Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 812
- Kim lão ca, không biết cố cung muốn trao đổi vật gì?
Trang Duệ nói trong điện thoại, Kim Bàn Tử vội vàng nói:
- Là như thế này, thời gian triển lãm đại khái là một tháng, bên của ngươi là Định Quang Kiếm, phác họa của Picasso, mỏ neo vàng của kho báu Klaus và mặt nạ vàng cổ Ai Cập, đều là những thứ chúng ta muốn trao đổi và triển lãm, lão đệ thấy thế nào...
- Oh Shit! Tất cả những món này, đều muốn trao đổi đi...
Trang Duệ trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức mở miệng nói ra:
- Kim lão ca, không biết cố cung nguyện ý trao đổi món nào?
- Ha ha, lão đệ, ngươi yên tâm, lãnh đạo nói, chỉ cần ngươi đồng ý xuất ra bốn đồ vật này trao đổi, trong cố cung có vật gì, cho ngươi tùy ý chọn ra mười món!
Kim Bàn Tử nói lời này, làm cho nội tâm của Trang Duệ cân bằng được một nửa, bên trong cố cung thứ tốt không ít, nếu như bọn họ thật sự nguyện ý xuất thứ tốt, lần trao đổi này đúng là không lỗ lả.
Một lúc sau, Trang Duệ nói ra:
- Càn Long Khoản Kim Âu Vĩnh Cố Bôi là một món trong các thứ trao đổi, còn có Trương Thành Điêu Tất Vân Văn Bàn, Đại Tống Thanh Ngọc Vân Long Văn Lô, Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Thụy ,Bình Phục Thiếp của Tây Tấn Ky, Thanh Đồng Chi Bảo Hú Á Phương Tôn... Nếu cố cung nguyện ý xuất ra những vật này, ta không ngại cho cố cung các ngươi chọn thêm vài món!
- Lão đệ, ngươi đúng là dùng công phu sư tử ngoạm a, được rồi, ta đây không thể làm chủ, lát nữa sẽ điện thoại cho ngươi.
Trang Duệ còn chưa dứt, đã bị Kim Bàn Tử chen ngang, tuy hắn vừa nói có thể tùy tiện chọn ra mười món trong cố cung, nhưng mấy vật này, không món nào không phải chí bảo của bảo tàng, mỗi một kiện đều là tác phẩm đỉnh cấp.
Mà cái Khoản Kim Âu Vĩnh Cố Bôi, đó chính là cổ vật tiêu biểu của cố cung, thời điểm chế tác cái chén này, không chỉ thuyên chuyển vàng trong nội khố, trân châu, bảo thạch và các loại tài liệu trân quý, hơn nữa từng nhiều lần sửa chữa, cho đến khí hoàng để hài lòng mới thôi, bởi vậy, cái chén này một mực được hoàng đế nhà Thanh trân quý tới mức biến thành truyền thừa gia bảo.
Mà Trương Thành Điêu Tất Vân Văn Bàn, đây là tác phẩm trân bảo truyền thế trạm trổ trân quý nhất, trong cố cung cũng chỉ có vài món là đồ của hắn.
Về phần các món khác, không món nào không phải trân bảo quá giá.
Trang Duệ muốn tiến hành trao đổi những món này, đừng nói là Kim Bàn Tử, cho dù là những tên lãnh đạo cũng không thể lam chủ, việc này phải do cấp lãnh đạo cao hơn phê duyệt.
- Hắc hắc, đổi, lần này ta không chịu thiệt thòi!
Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ cười rất âm hiểm, ai bảo Kim Bàn Tử nói mạnh miệng, cho hắn có thể chọn lựa, đương nhiên Trang Duệ không khách khí rồi.
Nhưng càng làm Trang Duệ không nghĩ tới, qua một ngày sau đó, Kim Bàn Tử điện thoại tới, trừ Thanh Minh Thượng Hà Đồ và Bình Phục Thiếp là đồ vật dễ hư hao nên không đáp ứng ra, những cón còn lại, cố cung đều đáp ứng.
Xem trên mặt mũi Kim Bàn Tử, Trang Duệ cũng gật đầu đồng ý lần trao đổi này, chuyện cụ thể giao cho Hoàng Phủ Vân đi làm , mà bảo tàng Định Quang, cũng tổ chức một gian trưng bày quốc bảo trân quý.
- Lão đệ, ngươi không biết, lúc ấy ta đem điều kiện của ngươi nói cho lãnh đạo biết, sắc mặt lãnh đạo biến thành màu xanh, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, ha ha...
Ngồi ở trong chiếc xe Hummer Trang Duệ vừa mua, Kim Bàn Tử cười rất cao hứng, chuyện giao cho hắn đã hoàn thành, mà sau lần này, chữ phó nghiên cứu viên trước tên hắn, lập tức xóa đi, hắn ăn lộc từ quốc gia, đối với cấp bậc vẫn rất coi trọng.
