Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 792
Trang Duệ trước tiên cầm cái mỏ neo vàng này theo, sau đó từ trong mật thất chọn ra, tiến vào núi vàng không thể về tay không a, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy a.
Mà trên hoang đảo này, tận lực tìm một ít thứ có thể hữu dụng nhất, Trang Duệ từ trong đóng núi vàng tìm vài món đồ, tìm được mấy cái chén và đồ uống rượu, mà vài món đồ này đều có phong cách Ba Tư.
Muốn nói sinh ý hải tặc của Klaus thật rất lớn, trong mật thất, mà hắn có một ít cách nhìn, trên mặt đất có một đám trân châu, mỗi một khỏa đều được lựa chọn khéo léo kỹ càng, có mấy viên Hắc Trân Châu đen nhánh, có thể nói là vật báu vô giá. Mặt khác đám vàng chồng chất trên mặt đất, có đủ loại làm cho Trang Duệ trợn mắt há hốc mồm, trừ tiềng vàng của Ba Tư, Anh quốc, Hy Lạp,, thậm chí còn có một số kim nguyên bảo và tiềng đồng, cơ hồ bao quát tiền tệ của tất cả phát đạt trên thế giới, làm cho Trang Duệ được mở rộng tầm mắt.
Đương nhiên, đối với ba khỏa Minh Châu, cho dù thế nào Trang Duệ cũng không bỏ qua, nếu như mình thật sự có thể thoát ra ngoài, sau đó mang Dạ Minh Châu bày ở nhà, buổi tối chẳng phải có thể tiết kiệm tiền điện sao? Về phần bên trong Dạ Minh Châu có phóng xạ, Trang Duệ cũng không quan tâm, bởi vì hắn dùng linh khí dò xét qua, bên trong Dạ Minh Châu ẩn chứa linh khí nhàn nhạt, đối với thân thể người rất có lợi, không có chỗ hỏng.
Trang Duệ cũng tìm được vài khỏa Dạ Minh Châu nữa, sau khi cầm trong tay một lúc, hắn đi về phía cái rương da hươu kia, cái rương này không lớn, Trang Duệ đợi lát nữa chuẩn bị mang những thứ tốt cất vào bên trong và ôm ra ngoài.
- Ân? Trong rương còn có cái gì?
Trang Duệ lấy cái đầu lâu thủy tinh ra, cũng không chú ý bên trong rương có gì, thời điểm đặt Dạ Minh Châu vào, hắn phát hiện trong rương còn có một vật lóng lánh, thuận tay lấy ra.
- Ta kháo, Klaus đoạt cả quốc vương Ai Cập sao?
Trang Duệ vốn cho rằng , cũng không có để ý, hiện tại từ trong rương lấy đồ vật ra, không khỏi quan sát nó. Đây là một cái mặt nạ chế tác bằng vàng ròng, không phải nhưng loại mặt dạ bóc dán đơn thuần, mũi mặt nạ, nói thành mặt nạ bảo hộ, có lẽ thích hợp hơn một ít.
Trên mặt nạ có vuốt tóc chải ra sau, sợi tóc rõ ràng, có thể thấy được, mà cái mũi cao cao hở ra, mà chỗ con mắt, khảm nạm hai khối hồng bảo thạch Sri Lanka rất trân quý, đột nhiên nhìn lại, trong mặt người rất sống động. Từ phong cách chế tác của mặt nạ, Trang Duệ có thể nhìn ra được, thứ này tuyệt đối là được khai quật trong lăng mộ của Pha-ra-ông Ai Cập, nhưng về phần là vị Pha-ra-ông nào, bản thân mình không cách nào đoán được.
Phải biết rằng, Ai Cập có rất nhiều vương triều Pha-ra-ông, tuy đại đa số hiện tại đều đã phát hiện được, nhưng trong thời gian lâu dài, rất nhiều ngôi mộ của Pha-ra-ông bị trộm mộ không còn, bên trong rốt cuộc có đồ vật trân quý gì, có lẽ cũng chỉ có những tên trộm mộ mới biết được.
