Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221 “Thất hoàng tử xin dừng bước
*Chương có nội dung hình ảnh
“Tướng quân yên tâm, bây giờ cả Phù Tang đều đã nằm trong sự khống chế của Mạc Phủ chúng ta, hào quang của thần mặt trời sẽ cùng chúng ta rửa máu Trung Nguyên…”
Mấy ngày sau, Lãnh Thiên Minh cải trang cũng đã đến thành Biện Lương, nhìn sự phồn thịnh trước mặt, lòng không khỏi dâng trào cảm xúc, có lẽ một sai lầm của người đưa ra quyết sách cũng sẽ khiến sự phồn thịnh này bỗng chốc tan biến…
Sau bữa cơm trưa, Lãnh Thiên Minh đi dạo trong thành Biện Lương, vào lúc nhàm chán thì hắn đi ngang qua trước cửa một y quán, mọi người đang túm tụm lại bàn luận.
“Ngươi nói xem Lý Hoa Đà đúng là giỏi, bệnh gì cũng dám chữa trị”.
“Ngươi không biết rồi, lần trước nghe nói hắn ta mổ bụng của một người ra, máu chảy thành vũng, thân nhân của người bệnh báo quan, sau khi quan phủ đến người đó thế mà đã tỉnh rồi, hơn nữa bệnh cũ đau nhức nhiều năm cũng không còn tái phát, người ta đều nói hắn ta có vu thuật”.
Lãnh Thiên Minh vừa nghe, trong lòng nghĩ: Lẽ nào đang làm phẫu thuật? Đây là nhân tài. Thế là hắn bèn hỏi: “Đại ca, bên trong có chuyện gì thế?”
Một người đàn ông bên cạnh nhìn Lãnh Thiên Minh nói: “Người ngoài đến à? Bên trong là “Đại phu điên” của Biện Lương bọn ta – Lý Hoa Đà, bệnh gì cũng dám chữa. Cánh tay của người vừa vào này đã thối rữa rồi, các bác sĩ khác đều bảo nhanh chóng cưa đi, nếu không sẽ lan ra toàn thân, người này không muốn cưa bèn đến chỗ này, tên điên này xem xong rồi nói là có thể giữ lại, giờ đang chữa ở bên trong”.
Nói rồi bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu dữ dội, Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thấy mừng rỡ, sau này phải nghĩ cách kéo người này về phe mình…
Đợi đến khi quay lại quán rượu, chưa bước vào cửa đã bị một tiểu thương chặn lại.
“Thất hoàng tử xin dừng bước”, tiểu thương đè giọng xuống cực thấp.
Lãnh Thiên Minh sửng sốt, việc mình ở đây cũng chỉ thông báo cho Tẫn An Tư Lang biết, vậy thì người biết thân phận của mình chắc chắn là người của Phù Tang. Lãnh Thiên Minh nhìn đối phương, một người trung niên trông hết sức bình thường, dù hòa vào trong đám đông, dù có đánh chết thì cũng chẳng ai ngờ tên này có liên quan đến người Phù Tang.
“Chủ nhân ta đến rồi, muốn một mình ngài đến gặp!”, tiểu thương nói.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, nói với cận vệ bên cạnh: “Các ngươi ở quán rượu đợi ta”.
Thế là tiểu thương dẫn Lãnh Thiên Minh đến một căn phòng nho ngã của quán trà, cuối cùng cũng gặp được Tẫn An Tư Lang, hắn ta cũng ăn mặc không khác gì người Đại Lương.
“Chào Thất hoàng tử!”, Tẫn An Tư Lang cười nói.
“Không ngờ ngươi cải trang thành người Trung Nguyên cũng được đấy chứ, ta suýt không nhận ra”.
Tẫn An Tư Lang: “Trước đây ta sống tại Trung Nguyên, tương đối hiểu biết về phong tục tập quán nơi này, hơn nữa ta được huấn luyện đặc biệt để đến Trung Nguyên chấp hành nhiệm vụ, từ nhỏ đã được đưa qua đây rồi”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, thầm nghĩ tên mấy giặc Oa này ủ mưu thật lâu nha.
Tẫn An Tư Lang tiếp tục nói: “Kế hoạch hành động của chúng ta, ngài xem rồi chứ? Có vấn đề gì không? Ngài cứ thế chạy tới Đại Lương, không sợ gặp nguy hiểm sao?”
