Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 613 Thần thực sự có chút đau đầu”.
Lý Tấn Hỉ đã bị thuyết phục.
“Đi, đi xem thử…”
vietwriter.vn
Chế độ nô lệ là chế độ tàn ác nhất trong lịch sử loài người, nhưng cũng là chế độ hiệu quả công việc cao nhất, có người từng nói, thực ra chế độ nô lệ vẫn luôn tồn hiện, chỉ là thay đổi hình thức mà thôi.
Chế độ nô lệ ngày xưa, là trực tiếp dùng vũ lực áp bức, còn ngày nay, là dùng tiền…
Dù có đồng ý với quan điểm này hay không, thì vẫn phải thừa nhận, lợi ích của chế độ nô lệ đem lại, chính là có thể thoải mái áp bức người khác.
Giống như vô số công dân Ba Nhĩ Đồ và dân tộc Bổng Chùy bị áp giải đến đường sắt hôm nay, đều phải phục tùng người Hoa Hạ vô điều kiện, bởi số mệnh của cả gia đình họ đều nằm trong tay người Hoa Hạ, họ nên biết ơn vị hoàng đế nhân từ đã trả cho họ một ít tiền công, mặc dù nó thấp hơn nhiều so với những công dân hạng một, nhưng đây đã là ân điển quá đỗi lớn lao…
vietwriter.vn
Với họ mà nói, khái niệm tự do đã không còn, sống sót quan trọng hơn tất cả…
Lượng lớn thuốc pháo được vận chuyển đến đây, bắt đầu tiến hành thi công, giải tỏa những thị trấn, đồi núi và chướng ngại vật quanh tuyến đường sắt, bên cạnh đó, triều đình cũng phái lượng lớn binh sĩ thực hiện các biện pháp phòng hộ cho người dân dọc tuyến đường.
Hoa Hạ bước vào thời đại công nghiệp.
Khoa Học Viện, thành Thiên Khải.
Lãnh Thiên Minh cùng mấy chục người phụ trách xây dựng đường sắt đang bàn bạc.
“Hoàng thượng, chúng ta vừa mới thí nghiệm khớp đường ray với bánh xe, đây mới là bước đầu kế hoạch chế tạo tàu hỏa, liệu tiến hành thi công đường sắt trên toàn quốc lúc này có quá mạo hiểm?”
“Xây đường sắt không phải chuyện ngày một ngày hai, nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm, đợi các ngươi chế tạo xong tàu hỏa đã quá muộn”.
Giáp Tử Thất: “Nhưng chi phí xây dựng quá lớn, thần thực sự có chút đau đầu”.
“Ta không sợ, ngươi sợ cái gì? Tiền cũng không phải ngươi chi trả, lần này ta tới đây để xác định mẫu tàu hỏa sản xuất tiếp theo”.
“Vâng…hoàng thượng, dựa theo bản vẽ ngài đưa, thần đã thiết kế phương án chế tạo, mời ngài xem”.
Lãnh Thiên Minh nhận bản vẽ, bên trong có đủ các thiết kế rắc rối khác nhau.
“Ừm, mọi người đừng nghĩ tàu hỏa là thứ gì quá khó khăn, chẳng qua chỉ là liên kết vài chiến xa với nhau, vấn đề nan giải nhất nằm ở đầu tàu, liên quan rất lớn đến thử nghiệm động cơ Nữu Khắc Man, vậy nên mọi người hãy phối hợp với Nữu Khắc Man thật tốt, cải tiến cơ khí mới, sản xuất ra một đoàn tàu đạt chuẩn”.
“Rõ…”
Lãnh Thiên Minh nhìn những người trong phòng, nghiêm túc nói: “Có thể mọi người vẫn chưa nhận ra, những gì chúng ta đang làm, có thể thay đổi vận mệnh cả một quốc gia, Hoa Hạ ta tài nguyên phong phú, nhưng vấn đề lớn nhất nằm ở đâu?”
“Đó là vận chuyển…mỗi năm, hoa quả phương nam vận chuyển xuống phương bắc phần lớn đều bị thối rữa, mà lương thực phương bắc gửi lên phương nam thì hao hụt hơn nửa, kể cả Hắc Kỳ quân, vô số xe ngựa chạy mấy ngày mấy đêm cũng chỉ giảm bớt một nửa tổn thất”.
“Còn cả vận chuyển quân đội, điều động đại quân nam bắc nhanh nhất cần ba tháng, chậm nhất cần nửa năm, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, bên này đánh xong rồi, quân bên kia còn chưa kịp tới”.
“Nhưng một khi có tàu hỏa, từ cực nam tới cực bắc chỉ cần không đến mười ngày, hơn nữa có thể chở theo rất nhiều hàng hóa đồ đạc, mọi người biết điều này có nghĩa là gì không?”