Đương nhiên, nổi danh nhất trong các mộ Pha-ra-ông, đương nhiên là hoàng kim lăng mộ, đó là mộ Pha-ra-ông Ai Cập đặt biệt, cũng là hơn ba ngàn năm nay, là lăng mộ Pha-ra-ông duy nhất còn hoàn hảo vô khuyết.
Phát hiện hoàng kim lăng mộ, trở thành văn minh cổ đại mà người hiện đại triệt để rung động và cười nào, với tư cách là mặt nạ vàng ròng biểu trưng của Ai Cập, vàng ròng chế thành quan tài, vàng ròng chế thành vương vị khảm bảo thạch, phù điêu phủ kín lăng mộ đều làm bằng vàng ròng, kể cả mặt nạ hoàng kim và xác ướp hoàn mỹ không sứt mẻ, tất cả đều làm cho cả nhân loại sợ hãi thán phục.
Mà khảo cổ học Anh quốc là Howard Carter đã từng nói qua câu này: Pha-ra-ông mười ba trong lúc sống không ai biết đến, lúc hắn chết cả thế giới đều biết đến hắn.
Những lời này rất sâu sắc, khi sống không người nào biết Pha-ra-ông, nhưng khi chết lại làm rung động cả thế giới, toàn bộ những điều này quy công cho lăng mộ của hắn. Một Pha-ra-ông trẻ tuổi chết đi, trong lăng mộ lại có bảo tảng như thế, có thể nghĩ, trong những lăng mộ Pha-ra-ông cổ xưa kia, sẽ có dạng trân bảo thế nào nữa? Cái khác không nói, cái mặt nạ vàng trong tay Trang Duệ, trình độ tinh xảo của nó, không thua kém chút nào so với cái mặt nạ bằng vang trong lăng mô của Pha-ra-ông mười ba, thậm chí còn cao hơn.
Cầm mặt nạ vàng trong tay, trong lòng Trang Duệ thầm than, trừ trong Trung Quốc có được văn minh năm ngàn năm, nước ngoài có rất nhiều quốc gia, cũng có lịch sử lâu đời không thua kém gì, rất khó tưởng tượng, nhân loại vài ngàn năm trước, làm cách nào chế tạo được mặt nạ tinh xảo như thế này.
Những vật này đều là của Pha-ra-ông mộ, nhưng bị trộm trong lăng mộ Pha-ra-ông nào? Đã không cách nào khảo chứng, nhưng có một điểm có thể xác định, những vật này nhất định là do Klaus cướp được trên biển. Trang Duệ cẩn thận từng li từng tí mang mặt nạ thả vào trong rương, sau đó trong đống vàng lấy ra hai ba mươi miếng tiền vàng.
Những tiền vàng này chế tác vô cùng tinh mỹ, như tiền vàng của Anh quốc, ở một mặt khắc chữ nước Anh và khắc lên một con hùng ưng bay lượn, một mặt khác khắc lên chân dung của quốc vương Anh, đó là một nam nhân có chòm râu dài.
Mà trên những tiền vàng còn lại cũng có hình dáng trang sức, động vật và chân dung con người, nhưng đa số là lấy động vật và chân dung con người làm chủ, không cái nào không tinh mỹ và kỹ thuật chế tác cực cao, biểu hiện kỹ thuật chế tạo tiên tiến của lúc đó. Tuy đã trôi qua mấy trăm năm, phái trên những tiền vàng này, vẫn mới tinh như lúc mới ra lò.
Đùng nhìn trong mật thất này, không đáng giá nhất chính là tiền vàng, nhưng những tiền vàng này không phải dùng giá trị của vàng đơn thuần mà cân nhắc, chúng được xem như đồ cổ, nếu xuất ra bán đấu giá, một đồng cũng có thể bán trên hai mươi ngàn đô la.
Đương nhiên, điều kiện là số lượng xuất bán phải cực nhỏ, nếu như Trang Duệ đem trọn số tiền vàng này chuyển đi, cho dù đồ vật có trân quý hơn nữa, cũng biến thành rau cải trắng, sau khi vơ vét mật thất một phen, Trang Duệ chỉ lựa chọn đồ vật có giá trị cao nhất, sau đó chưa vào trong rương da hươu, có thể nói, trong cái rương rộng năm sáu mươi cm này, giá trị ít nhất là ngoài một tỷ đô la.