“Tướng quân yên tâm, bây giờ cả Phù Tang đều đã nằm trong sự khống chế của Mạc Phủ chúng ta, hào quang của thần mặt trời sẽ cùng chúng ta rửa máu Trung Nguyên…”
Mấy ngày sau, Lãnh Thiên Minh cải trang cũng đã đến thành Biện Lương, nhìn sự phồn thịnh trước mặt, lòng không khỏi dâng trào cảm xúc, có lẽ một sai lầm của người đưa ra quyết sách cũng sẽ khiến sự phồn thịnh này bỗng chốc tan biến…
Sau bữa cơm trưa, Lãnh Thiên Minh đi dạo trong thành Biện Lương, vào lúc nhàm chán thì hắn đi ngang qua trước cửa một y quán, mọi người đang túm tụm lại bàn luận.
“Ngươi nói xem Lý Hoa Đà đúng là giỏi, bệnh gì cũng dám chữa trị”.
“Ngươi không biết rồi, lần trước nghe nói hắn ta mổ bụng của một người ra, máu chảy thành vũng, thân nhân của người bệnh báo quan, sau khi quan phủ đến người đó thế mà đã tỉnh rồi, hơn nữa bệnh cũ đau nhức nhiều năm cũng không còn tái phát, người ta đều nói hắn ta có vu thuật”.
Lãnh Thiên Minh vừa nghe, trong lòng nghĩ: Lẽ nào đang làm phẫu thuật? Đây là nhân tài. Thế là hắn bèn hỏi: “Đại ca, bên trong có chuyện gì thế?”
Một người đàn ông bên cạnh nhìn Lãnh Thiên Minh nói: “Người ngoài đến à? Bên trong là “Đại phu điên” của Biện Lương bọn ta – Lý Hoa Đà, bệnh gì cũng dám chữa. Cánh tay của người vừa vào này đã thối rữa rồi, các bác sĩ khác đều bảo nhanh chóng cưa đi, nếu không sẽ lan ra toàn thân, người này không muốn cưa bèn đến chỗ này, tên điên này xem xong rồi nói là có thể giữ lại, giờ đang chữa ở bên trong”.
Nói rồi bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu dữ dội, Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thấy mừng rỡ, sau này phải nghĩ cách kéo người này về phe mình…
Đợi đến khi quay lại quán rượu, chưa bước vào cửa đã bị một tiểu thương chặn lại.
“Thất hoàng tử xin dừng bước”, tiểu thương đè giọng xuống cực thấp.
Lãnh Thiên Minh sửng sốt, việc mình ở đây cũng chỉ thông báo cho Tẫn An Tư Lang biết, vậy thì người biết thân phận của mình chắc chắn là người của Phù Tang. Lãnh Thiên Minh nhìn đối phương, một người trung niên trông hết sức bình thường, dù hòa vào trong đám đông, dù có đánh chết thì cũng chẳng ai ngờ tên này có liên quan đến người Phù Tang.
“Chủ nhân ta đến rồi, muốn một mình ngài đến gặp!”, tiểu thương nói.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, nói với cận vệ bên cạnh: “Các ngươi ở quán rượu đợi ta”.
Thế là tiểu thương dẫn Lãnh Thiên Minh đến một căn phòng nho ngã của quán trà, cuối cùng cũng gặp được Tẫn An Tư Lang, hắn ta cũng ăn mặc không khác gì người Đại Lương.
“Chào Thất hoàng tử!”, Tẫn An Tư Lang cười nói.
“Không ngờ ngươi cải trang thành người Trung Nguyên cũng được đấy chứ, ta suýt không nhận ra”.
Tẫn An Tư Lang: “Trước đây ta sống tại Trung Nguyên, tương đối hiểu biết về phong tục tập quán nơi này, hơn nữa ta được huấn luyện đặc biệt để đến Trung Nguyên chấp hành nhiệm vụ, từ nhỏ đã được đưa qua đây rồi”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, thầm nghĩ tên mấy giặc Oa này ủ mưu thật lâu nha.
Tẫn An Tư Lang tiếp tục nói: “Kế hoạch hành động của chúng ta, ngài xem rồi chứ? Có vấn đề gì không? Ngài cứ thế chạy tới Đại Lương, không sợ gặp nguy hiểm sao?”
Bình luận facebook