Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Chương 3: Nhị hoàng tử, Lãnh Thiên Ngạo
Cách mùng 1 tháng sau, cũng chỉ 5 ngày nữa, không cần hỏi Lãnh Thiên Minh cũng có thể cảm giác được cả hoàng cung đang vô cùng tất bật.
Để chuẩn bị cho chuyến xuất tuần của Lãnh Liệt Vương, tất cả mọi người đều bận rộn, số lần Tiểu Lan đến cũng ít đi rất nhiều, mỗi lần đều chỉ đặt đồ ăn xuống, không nói được mấy câu liền vội vã rời đi…
Buổi trưa, Tiểu Lan nhìn Lãnh Thiên Minh dùng bữa.
“Thất hoàng tử, lần này ngài đi, lúc về đừng quên kể chuyện săn bắn cho nô tỳ, nô tỳ rất muốn nghe, không biết năm nay người thắng sẽ là nhị hoàng tử hay tam hoàng tử”.
“Trước đây ai trong hai người họ thắng vậy?”
Lãnh Thiên Minh giờ đã biết một chút về hoàng cung, bao gồm hai vị ca ca của mình, Lãnh Thiên Ngạo và Lãnh Thiên Tinh.
Hai hoàng tử có thế lực lớn nhất vương triều Bắc Lương, đồng thời là hai người có khả năng cạnh tranh vị trí Đại vương kế nhiệm nhất.
“Mỗi người đều có thế mạnh riêng, nhị hoàng tử võ công lợi hại nhất, tam hoàng tử văn chương xuất sắc nhất, nô tỳ cũng không biết lần này ai sẽ thắng, những điều này đều là trước đây ngài nói với nô tỳ, ngài không thể quên hết thật rồi chứ?”
“Có điều, nghe nói thất hoàng tử từ lần hôn mê đó, liền như biến thành một người khác vậy”.
“À, không có gì…lần trước bị lạnh đến đầu óc cũng đông cứng lại, dần sẽ nhớ lại thôi, yên tâm đi…đợi ta trở về, nhất định sẽ kể lại cho nàng”.
“Vâng ạ, đa tạ thất hoàng tử, ngài cũng phải cẩn thận, đừng chọc phải mấy người ghê gớm đó, chúng ta không dây vào được, nô tỳ giấu nhiều đồ ăn ngon cho ngài lắm, đợi lúc ngài đi sẽ đem qua”.
Nghe Tiểu Lan nói vậy, trong lòng Lãnh Thiên Minh xuất hiện cảm giác khó tả, không biết là do Tiểu Lan đối xử với hắn quá tốt, hay là do câu “đừng chọc phải mấy người ghê gớm” đó của Tiểu Lan. Haiz! Xem ra tên hoàng tử vô dụng như hắn chẳng làm được gì.
Chớp mắt chỉ còn một ngày là khởi hành, Lãnh Thiên Minh nằm trên một đống sách, nghiên cứu những sự việc liên quan đến triều đại này, một thái giám bỗng chạy vào.
“Thất hoàng tử, nhị hoàng tử có lời mời”.
“Nhị hoàng tử? Tìm ta có việc gì?”
“Ngài qua đó sẽ biết, nhị hoàng tử đang đợi đó, mời ngài nhanh chân ạ”.
Lãnh Thiên Minh nhìn tên thái giám, lười nhác ưỡn lưng rồi đứng dậy.
Đến lúc nên ra ngoài đi lại một chút rồi, diện kiến vị nhị ca, nhị hoàng tử đương triều, Lãnh Thiên Ngạo.
Xem tên người ta kìa, nghe ngập tràn bá khí, không như hắn, Lãnh Thiên Minh, có gì hay chứ? Không hiểu ai đặt cho cái tên này, vừa nghe đã cảm thấy không có số làm hoàng đế…
Vài phút sau là đi tới khu vực trung tâm hoàng cung, chỉ thấy cổng cung cao lớn đồ sộ, trên có ba chữ “Thượng võ các”.
Đây là tẩm cung của nhị hoàng tử? Ngầu vãi, lại còn có tên riêng nữa, điện phụ của hắn đến tên còn chả có, đều là hoàng tử, tại sao lại khác xa như vậy chứ?
Đi qua hai cổng thì tới chính điện, lúc này có không ít người đứng ở trong, vài người trong số họ Lãnh Thiên Minh từng gặp qua, đều là ngoại thân của Vương thị.
Không lâu sau, một người toàn thân hoàng y, vóc dáng cao lớn bước ra, tất cả lập tức đứng dậy hành lễ.
“Tham kiến nhị hoàng tử”.