Cuối cùng Trang Duệ đem ba khỏa Dạ Minh Châu cẩn thận từng li từng tí cất vào trong rương, trong mật thất lập tức trở nên tối đen không thấy năm ngón tay, Trang Duệ một tay ôm rương, một tay kéo theo cái mỏ neo vàng, rời khỏi mật thất.
- Ồ ồ!
Kim Cương đã đứng ở lối vào hang núi mà không chờ được, nhìn thấy Trang Duệ đi ra,, hưng phấn giơ lên hai tay múa may, nhưng thấy Trang Duệ mang theo cái mỏ neo vàng, lập tức đoạt lấy.
- Móa, khí lực còn lớn hơn ta!
Nhìn thấy Kim Cương cầm mỏ neo vàng giống như đồ chơi, Trang Duệ không khỏi líu lưỡi, dựa theo suy đoán của Trang Duệ, thứ này ít nhất đã nặng ngoài ba bốn trăm ký.
- Đi! Kim Cương, cái rương này ngươi ngàn vạn lần không nên đọng tới a.
Trang Duệ cố ý nói với Kim Cương vài câu, đừng nhìn thằng này khổ người lớn, kỳ thật giống như con nít, cái gì nó cũng tò mò, nhưng chỉ cần Trang Duệ phân phó, Kim Cương sẽ nghe theo.
Thời gian ngày từng ngày qua đi, trong nháy mắt lại qua nửa tháng, nếu không phải Trang Duệ đang khảo chứng mê hoặc bảo tàng của Klaus, nhất định sẽ cảm giác thời gian trôi qua rất khổ sở, sau khi rời khỏi bảo tàng, Trang Duệ cũng lấy hai cái bản đồ ra, từ tấm bản đồ phát hiện trong lòng núi, rõ ràng phát hiện, con đường núi trong hai tấm bản đồ không giống nhau, đều là đồ giả, bởi vậy, Trang Duệ đua ra suy đoán lớn mật về đoạn thời gian trước, Klaus dẫn đầu một đám hải tặc, đem tài phú cướp được cả đời này, chôn dấu trên hoang đảo này, hơn nữa chế tác không ít bản đồ.
Để bảo vệ tài phú của mình, Klaus đã lưu vài người ở lại trên hoang đảo, mấy người này đều không tham gia công tác giấu kín bảo tàng, hơn nữa Klaus rời đi cũng mang theo thuyền, đây là đề phòng thủ hạ mang bảo tàng trốn đi.
Nhưng Klaus thật không ngờ, thời điểm hắn ở trên đại dương bao la, lại bị bắt và áp dụng hình thức chém đầu, mà đám hải tặc ở lại trên đảo hoang, hản là đợi một thời gian dài, không thấy Klaus trở lại, biết rõ tình huống biến hóa, đoán chừng là vì nguyên nhân bảo tàng mà nội chiến, nhưng tên hải tặc cuối cùng đạt được bảo tàng, cũng chết ở trong lòng núi, từ hai tấm bản đồ giả nói rõ, Klaus đối với thủ hạ lưu lại hải đảo, cũng không tin được.
Đương nhiên, những thứ này đều là suy đoán của Trang Duệ từ manh mối có được, khảo cổ chính là như thế, cũng giống như phá án, bắt lấy dấu vết để lại mà suy luận ra, sau khi nghiên cứu lai lịch bảo tàng xong, Trang Duệ lại lâm vào cảnh không có việc gì làm, ngồi tưởng niệm người thân, ngày từng ngày lại sâu sắc hơn, Trang Duệ thường xuyên nhớ nằm mơ thấy mẹ và vợ đang ở nhà, sau khi tỉnh lại đều khóc thảm thiết. Trang Duệ cũng không phải là không có nghĩ tới tự cứu mình, thoát khỏi hoang đảo, hắn đã thử chế tạo ghe độc mộc, phương pháp chế tạo đơn giản, đó chính là chưa một cây đại thụ, hai đầu vót nhọn, sau đó ở giữa thân cây đào rỗng.
Thời gian suốt một tuần, Trang Duệ cũng hư hao cây cưa trân quý, nhưng ghe độc mộc cũng chế tạo thành công, ghe độc mộc hoàn thành, đã cho Trang Duệ hi vọng rời đi.
