• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoàng kim đồng (2 Viewers)

  • Chương 92

- Khụ, khụ, này Mộc Đầu, chúng ta không mua Hummer như của anh Tống, loại Hummer H6 có sáu bánh ít nhất cũng có giá hai triệu, sau đó tiền tân trang còn đắt hơn, thật sự không chơi nổi. Nhưng tôi đã điều tra qua, loại H3 chỉ cần bảy trăm ngàn, tính năng việt dã còn mạnh hơn cả H6, ít nhất chạy trên tuyến đường đến Tây Tạng cũng không có vấn đề.
Nghe Lưu Xuyên nói như vậy thì Trang Duệ mới biết mình nghĩ lầm, bảy trăm ngàn thì có thể suy xét được, dù sao thì sau khi xây dựng Ngao viên mà thiếu chiếc xe cũng không tiện, chỉ sợ một chiếc cũng không đủ.
- À, nếu giá cả như vậy thì chúng ta mua, ngài mai cậu đi mở một tài khoản tư nhân, tôi sẽ chuyển ba triệu qua, đợi đến khi Ngao viên có giấy phép thì chúng ta sẽ chính quy hóa tài vụ, nhưng nếu xe này để cho anh Chu chạy thì thật sự là chịu tội.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, giấy phép mở Ngao viên cũng không quá khó, nhưng mục tiêu của hắn cũng không phải đặt trên một cái Ngao viên, hắn muốn làm thành một công ty có sản nghiệp là chó Ngao Tây Tạng, lại còn chính quy hóa.
Lưu Xuyên nghe thấy Trang Duệ đồng ý thì hưng phấn thiếu chút nữa chạy xe ra ven đường phòng hộ, hắn vui vẻ nói:
- Tôi đã liên hệ rồi, một tuần lễ sau có thể đến Nam Kinh lấy xe, đến lúc đó vừa kịp thời gian cho anh Chu đi Tây Tạng.
- Lấy xe cũng mất một tuần? Đến lúc đó chạy thêm một chút đưa tôi đến Trung Hải cũng được.
Trang Duệ chỉ còn được nghỉ hơn một tuần nữa, hắn mang theo Tiểu Bạch Sư cũng không thể ngồi xe lửa, vừa vặn cho Lưu Xuyên làm tài xế. Hắn đã liên hệ với đại ca Dương bên phía Trung Hải, để đối phương giúp mình thuê một gian phòng tốt hơn ở gần Điển Đương Hành, tiền thuê mắc một chút cũng không là vấn đề. Đại ca Dương vài ngày qua đang bận rộn giúp hắn, đồng thời chuyện giấy kiểm dịch của Tiểu Bạch Sư cũng giao cho người này.
Nhưng Trang Duệ thật sự nghi ngờ động cơ của Lưu Xuyên, vì lúc này Lôi Lôi đang ở Nam Kinh. Khi nghĩ đến lôi lôi thì hắn lại đau đầu, chính mình đã đồng ý sẽ có lễ vật cho Tần Huyên Băng, lúc này còn chưa suy nghĩ ra, lại không thể hỏi Lưu Xuyên, nếu không thì tên miệng rộng kia sẽ làm rùm beng đến tai Tần Huyên Băng ngay ngày mai.
Trang Duệ và Chu Thụy thật ra là hàng xóm lầu trên lầu dưới, vì vậy mà Lưu Xuyên đưa hai người về cùng, vì ngày mai Lưu Xuyên còn bận việc nên lái xe về ngay. Trang Duệ đưa Chu Thụy đi đến siêu thị mua những vật dụng thường ngày, trong phòng của Lưu Xuyên ở đây cũng có tivi tủ lạnh, vì vậy sau khi đưa Chu Thụy lên lầu thì Trang Duệ cũng xuống nhà mình.
