Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 587 người tây dương đã hồi âm”.
Ba Đốn cúi đầu nói: “Thân vương điện hạ, là do chúng ta sơ xuất mới khiến lục quân thất bại, làm mất thể diện của Đại Bất Liệt Điên, thuộc hạ đáng chết!”
Nghe vậy, công tước Tây Liêm bên cạnh liền đứng dậy, nói: “Vương thúc, việc này không thể trách tướng quân Ba Đốn được, là do ta suất lĩnh lục quân tiến công, tất cả quyết sách đều do ta hạ, thế nên ta sẽ chịu mọi trách nhiệm”.
vietwriter.vn
“Ngươi câm miệng cho ta, nếu như không phải phụ thân ngươi nhiều lần căn dặn ta trông nom ngươi thì bây giờ ta đã điều ngươi về nước rồi. Ngươi không được tham dự bất kỳ quyết sách nào sắp tới, đi theo học tập cho tốt là được”.
Tây Liêm đáp: “Vâng!”
Thân vương Tô Đan tiếp tục nói: “Ba Đốn, ngươi có ý kiến gì đối với việc tiến công Phù Tang không? Hiện tại có chủ soái sáu nước ở đây, ngươi cứ nói đi, đừng ngại”.
vietwriter.vn
“Thân vương Tô Đan, các vị chủ soái đế quốc, sức chiến đấu và ý chí của người Tịch vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Hơn nữa, bọn họ còn có 200 vạn quân, tuy vũ khí lạc hậu hơn chúng ta rất nhiều, nhưng mỗi một binh lính đều hung hãn, không sợ chết, thuộc hạ sợ là… nếu đánh tiếp sẽ rơi vào thế giằng co”.
Chủ soái Áo Địa Lợi cười nói: “Tướng quân Ba Đốn, cái này hình như không giống với tác phong làm việc của hạm đội Vô Địch?”
Ba Đốn nói: “Nếu là trên biển, chỉ riêng hạm đội Vô Địch của ta cũng đủ quét ngang Phù Tang, thế nhưng trên đất liền lại có rất nhiều rủi ro. Thuộc hạ không dám nói lung tung, hơn nữa người Tịch đã nhiều lần cầu hòa, ta chỉ muốn nói lên ý kiến của mình mà thôi”.
Thân vương Tô Đan nói: “Ba Đốn, ngươi nên biết, cách đây không lâu, Phù Tang đã cho nổ thánh địa của chúng ta, chúng còn tập kích viện khoa học, khiến vô số nhà khoa học của Đại Bất Liệt Điên ta táng thân trong biển lửa. Vì chuyện này mà nữ vương bệ hạ rất tức giận”.
Ba Đốn giật mình nói: “Sao có thể chứ? Chúng ta vẫn luôn phong tỏa vùng biển của Phù Tang, hơn nữa, bọn họ có thực lực này sao?”
Một người lên tiếng: “Thế nhưng cho đến bây giờ các ngươi vẫn không phát hiện hạm đội của Phù Tang, vậy thì việc bọn họ xuất hiện ở phương Tây cũng chẳng có gì kỳ quái! Hơn nữa, không chỉ riêng Đại Bất Liệt Điên của ngươi, mà thánh địa của các quốc gia khác cũng đều bị tập kích, rõ ràng là đám người Tịch này chán sống mà”.
Một người khác tiếp lời: “Đúng, phải tiêu diệt Phù Tang, để bọn họ biết cái giá phải trả khi hủy thánh địa của chúng ta”.
Ba Đốn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Nhưng cho đến bây giờ, chúng ta cũng không phát hiện Phù Tang có vũ khí biết bay, có lẽ nên điều tra rõ chuyện này”.
Thân vương Tô Đan nói: “Không cần, bất kể thế nào cũng phải chiếm được Phù Tang. Nếu ngay cả một quốc gia nho nhỏ mà liên quân sáu nước còn không diệt được thì nói gì đến việc tiến công Hoa Hạ. Hồi âm cho Phù Tang, muốn ngưng chiến chỉ có một khả năng, trả lại tù binh, đầu hàng vô điều kiện, giao ra đất đai và dân chúng của bọn họ, trở thành nô lệ của sáu nước”.
“Đúng… những… chủng tộc thấp hèn phải quỳ dưới chân chúng ta”.
“Đồng ý…”
“Đồng ý…”
Phù Tang, thành Cửu Châu.
Đức Xuyên Nhất Nam vẫn chờ ở đó, không ngờ kế hoạch mà hắn ta đã trù tính lại đẩy Phù Tang vào bước đường cùng. Hắn ta quyết tâm phải đối mặt với tất cả những chuyện này, chiến sĩ Thiên Chiếu vĩ đại không bao giờ chấp nhận thất bại.
“Tướng quân, người tây dương đã hồi âm”.