Nhưng bi thúc là, lần đầu tiên Trang Duệ cho nó xuống nước, căn bản là không cần sóng gió gì cả, ghe độc mộc bị lật.
Sau khi trải qua một tuần huấn luyện gian khổ, Trang Duệ cũng nắm giữ phương pháp điều khiển ghe độc mọc, hắn nhảy lên ghe độc mộc, chuẩn bị tiến hành khảo sát năm mươi km chung quanh hòn đảo, đột nhiên trên biển xuất hiện bão tố, một cơn sóng cồn, đã làm hắn và ghe độc mọc chia lìa. Lúc ấy Trang Duệ trải qua thiên tân vạn khổ, mới có thể trở về, mà hoa phí tinh lực cực lớn chế tác ghe độc mộc, đã biến mất trên biển.
Sau khi trải qua chuyện này, Trang Duệ cũng đã hiểu, trong phim trình diễn kỹ năng điều khiển ghe độc mộc đi lại trên biển của thổ dân, thuần túy là vô nghĩa, trông cậy vào thứ đồ chơi này để rời khỏi hoang đảo, tuyệt đối là đầm rồng hang hổ, Trang Duệ có chút tuyệt vọng, dứt khoát không suy nghĩ chuyện rời đảo nữa, trừ mỗi ngày đều đứng trên đỉnh núi ra, đi quan sát có thuyền bè và ca nô qua lại hay không, thời gian còn lại là đi săn bắt cá.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bấm tay tính ra, Trang Duệ đã ngây ngốc trên hoang đảo được hai tháng, cũng may hắn còn có đồng hồ, không cần học Robinson vạch lên thân cây mà tính thời gian. Trang Duệ mỗi ngày đều vẽ lên một ít kiến thức của mình trên vách động, xem như lưu lại cho người hữu duyên.
Thời điểm Trang Duệ rãnh rỗi và cực kỳ nhàm chán, lại đi mấy lần tới bảo tàng của hải tặc, đem rất nhiều kim tệ mang ra, đặt ở trong sơn động hắn ngủ, xem như thỏa mãn một điểm thú vị của Trang Duệ.
Hiện tại cả người của Trang Duệ đen thui, giơ cao cây lao, thậm chí hắn còn tự chế tạo được cung gỗ, vốn muốn nhờ nó bắn chim chóc nướng ăn, nhưng trình độ quá thối nát, cho nên chưa từng thành công qua, hiện tại nếu có người ở bên ngoài tới hòn đảo này, nhất định sẽ cho rằng Trang Duệ chính là thổ dân địa phương.
Bơi lội chính là tiết mục giết thời gian chủ yếu của Trang Duệ, Trang Duệ phát hiện, sau khi linh khí tấn cấp, tuy không thể trợ giúp mình rời khỏi hoang đảo, nhưng gia tăng khả năng nín thở của mình, lần đầu tiên ra biển ghe độc mộc bị mất đi, nếu như không phải Trang Duệ nhịn thở lặn xuống biển, rất có thể đã không quay lại hải đảo này được nữa.
Hiện tại Trang Duệ có thể lặn xuống đấy nước và ngây ngốc suốt nửa giờ, hắn đã đi dạo chung quanh hơn hai mươi hải lý quanh đảo, ngược lại ở dưới đáy biển cạn, đào được không ít trân châu tỉ lệ tốt.
Thời điểm Trang Duệ có ý định đi tới chỗ ghe độc mộc của mình bị đắm, nhưng áp lực nước biển quả lớn, mà chỗ ghe độc mộc chìm ở độ sâu sáu bảy mươi mét, Trang Duệ không có thiết bị trọng lực, tay không tấc sắt cho nên khó mà lặn sâu, cuối cùng đành phải buông tha.
- Kim Cương, nhanh một chút, qua đây nhanh một chút.
Trang Duệ và Kim Cương đang tiến hành thi đấu bơi lội trên biển, đây là hạng mục thứ hai mỗi ngày của hắn.
- Ha ha, Kim Cương, ta đã lên bờ trước, ngươi thua rồi.