Nhị hoàng tử phẩy tay, ngồi xuống ghế chính giữa.
“Ngồi xuống đi”
Lời vừa dứt, mọi người liền ngồi xuống chỗ của mình, mà Lãnh Thiên Minh đột nhiên phát hiện, không đủ chỗ ngồi, nhưng cũng chẳng ai để ý hắn, thế là hắn đành đứng ở đó…
“Ta nhổ vào, ta đường đường là hoàng tử! Thế mà đến chỗ ngồi cũng không có?”
Mà nhị hoàng tử ngồi trên kia, hoàn toàn không quan tâm ai ngồi ai đứng.
“Các vị, cuộc thi năm nay chúng ta nhất định phải thắng, đặc biệt là cuộc săn bắn ở núi Tuyết Long, hi vọng mọi người đều ủng hộ ta, còn về phần thi thơ ca, ta không quá quan tâm, thơ làm được ích gì? Có giúp Bắc Lương chúng ta đánh bại tộc Hồ Lang không? Có giúp chúng ta tiến vào Trung Nguyên không?"
"Võ công lão tam không bằng chúng ta, hẳn là chỉ vớt được thơ ca, cũng không hiểu phụ vương nghĩ gì, mấy năm gần đây càng ngày càng trọng dụng đám văn nhân đó”.
Lãnh Thiên Minh đứng dưới nghe thì ngẩn người, vị nhị hoàng tử này hoàn toàn không bận tâm văn thơ, vậy đi theo hắn ta, hắn không có đất dụng võ hay sao?
Không lẽ làm một bức tường cũng không có cơ hội? Bản thân hắn chắc là kẻ xuyên không xui xẻo nhất rồi chăng?
Nhị hoàng tử nói xong, bên dưới nhất loạt phụ họa, một người trẻ tuổi ngồi phía trước đứng dậy.
“Nhị ca nói phải, chỉ cần chúng ta chiến thắng cuộc thi săn bắn, phụ vương nhất định sẽ khen ngợi, còn về phần thi thơ ca, đối phó qua loa là được”.
Ngũ hoàng tử Lãnh Thiên Thành nói xong, mọi người lại phụ họa một trận nữa.
“Ngũ hoàng tử nói đúng…”
“Phải đó…”
Nhị hoàng tử mỉm cười: “Lần đi săn này, mọi người phải dốc toàn sức, vượt mặt lão tam”.
“Đúng…mục tiêu quan trọng nhất là nhị hoàng tử đứng đầu...”
“Phải phải, chúng ta nhất định phải dành chiến thắng”.
“Tốt lắm, mọi người trở về đi, chuẩn bị thật tốt, cầm chắc chiến thắng, nam tử Bắc Lương chúng ta cưỡi ngựa chinh phạt thiên hạ, cho phụ vương và đại thần trong triều biết, ai mới là đế vương thực thụ”.
Nghe đến đây, Lãnh Thiên Minh đã mất hết kiên nhẫn, đây là đám ô hợp gì đây?
Nhị hoàng tử tiếp tục nói: “Lần đi săn này, vì để săn được càng nhiều, chúng ta sẽ chia làm hai nhóm, chia nhau hành động, ta và lão ngũ mỗi người dẫn đầu những người có tố chất vào núi săn bắn, mọi người ai săn được thì cùng đi, ai không được thì chờ dưới núi, tuyệt đối đừng gây thêm phiền phức”.
Nói xong, hắn ta bắt đầu chia nhóm cho những người tại đây, nhưng đến cuối vẫn không hề nhắc tên Lãnh Thiên Minh, hắn nhịn không được mà chửi thầm.
“Ta con mẹ nói đứng một đống ở đây, các ngươi không thấy à? Đúng là không cho thất hoàng tử ta chút mặt mũi nào? Không được, thế này thì bao giờ mới được thể hiện, phải làm gì đó thôi”.
Lãnh Thiên Minh cắn răng, nói lớn: “Nhị ca, thất đệ có chuyện muốn bàn riêng với huynh một chút”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, khó hiểu nhìn về phía hắn, nhị hoàng tử thì nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Minh.
“Ngươi là…lão thất, ồ…có chuyện gì thế?”
“Thần đệ có vài lời muốn nói riêng với nhị ca, liên quan đến chuyện đi săn lần này”.
Nhị hoàng tử nghe nhắc đến chuyến đi săn, tức thì trở nên nghiêm túc.
“Ừm, vậy được, những người khác lui xuống đi”.
Mọi người lần lượt rời đi, trước khi đi còn nhịn không được nhìn về phía Lãnh Thiên Minh, vị thất hoàng tử này sao hôm nay đột nhiên lại lên tiếng?
