Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 819
- Đó là đương nhiên, nghe nói Trang lão sư lần trước đạt được bảo tàng hải tặc, giá trị là mấy tỷ đô la, sáu ngàn vạn có là gì với hắn?
Hôm nay những người tới tham gia đấu giá, cảm giác giống như đang ngồi cáp treo, một hồi lên một hồi xuống, mà trái tim cũng không được tốt, khó mà chịu nổi kích thích.
Nhưng tất cả mọi người hôm nay tới đây đều cảm thấy có giá trị, tuyệt đối là mở rộng tầm mắt, chỉ riêng giá cả của một món đồ sứ, hiện tại đã vượt qua tổng giá trị của cả buổi đấu giá.
- Tổ tông a, được thấy là tốt rồi!
Người ở đây đều lên tiếng tán dương, nhưng trong lòng Lý Đại Lực lại ngậm bồ hòn đắng chát không chịu nổi, kêu giá năm ngàn vạn, đã khảo nghiệm sức thừa nhận của trái tim hắn, không nghĩ tới Trang Duệ lại thêm củi vào, trực tiếp nâng giá lên sáu ngàn vạn.
- Trang Duệ, dừng đi!
Miêu Phỉ Phỉ ngồi ở bên cạnh Trang Duệ, đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trang Duệ, thời điểm đấu giá món đồ sứ đầu tiên, Miêu cảnh quan đã nhìn ra, mục tiêu của Trang Duệ, chính là mấy người Nhật Bản kia.
Kỳ thật chuyện này cũng có thể xem là lừa đảo, nhưng Miêu Phỉ Phỉ không có bằng chứng, thứ hai là là đã tham gia đấu giá, một nguyện đánh một nguyện chịu, cũng không liên quan gì tới nàng.
Cho nên Miêu cảnh quan cũng rất lạnh nhạt, cũng không làm ra cử động gì, trong nội tâm của nàng, đã cảm giác được những người kia ăn thiệt thòi, cũng là chuyện đại khái nhân tâm a!
- Trang lão sư quả nhiên là ra tay bất phàm, hiện tại giá tiền đã là sáu ngàn vạn, còn ai ra giá cao hơn nữa không?
Hắn đã không nhịn được, Lý Đại Lực vừa nói dứt lời, nhìn về phía Sơn Mộc Quân, trong nội tâm không ngừng cầu nguyện:
- Giơ lên, ra giá đi!
Có lẽ cầu nguyện của hắn có tác dụng thật sự, thời điểm lời của Lý lão bản chưa dứt, Sơn Mộc Quân nói ra:
- Ta ra tám ngàn vạn, với tư cách là một mặt hàng mỹ nghệ có giá trị lịch sử và văn hóa cổ đại, ta nghĩ, nó có giá tiền này!
Tám ngàn vạn, đối với một công ty có tổng tài sản năm trăm triệu đô la như Sơn Mộc gia tộc, cũng không coi vào đâu.
- Ta ra chín ngàn vạn, bản thân ta rất đồng ý với ý kiến của Sơn Mộc tiên sinh, nhưng ta cảm thấy, nó ở lại Trung Quốc thì tốt hơn.
Trang Duệ không đợi mọi từ khiếp sợ tỉnh táo lại, lập tức quăng ra cái giá chín ngàn vạn, giống như bom nổ, làm cho trong đầu của người trong đây cảm thấy choáng váng, nhất thời có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.
Sau khi Trang Duệ nói ra lời này, Sơn Mộc Quân cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, đứng dậy nhìn về phía Trang Duệ, nói ra:
- Vị tiên sinh này, nghệ thuật là không biên giới, tác phẩm tốt, cũng phải do người hiểu biết thưởng thức, ta ra giá một ức!
Hai người đối chọi gay gắt, làm cho mọi người mất đi năng lực tư duy, đã tới một ức, trong miệng của bọn họ giống như mấy trăm đồng vậy, vừa mở miệng là đụng môi, cứ thế mà văng ra.
Nếu đầu tư vào hạng mục, những lão bản xí nghiệp này ở đây, cũng dám ra tay, nhưng cướp đoạt một món không biết thật giả, cho dù bọn họ có khả năng, cũng bị dọa sợ.
Cho dù những lão bản này dũng cảm quả quyết trên phương diện sinh ý, nhưng cũng không dám tham dự vào lần tranh đoạt của Trang Duệ và Sơn Mộc Quân.
- Ha ha, xem ra Sơn Mộc tiên sinh đối với món đồ này bắt buộc phải có được, không biết Trang lão sư có nguyện ý nhường thứ yêu thích hay không?