Trang Duệ đặt chân lên bờ cát trước tiên, quay đầu lại nhìn Kim Cương cười nói.
Mà trên hoang đảo này, tận lực tìm một ít thứ có thể hữu dụng nhất, Trang Duệ từ trong đóng núi vàng tìm vài món đồ, tìm được mấy cái chén và đồ uống rượu, mà vài món đồ này đều có phong cách Ba Tư.
Muốn nói sinh ý hải tặc của Klaus thật rất lớn, trong mật thất, mà hắn có một ít cách nhìn, trên mặt đất có một đám trân châu, mỗi một khỏa đều được lựa chọn khéo léo kỹ càng, có mấy viên Hắc Trân Châu đen nhánh, có thể nói là vật báu vô giá. Mặt khác đám vàng chồng chất trên mặt đất, có đủ loại làm cho Trang Duệ trợn mắt há hốc mồm, trừ tiềng vàng của Ba Tư, Anh quốc, Hy Lạp,, thậm chí còn có một số kim nguyên bảo và tiềng đồng, cơ hồ bao quát tiền tệ của tất cả phát đạt trên thế giới, làm cho Trang Duệ được mở rộng tầm mắt.
Đương nhiên, đối với ba khỏa Minh Châu, cho dù thế nào Trang Duệ cũng không bỏ qua, nếu như mình thật sự có thể thoát ra ngoài, sau đó mang Dạ Minh Châu bày ở nhà, buổi tối chẳng phải có thể tiết kiệm tiền điện sao? Về phần bên trong Dạ Minh Châu có phóng xạ, Trang Duệ cũng không quan tâm, bởi vì hắn dùng linh khí dò xét qua, bên trong Dạ Minh Châu ẩn chứa linh khí nhàn nhạt, đối với thân thể người rất có lợi, không có chỗ hỏng.
Trang Duệ cũng tìm được vài khỏa Dạ Minh Châu nữa, sau khi cầm trong tay một lúc, hắn đi về phía cái rương da hươu kia, cái rương này không lớn, Trang Duệ đợi lát nữa chuẩn bị mang những thứ tốt cất vào bên trong và ôm ra ngoài.
- Ân? Trong rương còn có cái gì?
Trang Duệ lấy cái đầu lâu thủy tinh ra, cũng không chú ý bên trong rương có gì, thời điểm đặt Dạ Minh Châu vào, hắn phát hiện trong rương còn có một vật lóng lánh, thuận tay lấy ra.
- Ta kháo, Klaus đoạt cả quốc vương Ai Cập sao?
Trang Duệ vốn cho rằng , cũng không có để ý, hiện tại từ trong rương lấy đồ vật ra, không khỏi quan sát nó. Đây là một cái mặt nạ chế tác bằng vàng ròng, không phải nhưng loại mặt dạ bóc dán đơn thuần, mũi mặt nạ, nói thành mặt nạ bảo hộ, có lẽ thích hợp hơn một ít.
Trên mặt nạ có vuốt tóc chải ra sau, sợi tóc rõ ràng, có thể thấy được, mà cái mũi cao cao hở ra, mà chỗ con mắt, khảm nạm hai khối hồng bảo thạch Sri Lanka rất trân quý, đột nhiên nhìn lại, trong mặt người rất sống động. Từ phong cách chế tác của mặt nạ, Trang Duệ có thể nhìn ra được, thứ này tuyệt đối là được khai quật trong lăng mộ của Pha-ra-ông Ai Cập, nhưng về phần là vị Pha-ra-ông nào, bản thân mình không cách nào đoán được.
Phải biết rằng, Ai Cập có rất nhiều vương triều Pha-ra-ông, tuy đại đa số hiện tại đều đã phát hiện được, nhưng trong thời gian lâu dài, rất nhiều ngôi mộ của Pha-ra-ông bị trộm mộ không còn, bên trong rốt cuộc có đồ vật trân quý gì, có lẽ cũng chỉ có những tên trộm mộ mới biết được.
Đương nhiên, nổi danh nhất trong các mộ Pha-ra-ông, đương nhiên là hoàng kim lăng mộ, đó là mộ Pha-ra-ông Ai Cập đặt biệt, cũng là hơn ba ngàn năm nay, là lăng mộ Pha-ra-ông duy nhất còn hoàn hảo vô khuyết.
