đi đi?
Dì Phương ở bên cạnh nói. Con gái đang mang thai, tâm lý thường khá yếu đuối. Bà làm vậy vì muốn để Trang Duệ ở nhà cùng con gái.
- Trước kia em chỉ quản lý tài vụ. Chuyện kinh doanh, hãy để cho đàn ông nói chuyện.
Tần Hạo Nhiên lắc đầu, từ chối lời đề nghị của vợ, Nói đi còn có nói lại, Trang Duệ ở trong nhà, còn không bằng bà ở bên cạnh chuyên tâm hầu hạ.
- Ba, cứ để con đi.
Chỉ có một tuần, không làm lỡ mấy chuyện. Trang Duệ nghĩ một chút, nói:
Cho nên Trang Duệ thận trọng cân nhắc suy nghĩ một chút, quyết định xem mình nên đầu tư vào khoản kinh doanh này hay không.
Sau khi tiễn chân Mã Bàn Tử và Tống Quân, Trang Duệ trở lại trong viện, ngồi xuống một mình trầm tư suy nghĩ. Lẽ ra, với quan hệ giữa mình và Tống Gia, khoản đầu tư này, hẳn là một món lợi nhuận ổn định không thể thua lỗ. Tuy nhiên, bảo Trang Duệ ném hai mươi tỷ ra ngoài chỉ trong một lần, hắn vẫn phải cân nhắc kỹ.
- Alô? Ai gọi điện thoại tới vậy?
Bỗng nhiên, điện thoại di động của Trang Duệ đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên xem. Đây là một số điện thoại lạ.
- Alô, ai vậy?
Trang Duệ bắt đầu nghe điện thoại.
- Xin hỏi anh có phải là Trang Duệ không? Thủ trưởng muốn nói chuyện điện thoại với anh.
Phía bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói xa lạ. Sau khi Trang Duệ đáp ứng, hình như điện thoại được trao cho một người khác.
- Tiểu Duệ, tôi là Đại Dũng.
Giọng nói uy nghiêm của Âu Dương Chấn Sơn, từ trong điện thoại truyền ra.
- Cậu? Sao... sao cậu có thời gian rảnh mà gọi điện cho cháu vậy? Có chuyện gì...
Trang Duệ vừa nghe là Âu Dương Chấn Sơn, không khỏi cầm di động đứng lên. Có lẽ bởi vì hắn tiếp xúc? So với ông cụ nhà Âu Dương, Trang Duệ càng sợ vị chưởng môn nhân hiện tại của Âu Dương gia này.
Tuy rằng cách đó tám ngày, cậu đã tới Tứ Hợp Viện ăn cơm, nhưng nói lý ra cậu chưa từng gọi điện thoại cho Trang Duệ. Điều này khiến Trang Duệ có chút cảm giác được người yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
- Ừ, cũng không chuyện gì. Thằng nhóc nhà Tống Gia đi tìm cháu sao?
- Đúng vậy, cháu vừa mới tiễn chân anh Tống. Cậu cả, làm sao vậy?
Trang Duệ có chút cảm giác khó hiểu. còn có chút uấn giận. Sau khi nghe cậu nói xong, vì sao mình lại có cảm giác giống như bị người ta giám thị?
Âu Dương Chấn Sơn không quan tâm Trang Duệ sẽ có tâm tư gì. Trong điện thoại ông ta nói:
- Chuyện hắn nói với cháu, có thể đồng ý. Nếu tiền không đủ nói, đi tìm Tiểu Quân lấy.
- Chờ một chút, cậu cả. Chuyện này là thế nào?
Trang Duệ càng nghe càng hồ đồ. Đây chẳng phải chỉ là một hạng mục kinh doanh sao? Tuy rằng đầu tư không tính là nhỏ, nhưng ngạch độ hơn hai mươi tỷ đô la, sợ là chưa đến mức khiến một Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị phải hỏi tới?
- Ông cụ phân phó, cứ làm theo là được. Nhớ kỹ, phải có cổ phần trong đó..
Âu Dương Chấn Sơn không nhiều lời, sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại. Một lát nữa, ông ta còn có hội nghị phải tham dự. Ông ta không nhiều thời gian để giải thích cho Trang Duệ.
Thành thật mà nói, đối với quyết định này của ông cụ, trong lòng Âu Dương Chấn Sơn có chút cảm giác không cho là đúng. Tuy rằng ông ta cực kỳ yêu thương em gái, nhưng không muốn cháu trai mình tham dự vào những việc đầu tư liên quan đến vật tư dự trữ chiến lược quốc gia.