Trang Mẫu lúc này không có ở nhà, có lẽ đang đi tập thể dục cùng nhóm những bà lão ở quảng trường. Từ sau khi hết đau lưng thì bà đều là gió mặc gió mưa mặc mưa, đám chị em cũng rất hâm mộ, xem như có một đứa con có hiếu.
- Cậu...Cậu, mở cửa nhanh.
Trang Duệ đang ngồi an tĩnh, đang nghĩ xem nên cho Tần Huyên Băng lễ vật gì thì cửa ra vào chợt truyền đến tiếng hô non nớt.
Mở cửa ra thì thấy cả nhà chị gái đều đến, khoảng thời gian qua Trang Duệ đi Tây Tạng, cả nhà chị gái đã lắp đặt những thiết bị đơn giản ở phòng bên rồi dời qua, điều này làm cho Tiểu Niếp Niếp cực kỳ vui sướng. Trước tiên là có phòng của riêng mình, còn có thể nhìn thấy ông cậu mình yêu mến, vì thế mà những ngày qua nếu gây chuyện đều chạy đến đây tị nạn.
- Chị, anh rể, thế nào? Chưa quen sao?
Vài ngày qua Trang Duệ về nhà đều chạy ngược chạy xuôi, dù là ở cùng một chỗ nhưng còn chưa mấy lần cùng mọi người trò chuyện, nhưng dù sao thì bây giờ cuộc sống cũng rất phong phú, hắn không còn buồn bực ngồi nhà đọc sách nữa.
- Khá tốt, chúng tôi đã chuyển đến, nhưng Tiểu Niếp Niếp sắp đi nhà trẻ, cần tìm một nhà ở gần đây. Đúng rồi, Tiểu Duệ, những ngày qua cậu chạy ra ngoài cả ngày, tôi đã nói với anh rể làm vài món ngon, xem như chiêu đãi cảm ơn cậu.
Trang Mẫn nhìn cô cn gái đang lăn lộn với Tiểu Bạch Sư ở dưới đất mà lộ ra nụ cười ấm áp, những năm qua ở cùng bố mẹ anh em chồng rất chen chúc, thật sự không mấy dễ chịu.
Tiểu Bạch Sư bây giờ có chút xa lạ với vợ chồng Trang Mẫn, nhưng đối với Niếp Niếp thì không có biện pháp nào, vì Niếp Niếp đến đây đều ôm cổ nó không buông. Nó rất có linh tính, có thể cảm giác được cô gái nhỏ này không có ác ý, hơn nữa còn có mệnh lệnh của Trang Duệ, chỉ có thể kéo Tiểu Niếp Niếp đi dạo khắp phòng mà thôi.
Nếu lần trước Trang Duệ không thấy Tiểu Bạch Sư bổ nhào cắn Lưu Xuyên, hắn cũng không cảm giác được tiểu tử này lớn quá nhanh nhưng lại không giống Ngao Tây Tạng. Vì trên người nó không có khí tức bạo ngược của Ngao, bộ lông trắng dài làm nó có thêm vài phần đáng yêu. Vừa rồi hắn đưa nó đi siêu thị được rất nhiều người chỉ trỏ bình luận, nhưng nó cũng không nổi giận, chỉ có chút kiêu ngạo và khinh thường.
- Chị, chị nói thế nào vậy, giữa chúng ta còn phải nói lời cảm tạ sao? Đừng nói là những năm qua tất cả các việc trong nhà đều do chị và anh lo liệu, chỉ dựa vào quan hệ chị em, em mua cho chị một gian phòng cũng không có vấn đề gì. Được rồi, không nói đến những thứ kia nữa, em có mang về chút thuốc của người Tạng, anh rể mang về dùng cho các bác ở nhà, hiệu quả cũng không tệ.
Trang Duệ bị lời nói của chị gái làm cho dở khóc dở cười, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng.
