-
Chương 154
Nhưng nàng nhớ rõ ràng móng tay của mình quả thật cắm vào xương Quỷ Đồng, mà hắn hiện giờ không có chuyện gì, vậy cũng chỉ có một khả năng, chính là năng lực lành vết thương của thân thể Quỷ Đồng rất mạnh, vả lại còn vượt xa hơn người bình thường rất nhiều.
Nàng không hỏi nữa, ôm thảm da hổ đi vào nhà.
Quỷ Đồng cầm lấy lương khô trong xe xuống còn có túi nước của Như Thương, đưa cho nàng đem đi vào.
Xong xuôi đâu đó, hài tử chủ động đi ra khỏi phòng, ngồi xuống trên bậc thềm ngay tại cửa ra vào, cũng không liếc mắt một cái nhìn về hướng trong phòng.
Như Thương nhìn thấy cũng không nói thêm gì, ăn xong vài miếng lương khô liền dựa vào ở trên vách nghĩ ngơi.
Thật ra nàng rất mệt, thân thể cũng thật không tốt.
Trên đường đi, mặc dù đã cố gắng hết sức kéo dài tốc độ, nhưng bánh xe cổ đại không có cao su giảm xóc, nàng nỗ lực chống đỡ, mới miễn cưỡng chịu đựng đến Thục Đô.
Nàng hiểu Quỷ Đồng đang né tránh nàng, cố gắng không nhìn đến nàng.
Bởi vì mặt của nàng nhất định trắng bệch không khác gì người chết, thậm chí ngay cả hô hấp cũng yếu ớt, cần phải cẩn thận đi nghe mới nghe thấy được.
Như Thương quả thật rất tức giận, giận chính bản thân mình.
Nếu ngày đó ở trong tháp cẩn thận hơn một tí, có lẽ sẽ không bị tổn thương nặng như vậy.
Không có thương tổn, thì cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho người khác.
Nói ra, chuyện này nàng vốn là người cầm đầu, là chủ đạo.
Nhưng bây giờ lại trở thành một người cần được chăm sóc, nghĩ đến, khiến cho người cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Mơ mơ màng màng dựa vào trên vách ngủ một giấc, ánh mặt trời mùa hè xuyên thấu qua song cửa sổ giấy chiếu vào trên thảm lông da hổ, rất ấm áp dễ chịu.
Tần Như Thương giống như thấy một giấc mộng rất kỳ quái, mơ thấy lúc đang gọi một trận mưa to, lại làm cho lũ lớn đến bất ngờ, bản thân phải bỏ chạy trối chết.
Nàng muốn thu hồi tình thế để ưa dừng lại, nhưng làm thế nào tia sáng đỏ trong mắt cũng không biến mất, mưa thì cứ thế không ngừng được.
Sau đó, lũ bất ngờ ngập đến cổ của nàng, nàng gắng sức muốn leo lên một cây đại thụ, dưới lòng bàn chân hình như lại bị thứ gì đó cuốn lấy, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Nàng không hỏi nữa, ôm thảm da hổ đi vào nhà.
Quỷ Đồng cầm lấy lương khô trong xe xuống còn có túi nước của Như Thương, đưa cho nàng đem đi vào.
Xong xuôi đâu đó, hài tử chủ động đi ra khỏi phòng, ngồi xuống trên bậc thềm ngay tại cửa ra vào, cũng không liếc mắt một cái nhìn về hướng trong phòng.
Như Thương nhìn thấy cũng không nói thêm gì, ăn xong vài miếng lương khô liền dựa vào ở trên vách nghĩ ngơi.
Thật ra nàng rất mệt, thân thể cũng thật không tốt.
Trên đường đi, mặc dù đã cố gắng hết sức kéo dài tốc độ, nhưng bánh xe cổ đại không có cao su giảm xóc, nàng nỗ lực chống đỡ, mới miễn cưỡng chịu đựng đến Thục Đô.
Nàng hiểu Quỷ Đồng đang né tránh nàng, cố gắng không nhìn đến nàng.
Bởi vì mặt của nàng nhất định trắng bệch không khác gì người chết, thậm chí ngay cả hô hấp cũng yếu ớt, cần phải cẩn thận đi nghe mới nghe thấy được.
Như Thương quả thật rất tức giận, giận chính bản thân mình.
Nếu ngày đó ở trong tháp cẩn thận hơn một tí, có lẽ sẽ không bị tổn thương nặng như vậy.
Không có thương tổn, thì cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho người khác.
Nói ra, chuyện này nàng vốn là người cầm đầu, là chủ đạo.
Nhưng bây giờ lại trở thành một người cần được chăm sóc, nghĩ đến, khiến cho người cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Mơ mơ màng màng dựa vào trên vách ngủ một giấc, ánh mặt trời mùa hè xuyên thấu qua song cửa sổ giấy chiếu vào trên thảm lông da hổ, rất ấm áp dễ chịu.
Tần Như Thương giống như thấy một giấc mộng rất kỳ quái, mơ thấy lúc đang gọi một trận mưa to, lại làm cho lũ lớn đến bất ngờ, bản thân phải bỏ chạy trối chết.
Nàng muốn thu hồi tình thế để ưa dừng lại, nhưng làm thế nào tia sáng đỏ trong mắt cũng không biến mất, mưa thì cứ thế không ngừng được.
Sau đó, lũ bất ngờ ngập đến cổ của nàng, nàng gắng sức muốn leo lên một cây đại thụ, dưới lòng bàn chân hình như lại bị thứ gì đó cuốn lấy, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Bình luận facebook