Trang Duệ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa cười vừa nói:
- Được rồi, Kim lão ca, ta nhìn trên mặt mũi của ngài, thay người khác có cầm nhiều bảo bối hơn nữa, ta cũng không phản ứng!
Tài xế là Bành Phi, mà nơi bọn họ tới, chính là đấu giá chợ đêm, vốn Trang Duệ không có ý định đi, nhưng Bành Phi sau mấy tháng nhãn rỗi không có việc gì làm, nhõng nhẽo cứng rắn lôi kéo Trang Duệ đi vài vòng.
Trang Duệ cũng muốn nhìn một chút những món đồ sứ đó là do ai mua, nhưng Trang Duệ không muốn bị người ta biết được hắn và Lý Đại Lực rất quen thuộc, lập tức liên hệ Kim Bàn Tử, lúc này mới bắt đầu đi tới đấu giá chơi đêm.
Lang phường liên tiếp với Bắc Kinh, lái xe ra khỏi ngoại thành nửa giờ, là tiến vào khu vực Lang phường.
Kim Bàn Tử cầm điện thoại liên hệ một chút, tới một ngã tư đường, một chiếc xe con màu đen, chạy đến trước xe của Trang Duệ.
Đi theo sau chiếc xe màu đen kia lòng vòng trong Lang phường một chút, làm như vậy để cho người ta không nhớ đường đi, lúc này xe đi tới vùng ngoại ô, những người khai mở chợ đêm đấu giá đều làm như thế, dùng thủ pháp liên miên bất tận.
Trang Duệ mắt bên ngoài xe, nói ra:
- Ân? Tại sao lại mở ở nơi đây?
- Lão đệ, chợ đêm đều không cố định, nói không chừng còn ở tron thành phố đấy.
Kim Bàn Tử cũng không thèm nhìn, hắn ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần, hắn đối với cái chợ đêm này không có hứng thú, bởi vì mặc kệ là đồ sứ là thật hay giả, cũng không phải hắn có thể thu về.
Sau khi chạy theo chiếc xe phía trước gần hai mươi phút, lái vào một khu vườn cây.
- Nơi này giống như vườn cây nhà ta đấy...
Đằng sau vườn cây là một ít trang viên, nhưng so với diện tích vườn cây của Trang Duệ thì nhỏ hơn nhiều, bốn phía chỉ dùng gỗ vây lại, trong trang viên có hai lầu nhỏ, đằng sau là một loạt gian phòng gạch, không biết dùng để làm gì.
- Ồ, nơi này ta biết rõ a, đây là câu lạc bộ cưỡi ngựa...
Nhìn thấy xe dừng lại, Kim Bàn Tử mở to mắt đánh giá chung quanh một vòng, hắn từng được một vị giám đốc xí nghiệp nhờ xem xét tranh chữ, mời tới đây chơi đùa một lần, vị giám đốc xí nghiệp kia có hai con ngựa tư nhân ở đây.
Bây giờ đang ở trong nước, bowling Golf đã không còn lạ, người có tiền thật sự sẽ chơi ngựa, dùng tiền của mình nuôi dưỡng một con ngựa, bình thường lưu trong câu lạc bộ, đến thời điểm cuối tuần mời mấy lão bản đua ngựa, đây mới là chuyện có mặt mũi.
- Chuồng ngựa?
Trang Duệ vừa nói ra lời này, đã nhìn thấy ở sau gian phòng, có một địa phương trống trải, một nữ hài cưỡi trên một con ngựa màu đỏ rong ruổi, lộ ra tư thế hiên ngang, trên đầu nàng đội một chiếc mũ bảo hiểm, không thấy rõ gương mặt.
Lúc này từ trong chiếc xe dẫn đường phía trước, có một trung niên nhân đi tới, đi tới trước mặt bọn người Trang Duệ, nói ra:
- Kim lão sư, mấy vị lão bản, đấu giá sẽ tiến hành vào lúc mười một giờ, còn một giờ nữa mới bắt đầu, mấy vị trước tiên có thể đi vào nghỉ ngơi, cũng có thể đi tới chuồng ngựa chơi đùa, đều...
- Người cưỡi ngựa kia, cũng là người tham gia đấu giá lần này sao?
Trang Duệ chỉ vào nữ hài cười ngựa hỏi, hắn đã tham gia mấy lần đấu giá thế này, phía tổ chức luôn cẩn thận từng chút, lần này rõ ràng an bài ở nơi công cộng, Trang Duệ mới thấy là lần đầu tiên, hình như Lý Đại Lực không sợ bị bắt.
Trung niên nhân kia liếc nhìn lại, không thèm để ý nói ra:
- Không phải, hẳn là khách nhân của câu lạc bộ cưỡi ngựa!