Tuy rằng làm như vậy, tiền đến rất nhanh, nhưng sẽ bị đặc biệt chú ý nhiều hơn. Muốn Trang Duệ kiếm tiền, trong nước còn nhiều hạng mục, có lẽ không thể kiếm nhiều như vậy, nhưng cũng có thể đủ để Trang Duệ dùng cả đời.
Chỉ có điều Âu Dương Chấn Sơn lại không biết, hiện tại cho dù Trang Duệ đánh rắm, cả ngày ăn tôm hùm cá muối, số tiền của hắn cũng đủ dùng mấy đời người. Hiện tại, việc kiếm tiền đối với Trang Duệ mà nói, nhiều lắm chỉ là theo đuổi một cảm giác bản thân được thành tựu.
Sở dĩ bảo Trang Duệ tham dự khoản đầu tư này, kỳ thật không phải là chủ ý của ông cụ Âu Dương. Đây chỉ là ý của ông cụ Tống Gia, xem như là báo đáp Trang Duệ mà thôi.
- Hóa ra có chuyện như vậy.
Sau khi Trang Duệ nghe cậu nói xong, trong lòng đã hiểu được vài phần. Hoá ra là hai ông cụ trêu ghẹo ra chuyện này, có thể là muốn tạo chút ân huệ cho tiểu bối, có chút ngại ngần sao?
Sau khi biết ngọn nguồn sự việc, Trang Duệ đã bớt lo lắng. Nếu ông cụ Tống muốn đưa tiền cho mình, có lý nào lại không lấy. Chỉ sợ với cách làm việc bá đạo của ông cụ này, không muốn cũng không được.
Trang Duệ lấy điện thoại ra tính gọi cho Tống Gia, tuy nhiên nghĩ một chút, lại cất điện thoại đi. Chờ ngày mai trả lời cho Tống Quân cũng không muộn.
Ngay khi Trang Duệ đứng lên chuẩn bị trở về gặp người vợ, Bành Phi dẫn một người, xuyên qua hành lang gấp khúc đi tới. Trang Duệ nhìn thấy liền sửng sốt.
- Ba? Sao ba tới không nói trước một tiếng.
Người vào cùng Bành Phi, cũng cha vợ của Trang Duệ, Tần Hạo Nhiên. Trang Duệ vội vàng tiến lên đón tiếp.
- Vừa quyết định đúng lúc có chút việc muốn nói chuyện với con, nên ba qua đây.
Hẳn là Tần Hạo Nhiên vừa mới xuống máy bay, bộ dạng mệt mỏi, hơn nữa cũng không mang hành lý gì, chỉ đi hai tay không.
"Không phải là muốn gặp mẹ vợ chứ?"
Trong lòng Trang Duệ thầm đoán về chuyến đi của cha vợ. Từ sau khi Tần Đổng Băng mang thai tới tháng thứ năm, dì Phương liền từ Hương Cảng chạy qua, vẫn ở chỗ của Trang Duệ, và Âu Dương Uyển chăm sóc cho Tần Đổng Băng.
Cho nên Trang Duệ cảm giác cha vợ đến đây, nói không chừng chính là vì nhớ mẹ vợ. Người đàn ông cũng cần có nhu cầu "sex" lành mạnh.
Đám người Âu Dương Uyển vốn đang ở trong phòng, thấy Tần Hạo Nhiên đến, vội vàng đi ra đón tiếp. Tần Đổng Băng mang thai khá lớn, cũng tới trong viện, lại càng thêm náo nhiệt.
Xem ra Tần Hạo Nhiên thật sự có chuyện. Ban đầu Trang Duệ còn tưởng rằng cha vợ sẽ đi nghỉ ngơi trước, thân thiết với mẹ vợ một hồi. Không ngờ sau khi thăm hỏi bà thông gia xong, Tần Hạo Nhiên liền kéo hắn kéo vào phòng nhỏ phía sau viện.
Tuy nhiên dì Phương và Tần Đổng Băng đều ngồi ở bên cạnh. Còn Âu Dương Uyển lại cố ý tránh đi. Bà nhận ra Tần Hạo Nhiên dường như có chuyện muốn nói với con trai.
- Ba, có chuyện gì ba gọi điện thoại đến là được cần gì phải tự mình đi một chuyến tới đây cho khổ ra?
Trang Duệ cho rót một chén trà nóng đưa cho cha vợ. Tháng 12 ở Bắc Kinh, gió lạnh thấu xương. Hiển nhiên Tần Hạo Nhiên có chút không quen với thời tiết bên này. Sau khi ngồi xuống còn dùng miệng hà hơi vào hai tay.
- Đúng lúc đến thăm Băng Nhi, thuận tiện nói với con vài chuyện.
