-
Chương 174
Loại thuốc này cả đời người chỉ có thể ăn một lần duy nhất, nếu như ăn vào lúc lâm nguy thì sẽ cứu được mạng sống.
Một khi có cách giải khác, cũng phải ráng sức không cần dùng Hồi Tâm Đan.
Nàng biết Hồi Tâm Đan Tiêu Phương có cũng không nhiều, hẳn là cộng lại tất cả cũng chỉ có ba miếng, cực kỳ quý giá.
Bây giờ lấy ra đưa cho nàng, có thể thấy rõ nàng không còn cách nào trở về Tần Lĩnh, cho nên mới đành phải làm vậy.
Cô độc chứng thấy sắc mặt nàng khác thường, đưa ánh mắt sang hỏi.
Nhưng Như Thương không nói thêm gì, chỉ khoát khoát tay, không tiếp nhận hắn dìu đỡ, tự mình nhún người nhảy vọt một cái xuống xe.
Nàng nhìn thấy từ trong ánh mắt của cô độc chứng thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, sau đó giơ tay chỉ chỉ một đường núi thật quanh co phía trước, nhìn nàng và Quỷ Đồng nói:
"Xe ngựa đi không được! Từ nơi này vào núi không sai, các ngươi tự lựa chọn, là suốt đêm gấp rút lên đường, hay là ở đây nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai trời sáng rồi tiếp tục đi về phía trước!"
Quỷ Đồng từ chối cho ý kiến, hắn lớn lên ở trong bóng tối suốt thời gian dài, trời tối hay ban ngày đối với hắn mà nói căn bản không có gì khác nhau, thậm chí hắn còn thích đêm tối nhiều hơn một chút.
Tần Như Thương càng không quan trọng, cho nên lúc này ba người liền quyết định cả đêm đi vào cốc.
Mùa hè Đông Thục vô cùng nóng bức, nhưng vừa vào sâu trong núi lại cảm thấy có phần lạnh lẽo, cả người đông cứng.
Quỷ Đồng hỏi Như Thương có cần lấy tấm thảm da hổ mang theo bên người hay không, để lúc nghỉ ngơi có thể dùng.
Hài tử thật ra rất thiện lương, khi đưa ra đề nghị này còn kèm thêm tự vỗ vỗ ngực mình nói:
"Tỷ ngươi yên tâm, vật kia lúc đi đường Quỷ Đồng cầm giúp người!"
Lời này khiến cho Tần Như Thương phải bật cười ra tiếng, mà ngay cả cô độc chứng vẫn luôn im lặng gần như không nói, cũng có chút không biết phải làm sao liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, sau đó nói:
"Ngươi cho rằng vị tỷ tỷ này của ngươi làm từ đồ sứ?"
Quỷ Đồng gãi gãi đầu, không hiểu đồ sứ là cái gì.
Như Thương vỗ vỗ vai hắn trả lời, nói:
"Cái loại bình nhỏ mà ta dùng để chứa thuốc, đó chính là làm từ đồ sứ, rớt xuống trên mặt đất sẽ liền bể nát. Ý tứ của chủ nhân nhà ngươi là nói, có phải ngươi nhìn ta quá yếu ớt?"
Một khi có cách giải khác, cũng phải ráng sức không cần dùng Hồi Tâm Đan.
Nàng biết Hồi Tâm Đan Tiêu Phương có cũng không nhiều, hẳn là cộng lại tất cả cũng chỉ có ba miếng, cực kỳ quý giá.
Bây giờ lấy ra đưa cho nàng, có thể thấy rõ nàng không còn cách nào trở về Tần Lĩnh, cho nên mới đành phải làm vậy.
Cô độc chứng thấy sắc mặt nàng khác thường, đưa ánh mắt sang hỏi.
Nhưng Như Thương không nói thêm gì, chỉ khoát khoát tay, không tiếp nhận hắn dìu đỡ, tự mình nhún người nhảy vọt một cái xuống xe.
Nàng nhìn thấy từ trong ánh mắt của cô độc chứng thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, sau đó giơ tay chỉ chỉ một đường núi thật quanh co phía trước, nhìn nàng và Quỷ Đồng nói:
"Xe ngựa đi không được! Từ nơi này vào núi không sai, các ngươi tự lựa chọn, là suốt đêm gấp rút lên đường, hay là ở đây nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai trời sáng rồi tiếp tục đi về phía trước!"
Quỷ Đồng từ chối cho ý kiến, hắn lớn lên ở trong bóng tối suốt thời gian dài, trời tối hay ban ngày đối với hắn mà nói căn bản không có gì khác nhau, thậm chí hắn còn thích đêm tối nhiều hơn một chút.
Tần Như Thương càng không quan trọng, cho nên lúc này ba người liền quyết định cả đêm đi vào cốc.
Mùa hè Đông Thục vô cùng nóng bức, nhưng vừa vào sâu trong núi lại cảm thấy có phần lạnh lẽo, cả người đông cứng.
Quỷ Đồng hỏi Như Thương có cần lấy tấm thảm da hổ mang theo bên người hay không, để lúc nghỉ ngơi có thể dùng.
Hài tử thật ra rất thiện lương, khi đưa ra đề nghị này còn kèm thêm tự vỗ vỗ ngực mình nói:
"Tỷ ngươi yên tâm, vật kia lúc đi đường Quỷ Đồng cầm giúp người!"
Lời này khiến cho Tần Như Thương phải bật cười ra tiếng, mà ngay cả cô độc chứng vẫn luôn im lặng gần như không nói, cũng có chút không biết phải làm sao liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, sau đó nói:
"Ngươi cho rằng vị tỷ tỷ này của ngươi làm từ đồ sứ?"
Quỷ Đồng gãi gãi đầu, không hiểu đồ sứ là cái gì.
Như Thương vỗ vỗ vai hắn trả lời, nói:
"Cái loại bình nhỏ mà ta dùng để chứa thuốc, đó chính là làm từ đồ sứ, rớt xuống trên mặt đất sẽ liền bể nát. Ý tứ của chủ nhân nhà ngươi là nói, có phải ngươi nhìn ta quá yếu ớt?"
Bình luận facebook