Phát hiện hoàng kim lăng mộ, trở thành văn minh cổ đại mà người hiện đại triệt để rung động và cười nào, với tư cách là mặt nạ vàng ròng biểu trưng của Ai Cập, vàng ròng chế thành quan tài, vàng ròng chế thành vương vị khảm bảo thạch, phù điêu phủ kín lăng mộ đều làm bằng vàng ròng, kể cả mặt nạ hoàng kim và xác ướp hoàn mỹ không sứt mẻ, tất cả đều làm cho cả nhân loại sợ hãi thán phục.
Mà khảo cổ học Anh quốc là Howard Carter đã từng nói qua câu này: Pha-ra-ông mười ba trong lúc sống không ai biết đến, lúc hắn chết cả thế giới đều biết đến hắn.
Những lời này rất sâu sắc, khi sống không người nào biết Pha-ra-ông, nhưng khi chết lại làm rung động cả thế giới, toàn bộ những điều này quy công cho lăng mộ của hắn. Một Pha-ra-ông trẻ tuổi chết đi, trong lăng mộ lại có bảo tảng như thế, có thể nghĩ, trong những lăng mộ Pha-ra-ông cổ xưa kia, sẽ có dạng trân bảo thế nào nữa? Cái khác không nói, cái mặt nạ vàng trong tay Trang Duệ, trình độ tinh xảo của nó, không thua kém chút nào so với cái mặt nạ bằng vang trong lăng mô của Pha-ra-ông mười ba, thậm chí còn cao hơn.
Cầm mặt nạ vàng trong tay, trong lòng Trang Duệ thầm than, trừ trong Trung Quốc có được văn minh năm ngàn năm, nước ngoài có rất nhiều quốc gia, cũng có lịch sử lâu đời không thua kém gì, rất khó tưởng tượng, nhân loại vài ngàn năm trước, làm cách nào chế tạo được mặt nạ tinh xảo như thế này.
Những vật này đều là của Pha-ra-ông mộ, nhưng bị trộm trong lăng mộ Pha-ra-ông nào? Đã không cách nào khảo chứng, nhưng có một điểm có thể xác định, những vật này nhất định là do Klaus cướp được trên biển. Trang Duệ cẩn thận từng li từng tí mang mặt nạ thả vào trong rương, sau đó trong đống vàng lấy ra hai ba mươi miếng tiền vàng.
Những tiền vàng này chế tác vô cùng tinh mỹ, như tiền vàng của Anh quốc, ở một mặt khắc chữ nước Anh và khắc lên một con hùng ưng bay lượn, một mặt khác khắc lên chân dung của quốc vương Anh, đó là một nam nhân có chòm râu dài.
Mà trên những tiền vàng còn lại cũng có hình dáng trang sức, động vật và chân dung con người, nhưng đa số là lấy động vật và chân dung con người làm chủ, không cái nào không tinh mỹ và kỹ thuật chế tác cực cao, biểu hiện kỹ thuật chế tạo tiên tiến của lúc đó. Tuy đã trôi qua mấy trăm năm, phái trên những tiền vàng này, vẫn mới tinh như lúc mới ra lò.
Đùng nhìn trong mật thất này, không đáng giá nhất chính là tiền vàng, nhưng những tiền vàng này không phải dùng giá trị của vàng đơn thuần mà cân nhắc, chúng được xem như đồ cổ, nếu xuất ra bán đấu giá, một đồng cũng có thể bán trên hai mươi ngàn đô la.
Đương nhiên, điều kiện là số lượng xuất bán phải cực nhỏ, nếu như Trang Duệ đem trọn số tiền vàng này chuyển đi, cho dù đồ vật có trân quý hơn nữa, cũng biến thành rau cải trắng, sau khi vơ vét mật thất một phen, Trang Duệ chỉ lựa chọn đồ vật có giá trị cao nhất, sau đó chưa vào trong rương da hươu, có thể nói, trong cái rương rộng năm sáu mươi cm này, giá trị ít nhất là ngoài một tỷ đô la.