Lý Đại Lực ở trước mặt mọi người nói với Trang Duệ, nếu như có người chú ý lên khuôn mặt của Lý Đại Lực, có thể nhìn thấy, khuôn mặt của Lý Đại Lực hiện giờ, cười còn khó coi hơn cả khóc.
Lý Đại Lực biết rõ, cho dù hôm nay có kết quả gì, hắn đều nổi danh, hơn nữa là đại danh, đoán chừng những kẻ yêu thích đồ cổ cả nước, sẽ biết tên hắn.
Tục ngữ nói người sợ nổi danh heo sợ mập, súng bắn chim đầu đàn, trước kia ít xuất hiện, cảnh sát cũng ít gây phiền toái cho mình, hiện tại xuất hiện vấn đề này, cho dù Lý Đại Lực không muốn đi vào chính đạo, sau này trong giới đấu giá chợ đêm, cũng không còn chỗ cho Lý Đại Lực náu thân.
Chuyện lần này động tĩnh quá lớn, cảnh sát tuyệt đối sẽ nhìn chằm chằm vào việc giết mình, thứ hai là đám trộm mộ kia, cũng quyết định không dám giao dịch với mình, hiện tại Lý Đại Lực giống như một bao thuốc nổ, ai cầm thì người đó không may.
Lý Đại Lực cũng không biết nên cao hứng hay tức giận, hiện tại trong lòng của hắn rối loạn, tạo ra cái giá trên trời ở chợ đêm là việc vui sướng, nhưng khi bán món đồ sứ đáng chết này ra, bất kể là ai, thì cái đấu giá hội này của hắn cũng sớm đi gặp quỷ.
Nhìn thấy Trang Duệ không trả lời, Lý Đại Lực cũng muốn giải quyết dứt khoát, lần này hắn cũng không dài dòng, hô lên:
- Nếu đã không còn ai kêu giá, ta tuyên bố, cái Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình này, thuộc về Sơn Mộc...
- Chậm đã, một ức hai ngàn vạn (một ức hai ngàn vạn = 1 tỷ 200 triệu), ta ra giá một ức hai ngàn vạn!
Âm thanh của Trang Duệ không lớn, nhưng đã tạo ra oanh động, còn vượt xa âm thanh trên loa của Lý Đại Lực, báo con số một ức hai ngàn vạn, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Trang Duệ nói xong lời này, trên mặt lộ ra thần sắc có chút khẩn trương, sau đó nhìn về phía Sơn Mộc Quân, trong mắt người khác, Trang Duệ kêu ra cái giá này, đã là cao không với tới.
Kỳ thật trong lòng Trang Duệ cũng không biết, Sơn Mộc Quân có tiếp tục ra giá hay không, trong lòng của hắn cũng nắm chắc, dù sao đồ cũng là của hắn, cho dù có kêu cao hơn nữa, Trang Duệ cũng không sợ hãi.
Nói đi cũng nói lại, cho dù hai món đồ sứ này bị người Nhật Bản mang đi làm cho người ở đây bị tổn thương tự tôn, cho nên Trang Duệ muốn đánh cuộc một lần, kêu ra cái giá một ức hai ngàn vạn, nếu như Sơn Mộc Quân không nói gì, vậy thì Trang Duệ lưu lại món đồ này cũng không có gì.
Đương nhiên, nếu như Sơn Mộc Quân ra giá, cho dù nhiều hơn hắn một đồng đi nữa, Trang Duệ cũng không tăng giá, hắn cũng không ngốc, một thành phẩm hơn một ngàn vạn, kiếm trở lại gấp mười lần, sinh ý này làm rất tốt.
...
- Sơn Mộc hội trưởng, ngươi nói nọ, có phải là người Châu Á an bài không?
Sau khi Trang Duệ hô ra cái giá một ức hai ngàn vạn, mấy người Nhật Bản cũng bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, mới vừa nói người nọ, chính là một thần tử của công ty Sơn Mộc, công tác trong công ty vài chục năm.
- Sẽ không, người nọ ta biết rõ, là một chuyên gia giám định có tiếng trong giới ngọc thạch Trung Quốc, thực lực rất hùng hậu, sẽ không làm con rối cho người ta!
Hiện tại Sơn Mộc Quân có chút xoắn xuýt, nhìn tư thế của người Châu Á này, hình như muốn đối đầu với mình, nếu như vậy, cầm được cái đồ sứ này, độ khó quá lớn.
Nhưng Sơn Mộc Quân không có suy nghĩ tới chuyện Trang Duệ chính là người an bài, tuy an bài trong phòng đấu giá là bình thường, nhưng tuyệt đối không có gan lớn như vậy, đem đồ sứ kêu một cái giá trên trời.