Điều này làm cho Trang Duệ có chút không thoải mái, chị em chỉ hơn kém nhau hai tuổi, từ nhỏ đến lớn trong nhà có gì ngon thì chị đều nhường hắn, mua quần áo mới cho hắn, hắn cảm thấy chút chuyện mình làm thật sự không đáng vào đâu. Đây cũng không phải là ý nghĩ của hắn lúc có tiền, dù không có tiền hắn cũng sẽ dặt tình thân trước tiền tài.
Trang Duệ đi vào phòng mình, hắn lấy ra vài chai thuốc của người Tây Tạng, đây đều là những loại thuốc mua trong quán chính quy, có lẽ không phải hàng giả, trước nay hắn rất có hiếu với các bậc trưởng bối.
- Đúng rồi, chị, em còn một việc cần hỏi, tặng quà cho cô gái thì nên chọn món gì?
Trang Duệ đưa thuốc cho anh rể, sau đó hỏi Trang Mẫn. Mọi người đều là người nhà, hắn cũng không xấu hổ mà trực tiếp đưa vấn đề phức tạp ra hỏi chị gái.
- Ủa, Tiểu Duệ, cậu có bạn gái rồi à? Chị có biết không? Cô gái kia có tình cảm với cậu không?
Trang Mẫn không trả lời vấn đề của Trang Duệ, nàng mở miệng hỏi.
Trang Duệ không chịu được, hắn mở miệng nói:
- Được rồi, được rồi, em chỉ hỏi thăm nên tặng lễ vật gì, vấn đề của chị còn nhiều hơn của em nữa đấy.
- À, chị phải xem cô gái kia có tình cảm với em hay không, nếu không thì chị sao biết tặng thứ gì?
Trang Mẫn dùng giọng hùng hồn đáp lời.
- Xem như có cảm tình, cô gái kia có xuất thân rất tốt, cũng rất đẹp...
Trang Duệ ấp úng nói.
- Cậu, là cô gái lần trước đến nhà chúng ta sao? Chậc chậc, không ngờ Mộc Đầu cũng có lúc thông suốt, rất tốt, đợi mẹ quay vê thì chị sẽ báo tin vui.
Ngoại hiệu Mộc Đầu của Trang Duệ cũng không phải từ ngữ chuyên dụng của Lưu Xuyên, từ nhỏ hắn là một người sống nội tâm, bề ngoài có vẻ chất phác.
- Nếu như là cô gái lần trước, cũng đừng tặng lễ vật gì đắt tiền, vì quà tặng sẽ biểu đạt tâm ý của cậu. Cậu nghĩ lại xem cô ấy thích thứ gì?
Trang Mẫn thấy em trai bị trêu chọc mà đỏ mặt thì vội vàng nói ra ý của mình, nhưng Trang Duệ nghe xong thì lại càng bối rối.
Tần Huyên Băng là người thích cưỡi ngựa, nhưng giá ngựa tốt còn mắc hơn cả chó Ngao Tây Tạng, có tiền cũng không mua được, chính mình muốn tặng nàng cũng khó. Nàng là nhà thiết kế châu báu, có lẽ cũng rất thích những thứ như kim cương, nhưng ý nghĩa của nó lại quá tầm thường, chính mình tặng mà người ta không muốn nhận cũng khó.
- Không nhắc đến vấn đề này nữa, chị, cuối tuần này em sẽ về Trung Hải đi làm, mọi người dùng cơm cứ ăn chung cho vui. Em sẽ đưa thêm cho chị chút tiền, để chị mua thêm vài món có chất, bình thường mẹ không nỡ dùng tiền, còn chị cũng đừng như vậy.
Trang Duệ gác lại chuyện liên quan đến Tần Huyên Băng, dù sao thì xe lên núi sẽ có đường, hắn cũng không đến mức bị một lễ vật làm cho sầu khổ chết người.
- Đừng, Tiểu Duệ, cậu cứ yên tâm về mẹ ở đây, tiền cơm chị cũng không thiếu, nhất định sẽ chăm sóc tốt. Cậu ra ngoài cần dùng tiền, chính mình mang theo trên người đi.