Tần Hạo Nhiên uống trà, nói tiếp:
- Băng Nhi vốn đang mang thai, chuyện này không muốn để con đi, nhưng vừa rồi, chú ba mới xảy ra chuyện, chú hai không thể làm được. Mẹ con là đàn bà, không tiện xuất đầu lộ diện. Ông cụ đã rất nhiều năm không tham dự vào việc quản lý công ty. Việc này thật sự đành phải nhờ con đi một chuyến.
Trang Duệ nghe cha vợ nói xong, dường như có việc muốn mình đi làm, vội vàng nói:
- Ba, có chuyện gì, ba cứ nói thẳng đi.
Người ta đã gả con gái cho mình, giúp cha vợ làm vài chuyện, tất nhiên là chuyện hợp tình hợp lý.
Dường như lúc đầu dì Phương không biết ý định của Tần Hạo Nhiên khi đến đây, tuy nhiên vừa nghe ông nói xong, bà đã hiểu ra, mở miệng ngắt lời Trang Duệ, nói:
- Hạo Nhiên, không thể để chú hai đi sao? Ông xem bụng Đổng Băng đã lớn thế này, nhiều nhất chỉ còn hai tháng nữa sẽ sinh. Tiểu Duệ không ở bên cạnh sao được?
- Nhưng chú hai không chịu. Đó là em ruột của bà. Cái gì cũng không để chú ấy làm, nói không chính xác trong lòng chú ấy còn có thể có cách gì chứ....
Tần Hạo Nhiên thở dài, nói:
- Ôi, thời gian trước, chú hai từng đi Macao, thua gần một tỷ đô la Hồng Kông, bị ba tôi cấm ra ngoài, Hơn nữa cho dù không có việc này, để chú ấy đi tôi cũng thấy lo lắng. Ai biết chú ấy có thể lại cầm tiền đi cá cược hay không?
Trang Duệ ở bên cạnh nghe vậy, líu lưỡi không nói nên lời. Chú hai của Tần gia thật sự đúng là một kẻ bại gia chi tử. Một lần thua đã mất một tỷ. Không trách được cha vợ tình nguyện chạy Bắc Kinh tìm mình, cũng không muốn để người em ruột của mình đi làm.
- Là như vậy. Năm nay đại lục hủy bỏ thuế nhập khẩu kim cương. Trong nước có rất nhiều thương nhân kim cương, đều trực tiếp đến Nam Phi chọn nguồn cung cấp kim cương. Bởi vì bọn họ ra giá hơi cao. Hiện tại, so với số định mức ban đầu của chúng ta, đã thiếu rất nhiều...
Nghe xong Tần Hạo Nhiên nói xong, Trang Duệ hiểu ra. Hóa ra, sau khi nội địa hủy bỏ thuế nhập khẩu đối với kim cương, thương nhân vốn bám vào các công ty ở Hương Cảng, đều tự lập công ty, trực tiếp và liên hệ với bên cung ứng kim ương trên quốc tế.
Người Trung Quốc buôn bán, có một dịch vụ đặc biệt rất không tốt. Đó là với nhau nâng giá. Mà khi thương lượng với bên cung ứng kim cương quốc tế, tự tất nhiên ai cho giá cao hơn, thì sẽ cung ứng hàng hóa cho người đó.
Nơi sản sinh Kim cương đơn giản chỉ có mấy địa phương như vậy. Số lượng kim cương được sản xuất hàng năm, cũng có tính toán về số lượng. Cứ như vậy, kim cương xuất nhập khẩu trong nước, đều do công ty Châu Bảo có danh tiếng lâu năm ở Hương Cảng cung ứng, tạo thành môi trường quá phức tạp.
Phải biết rằng, ngạch tiêu thụ kim cương ở cửa hàng Châu Bảo, cao hơi so với vật phẩm trang sức ngọc bích ngọc thạch. Nhất là vài năm gần đây, trong nước đã bị nước ngoài ảnh hưởng. Khi kết hôn nhất định phải trao nhẫn kim cương.
Tập tục này của người nước ngoài, đã trực tiếp đào thải truyền thống kết hôn trao trang sức bằng vàng của những người kết hôn trong lớp người già. Điều khiến này những người trẻ tuổi có tiền gat không có tiền, khi kết hôn, tóm lại vẫn muốn mua hai chiếc nhẫn kim cương.
Kể từ đó, hàng năm số lượng tiêu thụ trang sức làm bằng kim cương trong nước đã tăng nhanh, đạt được hơn năm trăm tỷ nMP, tổng ngạch tiêu thụ của các cửa hàng Châu Bảo chiếm được hơn bốn thành một chút.
