Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 571 Lần này ta phải bắt trúng trả giả bằng máu”.
Đức Xuyên Nhất Nam thật sự nổi điên, từ khi Phù Tang thống nhất, hắn ta rất ít khi rời khỏi thủ đô, nhưng lần này Đại Bất Liệt Điên đâm sau lưng, dẫn đến trăm vạn đại quân bị kẹt ở Cao Ly, mối thù này, hắn ta nhất định phải báo.
Thành Cửu Châu, Phù Tang.
vietwriter.vn
Đức Xuyên Nhất Nam đứng trên thành cao, quan sát quân đội Đại Bất Liệt Điên phía xa, trong mắt ngập tràn lửa giận.
“Đám người Tây Dương đáng chết, thật sự coi ta như những bộ lạc da đen Nam Phi, cho rằng bắn vài viên đạn ta liền đầu hàng sao, lần này ta phải bắt trúng trả giả bằng máu”.
“Tướng quân, hỏa tiễn và hỏa pháo quân địch vượt xa chúng ta, trận này phải đánh như thế nào?”
Đức Xuyên Nhất Nam: “Đám người Tây Dương chỉ là dựa vào ưu thế vũ khí, nếu luận ý chí và sức chiến đấu, hoàn toàn không có cửa so với dũng sĩ Phù Tang. Bọn chúng cho rằng nhờ vậy sẽ thắng được chúng ta ư? Ta phải cho chúng biết, dù dùng hỏa tiễn hay hỏa pháo, chúng cũng không phải đối thủ của Phù Tang, ta muốn đời này bọn chúng không bao giờ dám bước nửa bước lên lãnh thổ Phù Tang…”
vietwriter.vn
“Dee dee dee…dee dee…dee dee dee…”
Bản giao hưởng Đại Bất Liệt Điên vang lên, những binh sĩ phương tây nhàn nhã bắt đầu cuộc tiến công.
“Đoàng…đùng…đoàng…”
Tầm bắn và sức công phá của súng ống lồng do Khoa Học Viện Đại Bất Liệt Điên phát triển vượt xa bất kỳ quốc gia nào trên thế giới, chỉ trong nửa giờ, toàn bộ bức tường thành Cửu Châu đã trở thành đống đổ nát.
“Tấn công…”
“Tùng tùng…”
Dưới tiếng trống chiêng dồn dập, lục quân Đại Bất Liệt Điên bước thành hàng chỉnh tề về phía thành Cửu Châu, nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng khiến chúng phải kinh ngạc đã xảy ra.
Cổng thành Cửu Châu mở ra, vô số binh sĩ Phù Tang lõa thể, chỉ mặc độc một chiếc khố xuất hiện, thân thể và mặt mũi đều dính đầy thuốc nhuộm đỏ tươi, mỗi người cầm một con dao dài, hướng về phía Đại Bất Liệt Điên, bắt đầu điên cuồng kêu gào….
“Đồ ngu…”
“Chết đi…”
Cùng lúc đó, rất nhiều người trên tường thành bắt đầu thổi kèn, ca hát, tấu những khúc nhạc cúng bái cổ xưa…
Quân đội Đại Bất Liệt Điên kinh ngạc nhìn Phù Tang, hoàn toàn không hiểu chúng định làm gì.
“Công tước Tây Liêm, đám người này điên rồi ư? Bọn chúng định trần truồng chiến đấu với chúng ta?”
“Ha ha ha…”
Tướng lĩnh Đại Bất Liệt Điên nghe thấy câu này thì không khỏi bật cười lớn.
Tây Liêm cũng cười nói: “Ta nghĩ chắc bọn chúng phát điên rồi, dân tộc thấp hèn có lúc nực cười vậy đấy, cho rằng tấu nhạc, nhảy múa là có thể được thượng đế cứu vớt, đúng là ngu xuẩn cực điểm, truyền lệnh đại quân, không cần hạ thủ lưu tình, kẻ nào dám ngăn cản, giết không tha”.