Cách mùng 1 tháng sau, cũng chỉ 5 ngày nữa, không cần hỏi Lãnh Thiên Minh cũng có thể cảm giác được cả hoàng cung đang vô cùng tất bật.
Để chuẩn bị cho chuyến xuất tuần của Lãnh Liệt Vương, tất cả mọi người đều bận rộn, số lần Tiểu Lan đến cũng ít đi rất nhiều, mỗi lần đều chỉ đặt đồ ăn xuống, không nói được mấy câu liền vội vã rời đi…
Buổi trưa, Tiểu Lan nhìn Lãnh Thiên Minh dùng bữa.
“Thất hoàng tử, lần này ngài đi, lúc về đừng quên kể chuyện săn bắn cho nô tỳ, nô tỳ rất muốn nghe, không biết năm nay người thắng sẽ là nhị hoàng tử hay tam hoàng tử”.
“Trước đây ai trong hai người họ thắng vậy?”
Lãnh Thiên Minh giờ đã biết một chút về hoàng cung, bao gồm hai vị ca ca của mình, Lãnh Thiên Ngạo và Lãnh Thiên Tinh.
Hai hoàng tử có thế lực lớn nhất vương triều Bắc Lương, đồng thời là hai người có khả năng cạnh tranh vị trí Đại vương kế nhiệm nhất.
“Mỗi người đều có thế mạnh riêng, nhị hoàng tử võ công lợi hại nhất, tam hoàng tử văn chương xuất sắc nhất, nô tỳ cũng không biết lần này ai sẽ thắng, những điều này đều là trước đây ngài nói với nô tỳ, ngài không thể quên hết thật rồi chứ?”
“Có điều, nghe nói thất hoàng tử từ lần hôn mê đó, liền như biến thành một người khác vậy”.
“À, không có gì…lần trước bị lạnh đến đầu óc cũng đông cứng lại, dần sẽ nhớ lại thôi, yên tâm đi…đợi ta trở về, nhất định sẽ kể lại cho nàng”.
“Vâng ạ, đa tạ thất hoàng tử, ngài cũng phải cẩn thận, đừng chọc phải mấy người ghê gớm đó, chúng ta không dây vào được, nô tỳ giấu nhiều đồ ăn ngon cho ngài lắm, đợi lúc ngài đi sẽ đem qua”.
Nghe Tiểu Lan nói vậy, trong lòng Lãnh Thiên Minh xuất hiện cảm giác khó tả, không biết là do Tiểu Lan đối xử với hắn quá tốt, hay là do câu “đừng chọc phải mấy người ghê gớm” đó của Tiểu Lan. Haiz! Xem ra tên hoàng tử vô dụng như hắn chẳng làm được gì.
Chớp mắt chỉ còn một ngày là khởi hành, Lãnh Thiên Minh nằm trên một đống sách, nghiên cứu những sự việc liên quan đến triều đại này, một thái giám bỗng chạy vào.
“Thất hoàng tử, nhị hoàng tử có lời mời”.
“Nhị hoàng tử? Tìm ta có việc gì?”
“Ngài qua đó sẽ biết, nhị hoàng tử đang đợi đó, mời ngài nhanh chân ạ”.
Lãnh Thiên Minh nhìn tên thái giám, lười nhác ưỡn lưng rồi đứng dậy.
Đến lúc nên ra ngoài đi lại một chút rồi, diện kiến vị nhị ca, nhị hoàng tử đương triều, Lãnh Thiên Ngạo.
Xem tên người ta kìa, nghe ngập tràn bá khí, không như hắn, Lãnh Thiên Minh, có gì hay chứ? Không hiểu ai đặt cho cái tên này, vừa nghe đã cảm thấy không có số làm hoàng đế…
Vài phút sau là đi tới khu vực trung tâm hoàng cung, chỉ thấy cổng cung cao lớn đồ sộ, trên có ba chữ “Thượng võ các”.
Đây là tẩm cung của nhị hoàng tử? Ngầu vãi, lại còn có tên riêng nữa, điện phụ của hắn đến tên còn chả có, đều là hoàng tử, tại sao lại khác xa như vậy chứ?
Đi qua hai cổng thì tới chính điện, lúc này có không ít người đứng ở trong, vài người trong số họ Lãnh Thiên Minh từng gặp qua, đều là ngoại thân của Vương thị.
Không lâu sau, một người toàn thân hoàng y, vóc dáng cao lớn bước ra, tất cả lập tức đứng dậy hành lễ.
“Tham kiến nhị hoàng tử”.
Nhị hoàng tử phẩy tay, ngồi xuống ghế chính giữa.
