Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Không bao lâu thì những món ăn được đưa lên như nước chảy mây trôi, bên trong có cả món tôm hùm Châu Úc của Lưu Xuyên, nhưng hôm nay hắn giống như không có khẩu vị, đôi mắt luôn nhìn về phía hai con chó Ngao đang vui đùa ầm ĩ quanh bàn ăn.
Tống Quân thấy tâm tư của Lưu Xuyên, hắn mở miệng hỏi:
- Thế nào? Không nỡ sao? Tiểu tử cậu cứ yên tâm, tôi cũng là người yêu chó, sẽ không để cho tiểu tử kia chịu uất ức.
Lưu Xuyên gãi đầu xấu hổ nói:
- Anh Tống, tôi đã làm qua thủ tục, cũng làm giấy chứng nhận nuôi chó, đang còn để trên xe chưa lấy xuống, nói thật ra cũng có chút không nỡ.
Lưu Xuyên đã buôn bán thú cưng được bốn năm năm, đã rất thông thạo đường đi nước bước, sau khi trở lại Bành Thành thì hắn nhanh chóng chụp ảnh hai con chó Ngao, tìm người quen để làm giấy chứng nhận nuôi chó. Theo lý thì tư nhân không thể nuôi chó loại lớn, nhưng Lưu Xuyên lại cho mấy con chó này vào một đơn vị trên danh nghĩa, nếu đổi lại là Tống Quân cũng chưa chắc làm nhanh như vậy.
- Được rồi, tiểu tử cậu cũng đừng lắm lời với tôi, ngày hôm qua tôi đã đưa tiền vào tài khoản của cậu, cậu tự mình đi mà xem, đừng nói những lời vô dụng kia. Cậu nói rõ cho tôi biết làm sao để tiểu tử kia nhận chủ, đừng đến lúc đó nó không quen lại chạy mất.
Tống Quân thấy có Chu Thụy ở đây, cũng không nói rõ chuyện tiền nong, mà hỏi chuyện nuôi nấng chó Ngao. Đây là con chó mua về với giá vài triệu, sau này về chạy Hummer chở nó ra ngoài, chắc chắn sẽ rất có mặt mũi.
Lưu Xuyên nghe vậy thì nói:
- Anh Tống, anh đưa về cho nó nhịn đói một ngày, đừng nên để vượt quá một ngày, sau đó anh cho nó ăn cháo À, những thứ này tôi đã chuẩn bị tốt cho anh, có trên chiếc Hummer, đủ cho nó ăn một tháng, sau này anh nên thường mang nó ra ngoài chơi, đợi đến khi nó quen mùi anh sẽ coi anh là chủ nhân, còn chuyện huấn luyện thế nào, đợi nó lớn hơn một chút, tôi sẽ đến giúp anh huấn luyện.
- Đúng rồi, anh Tống, nhớ kỹ một chút, trong vòng hai tháng không được cho nó ăn thịt, nếu không nó sẽ chẳng tiêu hóa được, sẽ dễ tiêu chảy.
Tống Quân nghe mà liên tục gật đầu, hắn biết rõ hầu hạ một con Ngao cũng không đơn giản như một đứa trẻ, nhưng khi thấy Tiểu Bạch Sư dưới chân Trang Duệ thì hắn lại trợn tròn mắt.
- Này, Đại Xuyên, con Tuyết Ngao của Trang Duệ không phải cũng như hai con Ngao này sao? Vì thế nào nó lại ăn thịt được?
Lưu Xuyên còn chưa trả lời thì Trang Duệ đã xé nát miếng thịt bò trong tay ném cho Tiểu Bạch Sư rồi cười hì hì nói:
- Anh Tống, nếu là như vậy thì Tiểu Bạch Sư cũng có giá vài chục triệu, anh cũng đừng tích cực quá, chờ Tiểu Bạch Sư của tôi lớn lên, khi có con sẽ nhường cho anh một con.
Thật ra hai con Ngao của Lưu Xuyên cũng được Trang Duệ dùng linh khí chải chuốt một lần, tuy không bằng Tiểu Bạch Sư nhưng nếu xé thịt ăn với cháo cũng không có vấn đề, chẳng qua Lưu Xuyên không biết mà thôi. Hơn nữa lần trước khi cho ăn thịt thì hai con Ngao tiêu chảy một ngày, điều này làm cho Lưu Xuyên sợ mất mật.