Trang Mẫn liên tục khoát tay, nàng cũng không biết Trang Duệ bán bản thảo được vài triệu, thậm chí có biết rõ cũng không muốn lấy tiền của em mình.
Trang Duệ cùng không trả lời, hắn quay lại phòng mình lấy ra ba trăm ngàn, trước đó hắn chưa đi gửi lại ngân hàng, hắn lấy ra một trăm ngàn đưa cho Trang Mẫn.
- Chị cầm lấy đi, sau này nếu có gì thì cứ sử dụng, em bây giờ xem như là kẻ có tiền, chị thấy Tiểu Bạch Sư của em không, có người trả em bốn chục triệu mà còn chưa bán đấy.
Trang Duệ nói làm cho anh rể và chị gái há hốc miệng, bọn họ biết rõ trước nay Trang Duệ chưa từng nói dối, vì thế ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bạch Sư đang chơi đùa với con gái của mình không khỏi có chút biến đổi.
Từ sau khi Trang Duệ từ Trung Hải quay về thì biến hóa rất lớn, nhưng Trang Mẫn cũng không ngờ hắn bây giờ là một phú ông tiền triệu, phải nói là tổng tài sản tiền triệu. Nhưng chấn động này quá lớn, mãi đến khi bọn họ quay về gian phòng cách vách vẫn cảm thấy chóng mặt.
Trang Duệ tiễn chân cả nhà chị gái rồi nằm trên giường mình, khoảng thời gian qua nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng cảm thấy rối loạn. Bây giờ hắn muốn tĩnh lặng suy xét lại, cũng định vị cho tương lai của mình.
Tiểu Bạch Sư lại tràn đầy tinh lực, khi thấy Trang Duệ không chú ý đến mình thì chui vào gầm giường loay hoay qua lại, sau đó lại là những âm thanh ầm ầm làm Trang Duệ có chút bực bội.
- Tiểu Duệ, cậu làm gì trên lầu vậy, muốn làm phản sao?
Ngoài của sổ truyền đến tiếng la của bác Vương dưới lầu, bọn họ ở cùng nhau một khu nhà đã vài chục năm, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, lại là những người nhìn Trang Duệ lớn lên từ nhỏ, vì vậy mà nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ.
- Bạch Sư, đi ra, đừng đùa nữa.
Trang Duệ thét xuống gầm giường, Tiểu Bạch Sư nghe được âm thanh của Trang Duệ thì lập tức hưng phấn chui từ dưới gầm giường ra ngoài, nhưng hai chân trước vẫn còn đẩy theo một hòn đá, tảng đá va chạm vào sàn nhà phát ra những âm thanh rầm rầm.
Trang Duệ biết bác Vương dưới lầu nghe được âm thanh này, chỉ là tiếng đá lăn mà thôi, nhưng có vật gì rơi trên lầu thì phía dưới lại nghe rất lớn.
- Đừng đùa nữa, đi tắm thôi.
Trang Duệ cướp lấy tảng đá, hắn thuận tay mở cửa sổ rồi hô lên với bên dưới:
- Bác Vương, cháu xin lỗi, tiểu tử kia nghịch ngợm, cháu sẽ dạy bảo nó. Đã lâu rồi không được ăn sủi cảo của bác, ngày mai cháu sẽ xuống ăn chực một bữa cơm mới được.
Bác Vương biết cả nhà Trang Mẫn đều đã dời qua, còn tưởng rằng Tiểu Niếp Niếp nghịch ngợm, vì vậy vội nói:
- Đừng...Đừng, Tiểu Duệ, con nít nghịch ngợm nói một lời là được, ngày mai tôi sẽ làm vằn thắn, cậu cứ xuống ăn.
Trang Duệ cũng không giải thích, hắn đồng ý và đóng cửa sổ lại. Hắn cầm tảng đá đen sì trong tay, trên mặt đá đã đầy tro bụi, hắn đặt xuống đất rồi chuẩn bị đi rửa tay.