Cho nên nếu sang năm Tần thị không thể mua được lượng kim cương dùng cho cửa hàng châu báu trong một năm, vậy trên phương diện này, sẽ bị người ta chen chúc mất không ít định mức thị trường. Đối châu bảo Tâm thị mà nói, tuy rằng không phải là đả kích trí mạng, nhưng sẽ khiến nguyên khí đại thương.
Về phần hơn một năm nay, mặc dù trên phương diện kinh doanh Tần gia có chút thu hoạch, đều là nhờ vào Trang Duệ, chiếm một phần nhỏ trong thị trường ngọc bích ngọc thạch trong nước, nhưng bên trong Tần gia, lại xuất hiện một vài vấn đề.
Ba anh em Tần Hạo Nhiên, ông ta là lão đại, cũng là chưởng môn nhân của một thế hệ Tần gia. Ngoài ra hai anh em đều công tác trong xí nghiệp của gia tộc. Chỉ có lão Nhị là một kẻ suốt ngày ăn chơi trác táng, mỗi ngày chỉ biết là bài bạc chơi gái.
Nhất là thời gian trước, Tần lão nhị chạy đến Macao bài bạc, đổ bạc suốt năm ngày năm đêm, bỏ ra một tỷ đô la Hồng Kông, cuối cùng còn bị sòng bạc giam giữ. Tần Hạo Nhiên đã phải tự mình đưa tiền tới để chuộc người.
Sau khi Tần lão nhị trở lại Hương Cảng, lúc ấy ông cụ đã tức giận trực tiếp dùng gậy, đánh gãy chân lão Nhị. Không thể tin tưởng khi để hắn làm việc.
Thật ra Tần lão Tam nhà ta là người có khả năng. Một nửa việc kinh doanh trong gia tộc đều do hắn quản lý. Tuy nhiên chú ba nhà họ Tần chỉ lớn hơn Trang Duệ vài tuổi, thích nhất là đua xe. Hai tháng trước, lái xe xảy ra chuyện cố, toàn thân nhiều chỗ bị dập nát, gãy xương, bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh.
Cho nên mấy tháng qua Tần Hạo Nhiên, không chỉ bận rộn việc của mình, thậm chí còn phải tiếp nhận công việc vốn do chú ba nhà họ Tần phụ trách. Bận tới mức không có thời gian nào rảnh. Nếu không, lần này việc chọn nơi cung cấp kim cương lần này, khẳng định ông ta sẽ tự mình đi.
- Ba, ba bảo con đi Nam Phi, lựa chọn kim cương đặc biệt cho Châu Bảo Tần thị sao?
Nhe xong Tần Hạo Nhiên nói xong, Trang Duệ hỏi. Hắn thực sự là một chuyên gia của các loại ngọc, nhưng đối với kim cương, Trang Duệ thật sự không mấy tinh thông.
- Tiểu Duệ, cuối tuần này sẽ bắt đầu. Hội đấu giá kim cương, nguyên thạch ở Nam Phi sẽ tiến hành đại khái trong một tháng. Ba muốn con đại biểu cho Châu Bảo Tần thị tham gia.
Đương nhiên, con không cần ở lại đó suốt một tháng. Nếu thuận lợi, chỉ cần một tuần đã có thể trở lại...
Tần Hạo Nhiên cảm thấy hơi ngại. Con gái bụng lớn như vậy, theo lý mình là cha vợ, đáng lẽ ra phải để con rể dành nhiều thời gian cho con gái, không nên sai con rể đi làm chuyện gì.
Chỉ có điều Tần Hạo Nhiên thật sự không có cách nào khác. Tài chính để mua kim cương lần này còn tốn hơn nhiều so với hội bán đấu giá ngọc bích hồi đầu năm.
Vì việc mua kim cương lần này, Tần Hạo Nhiên đã chuẩn bị hai tỷ đồng Euro. Khoản tiền này nhất định phải giao cho người đáng tin cậu. Dường như chỉ có Trang Duệ là người thích hợp nhất được chọn.
- Hạo Nhiên, hay là để tôi đi đi?
Dì Phương ở bên cạnh nói. Con gái đang mang thai, tâm lý thường khá yếu đuối. Bà làm vậy vì muốn để Trang Duệ ở nhà cùng con gái.
- Trước kia em chỉ quản lý tài vụ. Chuyện kinh doanh, hãy để cho đàn ông nói chuyện.
Tần Hạo Nhiên lắc đầu, từ chối lời đề nghị của vợ, Nói đi còn có nói lại, Trang Duệ ở trong nhà, còn không bằng bà ở bên cạnh chuyên tâm hầu hạ.
- Ba, cứ để con đi.
Chỉ có một tuần, không làm lỡ mấy chuyện. Trang Duệ nghĩ một chút, nói:
Bình luận facebook