Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 674 Ai dẫn các ngươi đi nữa”.
*Chương có nội dung hình ảnh
“Đây gọi là tri thư lễ đạt, hoàng thượng đã nói, Hắc Kỳ nhất định nhớ rõ, muốn khởi đầu thuận lợi, phải dựa vào phong cách làm việc, như vậy mới có thể thắng trận, ngươi hiểu không?”
“Hi hi…ta không hiểu, ngài hiểu không?”
“Ha ha ha…”
vietwriter.vn
Mọi người bật cười vang.
Đa Đoạt bối rối nói: “Mẹ nó nhanh làm việc đi, nếu không lát nữa đừng có ăn, lần nào cũng là lão tử làm cho các ngươi, hồi trước do không có vợ, giờ khác rồi”.
“Ha ha ha…Đa tướng quân, tại sao không để chị dâu đi cùng, có phải ngài không được rồi?”
“Cút…ta mà không được nỗi gì, ta là muốn đưa các ngươi trải nghiệm hương vị mỹ nữ thảo nguyên hiểu chưa? Đưa nàng ấy đi cùng, ai dẫn các ngươi đi nữa”.
“Đa tạ Đa đại nhân…không, Đa đại ca…”
“Ha ha ha…”
vietwriter.vn
Một thị vệ bước vào.
“Tướng quân, có sứ thần Khoa Nhĩ Mạn cầu kiến”.
“Sứ thần? Lần trước giết một tên vẫn còn dám tới? Lần này có mấy tên?”
“Không phải…người dẫn đầu là vương gia của Khoa Nhĩ Mạn, còn đem theo một trăm thiếu nữ”.
“Thiếu nữ?”
Tướng lĩnh trong trướng lập tức hăng hái đứng dậy, nghiêm túc dỏng tai nghe.
“Chuyện quái gì vậy?”
“Không biết? Ông ta chỉ nói muốn gặp ngài”.
Đa Đoạt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, cho ông ta vào”.
Một ông lão người Khoa Nhĩ Mạn bước vào.
“Đa tướng quân vĩ đại, chào ngài, ta là Hốt Giác vương gia, thúc thúc đại hãn Khoa Nhĩ Mạn, nhận sự ủy thác của đại hãn, tới đây chào hỏi Đa tướng quân”.
“Ừm, Hốt Giác vương gia, ngài tìm ta có việc gì à?”
“À…Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Hạ trước giờ không thù không oán, hà tất giương đao đọ kiếm, đại hãn nghe nói có kẻ ức hiếp nữ nhân của ngài, nên cho ta đưa một trăm mỹ nữ Khoa Nhĩ Mạn tới bồi thường, mỗi người bọn họ đều rất giỏi ca vũ”.
“Ai da…thế thì ngại biết mấy, vậy ta sẽ nhận chỗ mỹ nữ này”.
Hốt Giác ngập ngừng hỏi: “Thế còn trận…”
“Sao vậy? Hốt Giác vương gia, nhận quà và đánh trận có liên quan gì tới nhau?”
Hốt Giác quẫn bách nhìn Đa Đoạt, chết tiệt, đúng là không biết xấu hổ.
“Đa tướng quân, đại hãn đã nói, nếu Khoa Nhĩ Mạn có chỗ nào sai sót, chúng ta có thể bù đắp, nếu quý quốc một mực đòi giao chiến, vậy kết cục cuối cùng, chỉ có lưỡng bại câu thương”.
“Aiz…Hốt Giác vương gia, chẳng giấu gì ngài, thực ra ta không hề muốn đánh, tại vì dân số Hoa Hạ quá đông, hết cách, chỉ có thể chiến tranh giảm bớt, nhưng quanh đây chẳng còn nước nào để đánh, nên mới đến lượt chỗ các người”.
Trong lòng Hốt Giác sóng dâng cuộn trào, đám người Trung Nguyên thật là mặt dày, e là đến bức tường của vương thành cũng thẹn không bằng.
“Đa tướng quân, chúng ta…dân số Khoa Nhĩ Mạn chúng ta…cũng không nhiều lắm, hay là ngài tới Ấn Độ xem? Nghe nói nơi đó rất đông đúc…”
“Ha ha ha…”
Đa Đoạt bật cười: “Không vội, từng người một, bắt đầu từ Khoa Nhĩ Mạn đi”.
“Đa tướng quân, phải làm sao ngài mới ngừng chiến?”
“Ta nói rồi, muốn ngừng chiến rất đơn giản, dâng thủ cấp tên cẩu lưu manh cầm đầu lên đây”.