Đức Xuyên Nhất Nam nhận lấy thư và mở ra xem. Sắc mặt hắn ta ngày càng khó coi, môi khẽ run lên, ngay cả cánh tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Tướng quân… ngài không sao chứ?”
Nghe vậy, công tước Tây Liêm bên cạnh liền đứng dậy, nói: “Vương thúc, việc này không thể trách tướng quân Ba Đốn được, là do ta suất lĩnh lục quân tiến công, tất cả quyết sách đều do ta hạ, thế nên ta sẽ chịu mọi trách nhiệm”.
vietwriter.vn
“Ngươi câm miệng cho ta, nếu như không phải phụ thân ngươi nhiều lần căn dặn ta trông nom ngươi thì bây giờ ta đã điều ngươi về nước rồi. Ngươi không được tham dự bất kỳ quyết sách nào sắp tới, đi theo học tập cho tốt là được”.
Tây Liêm đáp: “Vâng!”
Thân vương Tô Đan tiếp tục nói: “Ba Đốn, ngươi có ý kiến gì đối với việc tiến công Phù Tang không? Hiện tại có chủ soái sáu nước ở đây, ngươi cứ nói đi, đừng ngại”.
vietwriter.vn
“Thân vương Tô Đan, các vị chủ soái đế quốc, sức chiến đấu và ý chí của người Tịch vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Hơn nữa, bọn họ còn có 200 vạn quân, tuy vũ khí lạc hậu hơn chúng ta rất nhiều, nhưng mỗi một binh lính đều hung hãn, không sợ chết, thuộc hạ sợ là… nếu đánh tiếp sẽ rơi vào thế giằng co”.
Chủ soái Áo Địa Lợi cười nói: “Tướng quân Ba Đốn, cái này hình như không giống với tác phong làm việc của hạm đội Vô Địch?”
Ba Đốn nói: “Nếu là trên biển, chỉ riêng hạm đội Vô Địch của ta cũng đủ quét ngang Phù Tang, thế nhưng trên đất liền lại có rất nhiều rủi ro. Thuộc hạ không dám nói lung tung, hơn nữa người Tịch đã nhiều lần cầu hòa, ta chỉ muốn nói lên ý kiến của mình mà thôi”.
Thân vương Tô Đan nói: “Ba Đốn, ngươi nên biết, cách đây không lâu, Phù Tang đã cho nổ thánh địa của chúng ta, chúng còn tập kích viện khoa học, khiến vô số nhà khoa học của Đại Bất Liệt Điên ta táng thân trong biển lửa. Vì chuyện này mà nữ vương bệ hạ rất tức giận”.
Ba Đốn giật mình nói: “Sao có thể chứ? Chúng ta vẫn luôn phong tỏa vùng biển của Phù Tang, hơn nữa, bọn họ có thực lực này sao?”
Một người lên tiếng: “Thế nhưng cho đến bây giờ các ngươi vẫn không phát hiện hạm đội của Phù Tang, vậy thì việc bọn họ xuất hiện ở phương Tây cũng chẳng có gì kỳ quái! Hơn nữa, không chỉ riêng Đại Bất Liệt Điên của ngươi, mà thánh địa của các quốc gia khác cũng đều bị tập kích, rõ ràng là đám người Tịch này chán sống mà”.
Một người khác tiếp lời: “Đúng, phải tiêu diệt Phù Tang, để bọn họ biết cái giá phải trả khi hủy thánh địa của chúng ta”.
Ba Đốn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Nhưng cho đến bây giờ, chúng ta cũng không phát hiện Phù Tang có vũ khí biết bay, có lẽ nên điều tra rõ chuyện này”.
Thân vương Tô Đan nói: “Không cần, bất kể thế nào cũng phải chiếm được Phù Tang. Nếu ngay cả một quốc gia nho nhỏ mà liên quân sáu nước còn không diệt được thì nói gì đến việc tiến công Hoa Hạ. Hồi âm cho Phù Tang, muốn ngưng chiến chỉ có một khả năng, trả lại tù binh, đầu hàng vô điều kiện, giao ra đất đai và dân chúng của bọn họ, trở thành nô lệ của sáu nước”.
“Đúng… những… chủng tộc thấp hèn phải quỳ dưới chân chúng ta”.
“Đồng ý…”
“Đồng ý…”
Phù Tang, thành Cửu Châu.
Đức Xuyên Nhất Nam vẫn chờ ở đó, không ngờ kế hoạch mà hắn ta đã trù tính lại đẩy Phù Tang vào bước đường cùng. Hắn ta quyết tâm phải đối mặt với tất cả những chuyện này, chiến sĩ Thiên Chiếu vĩ đại không bao giờ chấp nhận thất bại.
“Tướng quân, người tây dương đã hồi âm”.
Đức Xuyên Nhất Nam nhận lấy thư và mở ra xem. Sắc mặt hắn ta ngày càng khó coi, môi khẽ run lên, ngay cả cánh tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Tướng quân… ngài không sao chứ?”
Bình luận facebook