“Ngồi xuống đi”
Lời vừa dứt, mọi người liền ngồi xuống chỗ của mình, mà Lãnh Thiên Minh đột nhiên phát hiện, không đủ chỗ ngồi, nhưng cũng chẳng ai để ý hắn, thế là hắn đành đứng ở đó…
“Ta nhổ vào, ta đường đường là hoàng tử! Thế mà đến chỗ ngồi cũng không có?”
Mà nhị hoàng tử ngồi trên kia, hoàn toàn không quan tâm ai ngồi ai đứng.
“Các vị, cuộc thi năm nay chúng ta nhất định phải thắng, đặc biệt là cuộc săn bắn ở núi Tuyết Long, hi vọng mọi người đều ủng hộ ta, còn về phần thi thơ ca, ta không quá quan tâm, thơ làm được ích gì? Có giúp Bắc Lương chúng ta đánh bại tộc Hồ Lang không? Có giúp chúng ta tiến vào Trung Nguyên không?"
"Võ công lão tam không bằng chúng ta, hẳn là chỉ vớt được thơ ca, cũng không hiểu phụ vương nghĩ gì, mấy năm gần đây càng ngày càng trọng dụng đám văn nhân đó”.
Lãnh Thiên Minh đứng dưới nghe thì ngẩn người, vị nhị hoàng tử này hoàn toàn không bận tâm văn thơ, vậy đi theo hắn ta, hắn không có đất dụng võ hay sao?
Không lẽ làm một bức tường cũng không có cơ hội? Bản thân hắn chắc là kẻ xuyên không xui xẻo nhất rồi chăng?
Nhị hoàng tử nói xong, bên dưới nhất loạt phụ họa, một người trẻ tuổi ngồi phía trước đứng dậy.
“Nhị ca nói phải, chỉ cần chúng ta chiến thắng cuộc thi săn bắn, phụ vương nhất định sẽ khen ngợi, còn về phần thi thơ ca, đối phó qua loa là được”.
Ngũ hoàng tử Lãnh Thiên Thành nói xong, mọi người lại phụ họa một trận nữa.
“Ngũ hoàng tử nói đúng…”
“Phải đó…”
Nhị hoàng tử mỉm cười: “Lần đi săn này, mọi người phải dốc toàn sức, vượt mặt lão tam”.
“Đúng…mục tiêu quan trọng nhất là nhị hoàng tử đứng đầu...”
“Phải phải, chúng ta nhất định phải dành chiến thắng”.
“Tốt lắm, mọi người trở về đi, chuẩn bị thật tốt, cầm chắc chiến thắng, nam tử Bắc Lương chúng ta cưỡi ngựa chinh phạt thiên hạ, cho phụ vương và đại thần trong triều biết, ai mới là đế vương thực thụ”.
Nghe đến đây, Lãnh Thiên Minh đã mất hết kiên nhẫn, đây là đám ô hợp gì đây?
Nhị hoàng tử tiếp tục nói: “Lần đi săn này, vì để săn được càng nhiều, chúng ta sẽ chia làm hai nhóm, chia nhau hành động, ta và lão ngũ mỗi người dẫn đầu những người có tố chất vào núi săn bắn, mọi người ai săn được thì cùng đi, ai không được thì chờ dưới núi, tuyệt đối đừng gây thêm phiền phức”.
Nói xong, hắn ta bắt đầu chia nhóm cho những người tại đây, nhưng đến cuối vẫn không hề nhắc tên Lãnh Thiên Minh, hắn nhịn không được mà chửi thầm.
“Ta con mẹ nói đứng một đống ở đây, các ngươi không thấy à? Đúng là không cho thất hoàng tử ta chút mặt mũi nào? Không được, thế này thì bao giờ mới được thể hiện, phải làm gì đó thôi”.
Lãnh Thiên Minh cắn răng, nói lớn: “Nhị ca, thất đệ có chuyện muốn bàn riêng với huynh một chút”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, khó hiểu nhìn về phía hắn, nhị hoàng tử thì nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Minh.
“Ngươi là…lão thất, ồ…có chuyện gì thế?”
“Thần đệ có vài lời muốn nói riêng với nhị ca, liên quan đến chuyện đi săn lần này”.
Nhị hoàng tử nghe nhắc đến chuyến đi săn, tức thì trở nên nghiêm túc.
“Ừm, vậy được, những người khác lui xuống đi”.
Mọi người lần lượt rời đi, trước khi đi còn nhịn không được nhìn về phía Lãnh Thiên Minh, vị thất hoàng tử này sao hôm nay đột nhiên lại lên tiếng?
Bình luận facebook