Trang Duệ nói trong điện thoại, Kim Bàn Tử vội vàng nói:
- Là như thế này, thời gian triển lãm đại khái là một tháng, bên của ngươi là Định Quang Kiếm, phác họa của Picasso, mỏ neo vàng của kho báu Klaus và mặt nạ vàng cổ Ai Cập, đều là những thứ chúng ta muốn trao đổi và triển lãm, lão đệ thấy thế nào...
- Oh Shit! Tất cả những món này, đều muốn trao đổi đi...
Trang Duệ trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức mở miệng nói ra:
- Kim lão ca, không biết cố cung nguyện ý trao đổi món nào?
- Ha ha, lão đệ, ngươi yên tâm, lãnh đạo nói, chỉ cần ngươi đồng ý xuất ra bốn đồ vật này trao đổi, trong cố cung có vật gì, cho ngươi tùy ý chọn ra mười món!
Kim Bàn Tử nói lời này, làm cho nội tâm của Trang Duệ cân bằng được một nửa, bên trong cố cung thứ tốt không ít, nếu như bọn họ thật sự nguyện ý xuất thứ tốt, lần trao đổi này đúng là không lỗ lả.
Một lúc sau, Trang Duệ nói ra:
- Càn Long Khoản Kim Âu Vĩnh Cố Bôi là một món trong các thứ trao đổi, còn có Trương Thành Điêu Tất Vân Văn Bàn, Đại Tống Thanh Ngọc Vân Long Văn Lô, Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Thụy ,Bình Phục Thiếp của Tây Tấn Ky, Thanh Đồng Chi Bảo Hú Á Phương Tôn... Nếu cố cung nguyện ý xuất ra những vật này, ta không ngại cho cố cung các ngươi chọn thêm vài món!
- Lão đệ, ngươi đúng là dùng công phu sư tử ngoạm a, được rồi, ta đây không thể làm chủ, lát nữa sẽ điện thoại cho ngươi.
Trang Duệ còn chưa dứt, đã bị Kim Bàn Tử chen ngang, tuy hắn vừa nói có thể tùy tiện chọn ra mười món trong cố cung, nhưng mấy vật này, không món nào không phải chí bảo của bảo tàng, mỗi một kiện đều là tác phẩm đỉnh cấp.
Mà cái Khoản Kim Âu Vĩnh Cố Bôi, đó chính là cổ vật tiêu biểu của cố cung, thời điểm chế tác cái chén này, không chỉ thuyên chuyển vàng trong nội khố, trân châu, bảo thạch và các loại tài liệu trân quý, hơn nữa từng nhiều lần sửa chữa, cho đến khí hoàng để hài lòng mới thôi, bởi vậy, cái chén này một mực được hoàng đế nhà Thanh trân quý tới mức biến thành truyền thừa gia bảo.
Mà Trương Thành Điêu Tất Vân Văn Bàn, đây là tác phẩm trân bảo truyền thế trạm trổ trân quý nhất, trong cố cung cũng chỉ có vài món là đồ của hắn.
Về phần các món khác, không món nào không phải trân bảo quá giá.
Trang Duệ muốn tiến hành trao đổi những món này, đừng nói là Kim Bàn Tử, cho dù là những tên lãnh đạo cũng không thể lam chủ, việc này phải do cấp lãnh đạo cao hơn phê duyệt.
- Hắc hắc, đổi, lần này ta không chịu thiệt thòi!
Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ cười rất âm hiểm, ai bảo Kim Bàn Tử nói mạnh miệng, cho hắn có thể chọn lựa, đương nhiên Trang Duệ không khách khí rồi.
Nhưng càng làm Trang Duệ không nghĩ tới, qua một ngày sau đó, Kim Bàn Tử điện thoại tới, trừ Thanh Minh Thượng Hà Đồ và Bình Phục Thiếp là đồ vật dễ hư hao nên không đáp ứng ra, những cón còn lại, cố cung đều đáp ứng.
Xem trên mặt mũi Kim Bàn Tử, Trang Duệ cũng gật đầu đồng ý lần trao đổi này, chuyện cụ thể giao cho Hoàng Phủ Vân đi làm , mà bảo tàng Định Quang, cũng tổ chức một gian trưng bày quốc bảo trân quý.
- Lão đệ, ngươi không biết, lúc ấy ta đem điều kiện của ngươi nói cho lãnh đạo biết, sắc mặt lãnh đạo biến thành màu xanh, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, ha ha...
Ngồi ở trong chiếc xe Hummer Trang Duệ vừa mua, Kim Bàn Tử cười rất cao hứng, chuyện giao cho hắn đã hoàn thành, mà sau lần này, chữ phó nghiên cứu viên trước tên hắn, lập tức xóa đi, hắn ăn lộc từ quốc gia, đối với cấp bậc vẫn rất coi trọng.