Trang Duệ vừa xoay người thì Tiểu Bạch Sư lại tiếp tục nghịch, vì vậy hắn cướp lấy tảng đá đặt lên bàn. Hắn nhớ tảng đá này được mình lấy ra từ rương của ông nội, hình như có bốn năm cục như vậy, tất cả đều được hắn ném xuống dưới gầm giường, vì đề phòng tiểu tử kia gây chuyện nên hắn cúi người xuống định lấy những tảng đá kia ra, ngày mai sẽ vứt đi.
Dưới giường quá tối, nhưng khi Trang Duệ phóng linh khí trong mắt ra, tất cả trở nên sáng tỏ.
- Ủa, đây là thứ gì? Này, đau chết mất.
Trang Duệ sử dụng linh khí thì chợt phát hiện dưới gầm giường có hai chỗ phát ra những luồng sáng xanh sâu kín giống như mắt sói, điều này làm cho hắn bị dọa, hắn cuống quýt ngẩng đầu lên và đụng ngay vào thành giường. Hắn đau đến mức há hốc miệng, hắn bò ra ngoài, Tiểu Bạch Sư chợt nhào lên dùng đầu lưỡi liếm láp mặt hắn.
Có lẽ không phải là Tiểu Bạch Sư giở trò quỷ, Trang Duệ biết rất rõ chỗ phát ra hai luống sáng xanh cách xa nhau cả mét, không thể nào là hai mắt của Tiểu Bạch Sư. Hắn vuốt vuốt đầu đau nhức, sau đó đẩy Tiểu Bạch Sư ra, lại đi ra ngoài phòng tìm đèn pin.
- Quái lạ, ngoài những tảng đá nát kia thì có gì khác đâu?
Trang Duệ cầm đèn pin soi một lúc lâu, hắn phát hiện chỉ có những tảng đá mà vài ngày trước mình ném vào, không còn gì khác.
- Tiểu Duệ, con làm gì vậy? Dưới giường có bảo bối gì sao? Đứa nhỏ này, mau đi ra, coi chừng bẩn hết người.
Trang Duệ chuẩn bị lấy vài tảng đá ra thì đúng lúc Trang Mẫu quay về, sau khi nghe động tĩnh trong phòng hắn thì đẩy cửa đi vào, vừa đúng lúc thấy hắn đang bò dưới gầm giường.
- Mẹ, mẹ về rồi à, con không sao, dưới giường có vài tảng đá, Tiểu Bạch Sư nghịch phát ra tiếng ồn làm bác Vương dưới lầu mắng lên.
Trang Duệ nói một câu với Trang Mẫu, sau đó dùng đèn pin chiếu sáng để lấy bốn tảng đá dưới gầm giường ra đặt trên mặt bàn.
- Đứa nhỏ này đúng là, không có gì tự dưng lại ném đá xuống dưới gầm giường, ngày mai ném hết đi, lát nữa cởi quần áo bỏ vào máy giặt.
Trang Duệ không dám đáp lời, tuy mẹ không lải nhải như Lưu Mẫu nhưng khi làm giáo viên vẫn rất có bộ dáng. Quả nhiên khi không thấy Trang Duệ tranh luận thì bà đi ra ngoài.
Sau khi thấy mẹ đi ra thì Trang Duệ lại nằm sấp xuống dưới gầm giường, hắn phóng ra linh khí nhìn lại một lượt, lần này không thấy hai điểm sáng xanh vừa rồi. Hán đứng lên đi đến bên cạnh bàn đặt năm khối đá như nắm tay, trong lòng thầm nghi ngờ, chẳng lẽ hào quang phát ra từ những tảng đá này?
Rốt cuộc có phải hay không thì nhìn qua sẽ biết ngay, Trang Duệ cũng lười suy nghĩ, hắn giương mắt nhìn những tảng đá đặt trên bàn.
- Ủa, đây là thứ gì?