- Hừ, con Ngao của tôi cũng không tồi, lớn lên không biết ai lợi hại hơn nhé. Đại Xuyên, sau này tôi nếu không có mặt ở Bành Thành, hoặc không tiện đưa nó theo, cậu sẽ nuôi dùm nhé?
Tống Quân nhìn về phía con chó Ngao lông vàng mà ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, con chó Ngao lông vàng đầu sư tử của hắn thật sự không tệ, nó vốn có trộn lẫn ít lông đen nhưng bây giờ đã là màu vàng, có vài phần phong thái Ngao vương.
- Hì, anh Tống, sau này chúng tôi sẽ làm một Ngao viên, đang phát sầu vì thiếu Ngao đây này.
Lưu Xuyên tùy ý nói.
- Ngao viên? Hai cậu đang nghĩ gì vậy, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể chơi được, các cậu đã nghĩ kỹ chưa?
Tống Quân nghe vậy thì thật sự kinh hãi, trong nước có không ít Ngao viên nhưng phía sau đều có những người có tư kim khổng lồ chèo chống, có chút quy mô đã phải đầu tư vài chục triệu. Lúc này hai người Lưu Xuyên muốn kinh doanh theo hướng này, tất nhiên sẽ làm Tống Quân bất ngờ.
- Không phải chỉ là chúng tôi, còn có anh Chu, nhưng tôi chỉ xuất tiền, sẽ ném số tiền hơn ba triệu bán bản thảo vào mà không đảm nhiệm chức vụ nào. Chuyện khác tôi mặc kệ, nhưng anh Tống, đợi đến khi Ngao viên được xây dựng, anh sẽ mang vài người bạn đến chơi chứ?
Trang Duệ cẩn thận lọc xương cá rồi ném cho Tiểu Bạch Sư, sau đó hắn nói với Tống Quân, lời nói tuy gạt mình sang một bên nhưng lại muốn ông chủ lớn là Tống Quân giới thiệu khách hàng.
Tống Quân ngây người ra một lúc, sau đó nhớ Trang Duệ có vài triệu tiền bán bản thảo Vương Sĩ Trinh, bây giờ đầu tư hết vào Ngao viên, xem ra bọn họ cũng có quyết tâm không nhỏ.
- Được, không có vấn đề, các cậu chỉ cần xây dựng Ngao viên, có thể tạo ra những giống tốt không thua những con Ngao kia, có thể lấy ra giấy chứng nhận huyết thống, như vậy chuyện khách hàng cứ giao cho tôi.
Tống Quân nói lời này cũng không phải khoác lác, hắn kết bạn đều là kẻ phú quý, chỉ cần hắn đưa con Ngao của mình đi vào nơi săn bắn nào đó, như vậy sau này không cần nhiều lời, đám bạn bè sẽ chủ động muốn biết về lai lịch con Ngao Tây Tạng lông vàng của mình.
Còn giấy chứng nhận huyết thống theo lời của Tống Quân giống như hộ khẩu của chó và mèo, nó sẽ để cho chủ ghi lại ưu khuyết điểm tổ tiên và huyết thôngs, như vậy cũng làm căn cứ tốt cho việc phối giống.
Giấy chứng nhận huyết thống sẽ bao hàm những nội dung sau: Tên chó, giống, giới tính, ngày sinh, màu lông, đặc thù, cha và mẹ, giới thiệu trực quan huyết thống bốn đời, số đăng ký, bản ghi chép đầy đủ, bản ghi chép trận chiến. Giấy chứng nhận này như giấy chứng minh của chó, nó phán quyết tương lai của con chó.
Nhưng lúc này trong nước còn chưa có cơ cấu như vậy, chuyện thành lập giấy chứng nhận cho chó là rất thiếu, hơn nữa không có ai trong nước hoặc tổ chức nào có cơ cấu và quyền uy để giám định huyết thống Ngao Tây Tạng.
Những Ngao viên trong nước chỉ là những tồn tại theo kiểu câu lạc bộ, bọn họ đều tự cho ra những giấy chứng nhận của riêng mình. Nhưng cũng có một biện pháp, đó là tổ chức chó Ngao Tây Tạng trong nước sẽ tiến hành thi đấu, con Ngao chiến thắng sẽ nổi tiếng, Ngao viên tương ứng sẽ có danh tiếng, huyết thống của nó cũng được nhận định, sẽ được đa số ủng hộ.