Đội hỏa tiễn Đại Bất Liệt Điên nhanh chóng tiến vào phạm vi nhắm bắn, lần lượt xếp thành ba hàng, thêm thuốc súng, nhắm chuẩn người Phù Tang.
“Thiên hoàng bệ hạ vạn tuế…”
“Xông lên…”
Thành Cửu Châu, Phù Tang.
vietwriter.vn
Đức Xuyên Nhất Nam đứng trên thành cao, quan sát quân đội Đại Bất Liệt Điên phía xa, trong mắt ngập tràn lửa giận.
“Đám người Tây Dương đáng chết, thật sự coi ta như những bộ lạc da đen Nam Phi, cho rằng bắn vài viên đạn ta liền đầu hàng sao, lần này ta phải bắt trúng trả giả bằng máu”.
“Tướng quân, hỏa tiễn và hỏa pháo quân địch vượt xa chúng ta, trận này phải đánh như thế nào?”
Đức Xuyên Nhất Nam: “Đám người Tây Dương chỉ là dựa vào ưu thế vũ khí, nếu luận ý chí và sức chiến đấu, hoàn toàn không có cửa so với dũng sĩ Phù Tang. Bọn chúng cho rằng nhờ vậy sẽ thắng được chúng ta ư? Ta phải cho chúng biết, dù dùng hỏa tiễn hay hỏa pháo, chúng cũng không phải đối thủ của Phù Tang, ta muốn đời này bọn chúng không bao giờ dám bước nửa bước lên lãnh thổ Phù Tang…”
vietwriter.vn
“Dee dee dee…dee dee…dee dee dee…”
Bản giao hưởng Đại Bất Liệt Điên vang lên, những binh sĩ phương tây nhàn nhã bắt đầu cuộc tiến công.
“Đoàng…đùng…đoàng…”
Tầm bắn và sức công phá của súng ống lồng do Khoa Học Viện Đại Bất Liệt Điên phát triển vượt xa bất kỳ quốc gia nào trên thế giới, chỉ trong nửa giờ, toàn bộ bức tường thành Cửu Châu đã trở thành đống đổ nát.
“Tấn công…”
“Tùng tùng…”
Dưới tiếng trống chiêng dồn dập, lục quân Đại Bất Liệt Điên bước thành hàng chỉnh tề về phía thành Cửu Châu, nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng khiến chúng phải kinh ngạc đã xảy ra.
Cổng thành Cửu Châu mở ra, vô số binh sĩ Phù Tang lõa thể, chỉ mặc độc một chiếc khố xuất hiện, thân thể và mặt mũi đều dính đầy thuốc nhuộm đỏ tươi, mỗi người cầm một con dao dài, hướng về phía Đại Bất Liệt Điên, bắt đầu điên cuồng kêu gào….
“Đồ ngu…”
“Chết đi…”
Cùng lúc đó, rất nhiều người trên tường thành bắt đầu thổi kèn, ca hát, tấu những khúc nhạc cúng bái cổ xưa…
Quân đội Đại Bất Liệt Điên kinh ngạc nhìn Phù Tang, hoàn toàn không hiểu chúng định làm gì.
“Công tước Tây Liêm, đám người này điên rồi ư? Bọn chúng định trần truồng chiến đấu với chúng ta?”
“Ha ha ha…”
Tướng lĩnh Đại Bất Liệt Điên nghe thấy câu này thì không khỏi bật cười lớn.
Tây Liêm cũng cười nói: “Ta nghĩ chắc bọn chúng phát điên rồi, dân tộc thấp hèn có lúc nực cười vậy đấy, cho rằng tấu nhạc, nhảy múa là có thể được thượng đế cứu vớt, đúng là ngu xuẩn cực điểm, truyền lệnh đại quân, không cần hạ thủ lưu tình, kẻ nào dám ngăn cản, giết không tha”.
Đội hỏa tiễn Đại Bất Liệt Điên nhanh chóng tiến vào phạm vi nhắm bắn, lần lượt xếp thành ba hàng, thêm thuốc súng, nhắm chuẩn người Phù Tang.
“Thiên hoàng bệ hạ vạn tuế…”
“Xông lên…”
Bình luận facebook