“Đây gọi là tri thư lễ đạt, hoàng thượng đã nói, Hắc Kỳ nhất định nhớ rõ, muốn khởi đầu thuận lợi, phải dựa vào phong cách làm việc, như vậy mới có thể thắng trận, ngươi hiểu không?”
“Hi hi…ta không hiểu, ngài hiểu không?”
“Ha ha ha…”
vietwriter.vn
Mọi người bật cười vang.
Đa Đoạt bối rối nói: “Mẹ nó nhanh làm việc đi, nếu không lát nữa đừng có ăn, lần nào cũng là lão tử làm cho các ngươi, hồi trước do không có vợ, giờ khác rồi”.
“Ha ha ha…Đa tướng quân, tại sao không để chị dâu đi cùng, có phải ngài không được rồi?”
“Cút…ta mà không được nỗi gì, ta là muốn đưa các ngươi trải nghiệm hương vị mỹ nữ thảo nguyên hiểu chưa? Đưa nàng ấy đi cùng, ai dẫn các ngươi đi nữa”.
“Đa tạ Đa đại nhân…không, Đa đại ca…”
“Ha ha ha…”
vietwriter.vn
Một thị vệ bước vào.
“Tướng quân, có sứ thần Khoa Nhĩ Mạn cầu kiến”.
“Sứ thần? Lần trước giết một tên vẫn còn dám tới? Lần này có mấy tên?”
“Không phải…người dẫn đầu là vương gia của Khoa Nhĩ Mạn, còn đem theo một trăm thiếu nữ”.
“Thiếu nữ?”
Tướng lĩnh trong trướng lập tức hăng hái đứng dậy, nghiêm túc dỏng tai nghe.
“Chuyện quái gì vậy?”
“Không biết? Ông ta chỉ nói muốn gặp ngài”.
Đa Đoạt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, cho ông ta vào”.
Một ông lão người Khoa Nhĩ Mạn bước vào.
“Đa tướng quân vĩ đại, chào ngài, ta là Hốt Giác vương gia, thúc thúc đại hãn Khoa Nhĩ Mạn, nhận sự ủy thác của đại hãn, tới đây chào hỏi Đa tướng quân”.
“Ừm, Hốt Giác vương gia, ngài tìm ta có việc gì à?”
“À…Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Hạ trước giờ không thù không oán, hà tất giương đao đọ kiếm, đại hãn nghe nói có kẻ ức hiếp nữ nhân của ngài, nên cho ta đưa một trăm mỹ nữ Khoa Nhĩ Mạn tới bồi thường, mỗi người bọn họ đều rất giỏi ca vũ”.
“Ai da…thế thì ngại biết mấy, vậy ta sẽ nhận chỗ mỹ nữ này”.
Hốt Giác ngập ngừng hỏi: “Thế còn trận…”
“Sao vậy? Hốt Giác vương gia, nhận quà và đánh trận có liên quan gì tới nhau?”
Hốt Giác quẫn bách nhìn Đa Đoạt, chết tiệt, đúng là không biết xấu hổ.
“Đa tướng quân, đại hãn đã nói, nếu Khoa Nhĩ Mạn có chỗ nào sai sót, chúng ta có thể bù đắp, nếu quý quốc một mực đòi giao chiến, vậy kết cục cuối cùng, chỉ có lưỡng bại câu thương”.
“Aiz…Hốt Giác vương gia, chẳng giấu gì ngài, thực ra ta không hề muốn đánh, tại vì dân số Hoa Hạ quá đông, hết cách, chỉ có thể chiến tranh giảm bớt, nhưng quanh đây chẳng còn nước nào để đánh, nên mới đến lượt chỗ các người”.
Trong lòng Hốt Giác sóng dâng cuộn trào, đám người Trung Nguyên thật là mặt dày, e là đến bức tường của vương thành cũng thẹn không bằng.
“Đa tướng quân, chúng ta…dân số Khoa Nhĩ Mạn chúng ta…cũng không nhiều lắm, hay là ngài tới Ấn Độ xem? Nghe nói nơi đó rất đông đúc…”
“Ha ha ha…”
Đa Đoạt bật cười: “Không vội, từng người một, bắt đầu từ Khoa Nhĩ Mạn đi”.
“Đa tướng quân, phải làm sao ngài mới ngừng chiến?”
“Ta nói rồi, muốn ngừng chiến rất đơn giản, dâng thủ cấp tên cẩu lưu manh cầm đầu lên đây”.
Bình luận facebook