Lưu Xuyên và Trang Duệ lần này đã sớm có quyết định, bọn họ muốn Chu Thụy đưa Nhân Thanh Thố Mỗ và Ngao vương đến để chông đỡ thể diện cho Ngao viên. Hơn nữa Lưu Xuyên nghe nói tháng sáu năm nay ở Sơn Tây sẽ tổ chức một đại hội chó Ngao Tây Tạng quốc tế, đến lúc đó chỉ có thể trông đợi Ngao vương lông vàng tìm thanh danh cho Ngao viên mà thôi.
Vì vậy Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng không sợ huyết thống Ngao của mình không tinh khiết, hoặc danh tiếng không cao.
Bây giờ có lời này của Tống Quân, hai người bọn họ xem như đã bỏ đi một nửa gánh nặng, nguồn cung do Nhân Thanh Thố Mỗ giải quyết, khách hàng nhờ vào Tống Quân, nếu như vậy sẽ chẳng sợ không có người mua. Vô tình ai cũng có tâm tình tốt, bọn họ liên tục nâng ly mời rượu, cũng nói về chuyện chiến đấu trên thảo nguyên, Tống Quân nghe mà thấy rất sảng khoái.
Khi thấy Tống Quân vui vẻ thì Lưu Xuyên cả gan báo chuyện tấm thảm trong xe hư hỏng, đổ hết trách nhiệm lên đám Ngao con, dù sao thì đám chó kia cũng không thể phản bác, vì thế không có ai đối chứng cả.
Tống Quân cũng không quá quan tâm, đối với hắn thì những vật phẩm xa xỉ và đồ cổ là khác nhau, mua về là để sử dụng, nếu không dùng thì chẳng khác nào mất của. Hư hại thì hư hại, đây cũng là khác biệt giữa hắn và nhóm Trang Duệ, nếu là hai người bọn họ sẽ đau lòng vài ngày, mà điều này cũng liên quan đến thân phận và địa vị của chủ nhân.
- Mộc Đầu, cậu thấy chúng ta có nên mua xe Hummer không? Nếu có sẽ rất thuận tiện cho anh Chu đi thảo nguyên.
Sau khi cơm nước xong thì Lưu Xuyên lái xe đưa Tống Quân về biệt thự, sau đó lái chiếc xe của mình đưa Trang Duệ và Chu Thụy đi nghỉ ngơi.
- Mua xe Hummer, chúng ta có tiền đâu? Chẳng lẽ không làm Ngao viên?
Trang Duệ cũng không phản đối mua xe, vì chiếc xe này ngồi ba người và hai con Ngao cũng thật sự chen chúc, nếu chạy chiếc xe này của Lưu Xuyên đi đường dài là không thuận tiện, nhưng mua xe Hummer thì quá khoa trương, bọn họ cũng không đủ tiền.
- Mộc Đầu, đừng nóng vội, tôi tính rồi, hai mươi mẫu đất nếu dựa theo giá cả nông nghiệp thì tiền thuê một năm là mười hai ngàn, hai mươi năm chính là hai trăm bốn chục ngàn.
- Còn chuyện xây dựng Ngao viên cũng không hao tốn nhiều tiền, chỉ cần một tòa nhà ba tầng cho công nhân viên ở, còn có ổ chó, tường rào, sắp xếp chỗ huấn luyện, tôi tìm một nhóm thi công, đảm bảo chỉ có giá hai triệu.
- Đúng rồi, còn bức tượng tử đàn của cậu, hôm qua tôi đã đưa cho Lữ lão gia tử nhìn qua, ông ấy tình nguyện mua với giá bảy trăm ngàn, tôi cũng đã đồng ý. Như vậy chúng ta có tổng cộng bảy triệu một trăm ngàn tiền mặt, mất đi hai triệu thì còn năm triệu, mua chiếc xe còn chưa đủ sao?
Lưu Xuyên rõ ràng là mưu đồ đã lâu, hắn chậm rãi nói, sau này chuyện tài vụ của Ngao viên sẽ do Trang Duệ nắm, không có hắn đồng ý thì khó thể động vào tiền.
- Năm triệu mua xe, sau này chó Ngao không ăn uống sao? Tôi thuê người không phát lương sao? Cậu cũng biết trước khi chó Ngao con đợt đầu được sinh ra, chúng ta căn bản không có lợi nhuận.