Hai hòn đá đầu tiên có kết cấu bình thường, đến khi Trang Duệ nhìn tảng đá thứ ba thì một vầng hào quang màu xanh thông qua sự truyền tống của linh khí xuất hiện trong mắt hắn.
Trang Duệ chợt tỉnh táo tinh thần, cũng không quan tâm hòn đá kia đầy tro bụi, hắn dùng hai tay nâng lên trước mặt, cũng không tiếp tục sử dụng linh khí, lần này hắn nhìn bằng mắt thường.
Tảng đá này có hơi nặng, chỉ sợ phải là hai ba cân, mặt ngoài đen sì, đặt trong lòng bàn tay thấy lạnh như băng. Hơn nữa vẻ bề ngoài của tảng đá không được bằng phẳng, trên mặt có nhiều hoa văn nhỏ, còn có vân đen nhìn qua như giun bò, cực kỳ xấu xí.
- Chẳng lẽ trong này có ngọc? Nhưng ngọc đều có màu trắng chứ?
Những hiểu biết của Trang Duệ về ngọc thạch chỉ dừng lại ở màu trắng mà thôi, lúc này hắn không biết trên thế giới này có một loại ngọc gọi là Phỉ Thúy bảo thạch, giá trị cũng không dưới Mỹ Ngọc.
Trang Duệ. chậm rãi rót linh khí vào trong viên đá, ba bốn centimet bên ngoài đều giống như những gì mắt thường hắn nhìn thấy, nhưng khi hắn nhìn sâu vào bên trong, một vòng sáng màu xanh động lòng người chợt đập vào mắt.
Trang Duệ đến bây giờ còn chưa từng được thấy một màu sắc thuần khiết như vậy, chính giữa tảng đá có một bộ vị như quả trứng gà lóe ra hào quang màu xanh, hơn nữa phân bố cực đều, mà hắn cũng cảm giác được có sự tồn tại của linh khí trong luồng sáng xanh đó. Nhưng linh khí của luồng sáng kia khác với linh khí của đồ cổ, Trang Duệ cảm thấy linh khí của đồ cổ khá nặng nề, bây giờ hắn cảm thấy luồng linh khí kia nhẹ nhàng phiêu dật, màu sắc cũng là màu xanh.
Trang Duệ thử hấp thu và phát hiện luồng linh khí này tuy khác biệt với linh khí của đồ cổ nhưng cũng không thể nào dung hợp với linh khí trong mắt mình, đến lúc này thì Trang Duệ mới xem như hết hy vọng, xem ra sau này không thể nào tiếp tục hấp thụ linh khí được rồi.
Thứ này không phải là Phỉ Thúy đấy chứ? Vô tình Trang Duệ thu hồi ánh mắt, trong đầu chợt lóe lên một từ, điều này cũng không trách được hắn, dù trước đó hắn công tác ở Điển Đương Hành nhưng chỉ là làm tài vụ, bình thường ít tiếp xúc với các vật phẩm xa xỉ. Tất nhiên hắn đã từng nghe nói qua về phỉ thúy, cũng tận mắt được thấy, nhưng hắn không biết Phỉ Thúy có thể nằm trong một viên đá nhìn có vẻ cực kỳ không thu hút kia.
Không chỉ là Trang Duệ, trên đời này đa số mọi người đều không phân biệt được sự khác biệt giữa ngọc thạch bình thường và Phỉ Thúy, khi nhìn qua thì đầu óc sẽ cảm thấy mơ hồ, đừng nói đến cái gì là Nguyên Thạch, Băng Thạch, Ngọc Lục Bảo. Dù đặt một hòn đá như vậy trước mắt một bô lão chuyên sưu tầm bảo thạch trong nước, sợ rằng sẽ bị cho rằng đó là rác rưởi và vứt đi.