Lúc này Dã Hợp cũng góp lời, cũng không phải hắn xuất tiền, cho nên nói chuyện không đau thắt lưng, mở miệng nói ra:
Hôm nay những người tới tham gia đấu giá, cảm giác giống như đang ngồi cáp treo, một hồi lên một hồi xuống, mà trái tim cũng không được tốt, khó mà chịu nổi kích thích.
Nhưng tất cả mọi người hôm nay tới đây đều cảm thấy có giá trị, tuyệt đối là mở rộng tầm mắt, chỉ riêng giá cả của một món đồ sứ, hiện tại đã vượt qua tổng giá trị của cả buổi đấu giá.
- Tổ tông a, được thấy là tốt rồi!
Người ở đây đều lên tiếng tán dương, nhưng trong lòng Lý Đại Lực lại ngậm bồ hòn đắng chát không chịu nổi, kêu giá năm ngàn vạn, đã khảo nghiệm sức thừa nhận của trái tim hắn, không nghĩ tới Trang Duệ lại thêm củi vào, trực tiếp nâng giá lên sáu ngàn vạn.
- Trang Duệ, dừng đi!
Miêu Phỉ Phỉ ngồi ở bên cạnh Trang Duệ, đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trang Duệ, thời điểm đấu giá món đồ sứ đầu tiên, Miêu cảnh quan đã nhìn ra, mục tiêu của Trang Duệ, chính là mấy người Nhật Bản kia.
Kỳ thật chuyện này cũng có thể xem là lừa đảo, nhưng Miêu Phỉ Phỉ không có bằng chứng, thứ hai là là đã tham gia đấu giá, một nguyện đánh một nguyện chịu, cũng không liên quan gì tới nàng.
Cho nên Miêu cảnh quan cũng rất lạnh nhạt, cũng không làm ra cử động gì, trong nội tâm của nàng, đã cảm giác được những người kia ăn thiệt thòi, cũng là chuyện đại khái nhân tâm a!
- Trang lão sư quả nhiên là ra tay bất phàm, hiện tại giá tiền đã là sáu ngàn vạn, còn ai ra giá cao hơn nữa không?
Hắn đã không nhịn được, Lý Đại Lực vừa nói dứt lời, nhìn về phía Sơn Mộc Quân, trong nội tâm không ngừng cầu nguyện:
- Giơ lên, ra giá đi!
Có lẽ cầu nguyện của hắn có tác dụng thật sự, thời điểm lời của Lý lão bản chưa dứt, Sơn Mộc Quân nói ra:
- Ta ra tám ngàn vạn, với tư cách là một mặt hàng mỹ nghệ có giá trị lịch sử và văn hóa cổ đại, ta nghĩ, nó có giá tiền này!
Tám ngàn vạn, đối với một công ty có tổng tài sản năm trăm triệu đô la như Sơn Mộc gia tộc, cũng không coi vào đâu.
- Ta ra chín ngàn vạn, bản thân ta rất đồng ý với ý kiến của Sơn Mộc tiên sinh, nhưng ta cảm thấy, nó ở lại Trung Quốc thì tốt hơn.
Trang Duệ không đợi mọi từ khiếp sợ tỉnh táo lại, lập tức quăng ra cái giá chín ngàn vạn, giống như bom nổ, làm cho trong đầu của người trong đây cảm thấy choáng váng, nhất thời có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.
Sau khi Trang Duệ nói ra lời này, Sơn Mộc Quân cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, đứng dậy nhìn về phía Trang Duệ, nói ra:
- Vị tiên sinh này, nghệ thuật là không biên giới, tác phẩm tốt, cũng phải do người hiểu biết thưởng thức, ta ra giá một ức!
Hai người đối chọi gay gắt, làm cho mọi người mất đi năng lực tư duy, đã tới một ức, trong miệng của bọn họ giống như mấy trăm đồng vậy, vừa mở miệng là đụng môi, cứ thế mà văng ra.
Nếu đầu tư vào hạng mục, những lão bản xí nghiệp này ở đây, cũng dám ra tay, nhưng cướp đoạt một món không biết thật giả, cho dù bọn họ có khả năng, cũng bị dọa sợ.
Cho dù những lão bản này dũng cảm quả quyết trên phương diện sinh ý, nhưng cũng không dám tham dự vào lần tranh đoạt của Trang Duệ và Sơn Mộc Quân.
- Ha ha, xem ra Sơn Mộc tiên sinh đối với món đồ này bắt buộc phải có được, không biết Trang lão sư có nguyện ý nhường thứ yêu thích hay không?
Lý Đại Lực ở trước mặt mọi người nói với Trang Duệ, nếu như có người chú ý lên khuôn mặt của Lý Đại Lực, có thể nhìn thấy, khuôn mặt của Lý Đại Lực hiện giờ, cười còn khó coi hơn cả khóc.