Trang Duệ lắc đầu, nếu tài chính dồn vào một chiếc Hummer thì tuyệt đối không được.
Tống Quân thấy tâm tư của Lưu Xuyên, hắn mở miệng hỏi:
- Thế nào? Không nỡ sao? Tiểu tử cậu cứ yên tâm, tôi cũng là người yêu chó, sẽ không để cho tiểu tử kia chịu uất ức.
Lưu Xuyên gãi đầu xấu hổ nói:
- Anh Tống, tôi đã làm qua thủ tục, cũng làm giấy chứng nhận nuôi chó, đang còn để trên xe chưa lấy xuống, nói thật ra cũng có chút không nỡ.
Lưu Xuyên đã buôn bán thú cưng được bốn năm năm, đã rất thông thạo đường đi nước bước, sau khi trở lại Bành Thành thì hắn nhanh chóng chụp ảnh hai con chó Ngao, tìm người quen để làm giấy chứng nhận nuôi chó. Theo lý thì tư nhân không thể nuôi chó loại lớn, nhưng Lưu Xuyên lại cho mấy con chó này vào một đơn vị trên danh nghĩa, nếu đổi lại là Tống Quân cũng chưa chắc làm nhanh như vậy.
- Được rồi, tiểu tử cậu cũng đừng lắm lời với tôi, ngày hôm qua tôi đã đưa tiền vào tài khoản của cậu, cậu tự mình đi mà xem, đừng nói những lời vô dụng kia. Cậu nói rõ cho tôi biết làm sao để tiểu tử kia nhận chủ, đừng đến lúc đó nó không quen lại chạy mất.
Tống Quân thấy có Chu Thụy ở đây, cũng không nói rõ chuyện tiền nong, mà hỏi chuyện nuôi nấng chó Ngao. Đây là con chó mua về với giá vài triệu, sau này về chạy Hummer chở nó ra ngoài, chắc chắn sẽ rất có mặt mũi.
Lưu Xuyên nghe vậy thì nói:
- Anh Tống, anh đưa về cho nó nhịn đói một ngày, đừng nên để vượt quá một ngày, sau đó anh cho nó ăn cháo À, những thứ này tôi đã chuẩn bị tốt cho anh, có trên chiếc Hummer, đủ cho nó ăn một tháng, sau này anh nên thường mang nó ra ngoài chơi, đợi đến khi nó quen mùi anh sẽ coi anh là chủ nhân, còn chuyện huấn luyện thế nào, đợi nó lớn hơn một chút, tôi sẽ đến giúp anh huấn luyện.
- Đúng rồi, anh Tống, nhớ kỹ một chút, trong vòng hai tháng không được cho nó ăn thịt, nếu không nó sẽ chẳng tiêu hóa được, sẽ dễ tiêu chảy.
Tống Quân nghe mà liên tục gật đầu, hắn biết rõ hầu hạ một con Ngao cũng không đơn giản như một đứa trẻ, nhưng khi thấy Tiểu Bạch Sư dưới chân Trang Duệ thì hắn lại trợn tròn mắt.
- Này, Đại Xuyên, con Tuyết Ngao của Trang Duệ không phải cũng như hai con Ngao này sao? Vì thế nào nó lại ăn thịt được?
Lưu Xuyên còn chưa trả lời thì Trang Duệ đã xé nát miếng thịt bò trong tay ném cho Tiểu Bạch Sư rồi cười hì hì nói:
- Anh Tống, nếu là như vậy thì Tiểu Bạch Sư cũng có giá vài chục triệu, anh cũng đừng tích cực quá, chờ Tiểu Bạch Sư của tôi lớn lên, khi có con sẽ nhường cho anh một con.
Thật ra hai con Ngao của Lưu Xuyên cũng được Trang Duệ dùng linh khí chải chuốt một lần, tuy không bằng Tiểu Bạch Sư nhưng nếu xé thịt ăn với cháo cũng không có vấn đề, chẳng qua Lưu Xuyên không biết mà thôi. Hơn nữa lần trước khi cho ăn thịt thì hai con Ngao tiêu chảy một ngày, điều này làm cho Lưu Xuyên sợ mất mật.
- Hừ, con Ngao của tôi cũng không tồi, lớn lên không biết ai lợi hại hơn nhé. Đại Xuyên, sau này tôi nếu không có mặt ở Bành Thành, hoặc không tiện đưa nó theo, cậu sẽ nuôi dùm nhé?