“Đi, đi xem thử…”
vietwriter.vn
Chế độ nô lệ là chế độ tàn ác nhất trong lịch sử loài người, nhưng cũng là chế độ hiệu quả công việc cao nhất, có người từng nói, thực ra chế độ nô lệ vẫn luôn tồn hiện, chỉ là thay đổi hình thức mà thôi.
Chế độ nô lệ ngày xưa, là trực tiếp dùng vũ lực áp bức, còn ngày nay, là dùng tiền…
Dù có đồng ý với quan điểm này hay không, thì vẫn phải thừa nhận, lợi ích của chế độ nô lệ đem lại, chính là có thể thoải mái áp bức người khác.
Giống như vô số công dân Ba Nhĩ Đồ và dân tộc Bổng Chùy bị áp giải đến đường sắt hôm nay, đều phải phục tùng người Hoa Hạ vô điều kiện, bởi số mệnh của cả gia đình họ đều nằm trong tay người Hoa Hạ, họ nên biết ơn vị hoàng đế nhân từ đã trả cho họ một ít tiền công, mặc dù nó thấp hơn nhiều so với những công dân hạng một, nhưng đây đã là ân điển quá đỗi lớn lao…
vietwriter.vn
Với họ mà nói, khái niệm tự do đã không còn, sống sót quan trọng hơn tất cả…
Lượng lớn thuốc pháo được vận chuyển đến đây, bắt đầu tiến hành thi công, giải tỏa những thị trấn, đồi núi và chướng ngại vật quanh tuyến đường sắt, bên cạnh đó, triều đình cũng phái lượng lớn binh sĩ thực hiện các biện pháp phòng hộ cho người dân dọc tuyến đường.
Hoa Hạ bước vào thời đại công nghiệp.
Khoa Học Viện, thành Thiên Khải.
Lãnh Thiên Minh cùng mấy chục người phụ trách xây dựng đường sắt đang bàn bạc.
“Hoàng thượng, chúng ta vừa mới thí nghiệm khớp đường ray với bánh xe, đây mới là bước đầu kế hoạch chế tạo tàu hỏa, liệu tiến hành thi công đường sắt trên toàn quốc lúc này có quá mạo hiểm?”
“Xây đường sắt không phải chuyện ngày một ngày hai, nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm, đợi các ngươi chế tạo xong tàu hỏa đã quá muộn”.
Giáp Tử Thất: “Nhưng chi phí xây dựng quá lớn, thần thực sự có chút đau đầu”.
“Ta không sợ, ngươi sợ cái gì? Tiền cũng không phải ngươi chi trả, lần này ta tới đây để xác định mẫu tàu hỏa sản xuất tiếp theo”.
“Vâng…hoàng thượng, dựa theo bản vẽ ngài đưa, thần đã thiết kế phương án chế tạo, mời ngài xem”.
Lãnh Thiên Minh nhận bản vẽ, bên trong có đủ các thiết kế rắc rối khác nhau.
“Ừm, mọi người đừng nghĩ tàu hỏa là thứ gì quá khó khăn, chẳng qua chỉ là liên kết vài chiến xa với nhau, vấn đề nan giải nhất nằm ở đầu tàu, liên quan rất lớn đến thử nghiệm động cơ Nữu Khắc Man, vậy nên mọi người hãy phối hợp với Nữu Khắc Man thật tốt, cải tiến cơ khí mới, sản xuất ra một đoàn tàu đạt chuẩn”.
“Rõ…”
Lãnh Thiên Minh nhìn những người trong phòng, nghiêm túc nói: “Có thể mọi người vẫn chưa nhận ra, những gì chúng ta đang làm, có thể thay đổi vận mệnh cả một quốc gia, Hoa Hạ ta tài nguyên phong phú, nhưng vấn đề lớn nhất nằm ở đâu?”
“Đó là vận chuyển…mỗi năm, hoa quả phương nam vận chuyển xuống phương bắc phần lớn đều bị thối rữa, mà lương thực phương bắc gửi lên phương nam thì hao hụt hơn nửa, kể cả Hắc Kỳ quân, vô số xe ngựa chạy mấy ngày mấy đêm cũng chỉ giảm bớt một nửa tổn thất”.
“Còn cả vận chuyển quân đội, điều động đại quân nam bắc nhanh nhất cần ba tháng, chậm nhất cần nửa năm, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, bên này đánh xong rồi, quân bên kia còn chưa kịp tới”.
“Nhưng một khi có tàu hỏa, từ cực nam tới cực bắc chỉ cần không đến mười ngày, hơn nữa có thể chở theo rất nhiều hàng hóa đồ đạc, mọi người biết điều này có nghĩa là gì không?”
Bình luận facebook