Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 713 Bọn chúng chính là ma quỷ”.
Chiến trường phía tây, quân La Sát mượn thế hỏa pháo, chiếm cứ các điểm trên cao, chặn đứng đường Hoa Lạt Tử Mô, khiến bọn chúng không còn đường lui, chỉ có thể liều lĩnh xông lên…
“Tiếp tục tấn công…đừng sợ hỏa pháo, thánh Allah sẽ bảo hộ chúng ta”.
“Các huynh đệ, thành Ngọc Long đang chờ cứu viện, giết sạch đám người La Sát, mới có thể cứu người dân Hoa Lạt Tử Mô, giết…”
vietwriter.vn
“Xông lên…”
“Viu…viu…viu…”
“Đùng…đoàng…đoàng…”
Tiếng nổ nhức óc liên tiếp vang lên, hàng tá binh sĩ xung phong bị đánh văng.
vietwriter.vn
Trên thảo nguyên không hề có công trình phòng ngự quy mô lớn nào, sau khi hi sinh vô kể, Hoa Lạt Tử Mô cuối cùng cũng phá vỡ phòng tuyến của La Sát, mà tộc La Sát lúc này cũng bắt đầu phát động tấn công…
“Các dũng sĩ La Sát, đã đến lúc chứng tỏ bản thân, nữ vương và người nhà đều đang đợi tin chiến thắng của chúng ta, không thể để họ mất mặt, hãy chứng minh dũng khí với người Trung Nguyên, dũng sĩ La Sát, thiên hạ vô địch…”
“Giết…”
Vốn là những quốc gia không có liên hệ, giờ phút này, đã rơi vào cuộc chiến bất tận, chiến tranh thảo nguyên, hoàn toàn không có nơi nào để trốn, chỉ có thể liều mạng.
Chẳng thể thống kê cụ thể có bao nhiêu người đã tử vong sa trường, ngước mắt ra xa, chỉ thấy bốn bề hoang tàn, thi thể đầy đất.
Ma Kha Mạt ném mạnh bức thư vừa nhận được xuống đất.
“Hết rồi…hết cả rồi, Hoa Lạt Tử Mô xong rồi…”
“Khả hãn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thành Ngọc Long thất thủ, Ba Cách Đạt cũng thất thủ, Hoa Lạt Tử Mô tàn rồi…”
“Cái gì? Sao…sao có thể, mới mấy tháng, người Trung Nguyên đã làm thế nào”.
“Người Trung Nguyên, bọn chúng chính là ma quỷ”.
“Khả hãn, vậy giờ phải làm sao?”
Ma Kha Mạt từ từ đứng dậy, đột nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, thị vệ xung quanh vội cản hắn ta lại.
“Khả hãn, không thể”.
“Khả hãn…ngài không thể chết, ngài chết rồi, Hoa Lạt Tử Mô coi như diệt vong…”
Ma Kha Mạt thống khổ nói: “Nước đã mất, ta sống còn có ý nghĩa gì?”
“Khả hãn, chúng ta có thể xuất hải, chúng ta vẫn có vài tiểu đảo hải ngoại, Trung Nguyên sẽ không đến đó, chỉ có giữ mạng, mới có thể Đông Sơn Tái Khởi”.
“Đúng vậy…khả hãn, chúng ta chạy thôi”.
Ma Kha Mạt kiềm nén nước mắt.
“Nhưng…nhưng người nhà bổn vương đều ở thành Ngọc Long, giờ bọn họ…bổn vương có lỗi với họ”.
“Khả hãn, tất cả là tại đám người Trung Nguyên, chúng quá vô sỉ, bội tín bạc nghĩa, bày trò sau lưng, nghe nói trận chiến này là kế hoạch của gã Đa Đoạt, chính hắn ta…”
“Đa Đoạt…ta phải giết ngươi, bất luận trả giá thế nào, ta cũng sẽ giết ngươi…”
“Tiếp tục tấn công…đừng sợ hỏa pháo, thánh Allah sẽ bảo hộ chúng ta”.
“Các huynh đệ, thành Ngọc Long đang chờ cứu viện, giết sạch đám người La Sát, mới có thể cứu người dân Hoa Lạt Tử Mô, giết…”
vietwriter.vn
“Xông lên…”
“Viu…viu…viu…”
“Đùng…đoàng…đoàng…”
Tiếng nổ nhức óc liên tiếp vang lên, hàng tá binh sĩ xung phong bị đánh văng.
vietwriter.vn
Trên thảo nguyên không hề có công trình phòng ngự quy mô lớn nào, sau khi hi sinh vô kể, Hoa Lạt Tử Mô cuối cùng cũng phá vỡ phòng tuyến của La Sát, mà tộc La Sát lúc này cũng bắt đầu phát động tấn công…
“Các dũng sĩ La Sát, đã đến lúc chứng tỏ bản thân, nữ vương và người nhà đều đang đợi tin chiến thắng của chúng ta, không thể để họ mất mặt, hãy chứng minh dũng khí với người Trung Nguyên, dũng sĩ La Sát, thiên hạ vô địch…”
“Giết…”
Vốn là những quốc gia không có liên hệ, giờ phút này, đã rơi vào cuộc chiến bất tận, chiến tranh thảo nguyên, hoàn toàn không có nơi nào để trốn, chỉ có thể liều mạng.
Chẳng thể thống kê cụ thể có bao nhiêu người đã tử vong sa trường, ngước mắt ra xa, chỉ thấy bốn bề hoang tàn, thi thể đầy đất.
Ma Kha Mạt ném mạnh bức thư vừa nhận được xuống đất.
“Hết rồi…hết cả rồi, Hoa Lạt Tử Mô xong rồi…”
“Khả hãn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thành Ngọc Long thất thủ, Ba Cách Đạt cũng thất thủ, Hoa Lạt Tử Mô tàn rồi…”
“Cái gì? Sao…sao có thể, mới mấy tháng, người Trung Nguyên đã làm thế nào”.
“Người Trung Nguyên, bọn chúng chính là ma quỷ”.
“Khả hãn, vậy giờ phải làm sao?”
Ma Kha Mạt từ từ đứng dậy, đột nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, thị vệ xung quanh vội cản hắn ta lại.
“Khả hãn, không thể”.
“Khả hãn…ngài không thể chết, ngài chết rồi, Hoa Lạt Tử Mô coi như diệt vong…”
Ma Kha Mạt thống khổ nói: “Nước đã mất, ta sống còn có ý nghĩa gì?”
“Khả hãn, chúng ta có thể xuất hải, chúng ta vẫn có vài tiểu đảo hải ngoại, Trung Nguyên sẽ không đến đó, chỉ có giữ mạng, mới có thể Đông Sơn Tái Khởi”.
“Đúng vậy…khả hãn, chúng ta chạy thôi”.
Ma Kha Mạt kiềm nén nước mắt.
“Nhưng…nhưng người nhà bổn vương đều ở thành Ngọc Long, giờ bọn họ…bổn vương có lỗi với họ”.
“Khả hãn, tất cả là tại đám người Trung Nguyên, chúng quá vô sỉ, bội tín bạc nghĩa, bày trò sau lưng, nghe nói trận chiến này là kế hoạch của gã Đa Đoạt, chính hắn ta…”
“Đa Đoạt…ta phải giết ngươi, bất luận trả giá thế nào, ta cũng sẽ giết ngươi…”
Bình luận facebook