Tống Quân nhìn về phía con chó Ngao lông vàng mà ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, con chó Ngao lông vàng đầu sư tử của hắn thật sự không tệ, nó vốn có trộn lẫn ít lông đen nhưng bây giờ đã là màu vàng, có vài phần phong thái Ngao vương.
- Hì, anh Tống, sau này chúng tôi sẽ làm một Ngao viên, đang phát sầu vì thiếu Ngao đây này.
Lưu Xuyên tùy ý nói.
- Ngao viên? Hai cậu đang nghĩ gì vậy, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể chơi được, các cậu đã nghĩ kỹ chưa?
Tống Quân nghe vậy thì thật sự kinh hãi, trong nước có không ít Ngao viên nhưng phía sau đều có những người có tư kim khổng lồ chèo chống, có chút quy mô đã phải đầu tư vài chục triệu. Lúc này hai người Lưu Xuyên muốn kinh doanh theo hướng này, tất nhiên sẽ làm Tống Quân bất ngờ.
- Không phải chỉ là chúng tôi, còn có anh Chu, nhưng tôi chỉ xuất tiền, sẽ ném số tiền hơn ba triệu bán bản thảo vào mà không đảm nhiệm chức vụ nào. Chuyện khác tôi mặc kệ, nhưng anh Tống, đợi đến khi Ngao viên được xây dựng, anh sẽ mang vài người bạn đến chơi chứ?
Trang Duệ cẩn thận lọc xương cá rồi ném cho Tiểu Bạch Sư, sau đó hắn nói với Tống Quân, lời nói tuy gạt mình sang một bên nhưng lại muốn ông chủ lớn là Tống Quân giới thiệu khách hàng.
Tống Quân ngây người ra một lúc, sau đó nhớ Trang Duệ có vài triệu tiền bán bản thảo Vương Sĩ Trinh, bây giờ đầu tư hết vào Ngao viên, xem ra bọn họ cũng có quyết tâm không nhỏ.
- Được, không có vấn đề, các cậu chỉ cần xây dựng Ngao viên, có thể tạo ra những giống tốt không thua những con Ngao kia, có thể lấy ra giấy chứng nhận huyết thống, như vậy chuyện khách hàng cứ giao cho tôi.
Tống Quân nói lời này cũng không phải khoác lác, hắn kết bạn đều là kẻ phú quý, chỉ cần hắn đưa con Ngao của mình đi vào nơi săn bắn nào đó, như vậy sau này không cần nhiều lời, đám bạn bè sẽ chủ động muốn biết về lai lịch con Ngao Tây Tạng lông vàng của mình.
Còn giấy chứng nhận huyết thống theo lời của Tống Quân giống như hộ khẩu của chó và mèo, nó sẽ để cho chủ ghi lại ưu khuyết điểm tổ tiên và huyết thôngs, như vậy cũng làm căn cứ tốt cho việc phối giống.
Giấy chứng nhận huyết thống sẽ bao hàm những nội dung sau: Tên chó, giống, giới tính, ngày sinh, màu lông, đặc thù, cha và mẹ, giới thiệu trực quan huyết thống bốn đời, số đăng ký, bản ghi chép đầy đủ, bản ghi chép trận chiến. Giấy chứng nhận này như giấy chứng minh của chó, nó phán quyết tương lai của con chó.
Nhưng lúc này trong nước còn chưa có cơ cấu như vậy, chuyện thành lập giấy chứng nhận cho chó là rất thiếu, hơn nữa không có ai trong nước hoặc tổ chức nào có cơ cấu và quyền uy để giám định huyết thống Ngao Tây Tạng.
Những Ngao viên trong nước chỉ là những tồn tại theo kiểu câu lạc bộ, bọn họ đều tự cho ra những giấy chứng nhận của riêng mình. Nhưng cũng có một biện pháp, đó là tổ chức chó Ngao Tây Tạng trong nước sẽ tiến hành thi đấu, con Ngao chiến thắng sẽ nổi tiếng, Ngao viên tương ứng sẽ có danh tiếng, huyết thống của nó cũng được nhận định, sẽ được đa số ủng hộ.