Trang Duệ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa cười vừa nói:
- Được rồi, Kim lão ca, ta nhìn trên mặt mũi của ngài, thay người khác có cầm nhiều bảo bối hơn nữa, ta cũng không phản ứng!
Tài xế là Bành Phi, mà nơi bọn họ tới, chính là đấu giá chợ đêm, vốn Trang Duệ không có ý định đi, nhưng Bành Phi sau mấy tháng nhãn rỗi không có việc gì làm, nhõng nhẽo cứng rắn lôi kéo Trang Duệ đi vài vòng.
Trang Duệ cũng muốn nhìn một chút những món đồ sứ đó là do ai mua, nhưng Trang Duệ không muốn bị người ta biết được hắn và Lý Đại Lực rất quen thuộc, lập tức liên hệ Kim Bàn Tử, lúc này mới bắt đầu đi tới đấu giá chơi đêm.
Lang phường liên tiếp với Bắc Kinh, lái xe ra khỏi ngoại thành nửa giờ, là tiến vào khu vực Lang phường.
Kim Bàn Tử cầm điện thoại liên hệ một chút, tới một ngã tư đường, một chiếc xe con màu đen, chạy đến trước xe của Trang Duệ.
Đi theo sau chiếc xe màu đen kia lòng vòng trong Lang phường một chút, làm như vậy để cho người ta không nhớ đường đi, lúc này xe đi tới vùng ngoại ô, những người khai mở chợ đêm đấu giá đều làm như thế, dùng thủ pháp liên miên bất tận.
Trang Duệ mắt bên ngoài xe, nói ra:
- Ân? Tại sao lại mở ở nơi đây?
- Lão đệ, chợ đêm đều không cố định, nói không chừng còn ở tron thành phố đấy.
Kim Bàn Tử cũng không thèm nhìn, hắn ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần, hắn đối với cái chợ đêm này không có hứng thú, bởi vì mặc kệ là đồ sứ là thật hay giả, cũng không phải hắn có thể thu về.
Sau khi chạy theo chiếc xe phía trước gần hai mươi phút, lái vào một khu vườn cây.
- Nơi này giống như vườn cây nhà ta đấy...
Đằng sau vườn cây là một ít trang viên, nhưng so với diện tích vườn cây của Trang Duệ thì nhỏ hơn nhiều, bốn phía chỉ dùng gỗ vây lại, trong trang viên có hai lầu nhỏ, đằng sau là một loạt gian phòng gạch, không biết dùng để làm gì.
- Ồ, nơi này ta biết rõ a, đây là câu lạc bộ cưỡi ngựa...
Nhìn thấy xe dừng lại, Kim Bàn Tử mở to mắt đánh giá chung quanh một vòng, hắn từng được một vị giám đốc xí nghiệp nhờ xem xét tranh chữ, mời tới đây chơi đùa một lần, vị giám đốc xí nghiệp kia có hai con ngựa tư nhân ở đây.
Bây giờ đang ở trong nước, bowling Golf đã không còn lạ, người có tiền thật sự sẽ chơi ngựa, dùng tiền của mình nuôi dưỡng một con ngựa, bình thường lưu trong câu lạc bộ, đến thời điểm cuối tuần mời mấy lão bản đua ngựa, đây mới là chuyện có mặt mũi.
- Chuồng ngựa?
Trang Duệ vừa nói ra lời này, đã nhìn thấy ở sau gian phòng, có một địa phương trống trải, một nữ hài cưỡi trên một con ngựa màu đỏ rong ruổi, lộ ra tư thế hiên ngang, trên đầu nàng đội một chiếc mũ bảo hiểm, không thấy rõ gương mặt.
Lúc này từ trong chiếc xe dẫn đường phía trước, có một trung niên nhân đi tới, đi tới trước mặt bọn người Trang Duệ, nói ra:
- Kim lão sư, mấy vị lão bản, đấu giá sẽ tiến hành vào lúc mười một giờ, còn một giờ nữa mới bắt đầu, mấy vị trước tiên có thể đi vào nghỉ ngơi, cũng có thể đi tới chuồng ngựa chơi đùa, đều...
- Người cưỡi ngựa kia, cũng là người tham gia đấu giá lần này sao?
Trang Duệ chỉ vào nữ hài cười ngựa hỏi, hắn đã tham gia mấy lần đấu giá thế này, phía tổ chức luôn cẩn thận từng chút, lần này rõ ràng an bài ở nơi công cộng, Trang Duệ mới thấy là lần đầu tiên, hình như Lý Đại Lực không sợ bị bắt.
Trung niên nhân kia liếc nhìn lại, không thèm để ý nói ra:
- Không phải, hẳn là khách nhân của câu lạc bộ cưỡi ngựa!
Bình luận facebook