Trang Duệ biết rõ Phỉ Thúy rất quý, nhưng ấn tượng của hắn chỉ là những vật trang sức bằng Phỉ Thúy ở quầy hàng vỉa hè hoặc trong cửa hàng, chỉ vài chục đồng một cái. Nhưng Phỉ Thủy trong tảng đá trước mắt thì thật sự làm cho Trang Duệ khó thể nào xác định được, dù sao hắn cũng chưa từng nhìn qua nhiều Phỉ Thúy, cũng không biết linh khí chứa trong Phỉ Thúy này là ít hay nhiều, nhưng màu sắc của nó thật sự động lòng người. Hắn vô thức cảm thấy Phỉ Thúy trong viên đá kia thật sự đáng giá.
Hơn nữa tảng đá kia chính là thứ mà vừa rồi Tiểu Bạch Sư chơi đùa, Trang Duệ dùng ánh mắt quái dị nhìn Tiểu Bạch Sư ở bên cạnh mình:
- Chẳng lẽ tiểu tử này cũng thấy thứ gì đó ở bên trong?
Trang Duệ lắc đầu và vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu, hắn cầm lấy hai tảng đá còn lại và quan sát một phen, sau đó phát hiện bên trong một tảng đá trong số đó cũng có ánh sáng xanh, chính là có sự tồn tại của Phỉ Thúy. Nhưng nếu so sánh với viên Phỉ Thúy hình quả trứng gà vừa rồi thì chỉ nhỏ như ngón út mà thôi, đồng thời nhan sắc cũng hơi thuần túy.
- Ông sao lại có những thứ này?
Trang Duệ thật sự khó hiểu, không thể nói hắn tri thức bần cùng, vì những năm xưa gia cảnh nhà hắn cũng không giàu có, dù là hắn cũng không biết nơi nào sản sinh ra Phỉ Thúy, nhưng ông nội của hắn từng đến khảo sát địa chất ở Myanmar.
- Mẹ, mẹ có biết những tảng đá mà ông nội để lại có xuất xứ từ đâu không?
Trang Duệ thật sự không thể nào hiểu nổi, hắn mở cửa phòng hỏi Trang Mẫu đang xem tivi.
- À, con không nói thì mẹ đã quên, hình như mẹ có nghe cha con nói qua, những tảng đá kia được ông nội con đưa từ Myanmar về. Ông của con cả đời làm công tác địa chất, có lẽ là dùng nó để nghiên cứu. Đúng rồi, nếu nó là thứ ông để lại thì đừng ném đi, đặt vào trong rương đi, cũng đừng để cho tiểu tử này phá phách.
Tiểu Bạch Sư rõ ràng hiểu trong nhà này ai là người đứng đầu, vì vậy vừa ra khỏi phòng của Trang Duệ thì thân mật cọ xát lên người Trang Mẫu, thật sự khá đáng yêu.
- Làm sao để lấy những thứ kia ra?
Trang Duệ sau khi tìm được đáp án thì đi vào phòng và lại đau đầu, thứ kia đều bị đá bao trùm, muốn lấy ra cho hoàn hảo cũng không dễ dàng gì.
- Mẹ, con đi mua gói thuốc rồi về ngay.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi chạy vào phòng tìm một cái búa, bỏ vào trong áo khoác, lại cầm một tảng đá trong tay đi ra ngoài.
- Đứa nhỏ này hình như càng lúc càng hút nhiều thuốc, Tiểu Duệ, hút ít lại mội chút.
Sau lưng vang lên âm thanh của Trang Mẫu.
Trang Duệ khoát tay áo và nhanh chóng xuống lầu, thời tiết tháng ba vẫn còn lạnh, lúc này mới chín giờ nhưng bên ngoài khu dân cư đã không còn ai. Hắn nhanh chóng đi đến một chiếc bàn đá mà các ông cụ trong khu hay dùng để chơi mạt chược.
Sau khi đánh giá một chút, hắn đặt tảng đá trong tay vào một khe của hai khối đá lớn, sau đó vung búa đập mạnh xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom