-
Chương 153
Khi Như Thương nói ra một câu cuối cùng, thì ánh mắt tự nhiên dần dần nguội lạnh.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra một tia độc ác, trong nháy mắt cảm thấy hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Quỷ Đồng khẽ run rẩy, theo bản năng lui về phía sau một bước, rồi chỉ vào Tần Như Thương há miệng, liền nói:
"Đúng là như vậy! Chính là cái vẻ mặt này! Ngày đó ở trong tháp, thời điểm ngươi và chủ nhân đánh ta, bộ dáng này của ngươi vô cùng dọa người!"
Như Thương cười khẽ, chợt nhớ tới một vấn đề, vì vậy hỏi hắn:
"Quỷ Đồng, trước kia trong Tháp Trấn Yêu đã từng có nữ nhân đi vào?"
Quỷ Đồng gật gật đầu——
"Có! Nữ nhân kia lại chuẩn bị rắn, mang theo một con rắn thật là lớn đi vào! Chẳng qua nó còn chưa kịp cắn ta, đã bị ta bẻ gảy cổ. Nữ nhân này cũng rất lợi hại, nhưng so với ngươi thật là kém xa."
Hắn vừa nói vừa duỗi chân của mình ra, tiếp tục nói:
"Ngươi có thể nhìn ra nhược điểm trên người ta, nàng thì không được. Ngón tay của ngươi tựa như dao găm, có thể cắm thẳng vào trong xương của ta, nàng cũng không được."
Như Thương nhẹ lắc đầu, không hỏi hắn chuyện trước kia nữa. Sau đó nhìn về phía vết thương trên chân hắn, không khỏi khen:
"Thương thế của ngươi lành thật nhanh! Lúc còn chưa rời khỏi sa mạc, ta đã phát hiện nó bắt đầu kết sẹo. Nhưng khớp xương không đau sao? Như thế nào không thấy ngươi kêu đau?"
Quỷ Đồng nghĩ nghĩ, dường như cũng cảm thấy kỳ quái, tiếp theo ở tại chỗ nhảy nhảy vài cái, lúc này mới đáp lời:
"Thật sự một chút cũng không đau! Có thể là khi còn trong sa mạc, chỗ mà Tiêu tiên sinh bôi thuốc cho ta đã nổi lên tác dụng."
Lúc ở sa mạc, xác thực Tiêu Phương từng thấy Quỷ Đồng có ngoại thương nghiêm trọng nên cho hắn bôi qua một loại thuốc bột. Nhưng Như Thương cũng không thừa nhận là thuốc kia lại có thể thần kỳ đến mức, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã trị cho khối xương cốt lành lại.
Thứ kia chẳng qua chỉ là một loại thuốc có công hiệu trị đau nhức, giống như một loại của nhóm vận động viên ở thế kỷ hai mươi mốt sử dụng, có thể giảm đau trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa bảo đảm không ảnh hưởng đến trận đấu.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra một tia độc ác, trong nháy mắt cảm thấy hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Quỷ Đồng khẽ run rẩy, theo bản năng lui về phía sau một bước, rồi chỉ vào Tần Như Thương há miệng, liền nói:
"Đúng là như vậy! Chính là cái vẻ mặt này! Ngày đó ở trong tháp, thời điểm ngươi và chủ nhân đánh ta, bộ dáng này của ngươi vô cùng dọa người!"
Như Thương cười khẽ, chợt nhớ tới một vấn đề, vì vậy hỏi hắn:
"Quỷ Đồng, trước kia trong Tháp Trấn Yêu đã từng có nữ nhân đi vào?"
Quỷ Đồng gật gật đầu——
"Có! Nữ nhân kia lại chuẩn bị rắn, mang theo một con rắn thật là lớn đi vào! Chẳng qua nó còn chưa kịp cắn ta, đã bị ta bẻ gảy cổ. Nữ nhân này cũng rất lợi hại, nhưng so với ngươi thật là kém xa."
Hắn vừa nói vừa duỗi chân của mình ra, tiếp tục nói:
"Ngươi có thể nhìn ra nhược điểm trên người ta, nàng thì không được. Ngón tay của ngươi tựa như dao găm, có thể cắm thẳng vào trong xương của ta, nàng cũng không được."
Như Thương nhẹ lắc đầu, không hỏi hắn chuyện trước kia nữa. Sau đó nhìn về phía vết thương trên chân hắn, không khỏi khen:
"Thương thế của ngươi lành thật nhanh! Lúc còn chưa rời khỏi sa mạc, ta đã phát hiện nó bắt đầu kết sẹo. Nhưng khớp xương không đau sao? Như thế nào không thấy ngươi kêu đau?"
Quỷ Đồng nghĩ nghĩ, dường như cũng cảm thấy kỳ quái, tiếp theo ở tại chỗ nhảy nhảy vài cái, lúc này mới đáp lời:
"Thật sự một chút cũng không đau! Có thể là khi còn trong sa mạc, chỗ mà Tiêu tiên sinh bôi thuốc cho ta đã nổi lên tác dụng."
Lúc ở sa mạc, xác thực Tiêu Phương từng thấy Quỷ Đồng có ngoại thương nghiêm trọng nên cho hắn bôi qua một loại thuốc bột. Nhưng Như Thương cũng không thừa nhận là thuốc kia lại có thể thần kỳ đến mức, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã trị cho khối xương cốt lành lại.
Thứ kia chẳng qua chỉ là một loại thuốc có công hiệu trị đau nhức, giống như một loại của nhóm vận động viên ở thế kỷ hai mươi mốt sử dụng, có thể giảm đau trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa bảo đảm không ảnh hưởng đến trận đấu.
Bình luận facebook