Cuối cùng Trang Duệ đem ba khỏa Dạ Minh Châu cẩn thận từng li từng tí cất vào trong rương, trong mật thất lập tức trở nên tối đen không thấy năm ngón tay, Trang Duệ một tay ôm rương, một tay kéo theo cái mỏ neo vàng, rời khỏi mật thất.
- Ồ ồ!
Kim Cương đã đứng ở lối vào hang núi mà không chờ được, nhìn thấy Trang Duệ đi ra,, hưng phấn giơ lên hai tay múa may, nhưng thấy Trang Duệ mang theo cái mỏ neo vàng, lập tức đoạt lấy.
- Móa, khí lực còn lớn hơn ta!
Nhìn thấy Kim Cương cầm mỏ neo vàng giống như đồ chơi, Trang Duệ không khỏi líu lưỡi, dựa theo suy đoán của Trang Duệ, thứ này ít nhất đã nặng ngoài ba bốn trăm ký.
- Đi! Kim Cương, cái rương này ngươi ngàn vạn lần không nên đọng tới a.
Trang Duệ cố ý nói với Kim Cương vài câu, đừng nhìn thằng này khổ người lớn, kỳ thật giống như con nít, cái gì nó cũng tò mò, nhưng chỉ cần Trang Duệ phân phó, Kim Cương sẽ nghe theo.
Thời gian ngày từng ngày qua đi, trong nháy mắt lại qua nửa tháng, nếu không phải Trang Duệ đang khảo chứng mê hoặc bảo tàng của Klaus, nhất định sẽ cảm giác thời gian trôi qua rất khổ sở, sau khi rời khỏi bảo tàng, Trang Duệ cũng lấy hai cái bản đồ ra, từ tấm bản đồ phát hiện trong lòng núi, rõ ràng phát hiện, con đường núi trong hai tấm bản đồ không giống nhau, đều là đồ giả, bởi vậy, Trang Duệ đua ra suy đoán lớn mật về đoạn thời gian trước, Klaus dẫn đầu một đám hải tặc, đem tài phú cướp được cả đời này, chôn dấu trên hoang đảo này, hơn nữa chế tác không ít bản đồ.
Để bảo vệ tài phú của mình, Klaus đã lưu vài người ở lại trên hoang đảo, mấy người này đều không tham gia công tác giấu kín bảo tàng, hơn nữa Klaus rời đi cũng mang theo thuyền, đây là đề phòng thủ hạ mang bảo tàng trốn đi.
Nhưng Klaus thật không ngờ, thời điểm hắn ở trên đại dương bao la, lại bị bắt và áp dụng hình thức chém đầu, mà đám hải tặc ở lại trên đảo hoang, hản là đợi một thời gian dài, không thấy Klaus trở lại, biết rõ tình huống biến hóa, đoán chừng là vì nguyên nhân bảo tàng mà nội chiến, nhưng tên hải tặc cuối cùng đạt được bảo tàng, cũng chết ở trong lòng núi, từ hai tấm bản đồ giả nói rõ, Klaus đối với thủ hạ lưu lại hải đảo, cũng không tin được.
Đương nhiên, những thứ này đều là suy đoán của Trang Duệ từ manh mối có được, khảo cổ chính là như thế, cũng giống như phá án, bắt lấy dấu vết để lại mà suy luận ra, sau khi nghiên cứu lai lịch bảo tàng xong, Trang Duệ lại lâm vào cảnh không có việc gì làm, ngồi tưởng niệm người thân, ngày từng ngày lại sâu sắc hơn, Trang Duệ thường xuyên nhớ nằm mơ thấy mẹ và vợ đang ở nhà, sau khi tỉnh lại đều khóc thảm thiết. Trang Duệ cũng không phải là không có nghĩ tới tự cứu mình, thoát khỏi hoang đảo, hắn đã thử chế tạo ghe độc mộc, phương pháp chế tạo đơn giản, đó chính là chưa một cây đại thụ, hai đầu vót nhọn, sau đó ở giữa thân cây đào rỗng.
Thời gian suốt một tuần, Trang Duệ cũng hư hao cây cưa trân quý, nhưng ghe độc mộc cũng chế tạo thành công, ghe độc mộc hoàn thành, đã cho Trang Duệ hi vọng rời đi.
Nhưng bi thúc là, lần đầu tiên Trang Duệ cho nó xuống nước, căn bản là không cần sóng gió gì cả, ghe độc mộc bị lật.
Sau khi trải qua một tuần huấn luyện gian khổ, Trang Duệ cũng nắm giữ phương pháp điều khiển ghe độc mọc, hắn nhảy lên ghe độc mộc, chuẩn bị tiến hành khảo sát năm mươi km chung quanh hòn đảo, đột nhiên trên biển xuất hiện bão tố, một cơn sóng cồn, đã làm hắn và ghe độc mọc chia lìa. Lúc ấy Trang Duệ trải qua thiên tân vạn khổ, mới có thể trở về, mà hoa phí tinh lực cực lớn chế tác ghe độc mộc, đã biến mất trên biển.
Sau khi trải qua chuyện này, Trang Duệ cũng đã hiểu, trong phim trình diễn kỹ năng điều khiển ghe độc mộc đi lại trên biển của thổ dân, thuần túy là vô nghĩa, trông cậy vào thứ đồ chơi này để rời khỏi hoang đảo, tuyệt đối là đầm rồng hang hổ, Trang Duệ có chút tuyệt vọng, dứt khoát không suy nghĩ chuyện rời đảo nữa, trừ mỗi ngày đều đứng trên đỉnh núi ra, đi quan sát có thuyền bè và ca nô qua lại hay không, thời gian còn lại là đi săn bắt cá.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bấm tay tính ra, Trang Duệ đã ngây ngốc trên hoang đảo được hai tháng, cũng may hắn còn có đồng hồ, không cần học Robinson vạch lên thân cây mà tính thời gian. Trang Duệ mỗi ngày đều vẽ lên một ít kiến thức của mình trên vách động, xem như lưu lại cho người hữu duyên.
Thời điểm Trang Duệ rãnh rỗi và cực kỳ nhàm chán, lại đi mấy lần tới bảo tàng của hải tặc, đem rất nhiều kim tệ mang ra, đặt ở trong sơn động hắn ngủ, xem như thỏa mãn một điểm thú vị của Trang Duệ.
Hiện tại cả người của Trang Duệ đen thui, giơ cao cây lao, thậm chí hắn còn tự chế tạo được cung gỗ, vốn muốn nhờ nó bắn chim chóc nướng ăn, nhưng trình độ quá thối nát, cho nên chưa từng thành công qua, hiện tại nếu có người ở bên ngoài tới hòn đảo này, nhất định sẽ cho rằng Trang Duệ chính là thổ dân địa phương.
Bơi lội chính là tiết mục giết thời gian chủ yếu của Trang Duệ, Trang Duệ phát hiện, sau khi linh khí tấn cấp, tuy không thể trợ giúp mình rời khỏi hoang đảo, nhưng gia tăng khả năng nín thở của mình, lần đầu tiên ra biển ghe độc mộc bị mất đi, nếu như không phải Trang Duệ nhịn thở lặn xuống biển, rất có thể đã không quay lại hải đảo này được nữa.
Hiện tại Trang Duệ có thể lặn xuống đấy nước và ngây ngốc suốt nửa giờ, hắn đã đi dạo chung quanh hơn hai mươi hải lý quanh đảo, ngược lại ở dưới đáy biển cạn, đào được không ít trân châu tỉ lệ tốt.
Thời điểm Trang Duệ có ý định đi tới chỗ ghe độc mộc của mình bị đắm, nhưng áp lực nước biển quả lớn, mà chỗ ghe độc mộc chìm ở độ sâu sáu bảy mươi mét, Trang Duệ không có thiết bị trọng lực, tay không tấc sắt cho nên khó mà lặn sâu, cuối cùng đành phải buông tha.
- Kim Cương, nhanh một chút, qua đây nhanh một chút.
Trang Duệ và Kim Cương đang tiến hành thi đấu bơi lội trên biển, đây là hạng mục thứ hai mỗi ngày của hắn.
- Ha ha, Kim Cương, ta đã lên bờ trước, ngươi thua rồi.
Trang Duệ đặt chân lên bờ cát trước tiên, quay đầu lại nhìn Kim Cương cười nói.
Bình luận facebook