Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208 “Không thể nào!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Tề Dung chợt khóc lên: “Trước giờ đại vương ra trận đều sẽ viết thủ lệnh để lại chỗ lão phu, chỉ là vì phòng ngừa ngộ nhỡ, nhưng… nhưng nào ngờ lần này… lại… ôi…”
Tề Dung chỉnh sửa vạt áo mình rồi nói: “Thôi, thôi, nếu như đại vương thật sự bị giết hại, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là mau chóng nâng đỡ tân vương lên ngôi, đất nước không thể một ngày không có vua”.
“Nhưng nếu như người đại vương sắc phong chính là nhị hoàng tử thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể nâng đỡ một hoàng tử giết vua được”, một đại thần hô to.
“Đúng, không thể nâng đỡ nhị hoàng tử”.
Tề Dung xua xua tay: “Rốt cuộc đại vương lập ai làm người thừa kế vương vị, lão phu cũng không biết, nhưng ta vẫn muốn đợi để gặp nhị hoàng tử, hỏi cho rõ ràng”.
Dụ Long đứng dậy nói: “Hoang đường, Lãnh Thiên Ngạo thí quân sát phụ, đừng nói hắn không dám quay về, cho dù hắn quay về, ta cũng nhất định sẽ giết hắn”.
“Đúng… đúng…”, rất nhiều người hô hào theo.
Tề Dung nhìn văn thần khắp triều, nên biết rằng nếu đại vương đã chết, Bắc Lương này chắc đến tám chín phần đã nằm gọn trong tay tam hoàng tử. Vương cung, nội viện, quân cơ và đại quyền đã thuộc về gia đình họ, cộng thêm nhị hoàng tử này lại mưu quyền tạo phản…
Tề Dung nhìn về phía đám đông: “Chuyện đã đến mức này, lão phu cũng vô phương cứu vãn. Mệnh lệnh do chính tay đại vương viết ở đây, xem hay không xem cũng không còn ý nghĩa gì. Hiện giờ chỉ có thể mời tam hoàng tử nhanh chóng kế vị thôi”, nói xong Tề Dung ném lệnh lạc xuống bàn…
“Mong tam hoàng tử nhanh chóng kế thừa vương vị…”, tất cả mọi người đồng thanh hô lên.
Lãnh Thiên Tinh kích động nhắm mắt lại, vì ngày hôm nay mà hắn ta đã phải trả giá quá nhiều, chỉ cần bản thân lên làm đại vương là có thể thay đổi thiên hạ này theo ý muốn, hắn ta tin rằng mình sẽ làm tốt hơn Lãnh Liệt Vương…
Lãnh Thiên Tinh chậm rãi mở mắt ra, nhìn đám đông quần thần: “Phụ vương qua đời, lòng ta rất đau đớn, nhưng vì sự yên ổn của giang sơn Bắc Lương ta, ta đồng ý kế thừa vương vị, dẫn dắt Bắc Lương…”
“Báo! Báo!”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng truyền báo rất dõng dạc, một cấm quân chạy vào trong, Lãnh Thiên Tinh đằng đằng sát khí hỏi: “Chuyện gì mà hốt hoảng thế?”
Người kia ngừng lại đôi chút rồi hô lên: “Đại… đại vương quay về rồi!”
“Sao cơ?”, Tề Dung đứng bật dậy, tất cả mọi người đứng đó mà trợn mắt há miệng.
Lãnh Thiên Tinh hô ầm lên: “Không thể nào!”
Tề Dung nhìn về phía tam hoàng tử với vẻ nghi hoặc, sau đó nói: “Ngươi nói rõ ra”.
“Đại vương quay về rồi, đã tiến tới đô thành, không mất bao lâu nữa là có thể tới vương cung”.
Tề Dung kích động hỏi: “Thật… thật ư? Ha ha… mau… mau, mọi người theo ta tới tiếp giá”.
Tề Dung chợt khóc lên: “Trước giờ đại vương ra trận đều sẽ viết thủ lệnh để lại chỗ lão phu, chỉ là vì phòng ngừa ngộ nhỡ, nhưng… nhưng nào ngờ lần này… lại… ôi…”
Tề Dung chỉnh sửa vạt áo mình rồi nói: “Thôi, thôi, nếu như đại vương thật sự bị giết hại, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là mau chóng nâng đỡ tân vương lên ngôi, đất nước không thể một ngày không có vua”.
“Nhưng nếu như người đại vương sắc phong chính là nhị hoàng tử thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể nâng đỡ một hoàng tử giết vua được”, một đại thần hô to.
“Đúng, không thể nâng đỡ nhị hoàng tử”.
Tề Dung xua xua tay: “Rốt cuộc đại vương lập ai làm người thừa kế vương vị, lão phu cũng không biết, nhưng ta vẫn muốn đợi để gặp nhị hoàng tử, hỏi cho rõ ràng”.
Dụ Long đứng dậy nói: “Hoang đường, Lãnh Thiên Ngạo thí quân sát phụ, đừng nói hắn không dám quay về, cho dù hắn quay về, ta cũng nhất định sẽ giết hắn”.
“Đúng… đúng…”, rất nhiều người hô hào theo.
Tề Dung nhìn văn thần khắp triều, nên biết rằng nếu đại vương đã chết, Bắc Lương này chắc đến tám chín phần đã nằm gọn trong tay tam hoàng tử. Vương cung, nội viện, quân cơ và đại quyền đã thuộc về gia đình họ, cộng thêm nhị hoàng tử này lại mưu quyền tạo phản…
Tề Dung nhìn về phía đám đông: “Chuyện đã đến mức này, lão phu cũng vô phương cứu vãn. Mệnh lệnh do chính tay đại vương viết ở đây, xem hay không xem cũng không còn ý nghĩa gì. Hiện giờ chỉ có thể mời tam hoàng tử nhanh chóng kế vị thôi”, nói xong Tề Dung ném lệnh lạc xuống bàn…
“Mong tam hoàng tử nhanh chóng kế thừa vương vị…”, tất cả mọi người đồng thanh hô lên.
Lãnh Thiên Tinh kích động nhắm mắt lại, vì ngày hôm nay mà hắn ta đã phải trả giá quá nhiều, chỉ cần bản thân lên làm đại vương là có thể thay đổi thiên hạ này theo ý muốn, hắn ta tin rằng mình sẽ làm tốt hơn Lãnh Liệt Vương…
Lãnh Thiên Tinh chậm rãi mở mắt ra, nhìn đám đông quần thần: “Phụ vương qua đời, lòng ta rất đau đớn, nhưng vì sự yên ổn của giang sơn Bắc Lương ta, ta đồng ý kế thừa vương vị, dẫn dắt Bắc Lương…”
“Báo! Báo!”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng truyền báo rất dõng dạc, một cấm quân chạy vào trong, Lãnh Thiên Tinh đằng đằng sát khí hỏi: “Chuyện gì mà hốt hoảng thế?”
Người kia ngừng lại đôi chút rồi hô lên: “Đại… đại vương quay về rồi!”
“Sao cơ?”, Tề Dung đứng bật dậy, tất cả mọi người đứng đó mà trợn mắt há miệng.
Lãnh Thiên Tinh hô ầm lên: “Không thể nào!”
Tề Dung nhìn về phía tam hoàng tử với vẻ nghi hoặc, sau đó nói: “Ngươi nói rõ ra”.
“Đại vương quay về rồi, đã tiến tới đô thành, không mất bao lâu nữa là có thể tới vương cung”.
Tề Dung kích động hỏi: “Thật… thật ư? Ha ha… mau… mau, mọi người theo ta tới tiếp giá”.
Bình luận facebook