Lý Đại Lực biết rõ, cho dù hôm nay có kết quả gì, hắn đều nổi danh, hơn nữa là đại danh, đoán chừng những kẻ yêu thích đồ cổ cả nước, sẽ biết tên hắn.
Tục ngữ nói người sợ nổi danh heo sợ mập, súng bắn chim đầu đàn, trước kia ít xuất hiện, cảnh sát cũng ít gây phiền toái cho mình, hiện tại xuất hiện vấn đề này, cho dù Lý Đại Lực không muốn đi vào chính đạo, sau này trong giới đấu giá chợ đêm, cũng không còn chỗ cho Lý Đại Lực náu thân.
Chuyện lần này động tĩnh quá lớn, cảnh sát tuyệt đối sẽ nhìn chằm chằm vào việc giết mình, thứ hai là đám trộm mộ kia, cũng quyết định không dám giao dịch với mình, hiện tại Lý Đại Lực giống như một bao thuốc nổ, ai cầm thì người đó không may.
Lý Đại Lực cũng không biết nên cao hứng hay tức giận, hiện tại trong lòng của hắn rối loạn, tạo ra cái giá trên trời ở chợ đêm là việc vui sướng, nhưng khi bán món đồ sứ đáng chết này ra, bất kể là ai, thì cái đấu giá hội này của hắn cũng sớm đi gặp quỷ.
Nhìn thấy Trang Duệ không trả lời, Lý Đại Lực cũng muốn giải quyết dứt khoát, lần này hắn cũng không dài dòng, hô lên:
- Nếu đã không còn ai kêu giá, ta tuyên bố, cái Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình này, thuộc về Sơn Mộc...
- Chậm đã, một ức hai ngàn vạn (một ức hai ngàn vạn = 1 tỷ 200 triệu), ta ra giá một ức hai ngàn vạn!
Âm thanh của Trang Duệ không lớn, nhưng đã tạo ra oanh động, còn vượt xa âm thanh trên loa của Lý Đại Lực, báo con số một ức hai ngàn vạn, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Trang Duệ nói xong lời này, trên mặt lộ ra thần sắc có chút khẩn trương, sau đó nhìn về phía Sơn Mộc Quân, trong mắt người khác, Trang Duệ kêu ra cái giá này, đã là cao không với tới.
Kỳ thật trong lòng Trang Duệ cũng không biết, Sơn Mộc Quân có tiếp tục ra giá hay không, trong lòng của hắn cũng nắm chắc, dù sao đồ cũng là của hắn, cho dù có kêu cao hơn nữa, Trang Duệ cũng không sợ hãi.
Nói đi cũng nói lại, cho dù hai món đồ sứ này bị người Nhật Bản mang đi làm cho người ở đây bị tổn thương tự tôn, cho nên Trang Duệ muốn đánh cuộc một lần, kêu ra cái giá một ức hai ngàn vạn, nếu như Sơn Mộc Quân không nói gì, vậy thì Trang Duệ lưu lại món đồ này cũng không có gì.
Đương nhiên, nếu như Sơn Mộc Quân ra giá, cho dù nhiều hơn hắn một đồng đi nữa, Trang Duệ cũng không tăng giá, hắn cũng không ngốc, một thành phẩm hơn một ngàn vạn, kiếm trở lại gấp mười lần, sinh ý này làm rất tốt.
...
- Sơn Mộc hội trưởng, ngươi nói nọ, có phải là người Châu Á an bài không?
Sau khi Trang Duệ hô ra cái giá một ức hai ngàn vạn, mấy người Nhật Bản cũng bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, mới vừa nói người nọ, chính là một thần tử của công ty Sơn Mộc, công tác trong công ty vài chục năm.
- Sẽ không, người nọ ta biết rõ, là một chuyên gia giám định có tiếng trong giới ngọc thạch Trung Quốc, thực lực rất hùng hậu, sẽ không làm con rối cho người ta!
Hiện tại Sơn Mộc Quân có chút xoắn xuýt, nhìn tư thế của người Châu Á này, hình như muốn đối đầu với mình, nếu như vậy, cầm được cái đồ sứ này, độ khó quá lớn.
Nhưng Sơn Mộc Quân không có suy nghĩ tới chuyện Trang Duệ chính là người an bài, tuy an bài trong phòng đấu giá là bình thường, nhưng tuyệt đối không có gan lớn như vậy, đem đồ sứ kêu một cái giá trên trời.
Lúc này Dã Hợp cũng góp lời, cũng không phải hắn xuất tiền, cho nên nói chuyện không đau thắt lưng, mở miệng nói ra:
Bình luận facebook