Lưu Xuyên và Trang Duệ lần này đã sớm có quyết định, bọn họ muốn Chu Thụy đưa Nhân Thanh Thố Mỗ và Ngao vương đến để chông đỡ thể diện cho Ngao viên. Hơn nữa Lưu Xuyên nghe nói tháng sáu năm nay ở Sơn Tây sẽ tổ chức một đại hội chó Ngao Tây Tạng quốc tế, đến lúc đó chỉ có thể trông đợi Ngao vương lông vàng tìm thanh danh cho Ngao viên mà thôi.
Vì vậy Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng không sợ huyết thống Ngao của mình không tinh khiết, hoặc danh tiếng không cao.
Bây giờ có lời này của Tống Quân, hai người bọn họ xem như đã bỏ đi một nửa gánh nặng, nguồn cung do Nhân Thanh Thố Mỗ giải quyết, khách hàng nhờ vào Tống Quân, nếu như vậy sẽ chẳng sợ không có người mua. Vô tình ai cũng có tâm tình tốt, bọn họ liên tục nâng ly mời rượu, cũng nói về chuyện chiến đấu trên thảo nguyên, Tống Quân nghe mà thấy rất sảng khoái.
Khi thấy Tống Quân vui vẻ thì Lưu Xuyên cả gan báo chuyện tấm thảm trong xe hư hỏng, đổ hết trách nhiệm lên đám Ngao con, dù sao thì đám chó kia cũng không thể phản bác, vì thế không có ai đối chứng cả.
Tống Quân cũng không quá quan tâm, đối với hắn thì những vật phẩm xa xỉ và đồ cổ là khác nhau, mua về là để sử dụng, nếu không dùng thì chẳng khác nào mất của. Hư hại thì hư hại, đây cũng là khác biệt giữa hắn và nhóm Trang Duệ, nếu là hai người bọn họ sẽ đau lòng vài ngày, mà điều này cũng liên quan đến thân phận và địa vị của chủ nhân.
- Mộc Đầu, cậu thấy chúng ta có nên mua xe Hummer không? Nếu có sẽ rất thuận tiện cho anh Chu đi thảo nguyên.
Sau khi cơm nước xong thì Lưu Xuyên lái xe đưa Tống Quân về biệt thự, sau đó lái chiếc xe của mình đưa Trang Duệ và Chu Thụy đi nghỉ ngơi.
- Mua xe Hummer, chúng ta có tiền đâu? Chẳng lẽ không làm Ngao viên?
Trang Duệ cũng không phản đối mua xe, vì chiếc xe này ngồi ba người và hai con Ngao cũng thật sự chen chúc, nếu chạy chiếc xe này của Lưu Xuyên đi đường dài là không thuận tiện, nhưng mua xe Hummer thì quá khoa trương, bọn họ cũng không đủ tiền.
- Mộc Đầu, đừng nóng vội, tôi tính rồi, hai mươi mẫu đất nếu dựa theo giá cả nông nghiệp thì tiền thuê một năm là mười hai ngàn, hai mươi năm chính là hai trăm bốn chục ngàn.
- Còn chuyện xây dựng Ngao viên cũng không hao tốn nhiều tiền, chỉ cần một tòa nhà ba tầng cho công nhân viên ở, còn có ổ chó, tường rào, sắp xếp chỗ huấn luyện, tôi tìm một nhóm thi công, đảm bảo chỉ có giá hai triệu.
- Đúng rồi, còn bức tượng tử đàn của cậu, hôm qua tôi đã đưa cho Lữ lão gia tử nhìn qua, ông ấy tình nguyện mua với giá bảy trăm ngàn, tôi cũng đã đồng ý. Như vậy chúng ta có tổng cộng bảy triệu một trăm ngàn tiền mặt, mất đi hai triệu thì còn năm triệu, mua chiếc xe còn chưa đủ sao?
Lưu Xuyên rõ ràng là mưu đồ đã lâu, hắn chậm rãi nói, sau này chuyện tài vụ của Ngao viên sẽ do Trang Duệ nắm, không có hắn đồng ý thì khó thể động vào tiền.
- Năm triệu mua xe, sau này chó Ngao không ăn uống sao? Tôi thuê người không phát lương sao? Cậu cũng biết trước khi chó Ngao con đợt đầu được sinh ra, chúng ta căn bản không có lợi nhuận.
Trang Duệ lắc đầu, nếu tài chính dồn vào một chiếc Hummer thì tuyệt đối không được.